Chương 133: Tôi Biết Sai Rồi
Thiên Lang
01/02/2023
Lăng Thành lạnh mặt, kéo tay Giai Kỳ, đang định đưa cô đi. Cũng chính vào
lúc này, Đoạn Vũ cười lạnh, đứng dậy, nhìn Lăng Thành từ trên xuống dưới một lượt: “Anh là ai vậy? Ai cho anh vào đây, cút ra ngoài.”
Cút? Lăng Thành cười lạnh, quanh thân tràn ngập sát khí, chăm chú nhìn hắn: “Cậu là Đoạn Vũ?” “Không sai, chính là tôi.” Đoạn Vũ cười híp mắt nói: “Cái tên Tôn Đại Thánh ngày hôm qua là bạn của anh à? Tên đó bị tôi đập cho nhừ tử rồi, anh có muốn lập tức biến mất trước mắt tôi giống hắn hay không hả?”
Lửa giận điên cuồng bốc cháy lên! Hai mắt Lăng Thành trong nháy mắt đỏ ngầu, có điều ngoài mặt vẫn cười híp mắt nói: “Tôi cho cậu biết, hôm nay tôi không những không cút mà còn đập chết cậu nữa.” Một câu nói sau cùng, Lăng Thành gần như là gằn giọng nói ra!
“Lăng Thành, anh nói linh tinh gì đấy!” Giai Kỳ sốt ruột giậm chân: “Anh có cái năng đó à, trộm hai cái điện thoại, bị giam vào tù, anh thật sự coi mình là xã hội đen rồi à!” Cái tên Lăng Thành này, đã đến lúc nào rồi mà còn ở đây giả vờ làm anh hùng chứ! Mình bị chuốc thuốc, toàn thân đã không còn sức lực. Bây giờ biện pháp tốt nhất là làm Đoạn Vũ bình tĩnh lại, xin hắn thả cô ra trước đã!
Mặc dù Giai Kỳ biết, cho dù là cầu xin Đoạn Vũ, hắn cũng sẽ không thả cô ra. Nhưng mà dù sao cũng tốt hơn so với việc chọc giận hắn! Tôn Đại Thánh lợi hại như vậy mà hôm qua vẫn bị đánh đến mức không đánh trả lại được, cái tên Lăng Thành này dựa vào đâu mà dám liều mạng với người ta!
“Anh kia, anh nói sẽ đập chết tôi?” Đoạn Vũ giống như nghe được chuyện cười, cười không ngừng được, khó khăn hất tay lên. Chỉ một thoáng sau, từ bên ngoài có mười mấy tên đàn ông cao to xông vào, người xách đao kẻ cầm gậy, vẻ mặt hung thần ác sát bao vây quanh Lăng Thành!
“Ai nha, trước tiên đừng đánh tên này, đừng có lỡ tay làm nữ thần của tôi bị thương.” Ngay lúc này, Ngô Thái Trùng cười híp mắt mở miệng nói, sau đó kéo cánh tay Giai Kỳ lại: “Người đẹp đừng sợ, cô xem, uống say đứng cũng không yên, đến đây đi, trước hết dựa vào ngực tôi đã...”
Nói xong, Ngô Thái Trùng bèn muốn kéo Giai Kỳ vào trong ngực của mình. “Ông thả tôi ra...” Giai Kỳ vừa thẹn vừa giận, quát lên một tiếng, muốn giãy dụa nhưng lúc này toàn thân cô đã nhũn ra, không có chút sức lực nào.
Đờ mờ, đúng là tự tìm cái chết! Trong chớp mắt này, Lăng Thành không báo trước mà vung nắm đấm tới! Bành! Một quyền này nặng nề nện ở trên mặt Ngô Thái Trùng, Ngô Thái Trùng không kịp phản ứng, cả người bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào tường.
“Cậu cmn dám đánh tôi?” Ngô Thái Trùng chật vật đứng dậy, nửa bên mặt sưng vù lên, lớn tiếng gào thét. Lăng Thành không nói chuyện, bảo vệ Giai Kỳ ở sau lưng. Ngay sau đó một vệt sáng đỏ lóe lên, Ẩm Huyết Kiếm trong nháy mắt xuất hiện trong tay Lăng Thành!
Ông! Ngắn ngủi trong nháy mắt, ánh sáng của Ẩm Huyết Kiếm chiếu rực toàn bộ quán bar, ánh sáng đỏ vô cùng chói mắt! “Tôi không chỉ đánh một mình ông. Hôm nay tất cả các người cmn đều phải nằm xuống cho tôi.” Giọng nói lạnh lùng từ trong miệng Lăng Thành truyền ra! Nháy mắt sau đó, Ẩm Huyết Kiếm đâm về phía Đoạn Vũ!
“Tên này có chút kỳ quái, chém chết hắn cho tôi!” Đoạn Vũ quát to một tiếng. Lời nói vừa dứt, mười mấy tên đàn ông cao to bèn trực tiếp nhào về phía Lăng Thành. Mà cùng lúc đó, cửa quán bar lập tức bị đạp nát. Hơn 200 tên tráng hán trong tay cầm đao trong nháy mắt tràn vào! Cầm đầu chính là Lôi Vân!
“Đường Chủ!” “Dám đụng đến Đường Chủ của chúng ta, giết không tha!” Hơn 200 người xông tới như điên! “Một người cũng không tha, chém hết cho tôi.” Lăng Thành lạnh lùng nói.
“Phốc phốc!” Lời nói vừa dứt, Lôi Vân chém một đao tới, trong nháy mắt chém ngã hai người! Ngay sau đó hai bên đều nhập cuộc! Toàn bộ quá trình toàn là ngược đãi! Ngắn ngủi không đến 5 phút, toàn bộ thủ hạ của Đoạn Vũ đều bị chém ngã xuống đất.
Ngô Thái Trùng nằm trên đất, sống chết không rõ. Bộ vest trắng Đoạn Vũ bị máu tươi nhiễm đỏ, chui rúc trên ghế sa lon, gương mặt đầy hoảng sợ! “Huynh đệ à, hiểu lầm, đây nhất định là hiểu lầm, giữa tôi và tiểu thư Giai Kỳ không có gì cả, tôi chỉ là fan của cô ấy thôi.” Đoạn Vũ che lấy vết thương trên người, nhìn Lăng Thành, đầu đầy mồ hôi lạnh, giải thích với Lăng Thành.
Hiểu lầm? Ha ha... Trên mặt Lăng Thành lộ ra nụ cười lạnh, cầm Ẩm Huyết Kiếm trong tay, từ từ tới gần: “Cậu bây giờ lại nói với tôi là hiểu lầm? Huynh đệ của tôi bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, cậu cmn nói với tôi đây chỉ là hiểu lầm?!” Lời nói vừa dứt, Ẩm Huyết Kiếm trong nháy mắt đâm về phía vai của Đoạn Vũ!
“Phốc phốc!” Đoạn Vũ ngya lập tức kêu gào lên như heo bị chọc tiết, bả vai bị đâm thấu qua! “Cậu chém huynh đệ của tôi bao nhiêu nhát, cậu cmn phải trả lại gấp mười lần!” Lăng Thành lạnh lùng nói, Ẩm Huyết Kiếm đâm tới một lần nữa!
“Phốc phốc!” “Phốc phốc!” Từng nhát kiếm chém xuống, máu tươi chảy đầy đất. Đoạn Vũ đã hôn mê bất tỉnh từ lâu, nhưng Lăng Thành vẫn không dừng lại! Đệ tử của Điện Trường Sinh đứng ở một bên nhìn Lăng Thành, lúc này ai nấy cũng nhe răng trợn mắt, cơ thịt trên mặt cũng run rẩy.
Tàn ác, cmn quá tàn ác!
...
Nửa tiếng sau. Lăng Thành mặt không thay đổi đi ra quán bar. “Lăng Thành, anh chờ tôi một chút...” Giai Kỳ từ phía sau bước nhanh đến, trên mặt hiện lên vẻ nóng nảy. Lúc này, tác dụng của thuốc trong cơ thể cô cũng đi giảm bớt, ít nhất đã có thể đi bộ. Lăng Thành coi như không nghe thấy, đi thẳng tới xe.
Giai Kỳ gấp gáp, bước nhanh hơn, kéo cánh tay Lăng Thành lại: “Lăng Thành, thật xin lỗi, tôi sai rồi, anh đừng đi...” Ha ha... Lăng Thành hất tay Giai Kỳ ra, lạnh lùng nói: “Cô bây giờ biết lỗi rồi à? Hôm qua lúc Đại Thánh khuyên nhủ cô thì cô đang làm cái gì? Đại Thánh đã nói cho cô biết cái tên Đoạn Vũ kia không phải người tốt lành gì, cô vậy mà lại bị ma quỷ ám ảnh.”
Giai Kỳ cắn chặt môi, trong lòng rất là áy náy, nhưng vẫn cố giải thích: “Lăng Thành, tôi đã nói xin lỗi rồi, anh còn muốn như thế nào nữa! Anh có thể biết điều tí hay không hả, tôi cũng không đọc được suy nghĩ của người khác, sao tôi biết được Đoạn Vũ là người như vậy chứ, trong phòng live của tôi hắn tặng cho tôi nhiều quà như vậy, yêu cầu gặp mặt tôi, tôi có thể từ chối chắc?”
Lăng Thành lạnh mặt xuống, không nói chuyện. Tim Giai Kỳ đập kịch liệt, vành mắt có chút đỏ lên: “Hơn nữa, tôi đã bị trục xuất khỏi gia tộc rồi, tôi thực sự không có cách nào khác nên mới đi làm streamer, lúc tôi cần anh nhất thì anh ở chỗ nào? Anh đã giúp được tôi cái gì chưa? Bây giờ vừa xuất hiện thì đã nói tôi không phải...”
Giai Kỳ càng nói, trong lòng càng khó chịu, nhìn chằm chằm Lăng Thành. Phù! Lăng Thành nắm chặt nắm đấm: “Tôi vẫn luôn ở bên cô, kết hôn 3 năm, tôi chưa bao giờ rời đi. Cái tên Đoạn Vũ kia tặng cô được bao nhiêu tiền chứ, ngay cả một phần mười của tôi cũng không bằng!”
Thân thể Giai Kỳ run lên, trong nháy mắt nước mắt ngừng rơi xuống, ngơ ngác nhìn Lăng Thành. Đứng đầu bảng là Sơn Khâu. Sơn Khâu, Sơn Khâu... Sơn và Khâu ghép chung lại, chính là..... Lăng! Lăng Thành! Cái ID Sơn Khâu kia là Lăng Thành!
Cõi lòng Giai Kỳ không ngừng run rẩy, thật lâu sau cũng không nói nên lời. “Lăng Thành, tôi sai rồi, anh tha thứ cho tôi có được không, tôi thật sự sai rồi...” Mười mấy giây sau, Giai Kỳ ôm cánh tay Lăng Thành thật chặt, đau khổ cầu xin. Hóa ra hắn vẫn luôn bảo vệ cô. Hóa ra hắn đã vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy.
“Tại vì cô, nửa đời sau của Đại Thánh đều phải sống trên xe lăn, cô có biết hay không, cô có biết hay không hả! Cậu ấy tàn phế, cậu ấy cmn tàn phế rồi!” Lăng Thành liều mạng gào thét, hất tay của Giai Kỳ ra, trực tiếp lái xe bỏ đi.
“Lăng Thành...” Giai Kỳ đứng ngơ ngác ở đó, nhìn chiếc xe mà Lăng Thành lái biến mất khỏi tầm mắt, cô lập tức khóc lên thành tiếng. Giai Kỳ không biết cô làm sao trở về nhà, cả người cô đều bị nhấn chìm trong sự áy náy và hốt hoảng.
Buổi chiều hôm đó, cô tự giam mình trong phòng, cả đêm không ngủ, nghĩ lại những việc đã xảy ra hai ngày nay. Lúc đó Tôn Đại Thánh khuyên cô rời đi, tại sao cô lại không nghe lời hắn. Hắn với Lăng Thành có quan hệ tốt như vậy, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ xen vào chuyện của người khác. Bản thân cô thực sự là quá ngu, cực kỳ ngu.
Có một điều càng làm cho Giai Kỳ không cách nào tha thứ cho chính mình, đó chính là khi nhìn thấy Tôn Đại Thánh bị chém ngã xuống đất cô lại không giúp hắn. Lúc ấy cô thật là quá đáng.
Nghĩ tới mấy thứ này, trong lòng Giai Kỳ cực kỳ áy náy. Chỉ là... Lăng Thành không phải là vì trộm đồ mà bị giam vào tù hay sao? Sao lại được thả ra nhanh như vậy? Hơn nữa... sao hắn có thể lập tức gọi nhiều người tới như vậy? Mấy người kia là ai?
...
Mấy ngày nay thành phố Đại Phong đặc biệt ồn ào. Trong thành phố xảy ra hai chuyện lớn, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều có người bán tán. Chuyện lớn thứ nhất, đại công tử Đoạn Gia Đoạn Vũ tại quán bar Hoàng Triều của nhà hắn bị người ta chém bị thương. Chỉ là không có ai biết được là do ai làm. Chỉ biết rằng hắn bị chém 360 nhát, mỗi một nhát đều tránh đi chỗ yếu của hắn!
Rất rõ ràng, đây không phải là muốn giết người, mà là chém cho hả giận. Nghe nói sau khi Đoạn Vũ được đưa đến bệnh viện đã được cứu chữa hai ngày hai đêm, cho tới bây giờ còn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.
Cút? Lăng Thành cười lạnh, quanh thân tràn ngập sát khí, chăm chú nhìn hắn: “Cậu là Đoạn Vũ?” “Không sai, chính là tôi.” Đoạn Vũ cười híp mắt nói: “Cái tên Tôn Đại Thánh ngày hôm qua là bạn của anh à? Tên đó bị tôi đập cho nhừ tử rồi, anh có muốn lập tức biến mất trước mắt tôi giống hắn hay không hả?”
Lửa giận điên cuồng bốc cháy lên! Hai mắt Lăng Thành trong nháy mắt đỏ ngầu, có điều ngoài mặt vẫn cười híp mắt nói: “Tôi cho cậu biết, hôm nay tôi không những không cút mà còn đập chết cậu nữa.” Một câu nói sau cùng, Lăng Thành gần như là gằn giọng nói ra!
“Lăng Thành, anh nói linh tinh gì đấy!” Giai Kỳ sốt ruột giậm chân: “Anh có cái năng đó à, trộm hai cái điện thoại, bị giam vào tù, anh thật sự coi mình là xã hội đen rồi à!” Cái tên Lăng Thành này, đã đến lúc nào rồi mà còn ở đây giả vờ làm anh hùng chứ! Mình bị chuốc thuốc, toàn thân đã không còn sức lực. Bây giờ biện pháp tốt nhất là làm Đoạn Vũ bình tĩnh lại, xin hắn thả cô ra trước đã!
Mặc dù Giai Kỳ biết, cho dù là cầu xin Đoạn Vũ, hắn cũng sẽ không thả cô ra. Nhưng mà dù sao cũng tốt hơn so với việc chọc giận hắn! Tôn Đại Thánh lợi hại như vậy mà hôm qua vẫn bị đánh đến mức không đánh trả lại được, cái tên Lăng Thành này dựa vào đâu mà dám liều mạng với người ta!
“Anh kia, anh nói sẽ đập chết tôi?” Đoạn Vũ giống như nghe được chuyện cười, cười không ngừng được, khó khăn hất tay lên. Chỉ một thoáng sau, từ bên ngoài có mười mấy tên đàn ông cao to xông vào, người xách đao kẻ cầm gậy, vẻ mặt hung thần ác sát bao vây quanh Lăng Thành!
“Ai nha, trước tiên đừng đánh tên này, đừng có lỡ tay làm nữ thần của tôi bị thương.” Ngay lúc này, Ngô Thái Trùng cười híp mắt mở miệng nói, sau đó kéo cánh tay Giai Kỳ lại: “Người đẹp đừng sợ, cô xem, uống say đứng cũng không yên, đến đây đi, trước hết dựa vào ngực tôi đã...”
Nói xong, Ngô Thái Trùng bèn muốn kéo Giai Kỳ vào trong ngực của mình. “Ông thả tôi ra...” Giai Kỳ vừa thẹn vừa giận, quát lên một tiếng, muốn giãy dụa nhưng lúc này toàn thân cô đã nhũn ra, không có chút sức lực nào.
Đờ mờ, đúng là tự tìm cái chết! Trong chớp mắt này, Lăng Thành không báo trước mà vung nắm đấm tới! Bành! Một quyền này nặng nề nện ở trên mặt Ngô Thái Trùng, Ngô Thái Trùng không kịp phản ứng, cả người bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào tường.
“Cậu cmn dám đánh tôi?” Ngô Thái Trùng chật vật đứng dậy, nửa bên mặt sưng vù lên, lớn tiếng gào thét. Lăng Thành không nói chuyện, bảo vệ Giai Kỳ ở sau lưng. Ngay sau đó một vệt sáng đỏ lóe lên, Ẩm Huyết Kiếm trong nháy mắt xuất hiện trong tay Lăng Thành!
Ông! Ngắn ngủi trong nháy mắt, ánh sáng của Ẩm Huyết Kiếm chiếu rực toàn bộ quán bar, ánh sáng đỏ vô cùng chói mắt! “Tôi không chỉ đánh một mình ông. Hôm nay tất cả các người cmn đều phải nằm xuống cho tôi.” Giọng nói lạnh lùng từ trong miệng Lăng Thành truyền ra! Nháy mắt sau đó, Ẩm Huyết Kiếm đâm về phía Đoạn Vũ!
“Tên này có chút kỳ quái, chém chết hắn cho tôi!” Đoạn Vũ quát to một tiếng. Lời nói vừa dứt, mười mấy tên đàn ông cao to bèn trực tiếp nhào về phía Lăng Thành. Mà cùng lúc đó, cửa quán bar lập tức bị đạp nát. Hơn 200 tên tráng hán trong tay cầm đao trong nháy mắt tràn vào! Cầm đầu chính là Lôi Vân!
“Đường Chủ!” “Dám đụng đến Đường Chủ của chúng ta, giết không tha!” Hơn 200 người xông tới như điên! “Một người cũng không tha, chém hết cho tôi.” Lăng Thành lạnh lùng nói.
“Phốc phốc!” Lời nói vừa dứt, Lôi Vân chém một đao tới, trong nháy mắt chém ngã hai người! Ngay sau đó hai bên đều nhập cuộc! Toàn bộ quá trình toàn là ngược đãi! Ngắn ngủi không đến 5 phút, toàn bộ thủ hạ của Đoạn Vũ đều bị chém ngã xuống đất.
Ngô Thái Trùng nằm trên đất, sống chết không rõ. Bộ vest trắng Đoạn Vũ bị máu tươi nhiễm đỏ, chui rúc trên ghế sa lon, gương mặt đầy hoảng sợ! “Huynh đệ à, hiểu lầm, đây nhất định là hiểu lầm, giữa tôi và tiểu thư Giai Kỳ không có gì cả, tôi chỉ là fan của cô ấy thôi.” Đoạn Vũ che lấy vết thương trên người, nhìn Lăng Thành, đầu đầy mồ hôi lạnh, giải thích với Lăng Thành.
Hiểu lầm? Ha ha... Trên mặt Lăng Thành lộ ra nụ cười lạnh, cầm Ẩm Huyết Kiếm trong tay, từ từ tới gần: “Cậu bây giờ lại nói với tôi là hiểu lầm? Huynh đệ của tôi bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, cậu cmn nói với tôi đây chỉ là hiểu lầm?!” Lời nói vừa dứt, Ẩm Huyết Kiếm trong nháy mắt đâm về phía vai của Đoạn Vũ!
“Phốc phốc!” Đoạn Vũ ngya lập tức kêu gào lên như heo bị chọc tiết, bả vai bị đâm thấu qua! “Cậu chém huynh đệ của tôi bao nhiêu nhát, cậu cmn phải trả lại gấp mười lần!” Lăng Thành lạnh lùng nói, Ẩm Huyết Kiếm đâm tới một lần nữa!
“Phốc phốc!” “Phốc phốc!” Từng nhát kiếm chém xuống, máu tươi chảy đầy đất. Đoạn Vũ đã hôn mê bất tỉnh từ lâu, nhưng Lăng Thành vẫn không dừng lại! Đệ tử của Điện Trường Sinh đứng ở một bên nhìn Lăng Thành, lúc này ai nấy cũng nhe răng trợn mắt, cơ thịt trên mặt cũng run rẩy.
Tàn ác, cmn quá tàn ác!
...
Nửa tiếng sau. Lăng Thành mặt không thay đổi đi ra quán bar. “Lăng Thành, anh chờ tôi một chút...” Giai Kỳ từ phía sau bước nhanh đến, trên mặt hiện lên vẻ nóng nảy. Lúc này, tác dụng của thuốc trong cơ thể cô cũng đi giảm bớt, ít nhất đã có thể đi bộ. Lăng Thành coi như không nghe thấy, đi thẳng tới xe.
Giai Kỳ gấp gáp, bước nhanh hơn, kéo cánh tay Lăng Thành lại: “Lăng Thành, thật xin lỗi, tôi sai rồi, anh đừng đi...” Ha ha... Lăng Thành hất tay Giai Kỳ ra, lạnh lùng nói: “Cô bây giờ biết lỗi rồi à? Hôm qua lúc Đại Thánh khuyên nhủ cô thì cô đang làm cái gì? Đại Thánh đã nói cho cô biết cái tên Đoạn Vũ kia không phải người tốt lành gì, cô vậy mà lại bị ma quỷ ám ảnh.”
Giai Kỳ cắn chặt môi, trong lòng rất là áy náy, nhưng vẫn cố giải thích: “Lăng Thành, tôi đã nói xin lỗi rồi, anh còn muốn như thế nào nữa! Anh có thể biết điều tí hay không hả, tôi cũng không đọc được suy nghĩ của người khác, sao tôi biết được Đoạn Vũ là người như vậy chứ, trong phòng live của tôi hắn tặng cho tôi nhiều quà như vậy, yêu cầu gặp mặt tôi, tôi có thể từ chối chắc?”
Lăng Thành lạnh mặt xuống, không nói chuyện. Tim Giai Kỳ đập kịch liệt, vành mắt có chút đỏ lên: “Hơn nữa, tôi đã bị trục xuất khỏi gia tộc rồi, tôi thực sự không có cách nào khác nên mới đi làm streamer, lúc tôi cần anh nhất thì anh ở chỗ nào? Anh đã giúp được tôi cái gì chưa? Bây giờ vừa xuất hiện thì đã nói tôi không phải...”
Giai Kỳ càng nói, trong lòng càng khó chịu, nhìn chằm chằm Lăng Thành. Phù! Lăng Thành nắm chặt nắm đấm: “Tôi vẫn luôn ở bên cô, kết hôn 3 năm, tôi chưa bao giờ rời đi. Cái tên Đoạn Vũ kia tặng cô được bao nhiêu tiền chứ, ngay cả một phần mười của tôi cũng không bằng!”
Thân thể Giai Kỳ run lên, trong nháy mắt nước mắt ngừng rơi xuống, ngơ ngác nhìn Lăng Thành. Đứng đầu bảng là Sơn Khâu. Sơn Khâu, Sơn Khâu... Sơn và Khâu ghép chung lại, chính là..... Lăng! Lăng Thành! Cái ID Sơn Khâu kia là Lăng Thành!
Cõi lòng Giai Kỳ không ngừng run rẩy, thật lâu sau cũng không nói nên lời. “Lăng Thành, tôi sai rồi, anh tha thứ cho tôi có được không, tôi thật sự sai rồi...” Mười mấy giây sau, Giai Kỳ ôm cánh tay Lăng Thành thật chặt, đau khổ cầu xin. Hóa ra hắn vẫn luôn bảo vệ cô. Hóa ra hắn đã vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy.
“Tại vì cô, nửa đời sau của Đại Thánh đều phải sống trên xe lăn, cô có biết hay không, cô có biết hay không hả! Cậu ấy tàn phế, cậu ấy cmn tàn phế rồi!” Lăng Thành liều mạng gào thét, hất tay của Giai Kỳ ra, trực tiếp lái xe bỏ đi.
“Lăng Thành...” Giai Kỳ đứng ngơ ngác ở đó, nhìn chiếc xe mà Lăng Thành lái biến mất khỏi tầm mắt, cô lập tức khóc lên thành tiếng. Giai Kỳ không biết cô làm sao trở về nhà, cả người cô đều bị nhấn chìm trong sự áy náy và hốt hoảng.
Buổi chiều hôm đó, cô tự giam mình trong phòng, cả đêm không ngủ, nghĩ lại những việc đã xảy ra hai ngày nay. Lúc đó Tôn Đại Thánh khuyên cô rời đi, tại sao cô lại không nghe lời hắn. Hắn với Lăng Thành có quan hệ tốt như vậy, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ xen vào chuyện của người khác. Bản thân cô thực sự là quá ngu, cực kỳ ngu.
Có một điều càng làm cho Giai Kỳ không cách nào tha thứ cho chính mình, đó chính là khi nhìn thấy Tôn Đại Thánh bị chém ngã xuống đất cô lại không giúp hắn. Lúc ấy cô thật là quá đáng.
Nghĩ tới mấy thứ này, trong lòng Giai Kỳ cực kỳ áy náy. Chỉ là... Lăng Thành không phải là vì trộm đồ mà bị giam vào tù hay sao? Sao lại được thả ra nhanh như vậy? Hơn nữa... sao hắn có thể lập tức gọi nhiều người tới như vậy? Mấy người kia là ai?
...
Mấy ngày nay thành phố Đại Phong đặc biệt ồn ào. Trong thành phố xảy ra hai chuyện lớn, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều có người bán tán. Chuyện lớn thứ nhất, đại công tử Đoạn Gia Đoạn Vũ tại quán bar Hoàng Triều của nhà hắn bị người ta chém bị thương. Chỉ là không có ai biết được là do ai làm. Chỉ biết rằng hắn bị chém 360 nhát, mỗi một nhát đều tránh đi chỗ yếu của hắn!
Rất rõ ràng, đây không phải là muốn giết người, mà là chém cho hả giận. Nghe nói sau khi Đoạn Vũ được đưa đến bệnh viện đã được cứu chữa hai ngày hai đêm, cho tới bây giờ còn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.