Chương 43: Tại sao lại từ chối?
Phong Vũ
25/01/2024
Triệu Lâm cứ như vậy mà từ chối?
Vẻ mặt vừa rồi của cậu ấy chẳng lẽ không phải đang rung động sao?
Tại sao lại từ chối?
Nói nhảm, nếu đổi ai có được tài sản mấy tỷ thì sẽ không rung động?
Triệu Lâm cũng không phải thần tiên.
Đây là anh cảm thấy, số tiền này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Anh chỉ là cứu một Lý Diệu Diệu mà thôi.
Nếu như Lý Thanh Nham cho anh năm trăm nghìn tệ, có lẽ anh sẽ nhận.
Cho một triệu...... Cũng miễn cưỡng có thể nhận.
10 triệu, đối phương có thể tặng kèm một số yêu cầu mà mình có thể chấp nhận.
Nhưng vượt qua con số này...... Hai tỷ? Cái này anh cũng không dám lấy!
Bởi vì cái gọi là, đức không xứng đáng, tất có tai hoạ!
Nhiều tiền cũng không hoàn toàn là chuyện tốt!
Nhiều tiền cũng có nghĩa là nhiều sự phiền phức!
Triệu Lâm không muốn gặp phải quá nhiều phiền toái.
Anh không có tham vọng và ước mơ quá lớn!
Trước mắt mà nói, anh chỉ hy vọng mình dựa vào bản lĩnh kiếm được mấy trăm nghìn tệ, có thể mua được một căn nhà tốt hơn để sống với mẹ.
Nếu có khả năng, mua cho mẹ một chiếc xe hơi tốt một chút, để cho bà đi làm thuận tiện hơn.
Sau đó anh vẫn giống như bây giờ, mỗi ngày tan ca, ăn cơm mẹ nấu hoặc là anh tan ca sớm, nấu cơm cho mẹ.
Đợi đến khi cuộc sống tốt đẹp hơn, mình lại đi chọn một cô gái tốt một chút, sống yên ổn hơn rồi kết hôn sinh con.
Một cuộc sống bình yên. Một hạnh phúc đơn giản. Nhưng nếu nhận lấy khách sạn Thanh Ca......
Triệu Lâm chỉ vừa nghĩ đến đã cảm thấy sẽ có vô cùng vô tận "Tai họa" đang chờ mình.
Hơn nữa nếu mình nhận món quà này, nên ăn nói như thế nào mẹ đây?
Với tính cách của mẹ, chắc chắn cũng sẽ lo lắng bất an vì điều này.
Cho nên hai tỷ này đối với Triệu Lâm mà nói, không phải phúc, mà là hoại
“Không nhận? Tại sao lại không nhận?”, Lý Thanh Nham trợn tròn mắt.
Triệu Lâm bèn nở nụ cười: "Cổ ngữ có câu “vô công bất thụ lộc”, chuyện tôi cứu Diệu Diệu không đáng nhận được lợi ích lớn như vậy, hơn nữa, tôi cảm giác được, chú Lý tặng cho tôi một món quà lớn như vậy, chắc chăn còn có một tầng ý tứ khác đúng không?”
Những lời này đã để cho Triệu Lâm nói đến điểm mấu chốt, Lý Thanh Nham giật mình, lập tức cười khổ không nói.
Bởi vì Triệu Lâm nói rất đúng, ông ấy quả thật đúng là có suy nghĩ này.
Vẻ mặt vừa rồi của cậu ấy chẳng lẽ không phải đang rung động sao?
Tại sao lại từ chối?
Nói nhảm, nếu đổi ai có được tài sản mấy tỷ thì sẽ không rung động?
Triệu Lâm cũng không phải thần tiên.
Đây là anh cảm thấy, số tiền này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Anh chỉ là cứu một Lý Diệu Diệu mà thôi.
Nếu như Lý Thanh Nham cho anh năm trăm nghìn tệ, có lẽ anh sẽ nhận.
Cho một triệu...... Cũng miễn cưỡng có thể nhận.
10 triệu, đối phương có thể tặng kèm một số yêu cầu mà mình có thể chấp nhận.
Nhưng vượt qua con số này...... Hai tỷ? Cái này anh cũng không dám lấy!
Bởi vì cái gọi là, đức không xứng đáng, tất có tai hoạ!
Nhiều tiền cũng không hoàn toàn là chuyện tốt!
Nhiều tiền cũng có nghĩa là nhiều sự phiền phức!
Triệu Lâm không muốn gặp phải quá nhiều phiền toái.
Anh không có tham vọng và ước mơ quá lớn!
Trước mắt mà nói, anh chỉ hy vọng mình dựa vào bản lĩnh kiếm được mấy trăm nghìn tệ, có thể mua được một căn nhà tốt hơn để sống với mẹ.
Nếu có khả năng, mua cho mẹ một chiếc xe hơi tốt một chút, để cho bà đi làm thuận tiện hơn.
Sau đó anh vẫn giống như bây giờ, mỗi ngày tan ca, ăn cơm mẹ nấu hoặc là anh tan ca sớm, nấu cơm cho mẹ.
Đợi đến khi cuộc sống tốt đẹp hơn, mình lại đi chọn một cô gái tốt một chút, sống yên ổn hơn rồi kết hôn sinh con.
Một cuộc sống bình yên. Một hạnh phúc đơn giản. Nhưng nếu nhận lấy khách sạn Thanh Ca......
Triệu Lâm chỉ vừa nghĩ đến đã cảm thấy sẽ có vô cùng vô tận "Tai họa" đang chờ mình.
Hơn nữa nếu mình nhận món quà này, nên ăn nói như thế nào mẹ đây?
Với tính cách của mẹ, chắc chắn cũng sẽ lo lắng bất an vì điều này.
Cho nên hai tỷ này đối với Triệu Lâm mà nói, không phải phúc, mà là hoại
“Không nhận? Tại sao lại không nhận?”, Lý Thanh Nham trợn tròn mắt.
Triệu Lâm bèn nở nụ cười: "Cổ ngữ có câu “vô công bất thụ lộc”, chuyện tôi cứu Diệu Diệu không đáng nhận được lợi ích lớn như vậy, hơn nữa, tôi cảm giác được, chú Lý tặng cho tôi một món quà lớn như vậy, chắc chăn còn có một tầng ý tứ khác đúng không?”
Những lời này đã để cho Triệu Lâm nói đến điểm mấu chốt, Lý Thanh Nham giật mình, lập tức cười khổ không nói.
Bởi vì Triệu Lâm nói rất đúng, ông ấy quả thật đúng là có suy nghĩ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.