Tuyết Đầu Mùa

Chương 3: Gặp Lại Nhau Có Phải Là Định Mệnh

Hân Dy

16/08/2017

Mùa Đông đã tìm đến,bầu trời không một ánh sao,toàn thành phố bao trùm một màu đen tĩnh mịch.

Ngoài trời lúc này gió thổi rất lạnh dường như khoác lên mình một chiếc áo lông cũng không đủ ấm.

Đèn đường thì lung linh,sáng chói nhưng lòng người lại âm u,đau nhói.

Tuyết rơi...

Những bông tuyết trắng xóa nhờ đèn đường mà trở nên lấp lánh đáp lên mái tóc của một cô gái đang đứng bên cầu.

Cô nghe thấy tiếng nói cười của những đôi nam nữ sao lòng cô thấy chua xót quá!

Cô nhớ cậu đã nắm tay cô đi dưới trời tuyết,bàn tay cô bỏ vào trong túi áo của cậu,thật ấm áp.

Nhưng sao giờ bàn tay cô thấy lạnh lẽo quá bàn tay này đã 4 năm qua không có ai sưởi ấm cả.

Hai hàng nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi trên gò má gầy guộc của cô.

Một bàn tay to lớn,ấm áp nắm lấy tay cô,nhét vào bàn tay lạnh lẽo của cô một chiếc khăn giấy.

-Gặp lại nhau rồi nhỉ?Cô còn nhớ tôi không?-Anh hỏi.

-Anh là...-Cô ấp úng.

-Tôi đã gặp cô ở trại trẻ mồ côi-Anh giải thích.

-A,anh là Hạo Khang đúng không?-Cô hỏi.

-Thật may là cô vẫn còn nhớ tên tôi-Anh mỉm cười.

-Tôi nghe giọng anh rất quen nhưng bất ngờ chưa kịp nhớ ra thôi-Cô nói.

-Sao cô lại ở đây một mình,sẽ rất lạnh đấy-Anh cởi áo khoác của mình ra và khoác lên vai cô.

-Tôi ở đây vì thấy nó thoải mái thôi-Cô giật mình,nắm lấy chiếc áo khoác trên vai mình.

-Sao cô lại khóc thế?-Anh chăm chú nhìn cô hỏi.

-Chỉ là vì những chuyện buồn thôi -Cô nói.

-Cô có biết khi cô cười rất đẹp không?-Anh mỉm cười nói.



-Cảm ơn anh-Cô ngại ngùng.

-Đã hơn 18 năm qua tôi chưa được nhìn thấy khuôn mặt của mình-Giọng cô hơi buồn nói.

-Cô thực sự rất đẹp-Anh nhìn cô nói.

-Sao anh cứ khen tôi đẹp mãi thế,làm tôi thấy rất tò mò về khuôn mặt của mình đấy-Cô mỉm cười đáp.

-Tôi nghĩ một ngày nào đó cô sẽ nhìn thấy được khuôn mặt của mình thôi và cả tôi nữa-Anh cười.

-Tôi hy vọng là vậy-Giọng cô vui hẳn lên như được an ủi.

-Cô sống ở đâu,để tôi đưa cô về?Anh nói.

-Không cần đâu,tôi tự đi được-Cô từ chối.

-Trời đã khuya rồi nên rất khó để bắt xe đấy-Anh nói.

-Trời đã khuya rồi sao,vậy thì làm phiền anh-Cô nói.

Anh mở cửa xe,dìu cô vào trong và thắt dây an toàn cho cô.

-Cô ở đâu-Anh hỏi.

-Tôi ở thành phố B-Cô nói.

-Tôi rất vui vì đã gặp lại cô-Anh nói.

-Tôi cũng rất vui-Cô nói.

-Khi nào rảnh tôi có thể mời cô đi ăn tối không-Anh cười nói.

-Được nếu có thời gian tôi sẽ đi-Cô nói.

......

Trong một căn phòng nhỏ một cô gái dáng người mảnh khảnh cuộn tròn người trong chiếc chăn,trán ướt đẫm mồ hôi,tay báu chặt ga gường,miệng không ngừng rên rỉ.

-Bố,bố ơi,bố sao vậy-Cô bé 6 tuổi lay lay cánh tay một người đàn ông nằm trên chiếc gường trắng.



-Thừa Ân à!Bố con đã đi rồi,bố sẽ không quay về với chúng ta nữa đâu-Mẹ cô ôm cô vào lòng khóc nức nở.

-Không,không đâu,bố ơi,bố ơi-Cô lắc đầu,khuôn mặt đầm đìa nước mắt...

-Thừa Ân à con ngồi ở đây đợi mẹ,mẹ qua bên kia mua nước cho con-Mẹ cô vỗ vào vai vô nói.

-Vâng ạ-Cô nói.

Con gấu bông cô đang cầm trên tay bỗng rơi xuống,cô cúi người xuống nhặt nhưng một người đàn ông lỡ chân đá văng ra giữa lòng đường.

Cô chạy ra ngoài nhặt mà không biết rằng có một chiếc xe tải đang lao đến.Ánh đèn xe tải chiếu thẳng vào mắt cô làm cô nheo mắt lại.

-Kíp.kíp.kíp-Tiếng còi xe kêu liên tục như thúc giục cô,nhưng sao cô không nhấc chân lên nỗi.

Chiếc xe đâm thẳng vào cô,hất cô văng ra một quãng đường xa.

Giữa lòng đường một bé gái 6 tuổi tay ôm một con gấu bông màu trắng nằm dài trên vũng máu.

-Không,không-Cô la toáng lên giật mình thoát khỏi cơn ác mộng.

Khiết Nhi nghe thấy tiếng cô la liền chạy sang phòng cô.

-Thừa Ân cậu sao vậy-Khiết Nhi lo lắng hỏi.

Thấy cô không nói gì,Khiết Nhi ôm cô vào lòng,vuốt tóc cô.

-Lại mơ thấy giấc mơ đó sao.

Cô gật đầu,ôm Khiết Nhi thật chặt,nước mắt cứ tuôn rơi.

-Không sao đâu,có mình ở đây rồi-Khiết Nhi vỗ về cô.

-Bây giờ cậu nằm xuống nghỉ đi,mình sẽ ngủ đây với cậu-Khiết Nhi đỡ cô nằm xuống.

Vụ tai nạn đó đã cướp đi đôi mắt của cô,cướp đi ánh sáng của cô.

Một cô gái chỉ mới 6 tuổi đã chịu rất nhiều tổn thương.

Nhiều lần Khiết Nhi tự hỏi,cô đã vượt qua nó như thế nào.

Cuộc đời của cô đã chịu rất nhiều khổ đau,bao giờ hạnh phúc mới đến tìm cô đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyết Đầu Mùa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook