Chương 6: Thừa Ân,Anh Xin Lỗi
Hân Dy
02/03/2018
Cô dừng lại trên chiếc cầu mà mỗi lúc buồn cô hay đứng và cây cầu cô gặp anh rất nhiều lần.
Cô ngồi bệt xuống ôm mặt khóc nức nở,cô không thể naoô chấp nhận được sự thật này,nó làm tim cô như vụn vỡ ra hàng trăm mảnh vậy.
Cô đã một lòng một dạ chờ đợi cậu để bây giờ cậu quay về và làm cô tổn thương thế này sao?
Thế nào là một lòng một dạ?Chính là không lựa chọn kết quả vẫn là cậu,có lựa chọn đáp án vẫn là cậu,có cậu rồi sẽ không chọn ai khác.
Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm thích hợp là hạnh phúc của cả cuộc đời.
Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm không thích hợp chỉ là một tiếng thở dài.
Anh đang lái xe thì thấy bóng dáng giống cô đang ngồi bệt giữa cầu,tay ôm mặt khóc.
-Thừa Ân cô sao vậy-Anh ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.
-Tôi phải làm sao đây-Cô ngẩng mặt lên nhìn anh,khóc nức nở.
-Có chuyện gì sao-Anh lo lắng hỏi.
-Anh ấy đã quay về rồi-Cô nhìn anh,ánh mắt xa xăm.
-Vậy sao cô lại khóc-Nhìn cô khóc lòng anh như đứt từng khúc ra vậy.
-Anh ấy sắp phải đính hôn với cô gái khác-Cô khóc to lên.
-Tôi đã dành cả tuổi xuân cho một thứ tình cảm ngớ ngẩn và tự cho rằng chúng là bầu trời của riêng mình-Cô nói trong tiếng nức.
-Tôi ngốc lắm đúng không?Tôi chẳng biết làm gì cả-Khuôn mặt lấm lem của cô vì khóc quá nhiều.
-Cô không cần phải làm gì cả,cô phải quên đi anh ta bởi vì anh ta không xứng đáng với tình yêu của cô-Anh ôm cô vào lòng an ủi.
-Trái đất này không thể vì sự đau khổ của một người mà thay đổi quy luật của nó được,trong giấc mơ cô tuyệt vọng đến mức không tin rằng sẽ còn ánh mặt trời nhưng hôm sau mặt trời vẫn lên như thường,cuộc sống vẫn tiếp tục-Anh nói.
-Thời gian sẽ,chữa lành vết thương cho cô,cô không nên quá tuyệt vọng-Anh an ủi cô.
-Đối với những người không phù hợp với mình thì nên tìm thời điểm để rời xa.Làm người đều quan trọng là phải biết cách cho bản thân một con đường sống.Nỗi đau dai dẳng,chẳng bằng đau ngắm một lần thôi-Anh nói.
......
Bầu trời hôm ấy rất xanh,hôm nay cũng vậy ngày mai cũng thế,năm sau cũng sẽ như vậy chỉ có điều chúng ta đã không còn như vậy,sau này cũng thế.
1 tháng sau khi cậu gặp cô,sau khi nói lời chia tay với cô,cậu thực sự rất đau nhưng cậu phải làm sao đây,cậu vẫn còn yêu cô rất nhiều.
Khi cậu biết rằng suốt bốn năm qua cô luôn chờ đợi cậu,cậu đã nghĩ rằng người con gái này cậu nhất định phải gìn giữ nhưng sao bây giờ cậu lại làm cô tổn thương làm bản thân cậu đau khổ.
Suốt 1 tháng qua cậu luôn tìm tới quán bar ngồi uống rượu một mình cậu nghĩ nếu cậu say đi thì cậu sẽ quên cô nhưng sao càng say cậu lại càng nhớ cô hơn.
-Anh ơi,anh sao vậy-Anh nhân viên lay lay tay cậu.
-Thừa Ân,anh xin lỗi-Đầu cậu gục xuống bàn miệng lẩm bẩm.
Lúc này thì điện thoại cậu có cuộc gọi,anh nhân viên nhấc máy.
-Alo,chủ nhân của chiếc điện thoại này đang rất say,cô có thể đến đưa anh ấy về được không.
Một lúc sau thì có một cô gái vội vã chạy đến.
-Lâm Phong,anh tỉnh dậy đi-Cô gái lay lay người cậu.
Cô gái ấy chính là Tử Dy,người mà cậu sắp đính hôn.
-Thừa Ân,anh xin lỗi-Cậu cứ lẩm bẩm mãi.
Khi nghe đến tên của một cô gái khác,nước mắt của Tử Dy cứ thế lăn xuống.
-Anh vẫn không quên được cô ấy sao?-Tử Dy hỏi anh trong vô vọng.
........
Trong quán cà phê A một cô gái xinh đẹp đẩy cửa bước vào.
-Xin chào quý khách-Thừa Ân quay đầu lại,mỉm cười thân thiện.
-Cô là Thừa Ân sao-Tử Dy nhìn cô hỏi.
-Phải,tôi là Thừa Ân-Cô nói.
-Xin chào,tôi là Tử Dy,cô nói chuyện với tôi một chút được không-Tử Dy nói.
Hai người tìm một quán cà phê yên tĩnh ngồi nói chuyện.
-Tôi là người sắp đính hôn với Lâm Phong-Tử Dy nhìn cô nói.
Vừa nghe đến tên cậu,lòng cô đau như cắt.
-Sao cô lại đến gặp tôi-Cô hỏi.
-Thật ra Lâm Phong không yêu tôi,người anh ấy yêu là cô-Tử Dy nhìn cô nói.
-Không đâu,tôi và anh ấy không còn là gì cả-Cô nói.
-Suốt 4 năm qua tôi cứ tưởng nếu tôi ở bên cạnh anh ấy thì anh ấy sẽ quên được cô nhưng tôi sai rồi,anh ấy chưa bao giờ hết yêu cô cả-Tử Dy nói mà nước mắt lăn dài.
-Anh ấy không muốn đính hôn với tôi nhưng là do bố tôi đã ép anh ấy,nếu anh ấy không đính hôn với tôi thì công ti nhà anh ấy sẽ phá sản-Tử Dy nói.
-Tôi sẽ buông tay anh ấy,nếu đính hôn với anh ấy thì tôi sẽ có được thân xác của anh ấy nhưng trái tim anh ấy mãi mãi sẽ không dành cho tôi-Nước mắt Tử Dy cứ thế lăn dài.
-Suốt một tháng qua anh ấy không ăn uống gì,cứ uống rượu mãi,đến cả trong giấc mơ người anh ấy gọi tên là cô chứ không phải tôi-Tử Dy nói.
-Dù thế nào đi chăng nữa,tôi cũng sẽ không quay lại với anh ấy nữa-Cô nhìn Tử Dy nói.
-Là do tôi,do tôi quá ích kỉ,do tôi yêu đơn phương mà thôi-Tử Dy nói.
Cô nhìn Tử Dy,cô gái này thực sự rất đáng thương,chỉ là do cô quá yêu cậu mà hy sinh cả tuổi trẻ ở bên cậu suốt 4 năm qua.
Tuổi thanh Xuân giống như mây trời vậy.Yêu đúng là tình yêu,yêu sai là tuổi trẻ.
Cô ngồi bệt xuống ôm mặt khóc nức nở,cô không thể naoô chấp nhận được sự thật này,nó làm tim cô như vụn vỡ ra hàng trăm mảnh vậy.
Cô đã một lòng một dạ chờ đợi cậu để bây giờ cậu quay về và làm cô tổn thương thế này sao?
Thế nào là một lòng một dạ?Chính là không lựa chọn kết quả vẫn là cậu,có lựa chọn đáp án vẫn là cậu,có cậu rồi sẽ không chọn ai khác.
Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm thích hợp là hạnh phúc của cả cuộc đời.
Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm không thích hợp chỉ là một tiếng thở dài.
Anh đang lái xe thì thấy bóng dáng giống cô đang ngồi bệt giữa cầu,tay ôm mặt khóc.
-Thừa Ân cô sao vậy-Anh ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.
-Tôi phải làm sao đây-Cô ngẩng mặt lên nhìn anh,khóc nức nở.
-Có chuyện gì sao-Anh lo lắng hỏi.
-Anh ấy đã quay về rồi-Cô nhìn anh,ánh mắt xa xăm.
-Vậy sao cô lại khóc-Nhìn cô khóc lòng anh như đứt từng khúc ra vậy.
-Anh ấy sắp phải đính hôn với cô gái khác-Cô khóc to lên.
-Tôi đã dành cả tuổi xuân cho một thứ tình cảm ngớ ngẩn và tự cho rằng chúng là bầu trời của riêng mình-Cô nói trong tiếng nức.
-Tôi ngốc lắm đúng không?Tôi chẳng biết làm gì cả-Khuôn mặt lấm lem của cô vì khóc quá nhiều.
-Cô không cần phải làm gì cả,cô phải quên đi anh ta bởi vì anh ta không xứng đáng với tình yêu của cô-Anh ôm cô vào lòng an ủi.
-Trái đất này không thể vì sự đau khổ của một người mà thay đổi quy luật của nó được,trong giấc mơ cô tuyệt vọng đến mức không tin rằng sẽ còn ánh mặt trời nhưng hôm sau mặt trời vẫn lên như thường,cuộc sống vẫn tiếp tục-Anh nói.
-Thời gian sẽ,chữa lành vết thương cho cô,cô không nên quá tuyệt vọng-Anh an ủi cô.
-Đối với những người không phù hợp với mình thì nên tìm thời điểm để rời xa.Làm người đều quan trọng là phải biết cách cho bản thân một con đường sống.Nỗi đau dai dẳng,chẳng bằng đau ngắm một lần thôi-Anh nói.
......
Bầu trời hôm ấy rất xanh,hôm nay cũng vậy ngày mai cũng thế,năm sau cũng sẽ như vậy chỉ có điều chúng ta đã không còn như vậy,sau này cũng thế.
1 tháng sau khi cậu gặp cô,sau khi nói lời chia tay với cô,cậu thực sự rất đau nhưng cậu phải làm sao đây,cậu vẫn còn yêu cô rất nhiều.
Khi cậu biết rằng suốt bốn năm qua cô luôn chờ đợi cậu,cậu đã nghĩ rằng người con gái này cậu nhất định phải gìn giữ nhưng sao bây giờ cậu lại làm cô tổn thương làm bản thân cậu đau khổ.
Suốt 1 tháng qua cậu luôn tìm tới quán bar ngồi uống rượu một mình cậu nghĩ nếu cậu say đi thì cậu sẽ quên cô nhưng sao càng say cậu lại càng nhớ cô hơn.
-Anh ơi,anh sao vậy-Anh nhân viên lay lay tay cậu.
-Thừa Ân,anh xin lỗi-Đầu cậu gục xuống bàn miệng lẩm bẩm.
Lúc này thì điện thoại cậu có cuộc gọi,anh nhân viên nhấc máy.
-Alo,chủ nhân của chiếc điện thoại này đang rất say,cô có thể đến đưa anh ấy về được không.
Một lúc sau thì có một cô gái vội vã chạy đến.
-Lâm Phong,anh tỉnh dậy đi-Cô gái lay lay người cậu.
Cô gái ấy chính là Tử Dy,người mà cậu sắp đính hôn.
-Thừa Ân,anh xin lỗi-Cậu cứ lẩm bẩm mãi.
Khi nghe đến tên của một cô gái khác,nước mắt của Tử Dy cứ thế lăn xuống.
-Anh vẫn không quên được cô ấy sao?-Tử Dy hỏi anh trong vô vọng.
........
Trong quán cà phê A một cô gái xinh đẹp đẩy cửa bước vào.
-Xin chào quý khách-Thừa Ân quay đầu lại,mỉm cười thân thiện.
-Cô là Thừa Ân sao-Tử Dy nhìn cô hỏi.
-Phải,tôi là Thừa Ân-Cô nói.
-Xin chào,tôi là Tử Dy,cô nói chuyện với tôi một chút được không-Tử Dy nói.
Hai người tìm một quán cà phê yên tĩnh ngồi nói chuyện.
-Tôi là người sắp đính hôn với Lâm Phong-Tử Dy nhìn cô nói.
Vừa nghe đến tên cậu,lòng cô đau như cắt.
-Sao cô lại đến gặp tôi-Cô hỏi.
-Thật ra Lâm Phong không yêu tôi,người anh ấy yêu là cô-Tử Dy nhìn cô nói.
-Không đâu,tôi và anh ấy không còn là gì cả-Cô nói.
-Suốt 4 năm qua tôi cứ tưởng nếu tôi ở bên cạnh anh ấy thì anh ấy sẽ quên được cô nhưng tôi sai rồi,anh ấy chưa bao giờ hết yêu cô cả-Tử Dy nói mà nước mắt lăn dài.
-Anh ấy không muốn đính hôn với tôi nhưng là do bố tôi đã ép anh ấy,nếu anh ấy không đính hôn với tôi thì công ti nhà anh ấy sẽ phá sản-Tử Dy nói.
-Tôi sẽ buông tay anh ấy,nếu đính hôn với anh ấy thì tôi sẽ có được thân xác của anh ấy nhưng trái tim anh ấy mãi mãi sẽ không dành cho tôi-Nước mắt Tử Dy cứ thế lăn dài.
-Suốt một tháng qua anh ấy không ăn uống gì,cứ uống rượu mãi,đến cả trong giấc mơ người anh ấy gọi tên là cô chứ không phải tôi-Tử Dy nói.
-Dù thế nào đi chăng nữa,tôi cũng sẽ không quay lại với anh ấy nữa-Cô nhìn Tử Dy nói.
-Là do tôi,do tôi quá ích kỉ,do tôi yêu đơn phương mà thôi-Tử Dy nói.
Cô nhìn Tử Dy,cô gái này thực sự rất đáng thương,chỉ là do cô quá yêu cậu mà hy sinh cả tuổi trẻ ở bên cậu suốt 4 năm qua.
Tuổi thanh Xuân giống như mây trời vậy.Yêu đúng là tình yêu,yêu sai là tuổi trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.