Chương 73
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
09/07/2020
Hôn một lúc lâu Kỳ Túy mới thả Vu Dương ra.
Vu Dương thở dồn dập tựa vào vách tường, lồng ngực hơi chập trùng.
Cậu hơi thất thần nhìn Kỳ Túy, vẫn không kịp phản ứng... Kỳ Túy về rồi?
Vẫn phải đang làm phục hồi chức năng mà? Sao lại về?
Vu Dương theo bản năng nhìn tay phải Kỳ Túy, cổ tay Kỳ Túy bị giấu ở trong ống tay áo khoác, bàn tay còn đeo găng tay, cái gì cũng nhìn không ra.
“Tay anh...”
Kỳ Túy ngắt nhẹ gáy sau Vu Dương một lúc, “Uống rượu?”
“Không, không uống nhiều...” Vu Dương nhỏ giọng nói, “Bia, chưa tới ba lon...”
Kỳ Túy mỉm cười: “Vậy còn không nhiều? Tửu lượng tốt vậy?”
Vu Dương muốn đứng thẳng người, liền thò tay phải vịn vào mặt tường, nhưng bị Kỳ Túy xấu xa ngăn cản, đưa một tay kéo cánh tay Vu Dương qua, Vu Dương mất cân bằng, lại bị áp dựa vào tường.
“Say rồi?”
Thanh âm hai người nói chuyện cũng không lớn, đèn cảm ứng ở cửa lớn căn cứ tự động tắt, làm Vu Dương không thấy rõ mặt Kỳ Túy.
Chỉ có thể dựa theo cảm giác biết Kỳ Túy đang áp tới càng gần.
Trong bóng tối, đầu gối chen giữa hai chân Vu Dương âm thầm dùng lực, lại ép chân Vu Dương tách ra.
Mặt Vu Dương đỏ bừng.
“Nói tiếp.” Kỳ Túy gần như đang thẩm vấn, “Bọn họ còn bịa linh tinh gì về anh? Em lại hiểu lầm anh cái gì?”
“Không có hiểu lầm, cũng chưa nói xấu...”
Vu Dương duy trì cái tư thế này có hơi mỏi cơ, cậu không dám đụng vào tay phải Kỳ Túy, ngón tay thon dài do dự giật giật, khoát lên eo Kỳ Túy.
Kỳ Túy cụp mắt nhìn Vu Dương chủ động đặt tay ở bên hông mình, khóe miệng hơi cong lên.
“Bọn họ nói...” Trái tim Vu Dương càng lúc càng đập nhanh, cậu hít một hơi sâu, “Mỗi lần có fan chặn anh, anh đều tránh ra, giữ... mình rất trong sạch.”
Kỳ Túy mỉm cười, “Đều là fan còn nhỏ tuổi, không biết nặng nhẹ... Vu Dương, em không hề cảm thấy tình cảnh hiện giờ rất quen hay sao?”
Vu Dương trong hoảng hốt khẽ gật đầu một cái.
Ở Chén lửa, sau khi kết thúc Lễ Chúc Mừng, cũng là như vậy.
Vu Dương theo bản năng giải thích cho mình: “Lúc đó tuổi của em cũng không lớn... Bệnh cũng không tốt...”
“Fans nhỏ tuổi có thể khoan dung cho qua, nhưng em thì không được.” Kỳ Túy cúi đầu hôn môi Vu Dương một cái, “Nhỏ nữa cũng không được.”
ESports thân sĩ Kỳ Túy như tên vô lại, đè bạn trai nhỏ ra hôn lấy hôn để, mãi một lúc sau mới chịu thả người ra.
Kỳ Túy nhìn Vu Dương hô hấp bất ổn, hài lòng.
Lần này không chỉ không đẩy anh ra, mà còn có chút lưu luyến.
Vu Dương ngước mắt liếc nhìn camera lắp ngay cửa, nhỏ giọng nói: “Trở về xóa video đi, đừng để cho người khác...”
“Ai thích xem thì cho xem, truyền ra ngoài cũng không sao cả.” Kỳ Túy đẩy cửa ra, kéo vali, “Đã sớm bày tỏ, anh ở cửa nhà mình hôn bạn trai mình thì cần gì phải e ngại ai.”
Kỳ Túy cùng Vu Dương vào cửa, làm Tân Ba xuống lầu lấy rượu sợ hết hồn.
Tân Ba ôm vài chai bia, chần chờ đến gần, nhìn Kỳ Túy từ trên xuống dưới, câm nín: “Tôi uống bao nhiêu rồi... Mà sao lại nhìn thấy Kỳ thần nhở...”
Hầu như ai cũng uống nhiều rồi, Kỳ Túy chẳng muốn cùng con ma men dây dưa ở cửa, theo Vu Dương lên lầu nói chuyện.
Vu Dương một lòng một dạ chú ý tay phải Kỳ Túy, không rảnh nói chuyện gì khác với anh, Kỳ Túy không còn cách nào, cởi áo khoác, kéo ống tay áo lên đưa cho cậu xem.
Trên cổ tay Kỳ Túy còn quấn băng gạc, bên ngoài còn bao mấy miếng băng vải bảo vệ, Vu Dương cẩn thận nâng tay phải Kỳ Túy lên, cau mày nghiêng đầu nhìn, nghĩ nghĩ dưới lớp băng gạc kia vết thương dài tới mức nào.
Kỳ Túy cố ý nhúc nhích cánh tay, dọa cho Vu Dương nhảy dựng.
“Đừng có động.” Vu Dương cũng không tức giận, trái lại còn nâng khẽ cổ tay anh, nhiều lần hỏi, “Sao lại về luôn được vậy? Bác sĩ đã đồng ý?”
“Đồng ý cho rồi.” Kỳ Túy mỉm cười, “Như trước đã nói với em, mà em chỉ cho là anh dỗ em, nhưng phẫu thuật rất thành công là thật, khôi phục cũng rất nhanh, mấy ngày qua làm theo quá trình phục hồi, cơ bản thì vết thương đã lành tốt, chính bác sĩ còn nói, là không ngờ có thể khôi phục được tốt như vậy.”
Kỳ Túy bỏ qua những ngày đêm cơn đau dằn vặt tới ngủ không yên trong quá trình dưỡng bệnh, thả lỏng nói: “Phẫu thuật xong thì sau đó làm phục hồi chức năng mỗi ngày hai lần, một lần không tới một canh giờ, sợ các cơ co dính, cũng để rèn luyện gân bắp tay, làm dựa theo lời bọn họ nói là được, thật ra rất đơn giản, mỗi ngày đều làm vậy, còn phải hơn nửa tháng nữa, nên anh thương lượng với họ...”
Vu Dương như hiểu mà không hiểu, nhưng nghe rất chăm chú, hết sức chăm chú, Kỳ Túy không nhịn được giơ tay chọt chọt cằm cậu, tiếp tục nói: “Thương lượng thử xem, có thể để cho thầy phục hồi chức năng về nước cùng anh không, đương nhiên, nửa tháng sau còn phải quay lại một chuyến để kiểm tra, sau đó sẽ định tiếp phương án phục hồi.”
“Dù sao nó cũng không ảnh hưởng đến phục hồi sau phẫu thuật, phải nói chuyện mấy lần, bọn họ mới đồng ý.” Kỳ Túy nhìn Vu Dương, mỉm cười, “Quá nhớ em, nên anh về.”
Trong lòng Vu Dương ngũ vị tạp trần, một lát sau hơi ghé sát vào, khẽ thổi thổi trên cổ tay Kỳ Túy.
Kỳ Túy mỉm cười: “Hết đau lâu rồi.”
“Chắc chắn...” Vu Dương dừng lại, nhỏ giọng nói, “Chắc chắn không hề thoải mái như anh nói.”
Kỳ Túy cười cười, không nói thêm gì nữa.
Kỳ Túy không thoải mái, thì mấy ngày qua Vu Dương cũng không dễ dàng, tất cả đều không nói ra.
“Anh... Mệt không?” Vu Dương xem xem thời gian, “Không mệt cũng đi ngủ đi? Cũng lệch múi giờ mà.”
Kỳ Túy gật đầu, “Được, em cũng ngủ đi.”
Tiếng nói rơi xuống đất, Kỳ Túy sửng sốt một chút.
Ngủ chỗ nào đây?
Hai người đứng trong hành lang, Kỳ Túy nhìn trên cửa phòng treo bảng “Drunk”, ánh mắt phức tạp: “Nếu như anh nói chỉ đơn thuần muốn cùng em chùm chăn nói chuyện... Có phải ngốc nghếch quá không?”
Vu Dương đang khẩn trương trong lòng, nghe vậy khóe miệng không nhịn được cong lên.
“Em...” Hầu kết Vu Dương động động, “Tướng em ngủ không tốt... Đừng để đè lên tay anh, em, em về phòng em.”
Kỳ Túy thở dài: “Bỏ đi, em ở đây, anh đến phòng em ngủ.”
“Đừng.” Vu Dương không chút nghĩ ngợi nói, “Phòng em chưa dọn dẹp, còn không ở nửa tháng...”
“Anh thay ga trải giường không được sao?” Kỳ Túy mỉm cười, “Hẹp hòi như vậy? Giấu cái gì sao?”
Vu Dương lúng túng: “Không phải hẹp hòi... Còn chưa dọn dẹp...”
Vu Dương cũng không phải là người lập dị, nhưng nghĩ đến Kỳ Túy phải tới ở phòng của cậu còn chưa được dọn dẹp nửa tháng, nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp, cậu nhỏ giọng nói: “Anh... Anh ngủ phòng của anh đi.”
Kỳ Túy vô lại dựa vào vách tường hành lang, “Anh trai nhỏ nè... Ở phòng anh lâu như vậy, vậy mà không cho anh ngủ phòng của em, không thấy kì sao?”
Vu Dương nghẹn lời, tai dần dần đỏ, chần chờ: “Không phải em hẹp hòi...”
“Nếu em không ngăn anh như thế, thì anh đâu phải nghĩ vậy.” Kỳ Túy nhìn lỗ tai Vu Dương hồng hồng, cười cười, vẫn không tiến vào phòng của mình, “Làm sao bây giờ? Em nói vậy, làm anh càng lúc càng muốn ngủ giường của em.”
Vu Dương xin tha nhìn Kỳ Túy.
“Chính em tự chọn.” Kỳ Túy xấu xa nói, “Anh ngủ phòng em, không thì anh ở cùng phòng này với em, em chọn đi.”
Kỳ Túy nhìn ánh mắt Vu Dương đang giãy dụa, mỉm cười: “Anh có ở lại thì sao? Không yên lòng với anh như thế?”
Vu Dương trầm mặc giây lát, buồn bực nói: “Em là sợ ở em.”
Kỳ Túy âm thầm lý sự... Tại sao giải thế giới còn chưa bắt đầu? Tại sao giải thế giới còn chưa kết thúc?
Chờ đến khi thi đấu kết thúc, không sợ sẽ làm lỡ chuyện, lúc đó nhất định Kỳ Túy phải làm Vu Dương lăn qua lộn lại...
Vu Dương không biết trong đầu Kỳ Túy đang mở bảng cấm, sợ Kỳ Túy hiểu lầm, nhẫn nhịn đỏ mặt khẽ giải thích: “Anh dựa gần vào em, em liền phát bệnh, muốn để anh chạm em... Em sợ em...”
“Được rồi được rồi.” Kỳ Túy ngắt ngang Vu Dương, hít sâu, “Đừng tỏa ra sự quyến rũ của em nữa.”
Vu Dương câm miệng, cơn đỏ mặt dâng lên tận đỉnh đầu.
“Đều lùi lại một bước đi.” Kỳ Túy nói, “Anh đến phòng của em.”
Vu Dương giãy dụa nãy giờ, gật đầu đồng ý.
Vu Dương đỏ mặt nhìn Kỳ Túy tiến vào phòng của mình, mãi đến khi quay về phòng Kỳ Túy.
Vu Dương giống như thường ngày rửa mặt rồi lên giường, nhưng đã lâu rồi còn không ngủ được.
Cậu gửi cho Kỳ Túy liên tục vài tin, nói cho anh biết áo tắm ga trải giường vỏ chăn để ở chỗ nào, khăn mặt sạch để đâu, nghĩ một hồi, lại nói với Kỳ Túy đồ vật trong phòng tùy ý dùng tùy ý chạm.
Một lát sau Kỳ Túy mới trả lời lại.
Drunk: Tùy ý chạm? Vậy anh lấy đi hai cái quần lót có được không?
Drunk:...Lúc lấy ga trải giường nhìn thấy quần lót của em, này thật sự là không phải cố ý.
Drunk: Em thích tam giác? Nhiều như vậy đều là...
Vu Dương xấu hổ cầm điện thoại, căn bản không dám tưởng tượng hình ảnh Kỳ Túy cầm quần lót của mình.
Drunk: Yên tâm, anh không động linh tinh đồ trong phòng.
Drunk: Nằm xuống.
Drunk: Em không ngủ, thì để giường em ngủ, mịa nó.
Vu Dương đỏ chót mặt, gõ gõ vài chữ, nghĩ một hồi, lại xóa.
Chần chờ chốc lát, lại gõ, quyết tâm ấn gửi đi.
Cũng trong lúc đó, điện thoại của Kỳ Túy trong phòng Vu Dương rung lên.
Youth: Ghen với cái giường.
Kỳ Túy nhỏ giọng mắng một câu thô tục.
Có đôi khi Kỳ Túy thật sự hận không thể nói cho tất cả mọi người biết, đế quốc lang khuyển, đội trưởng HOG Dương thần lúc ở riêng với anh có bao nhiêu nhu mềm.
Mềm tới dụ người.
“Ỷ vào anh thương em...”
Tin nhắn của Kỳ Túy gửi đi bị cấm, nghĩ một hồi, mỉm cười cắt bỏ.
Kỳ Túy gõ chữ.
Drunk: Ghen cái gì?
Bên kia, một lát sau Vu Dương mới trả lời.
Youth:... Ghen cái giường.
Kỳ Túy gõ chữ: Tại sao ghen?
Lại qua một lúc lâu ——
Youth: Anh nằm trên đó ngủ.
Kỳ Túy cong môi, lại gõ chữ ——
Drunk: Nói lại đi, máy chủ có cấm một số từ, đừng gõ chữ, chọn gọi thoại.
Lần này có tới 3 phút, tin nhắn của Vu Dương mới gửi tới.
Một tin thoại dài hai mươi giây.
Kỳ Túy nghe đi nghe lại mấy lần, hận không thể nuốt sống Vu Dương.
Lúc thi đấu rõ ràng dữ như vậy, sao lúc riêng tư chỉ một đùa một chút, liền muốn gì được cái đó?
Kỳ Túy không dám chơi với lửa nữa, gửi cho Vu Dương một tin nhắn cuối cùng, bảo cậu ngủ.
Ở trong một phòng khác, điện thoại Vu Dương rung lên...
*Nhìn đôi chim cu show ân ái, tui còn muốn đổ máu hơn cả khi đọc H văn.*
Vu Dương thở dồn dập tựa vào vách tường, lồng ngực hơi chập trùng.
Cậu hơi thất thần nhìn Kỳ Túy, vẫn không kịp phản ứng... Kỳ Túy về rồi?
Vẫn phải đang làm phục hồi chức năng mà? Sao lại về?
Vu Dương theo bản năng nhìn tay phải Kỳ Túy, cổ tay Kỳ Túy bị giấu ở trong ống tay áo khoác, bàn tay còn đeo găng tay, cái gì cũng nhìn không ra.
“Tay anh...”
Kỳ Túy ngắt nhẹ gáy sau Vu Dương một lúc, “Uống rượu?”
“Không, không uống nhiều...” Vu Dương nhỏ giọng nói, “Bia, chưa tới ba lon...”
Kỳ Túy mỉm cười: “Vậy còn không nhiều? Tửu lượng tốt vậy?”
Vu Dương muốn đứng thẳng người, liền thò tay phải vịn vào mặt tường, nhưng bị Kỳ Túy xấu xa ngăn cản, đưa một tay kéo cánh tay Vu Dương qua, Vu Dương mất cân bằng, lại bị áp dựa vào tường.
“Say rồi?”
Thanh âm hai người nói chuyện cũng không lớn, đèn cảm ứng ở cửa lớn căn cứ tự động tắt, làm Vu Dương không thấy rõ mặt Kỳ Túy.
Chỉ có thể dựa theo cảm giác biết Kỳ Túy đang áp tới càng gần.
Trong bóng tối, đầu gối chen giữa hai chân Vu Dương âm thầm dùng lực, lại ép chân Vu Dương tách ra.
Mặt Vu Dương đỏ bừng.
“Nói tiếp.” Kỳ Túy gần như đang thẩm vấn, “Bọn họ còn bịa linh tinh gì về anh? Em lại hiểu lầm anh cái gì?”
“Không có hiểu lầm, cũng chưa nói xấu...”
Vu Dương duy trì cái tư thế này có hơi mỏi cơ, cậu không dám đụng vào tay phải Kỳ Túy, ngón tay thon dài do dự giật giật, khoát lên eo Kỳ Túy.
Kỳ Túy cụp mắt nhìn Vu Dương chủ động đặt tay ở bên hông mình, khóe miệng hơi cong lên.
“Bọn họ nói...” Trái tim Vu Dương càng lúc càng đập nhanh, cậu hít một hơi sâu, “Mỗi lần có fan chặn anh, anh đều tránh ra, giữ... mình rất trong sạch.”
Kỳ Túy mỉm cười, “Đều là fan còn nhỏ tuổi, không biết nặng nhẹ... Vu Dương, em không hề cảm thấy tình cảnh hiện giờ rất quen hay sao?”
Vu Dương trong hoảng hốt khẽ gật đầu một cái.
Ở Chén lửa, sau khi kết thúc Lễ Chúc Mừng, cũng là như vậy.
Vu Dương theo bản năng giải thích cho mình: “Lúc đó tuổi của em cũng không lớn... Bệnh cũng không tốt...”
“Fans nhỏ tuổi có thể khoan dung cho qua, nhưng em thì không được.” Kỳ Túy cúi đầu hôn môi Vu Dương một cái, “Nhỏ nữa cũng không được.”
ESports thân sĩ Kỳ Túy như tên vô lại, đè bạn trai nhỏ ra hôn lấy hôn để, mãi một lúc sau mới chịu thả người ra.
Kỳ Túy nhìn Vu Dương hô hấp bất ổn, hài lòng.
Lần này không chỉ không đẩy anh ra, mà còn có chút lưu luyến.
Vu Dương ngước mắt liếc nhìn camera lắp ngay cửa, nhỏ giọng nói: “Trở về xóa video đi, đừng để cho người khác...”
“Ai thích xem thì cho xem, truyền ra ngoài cũng không sao cả.” Kỳ Túy đẩy cửa ra, kéo vali, “Đã sớm bày tỏ, anh ở cửa nhà mình hôn bạn trai mình thì cần gì phải e ngại ai.”
Kỳ Túy cùng Vu Dương vào cửa, làm Tân Ba xuống lầu lấy rượu sợ hết hồn.
Tân Ba ôm vài chai bia, chần chờ đến gần, nhìn Kỳ Túy từ trên xuống dưới, câm nín: “Tôi uống bao nhiêu rồi... Mà sao lại nhìn thấy Kỳ thần nhở...”
Hầu như ai cũng uống nhiều rồi, Kỳ Túy chẳng muốn cùng con ma men dây dưa ở cửa, theo Vu Dương lên lầu nói chuyện.
Vu Dương một lòng một dạ chú ý tay phải Kỳ Túy, không rảnh nói chuyện gì khác với anh, Kỳ Túy không còn cách nào, cởi áo khoác, kéo ống tay áo lên đưa cho cậu xem.
Trên cổ tay Kỳ Túy còn quấn băng gạc, bên ngoài còn bao mấy miếng băng vải bảo vệ, Vu Dương cẩn thận nâng tay phải Kỳ Túy lên, cau mày nghiêng đầu nhìn, nghĩ nghĩ dưới lớp băng gạc kia vết thương dài tới mức nào.
Kỳ Túy cố ý nhúc nhích cánh tay, dọa cho Vu Dương nhảy dựng.
“Đừng có động.” Vu Dương cũng không tức giận, trái lại còn nâng khẽ cổ tay anh, nhiều lần hỏi, “Sao lại về luôn được vậy? Bác sĩ đã đồng ý?”
“Đồng ý cho rồi.” Kỳ Túy mỉm cười, “Như trước đã nói với em, mà em chỉ cho là anh dỗ em, nhưng phẫu thuật rất thành công là thật, khôi phục cũng rất nhanh, mấy ngày qua làm theo quá trình phục hồi, cơ bản thì vết thương đã lành tốt, chính bác sĩ còn nói, là không ngờ có thể khôi phục được tốt như vậy.”
Kỳ Túy bỏ qua những ngày đêm cơn đau dằn vặt tới ngủ không yên trong quá trình dưỡng bệnh, thả lỏng nói: “Phẫu thuật xong thì sau đó làm phục hồi chức năng mỗi ngày hai lần, một lần không tới một canh giờ, sợ các cơ co dính, cũng để rèn luyện gân bắp tay, làm dựa theo lời bọn họ nói là được, thật ra rất đơn giản, mỗi ngày đều làm vậy, còn phải hơn nửa tháng nữa, nên anh thương lượng với họ...”
Vu Dương như hiểu mà không hiểu, nhưng nghe rất chăm chú, hết sức chăm chú, Kỳ Túy không nhịn được giơ tay chọt chọt cằm cậu, tiếp tục nói: “Thương lượng thử xem, có thể để cho thầy phục hồi chức năng về nước cùng anh không, đương nhiên, nửa tháng sau còn phải quay lại một chuyến để kiểm tra, sau đó sẽ định tiếp phương án phục hồi.”
“Dù sao nó cũng không ảnh hưởng đến phục hồi sau phẫu thuật, phải nói chuyện mấy lần, bọn họ mới đồng ý.” Kỳ Túy nhìn Vu Dương, mỉm cười, “Quá nhớ em, nên anh về.”
Trong lòng Vu Dương ngũ vị tạp trần, một lát sau hơi ghé sát vào, khẽ thổi thổi trên cổ tay Kỳ Túy.
Kỳ Túy mỉm cười: “Hết đau lâu rồi.”
“Chắc chắn...” Vu Dương dừng lại, nhỏ giọng nói, “Chắc chắn không hề thoải mái như anh nói.”
Kỳ Túy cười cười, không nói thêm gì nữa.
Kỳ Túy không thoải mái, thì mấy ngày qua Vu Dương cũng không dễ dàng, tất cả đều không nói ra.
“Anh... Mệt không?” Vu Dương xem xem thời gian, “Không mệt cũng đi ngủ đi? Cũng lệch múi giờ mà.”
Kỳ Túy gật đầu, “Được, em cũng ngủ đi.”
Tiếng nói rơi xuống đất, Kỳ Túy sửng sốt một chút.
Ngủ chỗ nào đây?
Hai người đứng trong hành lang, Kỳ Túy nhìn trên cửa phòng treo bảng “Drunk”, ánh mắt phức tạp: “Nếu như anh nói chỉ đơn thuần muốn cùng em chùm chăn nói chuyện... Có phải ngốc nghếch quá không?”
Vu Dương đang khẩn trương trong lòng, nghe vậy khóe miệng không nhịn được cong lên.
“Em...” Hầu kết Vu Dương động động, “Tướng em ngủ không tốt... Đừng để đè lên tay anh, em, em về phòng em.”
Kỳ Túy thở dài: “Bỏ đi, em ở đây, anh đến phòng em ngủ.”
“Đừng.” Vu Dương không chút nghĩ ngợi nói, “Phòng em chưa dọn dẹp, còn không ở nửa tháng...”
“Anh thay ga trải giường không được sao?” Kỳ Túy mỉm cười, “Hẹp hòi như vậy? Giấu cái gì sao?”
Vu Dương lúng túng: “Không phải hẹp hòi... Còn chưa dọn dẹp...”
Vu Dương cũng không phải là người lập dị, nhưng nghĩ đến Kỳ Túy phải tới ở phòng của cậu còn chưa được dọn dẹp nửa tháng, nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp, cậu nhỏ giọng nói: “Anh... Anh ngủ phòng của anh đi.”
Kỳ Túy vô lại dựa vào vách tường hành lang, “Anh trai nhỏ nè... Ở phòng anh lâu như vậy, vậy mà không cho anh ngủ phòng của em, không thấy kì sao?”
Vu Dương nghẹn lời, tai dần dần đỏ, chần chờ: “Không phải em hẹp hòi...”
“Nếu em không ngăn anh như thế, thì anh đâu phải nghĩ vậy.” Kỳ Túy nhìn lỗ tai Vu Dương hồng hồng, cười cười, vẫn không tiến vào phòng của mình, “Làm sao bây giờ? Em nói vậy, làm anh càng lúc càng muốn ngủ giường của em.”
Vu Dương xin tha nhìn Kỳ Túy.
“Chính em tự chọn.” Kỳ Túy xấu xa nói, “Anh ngủ phòng em, không thì anh ở cùng phòng này với em, em chọn đi.”
Kỳ Túy nhìn ánh mắt Vu Dương đang giãy dụa, mỉm cười: “Anh có ở lại thì sao? Không yên lòng với anh như thế?”
Vu Dương trầm mặc giây lát, buồn bực nói: “Em là sợ ở em.”
Kỳ Túy âm thầm lý sự... Tại sao giải thế giới còn chưa bắt đầu? Tại sao giải thế giới còn chưa kết thúc?
Chờ đến khi thi đấu kết thúc, không sợ sẽ làm lỡ chuyện, lúc đó nhất định Kỳ Túy phải làm Vu Dương lăn qua lộn lại...
Vu Dương không biết trong đầu Kỳ Túy đang mở bảng cấm, sợ Kỳ Túy hiểu lầm, nhẫn nhịn đỏ mặt khẽ giải thích: “Anh dựa gần vào em, em liền phát bệnh, muốn để anh chạm em... Em sợ em...”
“Được rồi được rồi.” Kỳ Túy ngắt ngang Vu Dương, hít sâu, “Đừng tỏa ra sự quyến rũ của em nữa.”
Vu Dương câm miệng, cơn đỏ mặt dâng lên tận đỉnh đầu.
“Đều lùi lại một bước đi.” Kỳ Túy nói, “Anh đến phòng của em.”
Vu Dương giãy dụa nãy giờ, gật đầu đồng ý.
Vu Dương đỏ mặt nhìn Kỳ Túy tiến vào phòng của mình, mãi đến khi quay về phòng Kỳ Túy.
Vu Dương giống như thường ngày rửa mặt rồi lên giường, nhưng đã lâu rồi còn không ngủ được.
Cậu gửi cho Kỳ Túy liên tục vài tin, nói cho anh biết áo tắm ga trải giường vỏ chăn để ở chỗ nào, khăn mặt sạch để đâu, nghĩ một hồi, lại nói với Kỳ Túy đồ vật trong phòng tùy ý dùng tùy ý chạm.
Một lát sau Kỳ Túy mới trả lời lại.
Drunk: Tùy ý chạm? Vậy anh lấy đi hai cái quần lót có được không?
Drunk:...Lúc lấy ga trải giường nhìn thấy quần lót của em, này thật sự là không phải cố ý.
Drunk: Em thích tam giác? Nhiều như vậy đều là...
Vu Dương xấu hổ cầm điện thoại, căn bản không dám tưởng tượng hình ảnh Kỳ Túy cầm quần lót của mình.
Drunk: Yên tâm, anh không động linh tinh đồ trong phòng.
Drunk: Nằm xuống.
Drunk: Em không ngủ, thì để giường em ngủ, mịa nó.
Vu Dương đỏ chót mặt, gõ gõ vài chữ, nghĩ một hồi, lại xóa.
Chần chờ chốc lát, lại gõ, quyết tâm ấn gửi đi.
Cũng trong lúc đó, điện thoại của Kỳ Túy trong phòng Vu Dương rung lên.
Youth: Ghen với cái giường.
Kỳ Túy nhỏ giọng mắng một câu thô tục.
Có đôi khi Kỳ Túy thật sự hận không thể nói cho tất cả mọi người biết, đế quốc lang khuyển, đội trưởng HOG Dương thần lúc ở riêng với anh có bao nhiêu nhu mềm.
Mềm tới dụ người.
“Ỷ vào anh thương em...”
Tin nhắn của Kỳ Túy gửi đi bị cấm, nghĩ một hồi, mỉm cười cắt bỏ.
Kỳ Túy gõ chữ.
Drunk: Ghen cái gì?
Bên kia, một lát sau Vu Dương mới trả lời.
Youth:... Ghen cái giường.
Kỳ Túy gõ chữ: Tại sao ghen?
Lại qua một lúc lâu ——
Youth: Anh nằm trên đó ngủ.
Kỳ Túy cong môi, lại gõ chữ ——
Drunk: Nói lại đi, máy chủ có cấm một số từ, đừng gõ chữ, chọn gọi thoại.
Lần này có tới 3 phút, tin nhắn của Vu Dương mới gửi tới.
Một tin thoại dài hai mươi giây.
Kỳ Túy nghe đi nghe lại mấy lần, hận không thể nuốt sống Vu Dương.
Lúc thi đấu rõ ràng dữ như vậy, sao lúc riêng tư chỉ một đùa một chút, liền muốn gì được cái đó?
Kỳ Túy không dám chơi với lửa nữa, gửi cho Vu Dương một tin nhắn cuối cùng, bảo cậu ngủ.
Ở trong một phòng khác, điện thoại Vu Dương rung lên...
*Nhìn đôi chim cu show ân ái, tui còn muốn đổ máu hơn cả khi đọc H văn.*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.