Chương 40: Khổ chiến
Nguyên Ca
01/05/2015
Tay Trần Phi cầm trường kiếm Hắc Nê xoay lại chặn hướng lao tới của gã đầu trọc, không cho gã cứu viện đồng bọn.
- Cỡ ngươi cũng dám đấu với ta sao? Nực cười!
Gã đầu trọc cười lên một tràng dài, hai tay cùng lúc súc lực bắn ra một hỏa cầu và một đạo phong nhận chia làm hai phương trên dưới tấn công Trần Phi, thủ pháp nhanh như chớp giật.
Viu! Vút!
Trần Phi hơi giật mình, tuy nhiên vẫn nhanh nhẹn né sang một bên, thoát hiểm trong gang tấc.
- Ngươi chạy đằng trời!
Gã đầu trọc cười gằn, không cho Trần Phi có cơ hội nghỉ ngơi, bàn tay khẽ lật đã cầm một xấp phù lục ba bốn tờ ném ngay ra.
Nhìn thủy tiễn, hỏa cầu, kèm theo phong nhận hung tợn cuốn tới mà Trần Phi cũng thấy lạnh gáy. Một tấm linh phù có giá không dưới năm trăm điểm cống hiến, tên kia một hơi đốt 1500 điểm mà chẳng thèm nhíu mày lấy một cái, quả thật giàu có.
- Thổ Tường!
Hai tay Trần Phi dựng ngược, bức tường đất vàng nâu liền hiện ra phòng ngự.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trước sự công phá của các loại phù lục, bức tường đất vừa mọc lên đã đổ ầm xuống. Đạo thủy tiễn có tốc độ chậm nhất nên đến sau, xuyên qua vị trí trước đó được bức tường đất che chắn đã không còn, bắn thẳng vào ngực Trần Phi.
Trần Phi cũng không hy vọng Thổ Tường có thể ngăn chặn được thế công kinh thế hãi tục do mấy tấm phù lục kia tạo ra, nó chỉ cần một chút thời gian để trốn tránh. Lúc này, khi thủy tiễn bắn tới thì Trần Phi đã nhảy ra xa, thoát khỏi vòng nguy hiểm.
- Ta xem người cầm cự được bao lâu.
Hai tay gã đầu trọc thi nhau ném ra từng đạo linh phù công kích. Nhất thời, phong nhận, thủy tiễn, hỏa cầu bay đầy trời, ý đồ đánh nát Trần Phi thành mảnh vụn.
Chưa bao giờ Trần Phi đối diện với tuyệt chiêu dùng tiền đè người như thế này, bắt đầu thấy luống cuống tay chân. Tay nó liên tục xuất ra Thổ Tường, không chỉ một mà tận hai ba lớp để che chắn cho bản thân nấp kín phía sau.
Ầm! Ầm!
Một trận chiến này khá lạ lùng, một bên công và một bên thủ. Gã đầu trọc chẳng biết kiếm đâu ra linh phù nhiều như vậy, hầu như tấm này vừa xuất ra thì tấm khác đã nối đuôi theo, liên tu bất tận.
Trần Phi chỉ còn biết nấp sau những bức tường đất, bây giờ mà nó ló ra ngoài chắc chắn toi mạng ngay. Bức tường này đổ đã có bức khác thay thế, ngoài kiên trì phòng ngự thì Trần Phi chẳng còn cách nào khác, có muốn phản công cũng vô lực.
Rõ ràng, gã đầu trọc đã nhìn thấy hết những kỳ chiêu trước đó của Trần Phi nên không dại dột cận chiến với nó, mà tận dụng ưu thế giàu có, sử dụng linh phù hòng chiến thắng, định đoạt cục diện.
Liên tục thi triển thuật Thổ Tường, linh lực Trần Phi có sung mãn cách mấy cũng dần cạn kiệt, đang định lên tiếng cầu viện thì đã nghe Mãnh Kích hô to:
- Sư đệ mau bắt lấy!
Trần Phi hơi nhìn ra, thấy Mãnh Kích vừa ném một viên Hồi Khí đan qua chỗ mình liền cả mừng, đang chờ linh đan bay đến nơi thì gã đầu trọc đã cười lạnh:
- Muốn hồi linh lực sao? Nằm mơ!
Một tấm linh phù lại từ tay gã xuất ra, biến thành hỏa cầu giáng thẳng vào đà bay tới của viên Hồi Khí đan. Chẳng những vậy, gã đầu trọc còn ném vài tấm linh phù tới chỗ mấy người Mãnh Kích, khiến bọn họ vội chạy ra xa, không cách nào tiếp cận cũng như hỗ trợ cho Trần Phi.
Vụt!
Thấy Hồi Khí đan chuẩn bị tới tay sắp bị hủy, Trần Phi quyết đoán dán một tấm Phong Hành phù lên chân. Nó liều mạng nhảy ra khỏi phạm vi bảo vệ của mấy bức tường đất, nhanh tay chụp lấy Hồi Khí đan, sau đó ngả người lăn một vòng tránh thoát hỏa cầu công kích, rồi trước khi gã đầu trọc kịp có phản ứng thì Trần Phi đã quay lại vị trí cũ an toàn.
Một loạt động tác của Trần Phi phải nói là cực nhanh, phần lớn đều nhờ vào sự hỗ trợ của Phong Hành phù, gia tăng tốc độ của nó lên cực hạn.
Ném viên Hồi Khí đan vừa liều lĩnh bất chấp nguy hiểm lấy được vào miệng, Trần Phi bực dọc lầm bầm:
- Để ta xem ngươi có bao nhiêu linh phù, chẳng lẽ dùng mãi không hết?!
Thấy Trần Phi cứ như cái mai rùa, núp lì một chỗ chẳng chịu ló ra, gã đầu trọc đang giận điên người cũng chưa biết giải quyết thế nào.
Đổi lại kẻ khác mà bị gã liên tục sử dụng linh phù dồn ép như vậy chắc chắn đã chết từ đời nào rồi. Chẳng hiểu sao tu vi thằng nhóc kia chỉ mới tầng ba lại có nguồn linh lực dồi dào đến vậy, nhưng quan trọng nhất là nó xuất ra thuật pháp cực nhanh, bằng không cho dù linh lực có nhiều cũng chẳng cách nào chống đỡ được thế công vũ bão của gã.
Từ lúc gia nhập tông môn đến giờ, chưa khi nào gã đầu trọc nhìn thấy bất kỳ ai trong chớp mắt lại xuất ra một lúc những ba, bốn bức tường đất, ngay cả biếu huynh của gã là đệ tử hạch tâm cũng không có bản lĩnh đó. Chuyện này đúng là quá quái đản, đi ngược lẽ thường.
Đang công kích tới tấp, bỗng nhiên gã đầu trọc ngưng lại, khá im lìm. Trần Phi âm thầm suy đoán, liệu có phải tên này đã dùng hết linh phù hay không? Nếu vậy, thời cơ phản công của nó đã đến rồi.
Nhưng Trần Phi vừa mới ló đầu ra thăm dò tình hình thì mấy đạo phong nhận kèm hỏa cầu đã như sét đánh giáng tới. Nó vội vàng thụt vào, tiếp tục ẩn kín.
- Ngoài linh phù để cậy vào, ngươi còn gì để kiêu ngạo?
Trần Phi trú kín sau những bức tường đất, lớn tiếng khiêu khích, hi vọng dụ gã đầu trọc đường đường chính chính giao đấu với nó.
- Hà hà, ta nhiều linh phù hơn ngươi, đó chính là một loại thực lực. Ngươi cứ làm con rùa đen nấp kỹ trong đó, ta giải quyết hai tên kia rồi sẽ tiếp tục chơi đùa với ngươi sau!
Gã đầu trọc cười lớn, thân hình đứng yên khẽ nhích động chạy tới chỗ bọn Cao Thủ đang dồn ép, sắp lấy mạng tên kia.
- Các vị sư huynh cẩn thận, mau chạy đừng để gã kia tiếp cận!
Với thực lực và số lượng linh phù của gã đầu trọc mà tấn công thì bọn Mãnh Kích khó lòng trụ được, Trần Phi vội vã đuổi theo nhưng vẫn âm thầm đề phòng gã đầu trọc đột ngột quay lại công kích.
Mãnh Kích, nhất là gã mập Cao Thủ đâu phải kẻ ngu ngốc, nãy giờ tuy giao chiến với tên kia nhưng vẫn quan tâm theo dõi tình hình bên phía Trần Phi. Hiện tại sắp đắc thủ lại bị gã đầu trọc chạy đến phá hỏng mưu đồ, dù rất hậm hực tức tối nhưng hai người cũng đành buông tay, kéo nhau bỏ chạy.
Gã đầu trọc thấy chưa gì hai tên kia đã vắt giò lên cổ chạy như chó nhà có tang thì vô cùng tức giận, gầm vang:
- Khốn kiếp! Ta sẽ truy theo các ngươi đến khi nào giết chết mới thôi.
Cơn giận che mờ lí trí, gã đầu trọc bỏ mặc đồng bọn đã hầu như cạn kiệt linh lực, chỉ lo điên cuồng đuổi theo đám Mãnh Kích ở xa xa.
Cơ hội tốt như vậy, Trần Phi dễ gì bỏ qua, nhanh chóng áp sát tên kia còn đang thở hổn hển không ra hơi, Hắc Nê quyết tuyệt lia một cái thật nhanh.
Phập!
Lúc thường, với trình độ Dẫn Khí tầng bốn của tên này còn khó lòng cầm cự vài chiêu trước Trần Phi, nói chi hiện giờ đã như đèn cạn dầu, cá nằm trên thớt chờ chết. Đối mặt chiêu kiếm nhanh như thiểm điện của Trần Phi, gã chẳng kịp làm ra phản ứng gì thì thủ cấp đã rơi khỏi cổ, oan uổng ngã xuống, mang theo hận ý đối với gã đầu trọc đã bỏ mặc mình.
Lấy mạng tên này xong, Trần Phi gấp rút đuổi theo mấy người kia. Với cảnh giới của gã đầu trọc thì sớm muộn gì cũng đuổi kịp bọn Cao Thủ, rất khó chạy thoát. Trần Phi cần phải nhanh chóng cứu viện.
Vút!
Gã mập gian manh đâu dễ để tên đầu trọc bắt được mình nhanh như thế, cùng với Mãnh Kích dẫn gã nọ đang giận quay cuồng đánh một vòng tròn lớn, quay lại chỗ cũ vừa đúng lúc Trần Phi đuổi tới.
Thấy Trần Phi chạy đến, Cao Thủ mừng còn hơn cha mẹ sống lại, rống to:
- Sư đệ cứu chúng ta! Tên này phát rồ rồi, cắn ta chạy nọc thì khốn!
Hai người đều máu me bê bết. Từ nãy đến giờ, cứ chốc chốc lại bị gã đầu trọc sử dụng linh phù đánh tới, bọn họ chật vật lắm mới cầm cự đến lúc này, tuy vậy vẫn bị thương tích khắp cơ thể, mệt muốn đứt hơi.
Trần Phi để cho hai người chạy qua, nhanh chóng đoạn hậu, chuẩn bị thi triển thuật Thiết Lung giam cầm gã đầu trọc thì gã đã lại ném một xấp linh phù đến.
Vụt! Vút!
- Chết tiệt thật!
Trần Phi khẽ mắng, tường đất một lần nữa xuất hiện, chắn ngang tầm đánh của mấy tấm linh phù kia.
Rầm! Rầm!
Cảnh tượng cũ tiếp tục tái diễn, vô cùng nhàm chán nhưng cũng cực kỳ hung hiểm. Tình trạng này mà kéo dài thì hoặc là Trần Phi cạn kiệt linh lực, hoặc gã đầu trọc không còn linh phù, kẻ nào yếu thế trước sẽ ô hô ai tai.
Thổ Tường chỉ có tác dụng che chắn một mặt, vậy nên gã đầu trọc liên tục thay đổi phương hướng công kích, khiến cho Trần Phi cũng quay người theo, đánh đâu đỡ đó, cực kỳ chật vật khó khăn.
Qua thêm một đoạn thời gian, đánh mãi không phá nổi Thổ Tường của Trần Phi, áp sát cận chiến thì lại không dám vì e ngại thức kiếm quái dị, gã đầu trọc nghiến răng nghiến lợi quay người bỏ chạy.
Cao Thủ đứng xa xa quan sát thấy thế liền gào toáng lên:
- Tên kia đã hết linh phù rồi, sư đệ mau đuổi theo giết gã!
Nói đoạn, gã mập hùng hổ dẫn đầu rượt theo. Mãnh Kích bị Cao Thủ kích động, dù linh lực chẳng còn bao nhiêu cũng đuổi theo, ném cho Trần Phi một viên linh đan:
- Đây là viên Hồi Khí đan cuối cùng, trông cậy cả vào sư đệ!
Thần sắc Trần Phi tái nhợt, hô hấp dồn dập liền sử dụng Hồi Khí đan, cũng cấp tốc đuổi theo gã đầu trọc.
Bọn Cao Thủ tuy hùng hổ là thế nhưng cũng biết bản thân không phải đối thủ của gã đầu trọc nên chỉ theo xa xa, nhường cho Trần Phi ứng chiến, chờ dịp đánh hôi hỗ trợ.
Khi Trần Phi thu hẹp khoảng cách với gã đầu trọc còn vài trượng, đột ngột gã ném thêm một mớ linh phù ra, hành động cực kỳ bất ngờ như thế sét đánh ngang tai, ý đồ không cho Trần Phi kịp phòng thủ.
Nếu là kẻ khác có lẽ đã ngã xuống trước kỳ chiêu này, nhưng Trần Phi thì khác. Dù rất bất ngờ, bất quá khả năng thi triển thuật pháp của Trần Phi đã đến trình độ thu phát tùy tâm, chỉ hơi máy động là hai bức tường đất đã hiển hiện, chặn đứng đòn công kích hiểm độc của gã trọc.
Ầm! Ầm!
Như biết dây dưa mãi không phải cách hay, mãnh hổ nan địch quần hồ nên gã đầu trọc ném Phi Chu ra, nhún người nhảy lên muốn rời đi.
Trần Phi nấp sau Thổ Tường không kịp ngăn cản, nhưng Cao Thủ và Mãnh Kích thì nhìn thấu ý đồ, dễ gì cho gã đầu trọc đạt ý nguyện. Bọn họ hô hoán om sòm, hỏa cầu và phong nhận cùng nhau đánh tới.
Gã đầu trọc vừa nhảy người lên cao, còn chưa kịp đáp xuống Phi Chu treo lơ lửng thì đã bị bọn Cao Thủ tấn công, vội hất tay ném ra hai tấm linh phù nghênh đón.
Rầm! Bùng!
Bấy nhiêu đã quá đủ thời gian cho Trần Phi dán Phong Hành phù xài dở dang khi nãy vào chân, lao nhanh tới. Ngay khi gã đầu trọc đặt chân xuống Phi Chu thì Trần Phi cũng đến nơi, đôi tay chưởng ra luồng linh lực cực mạnh.
Ào!
Đã một lần nếm qua sự lợi hại của Thiết Lung, gã đầu trọc nào dám khinh suất, dán ngay lên ngực một tấm linh phù sáng lấp lánh ánh hoàng kim, lập tức biến chiêu thức của Trần Phi thành vô nghĩa.
Đây chính là Phá Cấm phù, có tác dụng phá giải mọi cấm chế lên cơ thể người sử dụng trong nửa canh giờ. Kể từ lúc này, Thiết Lung thuật của Trần Phi đừng mong làm gì được gã trọc.
Xuất thủ không thành, Trần Phi không vì thế mà buồn bực, mục đích chính của nó là tiếp cận gã đầu trọc, không cho gã có cơ hội tận dụng linh phù phản công.
Có sự trợ giúp đắc lực của Phong Hành phù, Trần Phi như quỷ mị thoáng chốc đã tiếp cận gã đầu trọc, Hắc Nê sáng choang như truyền báo hiệu lệnh câu hồn của tử thần, thần tốc xẹt lên.
Gã đầu trọc cuống cuồng tay chân, biết có thối lui cũng không kịp, lần đầu tiên lấy Pháp Khí ra chống đỡ, đây là một thanh trường kiếm màu trắng sáng như ngọc.
Choang! Choang!
Kiếm kỹ của gã đầu trọc không hề tồi, huơ loạn vậy mà lại đỡ được thức thứ hai trong Lôi Minh Tam Thức của Trần Phi. Có điều, ngay khi hai thanh kiếm chạm nhau gã liền bị thần lực của Trần Phi đánh cho thối lui về sau một đoạn dài, cơ thể co giật nhè nhẹ, đôi mắt hơi trợn ngược.
Lôi điện từ Hắc Nê kiếm trong tay Trần Phi tuy không trực tiếp chạm vào cơ thể gã đầu trọc nhưng cũng truyền sang trường kiếm khiến gã dính đòn, vừa bước lùi từng bước vừa rùng mình loạng choạng, tay chân run lẩy bẩy.
Trần Phi chớp lấy thời cơ, cấp tập bắn người tới, bàn tay xòe rộng đặt ngay tâm tạng gã đầu trọc, lạnh lẽo phóng xuất hỏa cầu.
Toàn thân gã đầu trọc đang run rẩy nhưng vẫn cố nói bằng giọng đơ đớ:
- Ta... ta là... biểu đệ... của Lăng Ba... Ngươi không... thể giết... ta...!
Bùng!
- Hự!
Mặc kệ gã đầu trọc nói gì, Trần Phi vẫn quyết đoán xuất thủ. Hỏa cầu nóng giãy xuyên qua ngực trái gã đầu trọc, phá nát tâm thất, đốt cháy cả mảng y phục ngay sau lưng.
Gã đầu trọc hộc lên một tiếng thật to, miệng trào máu, đôi mắt mê man trợn lên chẳng còn nhìn thấy đồng tử. Giống như gã không tin bản thân lại ngã xuống ở đây, trong tay một thằng nhóc Dẫn Khí tầng ba.
Trần Phi ngồi xuống, tựa lưng vào mạn Phi Chu, mồ hôi tuôn đầy trên khuôn mặt tái mét không còn chút huyết sắc. Một trận chiến này quá mức hung hiểm, đến giờ nó vẫn chưa thể tin là mình đã vượt qua, giết chết hết kẻ địch.
Mãnh Kích chạy đến gần, vỗ nhẹ vai Trần Phi, ân cần hỏi han:
- Sư đệ không sao chứ?
Trần Phi mệt mỏi lắc đầu:
- Không sao. Mấy huynh mau thu thập các thứ rồi xóa hết dấu vết, chúng ta cần sớm rời khỏi nơi này!
- Chuyện này đương nhiên bọn ta hiểu rõ. Cao sư huynh đã ra ngoài kia lo liệu, về phần gã đầu trọc này cứ để ta xử lý. Sư đệ thoải mái nghỉ ngơi đi!
Mãnh Kích nhanh chóng lục lọi thi thể gã đầu trọc, lấy kỳ hết nhẫn trữ vật các loại, tiếp đó đem xác gã này ra ngoài cùng Cao Thủ thiêu hủy sạch sẽ, không chừa lại bất cứ dấu vết gì.
Ít lâu sau, ba người đã lên Phi Chu của Trần Phi rời đi. Bỏ lại hẻm núi trơ trọi vắng lặng, sẽ chẳng ai biết được nơi này từng là hiện trường của một trận ác chiến dữ dội. Thi thể của bọn người kia thì đã hóa thành tro bụi cháy đen, len theo từng cơn gió bay đi khắp nơi.
o0o
Đêm đó.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, hay nói đúng hơn là vì thu điểm cống hiến mà có chút đuối sức, Lăng Ba từ đảo Tài Phú trở về động phủ trên Cự Ngạc đảo.
Còn chưa kịp ngả lưng nằm nghỉ, kiểm tra chút thu hoạch của ngày hôm nay thì mục quang Lăng Ba lướt qua ngọc bài sinh mệnh vẫn để trên bàn đã vỡ nát, phát hiện biểu đệ Lăng Phong của gã như đã chết.
Lăng Ba trợn to đôi mắt ốc nhồi, không thể tin vào mắt mình, lắc lắc đầu mấy cái, song nhìn lại thì kết quả vẫn như vậy.
Cơ thể to lớn của Lăng Ba nhảy dựng lên, đôi tay to bè chụp lấy ngọc bài, trút chút linh lực vào. Lát sau, Lăng Ba thu tay về, khóe miệng giần giật cố kiềm nén cơn giận:
- Là ở đảo Phục Giao? Trước đây đường đệ của tên Đường Khản bị ám hại, ta còn tưởng chỉ là tình cờ, không lẽ có kẻ nào cố tình nhắm vào tinh anh của các thế gia ư? Hừ hừ... Ta sẽ cho ngươi biết chữ chết viết thế nào.
Khác với biểu hiện lúc thường, Lăng Ba không hề tức giận la hét, chỉ là khuôn mặt đen như đáy nồi, lặng lẽ rời khỏi động phủ quyết tìm kẻ thù để bộc phát.
- Cỡ ngươi cũng dám đấu với ta sao? Nực cười!
Gã đầu trọc cười lên một tràng dài, hai tay cùng lúc súc lực bắn ra một hỏa cầu và một đạo phong nhận chia làm hai phương trên dưới tấn công Trần Phi, thủ pháp nhanh như chớp giật.
Viu! Vút!
Trần Phi hơi giật mình, tuy nhiên vẫn nhanh nhẹn né sang một bên, thoát hiểm trong gang tấc.
- Ngươi chạy đằng trời!
Gã đầu trọc cười gằn, không cho Trần Phi có cơ hội nghỉ ngơi, bàn tay khẽ lật đã cầm một xấp phù lục ba bốn tờ ném ngay ra.
Nhìn thủy tiễn, hỏa cầu, kèm theo phong nhận hung tợn cuốn tới mà Trần Phi cũng thấy lạnh gáy. Một tấm linh phù có giá không dưới năm trăm điểm cống hiến, tên kia một hơi đốt 1500 điểm mà chẳng thèm nhíu mày lấy một cái, quả thật giàu có.
- Thổ Tường!
Hai tay Trần Phi dựng ngược, bức tường đất vàng nâu liền hiện ra phòng ngự.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trước sự công phá của các loại phù lục, bức tường đất vừa mọc lên đã đổ ầm xuống. Đạo thủy tiễn có tốc độ chậm nhất nên đến sau, xuyên qua vị trí trước đó được bức tường đất che chắn đã không còn, bắn thẳng vào ngực Trần Phi.
Trần Phi cũng không hy vọng Thổ Tường có thể ngăn chặn được thế công kinh thế hãi tục do mấy tấm phù lục kia tạo ra, nó chỉ cần một chút thời gian để trốn tránh. Lúc này, khi thủy tiễn bắn tới thì Trần Phi đã nhảy ra xa, thoát khỏi vòng nguy hiểm.
- Ta xem người cầm cự được bao lâu.
Hai tay gã đầu trọc thi nhau ném ra từng đạo linh phù công kích. Nhất thời, phong nhận, thủy tiễn, hỏa cầu bay đầy trời, ý đồ đánh nát Trần Phi thành mảnh vụn.
Chưa bao giờ Trần Phi đối diện với tuyệt chiêu dùng tiền đè người như thế này, bắt đầu thấy luống cuống tay chân. Tay nó liên tục xuất ra Thổ Tường, không chỉ một mà tận hai ba lớp để che chắn cho bản thân nấp kín phía sau.
Ầm! Ầm!
Một trận chiến này khá lạ lùng, một bên công và một bên thủ. Gã đầu trọc chẳng biết kiếm đâu ra linh phù nhiều như vậy, hầu như tấm này vừa xuất ra thì tấm khác đã nối đuôi theo, liên tu bất tận.
Trần Phi chỉ còn biết nấp sau những bức tường đất, bây giờ mà nó ló ra ngoài chắc chắn toi mạng ngay. Bức tường này đổ đã có bức khác thay thế, ngoài kiên trì phòng ngự thì Trần Phi chẳng còn cách nào khác, có muốn phản công cũng vô lực.
Rõ ràng, gã đầu trọc đã nhìn thấy hết những kỳ chiêu trước đó của Trần Phi nên không dại dột cận chiến với nó, mà tận dụng ưu thế giàu có, sử dụng linh phù hòng chiến thắng, định đoạt cục diện.
Liên tục thi triển thuật Thổ Tường, linh lực Trần Phi có sung mãn cách mấy cũng dần cạn kiệt, đang định lên tiếng cầu viện thì đã nghe Mãnh Kích hô to:
- Sư đệ mau bắt lấy!
Trần Phi hơi nhìn ra, thấy Mãnh Kích vừa ném một viên Hồi Khí đan qua chỗ mình liền cả mừng, đang chờ linh đan bay đến nơi thì gã đầu trọc đã cười lạnh:
- Muốn hồi linh lực sao? Nằm mơ!
Một tấm linh phù lại từ tay gã xuất ra, biến thành hỏa cầu giáng thẳng vào đà bay tới của viên Hồi Khí đan. Chẳng những vậy, gã đầu trọc còn ném vài tấm linh phù tới chỗ mấy người Mãnh Kích, khiến bọn họ vội chạy ra xa, không cách nào tiếp cận cũng như hỗ trợ cho Trần Phi.
Vụt!
Thấy Hồi Khí đan chuẩn bị tới tay sắp bị hủy, Trần Phi quyết đoán dán một tấm Phong Hành phù lên chân. Nó liều mạng nhảy ra khỏi phạm vi bảo vệ của mấy bức tường đất, nhanh tay chụp lấy Hồi Khí đan, sau đó ngả người lăn một vòng tránh thoát hỏa cầu công kích, rồi trước khi gã đầu trọc kịp có phản ứng thì Trần Phi đã quay lại vị trí cũ an toàn.
Một loạt động tác của Trần Phi phải nói là cực nhanh, phần lớn đều nhờ vào sự hỗ trợ của Phong Hành phù, gia tăng tốc độ của nó lên cực hạn.
Ném viên Hồi Khí đan vừa liều lĩnh bất chấp nguy hiểm lấy được vào miệng, Trần Phi bực dọc lầm bầm:
- Để ta xem ngươi có bao nhiêu linh phù, chẳng lẽ dùng mãi không hết?!
Thấy Trần Phi cứ như cái mai rùa, núp lì một chỗ chẳng chịu ló ra, gã đầu trọc đang giận điên người cũng chưa biết giải quyết thế nào.
Đổi lại kẻ khác mà bị gã liên tục sử dụng linh phù dồn ép như vậy chắc chắn đã chết từ đời nào rồi. Chẳng hiểu sao tu vi thằng nhóc kia chỉ mới tầng ba lại có nguồn linh lực dồi dào đến vậy, nhưng quan trọng nhất là nó xuất ra thuật pháp cực nhanh, bằng không cho dù linh lực có nhiều cũng chẳng cách nào chống đỡ được thế công vũ bão của gã.
Từ lúc gia nhập tông môn đến giờ, chưa khi nào gã đầu trọc nhìn thấy bất kỳ ai trong chớp mắt lại xuất ra một lúc những ba, bốn bức tường đất, ngay cả biếu huynh của gã là đệ tử hạch tâm cũng không có bản lĩnh đó. Chuyện này đúng là quá quái đản, đi ngược lẽ thường.
Đang công kích tới tấp, bỗng nhiên gã đầu trọc ngưng lại, khá im lìm. Trần Phi âm thầm suy đoán, liệu có phải tên này đã dùng hết linh phù hay không? Nếu vậy, thời cơ phản công của nó đã đến rồi.
Nhưng Trần Phi vừa mới ló đầu ra thăm dò tình hình thì mấy đạo phong nhận kèm hỏa cầu đã như sét đánh giáng tới. Nó vội vàng thụt vào, tiếp tục ẩn kín.
- Ngoài linh phù để cậy vào, ngươi còn gì để kiêu ngạo?
Trần Phi trú kín sau những bức tường đất, lớn tiếng khiêu khích, hi vọng dụ gã đầu trọc đường đường chính chính giao đấu với nó.
- Hà hà, ta nhiều linh phù hơn ngươi, đó chính là một loại thực lực. Ngươi cứ làm con rùa đen nấp kỹ trong đó, ta giải quyết hai tên kia rồi sẽ tiếp tục chơi đùa với ngươi sau!
Gã đầu trọc cười lớn, thân hình đứng yên khẽ nhích động chạy tới chỗ bọn Cao Thủ đang dồn ép, sắp lấy mạng tên kia.
- Các vị sư huynh cẩn thận, mau chạy đừng để gã kia tiếp cận!
Với thực lực và số lượng linh phù của gã đầu trọc mà tấn công thì bọn Mãnh Kích khó lòng trụ được, Trần Phi vội vã đuổi theo nhưng vẫn âm thầm đề phòng gã đầu trọc đột ngột quay lại công kích.
Mãnh Kích, nhất là gã mập Cao Thủ đâu phải kẻ ngu ngốc, nãy giờ tuy giao chiến với tên kia nhưng vẫn quan tâm theo dõi tình hình bên phía Trần Phi. Hiện tại sắp đắc thủ lại bị gã đầu trọc chạy đến phá hỏng mưu đồ, dù rất hậm hực tức tối nhưng hai người cũng đành buông tay, kéo nhau bỏ chạy.
Gã đầu trọc thấy chưa gì hai tên kia đã vắt giò lên cổ chạy như chó nhà có tang thì vô cùng tức giận, gầm vang:
- Khốn kiếp! Ta sẽ truy theo các ngươi đến khi nào giết chết mới thôi.
Cơn giận che mờ lí trí, gã đầu trọc bỏ mặc đồng bọn đã hầu như cạn kiệt linh lực, chỉ lo điên cuồng đuổi theo đám Mãnh Kích ở xa xa.
Cơ hội tốt như vậy, Trần Phi dễ gì bỏ qua, nhanh chóng áp sát tên kia còn đang thở hổn hển không ra hơi, Hắc Nê quyết tuyệt lia một cái thật nhanh.
Phập!
Lúc thường, với trình độ Dẫn Khí tầng bốn của tên này còn khó lòng cầm cự vài chiêu trước Trần Phi, nói chi hiện giờ đã như đèn cạn dầu, cá nằm trên thớt chờ chết. Đối mặt chiêu kiếm nhanh như thiểm điện của Trần Phi, gã chẳng kịp làm ra phản ứng gì thì thủ cấp đã rơi khỏi cổ, oan uổng ngã xuống, mang theo hận ý đối với gã đầu trọc đã bỏ mặc mình.
Lấy mạng tên này xong, Trần Phi gấp rút đuổi theo mấy người kia. Với cảnh giới của gã đầu trọc thì sớm muộn gì cũng đuổi kịp bọn Cao Thủ, rất khó chạy thoát. Trần Phi cần phải nhanh chóng cứu viện.
Vút!
Gã mập gian manh đâu dễ để tên đầu trọc bắt được mình nhanh như thế, cùng với Mãnh Kích dẫn gã nọ đang giận quay cuồng đánh một vòng tròn lớn, quay lại chỗ cũ vừa đúng lúc Trần Phi đuổi tới.
Thấy Trần Phi chạy đến, Cao Thủ mừng còn hơn cha mẹ sống lại, rống to:
- Sư đệ cứu chúng ta! Tên này phát rồ rồi, cắn ta chạy nọc thì khốn!
Hai người đều máu me bê bết. Từ nãy đến giờ, cứ chốc chốc lại bị gã đầu trọc sử dụng linh phù đánh tới, bọn họ chật vật lắm mới cầm cự đến lúc này, tuy vậy vẫn bị thương tích khắp cơ thể, mệt muốn đứt hơi.
Trần Phi để cho hai người chạy qua, nhanh chóng đoạn hậu, chuẩn bị thi triển thuật Thiết Lung giam cầm gã đầu trọc thì gã đã lại ném một xấp linh phù đến.
Vụt! Vút!
- Chết tiệt thật!
Trần Phi khẽ mắng, tường đất một lần nữa xuất hiện, chắn ngang tầm đánh của mấy tấm linh phù kia.
Rầm! Rầm!
Cảnh tượng cũ tiếp tục tái diễn, vô cùng nhàm chán nhưng cũng cực kỳ hung hiểm. Tình trạng này mà kéo dài thì hoặc là Trần Phi cạn kiệt linh lực, hoặc gã đầu trọc không còn linh phù, kẻ nào yếu thế trước sẽ ô hô ai tai.
Thổ Tường chỉ có tác dụng che chắn một mặt, vậy nên gã đầu trọc liên tục thay đổi phương hướng công kích, khiến cho Trần Phi cũng quay người theo, đánh đâu đỡ đó, cực kỳ chật vật khó khăn.
Qua thêm một đoạn thời gian, đánh mãi không phá nổi Thổ Tường của Trần Phi, áp sát cận chiến thì lại không dám vì e ngại thức kiếm quái dị, gã đầu trọc nghiến răng nghiến lợi quay người bỏ chạy.
Cao Thủ đứng xa xa quan sát thấy thế liền gào toáng lên:
- Tên kia đã hết linh phù rồi, sư đệ mau đuổi theo giết gã!
Nói đoạn, gã mập hùng hổ dẫn đầu rượt theo. Mãnh Kích bị Cao Thủ kích động, dù linh lực chẳng còn bao nhiêu cũng đuổi theo, ném cho Trần Phi một viên linh đan:
- Đây là viên Hồi Khí đan cuối cùng, trông cậy cả vào sư đệ!
Thần sắc Trần Phi tái nhợt, hô hấp dồn dập liền sử dụng Hồi Khí đan, cũng cấp tốc đuổi theo gã đầu trọc.
Bọn Cao Thủ tuy hùng hổ là thế nhưng cũng biết bản thân không phải đối thủ của gã đầu trọc nên chỉ theo xa xa, nhường cho Trần Phi ứng chiến, chờ dịp đánh hôi hỗ trợ.
Khi Trần Phi thu hẹp khoảng cách với gã đầu trọc còn vài trượng, đột ngột gã ném thêm một mớ linh phù ra, hành động cực kỳ bất ngờ như thế sét đánh ngang tai, ý đồ không cho Trần Phi kịp phòng thủ.
Nếu là kẻ khác có lẽ đã ngã xuống trước kỳ chiêu này, nhưng Trần Phi thì khác. Dù rất bất ngờ, bất quá khả năng thi triển thuật pháp của Trần Phi đã đến trình độ thu phát tùy tâm, chỉ hơi máy động là hai bức tường đất đã hiển hiện, chặn đứng đòn công kích hiểm độc của gã trọc.
Ầm! Ầm!
Như biết dây dưa mãi không phải cách hay, mãnh hổ nan địch quần hồ nên gã đầu trọc ném Phi Chu ra, nhún người nhảy lên muốn rời đi.
Trần Phi nấp sau Thổ Tường không kịp ngăn cản, nhưng Cao Thủ và Mãnh Kích thì nhìn thấu ý đồ, dễ gì cho gã đầu trọc đạt ý nguyện. Bọn họ hô hoán om sòm, hỏa cầu và phong nhận cùng nhau đánh tới.
Gã đầu trọc vừa nhảy người lên cao, còn chưa kịp đáp xuống Phi Chu treo lơ lửng thì đã bị bọn Cao Thủ tấn công, vội hất tay ném ra hai tấm linh phù nghênh đón.
Rầm! Bùng!
Bấy nhiêu đã quá đủ thời gian cho Trần Phi dán Phong Hành phù xài dở dang khi nãy vào chân, lao nhanh tới. Ngay khi gã đầu trọc đặt chân xuống Phi Chu thì Trần Phi cũng đến nơi, đôi tay chưởng ra luồng linh lực cực mạnh.
Ào!
Đã một lần nếm qua sự lợi hại của Thiết Lung, gã đầu trọc nào dám khinh suất, dán ngay lên ngực một tấm linh phù sáng lấp lánh ánh hoàng kim, lập tức biến chiêu thức của Trần Phi thành vô nghĩa.
Đây chính là Phá Cấm phù, có tác dụng phá giải mọi cấm chế lên cơ thể người sử dụng trong nửa canh giờ. Kể từ lúc này, Thiết Lung thuật của Trần Phi đừng mong làm gì được gã trọc.
Xuất thủ không thành, Trần Phi không vì thế mà buồn bực, mục đích chính của nó là tiếp cận gã đầu trọc, không cho gã có cơ hội tận dụng linh phù phản công.
Có sự trợ giúp đắc lực của Phong Hành phù, Trần Phi như quỷ mị thoáng chốc đã tiếp cận gã đầu trọc, Hắc Nê sáng choang như truyền báo hiệu lệnh câu hồn của tử thần, thần tốc xẹt lên.
Gã đầu trọc cuống cuồng tay chân, biết có thối lui cũng không kịp, lần đầu tiên lấy Pháp Khí ra chống đỡ, đây là một thanh trường kiếm màu trắng sáng như ngọc.
Choang! Choang!
Kiếm kỹ của gã đầu trọc không hề tồi, huơ loạn vậy mà lại đỡ được thức thứ hai trong Lôi Minh Tam Thức của Trần Phi. Có điều, ngay khi hai thanh kiếm chạm nhau gã liền bị thần lực của Trần Phi đánh cho thối lui về sau một đoạn dài, cơ thể co giật nhè nhẹ, đôi mắt hơi trợn ngược.
Lôi điện từ Hắc Nê kiếm trong tay Trần Phi tuy không trực tiếp chạm vào cơ thể gã đầu trọc nhưng cũng truyền sang trường kiếm khiến gã dính đòn, vừa bước lùi từng bước vừa rùng mình loạng choạng, tay chân run lẩy bẩy.
Trần Phi chớp lấy thời cơ, cấp tập bắn người tới, bàn tay xòe rộng đặt ngay tâm tạng gã đầu trọc, lạnh lẽo phóng xuất hỏa cầu.
Toàn thân gã đầu trọc đang run rẩy nhưng vẫn cố nói bằng giọng đơ đớ:
- Ta... ta là... biểu đệ... của Lăng Ba... Ngươi không... thể giết... ta...!
Bùng!
- Hự!
Mặc kệ gã đầu trọc nói gì, Trần Phi vẫn quyết đoán xuất thủ. Hỏa cầu nóng giãy xuyên qua ngực trái gã đầu trọc, phá nát tâm thất, đốt cháy cả mảng y phục ngay sau lưng.
Gã đầu trọc hộc lên một tiếng thật to, miệng trào máu, đôi mắt mê man trợn lên chẳng còn nhìn thấy đồng tử. Giống như gã không tin bản thân lại ngã xuống ở đây, trong tay một thằng nhóc Dẫn Khí tầng ba.
Trần Phi ngồi xuống, tựa lưng vào mạn Phi Chu, mồ hôi tuôn đầy trên khuôn mặt tái mét không còn chút huyết sắc. Một trận chiến này quá mức hung hiểm, đến giờ nó vẫn chưa thể tin là mình đã vượt qua, giết chết hết kẻ địch.
Mãnh Kích chạy đến gần, vỗ nhẹ vai Trần Phi, ân cần hỏi han:
- Sư đệ không sao chứ?
Trần Phi mệt mỏi lắc đầu:
- Không sao. Mấy huynh mau thu thập các thứ rồi xóa hết dấu vết, chúng ta cần sớm rời khỏi nơi này!
- Chuyện này đương nhiên bọn ta hiểu rõ. Cao sư huynh đã ra ngoài kia lo liệu, về phần gã đầu trọc này cứ để ta xử lý. Sư đệ thoải mái nghỉ ngơi đi!
Mãnh Kích nhanh chóng lục lọi thi thể gã đầu trọc, lấy kỳ hết nhẫn trữ vật các loại, tiếp đó đem xác gã này ra ngoài cùng Cao Thủ thiêu hủy sạch sẽ, không chừa lại bất cứ dấu vết gì.
Ít lâu sau, ba người đã lên Phi Chu của Trần Phi rời đi. Bỏ lại hẻm núi trơ trọi vắng lặng, sẽ chẳng ai biết được nơi này từng là hiện trường của một trận ác chiến dữ dội. Thi thể của bọn người kia thì đã hóa thành tro bụi cháy đen, len theo từng cơn gió bay đi khắp nơi.
o0o
Đêm đó.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, hay nói đúng hơn là vì thu điểm cống hiến mà có chút đuối sức, Lăng Ba từ đảo Tài Phú trở về động phủ trên Cự Ngạc đảo.
Còn chưa kịp ngả lưng nằm nghỉ, kiểm tra chút thu hoạch của ngày hôm nay thì mục quang Lăng Ba lướt qua ngọc bài sinh mệnh vẫn để trên bàn đã vỡ nát, phát hiện biểu đệ Lăng Phong của gã như đã chết.
Lăng Ba trợn to đôi mắt ốc nhồi, không thể tin vào mắt mình, lắc lắc đầu mấy cái, song nhìn lại thì kết quả vẫn như vậy.
Cơ thể to lớn của Lăng Ba nhảy dựng lên, đôi tay to bè chụp lấy ngọc bài, trút chút linh lực vào. Lát sau, Lăng Ba thu tay về, khóe miệng giần giật cố kiềm nén cơn giận:
- Là ở đảo Phục Giao? Trước đây đường đệ của tên Đường Khản bị ám hại, ta còn tưởng chỉ là tình cờ, không lẽ có kẻ nào cố tình nhắm vào tinh anh của các thế gia ư? Hừ hừ... Ta sẽ cho ngươi biết chữ chết viết thế nào.
Khác với biểu hiện lúc thường, Lăng Ba không hề tức giận la hét, chỉ là khuôn mặt đen như đáy nồi, lặng lẽ rời khỏi động phủ quyết tìm kẻ thù để bộc phát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.