Chương 56: Trò chơi sinh tử (9)
Nguyên Ca
19/05/2015
Thứ mà Lữ Hoành gọi là trò chơi Chưởng Khống Giả kỳ thực cũng chỉ nghe qua lời đồn thổi của nhiều người trong tông môn, chưa bao giờ được thấy qua.
Thực tế, chưởng môn Phong Thiên có thể thi triển thủ đoạn có phần nghịch thiên như vậy là nhờ vào một pháp trận không gian vô cùng biến ảo kỳ dị được lịch đại tổ sư truyền lại từ xưa đến nay, gọi là chí bảo của Càn Hư đảo cũng không sai.
Duy có điều, pháp trận này chỉ khống chế được một vùng không gian độ hơn nghìn dặm trở xuống, không thể vượt qua. Hơn nữa, đừng nhìn cách Phong Thiên ung dung bóp nát Địch Khoan mà tưởng rằng chỉ cần nắm trong tay đồ hình không gian thu nhỏ thì có thể tùy ý phán xét vận mệnh kẻ khác. Cũng bởi thực lực Phong Thiên vượt quá xa so với thi ma Địch Khoan, đổi lại là người khác chưa chắc đã có thể làm được.
Cho nên, pháp trận không gian bảo bối này cũng là con dao hai lưỡi, sử dụng không khéo có khi bị phản tác dụng, rước họa vào người. Lại nói, mỗi lần sử dụng pháp trận này đều tiêu hao tài vật cực kỳ kinh khiếp, lúc bố trí lại vô cùng khó khăn, ngay cả Phong Thiên cũng phải nhờ thêm mấy vị sư thúc hỗ trợ mới thực hiện được.
Thế mới nói, bảo vật do cổ nhân lưu lại luôn có uy lực hãn thế, nhưng muốn phát huy được hay không còn phải xem thực lực ngươi thế nào, yếu kém thì đừng vọng tưởng.
Trở lại tình hình trên đảo Thí Luyện. Sau khi thi ma Địch Khoan bất hạnh vỡ nát dưới một cái cất tay nhẹ nhàng của Phong Thiên, đám người Lữ Hoành, Tô Liên mới có cơ hội dừng lại thở dốc.
Đôi mắt Tô Liên đỏ hoe, nãy giờ bị ác ma truy giết nên nàng không có thời gian để nghĩ ngợi, lúc này nhớ lại huynh đệ Bào Tử, Bào Phôi đã chết thảm thì không nén được dòng lệ thảm. Huynh đệ song sinh kia đều đem lòng yêu mến Tô Liên từ lâu, trong khi nàng chỉ xem họ như huynh muội đồng môn thân thiết, nhưng dù sao hai bên gắn bó lâu năm cũng ít nhiều có tình cảm.
Bọn Lữ Hoành thấy thế chỉ biết an ủi vài câu. Tiên đao chông gai gian nguy tứ bề, mỗi ngày đều có rất nhiều người mất mạng, bọn họ nhìn riết đã thành quen nhưng cũng hiểu được nỗi buồn mất đi người thân.
Chờ cho Tô Liên vơi bớt tâm tình đau buồn, Lữ Hoành nhẹ nhàng hỏi:
- Tô sư muội hiện có được bao nhiêu thẻ bài rồi?
Tô Liên chỉ còn lại một mình, xung quanh đều là người của Lữ Hoành nên khó tránh khỏi có chút lo lắng, tuy vậy vẫn đáp:
- Ta nhờ có hai người kia trợ giúp, dồn hết thẻ bài thu được cho ta nên hiện giờ đang giữ trong người đúng hai mươi bảy cái. Còn Lữ sư huynh?
- Bốn mươi mốt thẻ bài. Ta cũng được các vị huynh đệ này hỗ trợ mới thu thập được bấy nhiêu.
- Nhiều như vậy? Xem ra lần đại hội này, ngôi vị số một khó thoát khỏi tay Lữ sư huynh rồi, xin chúc mừng!
Tô Liên khách sáo nói.
Lữ Hoành lắc đầu:
- Rất khó nói! Đệ Thập Tân Tinh lần này tàng long ngọa hổ rất nhiều, chúng ta chỉ biết cố gắng hết sức thôi, có đoạt được ngôi đầu hay không còn xem vào vận số!
Tiêu Long chợt nói:
- Mọi người cũng đã hoàn toàn hồi phục linh lực rồi, mau lên đường thu thập thêm thẻ bài!
Lữ Nhan nhanh nhảu ưng thuận:
- Đúng đấy. Từ lúc gặp thi ma kinh dị kia thì chúng ta bị chậm trễ khá nhiều, những người khác có thể đã tận dụng cơ hội vượt lên trước rồi.
Lữ Hoành ngó sang Tô Liên như muốn hỏi ý:
- Tô sư muội định thế nào, đi cùng chúng ta hay tách riêng?
Tô Liên hơi cắn vành môi, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Để báo đáp ân tình cứu giúp của mọi người, ta sẽ đi cùng. Ta đoán với số thẻ bài đang có chắc cũng dư sức chiếm một suất trong tốp mười rồi, từ giờ trở đi được bao nhiêu thẻ bài thì Lữ sư huynh cứ tùy tiện giữ lấy để cạnh tranh ngôi đầu.
- Đa tạ Tô sư muội. Lần này mà giành được vị trí quán quân, ta sẽ không quên ân tình của mọi người!
Lữ Hoành cũng không từ chối, chắp tay cảm tạ.
o0o
Vầng dương ló dạng, báo hiệu ngày thứ ba diễn ra đại hội, cũng là ngày cuối cùng đã tới.
Từ lúc thi ma Địch Khoan xuất hiện cho đến khi bị giết chết, bảng xếp hạng liên tục biến động. Một số đệ tử luôn nằm trong nhóm dẫn đầu đen đủi bị Địch Khoan đoạt mạng, vô tình giúp những kẻ xếp phía sau dù không có thêm bao nhiêu thu hoạch nhưng vẫn đường đường chính chính thăng hạng.
Trong những kẻ tình cờ chiếm tiện nghi này, bao gồm luôn cả nhóm ba người Trần Phi. Lúc này, gã mập Cao Thủ đã chễm chệ ở vị trí thứ tám, tiếp theo sau là Mãnh Kích và Trần Phi.
Ngày hôm qua, sau khi may mắn thoát khỏi ma thủ của Địch Khoan, ba người bọn họ chạy thêm cả trăm dặm, trên đường liên tục thay đổi phương hướng mấy lần mới dám thở phào dừng lại. Thời gian sau đó, trong khi rất nhiều người đang sống dở chết dở vì mối họa do bọn Trần Phi mang lại, thì bọn họ chẳng hay biết gì, nhởn nhơ thu không ít thẻ bài vào tay.
Với thực lực Trần Phi bây giờ, chỉ cần không chạm phải cùng lúc trên hai cao thủ Dẫn Khí đỉnh phong và có nhiều bí thuật quái chiêu như huynh đệ họ Bào, hay nhóm Lữ Hoành thì không có gì phải lo lắng. Ngoài ra, vẫn còn đó sự hỗ trợ của Cao Thủ cùng Mãnh Kích, tuy trình độ hai người hơi kém nhưng cũng chẳng phải bao cát không có chút tác dụng.
Có thể nói là cả nhóm một đường quét ngang, ngoài thẻ bài còn chiếm được thêm một ít linh phù, linh đan, đôi chút điểm cống hiến. Hiện giờ, dù không cố tình nhưng cả bọn đang tiến dần về tâm đảo đầy rẫy hiểm nguy rình rập. Không còn cách nào khác, vòng ngoài dường như ngày càng hiếm người lai vãng, cả buổi sáng nay mà bọn họ chẳng gặp được mấy người. Đó là chưa nói, từ xa vừa trông thấy nhóm Trần Phi thì vài tên nhát gan đã chạy biến, có muốn đuổi theo cũng chẳng kịp, gã mập chỉ còn biết hậm hực chửi đổng.
Đã qua thêm một canh giờ lang thang tìm kiếm mà chẳng thấy kẻ nào, gã mập bực dọc làu bàu:
- Mẹ nó! Chỉ còn nửa ngày nữa thôi là kết thúc đại hội, vậy mà vẫn chưa kiếm thêm được chút nào. Tình hình này rất bất ổn!
Trần Phi cười xòa:
- Sư huynh kiên nhẫn chút đi, đâu phải lúc nào cũng may mắn!
- Bực nhất là không cách nào kiểm tra thứ hạng, thử xem chúng ta đang đứng ở đâu còn biết mà cố gắng!
Gã mập chép miệng.
Mãnh Kích nói:
- Căn cứ số liệu những kỳ đại hội trước kia thì với số thẻ bài chúng ta đang có đã đủ tiến vào nhóm mười người đứng đầu rồi. Bất quá...
- Bất quá thế nào? Ta nói này, ngươi bỏ cái tật xấu lấp lấp lửng lửng đó đi, thật khiến người ta lộn ruột vì khó chịu!
- Ha ha, bất quá đại hội lần này chưa gì đã xuất hiện trường hợp sử dụng tà công hóa ma biến thái, chứng tỏ hàm chứa rất nhiều ẩn số nên ta không chắc có giống những lần trước hay không.
Gã mập nghiến răng:
- Nói như ngươi cũng như chưa nói, thật mệt lỗ tai!
Mãnh Kích phớt lờ, nói với Trần Phi:
- Như chúng ta đang tiến dần vào trung tâm, sẽ không có vấn đề gì chứ?
Trần Phi cau nhẹ đôi mày:
- Tiểu đệ cũng không dám chắc. Chúng ta vẫn nên cẩn trọng thì tốt hơn, gặp nhóm nào cảm thấy ăn chắc hãy xuất thủ, bằng như ngược lại thì cố gắng rút lui thật nhanh!
Gã mập chen ngang:
- Rất hiếm nhóm nào có ba tên Dẫn Khí đỉnh phong, xác suất là vô cùng thấp. Các ngươi đừng quá lo lắng!
- Suỵt, bên kia có người!
Trần Phi bỗng đặt ngón tay lên môi, kéo hai người kia thụp xuống, nấp vào một đám cây to.
Thính lực của Trần Phi rất nhạy, không hề nghe lầm. Bọn Cao Thủ đang thắc mắc vì nhìn theo hướng Trần Phi vừa chỉ chưa thấy ai, thì chốc lát đã xuất hiện hai bóng người lướt nhanh qua những thân cây rậm rạp phía trước.
Hai người này trạc hai mươi tuổi, nhìn qua còn khá trẻ trung. Một người tên Lã Đào, người kia tên Phương Sĩ, đều có thực lực Dẫn Khí đỉnh phong, đang cùng nhau chiếm thứ hạng lần lượt sáu và bảy trên bảng xếp hạng, đứng ngay trước bọn Trần Phi.
Gã mập thì thào:
- Hai tên này đều có trình độ Dẫn Khí đỉnh phong, chiến tốt chứ?
Trần Phi đáp khẽ:
- Có thể được. Hai vị sư huynh nhớ hỗ trợ tiểu đệ, nơi này có rất nhiều cao thủ, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian.
- Đương nhiên, việc đó còn chờ ngươi nhắc sao? Khi nào thì ra tay?
- Chờ bọn họ tới gần một chút nữa đã, đừng hấp tấp!
Trần Phi nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai người kia đang sắp tới gần, cánh tay vận sẵn linh lực, chuẩn bị cho một tên nếm mùi Thiết Lung.
Cả năm người, tính luôn hai tên Lã Đào, Phương Sĩ kia đều không biết mọi diễn biến tại nơi này đang được truyền trực tiếp về bên Chủ đảo cho tất cả theo dõi.
Trưởng lão mập Lý Dịch Phong hơi bần thần, mở to mắt nhìn đám Trần Phi đang thụp ló trong rừng cây:
- Đám nhóc kia đang bày trò gì vậy? Một tên Dẫn Khí tầng bốn, hai tên còn lại chỉ mới tiến giai tầng năm, lại còn muốn ra tay với hai gã Dẫn Khí đỉnh phong, không phải bọn chúng ấm đầu rồi chứ?
Mai trưởng lão cũng thấy khó hiểu, đôi mắt sáng quắc nheo lại:
- Sao ta cứ thấy thằng nhóc nhỏ tuổi nhất bên kia quen quen, nhưng lại chẳng nhớ ra đã từng gặp ở đâu?
Chưởng môn Phong Thiên có biểu hiện khác hẳn, vẻ mặt thú vị cười nói:
- Đại hội kỳ này thật đáng xem. Các vị thấy chứ, liệu có ai gan to như đám trẻ kia không? Hà hà, để xem diễn biến như thế nào!
Các vị trưởng lão mỗi người nói một câu, chung quy vẫn là chê cười nhóm Trần Phi không biết tự lượng sức. Đúng là tu đạo luôn cần có lá gan hơn người, nhưng cũng phải biết tiến thoái, không nên biết chết còn cắm đầu lao vào như vậy.
Chỉ có hai người nhìn ra thân phận nhóm người Trần Phi, chính là La Hầu và Mộng Phí Băng.
Ngay khi hình ảnh Trần Phi hiện lên trên màn hình theo dõi, đôi mày kiếm của La Hầu lúc co lúc giãn, không biết đang nghĩ gì. Lại thấy La Hầu cúi tới trước một chút, như muốn nói với Phong Thiên, nhưng nghĩ sao đó lại thôi, do dự bất quyết.
Về phần Mộng Phí Băng, nàng ta chậm rãi phụ nhĩ Thanh Tâm đạo cô. Chỉ thấy Thanh Tâm đạo cô gật đầu vài cái, thần sắc nghiêm túc, không hề cười cợt như những người khác, chăm chú nhìn lên màn hình.
Đám đông đệ tử quan khán bên dưới thì khỏi phải nói, đa phần cũng đều tụm năm tụm ba cười hô hố, buông lời sỉ nhục đả kích. Gã mập mà có mặt ở đây nghe được chắc khó lòng nhịn nổi, thế nào cũng nhào đến ăn thua đủ.
Lúc này, hai người Lã Đào, Phương Sĩ đã đến sát vị trí nhóm Trần Phi trú ẩn, mục quang có phần khác lạ.
Chưởng môn Phong Thiên buột miệng than:
- Coi bộ thợ săn đã biến thành con mồi mà không hay biết.
Y đoán không sai. Vừa tiếp cận nhóm Trần Phi, Lã Đào và Phương Sĩ bất thần cùng lúc phóng bốn hỏa cầu thẳng vào lùm cây, đồng thời rút nhanh trường kiếm xông tới tiên hạ thủ vi cường.
Vút! Vút!
Trần Phi thoáng giật mình nhưng song thủ vẫn mau lẹ dựng ngược, tức thì hai lớp tường đất mọc lên chắn ngang đường đi của hỏa cầu, buộc chúng phải va mạnh vào.
Ầm! Ầm!
- Việc này...
Nụ cười trên miệng tất cả những người quan khán, bao gồm cao tầng đều đông cứng lại, cứ thế há hốc ra nhìn chuyện không tưởng dồn dập diễn ra trên màn hình đang liên tục đả kích thần trí họ.
Ngay khi tường đất cùng hỏa cầu lưỡng bại câu thương, Trần Phi đã như mũi tên phóng vút ra ngoài. Do khoảng cách song phương quá gần, vô cùng thuận lợi cho phương thức tác chiến của Trần Phi nên nó cũng không hề thi triển Thiết Lung trói buộc, Hắc Nê kiếm mang theo luồng lôi điện sáng rực trong tay thần tốc bổ thẳng xuống đầu Phương Sĩ.
Viu!
Bốn cái hỏa cầu đều mất hút, không đem lại chút hiệu quả nào khiến hai người kia rất kinh ngạc. Lòng tin của hai người có chút dao động, không biết có phải nhìn nhầm đối thủ hay không thì đã bị một thằng nhóc chưa đầy mười lăm tuổi tấn công với kiếm ảnh nhanh như thiểm điện, suýt không kịp trở tay.
Quỹ đạo của Lôi Minh Tam Thức rất biến ảo, nhưng nhãn quang của những đệ tử Dẫn Khí đỉnh phong đều rất khá, vẫn có thể nhìn ra đường đi. Phương Sĩ nghiến răng, hai tay cầm chặt trường kiếm nâng cao quá đầu đón đỡ.
- Cẩn thận!
Nhìn ra kiếm kỹ của Trần Phi có điểm dị thường nhưng muốn giúp đã không còn kịp nữa, Lã Đào quát to, thân hình nhún mạnh liền bắn thẳng lên vị trí cao hơn, dùng đúng phương cách Trần Phi đang tấn công Phương Sĩ mà áp dụng với nó. Trường kiếm đỏ rực trong tay Lã Đạo lạnh lùng chém xuống, mang theo kình phong ghê người.
Thực tế, chưởng môn Phong Thiên có thể thi triển thủ đoạn có phần nghịch thiên như vậy là nhờ vào một pháp trận không gian vô cùng biến ảo kỳ dị được lịch đại tổ sư truyền lại từ xưa đến nay, gọi là chí bảo của Càn Hư đảo cũng không sai.
Duy có điều, pháp trận này chỉ khống chế được một vùng không gian độ hơn nghìn dặm trở xuống, không thể vượt qua. Hơn nữa, đừng nhìn cách Phong Thiên ung dung bóp nát Địch Khoan mà tưởng rằng chỉ cần nắm trong tay đồ hình không gian thu nhỏ thì có thể tùy ý phán xét vận mệnh kẻ khác. Cũng bởi thực lực Phong Thiên vượt quá xa so với thi ma Địch Khoan, đổi lại là người khác chưa chắc đã có thể làm được.
Cho nên, pháp trận không gian bảo bối này cũng là con dao hai lưỡi, sử dụng không khéo có khi bị phản tác dụng, rước họa vào người. Lại nói, mỗi lần sử dụng pháp trận này đều tiêu hao tài vật cực kỳ kinh khiếp, lúc bố trí lại vô cùng khó khăn, ngay cả Phong Thiên cũng phải nhờ thêm mấy vị sư thúc hỗ trợ mới thực hiện được.
Thế mới nói, bảo vật do cổ nhân lưu lại luôn có uy lực hãn thế, nhưng muốn phát huy được hay không còn phải xem thực lực ngươi thế nào, yếu kém thì đừng vọng tưởng.
Trở lại tình hình trên đảo Thí Luyện. Sau khi thi ma Địch Khoan bất hạnh vỡ nát dưới một cái cất tay nhẹ nhàng của Phong Thiên, đám người Lữ Hoành, Tô Liên mới có cơ hội dừng lại thở dốc.
Đôi mắt Tô Liên đỏ hoe, nãy giờ bị ác ma truy giết nên nàng không có thời gian để nghĩ ngợi, lúc này nhớ lại huynh đệ Bào Tử, Bào Phôi đã chết thảm thì không nén được dòng lệ thảm. Huynh đệ song sinh kia đều đem lòng yêu mến Tô Liên từ lâu, trong khi nàng chỉ xem họ như huynh muội đồng môn thân thiết, nhưng dù sao hai bên gắn bó lâu năm cũng ít nhiều có tình cảm.
Bọn Lữ Hoành thấy thế chỉ biết an ủi vài câu. Tiên đao chông gai gian nguy tứ bề, mỗi ngày đều có rất nhiều người mất mạng, bọn họ nhìn riết đã thành quen nhưng cũng hiểu được nỗi buồn mất đi người thân.
Chờ cho Tô Liên vơi bớt tâm tình đau buồn, Lữ Hoành nhẹ nhàng hỏi:
- Tô sư muội hiện có được bao nhiêu thẻ bài rồi?
Tô Liên chỉ còn lại một mình, xung quanh đều là người của Lữ Hoành nên khó tránh khỏi có chút lo lắng, tuy vậy vẫn đáp:
- Ta nhờ có hai người kia trợ giúp, dồn hết thẻ bài thu được cho ta nên hiện giờ đang giữ trong người đúng hai mươi bảy cái. Còn Lữ sư huynh?
- Bốn mươi mốt thẻ bài. Ta cũng được các vị huynh đệ này hỗ trợ mới thu thập được bấy nhiêu.
- Nhiều như vậy? Xem ra lần đại hội này, ngôi vị số một khó thoát khỏi tay Lữ sư huynh rồi, xin chúc mừng!
Tô Liên khách sáo nói.
Lữ Hoành lắc đầu:
- Rất khó nói! Đệ Thập Tân Tinh lần này tàng long ngọa hổ rất nhiều, chúng ta chỉ biết cố gắng hết sức thôi, có đoạt được ngôi đầu hay không còn xem vào vận số!
Tiêu Long chợt nói:
- Mọi người cũng đã hoàn toàn hồi phục linh lực rồi, mau lên đường thu thập thêm thẻ bài!
Lữ Nhan nhanh nhảu ưng thuận:
- Đúng đấy. Từ lúc gặp thi ma kinh dị kia thì chúng ta bị chậm trễ khá nhiều, những người khác có thể đã tận dụng cơ hội vượt lên trước rồi.
Lữ Hoành ngó sang Tô Liên như muốn hỏi ý:
- Tô sư muội định thế nào, đi cùng chúng ta hay tách riêng?
Tô Liên hơi cắn vành môi, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Để báo đáp ân tình cứu giúp của mọi người, ta sẽ đi cùng. Ta đoán với số thẻ bài đang có chắc cũng dư sức chiếm một suất trong tốp mười rồi, từ giờ trở đi được bao nhiêu thẻ bài thì Lữ sư huynh cứ tùy tiện giữ lấy để cạnh tranh ngôi đầu.
- Đa tạ Tô sư muội. Lần này mà giành được vị trí quán quân, ta sẽ không quên ân tình của mọi người!
Lữ Hoành cũng không từ chối, chắp tay cảm tạ.
o0o
Vầng dương ló dạng, báo hiệu ngày thứ ba diễn ra đại hội, cũng là ngày cuối cùng đã tới.
Từ lúc thi ma Địch Khoan xuất hiện cho đến khi bị giết chết, bảng xếp hạng liên tục biến động. Một số đệ tử luôn nằm trong nhóm dẫn đầu đen đủi bị Địch Khoan đoạt mạng, vô tình giúp những kẻ xếp phía sau dù không có thêm bao nhiêu thu hoạch nhưng vẫn đường đường chính chính thăng hạng.
Trong những kẻ tình cờ chiếm tiện nghi này, bao gồm luôn cả nhóm ba người Trần Phi. Lúc này, gã mập Cao Thủ đã chễm chệ ở vị trí thứ tám, tiếp theo sau là Mãnh Kích và Trần Phi.
Ngày hôm qua, sau khi may mắn thoát khỏi ma thủ của Địch Khoan, ba người bọn họ chạy thêm cả trăm dặm, trên đường liên tục thay đổi phương hướng mấy lần mới dám thở phào dừng lại. Thời gian sau đó, trong khi rất nhiều người đang sống dở chết dở vì mối họa do bọn Trần Phi mang lại, thì bọn họ chẳng hay biết gì, nhởn nhơ thu không ít thẻ bài vào tay.
Với thực lực Trần Phi bây giờ, chỉ cần không chạm phải cùng lúc trên hai cao thủ Dẫn Khí đỉnh phong và có nhiều bí thuật quái chiêu như huynh đệ họ Bào, hay nhóm Lữ Hoành thì không có gì phải lo lắng. Ngoài ra, vẫn còn đó sự hỗ trợ của Cao Thủ cùng Mãnh Kích, tuy trình độ hai người hơi kém nhưng cũng chẳng phải bao cát không có chút tác dụng.
Có thể nói là cả nhóm một đường quét ngang, ngoài thẻ bài còn chiếm được thêm một ít linh phù, linh đan, đôi chút điểm cống hiến. Hiện giờ, dù không cố tình nhưng cả bọn đang tiến dần về tâm đảo đầy rẫy hiểm nguy rình rập. Không còn cách nào khác, vòng ngoài dường như ngày càng hiếm người lai vãng, cả buổi sáng nay mà bọn họ chẳng gặp được mấy người. Đó là chưa nói, từ xa vừa trông thấy nhóm Trần Phi thì vài tên nhát gan đã chạy biến, có muốn đuổi theo cũng chẳng kịp, gã mập chỉ còn biết hậm hực chửi đổng.
Đã qua thêm một canh giờ lang thang tìm kiếm mà chẳng thấy kẻ nào, gã mập bực dọc làu bàu:
- Mẹ nó! Chỉ còn nửa ngày nữa thôi là kết thúc đại hội, vậy mà vẫn chưa kiếm thêm được chút nào. Tình hình này rất bất ổn!
Trần Phi cười xòa:
- Sư huynh kiên nhẫn chút đi, đâu phải lúc nào cũng may mắn!
- Bực nhất là không cách nào kiểm tra thứ hạng, thử xem chúng ta đang đứng ở đâu còn biết mà cố gắng!
Gã mập chép miệng.
Mãnh Kích nói:
- Căn cứ số liệu những kỳ đại hội trước kia thì với số thẻ bài chúng ta đang có đã đủ tiến vào nhóm mười người đứng đầu rồi. Bất quá...
- Bất quá thế nào? Ta nói này, ngươi bỏ cái tật xấu lấp lấp lửng lửng đó đi, thật khiến người ta lộn ruột vì khó chịu!
- Ha ha, bất quá đại hội lần này chưa gì đã xuất hiện trường hợp sử dụng tà công hóa ma biến thái, chứng tỏ hàm chứa rất nhiều ẩn số nên ta không chắc có giống những lần trước hay không.
Gã mập nghiến răng:
- Nói như ngươi cũng như chưa nói, thật mệt lỗ tai!
Mãnh Kích phớt lờ, nói với Trần Phi:
- Như chúng ta đang tiến dần vào trung tâm, sẽ không có vấn đề gì chứ?
Trần Phi cau nhẹ đôi mày:
- Tiểu đệ cũng không dám chắc. Chúng ta vẫn nên cẩn trọng thì tốt hơn, gặp nhóm nào cảm thấy ăn chắc hãy xuất thủ, bằng như ngược lại thì cố gắng rút lui thật nhanh!
Gã mập chen ngang:
- Rất hiếm nhóm nào có ba tên Dẫn Khí đỉnh phong, xác suất là vô cùng thấp. Các ngươi đừng quá lo lắng!
- Suỵt, bên kia có người!
Trần Phi bỗng đặt ngón tay lên môi, kéo hai người kia thụp xuống, nấp vào một đám cây to.
Thính lực của Trần Phi rất nhạy, không hề nghe lầm. Bọn Cao Thủ đang thắc mắc vì nhìn theo hướng Trần Phi vừa chỉ chưa thấy ai, thì chốc lát đã xuất hiện hai bóng người lướt nhanh qua những thân cây rậm rạp phía trước.
Hai người này trạc hai mươi tuổi, nhìn qua còn khá trẻ trung. Một người tên Lã Đào, người kia tên Phương Sĩ, đều có thực lực Dẫn Khí đỉnh phong, đang cùng nhau chiếm thứ hạng lần lượt sáu và bảy trên bảng xếp hạng, đứng ngay trước bọn Trần Phi.
Gã mập thì thào:
- Hai tên này đều có trình độ Dẫn Khí đỉnh phong, chiến tốt chứ?
Trần Phi đáp khẽ:
- Có thể được. Hai vị sư huynh nhớ hỗ trợ tiểu đệ, nơi này có rất nhiều cao thủ, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian.
- Đương nhiên, việc đó còn chờ ngươi nhắc sao? Khi nào thì ra tay?
- Chờ bọn họ tới gần một chút nữa đã, đừng hấp tấp!
Trần Phi nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai người kia đang sắp tới gần, cánh tay vận sẵn linh lực, chuẩn bị cho một tên nếm mùi Thiết Lung.
Cả năm người, tính luôn hai tên Lã Đào, Phương Sĩ kia đều không biết mọi diễn biến tại nơi này đang được truyền trực tiếp về bên Chủ đảo cho tất cả theo dõi.
Trưởng lão mập Lý Dịch Phong hơi bần thần, mở to mắt nhìn đám Trần Phi đang thụp ló trong rừng cây:
- Đám nhóc kia đang bày trò gì vậy? Một tên Dẫn Khí tầng bốn, hai tên còn lại chỉ mới tiến giai tầng năm, lại còn muốn ra tay với hai gã Dẫn Khí đỉnh phong, không phải bọn chúng ấm đầu rồi chứ?
Mai trưởng lão cũng thấy khó hiểu, đôi mắt sáng quắc nheo lại:
- Sao ta cứ thấy thằng nhóc nhỏ tuổi nhất bên kia quen quen, nhưng lại chẳng nhớ ra đã từng gặp ở đâu?
Chưởng môn Phong Thiên có biểu hiện khác hẳn, vẻ mặt thú vị cười nói:
- Đại hội kỳ này thật đáng xem. Các vị thấy chứ, liệu có ai gan to như đám trẻ kia không? Hà hà, để xem diễn biến như thế nào!
Các vị trưởng lão mỗi người nói một câu, chung quy vẫn là chê cười nhóm Trần Phi không biết tự lượng sức. Đúng là tu đạo luôn cần có lá gan hơn người, nhưng cũng phải biết tiến thoái, không nên biết chết còn cắm đầu lao vào như vậy.
Chỉ có hai người nhìn ra thân phận nhóm người Trần Phi, chính là La Hầu và Mộng Phí Băng.
Ngay khi hình ảnh Trần Phi hiện lên trên màn hình theo dõi, đôi mày kiếm của La Hầu lúc co lúc giãn, không biết đang nghĩ gì. Lại thấy La Hầu cúi tới trước một chút, như muốn nói với Phong Thiên, nhưng nghĩ sao đó lại thôi, do dự bất quyết.
Về phần Mộng Phí Băng, nàng ta chậm rãi phụ nhĩ Thanh Tâm đạo cô. Chỉ thấy Thanh Tâm đạo cô gật đầu vài cái, thần sắc nghiêm túc, không hề cười cợt như những người khác, chăm chú nhìn lên màn hình.
Đám đông đệ tử quan khán bên dưới thì khỏi phải nói, đa phần cũng đều tụm năm tụm ba cười hô hố, buông lời sỉ nhục đả kích. Gã mập mà có mặt ở đây nghe được chắc khó lòng nhịn nổi, thế nào cũng nhào đến ăn thua đủ.
Lúc này, hai người Lã Đào, Phương Sĩ đã đến sát vị trí nhóm Trần Phi trú ẩn, mục quang có phần khác lạ.
Chưởng môn Phong Thiên buột miệng than:
- Coi bộ thợ săn đã biến thành con mồi mà không hay biết.
Y đoán không sai. Vừa tiếp cận nhóm Trần Phi, Lã Đào và Phương Sĩ bất thần cùng lúc phóng bốn hỏa cầu thẳng vào lùm cây, đồng thời rút nhanh trường kiếm xông tới tiên hạ thủ vi cường.
Vút! Vút!
Trần Phi thoáng giật mình nhưng song thủ vẫn mau lẹ dựng ngược, tức thì hai lớp tường đất mọc lên chắn ngang đường đi của hỏa cầu, buộc chúng phải va mạnh vào.
Ầm! Ầm!
- Việc này...
Nụ cười trên miệng tất cả những người quan khán, bao gồm cao tầng đều đông cứng lại, cứ thế há hốc ra nhìn chuyện không tưởng dồn dập diễn ra trên màn hình đang liên tục đả kích thần trí họ.
Ngay khi tường đất cùng hỏa cầu lưỡng bại câu thương, Trần Phi đã như mũi tên phóng vút ra ngoài. Do khoảng cách song phương quá gần, vô cùng thuận lợi cho phương thức tác chiến của Trần Phi nên nó cũng không hề thi triển Thiết Lung trói buộc, Hắc Nê kiếm mang theo luồng lôi điện sáng rực trong tay thần tốc bổ thẳng xuống đầu Phương Sĩ.
Viu!
Bốn cái hỏa cầu đều mất hút, không đem lại chút hiệu quả nào khiến hai người kia rất kinh ngạc. Lòng tin của hai người có chút dao động, không biết có phải nhìn nhầm đối thủ hay không thì đã bị một thằng nhóc chưa đầy mười lăm tuổi tấn công với kiếm ảnh nhanh như thiểm điện, suýt không kịp trở tay.
Quỹ đạo của Lôi Minh Tam Thức rất biến ảo, nhưng nhãn quang của những đệ tử Dẫn Khí đỉnh phong đều rất khá, vẫn có thể nhìn ra đường đi. Phương Sĩ nghiến răng, hai tay cầm chặt trường kiếm nâng cao quá đầu đón đỡ.
- Cẩn thận!
Nhìn ra kiếm kỹ của Trần Phi có điểm dị thường nhưng muốn giúp đã không còn kịp nữa, Lã Đào quát to, thân hình nhún mạnh liền bắn thẳng lên vị trí cao hơn, dùng đúng phương cách Trần Phi đang tấn công Phương Sĩ mà áp dụng với nó. Trường kiếm đỏ rực trong tay Lã Đạo lạnh lùng chém xuống, mang theo kình phong ghê người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.