Chương 171: Chương 171: Ta phát hiện ngươi là một tên biến thái
Vạn Cổ Thanh Liên
09/07/2018
Không có cách nào. Phương Lâm trở thành luyện đan sư nhị đỉnh có thể nói là một lần bay lên trời, địa vị được nâng cao kịch liệt.
Trước đó khi còn ở Đan tông, tuy rằng Phương Lâm đã được không ít người gọi là ngũ tú của Đan tông, nhưng nhiều người vẫn không để Phương Lâm vào trong mắt.
Nguyên nhân không có gì khác, dù sao Phương Lâm nổi danh quá nhanh, căn cơ không ổn, nhân mạch không rộng, phía sau cũng không có thế lực gì lớn.
Nhưng bây giờ lại khác. Tuy rằng Phương Lâm vẫn là Phương Lâm kia, nhưng hắn lại có thân phận luyện đan sư chân chính, phía sau cũng có Đan Minh vị quái vật khổng lồ này.
Hiện tại, tuy rằng Phương Lâm ở trong Đan tông vẫn là thân phận đệ tử hạ đẳng, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rất rõ ràng, địa vị của Phương Lâm ở Đan tông đã vượt qua Đan Tông Tứ Tú.
Dù sao Đan Tông Tứ Tú tuy rằng cũng là luyện đan sư nhị đỉnh, nhưng cảnh giới võ đạo của bọn họ lại còn xa mới bằng Phương Lâm.
Cho nên, Phương Lâm vừa trở lại Đan tông đã có rất nhiều mọi người muốn tới thăm hỏi Phương Lâm. Đồng thời gần như mỗi người đều chuẩn bị một phần quà hậu hĩnh
Theo phần lớn người thấy, tiền đồ sau này của Phương Lâm là không thể đo đếm. Lúc này vừa vặn là thời gian tốt để tạo mối quan hệ, tránh đến lúc đó người ta càng chạy càng cao, ngươi có muốn nịnh bợ cũng không có cơ hội.
Chỉ có điều Phương Lâm lại lựa chọn đóng cửa từ chối tiếp khách, đồng thời sử dụng một trận pháp cách âm, ngăn cách cả viện với bên ngoài.
Dù vậy, những người đến đây tặng lễ thăm hỏi vẫn không từ bỏ hết hy vọng, không ngờ đều chờ ở bên ngoài viện của Phương Lâm.
Liên tục có người đến nhưng Phương Lâm vẫn không lộ diện. Khi những người bên ngoài kia đi một phần, lại có không ít người khác tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Đan tông nhất thời xuất hiện một cảnh tượng đặc biệt.
Bên ngoài viện Phương Lâm có người ngồi tĩnh tọa tu luyện, có người lấy lò luyện đan ra để luyện đan, có người ngủ gật. Thậm chí còn có người uống rượu nướng thịt.
Mỗi lần khi những trưởng lão Đan tông đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều không nhịn được, khóe miệng giật giật. Bọn họ tiến lên đuổi đám những đệ tử này rời đi.
Nhưng chỉ trong chốc lát, bọn họ lại đều chạy trở lại. Kể từ đó, những trưởng lão cũng không có cách nào, chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt. Chỉ cần bọn họ không làm ra chuyện gì quá giới hạn, mấy trưởng lão cũng mặc kệ.
Đến ngày thứ năm, Phương Lâm cuối cùng đã mở cửa viện ra tiếp khách.
Chỉ có điều mỗi lần Phương Lâm chỉ tiếp đón một người. Muốn thăm hỏi hắn, lại phải đứng xếp hàng từng bước từng bước một tiến vào trong viện.
Không có cách nào. Phương Lâm cũng không muốn tỏ vẻ mình cao cao tại thượng. Nhưng nhiều người như vậy, nếu như thoáng cái tất cả chen vào trong viện, vậy thảo dược trong viện của hắn sẽ bị giẫm hỏng mất.
Mà những đệ tử Đan tông muốn thăm hỏi Phương Lâm cũng không có ý kiến gì về điều này. Dù sao Phương Lâm đã là luyện đan sư nhị đỉnh. Chỉ với thân phận này đã khiến bọn họ không thể tùy tiện là có thể gặp mặt được.
Không chỉ có đệ tử Đan tông còn có không ít đệ tử Võ tông cũng hâm mộ tiếng tăm của hắn đến đây bái kiến. Phương Lâm vội vàng tiếp đón những người này. Liên tiếp ba ngày, trên mặt cũng cười tới cứng đờ. Các loại quà thăm chào được chất đống thành ngọn núi nhỏ.
Ba ngày sau, cuối cùng đã không có ai lại tới quấy rầy Phương Lâm nữa. Phương Lâm thoáng xem qua đống đồ do những người đó đưa tới, nhưng hắn không có để ở trong lòng. Nhiều lắm là hắn nhớ ký tên của những người đã tới tặng quà.
Cách một ngày, Phương Lâm bảo Độc Cô Niệm đưa một vài thứ cho hai người Lục Tiểu Thanh và Trương Tiểu Hải.
Độc Cô Niệm vẫn không vui. Phương Lâm hết lời ngon ngọt mới thuyết phục được nha đầu kia đi làm chạy chân.
Ban đầu Phương Lâm muốn tự mình đi đưa. Chỉ có điều, hắn suy nghĩ một chút lại cảm thấy không quá thích hợp. Cho nên hắn vẫn để cho Độc Cô Niệm đi đưa. Như vậy sẽ không có người nào nói ra nói vào gì cả.
Lục Tiểu Thanh và Trương Tiểu Hải đều là đệ tử Đan Đồng. Kỳ sát sạch thăng cấp năm nay cũng sắp đến rồi, Phương Lâm hi vọng bọn họ có thể mau chóng trở thành đệ tử chính thức.
Mà chính bản thân Phương Lâm lại không cần lo lắng gì về sát hạch thăng cấp. Bởi vì hắn đã nắm giữ thân phận luyện đan sư nhị đỉnh, có thể miễn trừ sát hạch thăng cấp, trực tiếp trở thành đệ tử trung đẳng.
Nếu không phải Đan tông không có tiền lệ thăng cấp vượt cấp, nếu không Phương Lâm sợ rằng có thể trực tiếp trở thành đệ tử thượng đẳng.
Khi Độc Cô Niệm ra ngoài tặng đồ, đám bằng hữu Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh trước đó lại tới thăm hỏi Phương Lâm.
Bọn họ ngược lại không có mang theo lễ vật quý trọng gì, chỉ thoáng bày tỏ tâm ý. Phương Lâm cũng sẽ không quan tâm bọn họ đưa lễ vật gì.
Sau khi cười nói một hồi, đám người Hứa Sơn Cao lập tức lại biểu lộ ý đồ đến đây.
Hóa ra, sát hạch thăng cấp đã sắp tới. Đám người bọn họ đều là đệ tử hạ đẳng, trong lòng cảm thấy không được vững tin lắm. Bọn họ hi vọng Phương Lâm có thể chỉ điểm thêm cho bọn họ.
Nghe được yêu cầu này của bọn họ, Phương Lâm tất nhiên sẽ không từ chối. Dù sao đây cũng chỉ là chuyện đơn giản mà thôi.
Vì vậy, Phương Lâm lại giảng giải một ít điểm cần chú ý khi sát hạch thăng cấp, khiến cho đám người Hứa Sơn Cao đều nhận được không ít lợi ích.
Sau khi Độc Cô Niệm trở về, đám người Hứa Sơn Cao lại cáo từ. Sát hạch thăng cấp đã lập tức tới gần, bọn họ vẫn phải tranh thủ tất cả thời gian để chuẩn bị. Nếu không, bọn họ sẽ lại phải lăn lộn ở trong đệ tử hạ đẳng thêm một năm nữa.
Phần lớn đệ tử trong toàn bộ Tử Hà tông đều bắt đầu bận rộn khẩn trương để thăng cấp. Vào lúc này, người có thể vẫn nhàn nhã, thật sự có thể đếm được trên đầu ngón tay. Phương Lâm vừa lúc là một người trong số đó.
Một ngày này, Phương Lâm đang ngâm mình ở trong thùng nước tắm, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt thoải mái, biểu lộ sự hưởng thụ.
Phương Lâm rất thích loại cảm giác này. Ngâm mình ở trong nước nóng, cũng không cần suy nghĩ gì cả, toàn thân thả lỏng. Lúc này nếu như có thể có một cái đùi gà thì không gì tốt hơn.
Không biết tại sao, Phương Lâm càng nghĩ càng thấy đói. Sau khi do dự một lát, hắn vẫn ầm một tiếng từ bên trong thùng nước tắm đứng dậy, chuẩn bị đi kiếm đồ ăn.
Nhưng hắn mới từ trong thùng nước tắm đi ra, cạch một tiếng, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đạp tung ra.
- Này, ban ngày ban mặt ngươi trốn ở bên trong làm gì? Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
Giọng nói tùy tiện của Độc Cô Niệm vang lên.
Ngay sau đó, Độc Cô Niệm lại nhìn thấy được Phương Lâm toàn thân trần truồng đứng ở bên cạnh thùng nước tắm, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Độc Cô Niệm cũng sửng sốt. Vào giờ phút này, đầu óc nàng dường như trở nên trống rỗng. Nàng lại còn quan sát Phương Lâm từ trên xuống dưới một hồi.
Phương Lâm phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, thoáng cái chui vào bên trong thùng nước tắm, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ.
Trên mặt Độc Cô Niệm cũng lộ ra sự xấu hổ và giận dữ. Nàng xoay người bỏ chạy ra ngoài.
Phương Lâm tức giận đến mức không nhịn được, ở bên trong thùng nước tắm nghiến răng nghiến lợi. Mình lại bị nha đầu thối Độc Cô Niệm này nhìn thấy hết. Chỉ suy nghĩ một chút hắn cũng cảm thấy không thể sống được nữa.
Độc Cô Niệm đứng ở trong sân, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Trước mắt nàng vẫn luôn là hình ảnh trần truồng của Phương Lâm, không sao ném đi được.
- Đáng chết đáng chết đáng chết! Phương Lâm này tắm, tại sao lại không mặc quần áo vậy?
Trong miệng Độc Cô Niệm mắng lớn.
Chỉ có điều sau khi mắng xong nàng cũng cảm thấy mình rất ngu. Có ai tắm còn mặc quần áo chứ?
Độc Cô Niệm cũng không biết sau khi mình đối mặt với Phương Lâm sẽ thế nào. Chắc hẳn mỗi lần nhìn thấy được Phương Lâm, đều sẽ nhớ tới cảnh tượng khiến cho người ta xấu hổ muốn chết này.
Sau khi Phương Lâm mặc quần áo chỉnh tề, nổi giận đùng đùng từ trong nhà chạy vội ra ngoài. Khi nhìn thấy Độc Cô Niệm đứng ở trong sân, vẻ mặt đỏ bừng, hắn tức giận không có chỗ nào phát tiết, thật sự muốn động thủ đuổi nha đầu thối này ra bên ngoài.
- Độc Cô Niệm, hôm nay ta mới phát hiện hóa ra ngươi là tên biến thái!
Phương Lâm hung hãn nói.
Sở dĩ Phương Lâm tức giận như vậy cũng là có nguyên nhân. Dù gì mình cũng là nam nhân, bị nha đầu thối Độc Cô Niệm này nhìn thấy thấy hết, đây tính là chuyện gì?
Lúc này Phương Lâm vô cùng hối hận. Sớm biết rằng sẽ có hôm nay, trước đây nhân lúc Độc Cô Niệm tắm, mình nên len lén coi vài lần, hiện tại cũng không đến mức bị thiệt như vậy.
Trước đó khi còn ở Đan tông, tuy rằng Phương Lâm đã được không ít người gọi là ngũ tú của Đan tông, nhưng nhiều người vẫn không để Phương Lâm vào trong mắt.
Nguyên nhân không có gì khác, dù sao Phương Lâm nổi danh quá nhanh, căn cơ không ổn, nhân mạch không rộng, phía sau cũng không có thế lực gì lớn.
Nhưng bây giờ lại khác. Tuy rằng Phương Lâm vẫn là Phương Lâm kia, nhưng hắn lại có thân phận luyện đan sư chân chính, phía sau cũng có Đan Minh vị quái vật khổng lồ này.
Hiện tại, tuy rằng Phương Lâm ở trong Đan tông vẫn là thân phận đệ tử hạ đẳng, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rất rõ ràng, địa vị của Phương Lâm ở Đan tông đã vượt qua Đan Tông Tứ Tú.
Dù sao Đan Tông Tứ Tú tuy rằng cũng là luyện đan sư nhị đỉnh, nhưng cảnh giới võ đạo của bọn họ lại còn xa mới bằng Phương Lâm.
Cho nên, Phương Lâm vừa trở lại Đan tông đã có rất nhiều mọi người muốn tới thăm hỏi Phương Lâm. Đồng thời gần như mỗi người đều chuẩn bị một phần quà hậu hĩnh
Theo phần lớn người thấy, tiền đồ sau này của Phương Lâm là không thể đo đếm. Lúc này vừa vặn là thời gian tốt để tạo mối quan hệ, tránh đến lúc đó người ta càng chạy càng cao, ngươi có muốn nịnh bợ cũng không có cơ hội.
Chỉ có điều Phương Lâm lại lựa chọn đóng cửa từ chối tiếp khách, đồng thời sử dụng một trận pháp cách âm, ngăn cách cả viện với bên ngoài.
Dù vậy, những người đến đây tặng lễ thăm hỏi vẫn không từ bỏ hết hy vọng, không ngờ đều chờ ở bên ngoài viện của Phương Lâm.
Liên tục có người đến nhưng Phương Lâm vẫn không lộ diện. Khi những người bên ngoài kia đi một phần, lại có không ít người khác tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Đan tông nhất thời xuất hiện một cảnh tượng đặc biệt.
Bên ngoài viện Phương Lâm có người ngồi tĩnh tọa tu luyện, có người lấy lò luyện đan ra để luyện đan, có người ngủ gật. Thậm chí còn có người uống rượu nướng thịt.
Mỗi lần khi những trưởng lão Đan tông đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều không nhịn được, khóe miệng giật giật. Bọn họ tiến lên đuổi đám những đệ tử này rời đi.
Nhưng chỉ trong chốc lát, bọn họ lại đều chạy trở lại. Kể từ đó, những trưởng lão cũng không có cách nào, chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt. Chỉ cần bọn họ không làm ra chuyện gì quá giới hạn, mấy trưởng lão cũng mặc kệ.
Đến ngày thứ năm, Phương Lâm cuối cùng đã mở cửa viện ra tiếp khách.
Chỉ có điều mỗi lần Phương Lâm chỉ tiếp đón một người. Muốn thăm hỏi hắn, lại phải đứng xếp hàng từng bước từng bước một tiến vào trong viện.
Không có cách nào. Phương Lâm cũng không muốn tỏ vẻ mình cao cao tại thượng. Nhưng nhiều người như vậy, nếu như thoáng cái tất cả chen vào trong viện, vậy thảo dược trong viện của hắn sẽ bị giẫm hỏng mất.
Mà những đệ tử Đan tông muốn thăm hỏi Phương Lâm cũng không có ý kiến gì về điều này. Dù sao Phương Lâm đã là luyện đan sư nhị đỉnh. Chỉ với thân phận này đã khiến bọn họ không thể tùy tiện là có thể gặp mặt được.
Không chỉ có đệ tử Đan tông còn có không ít đệ tử Võ tông cũng hâm mộ tiếng tăm của hắn đến đây bái kiến. Phương Lâm vội vàng tiếp đón những người này. Liên tiếp ba ngày, trên mặt cũng cười tới cứng đờ. Các loại quà thăm chào được chất đống thành ngọn núi nhỏ.
Ba ngày sau, cuối cùng đã không có ai lại tới quấy rầy Phương Lâm nữa. Phương Lâm thoáng xem qua đống đồ do những người đó đưa tới, nhưng hắn không có để ở trong lòng. Nhiều lắm là hắn nhớ ký tên của những người đã tới tặng quà.
Cách một ngày, Phương Lâm bảo Độc Cô Niệm đưa một vài thứ cho hai người Lục Tiểu Thanh và Trương Tiểu Hải.
Độc Cô Niệm vẫn không vui. Phương Lâm hết lời ngon ngọt mới thuyết phục được nha đầu kia đi làm chạy chân.
Ban đầu Phương Lâm muốn tự mình đi đưa. Chỉ có điều, hắn suy nghĩ một chút lại cảm thấy không quá thích hợp. Cho nên hắn vẫn để cho Độc Cô Niệm đi đưa. Như vậy sẽ không có người nào nói ra nói vào gì cả.
Lục Tiểu Thanh và Trương Tiểu Hải đều là đệ tử Đan Đồng. Kỳ sát sạch thăng cấp năm nay cũng sắp đến rồi, Phương Lâm hi vọng bọn họ có thể mau chóng trở thành đệ tử chính thức.
Mà chính bản thân Phương Lâm lại không cần lo lắng gì về sát hạch thăng cấp. Bởi vì hắn đã nắm giữ thân phận luyện đan sư nhị đỉnh, có thể miễn trừ sát hạch thăng cấp, trực tiếp trở thành đệ tử trung đẳng.
Nếu không phải Đan tông không có tiền lệ thăng cấp vượt cấp, nếu không Phương Lâm sợ rằng có thể trực tiếp trở thành đệ tử thượng đẳng.
Khi Độc Cô Niệm ra ngoài tặng đồ, đám bằng hữu Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh trước đó lại tới thăm hỏi Phương Lâm.
Bọn họ ngược lại không có mang theo lễ vật quý trọng gì, chỉ thoáng bày tỏ tâm ý. Phương Lâm cũng sẽ không quan tâm bọn họ đưa lễ vật gì.
Sau khi cười nói một hồi, đám người Hứa Sơn Cao lập tức lại biểu lộ ý đồ đến đây.
Hóa ra, sát hạch thăng cấp đã sắp tới. Đám người bọn họ đều là đệ tử hạ đẳng, trong lòng cảm thấy không được vững tin lắm. Bọn họ hi vọng Phương Lâm có thể chỉ điểm thêm cho bọn họ.
Nghe được yêu cầu này của bọn họ, Phương Lâm tất nhiên sẽ không từ chối. Dù sao đây cũng chỉ là chuyện đơn giản mà thôi.
Vì vậy, Phương Lâm lại giảng giải một ít điểm cần chú ý khi sát hạch thăng cấp, khiến cho đám người Hứa Sơn Cao đều nhận được không ít lợi ích.
Sau khi Độc Cô Niệm trở về, đám người Hứa Sơn Cao lại cáo từ. Sát hạch thăng cấp đã lập tức tới gần, bọn họ vẫn phải tranh thủ tất cả thời gian để chuẩn bị. Nếu không, bọn họ sẽ lại phải lăn lộn ở trong đệ tử hạ đẳng thêm một năm nữa.
Phần lớn đệ tử trong toàn bộ Tử Hà tông đều bắt đầu bận rộn khẩn trương để thăng cấp. Vào lúc này, người có thể vẫn nhàn nhã, thật sự có thể đếm được trên đầu ngón tay. Phương Lâm vừa lúc là một người trong số đó.
Một ngày này, Phương Lâm đang ngâm mình ở trong thùng nước tắm, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt thoải mái, biểu lộ sự hưởng thụ.
Phương Lâm rất thích loại cảm giác này. Ngâm mình ở trong nước nóng, cũng không cần suy nghĩ gì cả, toàn thân thả lỏng. Lúc này nếu như có thể có một cái đùi gà thì không gì tốt hơn.
Không biết tại sao, Phương Lâm càng nghĩ càng thấy đói. Sau khi do dự một lát, hắn vẫn ầm một tiếng từ bên trong thùng nước tắm đứng dậy, chuẩn bị đi kiếm đồ ăn.
Nhưng hắn mới từ trong thùng nước tắm đi ra, cạch một tiếng, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đạp tung ra.
- Này, ban ngày ban mặt ngươi trốn ở bên trong làm gì? Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
Giọng nói tùy tiện của Độc Cô Niệm vang lên.
Ngay sau đó, Độc Cô Niệm lại nhìn thấy được Phương Lâm toàn thân trần truồng đứng ở bên cạnh thùng nước tắm, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Độc Cô Niệm cũng sửng sốt. Vào giờ phút này, đầu óc nàng dường như trở nên trống rỗng. Nàng lại còn quan sát Phương Lâm từ trên xuống dưới một hồi.
Phương Lâm phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, thoáng cái chui vào bên trong thùng nước tắm, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ.
Trên mặt Độc Cô Niệm cũng lộ ra sự xấu hổ và giận dữ. Nàng xoay người bỏ chạy ra ngoài.
Phương Lâm tức giận đến mức không nhịn được, ở bên trong thùng nước tắm nghiến răng nghiến lợi. Mình lại bị nha đầu thối Độc Cô Niệm này nhìn thấy hết. Chỉ suy nghĩ một chút hắn cũng cảm thấy không thể sống được nữa.
Độc Cô Niệm đứng ở trong sân, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Trước mắt nàng vẫn luôn là hình ảnh trần truồng của Phương Lâm, không sao ném đi được.
- Đáng chết đáng chết đáng chết! Phương Lâm này tắm, tại sao lại không mặc quần áo vậy?
Trong miệng Độc Cô Niệm mắng lớn.
Chỉ có điều sau khi mắng xong nàng cũng cảm thấy mình rất ngu. Có ai tắm còn mặc quần áo chứ?
Độc Cô Niệm cũng không biết sau khi mình đối mặt với Phương Lâm sẽ thế nào. Chắc hẳn mỗi lần nhìn thấy được Phương Lâm, đều sẽ nhớ tới cảnh tượng khiến cho người ta xấu hổ muốn chết này.
Sau khi Phương Lâm mặc quần áo chỉnh tề, nổi giận đùng đùng từ trong nhà chạy vội ra ngoài. Khi nhìn thấy Độc Cô Niệm đứng ở trong sân, vẻ mặt đỏ bừng, hắn tức giận không có chỗ nào phát tiết, thật sự muốn động thủ đuổi nha đầu thối này ra bên ngoài.
- Độc Cô Niệm, hôm nay ta mới phát hiện hóa ra ngươi là tên biến thái!
Phương Lâm hung hãn nói.
Sở dĩ Phương Lâm tức giận như vậy cũng là có nguyên nhân. Dù gì mình cũng là nam nhân, bị nha đầu thối Độc Cô Niệm này nhìn thấy thấy hết, đây tính là chuyện gì?
Lúc này Phương Lâm vô cùng hối hận. Sớm biết rằng sẽ có hôm nay, trước đây nhân lúc Độc Cô Niệm tắm, mình nên len lén coi vài lần, hiện tại cũng không đến mức bị thiệt như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.