Chương 175: Chương 175: Phong thiên thu loạn
Vạn Cổ Thanh Liên
09/07/2018
Nghe thấy Độc Cô Niệm nói đây là đan độc, Phương Lâm nhất thời lại biến sắc mặt, căm tức nhìn Độc Cô Niệm.
Độc Cô Niệm bị ánh mắt Phương Lâm dọa cho giật mình. Từ trước tới nay nàng lại chưa từng thấy qua Phương Lâm lộ ra ánh mắt dọa người như vậy. Cho dù trước đây khi Phương Lâm đánh nàng, cũng chưa từng làm vậy.
- Ta, ta chỉ là tùy tiện nói thôi.
Giọng điệu Độc Cô Niệm yếu ớt nói, có phần ủy khuất.
Phương Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, sau đó thu năm viên Huyết Sát đan vào bên trong bình, lại cẩn thận để vào trong một túi Cửu Cung. Sau đó hắn xoay người lại đi vào trong phòng.
Độc Cô Niệm cũng không biết Phương Lâm tại sao lại đột nhiên tức giận như vậy. Mình cũng không nói gì kỳ quái, thế nào nói trở mặt liền trở mặt ngay vậy?
Cũng khó trách Phương Lâm tức giận như vậy. Phương Lâm căm hận độc đan sư thấu xương. Độc Cô Niệm nói hắn chế luyện Huyết Sát đan là đan độc, Phương Lâm tất nhiên sẽ tức giận.
Cũng may Phương Lâm cũng không phải là tiểu hài tử. Mặc dù có tức giận vì Độc Cô Niệm nói không lựa lời, nhưng hắn lại lập tức hết giận.
- Sư phụ, đồ nhi vội vàng tới nhận sai với ngài.
Ngoài phòng truyền đến giọng nói của Độc Cô Niệm.
Phương Lâm hừ một tiếng:
- Vào đi.
Độc Cô Niệm thận trọng đẩy cửa ra, thò cái đầu nhỏ nhìn về phía bên trong một cái. Khi nhìn thấy Phương Lâm vẫn nghiêm mặt, trong lòng nàng vẫn không mấy tự tin.
- Sư phụ, ta vừa rồi chỉ là nói bậy, cũng không có ý gì khác. Sư phụ ngài đại nhân đại lượng, đừng có tính toán với ta.
Độc Cô Niệm có phần không được tự nhiên nói.
Phương Lâm đứng dậy, nhìn Độc Cô Niệm từ trên xuống dưới. Ánh mắt kia khiến cho Độc Cô Niệm cảm thấy không dễ chịu gì.
- Sư… sư phụ, đồ nhi tuy rằng xinh đẹp như hoa, nhưng ngài cũng không thể có ý đồ với ta.
Độc Cô Niệm bất thình lình nói.
Vẻ mặt Phương Lâm đầy kinh ngạc:
- Ngươi điên rồi sao? Ta lại hoàn toàn không có ý nghĩ gì đối với nha đầu thối nhà ngươi cả.
Thấy Phương Lâm đã không tức giận nữa, trong lòng Độc Cô Niệm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều nàng vẫn cảm thấy không vui nghe khi Phương Lâm nói những lời này.
Chỉ thấy Độc Cô Niệm ưỡn ngực, rất bất mãn nói:
- Ta thế nào? Ta chẳng lẽ không đẹp sao? Ngươi có biết ở bên trong Huyền quốc có bao nhiêu người mong nhớ ta ngày đêm không? Ta thấy ánh mắt ngươi mới có vấn đề.
Độc Cô Niệm chính là Độc Cô Niệm, thuộc về loại người dễ phát điên. Một khắc trước nàng còn giả vờ ra bộ dáng đáng thương, không bao lâu lại điên điên khùng khùng.
Phương Lâm xem thường nhìn Độc Cô Niệm:
- Đừng khoác lác nữa. Với nha đầu thối như ngươi, ai sẽ thèm để ý tới ngươi chứ? Chỉ có người nào mắt có vấn đề mới có thể đi coi trọng ngươi.
Độc Cô Niệm quả thực bị Phương Lâm chọc cho tức nổ phổi. Cô nương ta cũng đang tuổi thanh xuân xinh đẹp đi? Ta còn có xuất thân vọng tộc? Ta muốn diện mạo có diện mạo, muốn gia thế có gia thế. Người muốn kết hôn với ta phải đến hàng nghìn hàng vạn. Làm sao có thể tệ hại giống như ngươi nói được?
- Phương Lâm, ngươi thành thật trả lời đi. Bản cô nương ở cùng với ngươi lâu như vậy, ngươi có từng động tâm tới ta hay không?
Vẻ mặt Độc Cô Niệm khó chịu hỏi.
Nghe thấy hỏi như vậy, biểu tình của Phương Lâm vô cùng đặc sắc.
Đầu óc của Độc Cô Niệm này có phải bị thiếu sợi gân nào hay không? Tại sao vấn đề gì ngươi cũng dám hỏi vậy?
Xin ngươi. Ngươi vẫn là cô nương mười bảy tiểu mười tám tuổi, có thể có chút bộ dạng của một tiểu cô nương hay không vậy? Ngươi hỏi ta như vậy, ngươi bảo ta phải trả lời ngươi như thế nào?
Thấy Phương Lâm không nói lời nào, vẫn lộ ra một biểu tình giống như gặp quỷ, Độc Cô Niệm lại càng không vui.
- Ngươi nói mau! Không được gạt ta!
Độc Cô Niệm la hét.
Đầu Phương Lâm đầy mồ hôi. Mình đường đường là Đan Tôn, tự nhiên lại bị vấn đề của một nha đầu ép cho chật vật như vậy.
- Thôi đi, vấn đề này của ngươi khiến cho lão sư ta thực sự khó trả lời. Nói như thế, lão sư vẫn luôn coi ngươi là nam nhân, ngươi hiểu chưa?
Mặt Phương Lâm đỏ bừng hồi lâu rồi mới lên tiếng.
Độc Cô Niệm sửng sốt, sau đó nhe nanh múa vuốt lại muốn liều mạng với Phương Lâm.
Phương Lâm bất đắc dĩ, một cước đá nàng ra khỏi gian nhà.
- Thực sự đủ rồi. Ba ngày không đánh thật sự muốn lật ngói sao? Thật sự cho rằng ta không dám lại đánh ngươi sao? Đàng hoàng một chút cho ta.
Phương Lâm không vui nói.
Ngày thứ hai sau khi Tử Nguyệt Khâu phát sinh chuyện, Càn quốc lại có một gia tộc nhỏ bị tập kích, tử thương vô cùng nghiêm trọng.
Cùng lúc đó, hoàng tộc Đại Càn đã hoàn toàn biết rõ ràng về lai lịch của Phong Thiên Thu này. Không ngờ đó là một kẻ bị thượng tam quốc phát lệnh truy nã.
Chín nước chia ra làm thượng tam quốc, trung tam quốc cùng với hạ tam quốc.
Càn quốc cùng Mạnh quốc đều thuộc về nhóm hạ tam quốc, cũng là quốc gia có thực lực của một nước tương đối sát sau.
Mà thượng tam quốc lại có ba quốc gia thực lực của một nước cường thịnh nhất. Loại hạ tam quốc như Càn quốc này, hoàn toàn không thể nào so sánh được.
Phong Thiên Thu này chính là từ thượng tam quốc. Có người nói ở Nguyên quốc trong thượng tam quốc hắn phạm vào mấy vụ án lớn, giết chết mấy trăm cao thủ của Nguyên quốc, bị thượng tam quốc liên hợp lại phát lệnh truy nã.
Cũng không biết sao, Phong Thiên Thu này tự nhiên chạy trốn tới Mạnh quốc, sau đó lại từ Tử Nguyệt Khâu xông vào Càn quốc.
Lúc này, Phong Thiên Thu này vẫn ẩn nấp ở cảnh nội Càn quốc, trở thành mối họa lớn nhất của Càn quốc.
Hoàng thất Đại Càn lập tức lại xin trợ giúp từ Tử Hà tông và Lý gia. Dù sao Phong Thiên Thu chính là tội phạm dưới sự bao vây tiêu diệt của thượng tam quốc trốn tới đây, dựa vào lực lượng của một nhà hoàng thất Đại Càn, sợ rằng rất khó bắt giữ được Phong Thiên Thu này.
Hàn Lạc Vân tông chủ Tử Hà tông và Lý Chấn Đông gia chủ Lý gia cùng với hoàng đế Đại Càn lại một lần nữa gặp mặt, đồng thời tiến hành thương thảo.
Tuy rằng Lý Chấn Đông rất không muốn gặp lại Đại Càn hoàng đế cùng với Hàn Lạc Vân, nhưng dù sao chuyện của Phong Thiên Thu không phải là chuyện nhỏ. Bản thân Lý gia cũng ở Càn quốc, tất nhiên cũng có khả năng bị Phong Thiên Thu gây hại.
Cho nên, Lý Chấn Đông chỉ có thể nắm lỗ mũi cùng hai người Hàn Lạc Vân và hoàng đế Đại Càn ngồi cùng một chỗ.
Ba người đều có cái nhìn khác nhau về chuyện của Phong Thiên Thu. Quá trình thương thảo cũng không thuận lợi.
Hoàng đế Đại Càn cho rằng phải tập hợp lực lượng của ba nhà, mau chóng bắt lấy Phong Thiên Thu, đề phòng Phong Thiên Thu lại làm ra chuyện gì khác.
Lý Chấn Đông lại cho rằng Phong Thiên Thu tuy rằng cùng hung cực ác, nhưng căn bản không có khả năng chọc tới ba phương thế lực bọn họ, cho nên chỉ cần làm ra đủ đề phòng là được.
Mà Hàn Lạc Vân lại có ý nghĩ đặc biệt nhất. Hắn cho rằng bọn họ hoàn toàn không biết gì về Phong Thiên Thu này. Người này rốt cuộc tốt hay xấu, cũng không thể hoàn toàn dựa vào một lệnh truy nã để phán đoán được.
Nói trắng ra là, chính Hàn Lạc Vân cảm thấy có thể đối phó với Phong Thiên Thu, nhưng trước hết phải làm rõ ràng tình hình xem rốt cuộc Phong Thiên Thu này là tới gây tội ác, hay là còn có mục đích gì khác.
Trên thực tế, ngoại trừ hoàng đế Đại Càn ra, hai người khác đều có phần bo bo giữ mình.
Nhưng hoàng thất Đại Càn không giống vậy. Nếu như chậm chạp không có cách nào bắt lấy Phong Thiên Thu, như vậy Nguyên quốc có thể sẽ gây ra áp lực.
Cuối cùng, vẫn là do hoàng đế Đại Càn có thái độ kiên quyết, biểu thị nhất định phải mau chóng bắt lấy Phong Thiên Thu. Tuy rằng Lý Chấn Đông và Hàn Lạc Vân duy trì ý kiến của mình, nhưng vẫn lựa chọn phối hợp với hoàng thất Đại Càn.
Sau khi ba người bàn bạc xong, bắt đầu tiến hành phát lệnh truy nã trên quy mô lớn ở Càn quốc. Đồng thời ba phương đều phái người ra lục soát tìm kiếm ở nơi Phong Thiên Thu thường lui tới.
Đại danh của Phong Thiên Thu đã nhanh chóng lan truyền ở trong Càn quốc. Người trong một số gia tộc nhỏ, tông môn nhỏ đều cảm thấy bất an, rất sợ mình sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp bị Phong Thiên Thu để mắt tới.
Về phần ba thế lực lớn lại tương đối bình tĩnh. Dù sao Phong Thiên Thu có lợi hại mấy, danh tiếng có xấu mấy đi nữa cũng chỉ là một người mà thôi. Đầu óc hắn chỉ cần có chút bình thường đều sẽ không đi trêu chọc tới ba thế lực lớn của Càn quốc.
Nhưng sự thực chứng minh Phong Thiên Thu này hình như không phải là một người bình thường.
Độc Cô Niệm bị ánh mắt Phương Lâm dọa cho giật mình. Từ trước tới nay nàng lại chưa từng thấy qua Phương Lâm lộ ra ánh mắt dọa người như vậy. Cho dù trước đây khi Phương Lâm đánh nàng, cũng chưa từng làm vậy.
- Ta, ta chỉ là tùy tiện nói thôi.
Giọng điệu Độc Cô Niệm yếu ớt nói, có phần ủy khuất.
Phương Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, sau đó thu năm viên Huyết Sát đan vào bên trong bình, lại cẩn thận để vào trong một túi Cửu Cung. Sau đó hắn xoay người lại đi vào trong phòng.
Độc Cô Niệm cũng không biết Phương Lâm tại sao lại đột nhiên tức giận như vậy. Mình cũng không nói gì kỳ quái, thế nào nói trở mặt liền trở mặt ngay vậy?
Cũng khó trách Phương Lâm tức giận như vậy. Phương Lâm căm hận độc đan sư thấu xương. Độc Cô Niệm nói hắn chế luyện Huyết Sát đan là đan độc, Phương Lâm tất nhiên sẽ tức giận.
Cũng may Phương Lâm cũng không phải là tiểu hài tử. Mặc dù có tức giận vì Độc Cô Niệm nói không lựa lời, nhưng hắn lại lập tức hết giận.
- Sư phụ, đồ nhi vội vàng tới nhận sai với ngài.
Ngoài phòng truyền đến giọng nói của Độc Cô Niệm.
Phương Lâm hừ một tiếng:
- Vào đi.
Độc Cô Niệm thận trọng đẩy cửa ra, thò cái đầu nhỏ nhìn về phía bên trong một cái. Khi nhìn thấy Phương Lâm vẫn nghiêm mặt, trong lòng nàng vẫn không mấy tự tin.
- Sư phụ, ta vừa rồi chỉ là nói bậy, cũng không có ý gì khác. Sư phụ ngài đại nhân đại lượng, đừng có tính toán với ta.
Độc Cô Niệm có phần không được tự nhiên nói.
Phương Lâm đứng dậy, nhìn Độc Cô Niệm từ trên xuống dưới. Ánh mắt kia khiến cho Độc Cô Niệm cảm thấy không dễ chịu gì.
- Sư… sư phụ, đồ nhi tuy rằng xinh đẹp như hoa, nhưng ngài cũng không thể có ý đồ với ta.
Độc Cô Niệm bất thình lình nói.
Vẻ mặt Phương Lâm đầy kinh ngạc:
- Ngươi điên rồi sao? Ta lại hoàn toàn không có ý nghĩ gì đối với nha đầu thối nhà ngươi cả.
Thấy Phương Lâm đã không tức giận nữa, trong lòng Độc Cô Niệm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều nàng vẫn cảm thấy không vui nghe khi Phương Lâm nói những lời này.
Chỉ thấy Độc Cô Niệm ưỡn ngực, rất bất mãn nói:
- Ta thế nào? Ta chẳng lẽ không đẹp sao? Ngươi có biết ở bên trong Huyền quốc có bao nhiêu người mong nhớ ta ngày đêm không? Ta thấy ánh mắt ngươi mới có vấn đề.
Độc Cô Niệm chính là Độc Cô Niệm, thuộc về loại người dễ phát điên. Một khắc trước nàng còn giả vờ ra bộ dáng đáng thương, không bao lâu lại điên điên khùng khùng.
Phương Lâm xem thường nhìn Độc Cô Niệm:
- Đừng khoác lác nữa. Với nha đầu thối như ngươi, ai sẽ thèm để ý tới ngươi chứ? Chỉ có người nào mắt có vấn đề mới có thể đi coi trọng ngươi.
Độc Cô Niệm quả thực bị Phương Lâm chọc cho tức nổ phổi. Cô nương ta cũng đang tuổi thanh xuân xinh đẹp đi? Ta còn có xuất thân vọng tộc? Ta muốn diện mạo có diện mạo, muốn gia thế có gia thế. Người muốn kết hôn với ta phải đến hàng nghìn hàng vạn. Làm sao có thể tệ hại giống như ngươi nói được?
- Phương Lâm, ngươi thành thật trả lời đi. Bản cô nương ở cùng với ngươi lâu như vậy, ngươi có từng động tâm tới ta hay không?
Vẻ mặt Độc Cô Niệm khó chịu hỏi.
Nghe thấy hỏi như vậy, biểu tình của Phương Lâm vô cùng đặc sắc.
Đầu óc của Độc Cô Niệm này có phải bị thiếu sợi gân nào hay không? Tại sao vấn đề gì ngươi cũng dám hỏi vậy?
Xin ngươi. Ngươi vẫn là cô nương mười bảy tiểu mười tám tuổi, có thể có chút bộ dạng của một tiểu cô nương hay không vậy? Ngươi hỏi ta như vậy, ngươi bảo ta phải trả lời ngươi như thế nào?
Thấy Phương Lâm không nói lời nào, vẫn lộ ra một biểu tình giống như gặp quỷ, Độc Cô Niệm lại càng không vui.
- Ngươi nói mau! Không được gạt ta!
Độc Cô Niệm la hét.
Đầu Phương Lâm đầy mồ hôi. Mình đường đường là Đan Tôn, tự nhiên lại bị vấn đề của một nha đầu ép cho chật vật như vậy.
- Thôi đi, vấn đề này của ngươi khiến cho lão sư ta thực sự khó trả lời. Nói như thế, lão sư vẫn luôn coi ngươi là nam nhân, ngươi hiểu chưa?
Mặt Phương Lâm đỏ bừng hồi lâu rồi mới lên tiếng.
Độc Cô Niệm sửng sốt, sau đó nhe nanh múa vuốt lại muốn liều mạng với Phương Lâm.
Phương Lâm bất đắc dĩ, một cước đá nàng ra khỏi gian nhà.
- Thực sự đủ rồi. Ba ngày không đánh thật sự muốn lật ngói sao? Thật sự cho rằng ta không dám lại đánh ngươi sao? Đàng hoàng một chút cho ta.
Phương Lâm không vui nói.
Ngày thứ hai sau khi Tử Nguyệt Khâu phát sinh chuyện, Càn quốc lại có một gia tộc nhỏ bị tập kích, tử thương vô cùng nghiêm trọng.
Cùng lúc đó, hoàng tộc Đại Càn đã hoàn toàn biết rõ ràng về lai lịch của Phong Thiên Thu này. Không ngờ đó là một kẻ bị thượng tam quốc phát lệnh truy nã.
Chín nước chia ra làm thượng tam quốc, trung tam quốc cùng với hạ tam quốc.
Càn quốc cùng Mạnh quốc đều thuộc về nhóm hạ tam quốc, cũng là quốc gia có thực lực của một nước tương đối sát sau.
Mà thượng tam quốc lại có ba quốc gia thực lực của một nước cường thịnh nhất. Loại hạ tam quốc như Càn quốc này, hoàn toàn không thể nào so sánh được.
Phong Thiên Thu này chính là từ thượng tam quốc. Có người nói ở Nguyên quốc trong thượng tam quốc hắn phạm vào mấy vụ án lớn, giết chết mấy trăm cao thủ của Nguyên quốc, bị thượng tam quốc liên hợp lại phát lệnh truy nã.
Cũng không biết sao, Phong Thiên Thu này tự nhiên chạy trốn tới Mạnh quốc, sau đó lại từ Tử Nguyệt Khâu xông vào Càn quốc.
Lúc này, Phong Thiên Thu này vẫn ẩn nấp ở cảnh nội Càn quốc, trở thành mối họa lớn nhất của Càn quốc.
Hoàng thất Đại Càn lập tức lại xin trợ giúp từ Tử Hà tông và Lý gia. Dù sao Phong Thiên Thu chính là tội phạm dưới sự bao vây tiêu diệt của thượng tam quốc trốn tới đây, dựa vào lực lượng của một nhà hoàng thất Đại Càn, sợ rằng rất khó bắt giữ được Phong Thiên Thu này.
Hàn Lạc Vân tông chủ Tử Hà tông và Lý Chấn Đông gia chủ Lý gia cùng với hoàng đế Đại Càn lại một lần nữa gặp mặt, đồng thời tiến hành thương thảo.
Tuy rằng Lý Chấn Đông rất không muốn gặp lại Đại Càn hoàng đế cùng với Hàn Lạc Vân, nhưng dù sao chuyện của Phong Thiên Thu không phải là chuyện nhỏ. Bản thân Lý gia cũng ở Càn quốc, tất nhiên cũng có khả năng bị Phong Thiên Thu gây hại.
Cho nên, Lý Chấn Đông chỉ có thể nắm lỗ mũi cùng hai người Hàn Lạc Vân và hoàng đế Đại Càn ngồi cùng một chỗ.
Ba người đều có cái nhìn khác nhau về chuyện của Phong Thiên Thu. Quá trình thương thảo cũng không thuận lợi.
Hoàng đế Đại Càn cho rằng phải tập hợp lực lượng của ba nhà, mau chóng bắt lấy Phong Thiên Thu, đề phòng Phong Thiên Thu lại làm ra chuyện gì khác.
Lý Chấn Đông lại cho rằng Phong Thiên Thu tuy rằng cùng hung cực ác, nhưng căn bản không có khả năng chọc tới ba phương thế lực bọn họ, cho nên chỉ cần làm ra đủ đề phòng là được.
Mà Hàn Lạc Vân lại có ý nghĩ đặc biệt nhất. Hắn cho rằng bọn họ hoàn toàn không biết gì về Phong Thiên Thu này. Người này rốt cuộc tốt hay xấu, cũng không thể hoàn toàn dựa vào một lệnh truy nã để phán đoán được.
Nói trắng ra là, chính Hàn Lạc Vân cảm thấy có thể đối phó với Phong Thiên Thu, nhưng trước hết phải làm rõ ràng tình hình xem rốt cuộc Phong Thiên Thu này là tới gây tội ác, hay là còn có mục đích gì khác.
Trên thực tế, ngoại trừ hoàng đế Đại Càn ra, hai người khác đều có phần bo bo giữ mình.
Nhưng hoàng thất Đại Càn không giống vậy. Nếu như chậm chạp không có cách nào bắt lấy Phong Thiên Thu, như vậy Nguyên quốc có thể sẽ gây ra áp lực.
Cuối cùng, vẫn là do hoàng đế Đại Càn có thái độ kiên quyết, biểu thị nhất định phải mau chóng bắt lấy Phong Thiên Thu. Tuy rằng Lý Chấn Đông và Hàn Lạc Vân duy trì ý kiến của mình, nhưng vẫn lựa chọn phối hợp với hoàng thất Đại Càn.
Sau khi ba người bàn bạc xong, bắt đầu tiến hành phát lệnh truy nã trên quy mô lớn ở Càn quốc. Đồng thời ba phương đều phái người ra lục soát tìm kiếm ở nơi Phong Thiên Thu thường lui tới.
Đại danh của Phong Thiên Thu đã nhanh chóng lan truyền ở trong Càn quốc. Người trong một số gia tộc nhỏ, tông môn nhỏ đều cảm thấy bất an, rất sợ mình sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp bị Phong Thiên Thu để mắt tới.
Về phần ba thế lực lớn lại tương đối bình tĩnh. Dù sao Phong Thiên Thu có lợi hại mấy, danh tiếng có xấu mấy đi nữa cũng chỉ là một người mà thôi. Đầu óc hắn chỉ cần có chút bình thường đều sẽ không đi trêu chọc tới ba thế lực lớn của Càn quốc.
Nhưng sự thực chứng minh Phong Thiên Thu này hình như không phải là một người bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.