Chương 329: Chương 329: Trầm Long đỉnh
Vạn Cổ Thanh Liên
14/08/2018
Lão nhân mục nát trợn mắt thật lớn, hai tay, hai chân nhất thời cảm giác được cứng ngắc từng đợt, ngay cả chuyển động cái cổ một cái cũng không làm được.
- Ngươi làm cái gì?
Lão đầu hô to, đôi mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.
Phương Lâm xoa lưng, cười ha ha, trên mặt đầy vẻ đắc ý, ngay sau đó đi tới trước người của lão đầu, cầm lệnh bài kia tới.
- Không làm cái gì cả, chỉ là cho lão tiền bối chút độc.
Phương Lâm cười híp mắt nói, còn vô cùng đắc ý lắc lắc lệnh bài ở trước mắt của lão đầu.
Lão đầu tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, mình tự nhiên lại đúng như Phương Lâm nói, ngay cả trúng độc lúc nào cũng hoàn toàn không biết.
Thấy Phương Lâm lớn lối như thế, lão đầu càng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đi tới ấn Phương Lâm xuống đất hung bạo đánh một trận.
Đáng tiếc, hiện tại hai tay, hai chân của hắn cứng ngắc, không thể động đậy, tùy tiện một người tới cũng có thể thu thập hắn.
- Lấy thực lực của tiền bối, độc này chắc hẳn cũng sẽ không phát huy tác dụng quá lớn, một thời gian là có thể giải ra được.
Phương Lâm nói xong, đi tới trước cửa bảo khố, đặt lệnh bài ở trong vũng lõm.
Theo ánh sáng sáng lên, cửa lớn của bảo khố mở ra, lộ ra một khe hở vừa vặn có thể cho Phương Lâm tiến vào.
Phương Lâm quay đầu lại liếc mắt nhìn qua lão nhân mục nát này, đắc ý cười, hắn lập tức sải bước đi vào bảo khố. Cửa đá phát ra một tiếng động sau đó đóng lại.
Lão nhân mục nát lại giống như cọc gỗ vậy, đứng ở nơi đó nhe răng trợn mắt.
Trong bảo khố, vẻ mặt Phương Lâm kinh hãi nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, miệng há thật to, cũng có thể nhét vào một quả trứng vịt.
Đập vào mắt hắn chính là mỗi loại kệ sắt đặt bảo vật ở phía trên. Các loại bảo vật tản ra ánh sáng, chiếu cho toàn bộ bảo khố muôn màu muôn vẻ, vô cùng rực rỡ.
Vừa nhìn sơ qua, bảo vật ở đây lại không ít hơn trên trăm món.
Phương Lâm vui mừng. Nhiều bảo vật như vậy, mình đều có thể lựa chọn.
Ngay lập tức, Phương Lâm lại hăng hái bừng bừng nhìn xung quanh.
Phương Lâm chỉ có thể lựa chọn một món bảo vật mang ra ngoài, tất nhiên phải lựa chọn một thứ tốt nhất, không cầu hay nhất, chỉ cầu thích hợp với mình nhất.
Đương nhiên, đã hay nhất, cũng là thích hợp với mình nhất, vậy thì càng thêm hoàn mỹ.
Cùng lúc đó, ở trên Tử Hà Phong, Hàn Lạc Vân cùng nữ nhi Hàn Ngâm Nguyệt đứng chung một chỗ, trên mặt cười như không cười.
- Tiểu tử này ngược lại có bản lĩnh, không ngờ qua được cửa ải của Từ thái thượng.
Hàn Lạc Vân cười nói.
Hàn Ngâm Nguyệt nghe vậy, trên khuôn mặt tuyệt mỹ có vẻ kinh ngạc:
- Hắn làm thế nào thông qua được?
Hàn Lạc Vân nói:
- Sử dụng độc, hạ độc cho Từ thái thượng. Thật mệt cho hắn còn nghĩ ra một chiêu này.
Hàn Ngâm Nguyệt cũng mỉm cười, đây cũng chính là Phương Lâm, đổi lại thành những người khác căn bản cũng không có bản lĩnh này, cho dù là có, chắc hẳn cũng không dám sử dụng độc đi đối phó với một vị thái thượng tông môn.
- Phụ thân, ngài nói Phương Lâm này ở trong bảo khố sẽ lựa chọn một món bảo vật nào?
Hàn Ngâm Nguyệt nói.
Hàn Lạc Vân trầm ngâm một lát, cười nói:
- Ta thấy, lấy tính tình của hắn hẳn sẽ chọn Thái Huyền kiếm mang đi.
Hàn Ngâm Nguyệt lại lắc đầu, khẽ cười nói:
- Nữ nhi không cho rằng hắn sẽ lựa chọn Thái Huyền kiếm. Kiếm này mặc dù tốt, lại cũng không thích hợp với Phương Lâm.
Trên mặt của Hàn Lạc Vân lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Vậy con cảm thấy, hắn sẽ chọn cái gì?
Hàn Ngâm Nguyệt mỉm cười:
- Sợ là sẽ muốn lựa chọn Trầm Long đỉnh này.
Hàn Lạc Vân vỗ nhẹ vào đầu, cười nói:
- Ta lại quên mất Trầm Long đỉnh. Hắn là luyện đan sư, càng cảm thấy hứng thú với lò luyện đan hơn.
Đúng lúc này, Phương Lâm đang ở trong bảo khố cũng gặp khó khăn.
Phần lớn bảo vật ở đây, Phương Lâm cũng nhìn không thuận mắt. Tuy rằng cũng có một vài cái không tệ, nhưng giúp đỡ đối với Phương Lâm cũng không lớn.
Ngược lại là có hai cái bảo vật, Phương Lâm coi trọng, chỉ có điều lại là rơi vào trong sự rầu rĩ lựa chọn.
Một là trường kiếm đặt ở trong hộp ngọc, trên chuôi kiếm khắc dấu hai chữ Thái Huyền, tản ra từng gợn hào quang màu trắng, tuy rằng hình dáng cũng không mấy kỳ lạ, nhưng tản ra khí tức vô cùng cường hãn.
Phương Lâm chắc hẳn ở trong chỗ bảo khố này, thanh kiếm này chắc là có giá trị nhất, từ vị trí của nó là có thể nhìn ra được điều này.
Một thanh kiếm tốt như vậy, Phương Lâm tất nhiên là rất muốn mang nó đi.
Chỉ có điều ở trong bảo khố này còn có một cái đỉnh, khiến cho tâm tư của Phương Lâm cũng ngứa ngáy khó chịu.
Đỉnh này được trưng bày ở trong góc hẻo lánh, ngay từ lúc đầu Phương Lâm còn chưa chú ý tới, sau lại mới phát hiện cái đỉnh này tồn tại.
Trên thân của cái đỉnh này khắc một con chân long uốn quanh, hình dạng rất thật, khiến cho người ta sinh ra e sợ.
Hơn nữa bên trong cái đỉnh này quả thật có một tia long khí tràn ngập, đây là điều khiến Phương Lâm không có nghĩ tới.
Chân long chính là tồn tại cao nhất ở vào đỉnh tháp của sinh linh, cho dù là một tia khí tức cũng đặc biệt cường đại tới kinh nhân.
Trầm Long đỉnh này chỉ là có một tia khí tức chân long cũng đã là cái giá trị xa xỉ, hơn nữa chất liệu của đỉnh kia cũng lấy kim loại máu rồng chế luyện thành.
Cái gọi là kim loại máu rồng không phải thật sự là kim loại từng nhuộm máu rồng, mà sau khi giao long chết, máu trong cơ thể chảy ra, sau khi ngưng tụ tạo thành kim loại.
Nói chính xác, máu rổng ở trên kim loại máu rồng này chỉ là máu của giao long, so với máu của chân long chênh lệch không phải chỉ là một hai điểm.
Nhưng dù vậy, vị Trầm Long đỉnh này có giá trị cũng đặc biệt cao, chí ít theo Phương Lâm ngoại trừ Thái Huyền kiếm ra, nơi đây không có bất kỳ một món bảo vật nào có thể so sánh được.
Đối với Phương Lâm mà nói, hắn vô cùng muốn một cái lò luyện đan thượng đẳng. Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết của hắn đã hồi lâu không có tăng lên, nhất định phải cắn nuốt một ít lò luyện đan thượng đẳng, mới có thể tiếp tục nâng cao.
Nếu không, lấy tiến triển tu luyện của Phương Lâm hiện nay, sợ rằng rất khó đột phá đến cảnh giới Thiên Nguyên.
Nhưng Thái Huyền kiếm này lại là một món bảo vật cực kỳ khó có được, tất nhiên có thể có uy lực cực lớn, nếu như có thể nhận được nó, thực lực của mình nhất định sẽ nâng cao một mảng lớn.
Hai cái bảo vật chỉ có thể lựa chọn một cái, điều này làm cho Phương Lâm cảm giác hết sức thống khổ.
Lúc này, hắn vô cùng muốn bỏ cả hai vật vào trong túi mang đi. Nhưng Phương Lâm biết điều này là không có khả năng, lựa chọn một món bảo vật cũng đã xem như Hàn Lạc Vân rộng rãi. Nếu như chọn hai cái, Hàn Lạc Vân chắc hẳn sẽ một tát đập mặt mình ngập trong bùn.
Nhưng Phương Lâm thật sự khó có thể lựa chọn. Hắn lập tức móc ra ngọc giản đưa tin, cẩn thận hỏi thăm Hàn Lạc Vân, có thể để cho mình chọn hai cái hay không.
Thời gian không tới mấy lần hít thở, Hàn Lạc Vân đáp lại, chỉ có hai chữ - không được!
Phương Lâm không nói gì, thầm mắng một tiếng keo kiệt, sau đó nhìn Thái Huyền kiếm và Trầm Long đỉnh, trong lòng đau khổ rầu rĩ, hắn cắn răng cuối cùng lựa chọn Trầm Long đỉnh.
Thu Trầm Long đỉnh vào trong túi Cửu Cung, Phương Lâm đang muốn xoay người rời đi, chợt hắn phát hiện vừa phía sau chỗ Trầm Long đỉnh được đặt, tự nhiên lại có một bức tranh.
Phương Lâm nhíu mày, ở đây thế nào còn có một bức tranh? Không chuyển Trầm Long đỉnh đi, căn bản là không nhìn thấy được nó. Ai lại treo nó ở chỗ này?
Xuất phát từ hiếu kỳ, Phương Lâm đưa tay cầm bức tranh xuống, mở nó ra vừa nhìn.
Khi nhìn thấy được bóng người bên trong bức tranh cuộn, trong nháy mắt đó biểu tình của Phương Lâm nhất thời cứng đờ, hiện ra vẻ khiếp sợ nhất của hắn từ trước tới nay.
- Ngươi làm cái gì?
Lão đầu hô to, đôi mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.
Phương Lâm xoa lưng, cười ha ha, trên mặt đầy vẻ đắc ý, ngay sau đó đi tới trước người của lão đầu, cầm lệnh bài kia tới.
- Không làm cái gì cả, chỉ là cho lão tiền bối chút độc.
Phương Lâm cười híp mắt nói, còn vô cùng đắc ý lắc lắc lệnh bài ở trước mắt của lão đầu.
Lão đầu tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, mình tự nhiên lại đúng như Phương Lâm nói, ngay cả trúng độc lúc nào cũng hoàn toàn không biết.
Thấy Phương Lâm lớn lối như thế, lão đầu càng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đi tới ấn Phương Lâm xuống đất hung bạo đánh một trận.
Đáng tiếc, hiện tại hai tay, hai chân của hắn cứng ngắc, không thể động đậy, tùy tiện một người tới cũng có thể thu thập hắn.
- Lấy thực lực của tiền bối, độc này chắc hẳn cũng sẽ không phát huy tác dụng quá lớn, một thời gian là có thể giải ra được.
Phương Lâm nói xong, đi tới trước cửa bảo khố, đặt lệnh bài ở trong vũng lõm.
Theo ánh sáng sáng lên, cửa lớn của bảo khố mở ra, lộ ra một khe hở vừa vặn có thể cho Phương Lâm tiến vào.
Phương Lâm quay đầu lại liếc mắt nhìn qua lão nhân mục nát này, đắc ý cười, hắn lập tức sải bước đi vào bảo khố. Cửa đá phát ra một tiếng động sau đó đóng lại.
Lão nhân mục nát lại giống như cọc gỗ vậy, đứng ở nơi đó nhe răng trợn mắt.
Trong bảo khố, vẻ mặt Phương Lâm kinh hãi nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, miệng há thật to, cũng có thể nhét vào một quả trứng vịt.
Đập vào mắt hắn chính là mỗi loại kệ sắt đặt bảo vật ở phía trên. Các loại bảo vật tản ra ánh sáng, chiếu cho toàn bộ bảo khố muôn màu muôn vẻ, vô cùng rực rỡ.
Vừa nhìn sơ qua, bảo vật ở đây lại không ít hơn trên trăm món.
Phương Lâm vui mừng. Nhiều bảo vật như vậy, mình đều có thể lựa chọn.
Ngay lập tức, Phương Lâm lại hăng hái bừng bừng nhìn xung quanh.
Phương Lâm chỉ có thể lựa chọn một món bảo vật mang ra ngoài, tất nhiên phải lựa chọn một thứ tốt nhất, không cầu hay nhất, chỉ cầu thích hợp với mình nhất.
Đương nhiên, đã hay nhất, cũng là thích hợp với mình nhất, vậy thì càng thêm hoàn mỹ.
Cùng lúc đó, ở trên Tử Hà Phong, Hàn Lạc Vân cùng nữ nhi Hàn Ngâm Nguyệt đứng chung một chỗ, trên mặt cười như không cười.
- Tiểu tử này ngược lại có bản lĩnh, không ngờ qua được cửa ải của Từ thái thượng.
Hàn Lạc Vân cười nói.
Hàn Ngâm Nguyệt nghe vậy, trên khuôn mặt tuyệt mỹ có vẻ kinh ngạc:
- Hắn làm thế nào thông qua được?
Hàn Lạc Vân nói:
- Sử dụng độc, hạ độc cho Từ thái thượng. Thật mệt cho hắn còn nghĩ ra một chiêu này.
Hàn Ngâm Nguyệt cũng mỉm cười, đây cũng chính là Phương Lâm, đổi lại thành những người khác căn bản cũng không có bản lĩnh này, cho dù là có, chắc hẳn cũng không dám sử dụng độc đi đối phó với một vị thái thượng tông môn.
- Phụ thân, ngài nói Phương Lâm này ở trong bảo khố sẽ lựa chọn một món bảo vật nào?
Hàn Ngâm Nguyệt nói.
Hàn Lạc Vân trầm ngâm một lát, cười nói:
- Ta thấy, lấy tính tình của hắn hẳn sẽ chọn Thái Huyền kiếm mang đi.
Hàn Ngâm Nguyệt lại lắc đầu, khẽ cười nói:
- Nữ nhi không cho rằng hắn sẽ lựa chọn Thái Huyền kiếm. Kiếm này mặc dù tốt, lại cũng không thích hợp với Phương Lâm.
Trên mặt của Hàn Lạc Vân lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Vậy con cảm thấy, hắn sẽ chọn cái gì?
Hàn Ngâm Nguyệt mỉm cười:
- Sợ là sẽ muốn lựa chọn Trầm Long đỉnh này.
Hàn Lạc Vân vỗ nhẹ vào đầu, cười nói:
- Ta lại quên mất Trầm Long đỉnh. Hắn là luyện đan sư, càng cảm thấy hứng thú với lò luyện đan hơn.
Đúng lúc này, Phương Lâm đang ở trong bảo khố cũng gặp khó khăn.
Phần lớn bảo vật ở đây, Phương Lâm cũng nhìn không thuận mắt. Tuy rằng cũng có một vài cái không tệ, nhưng giúp đỡ đối với Phương Lâm cũng không lớn.
Ngược lại là có hai cái bảo vật, Phương Lâm coi trọng, chỉ có điều lại là rơi vào trong sự rầu rĩ lựa chọn.
Một là trường kiếm đặt ở trong hộp ngọc, trên chuôi kiếm khắc dấu hai chữ Thái Huyền, tản ra từng gợn hào quang màu trắng, tuy rằng hình dáng cũng không mấy kỳ lạ, nhưng tản ra khí tức vô cùng cường hãn.
Phương Lâm chắc hẳn ở trong chỗ bảo khố này, thanh kiếm này chắc là có giá trị nhất, từ vị trí của nó là có thể nhìn ra được điều này.
Một thanh kiếm tốt như vậy, Phương Lâm tất nhiên là rất muốn mang nó đi.
Chỉ có điều ở trong bảo khố này còn có một cái đỉnh, khiến cho tâm tư của Phương Lâm cũng ngứa ngáy khó chịu.
Đỉnh này được trưng bày ở trong góc hẻo lánh, ngay từ lúc đầu Phương Lâm còn chưa chú ý tới, sau lại mới phát hiện cái đỉnh này tồn tại.
Trên thân của cái đỉnh này khắc một con chân long uốn quanh, hình dạng rất thật, khiến cho người ta sinh ra e sợ.
Hơn nữa bên trong cái đỉnh này quả thật có một tia long khí tràn ngập, đây là điều khiến Phương Lâm không có nghĩ tới.
Chân long chính là tồn tại cao nhất ở vào đỉnh tháp của sinh linh, cho dù là một tia khí tức cũng đặc biệt cường đại tới kinh nhân.
Trầm Long đỉnh này chỉ là có một tia khí tức chân long cũng đã là cái giá trị xa xỉ, hơn nữa chất liệu của đỉnh kia cũng lấy kim loại máu rồng chế luyện thành.
Cái gọi là kim loại máu rồng không phải thật sự là kim loại từng nhuộm máu rồng, mà sau khi giao long chết, máu trong cơ thể chảy ra, sau khi ngưng tụ tạo thành kim loại.
Nói chính xác, máu rổng ở trên kim loại máu rồng này chỉ là máu của giao long, so với máu của chân long chênh lệch không phải chỉ là một hai điểm.
Nhưng dù vậy, vị Trầm Long đỉnh này có giá trị cũng đặc biệt cao, chí ít theo Phương Lâm ngoại trừ Thái Huyền kiếm ra, nơi đây không có bất kỳ một món bảo vật nào có thể so sánh được.
Đối với Phương Lâm mà nói, hắn vô cùng muốn một cái lò luyện đan thượng đẳng. Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết của hắn đã hồi lâu không có tăng lên, nhất định phải cắn nuốt một ít lò luyện đan thượng đẳng, mới có thể tiếp tục nâng cao.
Nếu không, lấy tiến triển tu luyện của Phương Lâm hiện nay, sợ rằng rất khó đột phá đến cảnh giới Thiên Nguyên.
Nhưng Thái Huyền kiếm này lại là một món bảo vật cực kỳ khó có được, tất nhiên có thể có uy lực cực lớn, nếu như có thể nhận được nó, thực lực của mình nhất định sẽ nâng cao một mảng lớn.
Hai cái bảo vật chỉ có thể lựa chọn một cái, điều này làm cho Phương Lâm cảm giác hết sức thống khổ.
Lúc này, hắn vô cùng muốn bỏ cả hai vật vào trong túi mang đi. Nhưng Phương Lâm biết điều này là không có khả năng, lựa chọn một món bảo vật cũng đã xem như Hàn Lạc Vân rộng rãi. Nếu như chọn hai cái, Hàn Lạc Vân chắc hẳn sẽ một tát đập mặt mình ngập trong bùn.
Nhưng Phương Lâm thật sự khó có thể lựa chọn. Hắn lập tức móc ra ngọc giản đưa tin, cẩn thận hỏi thăm Hàn Lạc Vân, có thể để cho mình chọn hai cái hay không.
Thời gian không tới mấy lần hít thở, Hàn Lạc Vân đáp lại, chỉ có hai chữ - không được!
Phương Lâm không nói gì, thầm mắng một tiếng keo kiệt, sau đó nhìn Thái Huyền kiếm và Trầm Long đỉnh, trong lòng đau khổ rầu rĩ, hắn cắn răng cuối cùng lựa chọn Trầm Long đỉnh.
Thu Trầm Long đỉnh vào trong túi Cửu Cung, Phương Lâm đang muốn xoay người rời đi, chợt hắn phát hiện vừa phía sau chỗ Trầm Long đỉnh được đặt, tự nhiên lại có một bức tranh.
Phương Lâm nhíu mày, ở đây thế nào còn có một bức tranh? Không chuyển Trầm Long đỉnh đi, căn bản là không nhìn thấy được nó. Ai lại treo nó ở chỗ này?
Xuất phát từ hiếu kỳ, Phương Lâm đưa tay cầm bức tranh xuống, mở nó ra vừa nhìn.
Khi nhìn thấy được bóng người bên trong bức tranh cuộn, trong nháy mắt đó biểu tình của Phương Lâm nhất thời cứng đờ, hiện ra vẻ khiếp sợ nhất của hắn từ trước tới nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.