Chương 451: Chương 451: Uy lực của linh mục
Vạn Cổ Thanh Liên
07/09/2018
Thời điểm đám người Lý gia cảm thấy lo lắng cho Lý Quan Tâm, Lý Quan Tâm bỗng nhiên liếc mắt nhìn qua Dương Huyền Phong ở ngoài sân luyện võ.
- Dương Huyền Phong, ngươi nhìn kỹ, một chiêu này ta vốn sử dụng để đối phó với ngươi, hôm nay ta lấy Phương Lâm tới luyện tập trước.
Lý Quan Tâm giận dữ gầm thét lên.
Nghe thấy lời của hắn, mọi người bên ngoài sân đột nhiên kinh sợ, Dương Huyền Phong lại nhíu mày, không biết Lý Quan Tâm còn che giấu dạng thủ đoạn nào.
Lý Quan Tâm cầm trường kiếm đầu hổ trong tay, tuy rằng hắn không nhìn thấy được Phương Lâm lúc này đang ở chỗ nào, nhưng hắn biết, Phương Lâm nhất định đang âm thầm nhìn mình, muốn tìm được sơ hở của mình, một lần hành động đánh bại mình.
- Phương Lâm, một chiêu này của ta vốn giữ lại đối phó với Dương Huyền Phong, chỉ có điều sử dụng ở trên người ngươi cũng đáng giá!
Lý Quan Tâm cười lạnh, trong giây lát hắn cắn rách đầu lưỡi, một tia máu tươi bắn ra ngoài.
Ngón tay của Lý Quan Tâm lập tức dính máu tươi của mình, vẽ một ấn ký máu ở chỗ mi tâm.
- Linh Mục! Mở!
Lý Quan Tâm giống như điên cuồng rít gào, lập tức có một khí thế ngập trời tràn ngập ra, toàn bộ bên trong sân luyện võ dường như đều trở thành thiên địa của Lý Quan Tâm, thân ở trong đó, hắn chính là tồn tại giống như đế vương.
Oong!!
Chỉ thấy nơi trán của Lý Quan Tâm đột nhiên tách ra một khe hở, bên trong có một đồng tử âm u lạnh lẽo nổi lên.
Thấy vậy, ngoại trừ Lý Chấn Đông đã sớm biết ra, những người khác ở đây đều biến sắc.
- Không ngờ tu luyện ra một Linh Mục!
- Ông trời của ta! Lý Quan Tâm này quả thực quá kinh khủng!
- Linh Mục vừa mở ra, vô địch trong cùng giai!
- Lý Quan Tâm này che giấu quá sâu!
- Phương Lâm phải thua rồi!
...
Hàn Lạc Vân và Dương Kiến Nghiệp đều khẽ nhíu mày, nhìn về phía vẻ mặt Lý Chấn Đông đang thản nhiên.
- Lý gia thực sự xuất hiện một thiên tài, còn xuất sắc hơn ngươi năm đó.
Hàn Lạc Vân nói, giọng nói là tán thưởng, hơn nữa còn có ý khác.
Dương Kiến Nghiệp không nói gì, tuy rằng hắn rất không muốn thừa nhận, nhưng lúc này Lý Quan Tâm thể hiện ra thực lực, thật sự có chút kinh người.
- Huyền Phong, trước đó ngươi từng thấy Lý Quan Tâm này thi triển ra Linh Mục sao?
Dương Kiến Nghiệp nhìn về phía Dương Huyền Phong đang đứng một bên im lặng không nói gì, mở miệng hỏi.
Dương Huyền Phong lắc đầu, thần sắc hắn có chút nghiêm trọng nói:
- Nhi thần cùng hắn giao đấu ba lần, hắn chưa bao giờ thi triển qua Linh Mục, có thể trước đó hắn cũng không thể thi triển, mà trong những ngày gần đây hắn mới tu thành nó, nhưng cũng có thể là hắn vẫn luôn giữ lại thực lực.
- Vậy bây giờ đã thấy được, ngươi có thể thắng được hắn sao?
Dương Kiến Nghiệp hỏi, đang mong đợi Dương Huyền Phong trả lời.
Dương Huyền Phong trầm ngâm một lát, trên mặt có vẻ tự tin:
- Mặc dù có Linh Mục, nhi thần cũng có phương pháp ứng phó.
- Được!
Dương Kiến Nghiệp không có hỏi nhiều, Dương Huyền Phong trả lời như vậy đã khiến cho hắn hài lòng.
Lúc này, trong sân luyện võ, Linh Mục ở trán của Lý Quan Tâm mở ra, một đạo ánh sáng u ám nhìn lướt qua toàn bộ sân luyện võ.
- Ta thấy ngươi rồi!
Lý Quan Tâm rống to hơn, một kiếm chém về phía nơi đó.
Kiếm khí cuộn trào mãnh liệt, bóng người Phương Lâm cuối cùng xuất hiện, hắn không có cách nào lại tiếp tục ẩn nấp được nữa.
Ầm ầm!!!
Phương Lâm bị kiếm khí đánh trúng, thân hình liên tục lùi về phía sau, ảo ảnh Phá Nhạc bao phủ toàn thân hắn trở nên ảm đạm xuống.
Phương Lâm âm thầm chấn động kinh ngạc, thực lực của Lý Quan Tâm này quả nhiên không phải là giả, lại có thể cường đại đến mức như vậy, vẫn mở ra Linh Mục.
Cái gọi là Linh Mục, là một trong những thần thông của thân thể võ giả, mở ra được càng sớm, lợi ích đối với võ giả lại càng lớn, tiềm lực phát triển sau này cũng sẽ đặc biệt kinh người.
Nói như vậy, cho dù là tiến vào Thiên Nguyên, người mở ra Linh Mục đã ít lại càng ít, chỉ có võ giả đến trên cảnh giới Thiên Nguyên Linh Mạch, đả thông bảy mươi hai mạch của bản thân, mới có thể tương đối dễ dàng mở ra Linh Mục.
Nhưng nếu như ở cảnh giới Linh Mạch mở ra Linh Mục, bảy mươi hai mạch trong cơ thể từ lâu đã thẳng đường, tiềm lực phát triển của Linh Mục cũng đã vô cùng kinh người.
Cho nên nói, ở trước cảnh giới Linh Mạch mở ra Linh Mục là lựa chọn tốt nhất.
Phương Lâm không nghĩ tới, Lý Quan Tâm này ở cảnh giới Địa Nguyên lại mở ra Linh Mục, sợ rằng cho dù là Dương Huyền Phong và Hàn Hiểu Tinh cũng không có làm được đến một bước này.
Linh Mục mở ra, có thể khám phá hư ảo, đồng thời hiểu rõ tất cả nhược điểm và sơ hở của đối thủ, so với đồng thuật Lý Quan Tâm thi triển ra trước đó, còn mạnh hơn gấp mấy lần.
Hơn nữa bản thân Linh Mục vốn có uy lực rất mạnh, một đòn đủ sức để khiến cho thân thể của võ giả Địa Nguyên cửu trọng tan vỡ.
Thân pháp Vô Ngân của Phương Lâm tuy rằng tinh diệu, nhưng gặp phải Linh Mục, cũng lập tức trở thành vô dụng, thậm chí có thể nói, Phương Lâm đứng ở trước mặt Lý Quan Tâm có Linh Mục, có thể nói là nhược điểm chồng chất.
- Con mắt này của ta nhìn thấy rất rõ ràng, bất kỳ cử động nào của ngươi đều không thoát khỏi con mắt của ta.
Lý Quan Tâm cười lạnh, dường như đã nắm chắc phần thắng vậy.
Phương Lâm cười gượng, Linh Mục vừa ra, mình trừ phi là vận dụng một ít con át chủ bài không muốn bại lộ, bằng không Lý Quan Tâm này trên cơ bản lại đứng ở thế bất bại.
Hơn nữa, trong tay của Lý Quan Tâm còn có một thanh trường kiếm đầu hổ cực kỳ lợi hạ có uy lực mười phần, lại phối hợp với Linh Mục, rất khó tưởng tượng được, trong cùng thế hệ còn ai có thể đối địch được với hắn.
Phương Lâm tuy rằng vẫn nắm con át chủ bài, nhưng bất luận là trường kiếm huyết sắc hay thanh trường mâu cổ xưa này đều thuộc về vật cấm kỵ, không có khả năng tùy ý vận dụng, về phần vài loại thủ đoạn khác, nếu để lộ ra sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho mình.
Chỉ có điều đến lúc này, Phương Lâm vẫn không có lộ ra vẻ kiêng kỵ, thậm chí biểu tình trở nên vô cùng ung dung.
- Phương Lâm lại còn cười được? Hắn điên rồi sao?
- Chắc hẳn hắn đã chấp nhận thua rồi, Linh Mục vừa ra, ai có thể tranh phong, hắn khẳng định biết mình không phải là đối thủ.
- Hừ! Ai bảo hắn kiêu căng tự đại như vậy, lại dám khiêu chiến đệ nhất thiên tài của Lý gia ta, tự mình chuốc lấy cực khổ!
- Nói cũng phải, không cho hắn một bài học, hắn sẽ không để Lý gia ta vào trong mắt.
...
Đám người Lý gia đều cười lạnh, bọn họ đều lộ ra vẻ giễu cợt và xem thường Phương Lâm.
Đám người Tử Hà tông tất nhiên là vô cùng tức giận và không cam lòng, nhưng theo bọn họ, Lý Quan Tâm vận dụng Linh Mục, Phương Lâm cho dù còn nắm con át chủ bài, chỉ sợ cũng khó có thể là đối thủ của Lý Quan Tâm.
- Phương Lâm, ngươi còn có thủ đoạn gì nữa? Sử dụng ra hết đi, nếu không ngươi sẽ thất bại rất thảm, thua tới thương tích đầy mình, mặt mũi của Tử Hà tông đều sẽ bị ngươi làm mất sạch!
Lý Quan Tâm cười to, Linh Mục lúc đóng lúc mở, dường như có uy năng khủng khiếp đang điên cuồng phun ra.
Phương Lâm mỉm cười, nhìn Lý Quan Tâm, trên mặt hắn là nụ cười vô cùng nhẹ nhõm, thậm chí còn mang theo một phần khinh miệt.
- Lý Quan Tâm, đến bây giờ ngươi còn không có cảm giác được sao?
Phương Lâm vừa cười vừa nói.
Lý Quan Tâm nghe vậy, trong lòng lại nghi ngờ, ta không cảm giác được cái gì? Hắn rốt cuộc đang nói cái gì? Thế nào ta lại chẳng biết chứ?
Bên ngoài sân luyện võ, mọi người cũng cảm giác rất kỳ quái, đã đến lúc này rồi, Phương Lâm còn nói những lời không đầu không đuôi như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Đột nhiên, sắc mặt Lý Quan Tâm đột nhiên nhất thời biến đổi, trên mặt đã trắng bệch, khi tiếp tục nhìn về phía Phương Lâm, bất luận là ánh mắt hắn, hay Linh Mục trên trán đều hiện ra vẻ hoảng sợ.
Phương Lâm cười hì hì:
- Xem ra ngươi đã cảm giác được.
- Dương Huyền Phong, ngươi nhìn kỹ, một chiêu này ta vốn sử dụng để đối phó với ngươi, hôm nay ta lấy Phương Lâm tới luyện tập trước.
Lý Quan Tâm giận dữ gầm thét lên.
Nghe thấy lời của hắn, mọi người bên ngoài sân đột nhiên kinh sợ, Dương Huyền Phong lại nhíu mày, không biết Lý Quan Tâm còn che giấu dạng thủ đoạn nào.
Lý Quan Tâm cầm trường kiếm đầu hổ trong tay, tuy rằng hắn không nhìn thấy được Phương Lâm lúc này đang ở chỗ nào, nhưng hắn biết, Phương Lâm nhất định đang âm thầm nhìn mình, muốn tìm được sơ hở của mình, một lần hành động đánh bại mình.
- Phương Lâm, một chiêu này của ta vốn giữ lại đối phó với Dương Huyền Phong, chỉ có điều sử dụng ở trên người ngươi cũng đáng giá!
Lý Quan Tâm cười lạnh, trong giây lát hắn cắn rách đầu lưỡi, một tia máu tươi bắn ra ngoài.
Ngón tay của Lý Quan Tâm lập tức dính máu tươi của mình, vẽ một ấn ký máu ở chỗ mi tâm.
- Linh Mục! Mở!
Lý Quan Tâm giống như điên cuồng rít gào, lập tức có một khí thế ngập trời tràn ngập ra, toàn bộ bên trong sân luyện võ dường như đều trở thành thiên địa của Lý Quan Tâm, thân ở trong đó, hắn chính là tồn tại giống như đế vương.
Oong!!
Chỉ thấy nơi trán của Lý Quan Tâm đột nhiên tách ra một khe hở, bên trong có một đồng tử âm u lạnh lẽo nổi lên.
Thấy vậy, ngoại trừ Lý Chấn Đông đã sớm biết ra, những người khác ở đây đều biến sắc.
- Không ngờ tu luyện ra một Linh Mục!
- Ông trời của ta! Lý Quan Tâm này quả thực quá kinh khủng!
- Linh Mục vừa mở ra, vô địch trong cùng giai!
- Lý Quan Tâm này che giấu quá sâu!
- Phương Lâm phải thua rồi!
...
Hàn Lạc Vân và Dương Kiến Nghiệp đều khẽ nhíu mày, nhìn về phía vẻ mặt Lý Chấn Đông đang thản nhiên.
- Lý gia thực sự xuất hiện một thiên tài, còn xuất sắc hơn ngươi năm đó.
Hàn Lạc Vân nói, giọng nói là tán thưởng, hơn nữa còn có ý khác.
Dương Kiến Nghiệp không nói gì, tuy rằng hắn rất không muốn thừa nhận, nhưng lúc này Lý Quan Tâm thể hiện ra thực lực, thật sự có chút kinh người.
- Huyền Phong, trước đó ngươi từng thấy Lý Quan Tâm này thi triển ra Linh Mục sao?
Dương Kiến Nghiệp nhìn về phía Dương Huyền Phong đang đứng một bên im lặng không nói gì, mở miệng hỏi.
Dương Huyền Phong lắc đầu, thần sắc hắn có chút nghiêm trọng nói:
- Nhi thần cùng hắn giao đấu ba lần, hắn chưa bao giờ thi triển qua Linh Mục, có thể trước đó hắn cũng không thể thi triển, mà trong những ngày gần đây hắn mới tu thành nó, nhưng cũng có thể là hắn vẫn luôn giữ lại thực lực.
- Vậy bây giờ đã thấy được, ngươi có thể thắng được hắn sao?
Dương Kiến Nghiệp hỏi, đang mong đợi Dương Huyền Phong trả lời.
Dương Huyền Phong trầm ngâm một lát, trên mặt có vẻ tự tin:
- Mặc dù có Linh Mục, nhi thần cũng có phương pháp ứng phó.
- Được!
Dương Kiến Nghiệp không có hỏi nhiều, Dương Huyền Phong trả lời như vậy đã khiến cho hắn hài lòng.
Lúc này, trong sân luyện võ, Linh Mục ở trán của Lý Quan Tâm mở ra, một đạo ánh sáng u ám nhìn lướt qua toàn bộ sân luyện võ.
- Ta thấy ngươi rồi!
Lý Quan Tâm rống to hơn, một kiếm chém về phía nơi đó.
Kiếm khí cuộn trào mãnh liệt, bóng người Phương Lâm cuối cùng xuất hiện, hắn không có cách nào lại tiếp tục ẩn nấp được nữa.
Ầm ầm!!!
Phương Lâm bị kiếm khí đánh trúng, thân hình liên tục lùi về phía sau, ảo ảnh Phá Nhạc bao phủ toàn thân hắn trở nên ảm đạm xuống.
Phương Lâm âm thầm chấn động kinh ngạc, thực lực của Lý Quan Tâm này quả nhiên không phải là giả, lại có thể cường đại đến mức như vậy, vẫn mở ra Linh Mục.
Cái gọi là Linh Mục, là một trong những thần thông của thân thể võ giả, mở ra được càng sớm, lợi ích đối với võ giả lại càng lớn, tiềm lực phát triển sau này cũng sẽ đặc biệt kinh người.
Nói như vậy, cho dù là tiến vào Thiên Nguyên, người mở ra Linh Mục đã ít lại càng ít, chỉ có võ giả đến trên cảnh giới Thiên Nguyên Linh Mạch, đả thông bảy mươi hai mạch của bản thân, mới có thể tương đối dễ dàng mở ra Linh Mục.
Nhưng nếu như ở cảnh giới Linh Mạch mở ra Linh Mục, bảy mươi hai mạch trong cơ thể từ lâu đã thẳng đường, tiềm lực phát triển của Linh Mục cũng đã vô cùng kinh người.
Cho nên nói, ở trước cảnh giới Linh Mạch mở ra Linh Mục là lựa chọn tốt nhất.
Phương Lâm không nghĩ tới, Lý Quan Tâm này ở cảnh giới Địa Nguyên lại mở ra Linh Mục, sợ rằng cho dù là Dương Huyền Phong và Hàn Hiểu Tinh cũng không có làm được đến một bước này.
Linh Mục mở ra, có thể khám phá hư ảo, đồng thời hiểu rõ tất cả nhược điểm và sơ hở của đối thủ, so với đồng thuật Lý Quan Tâm thi triển ra trước đó, còn mạnh hơn gấp mấy lần.
Hơn nữa bản thân Linh Mục vốn có uy lực rất mạnh, một đòn đủ sức để khiến cho thân thể của võ giả Địa Nguyên cửu trọng tan vỡ.
Thân pháp Vô Ngân của Phương Lâm tuy rằng tinh diệu, nhưng gặp phải Linh Mục, cũng lập tức trở thành vô dụng, thậm chí có thể nói, Phương Lâm đứng ở trước mặt Lý Quan Tâm có Linh Mục, có thể nói là nhược điểm chồng chất.
- Con mắt này của ta nhìn thấy rất rõ ràng, bất kỳ cử động nào của ngươi đều không thoát khỏi con mắt của ta.
Lý Quan Tâm cười lạnh, dường như đã nắm chắc phần thắng vậy.
Phương Lâm cười gượng, Linh Mục vừa ra, mình trừ phi là vận dụng một ít con át chủ bài không muốn bại lộ, bằng không Lý Quan Tâm này trên cơ bản lại đứng ở thế bất bại.
Hơn nữa, trong tay của Lý Quan Tâm còn có một thanh trường kiếm đầu hổ cực kỳ lợi hạ có uy lực mười phần, lại phối hợp với Linh Mục, rất khó tưởng tượng được, trong cùng thế hệ còn ai có thể đối địch được với hắn.
Phương Lâm tuy rằng vẫn nắm con át chủ bài, nhưng bất luận là trường kiếm huyết sắc hay thanh trường mâu cổ xưa này đều thuộc về vật cấm kỵ, không có khả năng tùy ý vận dụng, về phần vài loại thủ đoạn khác, nếu để lộ ra sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho mình.
Chỉ có điều đến lúc này, Phương Lâm vẫn không có lộ ra vẻ kiêng kỵ, thậm chí biểu tình trở nên vô cùng ung dung.
- Phương Lâm lại còn cười được? Hắn điên rồi sao?
- Chắc hẳn hắn đã chấp nhận thua rồi, Linh Mục vừa ra, ai có thể tranh phong, hắn khẳng định biết mình không phải là đối thủ.
- Hừ! Ai bảo hắn kiêu căng tự đại như vậy, lại dám khiêu chiến đệ nhất thiên tài của Lý gia ta, tự mình chuốc lấy cực khổ!
- Nói cũng phải, không cho hắn một bài học, hắn sẽ không để Lý gia ta vào trong mắt.
...
Đám người Lý gia đều cười lạnh, bọn họ đều lộ ra vẻ giễu cợt và xem thường Phương Lâm.
Đám người Tử Hà tông tất nhiên là vô cùng tức giận và không cam lòng, nhưng theo bọn họ, Lý Quan Tâm vận dụng Linh Mục, Phương Lâm cho dù còn nắm con át chủ bài, chỉ sợ cũng khó có thể là đối thủ của Lý Quan Tâm.
- Phương Lâm, ngươi còn có thủ đoạn gì nữa? Sử dụng ra hết đi, nếu không ngươi sẽ thất bại rất thảm, thua tới thương tích đầy mình, mặt mũi của Tử Hà tông đều sẽ bị ngươi làm mất sạch!
Lý Quan Tâm cười to, Linh Mục lúc đóng lúc mở, dường như có uy năng khủng khiếp đang điên cuồng phun ra.
Phương Lâm mỉm cười, nhìn Lý Quan Tâm, trên mặt hắn là nụ cười vô cùng nhẹ nhõm, thậm chí còn mang theo một phần khinh miệt.
- Lý Quan Tâm, đến bây giờ ngươi còn không có cảm giác được sao?
Phương Lâm vừa cười vừa nói.
Lý Quan Tâm nghe vậy, trong lòng lại nghi ngờ, ta không cảm giác được cái gì? Hắn rốt cuộc đang nói cái gì? Thế nào ta lại chẳng biết chứ?
Bên ngoài sân luyện võ, mọi người cũng cảm giác rất kỳ quái, đã đến lúc này rồi, Phương Lâm còn nói những lời không đầu không đuôi như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Đột nhiên, sắc mặt Lý Quan Tâm đột nhiên nhất thời biến đổi, trên mặt đã trắng bệch, khi tiếp tục nhìn về phía Phương Lâm, bất luận là ánh mắt hắn, hay Linh Mục trên trán đều hiện ra vẻ hoảng sợ.
Phương Lâm cười hì hì:
- Xem ra ngươi đã cảm giác được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.