Chương 119: Giở Trò Vô Lại
Vạn Cổ Thanh Liên
21/06/2018
Cổ Đạo Phong tiếp nhận túi Cửu Cung nhưng cẩn thận không có tùy tiện mở ra.
Chỉ thấy Cổ Đạo Phong ném túi Cửu Cung lại cho một đệ tử Vạn Dược môn phía dưới, nói:
- Ngươi tới mở ra, lấy Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh ra.
Đệ tử Vạn Dược môn này đã sớm bị sợ tới mức choáng váng. Hắn tiếp nhận túi Cửu Cung hoàn toàn không dám từ chối, trực tiếp mở nó ra. Trong chốc lát, một lò luyện đan lộng lẫy giống như thủy tinh xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Nhìn thấy cái đỉnh này, ánh mắt tất cả mọi người ở đó đều nhất thời sáng lên. Cho dù là Phương Lâm đã từng có kiến thức rộng rãi, cũng thoáng cái bị nó hấp dẫn.
- Lò luyện đan này...
Phương Lâm nhìn chằm chằm vào Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh này, trong mắt hắn có một sự kinh ngạc.
Thấy lão nhân họ Cung này không giở trò gian trá, quả nhiên là Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh, Cổ Đạo Phong nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng.
Cổ Đạo Phong vung tay lên, cái túi Cửu Cung trở lại trong tay hắn. Hắn liền thu Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh vào.
Lão nhân họ Cung nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, trong lòng cũng muốn rỉ máu. Đây chính là bảo vật trấn môn của Vạn Dược môn, hôm nay lại phải chắp tay tặng cho người khiến lão nhân họ Cung thật sự muốn một tát đập chết mình.
Một đám trưởng lão Đan tông cũng vô cùng vui mừng. Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh này chính là bảo vật trân quý nhất của Vạn Dược môn. Ở trong toàn bộ Càn quốc không biết có bao nhiêu người đang nhòm ngó tới nó. Hiện tại nó rơi vào trong tay Đan tông, coi như là hả lòng hả dạ.
Bọn họ lại nhìn về phía những người Vạn Dược môn. Mỗi người đều giống như chết cha chết mẹ, vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám.
- Thủ tọa Đan tông các ngươi, thật đúng là một kẻ thâm hiểm.
Độc Cô Niệm ở sau lưng Phương Lâm thì thầm nói một tiếng.
Phương Lâm công nhận khẽ gật đầu. Nhưng hắn lại kịp phản ứng được.
Ta và nàng có thân quen như vậy sao?
Hắn lại không để ý tới Độc Cô Niệm nữa.
Độc Cô Niệm thấy Phương Lâm không nói lời nào, cũng không để ý tới mình, đành tiếp tục tự mình nói mình:
- Vị thủ tọa Đan tông này của các ngươi đã sớm nhìn chằm chằm vào Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh của Vạn Dược môn. Lần này hai tông so tài đan đạo, cho dù Đan tông các ngươi thua, chắc hẳn chúng ta cũng sẽ bị các ngươi giữ lại. Cũng chỉ có thể trách Cung môn chủ bọn họ quá ngây thơ thôi.
Phương Lâm bĩu môi. Chỉ có điều Độc Cô Niệm nói cũng không sai. Đám người Vạn Dược môn này thật sự có hơi ngây thơ, cho rằng Đan tông là nơi các người có thể tùy tiện sỉ nhục sao?
Tiến vào địa bàn của Đan tông, sợ rằng cho dù các ngươi cuối cùng chiến thắng, cũng đừng mong có thể bình yên rời đi.
- Cảm ơn Cung môn chủ đã tặng. Ngươi có thể đi. Về phần những người này, chúng ta sẽ an bài thật tốt. Chỉ có điều nếu như trong vòng một tháng, Cung môn chủ còn chưa có tới chuộc người, vậy những người này cũng không cần phải sống sót nữa.
Cổ Đạo Phong hờ hững nói.
Sắc mặt của lão nhân họ Cung khó coi, nghiến răng nghiến lợi lại không nói một câu, trực tiếp xoay người rời đi.
Một đám trưởng lão Vạn Dược môn và các đệ tử đều trơ mắt nhìn lão nhân họ Cung rời đi. Bất kỳ ai cũng không có mở miệng.
- Giải những người này vào Trấn Yêu động. Lại an bài thêm mấy người trông coi.
Lão nhân họ Cung đi rồi, Cổ Đạo Phong lại hạ lệnh nhốt tất cả đám người của Vạn Dược môn vào Trấn Yêu động.
Trong quá trình này không có ai phản kháng. Tất cả đều thành thật. Cho dù trong lòng bọn họ có không cam lòng và phẫn nộ nhiều hơn nữa, cũng chỉ có thể nén ở trong lòng.
Ngược lại có một người Đan tông bên này không dễ xử lý. Đó chính là Độc Cô Niệm.
Độc Cô Niệm ngược lại cũng lưu manh, lại đứng ở nơi đó, căn bản không chịu đi. Nàng không đi, đám người Đan tông này cũng không tiện đuổi nàng đi, càng không thể nhốt nàng cùng người của Vạn Dược môn vào Trấn Yêu động.
Dù sao nha đầu kia là người của Độc Cô gia. Tuy rằng không rõ nàng ở trong Độc Cô gia rốt cuộc có phân lượng lớn tới mức nào, nhưng chắc hẳn rất có địa vị. Cho nên Đan tông không dám đắc tội nha đầu kia.
Phương Lâm lại lười để ý tới việc này. Hắn đã sớm nhân lúc Độc Cô Niệm không chú ý, nhanh như chớp liền bỏ chạy.
Truyện được biên t--ập tại ir--ead.vnĐộc Cô Niệm đứng tại chỗ, quay đầu nhìn xung quanh vài cái, không nhìn thấy Phương Lâm đâu. Nàng giậm chân, dứt khoát ngồi trên mặt đất.
Cổ Đạo Phong không có cách nào. Hắn cũng không dám đắc tội nha đầu kia, chỉ có thể đi tới bên cạnh nhẹ nhàng khuyên bảo nàng nhanh chóng rời khỏi Đan tông.
Độc Cô Niệm căn bản lại không có nghe theo. Nàng còn uy hiếp Cổ Đạo Phong, nói sẽ cho người của Độc Cô gia biết nàng bị Đan tông khi dễ.
Cổ Đạo Phong và trưởng lão Đan tông khác vừa nghe nàng nói vậy, nhất thời đầu cũng muốn lớn lên. Trong lòng bọn họ thầm tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không thể phát hỏa.
Không có cách nào, Độc Cô Niệm này có địa vị quá lớn, Đan tông thật sự không đắc tội nổi. Dù sao lúc này Đan tông và Vạn Dược môn đang có ân oán, lại thêm phát sinh xung đột cùng Lý gia, chính là thời buổi rối loạn. Nếu bọn họ lại chọc tới một Độc Cô gia càng thêm lợi hại, vậy Đan tông lại thật sự mỗi bước đều khó đi.
Bất kể đám người Cổ Đạo Phong nói như thế nào, Độc Cô Niệm đều không đi. Hơn nữa nàng còn trực tiếp biểu thị, nàng muốn học được Chấn Tam Sơn từ chỗ của Phương Lâm.
Thấy tình cảnh thế này, đám người Cổ Đạo Phong hoàn toàn không có cách. Cuối cùng Cổ Đạo Phong phủi mông một cái liền đi, lưu lại một đám trưởng lão mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Những trưởng lão này làm sao biết được cách ứng phó nha đầu tinh quái như vậy. Vẫn là Mộc Yến tương đối thông minh, biết nha đầu kia thật sự muốn học Chấn Tam Sơn, bởi vậy nói cho Độc Cô Niệm biết, nàng có thể ở lại Đan tông, nhưng nhất định phải ở cùng một chỗ với Phương Lâm.
Độc Cô Niệm vừa nghe liền lập tức đáp ứng. Dù sao mục đích của nàng chính là Chấn Tam Sơn.
...
Phương Lâm trở lại chỗ ở của mình. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, hắn cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Chỉ có điều hắn lại không có thời gian nghỉ ngơi. Bởi vì rất nhanh lại có một đám đệ tử đi tới nơi này thăm hỏi Phương Lâm.
Trong những đệ tử này còn có mấy đệ tử thượng đẳng. Khi đối mặt với Phương Lâm, bọn họ cũng không có tỏ ra mình tài trí hơn người, mà có phần tôn kính Phương Lâm.
Phương Lâm cũng biết, biểu hiện của mình ở đan đàn hôm nay có thể nói là ngăn cơn sóng dữ, đặc biệt chói mắt và thu hút sự chú ý. Bởi vậy những người này mới nguyện ý tới kết giao với mình.
Chỉ có điều Phương Lâm cũng chán ngấy những người này. Bởi vì bọn họ thấy ngươi có tiền đồ, cho nên mới đến kết giao với ngươi. Một khi ngươi gặp rủi ro, sợ rằng mỗi người đều sẽ giả vờ như không quen biết ngươi.
Phương Lâm không quá nhiệt tình chào đón bọn họ. Mãi đến khi đám người Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh và một ít bằng hữu cũ tới, hắn mới lộ ra vẻ tươi cười.
Nói chung, trong viện của Phương Lâm vô cùng náo nhiệt. Ngay cả Mạnh Triều Dương vị Đan Tông Tứ Tú này cũng tới. Trong lúc nhất thời mọi người càng nhìn Phương Lâm với cặp mắt khác.
Đây chính là Đan Tông Tứ Tú đấy. Từ trước đến nay chưa từng nghe nói qua bất kỳ người nào trong Đan Tông Tứ Tú sẽ tới nơi ở của một người đệ tử hạ đẳng cả.
Bởi vì Mạnh Triều Dương đến, trong lúc nhất thời mọi người càng thêm kính nể, e sợ Phương Lâm. Các loại lời nói khen tặng đều được nói ra, quả thực muốn nâng Phương Lâm lên tận trời.
Mạnh Triều Dương không có ở lâu. Hắn không thích những nơi ồn ào như vậy. Sau khi nói sơ qua vài câu với Phương Lâm, xem như thật sự làm quen với Phương Lâm, hắn liền rời đi.
Những người khác lại không đi nhanh như vậy. Khi Phương Lâm đang nghĩ ngợi có nên đuổi người hay không, lại thấy vẻ mặt Độc Cô Niệm lạnh như băng xuất hiện ở cửa viện của mình.
Phương Lâm nhìn thấy nàng tới, nhất thời đầu lại muốn lớn ra. Tại sao nha đầu kia cũng tới? Chẳng lẽ còn thật sự muốn giở trò vô lại với ta?
Mọi người cũng nhìn thấy được Độc Cô Niệm. Bầu không khí vốn ồn ào náo động, thoáng cái đã yên tĩnh trở lại.
Không ít người đều cảm thấy không thích hợp, từ biệt rời đi. Không bao lâu, phân nửa người trong viện đã rời đi, chỉ còn lại có Hứa Sơn Cao và một ít người có quan hệ không tệ với Phương Lâm.
Chỉ thấy Cổ Đạo Phong ném túi Cửu Cung lại cho một đệ tử Vạn Dược môn phía dưới, nói:
- Ngươi tới mở ra, lấy Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh ra.
Đệ tử Vạn Dược môn này đã sớm bị sợ tới mức choáng váng. Hắn tiếp nhận túi Cửu Cung hoàn toàn không dám từ chối, trực tiếp mở nó ra. Trong chốc lát, một lò luyện đan lộng lẫy giống như thủy tinh xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Nhìn thấy cái đỉnh này, ánh mắt tất cả mọi người ở đó đều nhất thời sáng lên. Cho dù là Phương Lâm đã từng có kiến thức rộng rãi, cũng thoáng cái bị nó hấp dẫn.
- Lò luyện đan này...
Phương Lâm nhìn chằm chằm vào Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh này, trong mắt hắn có một sự kinh ngạc.
Thấy lão nhân họ Cung này không giở trò gian trá, quả nhiên là Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh, Cổ Đạo Phong nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng.
Cổ Đạo Phong vung tay lên, cái túi Cửu Cung trở lại trong tay hắn. Hắn liền thu Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh vào.
Lão nhân họ Cung nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, trong lòng cũng muốn rỉ máu. Đây chính là bảo vật trấn môn của Vạn Dược môn, hôm nay lại phải chắp tay tặng cho người khiến lão nhân họ Cung thật sự muốn một tát đập chết mình.
Một đám trưởng lão Đan tông cũng vô cùng vui mừng. Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh này chính là bảo vật trân quý nhất của Vạn Dược môn. Ở trong toàn bộ Càn quốc không biết có bao nhiêu người đang nhòm ngó tới nó. Hiện tại nó rơi vào trong tay Đan tông, coi như là hả lòng hả dạ.
Bọn họ lại nhìn về phía những người Vạn Dược môn. Mỗi người đều giống như chết cha chết mẹ, vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám.
- Thủ tọa Đan tông các ngươi, thật đúng là một kẻ thâm hiểm.
Độc Cô Niệm ở sau lưng Phương Lâm thì thầm nói một tiếng.
Phương Lâm công nhận khẽ gật đầu. Nhưng hắn lại kịp phản ứng được.
Ta và nàng có thân quen như vậy sao?
Hắn lại không để ý tới Độc Cô Niệm nữa.
Độc Cô Niệm thấy Phương Lâm không nói lời nào, cũng không để ý tới mình, đành tiếp tục tự mình nói mình:
- Vị thủ tọa Đan tông này của các ngươi đã sớm nhìn chằm chằm vào Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh của Vạn Dược môn. Lần này hai tông so tài đan đạo, cho dù Đan tông các ngươi thua, chắc hẳn chúng ta cũng sẽ bị các ngươi giữ lại. Cũng chỉ có thể trách Cung môn chủ bọn họ quá ngây thơ thôi.
Phương Lâm bĩu môi. Chỉ có điều Độc Cô Niệm nói cũng không sai. Đám người Vạn Dược môn này thật sự có hơi ngây thơ, cho rằng Đan tông là nơi các người có thể tùy tiện sỉ nhục sao?
Tiến vào địa bàn của Đan tông, sợ rằng cho dù các ngươi cuối cùng chiến thắng, cũng đừng mong có thể bình yên rời đi.
- Cảm ơn Cung môn chủ đã tặng. Ngươi có thể đi. Về phần những người này, chúng ta sẽ an bài thật tốt. Chỉ có điều nếu như trong vòng một tháng, Cung môn chủ còn chưa có tới chuộc người, vậy những người này cũng không cần phải sống sót nữa.
Cổ Đạo Phong hờ hững nói.
Sắc mặt của lão nhân họ Cung khó coi, nghiến răng nghiến lợi lại không nói một câu, trực tiếp xoay người rời đi.
Một đám trưởng lão Vạn Dược môn và các đệ tử đều trơ mắt nhìn lão nhân họ Cung rời đi. Bất kỳ ai cũng không có mở miệng.
- Giải những người này vào Trấn Yêu động. Lại an bài thêm mấy người trông coi.
Lão nhân họ Cung đi rồi, Cổ Đạo Phong lại hạ lệnh nhốt tất cả đám người của Vạn Dược môn vào Trấn Yêu động.
Trong quá trình này không có ai phản kháng. Tất cả đều thành thật. Cho dù trong lòng bọn họ có không cam lòng và phẫn nộ nhiều hơn nữa, cũng chỉ có thể nén ở trong lòng.
Ngược lại có một người Đan tông bên này không dễ xử lý. Đó chính là Độc Cô Niệm.
Độc Cô Niệm ngược lại cũng lưu manh, lại đứng ở nơi đó, căn bản không chịu đi. Nàng không đi, đám người Đan tông này cũng không tiện đuổi nàng đi, càng không thể nhốt nàng cùng người của Vạn Dược môn vào Trấn Yêu động.
Dù sao nha đầu kia là người của Độc Cô gia. Tuy rằng không rõ nàng ở trong Độc Cô gia rốt cuộc có phân lượng lớn tới mức nào, nhưng chắc hẳn rất có địa vị. Cho nên Đan tông không dám đắc tội nha đầu kia.
Phương Lâm lại lười để ý tới việc này. Hắn đã sớm nhân lúc Độc Cô Niệm không chú ý, nhanh như chớp liền bỏ chạy.
Truyện được biên t--ập tại ir--ead.vnĐộc Cô Niệm đứng tại chỗ, quay đầu nhìn xung quanh vài cái, không nhìn thấy Phương Lâm đâu. Nàng giậm chân, dứt khoát ngồi trên mặt đất.
Cổ Đạo Phong không có cách nào. Hắn cũng không dám đắc tội nha đầu kia, chỉ có thể đi tới bên cạnh nhẹ nhàng khuyên bảo nàng nhanh chóng rời khỏi Đan tông.
Độc Cô Niệm căn bản lại không có nghe theo. Nàng còn uy hiếp Cổ Đạo Phong, nói sẽ cho người của Độc Cô gia biết nàng bị Đan tông khi dễ.
Cổ Đạo Phong và trưởng lão Đan tông khác vừa nghe nàng nói vậy, nhất thời đầu cũng muốn lớn lên. Trong lòng bọn họ thầm tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không thể phát hỏa.
Không có cách nào, Độc Cô Niệm này có địa vị quá lớn, Đan tông thật sự không đắc tội nổi. Dù sao lúc này Đan tông và Vạn Dược môn đang có ân oán, lại thêm phát sinh xung đột cùng Lý gia, chính là thời buổi rối loạn. Nếu bọn họ lại chọc tới một Độc Cô gia càng thêm lợi hại, vậy Đan tông lại thật sự mỗi bước đều khó đi.
Bất kể đám người Cổ Đạo Phong nói như thế nào, Độc Cô Niệm đều không đi. Hơn nữa nàng còn trực tiếp biểu thị, nàng muốn học được Chấn Tam Sơn từ chỗ của Phương Lâm.
Thấy tình cảnh thế này, đám người Cổ Đạo Phong hoàn toàn không có cách. Cuối cùng Cổ Đạo Phong phủi mông một cái liền đi, lưu lại một đám trưởng lão mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Những trưởng lão này làm sao biết được cách ứng phó nha đầu tinh quái như vậy. Vẫn là Mộc Yến tương đối thông minh, biết nha đầu kia thật sự muốn học Chấn Tam Sơn, bởi vậy nói cho Độc Cô Niệm biết, nàng có thể ở lại Đan tông, nhưng nhất định phải ở cùng một chỗ với Phương Lâm.
Độc Cô Niệm vừa nghe liền lập tức đáp ứng. Dù sao mục đích của nàng chính là Chấn Tam Sơn.
...
Phương Lâm trở lại chỗ ở của mình. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, hắn cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Chỉ có điều hắn lại không có thời gian nghỉ ngơi. Bởi vì rất nhanh lại có một đám đệ tử đi tới nơi này thăm hỏi Phương Lâm.
Trong những đệ tử này còn có mấy đệ tử thượng đẳng. Khi đối mặt với Phương Lâm, bọn họ cũng không có tỏ ra mình tài trí hơn người, mà có phần tôn kính Phương Lâm.
Phương Lâm cũng biết, biểu hiện của mình ở đan đàn hôm nay có thể nói là ngăn cơn sóng dữ, đặc biệt chói mắt và thu hút sự chú ý. Bởi vậy những người này mới nguyện ý tới kết giao với mình.
Chỉ có điều Phương Lâm cũng chán ngấy những người này. Bởi vì bọn họ thấy ngươi có tiền đồ, cho nên mới đến kết giao với ngươi. Một khi ngươi gặp rủi ro, sợ rằng mỗi người đều sẽ giả vờ như không quen biết ngươi.
Phương Lâm không quá nhiệt tình chào đón bọn họ. Mãi đến khi đám người Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh và một ít bằng hữu cũ tới, hắn mới lộ ra vẻ tươi cười.
Nói chung, trong viện của Phương Lâm vô cùng náo nhiệt. Ngay cả Mạnh Triều Dương vị Đan Tông Tứ Tú này cũng tới. Trong lúc nhất thời mọi người càng nhìn Phương Lâm với cặp mắt khác.
Đây chính là Đan Tông Tứ Tú đấy. Từ trước đến nay chưa từng nghe nói qua bất kỳ người nào trong Đan Tông Tứ Tú sẽ tới nơi ở của một người đệ tử hạ đẳng cả.
Bởi vì Mạnh Triều Dương đến, trong lúc nhất thời mọi người càng thêm kính nể, e sợ Phương Lâm. Các loại lời nói khen tặng đều được nói ra, quả thực muốn nâng Phương Lâm lên tận trời.
Mạnh Triều Dương không có ở lâu. Hắn không thích những nơi ồn ào như vậy. Sau khi nói sơ qua vài câu với Phương Lâm, xem như thật sự làm quen với Phương Lâm, hắn liền rời đi.
Những người khác lại không đi nhanh như vậy. Khi Phương Lâm đang nghĩ ngợi có nên đuổi người hay không, lại thấy vẻ mặt Độc Cô Niệm lạnh như băng xuất hiện ở cửa viện của mình.
Phương Lâm nhìn thấy nàng tới, nhất thời đầu lại muốn lớn ra. Tại sao nha đầu kia cũng tới? Chẳng lẽ còn thật sự muốn giở trò vô lại với ta?
Mọi người cũng nhìn thấy được Độc Cô Niệm. Bầu không khí vốn ồn ào náo động, thoáng cái đã yên tĩnh trở lại.
Không ít người đều cảm thấy không thích hợp, từ biệt rời đi. Không bao lâu, phân nửa người trong viện đã rời đi, chỉ còn lại có Hứa Sơn Cao và một ít người có quan hệ không tệ với Phương Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.