Chương 64: Tầm Dược Phong Mở Ra
Vạn Cổ Thanh Liên
21/06/2018
Dưới ngọn Tầm Dược phong đầu tiên, rất nhiều đệ tử hạ đẳng của Đan tông tập trung ở đây. Trên mặt của mọi người đầy vẻ hưng
phấn cùng kích động. Cũng có không ít người duy trì bình tĩnh, giống như đã từng trải qua nhiều lần.
Trên thực tế, trong những đệ tử hạ đẳng quả thật có hơn một nửa số người từng trải qua một lần thậm chí mấy lần hành trình Tầm Dược phong. Vì vậy đối với bên trong Tầm Dược phong có gì, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.
Chỉ có những người đi vào một lần, còn có loại người hoàn toàn chưa từng tiến vào giống như Phương Lâm mới cảm thấy hưng phấn.
Phương Lâm, Hứa Sơn Cao cùng với mấy đệ tử hạ đẳng khác đứng ở cùng một nơi, mơ hồ tách biệt với những người khác, giống như trở thành một đoàn thể nhỏ.
Ngoại trừ Hứa Sơn Cao ra, còn có mười người đệ tử hạ đẳng cùng Phương Lâm hành động. Mười người này là do Phương Lâm trước đó đã đáp ứng, cũng không có cách nào từ chối.
Mười người này nhìn thấy Phương Lâm ung dung bình tĩnh, trong lòng đều âm thầm cảm thấy may mắn. May là mình hành động sớm, bằng không căn bản không leo lên được chiếc thuyền lớn Phương Lâm này.
Mười người này ở trong đệ tử hạ đẳng không tính là quá nổi danh. Chỉ có một hai người vẫn tính là có chút danh tiếng.
- Phương sư đệ, hành trình Tầm Dược phong lần này, chúng ta đều dựa cả vào ngươi.
Một người thanh niên cao gầy người vẻ mặt cung kính nói với Phương Lâm.
Phương Lâm mỉm cười, nói:
- Ngô sư huynh quá coi trọng ta. Đừng nói cái gì dựa vào với không dựa vào. Mọi người giúp đỡ lẫn nhau là được.
- Đúng đúng, giúp đỡ lẫn nhau! Giúp đỡ lẫn nhau!
Ngô Mạnh Sinh liên tục gật đầu nói.
Hứa Sơn Cao bĩu môi, kéo Phương Lâm qua một bên, nhỏ giọng nói:
- Ta đi vào Tầm Dược phong ba lần, mang theo nhiều người như vậy, sợ rằng hành động không được thuận tiện.
Nét mặt Phương Lâm có vài phần bất đắc dĩ, nói:
- Ai biết sẽ có nhiều người đến như vậy. Ta cũng đã đáp ứng bọn họ, hiện tại cũng không có khả năng đổi ý.
Hứa Sơn Cao nhíu mày, nhìn hai bên một lát, nói:
- Lần này, bởi vì chuyện tiến vào Tầm Dược phong, có rất nhiều người đều đang chửi mắng ngươi. Vốn sẽ không biến thành như vậy. Hình như Khang Lộc ở phía sau trợ giúp.
Phương Lâm xem thường cười, nói:
- Ta cũng đoán được là hắn. Chuyện này không có vấn đề gì đâu.
Hứa Sơn Cao nghiêm túc nói:
- Chuyện này không đơn giản. Ta lo lắng đến bên trong Tầm Dược phong, Khang Lộc còn muốn giở trò quỷ. Ngươi nhất định phải cẩn thận mới được.
Phương Lâm gật đầu. Lời Hứa Sơn Cao nhắc nhở hắn đã nhớ kỹ. Đến bên trong Tầm Dược phong, hắn quả thật phải đề phòng Khang Lộc âm thầm tính kế mình.
Cách đó không xa, ánh mắt Khang Lộc thâm trầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phương Lâm, trong mắt lóe ra ánh sáng thâm độc.
Sau lưng Khang Lộc cũng có không ít đệ tử hạ đẳng đang đứng. Nhìn thoáng qua có khoảng hơn ba mươi người.
Chỉ luận về số lượng người, đoàn thể nhỏ này của Khang Lộc xem như là lớn nhất.
Ba trưởng lão đứng ở dưới Tầm Dược phong đang tùy ý nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn những đệ tử ở đây.
Ba trưởng lão này, lúc đầu ở đại điện Đan tông Phương Lâm đều đã gặp qua. Ấn tượng tương đối sâu chính là Vạn trưởng lão, chính là một trong hai trưởng lão lúc đầu nghiệm chứng phương pháp luyện đan, ở trước mặt mọi người luyện đan.
Ngày đó Vạn trưởng lão coi như là một hồi đánh ra danh tiếng thật lớn, vì vậy ấn tượng của hắn đối với Phương Lâm thật sự không tệ.
- Hai vị, hình như đã tới lúc rồi.
Vạn trưởng lão nhìn mặt trời trên bầu trời, mở miệng nói.
- Thật sự đến lúc rồi. Chỗ Võ tông chắc hẳn đã bắt đầu.
Một nam tử trung niên khuôn mặt vàng vọt gật đầu nói.
- Vậy chúng ta cũng bắt đầu đi.
Một vị Cao trưởng lão khác cũng nói.
Ba người thống nhất ý kiến, ngay lập tức xoay người nhìn về phía rất nhiều đệ tử ở đây.
Trần trưởng lão với khuôn mặt vàng vọt nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt vô cùng sắc bén, giống như một cây đao. Mọi người đều không dám đối diện với hắn.
Truyện được dịch tại iREA---D.vn-- Lần này Tầm Dược phong mở ra, quy định tương tự với lần trước. Trong vòng năm ngày, tất cả thu hoạch ở bên trong Tầm Dược phong đều thuộc về các ngươi. Không được sát hại đồng môn. Nếu có người sát hại đồng môn, lập tức trừng phạt.
Trần trưởng lão cao giọng nói.
Các đệ tử hoàn toàn im lặng, không ai phát ra âm thanh.
Trần trưởng lão dừng một chút, lại nói thêm:
- Hiện tại, mỗi người đều tới nhận linh phù. Nếu như ở bên trong Tầm Dược phong gặp phải nguy hiểm, có thể xem tình hình bóp nát linh phù rời khỏi Tầm Dược phong. Một khi sử dụng linh phù, lại không được quay về Tầm Dược phong nữa. Các ngươi đã biết rõ ràng chưa?
- Rõ ràng.
Mọi người cao giọng trả lời.
Mọi người bắt đầu tiến lên nhận linh phù. Linh phù là một miếng ngọc bài màu tím, phía trên có khắc một đường vân cổ quái.
Sau khi một đám đệ tử đều nhận lấy linh phù, lại đứng ở dưới Tầm Dược phong, chờ đợi giây phút Tầm Dược phong hoàn toàn mở ra.
Ba vị trưởng lão đều lấy ra một tấm lệnh bài. Ba tấm lệnh bài tập trung lại với nhau, nhất thời có một đường ánh sáng bay ra, tiến vào trong trận pháp tồn tại ở xung quanh Tầm Dược phong.
Oong...
Chỉ thấy từng tầng sóng gợn xuất hiện ở phía trước. Ngay sau đó pháp trận tách ra một khe hở.
- Tiến vào!
Vạn trưởng lão cao giọng nói.
- Đi!
Nhất thời, một đám đệ tử nối đuôi nhau đi vào. Tất cả đều nhảy vào bên trong Tầm Dược phong.
Đám người Phương Lâm cũng không hề tụt lại phía sau, rất nhanh đã tiến vào Tầm Dược phong.
Sau khi tất cả đệ tử hạ đẳng đều tiến vào Tầm Dược phong, pháp trận một lần nữa khép lại.
Ba trưởng lão không tiến vào Tầm Dược phong. Ở giây phút pháp trận đóng lại, tất cả mọi chuyện phát sinh ở bên trong Tầm Dược phong đều không có liên quan tới các trưởng lão. Chỉ có khi phát sinh chuyện đặc biệt trọng đại, trưởng lão mới có thể ra tay can thiệp.
Bên trong Tầm Dược phong, đám người Phương Lâm nhanh chóng tách rời khỏi các đệ tử hạ đẳng khác, theo một đường núi quanh co tiến vào bên trong rừng rậm che khuất bầu trời.
Tiến vào rừng rậm, Phương Lâm bọn họ mới dừng bước lại. Chỉ có điều ngoại trừ Phương Lâm ra, những người khác đều nâng cao lòng cảnh giác, thường xuyên chú ý động tĩnh xung quanh, một chút gió thổi cỏ lay đều sẽ khiến cho bọn họ cảnh giác.
Phương Lâm lại hoàn toàn khác với bọn họ. Hắn tùy ý đi lại ở trong rừng rậm, nhìn bên này sờ bên kia, giống như không phải tới tìm thuốc rèn luyện, mà tới du ngoạn.
Đám người Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh bất đắc dĩ nhìn Phương Lâm. Ngươi không phải tới du sơn ngoạn thủy chứ? Hiện tại đáng lẽ phải tìm kiếm dược liệu đồng thời phòng bị yêu thú mới đúng.
Phương Lâm bỗng nhiên đi về phía một phương hướng. Mọi người lập tức đuổi theo, cho rằng Phương Lâm phát hiện ra được dược liệu gì tốt.
Chỉ thấy Phương Lâm đi tới dưới một gốc cây già, ngẩng đầu trêu đùa con sóc trên cây.
Con sóc kia nhìn thấy nhiều người như vậy, khiếp sợ đến mức thoáng cái đã chạy mất.
Phương Lâm nhất thời oán giận nói:
- Các ngươi chạy tới đây làm gì? Khiến con sóc cũng sợ bỏ chạy rồi!
Hứa Sơn Cao:
- ...
Ngô Mạnh Sinh:
- …
Những người khác:
- …
Phương Lâm có phần bất đắc dĩ nhìn những người kia đang ngẩn người, sau đó lại tự mình đi tìm con sóc.
Ngô Mạnh Sinh lộ ra thần sắc cổ quái. Người bên cạnh lại khẽ nói:
- Ngô sư huynh, chúng ta không phải tìm nhầm người chứ?
Ngô Mạnh Sinh thở dài, nói:
- Bây giờ nói những lời này cũng đã muộn rồi. Chỉ hy vọng vị Phương sư đệ này sẽ không chơi tiếp.
Mọi người đều vô cùng bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể tiếp tục đi theo phía sau Phương Lâm.
Phương Lâm ở trong rừng rậm tìm kiếm các loại động vật nhỏ, giống như một hài tử, hoàn toàn không có dự định tìm kiếm thảo dược.
Đám người Hứa Sơn Cao thấy vậy, cũng chỉ có thể tự mình tìm kiếm ở gần đó, coi như có chút thu hoạch.
Trên thực tế, trong những đệ tử hạ đẳng quả thật có hơn một nửa số người từng trải qua một lần thậm chí mấy lần hành trình Tầm Dược phong. Vì vậy đối với bên trong Tầm Dược phong có gì, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.
Chỉ có những người đi vào một lần, còn có loại người hoàn toàn chưa từng tiến vào giống như Phương Lâm mới cảm thấy hưng phấn.
Phương Lâm, Hứa Sơn Cao cùng với mấy đệ tử hạ đẳng khác đứng ở cùng một nơi, mơ hồ tách biệt với những người khác, giống như trở thành một đoàn thể nhỏ.
Ngoại trừ Hứa Sơn Cao ra, còn có mười người đệ tử hạ đẳng cùng Phương Lâm hành động. Mười người này là do Phương Lâm trước đó đã đáp ứng, cũng không có cách nào từ chối.
Mười người này nhìn thấy Phương Lâm ung dung bình tĩnh, trong lòng đều âm thầm cảm thấy may mắn. May là mình hành động sớm, bằng không căn bản không leo lên được chiếc thuyền lớn Phương Lâm này.
Mười người này ở trong đệ tử hạ đẳng không tính là quá nổi danh. Chỉ có một hai người vẫn tính là có chút danh tiếng.
- Phương sư đệ, hành trình Tầm Dược phong lần này, chúng ta đều dựa cả vào ngươi.
Một người thanh niên cao gầy người vẻ mặt cung kính nói với Phương Lâm.
Phương Lâm mỉm cười, nói:
- Ngô sư huynh quá coi trọng ta. Đừng nói cái gì dựa vào với không dựa vào. Mọi người giúp đỡ lẫn nhau là được.
- Đúng đúng, giúp đỡ lẫn nhau! Giúp đỡ lẫn nhau!
Ngô Mạnh Sinh liên tục gật đầu nói.
Hứa Sơn Cao bĩu môi, kéo Phương Lâm qua một bên, nhỏ giọng nói:
- Ta đi vào Tầm Dược phong ba lần, mang theo nhiều người như vậy, sợ rằng hành động không được thuận tiện.
Nét mặt Phương Lâm có vài phần bất đắc dĩ, nói:
- Ai biết sẽ có nhiều người đến như vậy. Ta cũng đã đáp ứng bọn họ, hiện tại cũng không có khả năng đổi ý.
Hứa Sơn Cao nhíu mày, nhìn hai bên một lát, nói:
- Lần này, bởi vì chuyện tiến vào Tầm Dược phong, có rất nhiều người đều đang chửi mắng ngươi. Vốn sẽ không biến thành như vậy. Hình như Khang Lộc ở phía sau trợ giúp.
Phương Lâm xem thường cười, nói:
- Ta cũng đoán được là hắn. Chuyện này không có vấn đề gì đâu.
Hứa Sơn Cao nghiêm túc nói:
- Chuyện này không đơn giản. Ta lo lắng đến bên trong Tầm Dược phong, Khang Lộc còn muốn giở trò quỷ. Ngươi nhất định phải cẩn thận mới được.
Phương Lâm gật đầu. Lời Hứa Sơn Cao nhắc nhở hắn đã nhớ kỹ. Đến bên trong Tầm Dược phong, hắn quả thật phải đề phòng Khang Lộc âm thầm tính kế mình.
Cách đó không xa, ánh mắt Khang Lộc thâm trầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phương Lâm, trong mắt lóe ra ánh sáng thâm độc.
Sau lưng Khang Lộc cũng có không ít đệ tử hạ đẳng đang đứng. Nhìn thoáng qua có khoảng hơn ba mươi người.
Chỉ luận về số lượng người, đoàn thể nhỏ này của Khang Lộc xem như là lớn nhất.
Ba trưởng lão đứng ở dưới Tầm Dược phong đang tùy ý nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn những đệ tử ở đây.
Ba trưởng lão này, lúc đầu ở đại điện Đan tông Phương Lâm đều đã gặp qua. Ấn tượng tương đối sâu chính là Vạn trưởng lão, chính là một trong hai trưởng lão lúc đầu nghiệm chứng phương pháp luyện đan, ở trước mặt mọi người luyện đan.
Ngày đó Vạn trưởng lão coi như là một hồi đánh ra danh tiếng thật lớn, vì vậy ấn tượng của hắn đối với Phương Lâm thật sự không tệ.
- Hai vị, hình như đã tới lúc rồi.
Vạn trưởng lão nhìn mặt trời trên bầu trời, mở miệng nói.
- Thật sự đến lúc rồi. Chỗ Võ tông chắc hẳn đã bắt đầu.
Một nam tử trung niên khuôn mặt vàng vọt gật đầu nói.
- Vậy chúng ta cũng bắt đầu đi.
Một vị Cao trưởng lão khác cũng nói.
Ba người thống nhất ý kiến, ngay lập tức xoay người nhìn về phía rất nhiều đệ tử ở đây.
Trần trưởng lão với khuôn mặt vàng vọt nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt vô cùng sắc bén, giống như một cây đao. Mọi người đều không dám đối diện với hắn.
Truyện được dịch tại iREA---D.vn-- Lần này Tầm Dược phong mở ra, quy định tương tự với lần trước. Trong vòng năm ngày, tất cả thu hoạch ở bên trong Tầm Dược phong đều thuộc về các ngươi. Không được sát hại đồng môn. Nếu có người sát hại đồng môn, lập tức trừng phạt.
Trần trưởng lão cao giọng nói.
Các đệ tử hoàn toàn im lặng, không ai phát ra âm thanh.
Trần trưởng lão dừng một chút, lại nói thêm:
- Hiện tại, mỗi người đều tới nhận linh phù. Nếu như ở bên trong Tầm Dược phong gặp phải nguy hiểm, có thể xem tình hình bóp nát linh phù rời khỏi Tầm Dược phong. Một khi sử dụng linh phù, lại không được quay về Tầm Dược phong nữa. Các ngươi đã biết rõ ràng chưa?
- Rõ ràng.
Mọi người cao giọng trả lời.
Mọi người bắt đầu tiến lên nhận linh phù. Linh phù là một miếng ngọc bài màu tím, phía trên có khắc một đường vân cổ quái.
Sau khi một đám đệ tử đều nhận lấy linh phù, lại đứng ở dưới Tầm Dược phong, chờ đợi giây phút Tầm Dược phong hoàn toàn mở ra.
Ba vị trưởng lão đều lấy ra một tấm lệnh bài. Ba tấm lệnh bài tập trung lại với nhau, nhất thời có một đường ánh sáng bay ra, tiến vào trong trận pháp tồn tại ở xung quanh Tầm Dược phong.
Oong...
Chỉ thấy từng tầng sóng gợn xuất hiện ở phía trước. Ngay sau đó pháp trận tách ra một khe hở.
- Tiến vào!
Vạn trưởng lão cao giọng nói.
- Đi!
Nhất thời, một đám đệ tử nối đuôi nhau đi vào. Tất cả đều nhảy vào bên trong Tầm Dược phong.
Đám người Phương Lâm cũng không hề tụt lại phía sau, rất nhanh đã tiến vào Tầm Dược phong.
Sau khi tất cả đệ tử hạ đẳng đều tiến vào Tầm Dược phong, pháp trận một lần nữa khép lại.
Ba trưởng lão không tiến vào Tầm Dược phong. Ở giây phút pháp trận đóng lại, tất cả mọi chuyện phát sinh ở bên trong Tầm Dược phong đều không có liên quan tới các trưởng lão. Chỉ có khi phát sinh chuyện đặc biệt trọng đại, trưởng lão mới có thể ra tay can thiệp.
Bên trong Tầm Dược phong, đám người Phương Lâm nhanh chóng tách rời khỏi các đệ tử hạ đẳng khác, theo một đường núi quanh co tiến vào bên trong rừng rậm che khuất bầu trời.
Tiến vào rừng rậm, Phương Lâm bọn họ mới dừng bước lại. Chỉ có điều ngoại trừ Phương Lâm ra, những người khác đều nâng cao lòng cảnh giác, thường xuyên chú ý động tĩnh xung quanh, một chút gió thổi cỏ lay đều sẽ khiến cho bọn họ cảnh giác.
Phương Lâm lại hoàn toàn khác với bọn họ. Hắn tùy ý đi lại ở trong rừng rậm, nhìn bên này sờ bên kia, giống như không phải tới tìm thuốc rèn luyện, mà tới du ngoạn.
Đám người Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh bất đắc dĩ nhìn Phương Lâm. Ngươi không phải tới du sơn ngoạn thủy chứ? Hiện tại đáng lẽ phải tìm kiếm dược liệu đồng thời phòng bị yêu thú mới đúng.
Phương Lâm bỗng nhiên đi về phía một phương hướng. Mọi người lập tức đuổi theo, cho rằng Phương Lâm phát hiện ra được dược liệu gì tốt.
Chỉ thấy Phương Lâm đi tới dưới một gốc cây già, ngẩng đầu trêu đùa con sóc trên cây.
Con sóc kia nhìn thấy nhiều người như vậy, khiếp sợ đến mức thoáng cái đã chạy mất.
Phương Lâm nhất thời oán giận nói:
- Các ngươi chạy tới đây làm gì? Khiến con sóc cũng sợ bỏ chạy rồi!
Hứa Sơn Cao:
- ...
Ngô Mạnh Sinh:
- …
Những người khác:
- …
Phương Lâm có phần bất đắc dĩ nhìn những người kia đang ngẩn người, sau đó lại tự mình đi tìm con sóc.
Ngô Mạnh Sinh lộ ra thần sắc cổ quái. Người bên cạnh lại khẽ nói:
- Ngô sư huynh, chúng ta không phải tìm nhầm người chứ?
Ngô Mạnh Sinh thở dài, nói:
- Bây giờ nói những lời này cũng đã muộn rồi. Chỉ hy vọng vị Phương sư đệ này sẽ không chơi tiếp.
Mọi người đều vô cùng bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể tiếp tục đi theo phía sau Phương Lâm.
Phương Lâm ở trong rừng rậm tìm kiếm các loại động vật nhỏ, giống như một hài tử, hoàn toàn không có dự định tìm kiếm thảo dược.
Đám người Hứa Sơn Cao thấy vậy, cũng chỉ có thể tự mình tìm kiếm ở gần đó, coi như có chút thu hoạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.