Chương 101: Đoạn gia
Chunghee
09/12/2015
Chính đường Tần gia
Ngồi giữa vị trí chủ tọa, nam tử trung niên với ngũ quan tuấn tú, không ai khác chính là Tần Lịch, Tần gia chủ. Đưa mắt về nhìn đệ đệ của mình, người sở hữu vẻ ngoài có 8 phần tương tự, duy chỉ có ánh mắt là thừa vẻ mềm mỏng, thiếu vẻ kiên định, Tần Lịch lên tiếng
"Tần Hằng, vẫn chưa có chút tin tức gì của Tần Bách Kiến ư?"
Tần Hằng lắc đầu, "Đại ca, người cũng biết tính cách nhị ca rồi đó. Huynh ấy trước nay vốn là người ưa tự do, thích một mình du ngoạn khắp nơi. Đệ đã phái không biết bao người nhưng trước sau vẫn chưa thể xác định hành tung của nhị ca. Có điều, huynh yên tâm, với công lực của mình, đệ tin thế gian cũng ít người có thể làm tổn thương đến huynh ấy"
Tần Hằng - tam đệ của Tần Lịch, nổi danh là người ôn hòa, chuộng thơ văn, không ưa đánh đấm. Cả đời chỉ lấy duy nhất một chính thê, cũng chính là mẹ đẻ của Tần Kính. Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen, năm đó, khi Tần Kính vừa tròn 1 tuổi, trong lúc chơi đùa, nàng không may ngã xuống sông chết đuối. Kể từ đó, Tần Hằng ở vậy nuôi con, không đi thêm bước nữa
Quan hệ giữa Tần Lịch và Tần Hằng cực kỳ thân thiết khiến cho nhiều người tin rằng, đấy chính là lý do khiến cho Tần Lịch, một người không con không cái, lựa chọn Tần Kính làm người kế thừa Tần gia khi chàng trăm tuổi
Sinh sau Tần Lịch, cũng tức nhị ca của Tần Hằng, là Tần Bách Kiến. Là người không màng thế sự, yêu tự do, thích khám phá, chàng ta hiếm khi bó buộc bản thân tại Tần gia, lựa chọn cho mình cuộc sống nay đây mai đó, coi bốn bể là nhà. Có thể nói, việc tìm chàng không khác gì tìm chim trên trời, không biết nơi đâu mà lần
Năm đó, trong một lần hiếm hoi trở về Tần gia, Tần Bách Kiến bế theo một đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn, đặt tên chàng là Tần Khải Quân, giao lại cho tam đệ mình là Tần Hằng nuôi dưỡng, không nói lấy một lời về việc đứa bé này là con của chàng và nữ nhân nào, khiến cho trong Tần phủ xuất hiện một tin đồn, Tần Khải Quân không phải con đẻ của chàng. Nhiều người thậm chí còn cho đó là lý do thật sự vì sao Tần Lịch không lựa chọn Tần Khải Quân thừa kế Tần gia, chứ không phải là "chuyện đó"
Năm nào cũng vậy, cứ gần đến dịp sinh nhật Tần Khải Quân, Tần Bách Kiến sẽ trở về Tần gia, mang theo những món quà kỳ lạ thu thập được trên toàn thiên hạ, ở lại cùng nhi tử mình một thời gian rồi lại lên đường
Tần Lịch, Tần Hằng đã quen với hành vi này của Tần Bách Kiến. Nếu không phải 3 năm nữa là diễn ra đại hội pháp sư trên toàn thiên hạ, hai người họ cũng không mất công kiếm tìm chàng như vậy dù biết là vô ích
Sức khỏe Tần Hằng trước nay vẫn luôn không tốt. 1 năm không dưới 6 - 7 lần đau ốm, chàng không tiện tham gia vào những sự kiện tổ chức ngoài trời như này. Tần gia có 3 huynh đệ, chẳng nhẽ, ở đại hội người người mong ngóng, chỉ có duy nhất Tần Lịch hiện hữu? Ít nhất cũng phải có 2 người!
Đừng quên, các quốc gia khác, hoàng thượng, hoàng hậu cùng toàn bộ công chúa, hoàng tử sẽ có mặt đầy đủ, không thiếu một ai
Tần Hằng nhẹ nói, "Đại ca, nếu như vẫn không thể tìm thấy nhị ca, 3 năm tới, khi đại hội pháp sư diễn ra, đệ sẽ cùng huynh tham dự. Huynh đừng lo, sức khỏe mình thế nào, đệ là người rõ hơn ai hết"
Tần Lịch khẽ nhíu mày, "Tam đệ, đệ không cần quá mức lo lắng. Ta tin, nhị đệ sẽ trở về đúng lúc. Giả như đệ ấy vẫn bặt vô âm tín, ngoài ta ra, vẫn còn có người có thể thay đệ cơ mà"
"Ý huynh ... chẳng nhẽ ... lại là ..."
Thanh âm già cả vang lên nơi cửa gỗ mở toang, thu hút toàn bộ sự chú ý của Tần Hằng và Tần Lịch
"Ý con nói ta có phải không, Tần Lịch? Nếu biết trước việc nào cũng cần tới ta, ta đã không sớm trao ngôi vị gia chủ cho con rồi. Ta già rồi, chỉ muốn tận hưởng những tháng ngày cuối đời trong bình yên, đó là yêu cầu quá đáng lắm sao?"
Thân hình lực lưỡng, khuôn mặt tuy đã trải qua sự tàn phá của thời gian nhưng vẫn hiện lên nét khỏe khoắn, thậm chí so với con trai út của mình - Tần Hằng, lão nhân vừa lên tiếng trông còn căng tràn sức sống hơn
Lão nhân đó tên là Tần Long Sắc, Tần gia chủ tiền nhiệm, cũng tức phụ thân của ba huynh đệ Tần Lịch, Tần Bách Kiến và Tần Hằng
Thông lệ, khi gia chủ tiền nhiệm qua đời, người được bổ nhiệm trước đó sẽ trở thành gia chủ đời kế tiếp. Nhưng trường hợp của Tần Lịch thì khác. Năm đó, trải qua một cơn bạo bệnh, Tần Long Sắc chợt nhận ra, cả cuộc đời này bản thân đã cống hiến quá nhiều cho Tần gia, đã quá mệt mỏi với những tranh tranh đấu đấu trên cõi đời nên liền lui về sau hậu trường, để trưởng tử của mình lên nắm quyền
Lại nói về quyết định của Tần Long Sắc, khi xưa có tin đồn, người ông định trao vị trí gia chủ cho chính là Tần Hằng. Vì tuy là người không phù hợp với việc chiến đấu, tính cách có phần ôn hòa quá mức nhưng xét về tài trí, xét về đức độ, chàng không hề thua kém đại ca mình. Nhưng rồi, đến cuối cùng, Tần Long Sắc lại đổi ý, lựa chọn Tần Lịch
Số phận trêu ngươi, Tần Lịch tuy tuổi đã ngoài tứ tuần nhưng vợ con chưa có. Đứa cháu trai Tần Kính lại thông minh, tài giỏi ít người sánh kịp nên lại được chàng trau dồi, bồi dưỡng, tương lai rất có khả năng trở thành gia chủ
Đi một vòng tròn lớn, mọi thứ lại trở về ngay đúng vạch xuất phát
Cái gì là của ai, rốt cuộc vẫn là của người đó
Tần Lịch, Tần Hằng thi lễ, "Bái kiến phụ thân"
Tần Long Sắc phẩy tay một cái rồi ngồi xuống, mở lời, "Lịch nhi, Hằng nhi, phụ thân đã già. Chuyện của thiên hạ, phụ thân quản không nổi nữa rồi. Mọi chuyện giờ chỉ trông cậy vào lớp trẻ tụi con thôi. Đừng kéo phụ thân ra nữa, có được không?"
Thân thể tráng kiện, nước da hồng hào của người vừa mở miệng khiến cho những lời nói đau ốm phát ra không khác gì là nói dối
Tần Hằng đang định nói gì đó thì chợt ho, "Khụ ... khụ ... Phụ thân, đại ca, sức khỏe ta không tốt ... Xin cáo lỗi" rồi đứng dậy rời đi
Nhìn dáng hình xa dần của Tần Hằng, khóe mắt Tần Long Sắc thoảng hiện một tia áy náy nhưng rồi nhanh chóng biến mất
"Lịch nhi, vẫn chưa có tin tức gì của Kiến nhi ư? Cái thằng này cũng thật ... Tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa rồi mà vẫn ham chơi, không chịu trở về Tần gia giúp huynh đệ ... chỉ lêu lổng là giỏi ... Lịch nhi, tất cả nói cho cùng cũng là do con. Thân là gia chủ, vậy mà vẫn để cho nó muốn làm gì thì làm, thật là ..."
Tần Lịch nhẹ giọng đáp, "Phụ thân, người không phải không biết. Bách Kiến vốn không phải người có thể ngồi yên một chỗ. Nếu người ta đã không muốn, ép uổng cũng không phải là cách. Phụ thân, sức khỏe Hằng ra sao, người biết rõ hơn ai hết. Đại hội pháp sư toàn thiên hạ chỉ còn 3 năm nữa là bắt đầu. 30 năm mới có một lần, Tần gia chúng ta đâu thể chỉ có một mình con là thân phận trưởng bối xuất hiện? Trong khi Thiên Lang, Nguyệt Dạ, Vỹ Đồ, hoàng thân quốc thích nước nào nước nấy đều có mặt đầy đủ?"
Tần Long Sắc thở dài, "Lịch nhi, ta biết điều đó. Chỉ có điều, từ ngày truyền lại ngôi vị gia chủ cho con, ta đã nghĩ rửa tay gác kiếm, không tham dự vào chuyện trên thiên hạ nữa. Nay chẳng nhẽ ta lại một lần nữa lộ diện? Thôi ... nếu như đến phút cuối, không còn cách nào khác, thân già này lại phải cực khổ một phen vậy..."
Tần Lịch thấy phụ thân mình đã đồng ý liền lặng im không nói gì, một lúc sau chuyển đề tài sang chuyện khác
Mặt trời ngả dần về tây
Sâu sâu trong hậu viện Tần phủ, nơi cỏ dại mọc đầy, không khí lạnh lẽo, tịch liêu, bóng hình nam nhân cao tuổi chầm chậm tiến gần tới căn phòng xập xệ, mạng nhện giăng đầy, không người quét dọn dễ phải tới hàng trăm, hàng nghìn năm
Căn phòng đó, không gì khác, chính là cấm địa của Tần gia
Tần Long Sắc đứng chắp tay, quan sát cấm địa, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ
Rốt cuộc trong cấm địa này cất giấu cái bí mật kinh khủng nào mà không một ai, kể cả gia chủ, được phép tiếp cận?
Bí mật đó, là gì?
Phụ thân ta từng nói, trước kia có tin đồn, rằng lâu, thật lâu về trước, có một vị Tần công tử, người tiến rất gần tới việc ngồi lên chiếc ghế gia chủ, chỉ vì trái lệnh, đã lẻn vào cấm địa. Sau đó, chàng ta liền biến mất, tựa như bốc hơi khỏi mặt đất, khiến cho người người kinh hãi
Lời đồn đó, thật hư ra sao, không ai biết
Chỉ biết rằng, từ đó tới nay, không một kẻ thứ hai nào dám làm điều tương tự
Bản tính con người ta vốn là tò mò. Dù cho sống trên đời lâu tới bao nhiêu đi chăng nữa, điều đó cũng không hề đổi khác. Tần Long Sắc cũng vậy
Ông cũng rất muốn biết, trong cấm địa là bí mật gì
Tuổi tác đã cao, hỉ nộ ái ố trên đời, ông nếm đã đủ, có còn gì khiến ông lưu luyến?
Bước chân toan cất thì gương mặt nữ nhân xinh đẹp với những đường nét ngọc ngà hiện lên khiến cho thân thể Tần Long Sắc bất động. Bên tai ông vẳng lại tiếng nói nàng cất lên từ bao năm về trước
"Hôm nay, ta ra đi. Mang theo cốt nhục của ngươi. Chúng ta từ nay về sau ai đi đường nấy, có chết cũng không tái kiến! Tạm biệt!"
Không! Ta không thể mạo hiểm như vậy!
Ta hiện tại chưa thể ngã xuống!
Ả ta ra sao, ta không quan tâm
Nhưng ta còn phải tìm lại giọt máu của mình năm đó! Tìm lại cốt nhục cả đời mình chưa kịp gặp gỡ!
Nghĩ tới đây, Tần Long Sắc quay người rời khỏi cấm địa
Có những sai lầm trong đời, một khi đã mắc, là sẽ không thể vãn hồi
Ân hận, hối tiếc, cũng chẳng thể thay đổi được sự đã rồi
---------------------------------------
Sương mờ bao phủ tứ phía, che lấp đi khung cảnh xung quanh nam thanh niên với vẻ ngoài trang nhã tựa đóa hồng liên
Đây là đâu ...?
Đây là chốn nào ...?
Ta rốt cuộc là đang ở nơi đâu ...?
Từ giữa màn sương kỳ bí, con bạch mã với lớp lông tinh khiết, không vướng chút bụi trần chầm chậm đi tới
Nam thanh niên đưa tay, toan chạm vào bạch mã thì nó mở miệng nói
"Tìm ... hãy tìm ... hãy đi tìm ..."
Bàn tay chàng khựng lại giữa không trung, "Tìm? Ta phải tìm cái gì? Ta phải tìm cái gì???"
Bạch mã nhìn sâu vào mắt nam thanh niên rồi xoay người, lao vào mờ sương bất tận
"Tìm ... tìm ... tìm ..."
Cả người ngập ngụa toàn mồ hôi, Tần Khải Quân vùng dậy giữa cơn mơ. Đây là lần thứ bao nhiêu rồi, chàng có giấc mơ này?
Từ ngày chàng còn là một hài nhi, giấc mơ này đã xuất hiện
Những tưởng, một khi trưởng thành, nó sẽ biến mất
Nhưng không. Nó vẫn tiếp tục quấy nhiễu mọi giấc ngủ của chàng
Lần nào cũng như vậy, lặp đi lặp lại
Chàng đứng giữa mờ sương. Bạch mã xuất hiện, kêu chàng "tìm" rồi sau đó rời đi. Và chàng tỉnh giấc!
Giấc mơ đó có ý nghĩa ra sao?
Cớ sao chàng lúc nào cũng mơ thấy nó?
Khoác hờ tấm áo khoác lên mình, Tần Khải Quân cười nhẹ một tiếng rồi mở cửa, tắm mình dưới ánh trăng tươi đẹp
Tại sao ta không lúc nào có thể ngủ ngon?
Tại sao ta lúc nào cũng cảm thấy bản thân thiếu thốn một thứ gì đó nhưng lại không thể gọi tên?
Tại sao lại như vậy?
Tâm tư nặng trĩu của chàng chợt tan biến khi nghe thấy từ xa vẳng lại giọng hát nữ nhân ngọt ngào, say đắm không khác gì những khúc nhạc từ trời cao truyền xuống
Giọng hát ai ... giọng hát ai ... mà hay tới như vậy?
Không kiềm chế nổi sự tò mò của mình, Tần Khải Quân mặc cho gió khuya se lạnh phả vào thân, cất bước đi về phía thanh âm phát xa
Đến nơi, đối diện với khung cảnh thần tiên trước mặt, chàng lần đầu tiên trong đời cảm thấy an yên - thứ cảm giác những tưởng bản thân sẽ không bao giờ hiện hữu
Giọng ca này ... sao ta lại thấy ... quen thuộc đến như vậy ...
Dường như ... đây chẳng phải ... lần đầu tiên ... ta nghe thấy ...
Đây ... là ... cớ ... làm ... sao?
---------------------------------------
Đọc xong lá thư của phụ thân Dạ Cơ, Tuyết Lăng cũng đã đoán được phần nào ẩn ý trong những câu nói cuối cùng của Lữ Nhiên
Ra là vậy ...
Đó là lý do tại sao tại Thiên Lang và Nguyệt Dạ đều có người của tổ chức chữ Vô? Tuy Vỹ Đồ hiện giờ chưa tìm thấy bất cứ điểm nào khả nghi nhưng điều đó cũng không thể chứng minh rằng trong đó không có đồng bọn của Lữ Nhiên
Ra là vậy ...
Đó là lý do tại sao Lữ Nhiên nói rằng, 3 năm nữa, thân nhân, bạn bè trong nhị họ, tam quốc sẽ xuống hoàng tuyền hội ngộ với ta
Ra là vậy ...
Đó là lý do tại sao Lữ Nhiên thà chết cũng không quay về với người nàng kêu hai tiếng "Thánh Sứ"
Nhưng ... cũng còn có 1 số chuyện ... Tuyết Lăng lấy làm khó hiểu
Tỷ như, tại sao năm đó, ba tên hắc y nhân lại nhận nhiệm vụ ám sát nàng? Khi đó, nàng mới chỉ là một hài nhi 6 tuổi, sức mạnh vẫn chưa bộc lộ ra bên ngoài, vẫn chưa lập nên Ám Dạ các, Huyền Thiên lâu, vẫn chưa trở thành Thánh chủ của Tư Ảnh môn. Khi đó, nàng không thể là mối uy hiếp với tổ chức chữ Vô
Tỷ như, tại sao năm đó, ba tên hắc y nhân lại biết được khi nào Đoạn phủ chỉ còn mình nàng để sai Tử Vân đi ám sát?
Tỷ như, tại sao năm đó, sau lần ám sát thất bại, chúng không hề có động thái nào khác nhằm vào nàng?
Vừa đi vừa nghĩ, Tuyết Lăng không biết tự khi nào đã trở về "nhà" - hang động Giang Luân hằng sinh sống. Kể cũng lạ, hang động này không biết có từ khi nào, không, phải là được người khác xây nên từ khi nào mới đúng
Tuy là hang đá nhưng không khí trong đây vô cùng thuần khiết, nhiệt độ dễ chịu, không quá cao, không quá thấp với hàng loạt đồ đạc được tạo nên từ đá vững chắc nhưng cũng vô cùng mềm mại với lớp lá cây quanh năm xanh tốt phủ bên trên
Hang động được chia làm hai phòng chính, một bên dường như là phòng của phu thê với chiếc giường đơn cỡ lớn, dư sức cho hai người nằm. Bên còn lại là hai chiếc giường đôi kê sát bên nhau dành cho con cái. Ngăn cách hai phòng ngủ là một phòng khách, kiêm luôn nhà ăn, cùng với một góc nhỏ là nhà bếp
Ngươi nói, như thế này, không phải do con người tạo ra thì gì?
Trước kia, chỉ có một mình, căn phòng có giường lớn tất nhiên thuộc về Giang Luân. Từ ngày có thêm Tuyết Lăng, chàng dọn qua nằm bên phòng có giường đôi, nhường lại nơi này cho Tuyết Lăng. Ngoại trừ những lúc dùng bữa, nghỉ ngơi, hai người nàng ai ở phòng nấy, không hề có bất cứ hành vi quá mức nào
Nhìn quanh một lượt hang động, Tuyết Lăng không sao tìm thấy Giang Luân. Chắc chàng ta giờ này lại ra cây hồ lô lấy thức ăn về chuẩn bị bữa tối
Ở với chàng lâu ngày, giờ giấc sinh hoạt của chàng sớm đã trở nên quen thuộc với Tuyết Lăng
Định bụng về phòng mình nghỉ ngơi, ngang qua phòng của Giang Luân thấy lá rơi đầy mặt đất, trong lòng Tuyết Lăng cảm thấy không đành liền xoay người lấy chổi, toan quét sạch hộ chàng
Giang Luân chăm sóc nàng tỉ mỉ tới như vậy, nàng chẳng lẽ trơ mắt nhìn phòng chàng trở nên bừa bãi như này sao?
Quét tước sạch sẽ, Tuyết Lăng giờ mới có thời gian ngắm nhìn một vòng căn phòng mình đang đứng. Nội thất đơn giản với những món đồ thiết yếu, không hề có gì đặc biệt. Nàng đang định rời đi thì cảm thấy, giá sách sau lưng hình như vừa chầm chậm chuyển động
Tuyết Lăng đi từng bước về phía giá sách được kết nên từ cành cây và đá, lấy tay chạm vào nó. Nhận thấy không có gì xảy ra, nàng tự cười giễu. Ta lại suy nghĩ nhiều rồi, giá sách sao có thể tự chuyển động? Giang Luân ở bao lâu chẳng sao, ta vừa vào quét được ít lá thì có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?
"Ầm"
Căn phòng rung lắc dữ dội. Đất dưới chân Tuyết Lăng nứt toác, nuốt chửng lấy thân thể nàng. Trần đá trên cao rụng xuống, che lấp toàn bộ khoảng trống vừa mới hình thành, phá hủy hoàn toàn phòng của Giang Luân
Vừa về tới "nhà", Giang Luân liền không hiểu sao lòng cứ cảm thấy bồn chồn. Chưa kịp hiểu tại sao lại vậy thì hàng loạt tiếng động truyền tới khiến cho chàng lo lắng không thôi
Đã có chuyện gì xảy ra?
Chạy tới phòng mình, điều duy nhất chàng nhìn thấy chính là một đống đổ nát, nơi trước kia là chỗ chàng từng sống. Dưới mặt đất là mẩu vải tuyết trắng, thứ y phục Tuyết Lăng mang theo bên mình từ khi đến với thế giới của chàng
Tuyết Lăng ... nàng ... nàng ...
Không ... không ...
Nàng không thể ... không thể ... có chuyện gì được ...
"Tuyết Lăng!!!"
Đáp lại tiếng hét trong đau đớn của Giang Luân chỉ là một sự im lặng, im lặng đến tuyệt đối
---------------------------------------
Nhẹ nhàng dỗ dành đứa con gái bé bỏng của mình đi ngủ, khi chắc rằng bé đã an giấc, Tử Đằng âu yếm nhìn Tử Vân, nhè nhẹ hôn lên trán, không muốn làm bé ta thức giấc
Vân Linh đi tới, nhìn cảnh tượng đó, trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc
Thật ra, hạnh phúc đơn giản lắm, không hề quá xa vời như nhiều người vẫn tưởng
Hài lòng với những gì mình có, chính là hạnh phúc
Có trượng phu yêu thương, có hài nhi ngoan ngoãn, ta còn cần gì nữa đây?
Tử Đằng nhận thấy sự có mặt của Vân Linh, đứng dậy đi về phía nàng, "Đêm đã khuya, sao nàng còn chưa ngủ?"
Vân Linh lấy tay chạm vào bờ má có phần hao gầy của Tử Đằng, xót xa lên tiếng, "Đằng lang, chàng quả thật nghĩ rằng chúng ta nên làm điều đó ư?"
Trong mắt thoáng qua một tia không nỡ nhưng rồi Tử Đằng vẫn kiên định gật đầu, "Vân Linh, nàng cũng biết, sức mạnh của ta và nàng là quá lớn đối với cơ thể của Tử Vân. Nếu không phong ấn chúng lại, ta chỉ sợ ngộ nhỡ ... Đó là chưa nói tới chuyện, "kẻ đó" có thể tới đây bất cứ lúc nào. Đến khi ấy, nếu để "kẻ đó" biết được sự tồn tại của Tử Vân, ta quả thật ..."
Hiểu được nỗi sợ của Tử Đằng, Vân Linh không nói gì nữa mà chỉ ôm chặt lấy thân thể chàng, thân thể người nam tử nàng trao trọn cả cuộc đời mình, "Đằng lang, chàng đừng lo. Chúng ta mai danh ẩn tích ở đây đã một thời gian dài, chưa hề có bất cứ chuyện gì xảy ra. Cùng lắm, nếu như "kẻ đó" tới, chúng ta sẽ hợp công, quyết một trận sống mái. Thiếp không tin, hai người ta lại không đấu lại hắn"
Tử Đằng thở dài, "Nói thật, ta cũng dám chắc chúng ta có phải là đối thủ của "kẻ đó" không nữa. Sức mạnh "kẻ đó" có không hề tầm thường. Ngay cả đối với nàng!"
"Chàng nói cũng có ý đúng. Để mấy ngày nữa, thiếp gửi thư cho nghĩa đệ, nhờ chàng ta tới đây, thay chúng ta chăm sóc cho Tử Vân nếu chẳng may đôi ta gặp sự chẳng lành"
Nghĩ tới vị nghĩa đệ Tử Đằng kết giao trong những tháng ngày lang bạt, vị nghĩa đệ trùng hợp có họ giống phu quân mình, Vân Linh cảm thấy chàng ta là một người tốt, biết cách chăm sóc người khác, đặc biệt là trẻ nhỏ.
Tuy chỉ có điều, thi thoảng, nàng thấy trong mắt chàng ta hiện lên những quang mang khác thường khi nhìn về phía mình. Nhưng rồi, tất cả nhanh chóng biến mất. Nàng cũng không quá bận tâm về chuyện này nữa
Mọi sự có thể do ta suy nghĩ quá nhiều ...
Mọi sự khẳng định là do ta suy nghĩ quá nhiều ...
Tử Đằng quay người, nhìn khuôn mặt xinh xắn, trắng hồng của Tử Vân say giấc nồng, không khỏi mỉm cười, "Vân Linh, Tử Vân càng lớn lại càng giống nàng, sau này nhất định sẽ là một mỹ nhân hiếm có"
Vân Linh có chút e thẹn đáp, "Đằng lang, chàng thật là ... lại trêu thiếp rồi..."
Ánh trăng lấp ló sau từng tầng mây, đem theo những lo lắng, những bất an và cả những biến cố bất ngờ, chìm dần vào đêm đen thăm thẳm
Tử Vân mở mắt ngọc, giữa sắc đen mênh mông, bát ngát hiển hiện hai cánh cửa gỗ khổng lồ, nặng nề, cao quá đầu người, được khóa chặt bởi hằng hà sa số những sợi xích to nhỏ khác nhau, ở hai bên trái phải của nàng
Đứng dậy, Tử Vân chậm bước về phía cửa gỗ. Nàng chạm tay vào cánh cửa bên trái, tất cả xích vô lực rơi xuống, biến mất không chút dấu vết
Cánh cửa mở toang. Ánh sáng chói chang nhấn chìm thân thể Tử Vân
Ngoại giới, chiếc kén khổng lồ từ từ xuất hiện những vết nứt nhỏ bé, rồi lan dần khắp nơi, báo hiệu nữ tử bên trong chuẩn bị phá kén xuất thế
Trải qua một lần sinh tử, Tử Vân rồi sẽ trở thành thế nào? Điều này, không ai dám nói trước
Bởi, ngay cả chính bản thân nàng cũng không hề hay biết về sức mạnh kỳ bí mình sở hữu...
Ngồi giữa vị trí chủ tọa, nam tử trung niên với ngũ quan tuấn tú, không ai khác chính là Tần Lịch, Tần gia chủ. Đưa mắt về nhìn đệ đệ của mình, người sở hữu vẻ ngoài có 8 phần tương tự, duy chỉ có ánh mắt là thừa vẻ mềm mỏng, thiếu vẻ kiên định, Tần Lịch lên tiếng
"Tần Hằng, vẫn chưa có chút tin tức gì của Tần Bách Kiến ư?"
Tần Hằng lắc đầu, "Đại ca, người cũng biết tính cách nhị ca rồi đó. Huynh ấy trước nay vốn là người ưa tự do, thích một mình du ngoạn khắp nơi. Đệ đã phái không biết bao người nhưng trước sau vẫn chưa thể xác định hành tung của nhị ca. Có điều, huynh yên tâm, với công lực của mình, đệ tin thế gian cũng ít người có thể làm tổn thương đến huynh ấy"
Tần Hằng - tam đệ của Tần Lịch, nổi danh là người ôn hòa, chuộng thơ văn, không ưa đánh đấm. Cả đời chỉ lấy duy nhất một chính thê, cũng chính là mẹ đẻ của Tần Kính. Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen, năm đó, khi Tần Kính vừa tròn 1 tuổi, trong lúc chơi đùa, nàng không may ngã xuống sông chết đuối. Kể từ đó, Tần Hằng ở vậy nuôi con, không đi thêm bước nữa
Quan hệ giữa Tần Lịch và Tần Hằng cực kỳ thân thiết khiến cho nhiều người tin rằng, đấy chính là lý do khiến cho Tần Lịch, một người không con không cái, lựa chọn Tần Kính làm người kế thừa Tần gia khi chàng trăm tuổi
Sinh sau Tần Lịch, cũng tức nhị ca của Tần Hằng, là Tần Bách Kiến. Là người không màng thế sự, yêu tự do, thích khám phá, chàng ta hiếm khi bó buộc bản thân tại Tần gia, lựa chọn cho mình cuộc sống nay đây mai đó, coi bốn bể là nhà. Có thể nói, việc tìm chàng không khác gì tìm chim trên trời, không biết nơi đâu mà lần
Năm đó, trong một lần hiếm hoi trở về Tần gia, Tần Bách Kiến bế theo một đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn, đặt tên chàng là Tần Khải Quân, giao lại cho tam đệ mình là Tần Hằng nuôi dưỡng, không nói lấy một lời về việc đứa bé này là con của chàng và nữ nhân nào, khiến cho trong Tần phủ xuất hiện một tin đồn, Tần Khải Quân không phải con đẻ của chàng. Nhiều người thậm chí còn cho đó là lý do thật sự vì sao Tần Lịch không lựa chọn Tần Khải Quân thừa kế Tần gia, chứ không phải là "chuyện đó"
Năm nào cũng vậy, cứ gần đến dịp sinh nhật Tần Khải Quân, Tần Bách Kiến sẽ trở về Tần gia, mang theo những món quà kỳ lạ thu thập được trên toàn thiên hạ, ở lại cùng nhi tử mình một thời gian rồi lại lên đường
Tần Lịch, Tần Hằng đã quen với hành vi này của Tần Bách Kiến. Nếu không phải 3 năm nữa là diễn ra đại hội pháp sư trên toàn thiên hạ, hai người họ cũng không mất công kiếm tìm chàng như vậy dù biết là vô ích
Sức khỏe Tần Hằng trước nay vẫn luôn không tốt. 1 năm không dưới 6 - 7 lần đau ốm, chàng không tiện tham gia vào những sự kiện tổ chức ngoài trời như này. Tần gia có 3 huynh đệ, chẳng nhẽ, ở đại hội người người mong ngóng, chỉ có duy nhất Tần Lịch hiện hữu? Ít nhất cũng phải có 2 người!
Đừng quên, các quốc gia khác, hoàng thượng, hoàng hậu cùng toàn bộ công chúa, hoàng tử sẽ có mặt đầy đủ, không thiếu một ai
Tần Hằng nhẹ nói, "Đại ca, nếu như vẫn không thể tìm thấy nhị ca, 3 năm tới, khi đại hội pháp sư diễn ra, đệ sẽ cùng huynh tham dự. Huynh đừng lo, sức khỏe mình thế nào, đệ là người rõ hơn ai hết"
Tần Lịch khẽ nhíu mày, "Tam đệ, đệ không cần quá mức lo lắng. Ta tin, nhị đệ sẽ trở về đúng lúc. Giả như đệ ấy vẫn bặt vô âm tín, ngoài ta ra, vẫn còn có người có thể thay đệ cơ mà"
"Ý huynh ... chẳng nhẽ ... lại là ..."
Thanh âm già cả vang lên nơi cửa gỗ mở toang, thu hút toàn bộ sự chú ý của Tần Hằng và Tần Lịch
"Ý con nói ta có phải không, Tần Lịch? Nếu biết trước việc nào cũng cần tới ta, ta đã không sớm trao ngôi vị gia chủ cho con rồi. Ta già rồi, chỉ muốn tận hưởng những tháng ngày cuối đời trong bình yên, đó là yêu cầu quá đáng lắm sao?"
Thân hình lực lưỡng, khuôn mặt tuy đã trải qua sự tàn phá của thời gian nhưng vẫn hiện lên nét khỏe khoắn, thậm chí so với con trai út của mình - Tần Hằng, lão nhân vừa lên tiếng trông còn căng tràn sức sống hơn
Lão nhân đó tên là Tần Long Sắc, Tần gia chủ tiền nhiệm, cũng tức phụ thân của ba huynh đệ Tần Lịch, Tần Bách Kiến và Tần Hằng
Thông lệ, khi gia chủ tiền nhiệm qua đời, người được bổ nhiệm trước đó sẽ trở thành gia chủ đời kế tiếp. Nhưng trường hợp của Tần Lịch thì khác. Năm đó, trải qua một cơn bạo bệnh, Tần Long Sắc chợt nhận ra, cả cuộc đời này bản thân đã cống hiến quá nhiều cho Tần gia, đã quá mệt mỏi với những tranh tranh đấu đấu trên cõi đời nên liền lui về sau hậu trường, để trưởng tử của mình lên nắm quyền
Lại nói về quyết định của Tần Long Sắc, khi xưa có tin đồn, người ông định trao vị trí gia chủ cho chính là Tần Hằng. Vì tuy là người không phù hợp với việc chiến đấu, tính cách có phần ôn hòa quá mức nhưng xét về tài trí, xét về đức độ, chàng không hề thua kém đại ca mình. Nhưng rồi, đến cuối cùng, Tần Long Sắc lại đổi ý, lựa chọn Tần Lịch
Số phận trêu ngươi, Tần Lịch tuy tuổi đã ngoài tứ tuần nhưng vợ con chưa có. Đứa cháu trai Tần Kính lại thông minh, tài giỏi ít người sánh kịp nên lại được chàng trau dồi, bồi dưỡng, tương lai rất có khả năng trở thành gia chủ
Đi một vòng tròn lớn, mọi thứ lại trở về ngay đúng vạch xuất phát
Cái gì là của ai, rốt cuộc vẫn là của người đó
Tần Lịch, Tần Hằng thi lễ, "Bái kiến phụ thân"
Tần Long Sắc phẩy tay một cái rồi ngồi xuống, mở lời, "Lịch nhi, Hằng nhi, phụ thân đã già. Chuyện của thiên hạ, phụ thân quản không nổi nữa rồi. Mọi chuyện giờ chỉ trông cậy vào lớp trẻ tụi con thôi. Đừng kéo phụ thân ra nữa, có được không?"
Thân thể tráng kiện, nước da hồng hào của người vừa mở miệng khiến cho những lời nói đau ốm phát ra không khác gì là nói dối
Tần Hằng đang định nói gì đó thì chợt ho, "Khụ ... khụ ... Phụ thân, đại ca, sức khỏe ta không tốt ... Xin cáo lỗi" rồi đứng dậy rời đi
Nhìn dáng hình xa dần của Tần Hằng, khóe mắt Tần Long Sắc thoảng hiện một tia áy náy nhưng rồi nhanh chóng biến mất
"Lịch nhi, vẫn chưa có tin tức gì của Kiến nhi ư? Cái thằng này cũng thật ... Tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa rồi mà vẫn ham chơi, không chịu trở về Tần gia giúp huynh đệ ... chỉ lêu lổng là giỏi ... Lịch nhi, tất cả nói cho cùng cũng là do con. Thân là gia chủ, vậy mà vẫn để cho nó muốn làm gì thì làm, thật là ..."
Tần Lịch nhẹ giọng đáp, "Phụ thân, người không phải không biết. Bách Kiến vốn không phải người có thể ngồi yên một chỗ. Nếu người ta đã không muốn, ép uổng cũng không phải là cách. Phụ thân, sức khỏe Hằng ra sao, người biết rõ hơn ai hết. Đại hội pháp sư toàn thiên hạ chỉ còn 3 năm nữa là bắt đầu. 30 năm mới có một lần, Tần gia chúng ta đâu thể chỉ có một mình con là thân phận trưởng bối xuất hiện? Trong khi Thiên Lang, Nguyệt Dạ, Vỹ Đồ, hoàng thân quốc thích nước nào nước nấy đều có mặt đầy đủ?"
Tần Long Sắc thở dài, "Lịch nhi, ta biết điều đó. Chỉ có điều, từ ngày truyền lại ngôi vị gia chủ cho con, ta đã nghĩ rửa tay gác kiếm, không tham dự vào chuyện trên thiên hạ nữa. Nay chẳng nhẽ ta lại một lần nữa lộ diện? Thôi ... nếu như đến phút cuối, không còn cách nào khác, thân già này lại phải cực khổ một phen vậy..."
Tần Lịch thấy phụ thân mình đã đồng ý liền lặng im không nói gì, một lúc sau chuyển đề tài sang chuyện khác
Mặt trời ngả dần về tây
Sâu sâu trong hậu viện Tần phủ, nơi cỏ dại mọc đầy, không khí lạnh lẽo, tịch liêu, bóng hình nam nhân cao tuổi chầm chậm tiến gần tới căn phòng xập xệ, mạng nhện giăng đầy, không người quét dọn dễ phải tới hàng trăm, hàng nghìn năm
Căn phòng đó, không gì khác, chính là cấm địa của Tần gia
Tần Long Sắc đứng chắp tay, quan sát cấm địa, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ
Rốt cuộc trong cấm địa này cất giấu cái bí mật kinh khủng nào mà không một ai, kể cả gia chủ, được phép tiếp cận?
Bí mật đó, là gì?
Phụ thân ta từng nói, trước kia có tin đồn, rằng lâu, thật lâu về trước, có một vị Tần công tử, người tiến rất gần tới việc ngồi lên chiếc ghế gia chủ, chỉ vì trái lệnh, đã lẻn vào cấm địa. Sau đó, chàng ta liền biến mất, tựa như bốc hơi khỏi mặt đất, khiến cho người người kinh hãi
Lời đồn đó, thật hư ra sao, không ai biết
Chỉ biết rằng, từ đó tới nay, không một kẻ thứ hai nào dám làm điều tương tự
Bản tính con người ta vốn là tò mò. Dù cho sống trên đời lâu tới bao nhiêu đi chăng nữa, điều đó cũng không hề đổi khác. Tần Long Sắc cũng vậy
Ông cũng rất muốn biết, trong cấm địa là bí mật gì
Tuổi tác đã cao, hỉ nộ ái ố trên đời, ông nếm đã đủ, có còn gì khiến ông lưu luyến?
Bước chân toan cất thì gương mặt nữ nhân xinh đẹp với những đường nét ngọc ngà hiện lên khiến cho thân thể Tần Long Sắc bất động. Bên tai ông vẳng lại tiếng nói nàng cất lên từ bao năm về trước
"Hôm nay, ta ra đi. Mang theo cốt nhục của ngươi. Chúng ta từ nay về sau ai đi đường nấy, có chết cũng không tái kiến! Tạm biệt!"
Không! Ta không thể mạo hiểm như vậy!
Ta hiện tại chưa thể ngã xuống!
Ả ta ra sao, ta không quan tâm
Nhưng ta còn phải tìm lại giọt máu của mình năm đó! Tìm lại cốt nhục cả đời mình chưa kịp gặp gỡ!
Nghĩ tới đây, Tần Long Sắc quay người rời khỏi cấm địa
Có những sai lầm trong đời, một khi đã mắc, là sẽ không thể vãn hồi
Ân hận, hối tiếc, cũng chẳng thể thay đổi được sự đã rồi
---------------------------------------
Sương mờ bao phủ tứ phía, che lấp đi khung cảnh xung quanh nam thanh niên với vẻ ngoài trang nhã tựa đóa hồng liên
Đây là đâu ...?
Đây là chốn nào ...?
Ta rốt cuộc là đang ở nơi đâu ...?
Từ giữa màn sương kỳ bí, con bạch mã với lớp lông tinh khiết, không vướng chút bụi trần chầm chậm đi tới
Nam thanh niên đưa tay, toan chạm vào bạch mã thì nó mở miệng nói
"Tìm ... hãy tìm ... hãy đi tìm ..."
Bàn tay chàng khựng lại giữa không trung, "Tìm? Ta phải tìm cái gì? Ta phải tìm cái gì???"
Bạch mã nhìn sâu vào mắt nam thanh niên rồi xoay người, lao vào mờ sương bất tận
"Tìm ... tìm ... tìm ..."
Cả người ngập ngụa toàn mồ hôi, Tần Khải Quân vùng dậy giữa cơn mơ. Đây là lần thứ bao nhiêu rồi, chàng có giấc mơ này?
Từ ngày chàng còn là một hài nhi, giấc mơ này đã xuất hiện
Những tưởng, một khi trưởng thành, nó sẽ biến mất
Nhưng không. Nó vẫn tiếp tục quấy nhiễu mọi giấc ngủ của chàng
Lần nào cũng như vậy, lặp đi lặp lại
Chàng đứng giữa mờ sương. Bạch mã xuất hiện, kêu chàng "tìm" rồi sau đó rời đi. Và chàng tỉnh giấc!
Giấc mơ đó có ý nghĩa ra sao?
Cớ sao chàng lúc nào cũng mơ thấy nó?
Khoác hờ tấm áo khoác lên mình, Tần Khải Quân cười nhẹ một tiếng rồi mở cửa, tắm mình dưới ánh trăng tươi đẹp
Tại sao ta không lúc nào có thể ngủ ngon?
Tại sao ta lúc nào cũng cảm thấy bản thân thiếu thốn một thứ gì đó nhưng lại không thể gọi tên?
Tại sao lại như vậy?
Tâm tư nặng trĩu của chàng chợt tan biến khi nghe thấy từ xa vẳng lại giọng hát nữ nhân ngọt ngào, say đắm không khác gì những khúc nhạc từ trời cao truyền xuống
Giọng hát ai ... giọng hát ai ... mà hay tới như vậy?
Không kiềm chế nổi sự tò mò của mình, Tần Khải Quân mặc cho gió khuya se lạnh phả vào thân, cất bước đi về phía thanh âm phát xa
Đến nơi, đối diện với khung cảnh thần tiên trước mặt, chàng lần đầu tiên trong đời cảm thấy an yên - thứ cảm giác những tưởng bản thân sẽ không bao giờ hiện hữu
Giọng ca này ... sao ta lại thấy ... quen thuộc đến như vậy ...
Dường như ... đây chẳng phải ... lần đầu tiên ... ta nghe thấy ...
Đây ... là ... cớ ... làm ... sao?
---------------------------------------
Đọc xong lá thư của phụ thân Dạ Cơ, Tuyết Lăng cũng đã đoán được phần nào ẩn ý trong những câu nói cuối cùng của Lữ Nhiên
Ra là vậy ...
Đó là lý do tại sao tại Thiên Lang và Nguyệt Dạ đều có người của tổ chức chữ Vô? Tuy Vỹ Đồ hiện giờ chưa tìm thấy bất cứ điểm nào khả nghi nhưng điều đó cũng không thể chứng minh rằng trong đó không có đồng bọn của Lữ Nhiên
Ra là vậy ...
Đó là lý do tại sao Lữ Nhiên nói rằng, 3 năm nữa, thân nhân, bạn bè trong nhị họ, tam quốc sẽ xuống hoàng tuyền hội ngộ với ta
Ra là vậy ...
Đó là lý do tại sao Lữ Nhiên thà chết cũng không quay về với người nàng kêu hai tiếng "Thánh Sứ"
Nhưng ... cũng còn có 1 số chuyện ... Tuyết Lăng lấy làm khó hiểu
Tỷ như, tại sao năm đó, ba tên hắc y nhân lại nhận nhiệm vụ ám sát nàng? Khi đó, nàng mới chỉ là một hài nhi 6 tuổi, sức mạnh vẫn chưa bộc lộ ra bên ngoài, vẫn chưa lập nên Ám Dạ các, Huyền Thiên lâu, vẫn chưa trở thành Thánh chủ của Tư Ảnh môn. Khi đó, nàng không thể là mối uy hiếp với tổ chức chữ Vô
Tỷ như, tại sao năm đó, ba tên hắc y nhân lại biết được khi nào Đoạn phủ chỉ còn mình nàng để sai Tử Vân đi ám sát?
Tỷ như, tại sao năm đó, sau lần ám sát thất bại, chúng không hề có động thái nào khác nhằm vào nàng?
Vừa đi vừa nghĩ, Tuyết Lăng không biết tự khi nào đã trở về "nhà" - hang động Giang Luân hằng sinh sống. Kể cũng lạ, hang động này không biết có từ khi nào, không, phải là được người khác xây nên từ khi nào mới đúng
Tuy là hang đá nhưng không khí trong đây vô cùng thuần khiết, nhiệt độ dễ chịu, không quá cao, không quá thấp với hàng loạt đồ đạc được tạo nên từ đá vững chắc nhưng cũng vô cùng mềm mại với lớp lá cây quanh năm xanh tốt phủ bên trên
Hang động được chia làm hai phòng chính, một bên dường như là phòng của phu thê với chiếc giường đơn cỡ lớn, dư sức cho hai người nằm. Bên còn lại là hai chiếc giường đôi kê sát bên nhau dành cho con cái. Ngăn cách hai phòng ngủ là một phòng khách, kiêm luôn nhà ăn, cùng với một góc nhỏ là nhà bếp
Ngươi nói, như thế này, không phải do con người tạo ra thì gì?
Trước kia, chỉ có một mình, căn phòng có giường lớn tất nhiên thuộc về Giang Luân. Từ ngày có thêm Tuyết Lăng, chàng dọn qua nằm bên phòng có giường đôi, nhường lại nơi này cho Tuyết Lăng. Ngoại trừ những lúc dùng bữa, nghỉ ngơi, hai người nàng ai ở phòng nấy, không hề có bất cứ hành vi quá mức nào
Nhìn quanh một lượt hang động, Tuyết Lăng không sao tìm thấy Giang Luân. Chắc chàng ta giờ này lại ra cây hồ lô lấy thức ăn về chuẩn bị bữa tối
Ở với chàng lâu ngày, giờ giấc sinh hoạt của chàng sớm đã trở nên quen thuộc với Tuyết Lăng
Định bụng về phòng mình nghỉ ngơi, ngang qua phòng của Giang Luân thấy lá rơi đầy mặt đất, trong lòng Tuyết Lăng cảm thấy không đành liền xoay người lấy chổi, toan quét sạch hộ chàng
Giang Luân chăm sóc nàng tỉ mỉ tới như vậy, nàng chẳng lẽ trơ mắt nhìn phòng chàng trở nên bừa bãi như này sao?
Quét tước sạch sẽ, Tuyết Lăng giờ mới có thời gian ngắm nhìn một vòng căn phòng mình đang đứng. Nội thất đơn giản với những món đồ thiết yếu, không hề có gì đặc biệt. Nàng đang định rời đi thì cảm thấy, giá sách sau lưng hình như vừa chầm chậm chuyển động
Tuyết Lăng đi từng bước về phía giá sách được kết nên từ cành cây và đá, lấy tay chạm vào nó. Nhận thấy không có gì xảy ra, nàng tự cười giễu. Ta lại suy nghĩ nhiều rồi, giá sách sao có thể tự chuyển động? Giang Luân ở bao lâu chẳng sao, ta vừa vào quét được ít lá thì có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?
"Ầm"
Căn phòng rung lắc dữ dội. Đất dưới chân Tuyết Lăng nứt toác, nuốt chửng lấy thân thể nàng. Trần đá trên cao rụng xuống, che lấp toàn bộ khoảng trống vừa mới hình thành, phá hủy hoàn toàn phòng của Giang Luân
Vừa về tới "nhà", Giang Luân liền không hiểu sao lòng cứ cảm thấy bồn chồn. Chưa kịp hiểu tại sao lại vậy thì hàng loạt tiếng động truyền tới khiến cho chàng lo lắng không thôi
Đã có chuyện gì xảy ra?
Chạy tới phòng mình, điều duy nhất chàng nhìn thấy chính là một đống đổ nát, nơi trước kia là chỗ chàng từng sống. Dưới mặt đất là mẩu vải tuyết trắng, thứ y phục Tuyết Lăng mang theo bên mình từ khi đến với thế giới của chàng
Tuyết Lăng ... nàng ... nàng ...
Không ... không ...
Nàng không thể ... không thể ... có chuyện gì được ...
"Tuyết Lăng!!!"
Đáp lại tiếng hét trong đau đớn của Giang Luân chỉ là một sự im lặng, im lặng đến tuyệt đối
---------------------------------------
Nhẹ nhàng dỗ dành đứa con gái bé bỏng của mình đi ngủ, khi chắc rằng bé đã an giấc, Tử Đằng âu yếm nhìn Tử Vân, nhè nhẹ hôn lên trán, không muốn làm bé ta thức giấc
Vân Linh đi tới, nhìn cảnh tượng đó, trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc
Thật ra, hạnh phúc đơn giản lắm, không hề quá xa vời như nhiều người vẫn tưởng
Hài lòng với những gì mình có, chính là hạnh phúc
Có trượng phu yêu thương, có hài nhi ngoan ngoãn, ta còn cần gì nữa đây?
Tử Đằng nhận thấy sự có mặt của Vân Linh, đứng dậy đi về phía nàng, "Đêm đã khuya, sao nàng còn chưa ngủ?"
Vân Linh lấy tay chạm vào bờ má có phần hao gầy của Tử Đằng, xót xa lên tiếng, "Đằng lang, chàng quả thật nghĩ rằng chúng ta nên làm điều đó ư?"
Trong mắt thoáng qua một tia không nỡ nhưng rồi Tử Đằng vẫn kiên định gật đầu, "Vân Linh, nàng cũng biết, sức mạnh của ta và nàng là quá lớn đối với cơ thể của Tử Vân. Nếu không phong ấn chúng lại, ta chỉ sợ ngộ nhỡ ... Đó là chưa nói tới chuyện, "kẻ đó" có thể tới đây bất cứ lúc nào. Đến khi ấy, nếu để "kẻ đó" biết được sự tồn tại của Tử Vân, ta quả thật ..."
Hiểu được nỗi sợ của Tử Đằng, Vân Linh không nói gì nữa mà chỉ ôm chặt lấy thân thể chàng, thân thể người nam tử nàng trao trọn cả cuộc đời mình, "Đằng lang, chàng đừng lo. Chúng ta mai danh ẩn tích ở đây đã một thời gian dài, chưa hề có bất cứ chuyện gì xảy ra. Cùng lắm, nếu như "kẻ đó" tới, chúng ta sẽ hợp công, quyết một trận sống mái. Thiếp không tin, hai người ta lại không đấu lại hắn"
Tử Đằng thở dài, "Nói thật, ta cũng dám chắc chúng ta có phải là đối thủ của "kẻ đó" không nữa. Sức mạnh "kẻ đó" có không hề tầm thường. Ngay cả đối với nàng!"
"Chàng nói cũng có ý đúng. Để mấy ngày nữa, thiếp gửi thư cho nghĩa đệ, nhờ chàng ta tới đây, thay chúng ta chăm sóc cho Tử Vân nếu chẳng may đôi ta gặp sự chẳng lành"
Nghĩ tới vị nghĩa đệ Tử Đằng kết giao trong những tháng ngày lang bạt, vị nghĩa đệ trùng hợp có họ giống phu quân mình, Vân Linh cảm thấy chàng ta là một người tốt, biết cách chăm sóc người khác, đặc biệt là trẻ nhỏ.
Tuy chỉ có điều, thi thoảng, nàng thấy trong mắt chàng ta hiện lên những quang mang khác thường khi nhìn về phía mình. Nhưng rồi, tất cả nhanh chóng biến mất. Nàng cũng không quá bận tâm về chuyện này nữa
Mọi sự có thể do ta suy nghĩ quá nhiều ...
Mọi sự khẳng định là do ta suy nghĩ quá nhiều ...
Tử Đằng quay người, nhìn khuôn mặt xinh xắn, trắng hồng của Tử Vân say giấc nồng, không khỏi mỉm cười, "Vân Linh, Tử Vân càng lớn lại càng giống nàng, sau này nhất định sẽ là một mỹ nhân hiếm có"
Vân Linh có chút e thẹn đáp, "Đằng lang, chàng thật là ... lại trêu thiếp rồi..."
Ánh trăng lấp ló sau từng tầng mây, đem theo những lo lắng, những bất an và cả những biến cố bất ngờ, chìm dần vào đêm đen thăm thẳm
Tử Vân mở mắt ngọc, giữa sắc đen mênh mông, bát ngát hiển hiện hai cánh cửa gỗ khổng lồ, nặng nề, cao quá đầu người, được khóa chặt bởi hằng hà sa số những sợi xích to nhỏ khác nhau, ở hai bên trái phải của nàng
Đứng dậy, Tử Vân chậm bước về phía cửa gỗ. Nàng chạm tay vào cánh cửa bên trái, tất cả xích vô lực rơi xuống, biến mất không chút dấu vết
Cánh cửa mở toang. Ánh sáng chói chang nhấn chìm thân thể Tử Vân
Ngoại giới, chiếc kén khổng lồ từ từ xuất hiện những vết nứt nhỏ bé, rồi lan dần khắp nơi, báo hiệu nữ tử bên trong chuẩn bị phá kén xuất thế
Trải qua một lần sinh tử, Tử Vân rồi sẽ trở thành thế nào? Điều này, không ai dám nói trước
Bởi, ngay cả chính bản thân nàng cũng không hề hay biết về sức mạnh kỳ bí mình sở hữu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.