Chương 90: Hợp tác
Chunghee
06/10/2015
Chưa có bao giờ trong lịch sử,
quần chúng Thiên Lang lại sục sôi tinh thần ái quốc đến như vậy. Tại
vòng chung kết của đại hội pháp sư, kẻ thù chung của đất nước, người đã
sát hại tiên hoàng Hoàng Lực cùng với ái phi Lữ Nhiên và thái tử Hoàng
Đằng, rốt cuộc cũng lộ diện, giải nỗi oan khuất thấu trời xanh của Hoàng Quân và Mộc Nhã
Càng căm hờn cái tổ chức chữ “Vô” bao nhiêu, nhân dân lại càng cảm thấy xót xa cho vị quân vương trẻ tuổi của mình bấy nhiêu. Thời gian qua, một bộ phận không nhỏ con người nơi đây đã nghe lời xúc xiểm, dèm pha, tin rằng chính Hoàng Quân cùng với Mộc Nhã bày mưu ám hại Hoàng Lực để có thể đường đường chính chính ở bên nhau. Giờ nhìn lại, họ chợt nhận ra, lời đồn đó rất có thể là do tổ chức bí hiểm kia tung ra, để làm lung lạc lòng dân, phá từ trong phá ra, từ đó hủy hoại đất nước mình
Độc! Quả thực quá độc!!!
Nhận thấy được nguy cơ đất nước phải đối mặt cộng với sự yếu kém của đội quân pháp sư hiện tại, Hoàng Quân ngay lập tức thành lập nên Hộ Quốc phủ, đứng đầu không ai khác ngoài năm người Thế Thành, đương kim vô địch của kỳ thi pháp sư, có trách nhiệm đào tạo, dẫn dắt, chỉ huy những pháp sư trẻ tuổi, có tiềm năng trở thành lá chắn bảo vệ cho sự hòa bình, thịnh trị nơi đây
Trước quyền lực to lớn của Hộ Quốc phủ, nhiều đại thần trong triều cảm thấy không thể để cho một đám người vốn chẳng thuộc Thiên Lang nắm giữ. Ai mà biết được bọn họ thật sự là ai? Nhỡ đâu là nội gián của nước khác, hay thậm chí là của cái tổ chức kia cài vào thì sao?
Đối diện với sự ngờ vực, phản đối đó, Hoàng My, lấy thân phận là công chúa độc nhất của Thiên Lang, tình nguyện gia nhập Hộ Quốc phủ để đảm bảo Thế Thành cùng bằng hữu không gây nên những điều bất lợi cho quốc gia
Cảm phục tinh thần kiên cường, mạnh mẽ của người con gái vốn trước nay mang tiếng ủy mị, Tần Khải Quân nổi lòng nghĩa hiệp, mở lời với Hoàng Quân, xin phép cho bản thân ở lại Thiên Lang một thời gian, góp chút sức mọn trong việc phát triển Hộ Quốc phủ
Tần Kính, đứng ở cương vị là người kế vị Tần gia tương lai, không thể làm ngơ trước những khó khăn Thiên Lang đang phải đối đầu, liền mạn phép Hoàng Quân quấy quả đôi ngày. Trước là để đảm bảo biểu huynh mình không có việc gì, sau là để củng cố mối quan hệ giữa Tần gia và Thiên Lang quốc
Phủ đệ của Hộ Quốc phủ, chính là căn nhà to lớn của nam nhân béo tốt đã cả gan tự ý liên hệ với Pháp Sư hội, người mà giờ đây đã bị tịch thu toàn bộ tài sản, đồng thời bị trục xuất vĩnh viễn khỏi Thiên Lang!
Là phận nữ nhi, hơn nữa lại còn là công chúa, Hoàng My dĩ nhiên không thể ở chung với nam nhân! Hoàng My đã vậy, Phụng Nhan cũng chẳng thể khác biệt, kể cả từ trước tới nay nàng ta dường như chưa bao giờ để ý tới chuyện đó
Hộ Quốc phủ được chia ra làm hai phân khu chính, Đông và Tây. Phía Đông, là nơi ở của đàn ông, bao gồm Thế Thành, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ và Tử Y. Phía Tây là nơi ở của Hoàng My và Phụng Nhan. Giao giữa hai khu là một khoảng sân rộng rãi, thoáng đãng, nơi ngày ngày tất cả pháp sư có mặt để luyện công
Thuần Sư, do Thế Thành, Phụng Nhan và Tử Y chịu trách nhiệm giảng dạy. Diệt Sư, do huynh đệ Khuynh Đình và Hoàng My dìu dắt, với sự cố vấn tận tình của Tần Khải Quân và Tần Kính
Lại một ngày đẹp trời tại Hộ Quốc phủ
Cánh cửa gỗ hé mở, một thân hình mềm mại, uyển chuyển với tà áo trễ vai quyến rũ, thướt tha từ trong phòng đi ra
Dưới gốc cây phong, nam tử với lớp áo mang màu hồng cánh sen khẽ tựa lưng, khuôn mặt chàng nghiêng nghiêng 45 độ, ánh mắt chàng xa xăm nhìn về phía chân trời, như thể đang kiếm tìm một điều vô định, điều mà ngay chính cả bản thân chàng cũng không biết được, đó là gì
Những cánh lá đỏ rực chao liệng trên không trung, chậm rãi buông mình xuống dưới mặt đất lạnh lẽo. Chàng đứng đó, trong sắc đỏ của lá, sắc xanh của trời, sắc hồng của áo, dưới làn gió hiu hiu làm tung bay mái tóc mây mềm mại, với khuôn mặt trắng trẻo, tinh khiết tựa làn tuyết mùa đông với những đường nét đẹp tựa tranh vẽ, làm lỡ nhịp bất cứ trái tim ai một lần nhìn đến
Đẹp!
Khung cảnh sao mà đẹp đến thế!
Đẹp đến nao lòng! Đẹp đến xuyến xao!
Phụng Nhan nhìn cảnh trước mặt, hờ hững bước đi. Bóng chàng khuất dạng cũng là lúc ánh mắt xa xăm của Tần Khải Quân biến mất
Chàng lấy tay gõ mạnh vào thân cây, “Đủ rồi, dừng lại đi. Có tác dụng gì đâu cơ chứ?”
Lá phút chốc ngừng rơi. Gió đột nhiên ngừng thổi
Đằng sau thân cây khổng lồ, hai nam tử vận y phục đen tuyền xuất hiện, trong đó có một kẻ đang cầm trong tay chiếc quạt mo khổng lồ, không ai khác chính là người hầu cận thân của Tần Khải Quân
Kẻ thứ nhất nói, “Thiếu gia, vậy nô tài không phải rung cây nữa sao?”
Kẻ thứ hai nói, “Thiếu gia, vậy nô tài không phải quạt nữa ư?”
Tần Khải Quân nói, “Hai người các ngươi … ta quả thật là nuôi một lũ vô dụng mà. Hôm nay, ta phạt các ngươi không được ăn cơm trưa” rồi bực tức rời đi
Hai nam tử áo đen ôm chầm lấy nhau nức nở từng lời
“Ta đã nói ngươi phải rung cây mạnh hơn nữa rồi mà không nghe ta”
“Ta đã dặn ngươi phải quạt mạnh lên rồi …”
“Ta đã làm theo đúng lời ngươi dặn rồi … Hu hu … ai biết được nguyên cớ vì sao thiếu gia nổi giận cơ chứ?”
“Ôi … bữa trưa của ta … bữa trưa ngon lành của ta …”
Trưa qua, chiều tới
Phụng Nhan thướt tha dạo bước trong hoa viên, thầm cản thán trước vẻ ngoài không tì vết của mình, thứ vẻ ngoài so với chúng hoa rạng rỡ hơn gấp muôn phần
Bước chân chàng đang đi chợt dừng lại khi trước mắt, hình ảnh nam tử trong lớp áo hồng cánh sen, sở hữu vẻ ngoài trong trẻo tựa nước, đang được bao quanh bởi lớp lớp hồ điệp lộng lẫy sắc màu
Hương thơm lan tỏa khắp hoa viên rộng lớn, cộng thêm sắc hoa tươi thắm, không khác như bức tranh miêu tả sự tươi mới của cảnh vật mỗi độ xuân sang
Nam tử khe khẽ nghiêng đầu, môi hồng nhếch lên tạo thành hình bán nguyệt xinh đẹp, ánh mắt như gần như xa quan sát tứ phía, như thể tìm kiếm điều gì đó gần ngay trước mắt nhưng cũng thật sao quá xa xôi
Phụng Nhan nhấc chân, uyển chuyển quay người rời khỏi hoa viên. Trong phút chốc, chàng cứ nghĩ, thế gian này có nam nhân đẹp hơn mình, nhưng rồi, giây phút đó nhanh chóng qua đi. Vẻ đẹp của chàng làm sao có ai có thể sánh được cơ chứ?
Tần Khải Quân nhận thấy ngay cả 1 tia cảm giác, Phụng Nhan cũng đều không có, liền tức tối lấy quạt thổi bay đàn bươm bướm xung quanh mình, gắt giọng về phía sau, “Hai ngươi kiếm ở đâu ra đám hồ điệp xấu xí này cơ chứ? Chúng làm sao có thể làm nổi bật dung mạo hơn người của ta! Hai người các ngươi … tối nay ta cấm không được ăn tối!”
Hai nam nhân áo đen muốn khóc mà khóc không nổi. Trưa đã không được ăn, tối giờ cũng bắt nhịn, họ lấy đâu ra sức mà khóc. Không bị ngất đi đã là may lắm rồi, còn ở đó mà khóc lóc gì cơ chứ?
Thiếu gia … thiếu gia … ngài thật là … thật là … Hu hu … chỉ khổ cho kẻ làm nô tài như ta thôi …
Hu hu … ta đói … đói quá đi …
Ánh sáng cuối ngày chìm vào cuối chân trời xa xăm
Nam tử áo hồng cánh sen với đôi mắt mang màu hổ phách đi đi lại lại trước căn phòng đóng kín. Nghe thấy tiếng bước chân ngày một to dần hướng về phía cửa, chàng ta liền đứng nghiêng người, phe phẩy quạt giấy, bộ dáng thanh tao đợi chờ dáng hình thân thương xuất hiện
Những cánh hoa hồng từ trên cao che phủ cả một khoảng trời đêm, dịu dàng rơi xuống tà áo mềm mượt của nam tử
“Két”
Nghe thấy tiếng cửa mở, nam tử nhắm nghiền mắt ngọc, giọng nói chàng thoang thoảng truyền trong không khí, “Nàng nói xem, vào một tiết trời dịu mát như đêm nay, hai người chúng ta, cô nam quả nữ có phải nên dành chút thời gian bên nhau, không làm lãng phí cảnh xuân tươi đẹp trước mắt không?”
“Khải Quân công tử, công tử làm gì ở đây thế? Hơn nữa, giờ đang là mùa thu, chứ có phải mùa xuân đâu?”
Nghe thấy giọng nói có phần xa lạ vang lên, nam tử mở to mắt, nhìn người vừa lên tiếng. Đó là một nữ nhân sở hữu làn da trắng trẻo, dung nhan thanh tú với đôi mắt ngập tràn buồn thương
“Hoàng My công chúa, đêm đã khuya, người còn tới Thuần Sư khu làm gì vậy?”
Hoàng My buồn bã lắc đầu, “Ta tới là có chút chuyện. Còn chàng, Tần Khải Quân, sao giờ này chàng vẫn chưa đi nghỉ?”
Tần Khải Quân đáp, “Ta chỉ đang thưởng thức cảnh đêm tuyệt đẹp này mà thôi. Công chúa, người có nhìn thấy trong phòng còn ai khác nữa không?”
“Có vẻ như không chỉ có riêng chàng nhận thấy đêm nay thật đẹp. Trong phòng không còn ai khác nữa đâu”
“Vậy sao…”
Hoàng My u sầu quay lưng nhìn cánh cửa gỗ im lìm đóng chặt rồi nói lời từ biệt với Tần Khải Quân. Tần Khải Quân đợi đến khi chỉ còn một mình liền nói vọng lên phía nóc nhà, “Hai cái tên nô tài vô dụng kia, các ngươi làm ăn kiểu gì thế hả? Cái gì mà Phụng Nhan chỉ ở Thuần Sư khu một mình? Cái gì mà Thế Thành cùng tên thiếu ngủ kia đi vắng? Các ngươi … thật là … sáng mai, các ngươi đừng có ăn nữa”
Hai nam tử áo đen lấy tay ôm chặt chiếc bụng rỗng tuếch của mình, mặt mày xanh hơn tàu lá, cảm thấy oan khuất không để đâu cho hết
Rõ ràng ta nhìn thấy trong phòng chỉ còn Phụng Nhan cô nương nên mới báo cho thiếu gia … Vậy mà sao … mà sao …
Ta đói … đói quá đi …
Đi tới bên hồ cá xanh mướt, Hoàng My nhìn thấy Phụng Nhan đang vui vẻ soi mình dưới nước. Nàng quay người, toan rời đi thì sau lưng vang lên tiếng nói, “Hoàng My, sao gặp ta, nàng chưa nói tiếng nào đã rời đi rồi. Ta tưởng, thân là công chúa, nàng phải là người biết phép lịch sự tối thiểu chứ?”
Hoàng My nặn ra nụ cười tươi tắn nhất có thể của mình, nhìn thẳng vào mắt Phụng Nhan đáp lời, “Ta chỉ là nghĩ, có thể Phụng Nhan cô nương đang muốn ở một mình nên không dám quấy rầy. Nếu người nghĩ đó là bất lịch sự thì cho ta xin lỗi”
Phụng Nhan đứng dậy, đưa tay chỉnh lại mái tóc êm mượt tựa suối tơ của mình, yểu điệu nói, “Thật là thế sao?”
Hoàng My chậm rãi gật đầu, “Thật! Ta và cô nương không thù không oán, việc gì ta phải nói dối cô”
Phụng Nhan tiến từng bước lại gần Hoàng My, giọng chàng đều đều không nhanh không chậm, “Hoàng My, cả ta và cô đều rõ lý do thật sự cô gia nhập Hộ Quốc phủ này. Cái gì mà quốc gia, cái gì mà dân tộc, tất cả chỉ là ngụy biện mà thôi. Hoàng My, ta với cô xem ra cũng là có chút duyên phận, ta khuyên cô một câu. Hãy dừng cương trước vực thẳm. Thế gian này, có những việc không phải cứ cố gắng là sẽ được đâu!”
Hoàng My nắm chặt tay thành quyền, địch ý ngập tràn trong ánh mắt, “Tại sao?”
Phụng Nhan nhoẻn miệng mỉm cười, “Lý do tại sao, ta nghĩ cô biết rõ hơn ai hết. Hoàng My, điều cô đang theo đuổi sẽ mãi mãi không thể nào thành. Đến lúc đau khổ, đừng nói rằng ta không cảnh báo cô trước”
Hoàng My gườm mắt nhìn Phụng Nhan, chút bình tĩnh còn sót lại trong nàng biến mất không chút dấu vết, “Tại sao? Tại sao người chàng yêu lại là cô? Tại sao đó không phải là ta? Cô thì có điểm gì tốt cơ chứ? Ngoài sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp hơn người, cô chẳng có cái gì cả. Cô ích kỷ, điệu đà, yêu bản thân mình quá mức. Cô coi trọng vẻ ngoài của mình hơn tất thảy mọi thứ, hơn cả sinh mạng của mình, hơn cả mạng sống của người khác. Lúc nào cũng vậy, cô cũng chỉ ngắm mình trong gương, soi mình trong nước. Tại sao ta lại thua cô, thua một người phụ nữ cả ngày chỉ chăm chăm ngắm nhìn bản thân cơ chứ? Ta không phục, không phục!”
Phụng Nhan lấy tay che miệng cười lớn, “Ngươi nói đúng, ta yêu bản thân mình, vô cùng vô cùng nhiều. Nhưng như thế thì sao? Đó là tội ác ư? Ta không phải người có vấn đề, mà chính là cái thế gian này! Từ trước tới nay, kẻ nào cũng thế, già trẻ gái trai không chừa một ai, kẻ nào cũng huyễn hoặc bản thân với mớ triết lý phải sống vì người khác, phải sống vì cộng đồng, phải biết hy sinh lợi ích của cái “Tôi” để phục vụ lợi ích cho cái “Ta”. Rõ là mị dân! Người khác quan trọng chẳng nhẽ bản thân ta thì không? Họ do cha sinh mẹ dưỡng, ta cũng do mẹ đẻ cha nuôi, có gì khác biệt? Tại sao ta phải hy sinh vì họ mà không phải họ hy sinh vì ta? Mọi người nói ta yêu bản thân mình quá nhiều, ta nói họ yêu bản thân họ quá ít!”
“Ngươi nói ta quan tâm quá nhiều tới vẻ ngoài của mình? Hoàng My, ngươi nói ta nghe, từ thưở khai thiên lập địa tới nay, có kẻ nào không muốn bản thân mình xinh đẹp, tuấn tú? Có mấy ai muốn mình sinh ra xấu xí kinh tởm? Những kẻ nói, ngoại hình không quan trọng, nội tâm mới thật sự đáng quý, đều là những kẻ xấu xí cả một đời một kiếp! Bản chất con người ta trước nay vẫn là duy mỹ, cái họ để ý nhiều nhất, dù cho có thừa nhận hay không, vẫn là ngoại hình! Nếu ngươi xấu đến mức không thể xấu hơn được nữa, liệu họ có yêu cái nội tâm của ngươi hay không? Đừng tự huyễn hoặc bản thân bằng những lời lẽ mị dân hoặc chúng như thế nữa. Cái gì mà tốt gỗ hơn tốt nước sơn? Sơn mà xấu thì cũng vứt luôn gỗ vào lò luôn chứ chẳng trân trọng gì đâu!”
Trước hàng loạt lời nói của Phụng Nhan, Hoàng My chợt đứng hình, không nói thêm được tiếng nào. Phụng Nhan thấy vậy liền mỉm cười, thướt tha rời đi. Đến một ngã rẽ, Tử Y bất ngờ xuất hiện, ôn nhu lên tiếng, “Phụng Nhan ca ca, có chuyện gì à?”
Phụng Nhan dựa đầu vào người Tử Y, chậm rãi đáp, “Giờ thì không”
“Nếu có chuyện gì muội có thể giúp được, huynh cứ nói. Muội nhất định sẽ hoàn thành giúp huynh”
“Thật không có việc gì mà. Ta chẳng qua chỉ giúp một cơ số kẻ thoát khỏi giấc mộng viển vông của mình, giúp họ nhận ra bản thân sẽ không bao giờ có được thứ mình muốn mà thôi”
Vòng ngọc trên tay Tử Y, Phụng Nhan bừng sáng
Giọng Ngọc Giai hốt hoảng vang lên, “Mẹ ta … mẹ ta xảy ra chuyện rồi”
----------------------------------------
Hoàng Điệp vừa đi vừa vẩn vơ suy nghĩ. Hàng loạt những chuyện xưa cũ cứ tràn về trong nàng, nhắc nhở nàng rằng, thực chất nàng chưa hề quên, nàng vẫn còn nhớ, nhớ đến từng chi tiết
Tại sao?
Tại sao những điều ta cố quên thì ta vẫn còn nhớ?
Tại sao chúng không biến mất khỏi cuộc đời ta?
Tại sao???
Hồng Hoa nhìn dáng hình nhỏ bé của muội muội mình phía trước, giấu tiếng thở dài của mình vào trong, cất lời, “Điệp Điệp, muội đừng suy nghĩ quá nhiều. Những chuyện lúc trước … chúng đã là quá khứ rồi, đừng nên tự làm bản thân mình mắc kẹt trong đó. Đừng tự tạo nên mê cung không lối thoát cho chính mình”
Hoàng Điệp nói, “Tỷ tỷ, chẳng nhẽ tỷ thật sự đã quên? Thật sự đã không còn chút ký ức nào về những ngày xưa ấy? Muội không tin. Muội thật không tin! Tỷ tỷ, muội sợ … sợ lắm … sợ rằng hạnh phúc này, bình yên này rồi cũng sẽ tan biến. Muội sợ rằng, một ngày nào đấy, chúng ta sẽ trở về là chúng ta của ngày ấy, yếu đuối, vô dụng, không thể phản kháng”
Giang tay ôm Hoàng Điệp vào lòng, cảm nhận từng đợt run rẩy không dứt của nàng, Hồng Hoa trong lòng hạ quyết tâm, đời này kiếp này tuyệt không để cho chuyện quá khứ tái diễn lần nữa, tuyệt không thể
“Điệp Điệp, muội nghe ta. Hãy coi như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra cả. Cái quá khứ ấy không tồn tại, chưa bao giờ tồn tại cả. Giờ đây chúng ta là Hồng Hoa, là Hoàng Điệp, là yêu quái cận thân của chủ nhân, của Đoạn tiểu thư Đoạn Tuyết Lăng mà thôi. Chỉ vậy mà thôi”
Hoàng Điệp ngưng một lúc rồi nói, “Vậy còn chuyện đó? Muội không thể nào giấu Khuynh Kỳ chuyện đó được. Nếu chàng biết, nhất định …”
Hồng Hoa ngắt lời, “Khuynh Kỳ đời này kiếp này sẽ không thể nào biết được chuyện đó. Nghe ta. Muội tuyệt đối không được nói cho Khuynh Kỳ biết. Ta cũng không bao giờ tiết lộ nửa câu cho Khuynh Đình. Chuyện này, chỉ mình ta và muội được phép biết. Không thể nào có người thứ ba. Muội hiểu chứ?”
Hoàng Điệp gật đầu, “Muội hiểu” rồi rời khỏi vòng tay Hồng Hoa
Khuôn mặt hai người đột nhiên đồng loạt tái xanh vì sợ hãi, “Tiểu thư … tiểu thư … có chuyện rồi!”
----------------------------------------
Ngồi tựa vào người Khuynh Kỳ, Khuynh Đình cảm thấy sao mà bình yên đến vậy. Kể từ sau cái ngày tại cánh rừng đó, lâu lắm rồi huynh đệ hai ta mới có thời gian ở cạnh nhau như lúc này. Ta mong sao, sau này, dù có bất kỳ chuyện gì xảy tới đi nữa, hai ta vẫn sẽ như vậy, không chút đổi khác
Khuynh Kỳ ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của ca ca mình, chầm chậm mở lời, “Ca ca, huynh còn nhớ ngày đó không? Ngày mà chúng ta chạm trán Lục Nhĩ Hầu ý. Hắn ta dường như có vẻ bất ngờ khi thấy chúng ta là huynh đệ song sinh. Và dường như hắn còn đang định nói điều gì đó về huynh nữa. Ca ca, huynh nói xem, đó rốt cuộc là làm sao?”
Che giấu hoàn toàn tâm tư cuồn cuộn trong tâm can mình, Khuynh Đình điềm nhiên nói như thể đó chẳng phải là chuyện gì to tát vậy, “Đệ đệ, con khỉ sáu tai đó, lúc ấy, chỉ đang giở trò, nhằm khiến chúng ta sơ hở để tiện bề công kích mà thôi. Đệ để ý tới nó mà làm gì”
Tất cả chỉ tại cái thứ lông lá đó!
Nếu để ta gặp lại, ta quyết nhổ bằng sạch tai của nó!
Không phải chuyện của mình mà cứ chĩa cái mồm vào làm gì không biết!
Khuynh Kỳ cảm thấy sự việc không chỉ đơn giản như Khuynh Đình nói, “Ca ca, huynh không giấu đệ chuyện gì chứ?”
Khuynh Đình áp hai tay vào má Khuynh Kỳ, kiên định đáp, “Ta thì có chuyện gì có thể giấu đệ cơ chứ? Khuynh Kỳ, đệ nói xem”
Nhìn sâu vào đôi mắt đen óng tựa trời đêm của Khuynh Đình, Khuynh Kỳ bỗng chốc đọc không được tâm can ca ca mình đang suy nghĩ những gì
Lần đầu tiên trong đời, chàng nhận thấy, ca ca thật sự không hề đơn giản
So với chàng, ca ca tâm tư kín kẽ hơn nhiều
Khuynh Kỳ đang định cất lời thì vòng tay chàng và Khuynh Đình bừng sáng
Giọng Ngọc Giai vang lên đầy hoảng hốt, “Mẹ ta … mẹ ta xảy ra chuyện rồi”
----------------------------------------
Bàn tay Yên Chi dừng giữa không trung hồi lâu, không biết có nên gõ cánh cửa trước mặt mình hay không. Kể từ sau cái ngày tại khu rừng hôm đó, nàng biết, Vũ ca của nàng giận nàng. Giận nàng vì đã che giấu sự thật về Khuynh Đình – Hồng Hoa, Khuynh Kỳ – Hoàng Điệp, không cho chàng biết. Giận nàng vì lần đầu tiên trong đời, chàng và nàng giữ bí mật với nhau, không sẻ chia mọi điều như những ngày xưa cũ
Thật ra, không phải Yên Chi không nghĩ tới việc nói cho Khuynh Vũ với mối quan hệ của huynh đệ Khuynh Đình với tỷ muội Hồng Hoa. Chỉ đơn giản là, nàng vẫn chưa biết phải nói thế nào, phải nói làm sao để không khiến chàng bị sốc, không khiến chàng cảm thấy mình bị phản bội, không khiến chàng bị tổn thương
Suy cho cùng, năm xưa, người đề ra ý tưởng khiến Khuynh Vũ không đọc suy nghĩ của mọi người tại ngọc lâu, chẳng phải là Hồng Hoa đó ư?
Nàng suy đi nghĩ lại, không tìm được cách ổn thỏa nào cả. Và rồi, vì thế, nàng đợi. Nàng đợi một ngày, hai ngày, một tuần, hai tuần … và cứ thế, không biết tự khi nào đã hàng tháng trôi qua … cho đến cái ngày hôm ấy
Thế gian này đúng là chẳng có bí mật nào là giấu kín mãi được cả
Chỉ có điều, khi nhận ra, Yên Chi cảm thấy đã muộn
Nàng khẽ thở dài một tiếng, quay người toan rời đi thì nghe thấy vẳng bên tai tiếng nói vô cùng quen thuộc, “Đây cũng là phòng của nàng, hà cớ gì phải đắn đo khi bước vào như thế?”
Yên Chi đẩy cửa đi vào phòng. Trước mắt nàng hiện lên một nam tử nho nhã đang đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt xa xăm hướng về nơi cuối chân trời, dường như cố tìm lấy cho mình cái đáp án mình hằng mong mỏi
“Vũ ca, chàng … đang suy nghĩ gì thế?”
Nét chiều dần buông che giấu khuôn mặt Khuynh Vũ, khiến cho Yên Chi không sao nhìn thấy được biểu cảm của chàng
“Theo nàng, ta đang suy nghĩ chuyện gì?”
Yên Chi bước dần về phía Khuynh Vũ, chậm rãi tiếp, “Vũ ca, thiếp biết, bản thân mình chỉ là một tiểu yêu dốt nát, số sách vở thiếp đọc qua đều do chàng chỉ dạy. So với chàng, thiếp chỉ là con hồ ly ngu dốt. Thiếp không có cái tư cách mở miệng dạy dỗ chàng nhưng Vũ ca, chàng có cảm thấy, bản thân đã làm quá mọi chuyện lên rồi không?”
Khuynh Vũ im lặng
“Vũ ca, không cần thiếp phải nói, chàng cũng biết. Thiếp là yêu, chàng là người. Ngũ tỷ là yêu, ngũ ca là Diệt Sư. Tứ tỷ là ma, tứ ca là bán yêu. Họ và đôi ta, đều là những cặp đôi không nhận được sự chúc phúc của thiên hạ. Mọi khổ đau, dằn vặt, đấu tranh chúng ta đã trải qua, khó khăn, buồn tủi như nào, không phải chàng không biết. Chẳng nhẽ, chàng lại muốn con cái chúng ta trải qua những điều tương tự, không, còn kinh khủng hơn chúng ta ngày trước ư?”
Im lặng. Vẫn là một sự im lặng đến cùng cực
“Chúng ta còn có chủ nhân ủng hộ, cưu mang, đùm bọc. Nhưng chúng thì sao? Chúng sẽ phải đối chọi với thế gian tàn khốc này thế nào nếu như ngay cả cha mẹ chúng cũng phản đối chúng, vứt bỏ chúng? Vũ ca, điều độc ác như vậy, thiếp làm không được. Và thiếp tin, chàng cũng làm không được”
“Vũ ca, chàng đừng tự lừa mình dối người nữa. Đừng nói với thiếp, với mọi người và càng đừng nói với chính chàng, rằng chỉ vì sự chênh lệch tuổi tác giữa Khuynh Đình, Khuynh Kỳ với Hồng Hoa, Hoàng Điệp. Cũng như đừng viện lý do về cách xưng hô, về mối quan hệ rối rắm sau này của 4 người chúng ta để phản đối chuyện này nữa. Nguyên do thật sự chàng không muốn 2 đứa con trai của mình nên duyên với đại tỷ, nhị tỷ đâu phải là thế, không phải ư?”
Những câu nói cuối cùng của Yên Chi rốt cuộc cũng khiến Khuynh Vũ phải quay người về phía nàng
Đôi mắt chàng kinh ngạc nhìn Yên Chi, đôi môi chàng mấp máy không thành lời
Ba tiếng, “Sao … nàng … biết” còn chưa kịp phát ra thì lồng ngực hai người quặn thắt lại. Khuôn mặt Yên Chi, Khuynh Vũ trắng bệch vì sợ hãi, “Chủ nhân … chủ nhân … có chuyện … có chuyện rồi …”
----------------------------------------
Loay hoay cả một buổi chiều dưới bếp, cuối cùng Bạch Băng cũng nấu xong được ít cháo gà thơm phức. Nhìn thành quả của mình đong đầy trong bát sứ trắng trẻo, nàng không nén được cảm giác vui mừng của bản thân
Dạo gần đây, Dạ Nguyệt huynh cũng vất vả nhiều khi phải điều chế một lượng lớn đan dược cho mọi người. Từ sau vụ ngũ ca mất kiểm soát sức mạnh tới nay, số lượng huynh điều chế mỗi lần lại tăng lên đáng kể. Thử hỏi, có thể không mệt mỏi, có thể không suy nhược ư?
Cẩn thân bưng bát cháo gà, Bạch Băng nhanh chóng đi về phía phòng Dạ Nguyệt, hy vọng chàng có thể thưởng thức nó khi còn nóng. Nghĩ tới khuôn mặt trắng trẻo, mị hoặc của chàng, Bạch Băng bất giác cảm thấy hình như sức nóng của bát cháo gà đã tự lúc nào lan tới gò má mình vậy
“Thất tỷ, tỷ đi đâu thế?”
Ngang qua hoa viên, nghe thấy tiếng nói của Tú Sinh, Bạch Băng liền dừng bước
“Bát đệ, ta … đang bận chút chuyện … Để khi khác ta nói chuyện được không?”
Mùi thơm từ bát cháo trên tay Bạch Băng xộc vào mũi Tú Sinh, quấn quít hồi lâu không rời
“Thất tỷ, đây … đây là …”
Bạch Băng đang định trả lời thì từ phía nam nhân đối diện nàng vang lên một thanh âm vô cùng lạ tai
“Ọt … ọt …”
Tú Sinh đỏ bừng mặt, luống cuống giải thích, “Không … không … Đệ không có … không phải … đệ …”
Nhớ tới sự dịu dàng, ân cần cách đây không lâu của Tú Sinh dành cho mình, Bạch Băng cảm thấy thật không phải nếu cứ vậy mà rời đi. Đặc biệt là khi bụng chàng đã lên tiếng khẩn xin nàng ở lại
Bạch Băng dắt tay Tú Sinh về bàn đá giữa hoa viên, đặt bàn cháo gà chính giữa rồi nói, “Bát đệ, đệ … chưa ăn tối … ư?”
Tú Sinh đáp, “Đệ ... đệ … thấy phòng mình bẩn quá, vừa lau dọn xong nên … nên cũng chưa kịp … Đệ đang định xuống bếp nấu tạm món gì đó thì gặp tỷ … Chuyện vừa rồi … quả thật … ngại quá …”
“Nếu đã như vậy … đệ ăn tạm chút cháo này đi … Để bụng đói như vậy, quả thực không có tốt”
Bạch Băng vừa nói vừa đẩy nhẹ bát cháo gà về phía Tú Sinh. Tú Sinh thấy vậy liền lắc đầu từ chối, “Như thế sao được. Bát cháo này … đệ nhận không được …”
“Có gì mà không được. Chúng ta không phải là tỷ đệ ư? Đệ cứ ăn đi”
Dưới sự kiên quyết của Bạch Băng, Tú Sinh biết bản thân muốn cũng chẳng thể từ chối ý tốt của nàng. Nói nhỏ hai tiếng “cám ơn” xong, chàng húp từng thìa cháo ngon lành, thâm tâm không nén được chút cảm xúc nghẹn ngào
Lần đầu tiên … lần đầu tiên trong đời … có người nấu cháo cho ta ăn …
Lần đầu tiên …
Lần đầu tiên …
Bao năm phiêu dạt nơi hang cùng ngõ hẻm với phụ thân, Tú Sinh đã mấy khi có được một bữa ăn no nê? Đã có những đêm chàng thức trắng với cái bụng rỗng tuếch, với cái đói hành hạ cùng với nỗi sợ bị trở thành miếng mồi cho những yêu quái cấp cao
Bát cháo gà này … ôi … sao mà thơm ngon … đến thế
Mồ hôi túa ra trên gương mặt Tú Sinh. Bạch Băng khẽ mỉm cười rồi rút khăn tay, giúp chàng lau chúng đi
Cũng may ta nấu cháo gà cũng nhiều. Để tý nữa quay lại bếp, ta múc một bát khác cho Dạ Nguyệt huynh vậy
Xa xa, chứng kiến cảnh tượng tràn đầy tình cảm của Bạch Băng và Tú Sinh, cảnh tượng như thể của đôi phu thê tình sâu nghĩa đậm, đã trải qua muôn đắng nghìn cay, nam tử với mái tóc trắng muốt quay người rời đi, không nói tiếng nào
“Choang”
Bát cháo gà rơi xuống đất vỡ tung thành từng mảnh nhỏ
Khuôn mặt Bạch Băng, Tú Sinh tràn đầy sự sợ hãi, “Chủ nhân … chủ nhân … có chuyện rồi…”
Nhìn thấy thần sắc có phần khác thường của Dạ Nguyệt, Nhật Vy cảm thấy có chút tò mò, không biết là đã có chuyện gì xảy ra. Chàng ta lấy tay chỉnh lại kính, đang định cất tiếng hỏi thì ngực chàng chợt nhói đau
Cảm xúc lo sợ của Thế Thành dâng trào từng đợt trong thâm tâm Nhật Vy
“Công tử … công tử … đã xảy ra chuyện gì ư?”
----------------------------------------
Hoàng My run run đứng im trong gió, hồi lâu không chuyển động. Tần Khải Quân đi tới, nhẹ nhàng nói, “Hoàng My công chúa, người có muốn hợp tác với ta không?”
Hoàng My ngạc nhiên hỏi lại, “Hợp tác với ngươi?”
Tần Khải Quân gật đầu, “Đúng vậy, hợp tác với ta. Thành công, ta và công chúa đều sẽ có được điều mình muốn, không phải sao?”
Hóa ra Hoàng My có tình cảm với tên Thế Thành kia … quá tốt rồi …
Thêm một người … thêm một phần sức mạnh …
Phụng Nhan … ta nhất định khiến nàng yêu ta … nhất định …
Hoàng My nghĩ tới dáng hình bao lâu nay in sâu trong tâm trí mình, lặng im giây lát rồi quay sang nói với Tần Khải Quân, “Nói. Ngươi muốn ta làm gì?”
Càng căm hờn cái tổ chức chữ “Vô” bao nhiêu, nhân dân lại càng cảm thấy xót xa cho vị quân vương trẻ tuổi của mình bấy nhiêu. Thời gian qua, một bộ phận không nhỏ con người nơi đây đã nghe lời xúc xiểm, dèm pha, tin rằng chính Hoàng Quân cùng với Mộc Nhã bày mưu ám hại Hoàng Lực để có thể đường đường chính chính ở bên nhau. Giờ nhìn lại, họ chợt nhận ra, lời đồn đó rất có thể là do tổ chức bí hiểm kia tung ra, để làm lung lạc lòng dân, phá từ trong phá ra, từ đó hủy hoại đất nước mình
Độc! Quả thực quá độc!!!
Nhận thấy được nguy cơ đất nước phải đối mặt cộng với sự yếu kém của đội quân pháp sư hiện tại, Hoàng Quân ngay lập tức thành lập nên Hộ Quốc phủ, đứng đầu không ai khác ngoài năm người Thế Thành, đương kim vô địch của kỳ thi pháp sư, có trách nhiệm đào tạo, dẫn dắt, chỉ huy những pháp sư trẻ tuổi, có tiềm năng trở thành lá chắn bảo vệ cho sự hòa bình, thịnh trị nơi đây
Trước quyền lực to lớn của Hộ Quốc phủ, nhiều đại thần trong triều cảm thấy không thể để cho một đám người vốn chẳng thuộc Thiên Lang nắm giữ. Ai mà biết được bọn họ thật sự là ai? Nhỡ đâu là nội gián của nước khác, hay thậm chí là của cái tổ chức kia cài vào thì sao?
Đối diện với sự ngờ vực, phản đối đó, Hoàng My, lấy thân phận là công chúa độc nhất của Thiên Lang, tình nguyện gia nhập Hộ Quốc phủ để đảm bảo Thế Thành cùng bằng hữu không gây nên những điều bất lợi cho quốc gia
Cảm phục tinh thần kiên cường, mạnh mẽ của người con gái vốn trước nay mang tiếng ủy mị, Tần Khải Quân nổi lòng nghĩa hiệp, mở lời với Hoàng Quân, xin phép cho bản thân ở lại Thiên Lang một thời gian, góp chút sức mọn trong việc phát triển Hộ Quốc phủ
Tần Kính, đứng ở cương vị là người kế vị Tần gia tương lai, không thể làm ngơ trước những khó khăn Thiên Lang đang phải đối đầu, liền mạn phép Hoàng Quân quấy quả đôi ngày. Trước là để đảm bảo biểu huynh mình không có việc gì, sau là để củng cố mối quan hệ giữa Tần gia và Thiên Lang quốc
Phủ đệ của Hộ Quốc phủ, chính là căn nhà to lớn của nam nhân béo tốt đã cả gan tự ý liên hệ với Pháp Sư hội, người mà giờ đây đã bị tịch thu toàn bộ tài sản, đồng thời bị trục xuất vĩnh viễn khỏi Thiên Lang!
Là phận nữ nhi, hơn nữa lại còn là công chúa, Hoàng My dĩ nhiên không thể ở chung với nam nhân! Hoàng My đã vậy, Phụng Nhan cũng chẳng thể khác biệt, kể cả từ trước tới nay nàng ta dường như chưa bao giờ để ý tới chuyện đó
Hộ Quốc phủ được chia ra làm hai phân khu chính, Đông và Tây. Phía Đông, là nơi ở của đàn ông, bao gồm Thế Thành, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ và Tử Y. Phía Tây là nơi ở của Hoàng My và Phụng Nhan. Giao giữa hai khu là một khoảng sân rộng rãi, thoáng đãng, nơi ngày ngày tất cả pháp sư có mặt để luyện công
Thuần Sư, do Thế Thành, Phụng Nhan và Tử Y chịu trách nhiệm giảng dạy. Diệt Sư, do huynh đệ Khuynh Đình và Hoàng My dìu dắt, với sự cố vấn tận tình của Tần Khải Quân và Tần Kính
Lại một ngày đẹp trời tại Hộ Quốc phủ
Cánh cửa gỗ hé mở, một thân hình mềm mại, uyển chuyển với tà áo trễ vai quyến rũ, thướt tha từ trong phòng đi ra
Dưới gốc cây phong, nam tử với lớp áo mang màu hồng cánh sen khẽ tựa lưng, khuôn mặt chàng nghiêng nghiêng 45 độ, ánh mắt chàng xa xăm nhìn về phía chân trời, như thể đang kiếm tìm một điều vô định, điều mà ngay chính cả bản thân chàng cũng không biết được, đó là gì
Những cánh lá đỏ rực chao liệng trên không trung, chậm rãi buông mình xuống dưới mặt đất lạnh lẽo. Chàng đứng đó, trong sắc đỏ của lá, sắc xanh của trời, sắc hồng của áo, dưới làn gió hiu hiu làm tung bay mái tóc mây mềm mại, với khuôn mặt trắng trẻo, tinh khiết tựa làn tuyết mùa đông với những đường nét đẹp tựa tranh vẽ, làm lỡ nhịp bất cứ trái tim ai một lần nhìn đến
Đẹp!
Khung cảnh sao mà đẹp đến thế!
Đẹp đến nao lòng! Đẹp đến xuyến xao!
Phụng Nhan nhìn cảnh trước mặt, hờ hững bước đi. Bóng chàng khuất dạng cũng là lúc ánh mắt xa xăm của Tần Khải Quân biến mất
Chàng lấy tay gõ mạnh vào thân cây, “Đủ rồi, dừng lại đi. Có tác dụng gì đâu cơ chứ?”
Lá phút chốc ngừng rơi. Gió đột nhiên ngừng thổi
Đằng sau thân cây khổng lồ, hai nam tử vận y phục đen tuyền xuất hiện, trong đó có một kẻ đang cầm trong tay chiếc quạt mo khổng lồ, không ai khác chính là người hầu cận thân của Tần Khải Quân
Kẻ thứ nhất nói, “Thiếu gia, vậy nô tài không phải rung cây nữa sao?”
Kẻ thứ hai nói, “Thiếu gia, vậy nô tài không phải quạt nữa ư?”
Tần Khải Quân nói, “Hai người các ngươi … ta quả thật là nuôi một lũ vô dụng mà. Hôm nay, ta phạt các ngươi không được ăn cơm trưa” rồi bực tức rời đi
Hai nam tử áo đen ôm chầm lấy nhau nức nở từng lời
“Ta đã nói ngươi phải rung cây mạnh hơn nữa rồi mà không nghe ta”
“Ta đã dặn ngươi phải quạt mạnh lên rồi …”
“Ta đã làm theo đúng lời ngươi dặn rồi … Hu hu … ai biết được nguyên cớ vì sao thiếu gia nổi giận cơ chứ?”
“Ôi … bữa trưa của ta … bữa trưa ngon lành của ta …”
Trưa qua, chiều tới
Phụng Nhan thướt tha dạo bước trong hoa viên, thầm cản thán trước vẻ ngoài không tì vết của mình, thứ vẻ ngoài so với chúng hoa rạng rỡ hơn gấp muôn phần
Bước chân chàng đang đi chợt dừng lại khi trước mắt, hình ảnh nam tử trong lớp áo hồng cánh sen, sở hữu vẻ ngoài trong trẻo tựa nước, đang được bao quanh bởi lớp lớp hồ điệp lộng lẫy sắc màu
Hương thơm lan tỏa khắp hoa viên rộng lớn, cộng thêm sắc hoa tươi thắm, không khác như bức tranh miêu tả sự tươi mới của cảnh vật mỗi độ xuân sang
Nam tử khe khẽ nghiêng đầu, môi hồng nhếch lên tạo thành hình bán nguyệt xinh đẹp, ánh mắt như gần như xa quan sát tứ phía, như thể tìm kiếm điều gì đó gần ngay trước mắt nhưng cũng thật sao quá xa xôi
Phụng Nhan nhấc chân, uyển chuyển quay người rời khỏi hoa viên. Trong phút chốc, chàng cứ nghĩ, thế gian này có nam nhân đẹp hơn mình, nhưng rồi, giây phút đó nhanh chóng qua đi. Vẻ đẹp của chàng làm sao có ai có thể sánh được cơ chứ?
Tần Khải Quân nhận thấy ngay cả 1 tia cảm giác, Phụng Nhan cũng đều không có, liền tức tối lấy quạt thổi bay đàn bươm bướm xung quanh mình, gắt giọng về phía sau, “Hai ngươi kiếm ở đâu ra đám hồ điệp xấu xí này cơ chứ? Chúng làm sao có thể làm nổi bật dung mạo hơn người của ta! Hai người các ngươi … tối nay ta cấm không được ăn tối!”
Hai nam nhân áo đen muốn khóc mà khóc không nổi. Trưa đã không được ăn, tối giờ cũng bắt nhịn, họ lấy đâu ra sức mà khóc. Không bị ngất đi đã là may lắm rồi, còn ở đó mà khóc lóc gì cơ chứ?
Thiếu gia … thiếu gia … ngài thật là … thật là … Hu hu … chỉ khổ cho kẻ làm nô tài như ta thôi …
Hu hu … ta đói … đói quá đi …
Ánh sáng cuối ngày chìm vào cuối chân trời xa xăm
Nam tử áo hồng cánh sen với đôi mắt mang màu hổ phách đi đi lại lại trước căn phòng đóng kín. Nghe thấy tiếng bước chân ngày một to dần hướng về phía cửa, chàng ta liền đứng nghiêng người, phe phẩy quạt giấy, bộ dáng thanh tao đợi chờ dáng hình thân thương xuất hiện
Những cánh hoa hồng từ trên cao che phủ cả một khoảng trời đêm, dịu dàng rơi xuống tà áo mềm mượt của nam tử
“Két”
Nghe thấy tiếng cửa mở, nam tử nhắm nghiền mắt ngọc, giọng nói chàng thoang thoảng truyền trong không khí, “Nàng nói xem, vào một tiết trời dịu mát như đêm nay, hai người chúng ta, cô nam quả nữ có phải nên dành chút thời gian bên nhau, không làm lãng phí cảnh xuân tươi đẹp trước mắt không?”
“Khải Quân công tử, công tử làm gì ở đây thế? Hơn nữa, giờ đang là mùa thu, chứ có phải mùa xuân đâu?”
Nghe thấy giọng nói có phần xa lạ vang lên, nam tử mở to mắt, nhìn người vừa lên tiếng. Đó là một nữ nhân sở hữu làn da trắng trẻo, dung nhan thanh tú với đôi mắt ngập tràn buồn thương
“Hoàng My công chúa, đêm đã khuya, người còn tới Thuần Sư khu làm gì vậy?”
Hoàng My buồn bã lắc đầu, “Ta tới là có chút chuyện. Còn chàng, Tần Khải Quân, sao giờ này chàng vẫn chưa đi nghỉ?”
Tần Khải Quân đáp, “Ta chỉ đang thưởng thức cảnh đêm tuyệt đẹp này mà thôi. Công chúa, người có nhìn thấy trong phòng còn ai khác nữa không?”
“Có vẻ như không chỉ có riêng chàng nhận thấy đêm nay thật đẹp. Trong phòng không còn ai khác nữa đâu”
“Vậy sao…”
Hoàng My u sầu quay lưng nhìn cánh cửa gỗ im lìm đóng chặt rồi nói lời từ biệt với Tần Khải Quân. Tần Khải Quân đợi đến khi chỉ còn một mình liền nói vọng lên phía nóc nhà, “Hai cái tên nô tài vô dụng kia, các ngươi làm ăn kiểu gì thế hả? Cái gì mà Phụng Nhan chỉ ở Thuần Sư khu một mình? Cái gì mà Thế Thành cùng tên thiếu ngủ kia đi vắng? Các ngươi … thật là … sáng mai, các ngươi đừng có ăn nữa”
Hai nam tử áo đen lấy tay ôm chặt chiếc bụng rỗng tuếch của mình, mặt mày xanh hơn tàu lá, cảm thấy oan khuất không để đâu cho hết
Rõ ràng ta nhìn thấy trong phòng chỉ còn Phụng Nhan cô nương nên mới báo cho thiếu gia … Vậy mà sao … mà sao …
Ta đói … đói quá đi …
Đi tới bên hồ cá xanh mướt, Hoàng My nhìn thấy Phụng Nhan đang vui vẻ soi mình dưới nước. Nàng quay người, toan rời đi thì sau lưng vang lên tiếng nói, “Hoàng My, sao gặp ta, nàng chưa nói tiếng nào đã rời đi rồi. Ta tưởng, thân là công chúa, nàng phải là người biết phép lịch sự tối thiểu chứ?”
Hoàng My nặn ra nụ cười tươi tắn nhất có thể của mình, nhìn thẳng vào mắt Phụng Nhan đáp lời, “Ta chỉ là nghĩ, có thể Phụng Nhan cô nương đang muốn ở một mình nên không dám quấy rầy. Nếu người nghĩ đó là bất lịch sự thì cho ta xin lỗi”
Phụng Nhan đứng dậy, đưa tay chỉnh lại mái tóc êm mượt tựa suối tơ của mình, yểu điệu nói, “Thật là thế sao?”
Hoàng My chậm rãi gật đầu, “Thật! Ta và cô nương không thù không oán, việc gì ta phải nói dối cô”
Phụng Nhan tiến từng bước lại gần Hoàng My, giọng chàng đều đều không nhanh không chậm, “Hoàng My, cả ta và cô đều rõ lý do thật sự cô gia nhập Hộ Quốc phủ này. Cái gì mà quốc gia, cái gì mà dân tộc, tất cả chỉ là ngụy biện mà thôi. Hoàng My, ta với cô xem ra cũng là có chút duyên phận, ta khuyên cô một câu. Hãy dừng cương trước vực thẳm. Thế gian này, có những việc không phải cứ cố gắng là sẽ được đâu!”
Hoàng My nắm chặt tay thành quyền, địch ý ngập tràn trong ánh mắt, “Tại sao?”
Phụng Nhan nhoẻn miệng mỉm cười, “Lý do tại sao, ta nghĩ cô biết rõ hơn ai hết. Hoàng My, điều cô đang theo đuổi sẽ mãi mãi không thể nào thành. Đến lúc đau khổ, đừng nói rằng ta không cảnh báo cô trước”
Hoàng My gườm mắt nhìn Phụng Nhan, chút bình tĩnh còn sót lại trong nàng biến mất không chút dấu vết, “Tại sao? Tại sao người chàng yêu lại là cô? Tại sao đó không phải là ta? Cô thì có điểm gì tốt cơ chứ? Ngoài sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp hơn người, cô chẳng có cái gì cả. Cô ích kỷ, điệu đà, yêu bản thân mình quá mức. Cô coi trọng vẻ ngoài của mình hơn tất thảy mọi thứ, hơn cả sinh mạng của mình, hơn cả mạng sống của người khác. Lúc nào cũng vậy, cô cũng chỉ ngắm mình trong gương, soi mình trong nước. Tại sao ta lại thua cô, thua một người phụ nữ cả ngày chỉ chăm chăm ngắm nhìn bản thân cơ chứ? Ta không phục, không phục!”
Phụng Nhan lấy tay che miệng cười lớn, “Ngươi nói đúng, ta yêu bản thân mình, vô cùng vô cùng nhiều. Nhưng như thế thì sao? Đó là tội ác ư? Ta không phải người có vấn đề, mà chính là cái thế gian này! Từ trước tới nay, kẻ nào cũng thế, già trẻ gái trai không chừa một ai, kẻ nào cũng huyễn hoặc bản thân với mớ triết lý phải sống vì người khác, phải sống vì cộng đồng, phải biết hy sinh lợi ích của cái “Tôi” để phục vụ lợi ích cho cái “Ta”. Rõ là mị dân! Người khác quan trọng chẳng nhẽ bản thân ta thì không? Họ do cha sinh mẹ dưỡng, ta cũng do mẹ đẻ cha nuôi, có gì khác biệt? Tại sao ta phải hy sinh vì họ mà không phải họ hy sinh vì ta? Mọi người nói ta yêu bản thân mình quá nhiều, ta nói họ yêu bản thân họ quá ít!”
“Ngươi nói ta quan tâm quá nhiều tới vẻ ngoài của mình? Hoàng My, ngươi nói ta nghe, từ thưở khai thiên lập địa tới nay, có kẻ nào không muốn bản thân mình xinh đẹp, tuấn tú? Có mấy ai muốn mình sinh ra xấu xí kinh tởm? Những kẻ nói, ngoại hình không quan trọng, nội tâm mới thật sự đáng quý, đều là những kẻ xấu xí cả một đời một kiếp! Bản chất con người ta trước nay vẫn là duy mỹ, cái họ để ý nhiều nhất, dù cho có thừa nhận hay không, vẫn là ngoại hình! Nếu ngươi xấu đến mức không thể xấu hơn được nữa, liệu họ có yêu cái nội tâm của ngươi hay không? Đừng tự huyễn hoặc bản thân bằng những lời lẽ mị dân hoặc chúng như thế nữa. Cái gì mà tốt gỗ hơn tốt nước sơn? Sơn mà xấu thì cũng vứt luôn gỗ vào lò luôn chứ chẳng trân trọng gì đâu!”
Trước hàng loạt lời nói của Phụng Nhan, Hoàng My chợt đứng hình, không nói thêm được tiếng nào. Phụng Nhan thấy vậy liền mỉm cười, thướt tha rời đi. Đến một ngã rẽ, Tử Y bất ngờ xuất hiện, ôn nhu lên tiếng, “Phụng Nhan ca ca, có chuyện gì à?”
Phụng Nhan dựa đầu vào người Tử Y, chậm rãi đáp, “Giờ thì không”
“Nếu có chuyện gì muội có thể giúp được, huynh cứ nói. Muội nhất định sẽ hoàn thành giúp huynh”
“Thật không có việc gì mà. Ta chẳng qua chỉ giúp một cơ số kẻ thoát khỏi giấc mộng viển vông của mình, giúp họ nhận ra bản thân sẽ không bao giờ có được thứ mình muốn mà thôi”
Vòng ngọc trên tay Tử Y, Phụng Nhan bừng sáng
Giọng Ngọc Giai hốt hoảng vang lên, “Mẹ ta … mẹ ta xảy ra chuyện rồi”
----------------------------------------
Hoàng Điệp vừa đi vừa vẩn vơ suy nghĩ. Hàng loạt những chuyện xưa cũ cứ tràn về trong nàng, nhắc nhở nàng rằng, thực chất nàng chưa hề quên, nàng vẫn còn nhớ, nhớ đến từng chi tiết
Tại sao?
Tại sao những điều ta cố quên thì ta vẫn còn nhớ?
Tại sao chúng không biến mất khỏi cuộc đời ta?
Tại sao???
Hồng Hoa nhìn dáng hình nhỏ bé của muội muội mình phía trước, giấu tiếng thở dài của mình vào trong, cất lời, “Điệp Điệp, muội đừng suy nghĩ quá nhiều. Những chuyện lúc trước … chúng đã là quá khứ rồi, đừng nên tự làm bản thân mình mắc kẹt trong đó. Đừng tự tạo nên mê cung không lối thoát cho chính mình”
Hoàng Điệp nói, “Tỷ tỷ, chẳng nhẽ tỷ thật sự đã quên? Thật sự đã không còn chút ký ức nào về những ngày xưa ấy? Muội không tin. Muội thật không tin! Tỷ tỷ, muội sợ … sợ lắm … sợ rằng hạnh phúc này, bình yên này rồi cũng sẽ tan biến. Muội sợ rằng, một ngày nào đấy, chúng ta sẽ trở về là chúng ta của ngày ấy, yếu đuối, vô dụng, không thể phản kháng”
Giang tay ôm Hoàng Điệp vào lòng, cảm nhận từng đợt run rẩy không dứt của nàng, Hồng Hoa trong lòng hạ quyết tâm, đời này kiếp này tuyệt không để cho chuyện quá khứ tái diễn lần nữa, tuyệt không thể
“Điệp Điệp, muội nghe ta. Hãy coi như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra cả. Cái quá khứ ấy không tồn tại, chưa bao giờ tồn tại cả. Giờ đây chúng ta là Hồng Hoa, là Hoàng Điệp, là yêu quái cận thân của chủ nhân, của Đoạn tiểu thư Đoạn Tuyết Lăng mà thôi. Chỉ vậy mà thôi”
Hoàng Điệp ngưng một lúc rồi nói, “Vậy còn chuyện đó? Muội không thể nào giấu Khuynh Kỳ chuyện đó được. Nếu chàng biết, nhất định …”
Hồng Hoa ngắt lời, “Khuynh Kỳ đời này kiếp này sẽ không thể nào biết được chuyện đó. Nghe ta. Muội tuyệt đối không được nói cho Khuynh Kỳ biết. Ta cũng không bao giờ tiết lộ nửa câu cho Khuynh Đình. Chuyện này, chỉ mình ta và muội được phép biết. Không thể nào có người thứ ba. Muội hiểu chứ?”
Hoàng Điệp gật đầu, “Muội hiểu” rồi rời khỏi vòng tay Hồng Hoa
Khuôn mặt hai người đột nhiên đồng loạt tái xanh vì sợ hãi, “Tiểu thư … tiểu thư … có chuyện rồi!”
----------------------------------------
Ngồi tựa vào người Khuynh Kỳ, Khuynh Đình cảm thấy sao mà bình yên đến vậy. Kể từ sau cái ngày tại cánh rừng đó, lâu lắm rồi huynh đệ hai ta mới có thời gian ở cạnh nhau như lúc này. Ta mong sao, sau này, dù có bất kỳ chuyện gì xảy tới đi nữa, hai ta vẫn sẽ như vậy, không chút đổi khác
Khuynh Kỳ ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của ca ca mình, chầm chậm mở lời, “Ca ca, huynh còn nhớ ngày đó không? Ngày mà chúng ta chạm trán Lục Nhĩ Hầu ý. Hắn ta dường như có vẻ bất ngờ khi thấy chúng ta là huynh đệ song sinh. Và dường như hắn còn đang định nói điều gì đó về huynh nữa. Ca ca, huynh nói xem, đó rốt cuộc là làm sao?”
Che giấu hoàn toàn tâm tư cuồn cuộn trong tâm can mình, Khuynh Đình điềm nhiên nói như thể đó chẳng phải là chuyện gì to tát vậy, “Đệ đệ, con khỉ sáu tai đó, lúc ấy, chỉ đang giở trò, nhằm khiến chúng ta sơ hở để tiện bề công kích mà thôi. Đệ để ý tới nó mà làm gì”
Tất cả chỉ tại cái thứ lông lá đó!
Nếu để ta gặp lại, ta quyết nhổ bằng sạch tai của nó!
Không phải chuyện của mình mà cứ chĩa cái mồm vào làm gì không biết!
Khuynh Kỳ cảm thấy sự việc không chỉ đơn giản như Khuynh Đình nói, “Ca ca, huynh không giấu đệ chuyện gì chứ?”
Khuynh Đình áp hai tay vào má Khuynh Kỳ, kiên định đáp, “Ta thì có chuyện gì có thể giấu đệ cơ chứ? Khuynh Kỳ, đệ nói xem”
Nhìn sâu vào đôi mắt đen óng tựa trời đêm của Khuynh Đình, Khuynh Kỳ bỗng chốc đọc không được tâm can ca ca mình đang suy nghĩ những gì
Lần đầu tiên trong đời, chàng nhận thấy, ca ca thật sự không hề đơn giản
So với chàng, ca ca tâm tư kín kẽ hơn nhiều
Khuynh Kỳ đang định cất lời thì vòng tay chàng và Khuynh Đình bừng sáng
Giọng Ngọc Giai vang lên đầy hoảng hốt, “Mẹ ta … mẹ ta xảy ra chuyện rồi”
----------------------------------------
Bàn tay Yên Chi dừng giữa không trung hồi lâu, không biết có nên gõ cánh cửa trước mặt mình hay không. Kể từ sau cái ngày tại khu rừng hôm đó, nàng biết, Vũ ca của nàng giận nàng. Giận nàng vì đã che giấu sự thật về Khuynh Đình – Hồng Hoa, Khuynh Kỳ – Hoàng Điệp, không cho chàng biết. Giận nàng vì lần đầu tiên trong đời, chàng và nàng giữ bí mật với nhau, không sẻ chia mọi điều như những ngày xưa cũ
Thật ra, không phải Yên Chi không nghĩ tới việc nói cho Khuynh Vũ với mối quan hệ của huynh đệ Khuynh Đình với tỷ muội Hồng Hoa. Chỉ đơn giản là, nàng vẫn chưa biết phải nói thế nào, phải nói làm sao để không khiến chàng bị sốc, không khiến chàng cảm thấy mình bị phản bội, không khiến chàng bị tổn thương
Suy cho cùng, năm xưa, người đề ra ý tưởng khiến Khuynh Vũ không đọc suy nghĩ của mọi người tại ngọc lâu, chẳng phải là Hồng Hoa đó ư?
Nàng suy đi nghĩ lại, không tìm được cách ổn thỏa nào cả. Và rồi, vì thế, nàng đợi. Nàng đợi một ngày, hai ngày, một tuần, hai tuần … và cứ thế, không biết tự khi nào đã hàng tháng trôi qua … cho đến cái ngày hôm ấy
Thế gian này đúng là chẳng có bí mật nào là giấu kín mãi được cả
Chỉ có điều, khi nhận ra, Yên Chi cảm thấy đã muộn
Nàng khẽ thở dài một tiếng, quay người toan rời đi thì nghe thấy vẳng bên tai tiếng nói vô cùng quen thuộc, “Đây cũng là phòng của nàng, hà cớ gì phải đắn đo khi bước vào như thế?”
Yên Chi đẩy cửa đi vào phòng. Trước mắt nàng hiện lên một nam tử nho nhã đang đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt xa xăm hướng về nơi cuối chân trời, dường như cố tìm lấy cho mình cái đáp án mình hằng mong mỏi
“Vũ ca, chàng … đang suy nghĩ gì thế?”
Nét chiều dần buông che giấu khuôn mặt Khuynh Vũ, khiến cho Yên Chi không sao nhìn thấy được biểu cảm của chàng
“Theo nàng, ta đang suy nghĩ chuyện gì?”
Yên Chi bước dần về phía Khuynh Vũ, chậm rãi tiếp, “Vũ ca, thiếp biết, bản thân mình chỉ là một tiểu yêu dốt nát, số sách vở thiếp đọc qua đều do chàng chỉ dạy. So với chàng, thiếp chỉ là con hồ ly ngu dốt. Thiếp không có cái tư cách mở miệng dạy dỗ chàng nhưng Vũ ca, chàng có cảm thấy, bản thân đã làm quá mọi chuyện lên rồi không?”
Khuynh Vũ im lặng
“Vũ ca, không cần thiếp phải nói, chàng cũng biết. Thiếp là yêu, chàng là người. Ngũ tỷ là yêu, ngũ ca là Diệt Sư. Tứ tỷ là ma, tứ ca là bán yêu. Họ và đôi ta, đều là những cặp đôi không nhận được sự chúc phúc của thiên hạ. Mọi khổ đau, dằn vặt, đấu tranh chúng ta đã trải qua, khó khăn, buồn tủi như nào, không phải chàng không biết. Chẳng nhẽ, chàng lại muốn con cái chúng ta trải qua những điều tương tự, không, còn kinh khủng hơn chúng ta ngày trước ư?”
Im lặng. Vẫn là một sự im lặng đến cùng cực
“Chúng ta còn có chủ nhân ủng hộ, cưu mang, đùm bọc. Nhưng chúng thì sao? Chúng sẽ phải đối chọi với thế gian tàn khốc này thế nào nếu như ngay cả cha mẹ chúng cũng phản đối chúng, vứt bỏ chúng? Vũ ca, điều độc ác như vậy, thiếp làm không được. Và thiếp tin, chàng cũng làm không được”
“Vũ ca, chàng đừng tự lừa mình dối người nữa. Đừng nói với thiếp, với mọi người và càng đừng nói với chính chàng, rằng chỉ vì sự chênh lệch tuổi tác giữa Khuynh Đình, Khuynh Kỳ với Hồng Hoa, Hoàng Điệp. Cũng như đừng viện lý do về cách xưng hô, về mối quan hệ rối rắm sau này của 4 người chúng ta để phản đối chuyện này nữa. Nguyên do thật sự chàng không muốn 2 đứa con trai của mình nên duyên với đại tỷ, nhị tỷ đâu phải là thế, không phải ư?”
Những câu nói cuối cùng của Yên Chi rốt cuộc cũng khiến Khuynh Vũ phải quay người về phía nàng
Đôi mắt chàng kinh ngạc nhìn Yên Chi, đôi môi chàng mấp máy không thành lời
Ba tiếng, “Sao … nàng … biết” còn chưa kịp phát ra thì lồng ngực hai người quặn thắt lại. Khuôn mặt Yên Chi, Khuynh Vũ trắng bệch vì sợ hãi, “Chủ nhân … chủ nhân … có chuyện … có chuyện rồi …”
----------------------------------------
Loay hoay cả một buổi chiều dưới bếp, cuối cùng Bạch Băng cũng nấu xong được ít cháo gà thơm phức. Nhìn thành quả của mình đong đầy trong bát sứ trắng trẻo, nàng không nén được cảm giác vui mừng của bản thân
Dạo gần đây, Dạ Nguyệt huynh cũng vất vả nhiều khi phải điều chế một lượng lớn đan dược cho mọi người. Từ sau vụ ngũ ca mất kiểm soát sức mạnh tới nay, số lượng huynh điều chế mỗi lần lại tăng lên đáng kể. Thử hỏi, có thể không mệt mỏi, có thể không suy nhược ư?
Cẩn thân bưng bát cháo gà, Bạch Băng nhanh chóng đi về phía phòng Dạ Nguyệt, hy vọng chàng có thể thưởng thức nó khi còn nóng. Nghĩ tới khuôn mặt trắng trẻo, mị hoặc của chàng, Bạch Băng bất giác cảm thấy hình như sức nóng của bát cháo gà đã tự lúc nào lan tới gò má mình vậy
“Thất tỷ, tỷ đi đâu thế?”
Ngang qua hoa viên, nghe thấy tiếng nói của Tú Sinh, Bạch Băng liền dừng bước
“Bát đệ, ta … đang bận chút chuyện … Để khi khác ta nói chuyện được không?”
Mùi thơm từ bát cháo trên tay Bạch Băng xộc vào mũi Tú Sinh, quấn quít hồi lâu không rời
“Thất tỷ, đây … đây là …”
Bạch Băng đang định trả lời thì từ phía nam nhân đối diện nàng vang lên một thanh âm vô cùng lạ tai
“Ọt … ọt …”
Tú Sinh đỏ bừng mặt, luống cuống giải thích, “Không … không … Đệ không có … không phải … đệ …”
Nhớ tới sự dịu dàng, ân cần cách đây không lâu của Tú Sinh dành cho mình, Bạch Băng cảm thấy thật không phải nếu cứ vậy mà rời đi. Đặc biệt là khi bụng chàng đã lên tiếng khẩn xin nàng ở lại
Bạch Băng dắt tay Tú Sinh về bàn đá giữa hoa viên, đặt bàn cháo gà chính giữa rồi nói, “Bát đệ, đệ … chưa ăn tối … ư?”
Tú Sinh đáp, “Đệ ... đệ … thấy phòng mình bẩn quá, vừa lau dọn xong nên … nên cũng chưa kịp … Đệ đang định xuống bếp nấu tạm món gì đó thì gặp tỷ … Chuyện vừa rồi … quả thật … ngại quá …”
“Nếu đã như vậy … đệ ăn tạm chút cháo này đi … Để bụng đói như vậy, quả thực không có tốt”
Bạch Băng vừa nói vừa đẩy nhẹ bát cháo gà về phía Tú Sinh. Tú Sinh thấy vậy liền lắc đầu từ chối, “Như thế sao được. Bát cháo này … đệ nhận không được …”
“Có gì mà không được. Chúng ta không phải là tỷ đệ ư? Đệ cứ ăn đi”
Dưới sự kiên quyết của Bạch Băng, Tú Sinh biết bản thân muốn cũng chẳng thể từ chối ý tốt của nàng. Nói nhỏ hai tiếng “cám ơn” xong, chàng húp từng thìa cháo ngon lành, thâm tâm không nén được chút cảm xúc nghẹn ngào
Lần đầu tiên … lần đầu tiên trong đời … có người nấu cháo cho ta ăn …
Lần đầu tiên …
Lần đầu tiên …
Bao năm phiêu dạt nơi hang cùng ngõ hẻm với phụ thân, Tú Sinh đã mấy khi có được một bữa ăn no nê? Đã có những đêm chàng thức trắng với cái bụng rỗng tuếch, với cái đói hành hạ cùng với nỗi sợ bị trở thành miếng mồi cho những yêu quái cấp cao
Bát cháo gà này … ôi … sao mà thơm ngon … đến thế
Mồ hôi túa ra trên gương mặt Tú Sinh. Bạch Băng khẽ mỉm cười rồi rút khăn tay, giúp chàng lau chúng đi
Cũng may ta nấu cháo gà cũng nhiều. Để tý nữa quay lại bếp, ta múc một bát khác cho Dạ Nguyệt huynh vậy
Xa xa, chứng kiến cảnh tượng tràn đầy tình cảm của Bạch Băng và Tú Sinh, cảnh tượng như thể của đôi phu thê tình sâu nghĩa đậm, đã trải qua muôn đắng nghìn cay, nam tử với mái tóc trắng muốt quay người rời đi, không nói tiếng nào
“Choang”
Bát cháo gà rơi xuống đất vỡ tung thành từng mảnh nhỏ
Khuôn mặt Bạch Băng, Tú Sinh tràn đầy sự sợ hãi, “Chủ nhân … chủ nhân … có chuyện rồi…”
Nhìn thấy thần sắc có phần khác thường của Dạ Nguyệt, Nhật Vy cảm thấy có chút tò mò, không biết là đã có chuyện gì xảy ra. Chàng ta lấy tay chỉnh lại kính, đang định cất tiếng hỏi thì ngực chàng chợt nhói đau
Cảm xúc lo sợ của Thế Thành dâng trào từng đợt trong thâm tâm Nhật Vy
“Công tử … công tử … đã xảy ra chuyện gì ư?”
----------------------------------------
Hoàng My run run đứng im trong gió, hồi lâu không chuyển động. Tần Khải Quân đi tới, nhẹ nhàng nói, “Hoàng My công chúa, người có muốn hợp tác với ta không?”
Hoàng My ngạc nhiên hỏi lại, “Hợp tác với ngươi?”
Tần Khải Quân gật đầu, “Đúng vậy, hợp tác với ta. Thành công, ta và công chúa đều sẽ có được điều mình muốn, không phải sao?”
Hóa ra Hoàng My có tình cảm với tên Thế Thành kia … quá tốt rồi …
Thêm một người … thêm một phần sức mạnh …
Phụng Nhan … ta nhất định khiến nàng yêu ta … nhất định …
Hoàng My nghĩ tới dáng hình bao lâu nay in sâu trong tâm trí mình, lặng im giây lát rồi quay sang nói với Tần Khải Quân, “Nói. Ngươi muốn ta làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.