Chương 6: Quyết đấu
Chunghee
04/01/2014
“Vũ khúc của hoa” Thiếu nữ áo hồng tập trung yêu lực của
mình vào cây quyền trượng trắng tinh một màu, khảm trên đỉnh là một đóa hoa hồng
thủy tinh đang độ nở rộ, khiến cho cây quyền trượng lơ lửng giữa không trung.
Ngay lập tức, một cơn mưa hoa ập xuống người của tên hắc y nhân trước mặt nàng,
khiến cho hắn nhất thời bị choáng ngợp bởi đòn tấn công hoa mĩ đó
“Hừ. Chỉ là mấy cánh hoa rẻ mạt này mà cũng đòi lấy mạng chúng ta sao?”, nam tử dâm tà lên tiếng, chớp chớp đôi mắt dơ bẩn về phía vị mỹ nữ vừa tung đòn kia, “hóa ra, nàng cũng chỉ được cái mồm thôi. K biết được khi ở trên giường thì nàng sẽ phát huy công năng của đó thế nào nhỷ. Ha ha ha..”
Nụ cười lớn của hắn ngay lập tức im bặt, bởi đòn tấn công mà hắn cho là vô hại lại không hề đơn giản như hắn tưởng. Những cánh hoa này, nhìn thì có vẻ như không có gì, nhưng thực chất chúng lại đang vây khốn hắn, tạo nên một kết giới vô cùng đáng sợ. Những cánh hoa mềm mại nhưng vô cùng sắc bén, khác nào gươm đao, cứa trên người hắn ta từng nhát từng nhát, khiến cho máu tuôn trào, thấm đẫm lớp áo đen trên người. Mặt mũi hắn sứt sẹo, cộng thêm thân thể ứa máu, giờ trông không khác nào lũ quỷ dưới địa ngục đang chịu tra khảo của diêm vương gia
“Chết tiệt. Con tiện tì kia. Ngươi được lắm. Đã thế ta không nương tay với ngươi nữa” Cả giận mất khôn, nam tử với đôi mắt không yên phận tập trung tâm lực vào cây đoản đao nãy giờ nằm im trong tay hắn, hướng về phía kết giới hoa kia, ra đòn công kích, “Bạo phát”
Ầm! Một tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến cho hang động không tránh khỏi việc bị chấn động, bụi mù bay bay, từng tảng đá lớn bé khác nhau thi nhau rơi xuống mặt đất, khiến cho những người ở trong động không khỏi một phen kinh hoàng
Những tưởng rằng sau đòn tấn công đó, người bị tổn thương nhiều nhất sẽ là nữ tử áo hồng kia, thế nhưng, kẻ vừa ra đòn tàn độc kia giờ đã sớm nằm im một chỗ, thân thể nát bét, khó có thể nhận ra được chỉ trước đó mấy phút, hắn vẫn còn là một con người đang sống khỏe mạnh.
Nữ tử áo hồng thấy cảnh đó, chỉ nở một nụ cười vô cùng diễm lệ, ánh mắt đầy phần không nỡ, hướng về phía nam nhân máu thịt lẫn lộn kia, thương cảm mà than, “Chết thật! Ta quên không nói rằng, bị giam trong kết giới Vũ khúc của hoa, nếu như ngươi dùng đòn tấn công có sức sát thương thì ngay lập tức những cánh hoa đó sẽ tự phát nổ. Cho ta xin lỗi nhé. Mà không phải giờ đây ngươi cũng biết được điều đó rồi sao?”
“Ngươi….” Tên đại ca trừng đôi mắt dữ tợn về phía Hồng Hoa, giọng gằn từng tiếng, khiến cho hai hàm răng của hắn va vào nhau ken két, “Tam đệ, chúng ta lên, giết con tiện tì kia báo thù cho nhị đệ”
Tên hắc y nhân đứng bên cạnh, nghe thấy hiệu lệnh của đại ca, tay nắm chặt đao, hướng ánh mắt căm thù pha lẫn sợ hài về phía kẻ sát nhân, phi thân bay tới, ra đòn công kích “Phân thân chi thuật”. Hắc y nam tử ngay trước mặt vị mỹ nhân kia đột nhiên biến thành 3 người, tay lăm lăm đoản đao, dồn toàn lực chém xuống, chứng tỏ rằng hắn đang rất muốn lấy mạng người trước mặt mình lúc này
“Dựa vào ngươi mà cũng đòi đả thương tỷ tỷ ta ư? Nằm mơ”, Hoàng y nữ tử cầm chiếc quạt đỏ rực trong tay mình, hướng đến 3 nhát đao đang trên đà chém xuống tỉ tỉ nàng, phất nhẹ một cái, đem 3 tên phân thân kia thẳng tay ném vào phía góc động, kèm theo đó là một mùi hương dễ chịu tỏa ra theo từng động tác của nàng
Nhìn thấy con mồi chuẩn bị đến tay mình rồi còn bị người khác cản trở, hắc y nam tử lộ rõ vẻ cay củ trong ánh mắt. Được rồi, ngươi muốn cứu tỷ tỷ của ngươi chứ gì. Ta thành toàn cho ngươi.
“Phân thân trận”. Lời vừa dứt, 3 tên phân thân, mỗi tên tụ tâm lực vào đoản đao của mình, miệng niệm khẩu quyết, hướng hoàng y nữ tử triển khai trận pháp
Đến giờ các ngươi còn không biết bản thân mình đã trúng độc của ta, còn ở đó mà triển khai trận pháp cái gì nữa chứ. Đúng thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Trận pháp kia hoàn thành cũng là lúc ngươi không còn mạng mà chiến đấu nữa đâu
Sao? Sợ rồi ak? Có phải ngươi cũng thấy rằng trận pháp này của ta quả thực quá đáng sợ phải không? Nhị ca ta thua bởi hắn khinh địch nhưng ta thì không. Các ngươi giết hắn ta cũng tốt, sau trận này về ta sẽ có được chức vụ của hắn trong tổ chức, hơn nữa, chủ nhân sẽ khen thưởng ta. Ha ha, đến lúc đó, ta sẽ đốt tiền vàng coi như cảm ơn các ngươi đã giúp ta một tay
“Phụt” Máu tươi tuôn như thác, bắn mạnh từ miệng của tên nam tử tham vọng kia ra, khiến cho tất cả mọi người lại được một phen sửng sốt, trong đó, bàng hoàng nhất phải kể đến kẻ bị nạn kia
Sao có thể? Nàng ta còn chưa chạm vào ta cơ mà. Mới chỉ có một đòn phất nhẹ, không lý nào ta có thể bị thương đến mức này. Khoan đã, mùi hương nhè nhẹ lúc nãy, phải chăng là …?
“Độc. Ngươi cả gan hạ độc ta. Tiện nữ kia, ta không tha cho ngươi đâu”, cảm thấy toàn thân sức lực sắp cạn kiệt, toàn bộ phân thân của hắn hướng đao nhọn cố hết sức đâm chém về phía Hoàng Điệp, mà nàng ta lại thản nhiên như không, không hề nhúc nhích, ánh mắt vẫn một vẻ yếu đuối bẩm sinh
Bỗng nhiên, “Phịch” một tiếng, tất cả phân thân của hắn liền biến mất, còn bản thân kẻ tham vọng kia cũng đã nằm im dưới đất không động đậy. Máu tươi tuôn trào từ thất khiếu của hắn, khiến cho lúc này đây, hắn ta trông còn thảm thương hơn vị nhị ca của mình rất rất nhiều
“Trúng phải Điệp Hương của ta, độc tính sẽ phát tác khi ngươi dùng pháp thuật. Kẻ nào tâm lực càng cao, khi trúng sẽ càng đau đớn. Nếu như ngươi chịu an phận, không công kích ta thì có lẽ ngươi sẽ có thể sống thêm được vài canh giờ, chỉ tiếc rằng,…”, Hoàng Điệp từ từ bi bi cất lời, ra vẻ ta đây không đành giết chết ngươi, cảnh tượng đáng lẽ ra sẽ vô cùng nhân từ, thế nhưng không hiểu sao, khí lạnh lại bao trùm tất cả tấm lòng của mọi người nơi đây, dĩ nhiên là trừ bỏ tiểu thư cùng tỷ tỷ của nàng ta
Nhìn thấy chỉ trong phút chốc, 2 đệ đệ của mình thành xác không hồn, chưa kể chết cực kỳ đau đớn, nam tử hung dữ không tránh khỏi có chút rùng mình. Ba bọn hắn dù sao cũng là Trung Vương Pháp sư cấp 1, đâu phải hạng có thể tùy ý giết bừa, thế mà nay, chỉ trong chưa đến chục chiêu, hai kẻ kia đã đại bại. Nếu cả 3 người liên thủ lại, rất có thể còn có một con đường sống, nhưng nay chỉ còn lại một mình hắn, làm sao có thể an toàn rời khỏi đây cho được. Hay là ta dùng đến “vật đó”? Không được, chủ nhân căn dặn là phải mang “vật đó” không chút sứt mẻ trở về, không được động đến, càng không được sử dụng. Lỡ chủ nhân biết được thì ….?
Nhìn thấy tên hắc y còn lại sắc mặt không ngừng biến đổi, Tuyết Lăng không tránh khỏi thầm cười trong lòng, chỉ với từng đó công phu mà cũng nghĩ đến chuyện lấy mạng nàng? Đúng là nực cười, nếu ta dễ bị tiêu diệt như thế thì ta đã không phải là ta. Kiếp trước, ta chịu bao nhiêu đầy ải, “người thân” ta bao lần đẩy ta vào tử địa, nhưng kết quả thì sao? Không phải bọn chúng đã phải chịu một kết cục không lấy làm đẹp đẽ gì rồi sao? Muốn đối đầu với ta sao, kết quả chỉ có một, CHẾT.
“Đại ca ak, hai đệ đệ của ngươi đã không còn nữa rồi. Ngươi còn đứng ở đó làm gì? Người ta bảo huynh đệ tình thâm, hay là để ta giúp ngươi đoàn tụ với bọn hắn nhé”, nữ tử áo hồng hướng ánh mắt nhẹ nhàng về phía nam tử đang cúi sầm mặt xuống mà ân cần thăm hỏi, khiến cho bàn tay hắn bỗng chốc siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt trở nên cương quyết hơn bao giờ hết. Hình như, cuối cùng hắn đã có được đáp án mà hắn cần. Không hiểu sao, trong lòng Hồng Hoa tự dưng dâng lên một dự cảm không lành, khiến cho người nàng bất giác khẽ rùng mình
Ngửa mặt lên trời, nam nhân hung dữ kia mở miệng cười to, tràn đầy sảng khoái, “Ha ha, nếu hôm nay ta đã không thể sống sót rời khỏi đây thì ít nhất ta cũng phải đem các ngươi chôn cùng một một với ta”. Nói xong, hắn phi thân về phía cái túi nãy giờ vẫn vứt ở một góc động, lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng đồng được phong ấn bằng lớp lớp bùa chú, miệng lẩm nhẩm vài câu thần chú, rồi hô to, “Hiện thân đi, ngươi hãy quét sạch lũ khốn kiếp này cho ta”
Sương khỏi mịt mờ từ trong chiếc hộp đồng đó tràn ra, khiến cho động đá trở nên muôn phần bí hiểm cũng như ngập tràn sự nguy hiểm. Tử khí dày đặc, quẩn quanh, khiến cho mọi người không khỏi một phen khó thở, ngay cả nam tử nãy giờ ngất lịm đi do độc cũng không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng, thoáng chốc tỉnh dậy, liếc nhìn cảnh vật xung quanh.
Chuyện gì đã xảy ra trong khi ta ngất đi rồi? Tại sao tự dưng yêu khí lại bao trùm toàn động như vậy? Chưa hết, lớp sương mờ này không đơn giản, ta có cảm giác, ẩn sau nó là một yêu quái vô cùng đáng sợ. Thân thể ta như thế này, làm sao có thể bảo vệ cho Tử Vân được cơ chứ. Đán Thần ta đúng là một tên vô dụng mà
“Đán Thần, chàng tỉnh rồi sao? Chàng nói thiếp nghe, giờ chàng cảm thấy thế nào rồi?” Cảm nhận được sự thay đổi trong khí tức người mình yêu, nhện nữ không khỏi bàng hoàng, đưa cánh tay vẫn còn đang rỉ máu của mình, nhè nhẹ chạm vào bờ má quen thuộc của nam nhân áo xám. “Tỉnh rồi, cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi, chàng có biết thiếp lo lắng cho chàng đến mức nào không? Nếu chàng chết rồi, thiếp sống trên đời còn có mục đích nào nữa cơ chứ?”
Cố vươn cánh tay chi chít vết chém của mình lên lau bờ mi thấm đẫm nước mắt của Tử Vân, Đán Thần không khỏi đau lòng, “Nàng ngốc ạk. Sao ta có thể chết được, không phải chúng ta đã hứa với nhau rằng, chúng ta sẽ đời đời kiếp kiếp ở bên nhau hay sao? Không phải chúng ta còn phải phiêu du thiên hạ, thưởng thức sơn thủy hữu tình sao?”
“Thiếp biết. Tất cả những điều chàng nói, thiếp đều nhớ hết. Chờ chàng khỏe lại, chúng ta sẽ bỏ mặc giang hồ, quy ẩn sơn lâm, chàng không phải là Diệt Sư, thiếp cũng không phải là yêu quái nữa, chúng ta sẽ sống bên nhau, mãi mãi và mãi mãi, chàng nhé” Tiếng lòng nức nở của Tử Vân không khỏi khiến cho người ta cảm thấy đau lòng. Diệt Sư ư? Yêu quái ư? Hai người làm sao có thể ở bên nhau cơ chứ? Phải chăng đây chính là điều mà mọi người hay gọi là tự dối mình dối người?
“Ta hứa với nàng. Đến khi đó chúng ta sẽ dựng một túp lều tranh, hàng ngày ta sẽ lên núi kiếm thức ăn, còn nàng sẽ ở nhà lau dọn nhà cửa, rồi chúng ta sẽ cùng nhau xuống bếp, tận hưởng thành quả của một ngày lao động vất vả của ta. Nàng nói xem, đó có phải là hạnh phúc không? Tất cả những thứ về yêu ma, về pháp sư, chúng ta không để ý nữa, chúng ta sẽ sống cuộc sống của Tử Vân và Đán Thần, nàng nhé” Lúc này đây, Đán Thần cũng không tin được mình lại có thể hạ quyết tâm dễ dàng như thế. Chàng đã từng phân vân, tự hỏi rằng liệu ở bên Tử Vân có phải là lựa chọn đúng đắn không? Bởi khi chọn nàng, điều đó cũng đồng nghĩa với việc chàng bội phản lại sư phụ, làm mất mặt sư môn. Hơn thế nữa, chàng còn sẽ bị truy sát bởi chính những sư đệ, sư muội ngày ngày tôn kính chàng, gọi chàng một tiếng sư huynh. Thế nhưng, hôm nay, vào giờ khắc sinh ly tử biệt, chàng mới nhận ra rằng, tất cả những điều chàng lo sợ, vốn không hề quan trọng, điều chàng cần nhất trong cuộc đời này, chính là có thể mãi ở bên Tử Vân, không bao giờ chia lìa
“Thiếp… thiếp đồng ý. Giờ chàng nằm nghỉ đi, đợi chàng khỏe lại, chúng ta sẽ ngay lập tức rời đi” Cuối cùng chàng cũng đã nói thật lòng mình rồi. Ta biết để chàng có thể đưa ra sự lựa chọn này không phải dễ dàng gì. Chàng yêu ta, thế nhưng chàng cũng không thể hoàn toàn từ bỏ sư môn của mình được. Đợi chàng khỏe lại, ta sẽ rời đi, ta không muốn kiếp này chàng vì ta mà phải đánh mất quá nhiều thứ như vậy
Dường như biết được suy nghĩ của nữ tử áo đỏ, nam nhân bị thương liền nắm chặt lấy bàn tay nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy ôn nhu, trìu mến, “Tử Vân, ta không hối hận khi ở bên nàng, nếu sau này, nàng rời bỏ ta, thì đó cũng là ngày ta tự kết liễu mạng sống mình. Bởi sống trên đời này mà không có nàng, đối với ta, không khác nào cái chết”
Nghe được câu nói đó, lệ châu của nhện yêu càng dàn dụa, nàng nhẹ nhàng ôm chàng vào lòng, thổn thức từng tiếng, “Thiếp biết rồi. Thiếp hứa, thiếp sẽ không bao giờ rời bỏ chàng, vậy nên chàng cũng đừng bỏ rơi thiếp, mãi mãi ở cạnh bên thiếp, được không?”. Nếu đã như vậy, lần này, ta sẽ nghịch ý trời, ai nói rằng, yêu quái và pháp sư không thể ở bên nhau chứ? Ta yêu chàng, chàng yêu ta, thế là đủ rồi. Chúng ta không cần bất cứ ai trên cõi đời này ủng hộ, chúng ta chỉ cần có nhau, đó cũng là hạnh phúc một cõi nhân sinh
“Ta hứa. Nếu hôm nay ta thoát khỏi kiếp nạn này, ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nàng, không gì có thể chia lìa chúng ta. Không gì cả” Đúng vậy, bất cứ ai có ý định chia rẽ đôi ta, Đán Thần ta liều mạng với người, bất kể đó là ai
“Á…………….”
Một tiếng hét chói tai khiến cho nỗi sợ trong lòng mọi người càng được dâng cao. Ai cũng phân vân k hiểu, rốt cuộc trong đám mờ sương kia có cái gì mà có thể gây nên tiếng hét thảm thương như vậy? Rốt cuộc tiếng hét ấy là của ai??? Trong lòng mỗi người đều có sự suy đoán của mình, không ai giống ai, thế nhưng ai cũng tự nâng mức tâm lực/ yêu lực mình lên mức cao nhất để đề phòng bất trắc
Làn sương khói bí ẩn kia từ từ tan biến, để lộ ra cảnh tượng khiến người người bàng hoàng. Một thân thể nam nhân bị biến dạng đến mức không thể nhận ra. Trên người y là rất nhiều vết cắn sâu, mỗi vết tựa như dồn toàn bộ sức lực vào đó, khiến cho da thịt nát bét, xương cốt trắng ởn ẩn hiện qua lớp hắc y của hắn, đó là chưa kể đôi chỗ xương còn vỡ vụn. Nào đã hết, đôi phần trên thi thể đó còn có dấu hiệu bị thiêu đốt, bị thủy công làm cho thối rữa. Cặp mắt y vẫn mở lớn, tuy đã không còn sắc khí thế nhưng sự dữ tợn vẫn không mất đi. Khác chăng đó là xen lẫn sự hung ác là nét sợ hãi không thể kiềm chế. Dường như trước lúc chết, y đã phải ném trải mọi khổ ải trên chốn nhân gian
“Tiểu thư. Người xem” Hai thân ảnh, một hồng một vàng ngay lập tức phi thân về, đứng chắn trước tiểu hài áo trắng, nhằm bảo vệ nàng khỏi thứ nguy hiểm trước mắt – 1 con quái vật không hơn không kém
Đảo mắt ngọc về phía kẻ gây nên cái chết thê thảm của hắc y nhân kia, Tuyết Lăng không khỏi thoáng chút tán thưởng. Tên sát nhân đó mang dáng vẻ của đứa trẻ không quá 10 tuổi, đôi mắt vô hồn mở to, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, dường như không. Mái tóc đen nhánh xổ tung, tựa dòng nước tuôn trào, sẵn sàng nhấn chìm vạn vật trên thế gian. Đôi môi hắn mím chặt, có vẻ hắn đang lẩm bẩm tiếng gì đó thế nhưng do âm lượng quá bé thế nên không ai có thể nghe rõ, thật ra, con quái vật đó mang nói gì nữa. Bộ quần áo hắn mặc rách rưới, tả tơi, lộ ra những câu thần chú cùng bùa phép được yểm chằng chịt trên khắp cơ thể. Bao trùm người hắn là tử khí nồng nặc, khiến cho những kẻ yếu tim nhìn thấy có thể chết ngay tức khắc, không lời trăn trối
“Hồng Hoa, Hoàng Điệp, 2 người các ngươi hãy lên thử xem rổt cuộc cái thứ kia có bao nhiêu phần công lực?”
“Vâng” /”Vâng”
Hai âm thanh vừa dứt thì trong động lại xảy ra 1 cuộc hỗn chiến nữa. Nếu như lúc trước hai vị mỹ nữ kia không tốn chút công sức mà đánh bại 3 tên khốn kiếp kia thì giờ đây, sự việc lại không đơn giản như trước nữa
Hồng Hoa dồn yêu lực vào Hồng Hoa trượng của mình, tung “Vũ khúc của hoa” ra chế ngự quái vật kia, những tưởng hắn sẽ ít nhất phải bị thương tổn. Nhưng không, trận pháp đó hắn vốn không để vào mắt, ngang nhiên dùng hỏa phép kích nổ kết giới, mà hắn một chút thương tổn cũng không có
Hoàng Điệp thấy đòn công kích của tỷ tỷ mình không thành công, liền dùng “Phong ba bão táp” kết hợp cùng “Điệp Hương”, với mục đích chế ngự hắn bằng độc, khiến cho hắn không thể triển khai yêu pháp. Thế nhưng, nàng không ngờ được rằng, hắn ta chỉ gầm nhẹ một tiếng, nào gió, nào hương nàng tung ra, trong phút chốc tất cả đều được hoàn trả cho nàng, không thiếu dù chỉ chút ít
Hai tỷ muội này đều thật không ngờ, những chiêu thức mạnh nhất của nàng lại có thể bị phá giải một cách dễ dàng như thế, nén không nổi cảm giác tức giận bên trong lòng, sắc diện cũng vì thế mà bị ảnh hưởng, vẻ dịu dàng, tao nhã của 2 nàng đã không còn hiện hữu
“Tỷ tỷ, hai chúng ta hợp lực đi. Muội không tin tỷ muội ta hôm nay lại thua trong tay con quái vật xấu xí kia”
“Muội nói cũng đúng. Nếu như đơn thương độc mã không được thì chúng ta song đấu. Dù sao, hai chúng ta cũng là một trong những cặp yêu quái truyền thuyết cơ mà. Há có thể bại trong tay một thứ vô danh thế cho được”
Hai vị mỹ nữ sau khi đã thống nhất ý kiến, liền tay cầm tay, phi thân lên cao, hướng tiểu hài quái vật ra đón :”Tỷ muội tình thâm chiêu đệ nhất – Hoa thơm bướm lượn”.
Một cơn mưa hoa lại nhẹ nhàng rơi xuống tiểu quái kia, không như chiêu trước đây, những đóa hoa này đủng đỉnh phiêu du trong gió, hơn nữa còn tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ, khiến cho hai mắt của hắn không kìm được cảm giác muốn nhắm lại, tận hưởng cảnh xuân. Vào lúc tâm trí hắn đã sắp không gượng nổi nữa thì một đàn bướm vàng lại khẽ khàng bay đến, lượn vòng quay những đóa hoa hồng tuyệt đẹp kia. Cảnh tượng thực sự đẹp, quá đẹp. Dường như đây không còn là chiến trường thảm khốc nữa mà trong phút chốc đã trở thành chốn bồng lai tiên cảnh
Tiểu quái không khỏi ngỡ ngàng trước thiên cảnh, khẽ giơ đôi tay bé nhỏ của mình lên, muốn chứng thực xem đây rốt cuộc là thực hay mơ. Đột nhiên, cảnh tượng hoàn toàn biến đổi. Những chú bướm vàng kia đâu còn êm ái bay quanh những cánh hoa hồng tươi đẹp nữa, chúng liền nhắm thẳng vào vào thân thể hắn mà tiến. Quái vật thấy thế liền muốn ra chiêu chống đỡ, thế nhưng cơ thể không nghe lời sai bảo của hắn, tay chân hắn động không được, cứ thế đứng đó, mặc cho đàn bướm kia công kích
“Hoa thơm bướm lượn” là chiêu liên hoàn đầu tiên trong số những thức mà tỷ muội Hồng Hoa, Hoàng Điệp có thể thi triển. Điều đáng sợ của thức này chính là, để đối thủ tận hưởng cảnh đẹp, tràn đầy nhu tình, đồng thời cũng làm cho cơ thể của họ trở nên vô lực, không cách nào phản kháng. Khi đó, những chú bướm tưởng chừng vô hại kia sẽ tiến công, tổn thương địch thủ. Chưa hết, nhân cơ hội này, hồ điệp cũng hút sạch pháp lực của nạn nhân, khiến cho người dính phải chiêu này sẽ trở nên vô dụng, không thể sử dụng pháp thuật, mặc nhiên cho người ta chém giết
Hừ. Con yêu quái kia, ngươi tưởng tỷ muội chúng ta dễ bị ngươi bắt nạt sao? Chiêu thức này là thành quả tu luyện của chúng ta, kèm theo sự hướng dẫn tận tình của tiểu thư nên lực sát thương vô cùng lớn. Nếu ngươi có thể thoát khỏi hiểm chiêu này của chúng ta, Hồng Hoa/ Hoàng Điệp ta thật sự nể phục ngươi
Dựa vào một số sách vở trong nhẫn giới, mình mới nghĩ ra chiêu thức này để cho tỷ muội bọn họ học theo. Hôm nay có thể nói là lần đầu tiên sử dụng. Ai có thể ngờ đc công năng của chúng lại lớn đến nhường này. Thảm nảo, thiên hạ nói rằng, nhẫn ngọc này là bảo vật danh chấn thiên hạ.
“Rầm”. Tiểu quái thật sự đã gục ngã dưới đòn tấn công đầy mạnh mẽ kia. Thế nhưng ánh mắt của tiểu quái đấy vẫn như trước, không hề thay đổi. Đáng nhẽ, giờ phút này, sau khi pháp lực không còn, hắn sẽ chỉ là 1 tiểu hài bình thường, k còn khả năng uy hiếp đến bất cứ ai nữa. Vậy mà, không hiểu sao Tuyết Lăng lại nhíu mày, dường như trong nàng đang có 1 dự cảm không lành, mà dự cảm này càng ngày càng lớn, khiến cho hô hấp của nàng thi thoảng có sự đình trệ
Tiểu quái lồm cồm bò dậy, quét ánh mắt vô hồn về phía mọi người, miêng không ngừng lẩm bẩm, “Nương tử…”. Nương tử ơi, giờ nàng đang ở nơi đâu? Nàng hãy quay về bên ta đi có được không? Ta tìm nàng, bao năm nay, không giờ nào phút nào t quên hình bóng của nàng. Nương tử ơi…
Tiếng rên khe khẽ của tiểu quái làm cho tất cả mọi người không khỏi ngỡ ngàng. Hắn… hắn còn sống sao? Trúng phải độc chiêu như vậy mà vẫn không chết? Hơn nữa, hắn kêu cái gì? Nương tử? Hắn có nương tử ư? Rốt cuộc con yêu quái này có lai lịch thế nào???
“Hừ. Chỉ là mấy cánh hoa rẻ mạt này mà cũng đòi lấy mạng chúng ta sao?”, nam tử dâm tà lên tiếng, chớp chớp đôi mắt dơ bẩn về phía vị mỹ nữ vừa tung đòn kia, “hóa ra, nàng cũng chỉ được cái mồm thôi. K biết được khi ở trên giường thì nàng sẽ phát huy công năng của đó thế nào nhỷ. Ha ha ha..”
Nụ cười lớn của hắn ngay lập tức im bặt, bởi đòn tấn công mà hắn cho là vô hại lại không hề đơn giản như hắn tưởng. Những cánh hoa này, nhìn thì có vẻ như không có gì, nhưng thực chất chúng lại đang vây khốn hắn, tạo nên một kết giới vô cùng đáng sợ. Những cánh hoa mềm mại nhưng vô cùng sắc bén, khác nào gươm đao, cứa trên người hắn ta từng nhát từng nhát, khiến cho máu tuôn trào, thấm đẫm lớp áo đen trên người. Mặt mũi hắn sứt sẹo, cộng thêm thân thể ứa máu, giờ trông không khác nào lũ quỷ dưới địa ngục đang chịu tra khảo của diêm vương gia
“Chết tiệt. Con tiện tì kia. Ngươi được lắm. Đã thế ta không nương tay với ngươi nữa” Cả giận mất khôn, nam tử với đôi mắt không yên phận tập trung tâm lực vào cây đoản đao nãy giờ nằm im trong tay hắn, hướng về phía kết giới hoa kia, ra đòn công kích, “Bạo phát”
Ầm! Một tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến cho hang động không tránh khỏi việc bị chấn động, bụi mù bay bay, từng tảng đá lớn bé khác nhau thi nhau rơi xuống mặt đất, khiến cho những người ở trong động không khỏi một phen kinh hoàng
Những tưởng rằng sau đòn tấn công đó, người bị tổn thương nhiều nhất sẽ là nữ tử áo hồng kia, thế nhưng, kẻ vừa ra đòn tàn độc kia giờ đã sớm nằm im một chỗ, thân thể nát bét, khó có thể nhận ra được chỉ trước đó mấy phút, hắn vẫn còn là một con người đang sống khỏe mạnh.
Nữ tử áo hồng thấy cảnh đó, chỉ nở một nụ cười vô cùng diễm lệ, ánh mắt đầy phần không nỡ, hướng về phía nam nhân máu thịt lẫn lộn kia, thương cảm mà than, “Chết thật! Ta quên không nói rằng, bị giam trong kết giới Vũ khúc của hoa, nếu như ngươi dùng đòn tấn công có sức sát thương thì ngay lập tức những cánh hoa đó sẽ tự phát nổ. Cho ta xin lỗi nhé. Mà không phải giờ đây ngươi cũng biết được điều đó rồi sao?”
“Ngươi….” Tên đại ca trừng đôi mắt dữ tợn về phía Hồng Hoa, giọng gằn từng tiếng, khiến cho hai hàm răng của hắn va vào nhau ken két, “Tam đệ, chúng ta lên, giết con tiện tì kia báo thù cho nhị đệ”
Tên hắc y nhân đứng bên cạnh, nghe thấy hiệu lệnh của đại ca, tay nắm chặt đao, hướng ánh mắt căm thù pha lẫn sợ hài về phía kẻ sát nhân, phi thân bay tới, ra đòn công kích “Phân thân chi thuật”. Hắc y nam tử ngay trước mặt vị mỹ nhân kia đột nhiên biến thành 3 người, tay lăm lăm đoản đao, dồn toàn lực chém xuống, chứng tỏ rằng hắn đang rất muốn lấy mạng người trước mặt mình lúc này
“Dựa vào ngươi mà cũng đòi đả thương tỷ tỷ ta ư? Nằm mơ”, Hoàng y nữ tử cầm chiếc quạt đỏ rực trong tay mình, hướng đến 3 nhát đao đang trên đà chém xuống tỉ tỉ nàng, phất nhẹ một cái, đem 3 tên phân thân kia thẳng tay ném vào phía góc động, kèm theo đó là một mùi hương dễ chịu tỏa ra theo từng động tác của nàng
Nhìn thấy con mồi chuẩn bị đến tay mình rồi còn bị người khác cản trở, hắc y nam tử lộ rõ vẻ cay củ trong ánh mắt. Được rồi, ngươi muốn cứu tỷ tỷ của ngươi chứ gì. Ta thành toàn cho ngươi.
“Phân thân trận”. Lời vừa dứt, 3 tên phân thân, mỗi tên tụ tâm lực vào đoản đao của mình, miệng niệm khẩu quyết, hướng hoàng y nữ tử triển khai trận pháp
Đến giờ các ngươi còn không biết bản thân mình đã trúng độc của ta, còn ở đó mà triển khai trận pháp cái gì nữa chứ. Đúng thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Trận pháp kia hoàn thành cũng là lúc ngươi không còn mạng mà chiến đấu nữa đâu
Sao? Sợ rồi ak? Có phải ngươi cũng thấy rằng trận pháp này của ta quả thực quá đáng sợ phải không? Nhị ca ta thua bởi hắn khinh địch nhưng ta thì không. Các ngươi giết hắn ta cũng tốt, sau trận này về ta sẽ có được chức vụ của hắn trong tổ chức, hơn nữa, chủ nhân sẽ khen thưởng ta. Ha ha, đến lúc đó, ta sẽ đốt tiền vàng coi như cảm ơn các ngươi đã giúp ta một tay
“Phụt” Máu tươi tuôn như thác, bắn mạnh từ miệng của tên nam tử tham vọng kia ra, khiến cho tất cả mọi người lại được một phen sửng sốt, trong đó, bàng hoàng nhất phải kể đến kẻ bị nạn kia
Sao có thể? Nàng ta còn chưa chạm vào ta cơ mà. Mới chỉ có một đòn phất nhẹ, không lý nào ta có thể bị thương đến mức này. Khoan đã, mùi hương nhè nhẹ lúc nãy, phải chăng là …?
“Độc. Ngươi cả gan hạ độc ta. Tiện nữ kia, ta không tha cho ngươi đâu”, cảm thấy toàn thân sức lực sắp cạn kiệt, toàn bộ phân thân của hắn hướng đao nhọn cố hết sức đâm chém về phía Hoàng Điệp, mà nàng ta lại thản nhiên như không, không hề nhúc nhích, ánh mắt vẫn một vẻ yếu đuối bẩm sinh
Bỗng nhiên, “Phịch” một tiếng, tất cả phân thân của hắn liền biến mất, còn bản thân kẻ tham vọng kia cũng đã nằm im dưới đất không động đậy. Máu tươi tuôn trào từ thất khiếu của hắn, khiến cho lúc này đây, hắn ta trông còn thảm thương hơn vị nhị ca của mình rất rất nhiều
“Trúng phải Điệp Hương của ta, độc tính sẽ phát tác khi ngươi dùng pháp thuật. Kẻ nào tâm lực càng cao, khi trúng sẽ càng đau đớn. Nếu như ngươi chịu an phận, không công kích ta thì có lẽ ngươi sẽ có thể sống thêm được vài canh giờ, chỉ tiếc rằng,…”, Hoàng Điệp từ từ bi bi cất lời, ra vẻ ta đây không đành giết chết ngươi, cảnh tượng đáng lẽ ra sẽ vô cùng nhân từ, thế nhưng không hiểu sao, khí lạnh lại bao trùm tất cả tấm lòng của mọi người nơi đây, dĩ nhiên là trừ bỏ tiểu thư cùng tỷ tỷ của nàng ta
Nhìn thấy chỉ trong phút chốc, 2 đệ đệ của mình thành xác không hồn, chưa kể chết cực kỳ đau đớn, nam tử hung dữ không tránh khỏi có chút rùng mình. Ba bọn hắn dù sao cũng là Trung Vương Pháp sư cấp 1, đâu phải hạng có thể tùy ý giết bừa, thế mà nay, chỉ trong chưa đến chục chiêu, hai kẻ kia đã đại bại. Nếu cả 3 người liên thủ lại, rất có thể còn có một con đường sống, nhưng nay chỉ còn lại một mình hắn, làm sao có thể an toàn rời khỏi đây cho được. Hay là ta dùng đến “vật đó”? Không được, chủ nhân căn dặn là phải mang “vật đó” không chút sứt mẻ trở về, không được động đến, càng không được sử dụng. Lỡ chủ nhân biết được thì ….?
Nhìn thấy tên hắc y còn lại sắc mặt không ngừng biến đổi, Tuyết Lăng không tránh khỏi thầm cười trong lòng, chỉ với từng đó công phu mà cũng nghĩ đến chuyện lấy mạng nàng? Đúng là nực cười, nếu ta dễ bị tiêu diệt như thế thì ta đã không phải là ta. Kiếp trước, ta chịu bao nhiêu đầy ải, “người thân” ta bao lần đẩy ta vào tử địa, nhưng kết quả thì sao? Không phải bọn chúng đã phải chịu một kết cục không lấy làm đẹp đẽ gì rồi sao? Muốn đối đầu với ta sao, kết quả chỉ có một, CHẾT.
“Đại ca ak, hai đệ đệ của ngươi đã không còn nữa rồi. Ngươi còn đứng ở đó làm gì? Người ta bảo huynh đệ tình thâm, hay là để ta giúp ngươi đoàn tụ với bọn hắn nhé”, nữ tử áo hồng hướng ánh mắt nhẹ nhàng về phía nam tử đang cúi sầm mặt xuống mà ân cần thăm hỏi, khiến cho bàn tay hắn bỗng chốc siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt trở nên cương quyết hơn bao giờ hết. Hình như, cuối cùng hắn đã có được đáp án mà hắn cần. Không hiểu sao, trong lòng Hồng Hoa tự dưng dâng lên một dự cảm không lành, khiến cho người nàng bất giác khẽ rùng mình
Ngửa mặt lên trời, nam nhân hung dữ kia mở miệng cười to, tràn đầy sảng khoái, “Ha ha, nếu hôm nay ta đã không thể sống sót rời khỏi đây thì ít nhất ta cũng phải đem các ngươi chôn cùng một một với ta”. Nói xong, hắn phi thân về phía cái túi nãy giờ vẫn vứt ở một góc động, lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng đồng được phong ấn bằng lớp lớp bùa chú, miệng lẩm nhẩm vài câu thần chú, rồi hô to, “Hiện thân đi, ngươi hãy quét sạch lũ khốn kiếp này cho ta”
Sương khỏi mịt mờ từ trong chiếc hộp đồng đó tràn ra, khiến cho động đá trở nên muôn phần bí hiểm cũng như ngập tràn sự nguy hiểm. Tử khí dày đặc, quẩn quanh, khiến cho mọi người không khỏi một phen khó thở, ngay cả nam tử nãy giờ ngất lịm đi do độc cũng không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng, thoáng chốc tỉnh dậy, liếc nhìn cảnh vật xung quanh.
Chuyện gì đã xảy ra trong khi ta ngất đi rồi? Tại sao tự dưng yêu khí lại bao trùm toàn động như vậy? Chưa hết, lớp sương mờ này không đơn giản, ta có cảm giác, ẩn sau nó là một yêu quái vô cùng đáng sợ. Thân thể ta như thế này, làm sao có thể bảo vệ cho Tử Vân được cơ chứ. Đán Thần ta đúng là một tên vô dụng mà
“Đán Thần, chàng tỉnh rồi sao? Chàng nói thiếp nghe, giờ chàng cảm thấy thế nào rồi?” Cảm nhận được sự thay đổi trong khí tức người mình yêu, nhện nữ không khỏi bàng hoàng, đưa cánh tay vẫn còn đang rỉ máu của mình, nhè nhẹ chạm vào bờ má quen thuộc của nam nhân áo xám. “Tỉnh rồi, cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi, chàng có biết thiếp lo lắng cho chàng đến mức nào không? Nếu chàng chết rồi, thiếp sống trên đời còn có mục đích nào nữa cơ chứ?”
Cố vươn cánh tay chi chít vết chém của mình lên lau bờ mi thấm đẫm nước mắt của Tử Vân, Đán Thần không khỏi đau lòng, “Nàng ngốc ạk. Sao ta có thể chết được, không phải chúng ta đã hứa với nhau rằng, chúng ta sẽ đời đời kiếp kiếp ở bên nhau hay sao? Không phải chúng ta còn phải phiêu du thiên hạ, thưởng thức sơn thủy hữu tình sao?”
“Thiếp biết. Tất cả những điều chàng nói, thiếp đều nhớ hết. Chờ chàng khỏe lại, chúng ta sẽ bỏ mặc giang hồ, quy ẩn sơn lâm, chàng không phải là Diệt Sư, thiếp cũng không phải là yêu quái nữa, chúng ta sẽ sống bên nhau, mãi mãi và mãi mãi, chàng nhé” Tiếng lòng nức nở của Tử Vân không khỏi khiến cho người ta cảm thấy đau lòng. Diệt Sư ư? Yêu quái ư? Hai người làm sao có thể ở bên nhau cơ chứ? Phải chăng đây chính là điều mà mọi người hay gọi là tự dối mình dối người?
“Ta hứa với nàng. Đến khi đó chúng ta sẽ dựng một túp lều tranh, hàng ngày ta sẽ lên núi kiếm thức ăn, còn nàng sẽ ở nhà lau dọn nhà cửa, rồi chúng ta sẽ cùng nhau xuống bếp, tận hưởng thành quả của một ngày lao động vất vả của ta. Nàng nói xem, đó có phải là hạnh phúc không? Tất cả những thứ về yêu ma, về pháp sư, chúng ta không để ý nữa, chúng ta sẽ sống cuộc sống của Tử Vân và Đán Thần, nàng nhé” Lúc này đây, Đán Thần cũng không tin được mình lại có thể hạ quyết tâm dễ dàng như thế. Chàng đã từng phân vân, tự hỏi rằng liệu ở bên Tử Vân có phải là lựa chọn đúng đắn không? Bởi khi chọn nàng, điều đó cũng đồng nghĩa với việc chàng bội phản lại sư phụ, làm mất mặt sư môn. Hơn thế nữa, chàng còn sẽ bị truy sát bởi chính những sư đệ, sư muội ngày ngày tôn kính chàng, gọi chàng một tiếng sư huynh. Thế nhưng, hôm nay, vào giờ khắc sinh ly tử biệt, chàng mới nhận ra rằng, tất cả những điều chàng lo sợ, vốn không hề quan trọng, điều chàng cần nhất trong cuộc đời này, chính là có thể mãi ở bên Tử Vân, không bao giờ chia lìa
“Thiếp… thiếp đồng ý. Giờ chàng nằm nghỉ đi, đợi chàng khỏe lại, chúng ta sẽ ngay lập tức rời đi” Cuối cùng chàng cũng đã nói thật lòng mình rồi. Ta biết để chàng có thể đưa ra sự lựa chọn này không phải dễ dàng gì. Chàng yêu ta, thế nhưng chàng cũng không thể hoàn toàn từ bỏ sư môn của mình được. Đợi chàng khỏe lại, ta sẽ rời đi, ta không muốn kiếp này chàng vì ta mà phải đánh mất quá nhiều thứ như vậy
Dường như biết được suy nghĩ của nữ tử áo đỏ, nam nhân bị thương liền nắm chặt lấy bàn tay nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy ôn nhu, trìu mến, “Tử Vân, ta không hối hận khi ở bên nàng, nếu sau này, nàng rời bỏ ta, thì đó cũng là ngày ta tự kết liễu mạng sống mình. Bởi sống trên đời này mà không có nàng, đối với ta, không khác nào cái chết”
Nghe được câu nói đó, lệ châu của nhện yêu càng dàn dụa, nàng nhẹ nhàng ôm chàng vào lòng, thổn thức từng tiếng, “Thiếp biết rồi. Thiếp hứa, thiếp sẽ không bao giờ rời bỏ chàng, vậy nên chàng cũng đừng bỏ rơi thiếp, mãi mãi ở cạnh bên thiếp, được không?”. Nếu đã như vậy, lần này, ta sẽ nghịch ý trời, ai nói rằng, yêu quái và pháp sư không thể ở bên nhau chứ? Ta yêu chàng, chàng yêu ta, thế là đủ rồi. Chúng ta không cần bất cứ ai trên cõi đời này ủng hộ, chúng ta chỉ cần có nhau, đó cũng là hạnh phúc một cõi nhân sinh
“Ta hứa. Nếu hôm nay ta thoát khỏi kiếp nạn này, ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nàng, không gì có thể chia lìa chúng ta. Không gì cả” Đúng vậy, bất cứ ai có ý định chia rẽ đôi ta, Đán Thần ta liều mạng với người, bất kể đó là ai
“Á…………….”
Một tiếng hét chói tai khiến cho nỗi sợ trong lòng mọi người càng được dâng cao. Ai cũng phân vân k hiểu, rốt cuộc trong đám mờ sương kia có cái gì mà có thể gây nên tiếng hét thảm thương như vậy? Rốt cuộc tiếng hét ấy là của ai??? Trong lòng mỗi người đều có sự suy đoán của mình, không ai giống ai, thế nhưng ai cũng tự nâng mức tâm lực/ yêu lực mình lên mức cao nhất để đề phòng bất trắc
Làn sương khói bí ẩn kia từ từ tan biến, để lộ ra cảnh tượng khiến người người bàng hoàng. Một thân thể nam nhân bị biến dạng đến mức không thể nhận ra. Trên người y là rất nhiều vết cắn sâu, mỗi vết tựa như dồn toàn bộ sức lực vào đó, khiến cho da thịt nát bét, xương cốt trắng ởn ẩn hiện qua lớp hắc y của hắn, đó là chưa kể đôi chỗ xương còn vỡ vụn. Nào đã hết, đôi phần trên thi thể đó còn có dấu hiệu bị thiêu đốt, bị thủy công làm cho thối rữa. Cặp mắt y vẫn mở lớn, tuy đã không còn sắc khí thế nhưng sự dữ tợn vẫn không mất đi. Khác chăng đó là xen lẫn sự hung ác là nét sợ hãi không thể kiềm chế. Dường như trước lúc chết, y đã phải ném trải mọi khổ ải trên chốn nhân gian
“Tiểu thư. Người xem” Hai thân ảnh, một hồng một vàng ngay lập tức phi thân về, đứng chắn trước tiểu hài áo trắng, nhằm bảo vệ nàng khỏi thứ nguy hiểm trước mắt – 1 con quái vật không hơn không kém
Đảo mắt ngọc về phía kẻ gây nên cái chết thê thảm của hắc y nhân kia, Tuyết Lăng không khỏi thoáng chút tán thưởng. Tên sát nhân đó mang dáng vẻ của đứa trẻ không quá 10 tuổi, đôi mắt vô hồn mở to, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, dường như không. Mái tóc đen nhánh xổ tung, tựa dòng nước tuôn trào, sẵn sàng nhấn chìm vạn vật trên thế gian. Đôi môi hắn mím chặt, có vẻ hắn đang lẩm bẩm tiếng gì đó thế nhưng do âm lượng quá bé thế nên không ai có thể nghe rõ, thật ra, con quái vật đó mang nói gì nữa. Bộ quần áo hắn mặc rách rưới, tả tơi, lộ ra những câu thần chú cùng bùa phép được yểm chằng chịt trên khắp cơ thể. Bao trùm người hắn là tử khí nồng nặc, khiến cho những kẻ yếu tim nhìn thấy có thể chết ngay tức khắc, không lời trăn trối
“Hồng Hoa, Hoàng Điệp, 2 người các ngươi hãy lên thử xem rổt cuộc cái thứ kia có bao nhiêu phần công lực?”
“Vâng” /”Vâng”
Hai âm thanh vừa dứt thì trong động lại xảy ra 1 cuộc hỗn chiến nữa. Nếu như lúc trước hai vị mỹ nữ kia không tốn chút công sức mà đánh bại 3 tên khốn kiếp kia thì giờ đây, sự việc lại không đơn giản như trước nữa
Hồng Hoa dồn yêu lực vào Hồng Hoa trượng của mình, tung “Vũ khúc của hoa” ra chế ngự quái vật kia, những tưởng hắn sẽ ít nhất phải bị thương tổn. Nhưng không, trận pháp đó hắn vốn không để vào mắt, ngang nhiên dùng hỏa phép kích nổ kết giới, mà hắn một chút thương tổn cũng không có
Hoàng Điệp thấy đòn công kích của tỷ tỷ mình không thành công, liền dùng “Phong ba bão táp” kết hợp cùng “Điệp Hương”, với mục đích chế ngự hắn bằng độc, khiến cho hắn không thể triển khai yêu pháp. Thế nhưng, nàng không ngờ được rằng, hắn ta chỉ gầm nhẹ một tiếng, nào gió, nào hương nàng tung ra, trong phút chốc tất cả đều được hoàn trả cho nàng, không thiếu dù chỉ chút ít
Hai tỷ muội này đều thật không ngờ, những chiêu thức mạnh nhất của nàng lại có thể bị phá giải một cách dễ dàng như thế, nén không nổi cảm giác tức giận bên trong lòng, sắc diện cũng vì thế mà bị ảnh hưởng, vẻ dịu dàng, tao nhã của 2 nàng đã không còn hiện hữu
“Tỷ tỷ, hai chúng ta hợp lực đi. Muội không tin tỷ muội ta hôm nay lại thua trong tay con quái vật xấu xí kia”
“Muội nói cũng đúng. Nếu như đơn thương độc mã không được thì chúng ta song đấu. Dù sao, hai chúng ta cũng là một trong những cặp yêu quái truyền thuyết cơ mà. Há có thể bại trong tay một thứ vô danh thế cho được”
Hai vị mỹ nữ sau khi đã thống nhất ý kiến, liền tay cầm tay, phi thân lên cao, hướng tiểu hài quái vật ra đón :”Tỷ muội tình thâm chiêu đệ nhất – Hoa thơm bướm lượn”.
Một cơn mưa hoa lại nhẹ nhàng rơi xuống tiểu quái kia, không như chiêu trước đây, những đóa hoa này đủng đỉnh phiêu du trong gió, hơn nữa còn tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ, khiến cho hai mắt của hắn không kìm được cảm giác muốn nhắm lại, tận hưởng cảnh xuân. Vào lúc tâm trí hắn đã sắp không gượng nổi nữa thì một đàn bướm vàng lại khẽ khàng bay đến, lượn vòng quay những đóa hoa hồng tuyệt đẹp kia. Cảnh tượng thực sự đẹp, quá đẹp. Dường như đây không còn là chiến trường thảm khốc nữa mà trong phút chốc đã trở thành chốn bồng lai tiên cảnh
Tiểu quái không khỏi ngỡ ngàng trước thiên cảnh, khẽ giơ đôi tay bé nhỏ của mình lên, muốn chứng thực xem đây rốt cuộc là thực hay mơ. Đột nhiên, cảnh tượng hoàn toàn biến đổi. Những chú bướm vàng kia đâu còn êm ái bay quanh những cánh hoa hồng tươi đẹp nữa, chúng liền nhắm thẳng vào vào thân thể hắn mà tiến. Quái vật thấy thế liền muốn ra chiêu chống đỡ, thế nhưng cơ thể không nghe lời sai bảo của hắn, tay chân hắn động không được, cứ thế đứng đó, mặc cho đàn bướm kia công kích
“Hoa thơm bướm lượn” là chiêu liên hoàn đầu tiên trong số những thức mà tỷ muội Hồng Hoa, Hoàng Điệp có thể thi triển. Điều đáng sợ của thức này chính là, để đối thủ tận hưởng cảnh đẹp, tràn đầy nhu tình, đồng thời cũng làm cho cơ thể của họ trở nên vô lực, không cách nào phản kháng. Khi đó, những chú bướm tưởng chừng vô hại kia sẽ tiến công, tổn thương địch thủ. Chưa hết, nhân cơ hội này, hồ điệp cũng hút sạch pháp lực của nạn nhân, khiến cho người dính phải chiêu này sẽ trở nên vô dụng, không thể sử dụng pháp thuật, mặc nhiên cho người ta chém giết
Hừ. Con yêu quái kia, ngươi tưởng tỷ muội chúng ta dễ bị ngươi bắt nạt sao? Chiêu thức này là thành quả tu luyện của chúng ta, kèm theo sự hướng dẫn tận tình của tiểu thư nên lực sát thương vô cùng lớn. Nếu ngươi có thể thoát khỏi hiểm chiêu này của chúng ta, Hồng Hoa/ Hoàng Điệp ta thật sự nể phục ngươi
Dựa vào một số sách vở trong nhẫn giới, mình mới nghĩ ra chiêu thức này để cho tỷ muội bọn họ học theo. Hôm nay có thể nói là lần đầu tiên sử dụng. Ai có thể ngờ đc công năng của chúng lại lớn đến nhường này. Thảm nảo, thiên hạ nói rằng, nhẫn ngọc này là bảo vật danh chấn thiên hạ.
“Rầm”. Tiểu quái thật sự đã gục ngã dưới đòn tấn công đầy mạnh mẽ kia. Thế nhưng ánh mắt của tiểu quái đấy vẫn như trước, không hề thay đổi. Đáng nhẽ, giờ phút này, sau khi pháp lực không còn, hắn sẽ chỉ là 1 tiểu hài bình thường, k còn khả năng uy hiếp đến bất cứ ai nữa. Vậy mà, không hiểu sao Tuyết Lăng lại nhíu mày, dường như trong nàng đang có 1 dự cảm không lành, mà dự cảm này càng ngày càng lớn, khiến cho hô hấp của nàng thi thoảng có sự đình trệ
Tiểu quái lồm cồm bò dậy, quét ánh mắt vô hồn về phía mọi người, miêng không ngừng lẩm bẩm, “Nương tử…”. Nương tử ơi, giờ nàng đang ở nơi đâu? Nàng hãy quay về bên ta đi có được không? Ta tìm nàng, bao năm nay, không giờ nào phút nào t quên hình bóng của nàng. Nương tử ơi…
Tiếng rên khe khẽ của tiểu quái làm cho tất cả mọi người không khỏi ngỡ ngàng. Hắn… hắn còn sống sao? Trúng phải độc chiêu như vậy mà vẫn không chết? Hơn nữa, hắn kêu cái gì? Nương tử? Hắn có nương tử ư? Rốt cuộc con yêu quái này có lai lịch thế nào???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.