Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 132: Titan

Chunghee

18/12/2018

Cyclop, Kappa, Werewolf, Minotaur, Hỏa Long, Rock Golem, Giant, Emerald Rat, Slime im lìm bất động. Những người chiến thắng tuy mạng sống được bảo toàn nhưng tình cảnh cũng chẳng khá khẩm là bao. Thân thể dọc ngang vết thương, máu chảy chưa có dấu hiệu ngừng, tâm lực/yêu lực thiếu hụt một lượng lớn khiến cho họ mặt mũi nhợt nhạt, chân tay vô lực, tựa như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào

Tất nhiên, là ngoại trừ 1 số trường hợp đặc biệt

Ngay lúc đó, luồng ánh sáng xanh tỏa ra từ cơ thể Tuyết Lăng phủ kín lên họ. Ánh sáng lan đến ai, người đó cảm thấy sinh lực tràn trề, thương tổn biến mất, giúp họ hoàn toàn khỏe mạnh như chưa vừa trải qua một trận kịch chiến

Đây … đây là … chuyện gì…???

Giang Luân Khánh Tước dìu Tuyết Lăng đi tới, không khỏi ngạc nhiên trước chuyện vừa diễn ra

Trước ánh mắt bối rối của mọi người, Tuyết Lăng cũng chỉ biết cười khổ rồi nhẹ lắc đầu, “Đừng hỏi ta. Đến ta cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra đâu” rồi nắm lấy tay Mị Điệp, “Em có thể kể cho ta, nam nhân tên Cảnh Hưng kia rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với em được không?”

Nhược Hoa cất lời, “Tiểu thư… chuyện đó…”

Mị Điệp hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói, “Tiểu thư, Cảnh Hưng trước kia là vị hôn phu của tiểu yêu. Chỉ có điều, trước khi chúng em kịp thành thân, có kẻ đã ra tay hãm hại, khiến em và tỷ tỷ suýt chết. Lo sợ điều tương tự sẽ lại xảy tới, tỷ tỷ và em liền chạy trốn, kết quả là gặp Tần Lịch, được ông ta thu phục, mang làm quà cho tiểu thư. Quả thật, em chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày em và Cảnh Hưng sẽ trùng phùng. Bao năm qua, em cứ nghĩ chàng ta đã quên mình rồi…”

Nhược Hoa tiếp lời, “Tiểu thư, chúng em tên thật đúng như Cảnh Hưng gọi. Em là Nhược Hoa, Diễm Nhược Hoa. Còn muội muội là Diễm Mị Điệp. Lý do chúng em giấu người, là bởi, chúng em muốn có một khởi đầu mới, một cuộc đời mới bên người, quên đi cái quá khứ khổ sở, đớn đau trước kia. Tiểu thư, em xin lỗi, em không có ý lừa dối người…”

Yên Chi nói, “Đại tỷ, nhị tỷ, chuyện tên thật hay không thật, chuyện đó không quan trọng. Cái muội muốn hỏi là, khi nãy, Cảnh Hưng có nói, chàng ta mang trong người giọt máu của mình và nhị tỷ, rằng giữa hai người có một đứa con chung… Đại tỷ, chuyện đó, chuyện đó là… là…”

Mị Điệp quay người, nhìn thẳng vào mắt Khuynh Kỳ, chỉ thấy trong đó là mây mù hỗn độn, “Khuynh Kỳ, chàng từng hỏi thiếp, thiếp đang lo sợ điều gì, che giấu bí mật khủng khiếp nào, chàng còn nhớ không? Điều thiếp lo sợ nhất, bí mật thiếp luôn tìm cách che giấu, chính là đây. Rằng, thiếp đã từng có vị hôn phu. Rằng, thiếp và chàng ta đã từng có da thịt chi thân. Rằng, thiếp đã có hài nhi của riêng mình. Khuynh Kỳ, chuyện thiếp chẳng còn trong trắng, rằng lần đó chàng và thiếp quấn chặt lấy nhau trong hoan lạc, đó không phải lần đầu của thiếp, chàng biết và chàng chấp nhận. Nhưng Khuynh Kỳ, thiếp không chỉ đơn thuần là nữ nhân, thiếp còn là một mẫu thân…”

Nói đến đây, đôi mắt Mị Điệp đỏ rực như chỉ chực trào lệ. Nhưng nàng không khóc. Nàng không thể khóc. Chuyện đến nước ngày hôm nay, tất cả chẳng phải đều do nàng hay sao??? Là nàng kiên quyết không nói cho Khuynh Kỳ biết. Là nàng không cho tỷ tỷ tiết lộ chuyện này với bất cứ ai. Vậy nên, đến nước này, nàng sao có thể khóc lóc thảm thiết, cầu xin sự tha thứ, chấp nhận của chàng?

Khuynh Đình mở lời, “Hoa Hoa, chuyện này … là chuyện nàng từng hỏi ta đúng không? Rằng nếu nàng biết chuyện có ảnh hưởng tới người ta thương yêu nhất nhưng không nói ra? Là chuyện Mị Điệp có hài nhi riêng, đúng không?”

“Đúng vậy… Khuynh Đình, chuyện thiếp từng nói tới … chính là chuyện này…”

Tuyết Lăng tiếp, “Nãy ta có nghe Cảnh Hưng nhắc tới tên của một nữ tử, người đó chẳng nhẽ là kẻ đã từng hãm hại hai người?”

Mị Điệp đáp, “Sở Phong, ả ta chính là đại tỷ của tỷ muội em. Phụ mẫu em vốn có 3 người con, là ả, Nhược Hoa tỷ và em. Từ bé, ả ta không hiểu vì sao đã có ác cảm với tỷ muội em. Chúng em cứ nghĩ đó là chuyện trẻ con, khi lớn lên, mọi thứ sẽ khác. Nhưng nào ngờ…”

“Ả Sở Phong đó có tình cảm với Cảnh Hưng. Nhưng Cảnh Hưng lại chỉ yêu Mị Điệp… vậy nên…”, Nhược Hoa tiếp lời

Bây giờ, khi đã bình tĩnh trở lại, Mị Điệp chợt nhớ lại lời Cảnh Hưng nói, rằng hài nhi của 2 người mất tích đã lâu… Có khi nào, chuyện này có liên quan đến Sở Phong??? Ngày đó, khi nàng bỏ đi, Cảnh Hưng đang mang bầu. Nàng yên tâm vứt lại một phần máu thịt của mình, vì nàng tin, Sở Phong sẽ không làm hại giọt máu của Cảnh Hưng. Nhưng, có vẻ như, nàng đã nhầm…

“Tỷ tỷ… hài nhi của ta… hài nhi chưa một lần ta được nhìn thấy của ta … Ta … ta … nhất định phải đi tìm nó … Nhất định phải đi tìm nó…”

Phụng Nhan đưa tay chỉnh lại tóc, “Mị Điệp, nếu chưa một lần nhìn thấy hài nhi của người, làm sao người có thể nhận ra nó cơ chứ? Chẳng nhẽ lại dựa vào cái gọi là linh cảm của người làm mẹ ư?”

“Ta dẫu sao cũng là … Không … ý ta muốn nói là … hài nhi của ta mang trên mình mùi hương đặc trưng thừa hưởng từ ta. Chỉ hiềm nỗi, mùi hương đó, ngoài ta ra, không ai có thể ngửi thấy”

Nhược Hoa lặng im giây lát rồi nói, “Mị Điệp, ngộ nhỡ, hài nhi của muội không ở đây… mà ở … thì sao???”

Mị Điệp kiên định đáp, “Thì muội sẽ quay trở về! Muội không thể hết lần này đến lần khác chối bỏ giọt máu của mình!”

“Quay trở về? Là quay trở về đâu? Còn nữa, yêu lực của Cảnh Hưng không hề tầm thường… Mị Điệp… rốt cuộc Cảnh Hưng là từ đâu tới?”

Câu hỏi của Tuyết Lăng còn chưa có đáp án thì bỗng, thi thể của đám yêu quái nằm la liệt trên mặt đất xảy ra dị biến. Từ giữa ngực chúng, tinh thể màu xám thoát ra, lơ lửng giữa không trung rồi đồng loạt tụ lại thành hình con thoi

Đó cũng chính là lúc, một nguồn yêu lực khổng lồ xuất hiện, hất văng toàn bộ đám Tuyết Lăng ngã xuống đất

“Có … chuyện … gì … vậy …?”, Tử Vân thở không ra hơi, khó nhọc nói

“Muội … không rõ … chỉ biết … bản thân đang không … ngừng run rẩy … mà thôi…”, Yên Chi dùng chút sức lực ít ỏi còn lại, gắng gượng bao bọc lấy Khuynh Vũ

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………….”

Tiếng hét kinh thiên vang lên, khiến cho bốn bề vắng lặng đến khôn cùng

Uy áp giảm dần, đám Tuyết Lăng từ từ đứng dậy. Chỉ thấy trước mắt, nam tử với làn da tựa hàn băng, mái tóc mang màu xám nhạt với ngũ quan trăm hoa khoe sắc sừng sững hiện diện. Mắt ngọc chậm rãi hé mở, chàng ta nhìn xung quanh một lượt rồi lẩm bẩm, “Sức mạnh …. Sức mạnh … Sinh lực … Sinh lực … ta muốn … muốn…”

Bạch Băng ngã quỵ dưới đất, mặt cắt không còn giọt máu, “Hắn … hắn … là … là … Không … không… thể nào…”

Đám Khánh Tước còn chưa hiểu có chuyện gì, nam tử đã lao thẳng về phía Tuyết Lăng. Uy áp dũng mãnh tuôn trào, bóp nghẹn lồng ngực của Tuyết Lăng khiến nàng bất lực, mặc cho nam tử túm chặt lấy cổ tựa như muốn nghiền nát nó thành trăm mảnh

“Tuyết Lăng/Mẹ/Tiểu thư/Chủ nhân/Thánh chủ”

Gạt sợ hãi sang một bên, tất cả đồng loạt lao tới công kích nam tử nhưng đều bị yêu lực của chàng hất văng. Mùi tanh tưởi từ người nam tử bốc lên, khiến cho cả bọn khụy gối, thân thể không ngừng run rẩy

“Chết tiệt”

Mặt Khuynh Kỳ biến sắc. Mùi tanh tưởi này, uy áp này… hệt như ngày đó, tại chung kết kỳ thi pháp sư Thiên Lang, phát ra trên người Tiểu Diệp, A Bảo, trên người kẻ muốn báo thù phục hận cho Hoàng Lực và Lữ Nhiên…

Chẳng nhẽ, kẻ ngày đó ở đằng sau giúp sức cho Tiểu Diệp, A Bảo … chính là hắn?!?

Mùi tanh tưởi đó đối với Khải Quân không có quá nhiều ảnh hưởng. Chàng hóa thành Centaur, phủ lấp cả khoảng trời bằng hàng ngàn mũi tên

“Vạn tiễn xuyên tâm”

Sức mạnh Phong nguyên tố trong người Thế Thành tuy mới chỉ ổn định phần nào, nếu sử dụng quá mức sẽ gây nên thương tổn, nhưng giờ đây, chàng không nghĩ nhiều tới mức này. Thế gian này, không ai được phép làm hại mẹ chàng. Không ai cả

“Phong cuốn tàn vân”

Tử Vân không biết, rốt cuộc nàng có thân phận thế nào? Chân thân của nàng rốt cuộc là gì? Nhưng nàng biết một điều, sức mạnh nàng mới giải phóng được thật chẳng tầm thường! Và điều đó, đã là, quá đủ

Nửa thân trên mỹ mạo kinh người, nửa dưới 8 chi nhện sắc bén, cộng với đuôi bọ cạp Manticore, Tử Vân cùng với Đán Thần, kẻ trước người sau dồn sức tấn công nam tử

“Thiên la địa võng”

“Nộ kiếm xung thiên”

Kể từ khi nam tử xuất hiện, không, kể cả trước khi chàng ta xuất hiện, khi yêu lực của chàng ta hiện hữu, nàng… nàng đã biết… nam tử là ai. Sao nàng có thể quên? Sao nàng có thể không nhớ??? Sao nàng có thể… khi nam tử chính là chủ nhân cũ của nàng!!! Đại yêu quái coi việc tàn sát sinh linh là thú vui hàng ngày!!!

Đúng vậy, nam tử… chính là chủ nhân cũ của Bạch Băng khi nàng còn là chiếc gương, trước khi được Tuyết Lăng hóa thành yêu

Bạch Băng ngã gục dưới đất chưa được bao lâu thì tới lượt Tú Sinh. Toàn bộ yêu lực của cơ thể chàng không biết vì nguyên cớ gì bị hút về phía nam tử, dẫu chàng đã tìm đủ mọi cách ngăn cản

“Tại … tại … sao???”

“Thất muội, bát đệ, hai người … hai người…”, Dạ Nguyệt lo lắng nói rồi lấy đan dược từ trong người, gắng sức đút cho Bạch Băng và Tú Sinh thì nghe thấy “Ầm” một tiếng, đám Nhược Hoa ngã sõng soài dưới đất, máu me be bét, duy còn sót lại Thế Thành và Khải Quân là còn trụ được

Bị quấy rầy, thần trí vốn đã không được bình thường của nam tử càng thêm rối loạn. Nam tử hét lớn một tiếng rồi hất văng Khải Quân ra xa

“Khải Quân…”

Thân thể Khải Quân như diều đứt dây, chầm chậm rơi xuống mặt đất. Thế Thành đuổi theo, toan đỡ lấy chàng thì chợt, giữa không trung, đôi cánh màu nâu với bộ vuốt chim sắc nhọn không biết từ nơi nào đến, nhẹ nhàng ôm lấy Khải Quân

Đôi con ngươi màu hồng ôn nhu nhìn Khải Quân như muốn ghi rõ dung mạo của chàng vào tận tâm can, Harpie Lady mở lời, “Cuối cùng ta cũng tìm thấy rồi… một nửa của ta…”

Thế Thành chạy đến, chỉ thấy trước mắt một bộ giáp vàng tỏa sáng rực rỡ khoác trên thân hình trắng nõn của Harpie Lady

Mái tóc xanh lá tung bay trong gió, Harpie Lady ngay khi vừa nhìn thấy dung mạo của Thế Thành, toàn thân chấn động không thôi

Gương mặt đó, thân hình đó, giọng nói đó, sức mạnh đó, dẫu có muôn ngàn vạn năm nữa qua đi, ta làm sao có thể lãng quên?

“Thần ca… là chàng … là chàng… đó sao???”

Một cảm giác gần gũi trào dâng trong lòng Thế Thành. Chàng toan mở lời thì đột nhiên, yêu lực từ phía nam tử đánh úp lại, khiến chàng chẳng kịp né tránh

Phun ra một ngụm huyết đào, Thế Thành vô lực ngã xuống. Khải Quân, Harpie Lady chưa kịp phản ứng thì thân thể chàng bỗng nhiên tỏa sáng

“Đệ đệ, thời gian qua, đệ đã mệt mỏi nhiều rồi… Nhân cơ hội này, nghỉ ngơi một chút. Chuyện còn lại, cứ để người tỷ tỷ này lo…”

Da thịt trắng nõn, ngũ quan yêu mị, đuôi cá mượt mà, Ngọc Giai hiện lên không khác trước là bao, ngoại trừ việc, sau lưng nàng không còn 1 đôi cánh nữa mà đã là 2

Nam tử vừa nhìn thấy Ngọc Giai, đôi mắt sáng bừng, “Thất … tỷ…” rồi lấy tay ôm đầu, “Đau… đau quá… đầu ta … đầu ta … đau … đau quá…”

Yêu lực bạo phát, thẳng hướng Ngọc Giai mà tiến. Vỏ trai khổng lồ, thứ 1 thời từng là quốc bảo của Thiên Lang hiện thân, bao bọc lấy nàng

Harpie Lady đối diện với Ngọc Giai, đối diện với nam tử, trong lòng không khỏi thầm than, “Nhân duyên trên đời quả thật là thứ kỳ diệu… Thật không ngờ, ngày chúng ta tái kiến, lại sớm đến vậy” rồi đan hai tay vào với Khải Quân, “Xem ra, chúng ta cũng đến lúc quy về một thể rồi”

Khải Quân tuy không hiểu hết những lời Harpie nói nhưng kể từ khi nàng hiện diện, một cảm giác thân thuộc khó có thể diễn tả bằng lời ngập tràn tâm khảm chàng. Phải chăng, nàng chính là người ta cần tìm? Như lời bạch mã từng nói với ta?

Harpie đặt Khải Quân xuống đất rồi đan chặt tay vào nhau. Đầu chạm đầu, Harpie dặn Khải Quân nhắc lại theo lời mình nói

“Thể xác hai, tâm hồn một

Nếu đã hội tụ xin đừng phân li”

Lời vừa dứt, trước toàn bộ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Khải Quân với Harpie Lady tan biến. Thay vào đó, thân hình thon dài với suối tơ xanh mượt, làn da trắng bóc không chút tì vết, ngũ quan xinh đẹp, lưng đeo cung, tay cầm hái, cưỡi trên mình bạch mã tựa tuyết mùa đông, hiện diện

Đó … đó … đó … chẳng phải là … là …

Vỏ trai của Ngọc Giai rung lên dữ dội rồi đột ngột mở toang. Ngọc Giai quay nhìn người vừa xuất hiện, cất giọng hỏi, “Chúng ta … chúng ta … có quen nhau không???”

Chỉ thấy người đó nhẹ giọng đáp, “Thất tỷ, trải qua biến cố năm xưa, ký ức của tỷ đã không còn rồi ư?”

Nam tử đột ngột hét lớn. “Thập … thập … Tiểu Thập … là ngươi … là ngươi đó sao???”

Dullahan dõng dạc đáp, “Đã lâu không gặp, thập tam! Hay ta nên gọi là Titan thượng yêu?”

Titan tiếp, “Nam nhân vừa rồi và Harpie chính là phân thân của ngươi sao???”

Dullahan cười, “Chắc ngươi thất vọng lắm khi biết, trải qua đại chiến năm nào, ta chưa có chết. Titan, ngươi phải biết rằng, tất cả chúng ta, ai nấy đều có năng lực đặc biệt, không ai giống ai. Năm đó, ta bị trọng thương. Để đảm bảo tính mạng, ta buộc phải phân làm đôi, tìm nơi có sức mạnh để ký sinh. Ký ức trở thành Harpie Lady, tồn tại bên trong Soul – Eater. Yêu lực biến thành Khải Quân. Và nay, khi sức mạnh đã đủ, ta trở về là chính ta. Là Dullahan độc nhất vô nhị khắp thế gian này!”

Đó chính là lý do Khải Quân tuy sức mạnh to lớn nhưng không thể chiến đấu quá lâu. Vì sức mạnh trong người chàng không phải là tâm lực như những người bình thường khác mà là yêu lực!

Titan chợt cười lớn, “Thất tỷ, tiểu thập… gặp hai người nơi đây… ta vui … vui lắm… Vì… ta lại có cơ hội … lấy được … nguồn sinh lực … vô cùng … vô cùng khổng lồ!!! Nhưng trước đó, ta phải … giải quyết xong … ả đàn bà này đã!!!”

Dứt lời, Titan siết chặt tay, bóp nát cổ Tuyết Lăng. Nhưng trước khi điều đó kịp xảy ra, cổ tay Tuyết Lăng chợt phát sáng. Và rồi, từ dưới lòng đất, một hồ nước trong xanh xuất hiện. Từ giữa hồ nước, 9 chiếc đầu khổng lồ, răng nanh sắc nhọn của Hydra lao thẳng tới chỗ Titan

Bé con cầm chắc lệnh bài Đoạn gia trong tay, “Ngươi nói ngươi tên Tuyết Lăng? Tuyết Lăng, cái tên này, ta nhớ” rồi lấy từ tay áo ra viên chân trâu chứa con giun đất với những đường rằn ri màu đỏ, sở hữu hàm răng nhọn tua tủa, và một sợi chỉ đỏ đưa cho Tuyết Lăng, “Hai thứ đồ chơi này, ta tặng ngươi”



Tuyết Lăng buộc sợi chỉ đỏ lên tay cổ tay mình, đồng thời nhét trân châu vào tay áo. Chỉ đỏ mờ dần rồi tan biến

Bé con nói, “Có chỉ đỏ, ta sẽ biết được ngươi ở đâu. Vậy nên, đừng nghĩ tới chuyện thất hứa”

Quá bất ngờ vì điều xảy ra, Titan không kịp phòng ngự, bị Hydra đẩy mạnh, cướp trắng trợn con mồi từ tay mình

“Tỷ tỷ, bé con đến rồi đây!”

Titan không tin vào mắt mình được nữa, trong một ngày, hắn ta gặp lại không chỉ 1, mà 3 trong số các huynh muội tỷ đệ… đây chẳng lẽ được gọi là duyên số…

Thần trí lờ mờ hồi lại, Tuyết Lăng khó nhọc lên tiếng, “Bé con… Là bé con… đó sao…”

Hydra gật gật 9 cái đầu của mình rồi trước khi Titan kịp phản ứng, nuốt gọn đám người ngọc lâu vào bụng. Nhận thấy con mồi mất dần mất mòn, Titan hóa điên tấn công, khiến cho Hydra không sao cứu được Tử Vân, Bạch Băng và Tú Sinh

“Nhị ca!”

Dullahan thét lên một tiếng rồi cùng với Ngọc Giai lao tới, cùng Hydra hợp công chống lại Titan. Tuy Titan loạn trí nhưng sức mạnh hắn ta mang trong người không phải dạng vừa

“Nhị ca, Thất tỷ và Tiểu Thập… các ngươi … các ngươi … vốn không phải đối thủ của ta. Các ngươi… chịu chết đi”

“Titan… ngươi đã quá tự cao tự đại rồi đấy”

Giữa thiên không, nam tử hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong với đôi mắt xanh dương tựa biển cả bao la, sâu không thấy đáy, từ từ hạ xuống

Titan dừng tay, “Hôm nay thật sự là một ngày tốt… Thật không ngờ, sau chừng ấy năm, ta còn có thể diện kiến Cerberus… Đại ca, người vẫn khỏe chứ?”

3 viên đá ngọc trong tay không ngừng chuyển động, Cerberus điềm tĩnh nhìn TiTan, “Chuyện ngươi gây ra cho lục muội, ta sẽ không bao giờ bỏ qua. Titan, ngươi nghĩ, một mình ngươi có thể hạ được tất cả bọn ta?”

Tử Vân không thể tin vào mắt mình được nữa. Sau từng ấy thời gian, bỏ ra từng ấy công sức nhưng không hề thu lại được chút gì, vậy mà nay, khi đã chẳng còn cưỡng cầu, nàng lại có thể gặp lại người một lần thêm nữa, gặp lại nam tử đã thay đổi cuộc đời nàng

Ân công… cuối cùng… con và người cũng đã trùng phùng…

Nhưng, tại sao… mắt người lại mang màu xanh dương, chứ không phải xanh lá như ngày xưa?

Sức mạnh trong người trào dâng. Bản thể hiện diện, Tử Vân lao tới tiếp thêm một phần sức lực

Dullahan nhíu mày, “Arachne và Manticore??? Ngươi là hậu duệ của tứ tỷ Vân Linh???”

Tử Vân nói, “Ngươi biết về phụ mẫu ta ư?”

Dullahan toan trả lời thì bị tràng cười điên dại của Titan cắt ngang

“Ngươi cười cái gì?”, Cerberus hỏi

“Ta cười… vì các ngươi nghĩ… ta chỉ có một mình!!!”

Titan đâm tay vào ngực rồi lôi từ đó ra cây quyền trượng hình nữ nhân dung mạo như họa, toàn thân bị trói chặt bởi xiềng xích, bởi gông cùm với nét mặt ngập tràn sầu bi

Cerberus siết chặt đá ngọc, khiến chúng phát ra tiếng ken két ghê người như muốn vụn vỡ, “Titan, ngươi lại dám… lại dám…”

Yêu lực khủng bố tuôn trào, Titan ném quyền trượng về phía Cerberus rồi hóa khổng lồ lao tới, điên cuồng công kích

Lúc này đây, Titan to phải cỡ 5 ngọn núi cộng lại. Mỗi bước đi của hắn, mặt đất lại rung lên dữ dội. Một cái huơ tay của hắn, cả mảng rừng biến mất không chút tung tích. Mỗi hơi thở của hắn, cuồng phong thổi tới, mạnh tới mức cuốn bay vạn vật

“Lên!”

3 viên đá ngọc rời tay Cerberus liền xuất hiện biến hóa. Viên đầu tiên hóa nhỏ lại, nhỏ tới mức mắt thường khó thấy, tấn công Titan khắp tám phương tứ hướng. Viên thứ hai biến lớn, tựa như một hòn núi di động, lăn về phía Titan. Viên thứ ba, giữ nguyên kích cỡ rồi nhân bản thành số lượng ra hàng trăm, hàng nghìn, bao lấy toàn thân Titan

Titan bị giam trong đá ngọc, vừa phải xác định viên đá thứ nhất đang ở đâu, vừa phải chống lại viên đá thứ hai, tình huống có vẻ không khả quan cho lắm. Nhưng từng đấy, đã là cái gì? Chỉ nghe một tiếng hét kinh thiên vang lên, toàn bộ số đá ngọc của Cerberus bị hất văng

Cerberus cũng không lấy làm kinh ngạc, bởi chàng biết, với thực lực của Titan, dù đã bị loạn trí, đánh bại hắn cũng chẳng phải việc dễ dàng. Cái chàng làm, chỉ đơn giản là cầm chân hắn

9 chiếc đầu Hydra ngay khi thấy Titan được giải phóng liền nhe răng, xé nát hắn ta thành trăm mảnh. Chỉ tiếc rằng, da thịt Titan quá mức cứng cáp, khiến cho Hydra lực bất tòng tâm

Titan vơ chặt lấy số đầu của Hydra rồi liên tiếp quật mạnh xuống đất, khiến Hydra nằm im không thể cử động. Thừa thắng xông lên, Titan toan xé nát đầu Hydra nhưng đúng lúc đó, trường lực không hiểu ở đâu xuất hiện bảo vệ Hydra

“Trường lực này …”

Đuôi Manticore nhân lúc Titan sơ hở tiêm chất độc vào người hắn nhưng ngay cả răng nanh của Hydra còn không xuyên thủng được lớp da của Titan thì Manticore có thể làm gì? Yêu lực Titan đánh tới, hạ gục Tử Vân

Tử Vân ngã xuống, đôi mắt Cerberus chuyển từ xanh dương sang xanh lá. Vòng tay ôm lấy Tử Vân, Cerberus nói, “Vân Vân, ngươi khờ lắm. Đã không phải đối thủ của Titan, cớ sao còn ứng chiến?”

“Ân… ân… công…”, Mấp máy môi 2 tiếng, Tử Vân bất tỉnh nhân sự

Cerberus đặt Tử Vân xuống đất, toàn thân bốc cháy nghi ngút. Có điều, lửa trên người chàng không phải màu đỏ, mà là màu trắng. Một màu trắng thuần khiết. Trắng đến chói mắt

Dullahan và Ngọc Giai bị quyền trượng nữ nhân cầm chân, không sao có thể ứng cứu đám Hydra. Vỏ trai Ngọc Giai đóng lại, bảo vệ nàng trước mọi tổn hại. Từ đằng sau vỏ trai, những sợi tóc mềm mại, mượt mà nhanh chóng đan thành đao, thành kiếm, thành muôn vàn dạng vũ khí chết người, công kích quyền trượng

Cung sau lưng Dullahan bay lên trên không trung, phát ra hàng ngàn tia sáng. Những tia sáng đó hóa thành mũi tên, che kín cả khoảng trời. Vó ngựa cất, Dullahan vung hái tiến công, mang theo đằng sau cả một cơn mưa mũi tên

Quyền trượng không ngừng xoay tròn. Những sóng xung kích phát ra lan tới đâu, vũ khí của Ngọc Giai và Dullahan biến mất đến đó. Vỏ trai cảm nhận được nguy hiểm, liền bay ra xa. Bạch mã của Dullahan thì ngược lại, kiêu hãnh đứng yên

Chợt, đầu Dullahan bị sóng xung kích của Quyền trượng chém, rơi xuống đất

Ngọc Giai không hiểu sao cảm thấy cõi lòng đau đớn. Tuy nàng an toàn nằm trong vỏ trai nhưng tất cả mọi việc diễn ra bên ngoài, nàng đều biết hết

“Có như vậy mà tưởng đánh bại được ta sao?”

Đầu Dullaha bay lên, lao thẳng tới Quyền trượng rồi há mồm, cắn mạnh vào nó

Sóng xung kích tỏa ra kinh khủng, thổi bay vỏ trai về phía thân hình rực cháy của Cerberus. Lửa của Cerberus là thứ lửa có khả năng thiêu trụi vạn vật trên thế gian này. Nhất là khi, lúc này, chàng đang toàn lực đối phó với Titan

“Mẫu thân…”

Những chiếc vòi bạch tuộc không biết tự nơi nào bắt lấy vỏ trai rồi nhanh chóng đưa nó cách xa Cerberus. Bởi nếu ở gần nó quá lâu, cả hai đều sẽ bốc hơi, tan vào không khí

Dullahan chưa kịp phản ứng thì nhận thấy, một bóng đen di chuyển nhanh nhẹn, uyển chuyển không ngừng tiếp cận và tấn công Quyền trượng

Quyền trượng rung mạnh một hồi, đẩy đầu Dullahan và bóng đen đó rời khỏi thân. Khi đầu đã nhập lại về cơ thể thì Dullahan nhìn rõ được, bóng đen đó là ai

Neko …mata… Nekomata…

Là … là … hắn…

Vậy, những vòi bạch tuộc kia… là … là …

“Tiêu Trân!!!”

Dullahan thét lớn một tiếng rồi phi ngựa đến trước mặt Cecaelia. Vẫn dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn ấy. Vẫn mái tóc bạch kim ánh vàng óng ả đấy. Vẫn những chiếc đuôi bạch tuộc xanh lá nhạt ấy. Tất cả những thứ đó ăn sâu trong ký ức, bén rễ trong tim, khiến cho ta muốn quên cũng quên không được

“Bạch Huyết Linh Chu! Là người! Người vẫn còn sống đó ư???”

Hạc Hầu Tiêu Trân kinh ngạc hét lên. Nàng cứ tưởng, sau biến cố năm đó, mọi người đã vong mạng, chỉ còn lại nàng và hắn. Bao năm qua, nàng nằm im dưới đáy Biển Chết, trải qua không biết bao nhiêu tháng ngày vô nghĩa. Cho tới khi, nàng hồi phục sức mạnh. Cho tới khi, nàng cảm nhận được yêu khí của Nekomata, kẻ gây ra thảm kịch năm xưa

Khi ấy, nàng chỉ đơn giản nghĩ rằng, nàng muốn tìm hắn để kết thúc mọi chuyện. Mái ấm bé nhỏ năm nào đã chẳng còn. Tình yêu thương đã vụn vỡ. Nàng và hắn còn sống trên đời này để làm cái gì? Sao không kết thúc tất cả, để toàn gia nàng một lần nữa đoàn tụ?

Nhưng nàng không ngờ rằng, hóa ra, mẫu thân nàng còn sống. Hóa ra Linh Chu còn sống

Và nếu nguồn sức mạnh Phong nguyên tố quanh đây nàng không nhận nhầm, thúc thúc Đán Thần của nàng cũng còn sống

Gia đình nàng, tất cả, đều còn sống

Vỏ trai mở to. Ngọc Giai nhìn Tiêu Trân, một cảm giác khó tả đan xen trong tâm trí nàng. Chợt, nước mắt nàng rơi không rõ lý do

“Ngươi … Ngươi … ta có biết ngươi… sao???”

Tiêu Trân ôm chầm lấy Ngọc Giai, “Mẫu thân, người quên con rồi sao? Người quên Tiêu Trân bé nhỏ của người rồi sao??? Mẫu thân… mẫu thân…mẫu thânnnn...”

Bạch Huyết Linh Chu quay đầu lại nhìn Nekomata, giọng điệu thập phần khó chịu, “Kinh Hoa Lạc Thuyết, ngươi xem, ngươi xem cái việc tốt mà ngươi làm năm đó kìa!!! Vì ngươi, gia đình chúng ta chịu cảnh ly tán. Vì ngươi, ký ức của Thần ca và Tịnh Nhã đều đã không còn!!! Vì ngươi!!! Tất cả đều là vì ngươi!!!”

Kinh Hoa Lạc Thuyết nhẹ giọng đáp, “Ta biết. Linh Chu, những điều ngươi nói, ta đều biết. Mọi trách cứ, chửi rủa của ngươi, ta đều sẽ nhận. Chỉ có điều, bây giờ chưa phải là lúc!”

Sức lực chưa kịp hồi phục hoàn toàn, nay lại phải đối đầu với Cerberus, Titan biết nếu chuyện này cứ kéo dài, mình chắc chắn sẽ thua. Đang chưa biết làm thế nào thì đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại trên người Tú Sinh

Titan cười lớn, “Hahaha… Đại ca… trận này, người thua rồi!” rồi vươn tay tóm lấy Tú Sinh trong sự bàng hoàng của những kẻ còn lại

Tú Sinh toan giãy dụa thì cảm thấy sức mạnh bản thân bị hút cạn. Chưa hiểu rốt cuộc có chuyện gì thì bên tai văng vẳng tiếng Titan

“Năm xưa, khi ăn thịt Lôi nhân, do sức mạnh quá lớn của nó, ta không thể hoàn toàn hấp thụ hết. Một phần máu, sức mạnh của ta, của Lôi lực bị bức khỏi cơ thể. Ta cứ nghĩ, chúng đã tan biến. Nào ngờ, chúng đã biến thành ngươi, tiểu tử. Nếu nói, ngươi là hài nhi của ta, quả thực cũng không hề sai. Tiểu tử, trở về với phụ thân nào!”

Bạch Băng bàng hoàng không thôi. Hóa ra, đây chính là lý do ta và Tú Sinh tuy mới gặp nhau lần đầu mà như đã quen lâu. Bởi, đệ ấy được sinh ra từ Titan, từ chủ nhân cũ của ta!!! Tất cả những cảm xúc, những rung động khác lạ ta thường cảm thấy, hóa ra chẳng phải động tâm, mà là … sợ hãi!!!

Nếu để cho Titan hấp thụ Tú Sinh, sức mạnh hắn sẽ được phục hồi! Như vậy, tình hình sẽ vô cùng… vô cùng… không tốt!!!

Chuyện đó, tuyệt không thể, xảy ra!

Mắt Cerberus chuyển sang màu hồng nhạt. Gương mặt chàng chăm chú nhìn Titan rồi đột nhiên, toàn bộ lửa trên người di chuyển lên trên cánh tay, tụ thành hỏa cầu khổng lồ. Sức nóng hỏa cầu phát ra khiến cho mặt đất xung quanh tan chảy, đất đá hóa thành nước rồi bóc hơi vào không khí

“Cách duy nhất để chiến thắng, là hủy đi nguồn năng lượng giúp ích cho Titan”

Lời vừa dứt, hỏa cầu lao thẳng tới chỗ Tú Sinh trước con mắt bàng hoàng của Bạch Băng

“Mạc, ngươi quả thật vẫn như ngày nào”

Titan ném Tú Sinh về phía hỏa cầu rồi thoát thân. Ngay khi chỉ còn cách hỏa cầu vài cm, cơ thể Tú Sinh chợt xuất hiện một trường năng lực, bao bọc chàng, gắng sức bảo vệ chàng khỏi cái chết đã quá rõ ràng

“Hài nhi của ta… kẻ làm phụ thân này hy vọng… chút tâm lực này có thể bảo vệ con… vào lúc cần thiết!”

Giọng nói này… là … là phụ thân đó sao???

Một tia sáng từ viên đá chứa linh hồn lão nhân bay thẳng về phía Xích Lôi, nhanh chóng thâm nhập cơ thể chàng. Vài giây trôi qua, chàng liền có thể dễ dàng cử động thân thể theo ý muốn của mình



“Phụ thân, đây là … là …”

Lão nhân từ ái mỉm cười, “Đây chỉ là một món quà ta dành tặng con mà thôi”

Hóa ra, đây chính là món quà ngày đó người để lại cho hài nhi ư?

Khi còn tại thế, Tần Tú Sinh là Diệt Sư sức mạnh không hề tầm thường, thậm chí nếu không có biến cố xảy ra, ông đã trở thành Tần gia chủ. Nhưng đứng trước Cerberus, một trong những Thượng cổ thần yêu vang danh, sức mạnh đó lại quá mức bé nhỏ, bé nhỏ tới nỗi không thể bảo toàn được hài nhi của mình

Điều này, Tú Sinh biết

Chàng nhắm nhặt mắt ngọc, đợi chờ kết cục khó tránh của bản thân. Vào lúc mọi chuyện tưởng chừng đã ngã ngũ, một điều nằm ngoài khả năng tiên liệu của tất cả mọi người xảy tới

Đôi mắt nữ nhân trên Quyền trượng, thứ được Titan lôi ra từ lồng ngực, đột ngột mở lớn. Một trường năng lượng khổng lồ tỏa ra, đánh văng tất cả mọi người, hủy đi hỏa cầu của Cerberus, đồng thời bức Hydra nhả ra đám người Tuyết Lăng

Và rồi, ngọc bội trên người Hồng Tuyết, viên ngọc bội bị mẻ một góc nhỏ phía mép trái, viên ngọc bội Dạ Cơ tặng chàng vào sinh thần khi hai người còn sống hạnh phúc bên nhau, phát sáng

Vệ Khúc Nhật Vy và Vệ Khúc Uyển Sa không tin vào mắt mình được nữa. Hắn ta… đang ở… đây!

Vậy, có khi nào, mẹ… mẹ…

Gông cùm, xiềng xích trên Quyền trượng vụn vỡ, giải phóng nữ nhân. Dung mạo đoan trang, ánh nhìn trìu mến, nữ nhân nhẹ nhàng lướt đến bên người Tú Sinh. Nguồn tâm lực phụ thân chàng để lại, nhanh chóng thành hình, trở lại dáng vẻ thanh xuân một thời của người

“Sinh ca, đã lâu không gặp”

Hồn Tần Tú Sinh lao tới, ôm chầm lấy nữ nhân, “Phụng Kiều… Phụng Kiều… nương tử… nương tử của ta… Rốt cuộc, ta cũng gặp lại nàng… Rốt cuộc, ta cũng gặp lại nàng rồi…”

Nằm trong vòng tay Tần Tú Sinh, mọi đớn đau, mọi tủi hổ bao năm qua Phụng Kiều chịu đựng tan biến

“Sinh ca, hài nhi… hài nhi của chúng ta…”

Phụng Kiều còn chưa nói xong thì đã thấy trước mặt dung nhan kiều diễm của Dạ Cơ, “Phụ thân, đây… đây là … là mẫu thân… là mẫu thân … của con đó ư???”

Tần Tú Sinh gật đầu, “Đúng vậy. Phụng Nhan, à không, bây giờ phải gọi con là Dạ Cơ mới đúng. Nào, Dạ Cơ, lại đây, đây chính là mẫu thân của con, người mẫu thân năm đó đã vì con mà không quản ngại hy sinh, vất vả, làm tất cả để cứu sống con đó”

Dạ Cơ nước mắt tuôn rơi, “Mẫu thân, mẫu thân…” rồi xà vào lòng Phụng Kiều

Giây phút trùng phùng cảm động qua đi, Phụng Kiều nhanh chóng nhận ra có điều không ổn. Đó là, Dạ Cơ đã là người chết, hay nói chính xác hơn, nữ nhi của nàng là một hồn ma!

“Chuyện… chuyện gì… đã xảy ra với con???”

Dạ Cơ lắc đầu, “Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là bây giờ, con muốn mẫu thân gặp tướng công, hài nhi cũng như đệ đệ của con”

Phụng Kiều ngạc nhiên thốt lên, “Cái gì? Con đã có tướng công, hài nhi rồi ư? Còn nữa, đệ đệ là sao? Chẳng nhẽ, Sinh ca, chàng … chàng đã thay lòng đổi dạ? Chàng đã tìm ong kiếm bướm, trăng hoa qua ngày hay saooooo???”

Tần Tú Sinh ngay lập tức mở lời, không để cho Phụng Kiều hiểu lầm, “Sau khi nàng ra đi, ta có nhận nuôi một nghĩa tử!”

Phụng Kiều ho khan một tiếng, “Như vậy còn được!” rồi cùng với phụ tử Dạ Cơ hạ mình xuống đất

Hồng Tuyết, Hồng Phụng Nhan, Tú Sinh lần lượt đi về phía thân nhân. Và rồi, một màn hỏi đáp tươi vui lại bắt đầu, xóa tan không khí tanh tưởi nơi này

Mắt Cerberus chuyển sang màu xanh dương, “Lục muội, chuyện năm xưa, là do chúng ta. Là chúng ta không đủ năng lực bảo vệ muội, khiến muội rơi vào tình cảnh này…”

“Là người”

Tần Tú Sinh ngước nhìn Cerberus, nhanh chóng nhận ra, chàng chính ra nam nhân ngày ấy xuất hiện mang theo viên cẩm thạch màu tím, phong thư được viết bằng máu Phụng Kiều cũng như ngọc bội giờ đang ở trên người Hồng Tuyết

Phụng Kiều đi tới chỗ Cerberus, nhẹ nhàng lắc đầu, “Tà, chuyện năm xưa không phải lỗi của huynh. Càng không phải lỗi của Ảnh, của Mạc. Khi ấy, dẫu biết cả ta và huynh sức mạnh đều không được như trước… trong khi đó Titan lại… nhưng ta vẫn rủ huynh đi cướp Hấp hồn tinh thạch… Haizzz, chuyện cũ tốt nhất đừng nhắc lại, đại ca ạ”

Ánh mắt Phụng Kiều chợt dừng lại trên người Tử Vân, “Ngươi… ngươi… có quan hệ thế nào… với Vân Linh?”

Lòng Tử Vân dậy sóng, “Vân Linh chính là tên của mẫu thân ta. Người… người cũng biết mẫu thân ta ư???”

Giọng nói Phụng Kiều mang đậm nét buồn thương, “Biết ư? Ta và Vân Linh chính là…”

“Lục tỷyyyyyy……”

Một bóng đen nhảy bổ vào lòng Phụng Kiều. Chiếc đầu bé nhỏ không ngừng dụi dụi, “Lục tỷ, Tường Niên nhớ tỷ! Tường Niên quả thực rất rất rất nhớ tỷ!!!”

Bé gái nhỏ nhắn, khoảng chừng 4 – 5 tuổi với đôi con mắt lanh lợi, toàn thân được che kín bởi mái tóc xanh lá nhạt dài tới tận gót chân, dính chặt lấy người Phụng Kiều, không nỡ rời xa

“Thập nhị muội, từ nãy tới giờ, muội vẫn ngủ say trong mình nhị ca có đúng không? Là ta đã đánh thức muội dậy, ta xin lỗi”

Cẩn Tố Tường Niên nhanh chóng lắc đầu, “Không đâu… không đâu… tỷ đừng xin lỗi… Nếu không phải tỷ đánh thức, muội làm sao có thể gặp được tỷ??? Nhị ca, huynh ấy không giận đâu… phải không nhị ca???” rồi quay lại nhìn Hydra

9 chiếc đầu của Hydra đồng loạt lắc

“Nhị ca từ trước tới nay có bao giờ làm trái ý muội đâu, Tường Niên”, Phụng Kiều vui vẻ đáp lời

Hydra hiện thân thành bé trai với 9 lớp phục trang cầu kỳ, thậm chí có phần nặng nề, cùng với Bạch Huyết Linh Chu lại gần Phụng Kiều

“Bao năm qua, muội/tỷ đã chịu khổ rồi”

“Nhị ca, Tiểu Thập, hai người vẫn như vậy. Ngoại hình không có gì thay đổi. Chỉ có điều, tâm tư đã khác xưa nhiều lắm”

Bạch Huyết Linh Chu thở dài, “Bao chuyện đã xảy ra, con người ta làm sao có thể mãi hồn nhiên, vô tư như những ngày xưa cũ?”

Phụng Kiều lúc này mới nhìn thấy Ngọc Giai trong đám đông, ánh mắt không tránh khỏi thương cảm, “Thất muội, muội ấy…”

Bạch Huyết Linh Chu buồn đáp, “Ký ức tỷ ấy đã không còn”

“Vì trận quyết chiến năm đó giữa chúng ta và Titan ư?”

“Không! Là do hắn! Tất cả mọi chuyện là do hắn!”

Nói đoạn, Bạch Huyết Linh Chu tức giận chỉ về phía Kinh Hoa Lạc Thuyết

Tuyết Lăng lắng nghe toàn bộ cuộc nói chuyện nãy giờ, biết bao câu hỏi dâng lên trong lòng, khiến nàng không thể không mở lời, “Rốt cuộc chuyện này là sao? Các người là ai? Có quan hệ thế nào? Còn nữa, Thế Thành và Ngọc Giai, hài nhi của ta, có liên quan gì với mấy người?”

Hydra đi tới, nắm lấy tay Tuyết Lăng, “Tỷ tỷ, bé con và những người ở đây, được nhân gian gọi bằng cái tên…”

“Ầm”

Từ giữa đống hoang tàn, Titan vùng dậy, tuôn ra hàng tràng tiếng cười man rợ, “Ha ha ha… được lắm… ha ha ha… quả nhiên là Valkyrie… ha ha ha… bao năm qua… ta cứ nghĩ tỷ đã hoàn toàn trở thành vũ khí… ha ha ha… ai ngờ… ha ha ha…” rồi đột nhiên ôm đầu, “Đầu ta… đầu ta… đau… đau quá… quá… Aaaaaaaa…..”

Yêu lực bùng phát, tấn công tất cả mọi người, phá hủy những thứ chắn đường nó

Không thể trói tay chịu chết, đám Tuyết Lăng liền dùng sức mạnh bảo vệ bản thân. Dưới sự trợ lực của huynh muội Tiết Tà Mạc Ảnh, không có bất cứ ai bị thương tổn

Đột nhiên, Titan thu nhỏ người, lách qua đám đông, tóm chặt lấy Tuyết Lăng, “Sức mạnh… Ngươi có sức mạnh…”

“Chủ nhân!!!”

Lúc này đây, sự sợ hãi đâm sâu cắm rễ trong lòng Bạch Băng như tan biến. Nhìn ánh mắt ngút ngàn sát khí của Titan, nàng biết, hắn ta muốn giết chết chủ nhân. Không! Nàng không thể để chủ nhân chết! Không thể để người mang lại cuộc sống hạnh phúc cho nàng chết! Tuyệt đối không!!!

Bạch Băng dùng “Thế giới gương” cản chân Titan. Tuy chỉ được mấy giây nhưng mấy giây đó cũng đã vô cùng quý giá

“Cửu thiên huyền nữ thức thứ hai – Phong ba bão táp”

Nhân lúc Titan còn chưa thoát khỏi “Thế giới gương”, Tuyết Lăng liền tấn công

Lại một tiếng nổ nữa vang lên, hất văng Tuyết Lăng và Bạch Băng lên không trung cao vời vợi

“Chủ nhân! Băng muội!”

Là người đầu tiên phản ứng, Dạ Nguyệt phi thân, dang tay muốn ôm trọn Tuyết Lăng và Bạch Băng vào lòng. Nhưng sức lực đã cạn kiệt, chàng chỉ có thể chọn một trong hai

Bạch Băng nhắm chặt mắt ngọc, thầm biết rằng, người Dạ Nguyệt chọn sẽ là ai. Đến sau cùng, trái tim chàng chẳng phải chỉ có hình bóng chủ nhân hay sao?

“Bạch… Băng…”

Dạ Nguyệt hét lớn một tiếng rồi dùng nốt chút yêu lực còn sót lại, điều khiển lụa đỏ đỡ lấy Bạch Băng

Bạch Băng kinh ngạc trợn tròn mắt, không thể tin rằng, người Dạ Nguyệt chọn lại là mình. Dạ Nguyệt huynh chọn ta, chứ không chọn chủ nhân!!!

Chàng. Chọn. Ta

Nhìn gương mặt ngập tràn lo lắng, toàn thân run rẩy của Dạ Nguyệt, một suy nghĩ chợt xẹt qua đầu Bạch Băng. Cái suy nghĩ nàng chưa bao giờ dám có

Chẳng nhẽ… Dạ Nguyệt huynh… đối với ta…

Không… không đâu…

Nhưng mà… nhỡ đâu…

Dạ Nguyệt lấy hết can đảm, hét lớn, “Bạch Băng. Ta. Yêu…”

“Phập”

Nhãn lý Dạ Nguyệt ngập tràn màu đỏ của máu. Thứ chất lỏng tanh tưởi phủ đầy làn da tuyết trắng của chàng, khiến hơi thở chàng như ngừng lại tại giây phút này

Cánh tay Titan đâm thủng lồng ngực Bạch Băng, lấy ra từ đó một quả cầu màu trắng không ngừng phát sáng. Bóp mạnh một cái, quả cầu liền biến thành chiếc gương, nằm gọn trong tay Titan

“Đã đến lúc vật quy chủ cũ, Bạch Băng kính của ta!”

Đón lấy thân thể nhuốm đỏ của Bạch Băng, Dạ Nguyệt kinh hãi nói chẳng nên lời. Yêu lực cạn, chàng, mang theo Bạch Băng, đổ rầm xuống đất

Cưỡi trên lưng Huyết Lang cùng với Giang Luân Khánh Tước, cảm xúc trong người Tuyết Lăng chuyển từ bàng hoàng sang giận dữ. Ngay trước mắt nàng, có kẻ dám cả gan làm tổn hại thân nhân nàng!!!

Bất cứ kẻ đó là ai, nàng quyết không bỏ qua cho nó!!!

“Cửu thiên huyền nữ thức thứ bốn – Thiên tru địa diệt”

Titan cười lớn một tiếng rồi đấm mạnh xuống đất khiến cả không gian chao đảo. Khi tất cả định thần lại, hắn ta đã biến mất tự khi nào

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook