Chương 53: Ngoại truyện 5
Giang La La
31/03/2022
Thời gian học thạc sĩ của Ngu Trĩ Nhất là năm năm.
Trong lúc học, vợ chồng cô còn chào đón một bé con.
Trước khi có ý định sinh con, cả hai đã tính toán kỹ lưỡng về thời gian, thời gian mang thai, thời gian sinh nở,… Họ rất may mắn vì em bé đã đến đúng thời điểm mong đợi nhất của họ.
Phụ nữ có thai cần được cưng chiều, trong lúc Ngu Trĩ Nhất mang thai, Thời Dịch gặp phải vấn đề vô cùng khó khăn!
Anh không chịu để Ngu Trĩ Nhất vào bếp: “Nhất Nhất đang mang thai, không thể đứng trong bếp quá lâu.”
Trước đây anh và Ngu Trĩ Nhất đã thống nhất chồng đối ngoại, vợ đối nội, quản lý cuộc sống một cách ngăn nắp. Nhưng giờ Ngu Trĩ Nhất đang có thai, Thời Dịch không muốn để cô vào bếp thành ra chuyện cơm nước trở thành vấn đề nan giải.
Vì vậy Thời Dịch đặc biệt dành thời gian xem các video dạy nấu ăn. Tuy cuối cùng cũng nấu chín được thức ăn nhưng mùi vị thì…nhạt nhẽo vô cùng.
Vốn đã quen với đồ Ngu Trĩ Nhất nấu, giờ thấy món mình nấu căn bản không thể gọi là đồ ăn.
Hôm ấy trên bàn cơm, Thời Dịch nhìn chỗ đồ ăn khó mà nuốt được đề nghị: “Anh muốn thuê một cô giúp việc, cũng có thể chăm sóc cho em.”
Ngu Trĩ Nhất lắc đầu, vẫn giữ vững ý kiến: “Em có thể tự chăm sóc bản thân!”
Cô không thích có người lạ tham gia vào cuộc sống của họ, cô thấy mình vẫn có thể tự nấu nướng, chỉ là Thời Dịch căng thẳng quá mức thôi.
Ngu Trĩ Nhất để bàn tay lên mu bàn tay anh, chậm rãi nói: “Em tự nấu được mà, nhiều người mang thai mà vẫn làm việc đó thôi, anh đừng lo lắng quá.”
Thời Dịch có chút buồn bực, lần đầu tiên anh tự nhận thấy khuyết điểm này của mình quả là gay go.
Anh học hỏi từ thất bại và dành nhiều thời gian hơn để luyện tập, nếm thử đồ ăn mình nấu.
Ngu Trĩ Nhất nhìn thấy được sự cố gắng của anh, đột nhiên đề nghị: “Mình thuê giúp việc đi anh, vậy thì cũng đỡ vất vả hơn.”
Thời Dịch ôm cô, cam đoan chắc nịch: “Nhất Nhất, anh có thể học cách nấu nướng!”Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không lâu sau, một Thời Dịch không biết nấu nướng đã thêm cho mình kỹ năng bếp núc trong lúc Ngu Trĩ Nhất mang thai.
Dù mang thai nhưng Ngu Trĩ Nhất cũng không nhàn rỗi.
Không chỉ phải hoàn thành luận văn, còn phải đăng chương truyện, nhưng lại không thể ngồi trước màn hình máy tính quá lâu. Cứ như vậy thì thời gian khá gấp gáp.
Hoàn thành xong cuốn tiểu thuyết đang viết dở, Ngu Trĩ Nhất không thể không lùi thời gian viết cuốn mới. Song những độc giả của cô cũng thấu hiểu sự khó khăn của cô, đồng thời gửi rất nhiều lời chúc phúc trên weibo, bảo cô chăm sóc tốt sức khỏe, sinh ra một em bé khỏe mạnh.
Nhìn thấy những dòng tin nhắn ấm áp của mọi người, tâm trạng Ngu Trĩ Nhất vô cùng tốt. Thời gian sau đó cô có thể chuyên tâm hoàn thành luận văn của mình.
Đến khi bụng Ngu Trĩ Nhất bắt đầu to hơn, Ninh Tố Nhã đã xin nghỉ để có thể đến thành phố C chăm sóc cho cô.
Vì thế mà Ngu Trĩ Nhất cảm thấy rất ngại, song cả nhà đều chiều chuộng cô, bảo cô không phải lo lắng gì cả, không nên suy nghĩ nhiều, cứ giữ tâm trạng vui vẻ thoải mái là được.
Cô cũng thường xuyên gọi điện về cho bà ngoại, bà vô cùng quan tâm đến sức khỏe của cô, có điều tuổi cao sức yếu không hợp đi lại giữa hai nơi.
Ngu Trĩ Nhất đang mang thai cũng không tiện chăm sóc bà, Thời Dịch dứt khoát lắp đường dây internet cho bệnh viện, còn đổi cho bà một cái điện thoại có các chức năng đơn giản, dễ dàng gọi video.
Mang thai chín tháng mười ngày, em bé cất tiếng khóc chào đời.
Năm Thời Dịch và Ngu Trĩ Nhất 26 tuổi đã chào đón cục cưng của hai người, là một bé trai khỏe mạnh.
Cậu bé được đặt tên đồng âm theo tên bố mẹ là Thời Ngộ.
Thời Ngộ kế thừa hết những nét đẹp của bố mẹ, trông vô cùng xinh xắn đáng yêu. Khi còn là một cậu bé con, làn da trắng nõn mềm mại, người núng nính ai bế cũng không muốn buông.
Lớn thêm chút nữa, đường nét khuôn mặt nảy nở càng rõ nét hơn, đúng là lấy hết gen trội của bố mẹ.
Thời Ngộ hoạt bát thích cười, người gặp người thích.
Ninh Tố Nhã ôm cháu trai cười sung sướng: “Tiểu Ngộ nhà mình ngoan thật đấy, chẳng như Thời Dịch, lúc còn bé cứ như con khỉ nghịch ngợm không ngừng, chẳng phút nào yên được với nó.”
Từ khi có cháu, thân phận con trai của Thời Dịch tụt dốc thảm hại trong lòng Ninh Tố Nhã. Lúc ôm cháu trai thì một tiếng “Tiểu Ngộ ơi” hai tiếng “Tiểu Ngộ à”, nào thơm má hôn hít, đến khi gọi con trai lại gọi thẳng cả họ tên.
Ninh Tố Nhã trêu đùa bé con trong lòng, cười nói: “Tính nết này của Tiểu Ngộ chắc chắn là giống Nhất Nhất, hồi bé Nhất Nhất cũng ngoan y như này, chẳng khóc nháo lại còn nghe lời.”
Tiểu Thời Ngộ hoạt bát lanh lợi nhưng không khóc quấy. Nếu bạn bế bé, nói chuyện với bé thì bé sẽ cười tươi với bạn, quả thực trái tim cũng muốn tan ra.
Dù bạn để bé ở một chỗ thì bé cũng sẽ nằm ngoan tự chơi, không khóc quấy ầm ĩ.
Tất cả mọi người đều bảo thằng nhóc này lớn lên chắc chắn tính cách rất tốt.
Tiểu Thời Ngộ năm nay 3 tuổi, bố mẹ đưa cậu bé đi mẫu giáo, học đếm số từ 1 đến 100 và một vài bài thơ cổ đơn giản.
Bình thường bố bé bận rộn nhiều việc nên mẹ sẽ là người đưa bé đi mẫu giáo. Thế nhưng Tiểu Thời Ngộ đều yêu bố mẹ, không nói chỉ thích người này, thích người kia hơn.
Cậu bé yêu mẹ cũng yêu bố.
Vì những ngày bố được nghỉ sẽ cùng mẹ chơi đùa với bé.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tối nào Tiểu Thời Ngộ về nhà cũng đọc lại những bài học trên lớp cho bố mẹ nghe, để bố mẹ biết được tiến độ học tập của bé.
Sáng hôm nay Thời Dịch bế con trai từ trên giường ra ngoài rồi mới gọi cậu bé dậy.
Tiểu Thời Dịch mơ màng mở mắt, bàn tay nhỏ bé mềm mại dụi mắt: “Bố ơi.”
Thời Dịch thuần thục thay quần áo cho bé: “Hôm nay bố đưa con đi học.”
“Mẹ con đâu ạ?”
“Mẹ con tối qua ngủ không ngon, cần nghỉ ngơi thêm.”
“Vâng ạ.” Tiểu Thời Ngộ ngoan ngoãn gật đầu, rồi đi đánh răng rửa mặt.
Thời Dịch bày bữa sáng lên bàn, Tiểu Thời Ngộ tự trèo lên ghế trẻ con của mình, cầm thìa xúc cơm.
Thời Dịch kéo rèm che cửa sổ sát đất ra, tiếng mưa rơi bên ngoài ngày càng lớn.
“Bố ơi, con ăn xong rồi ạ.” Tiểu Thời Dịch ăn hết bữa sáng, Thời Dịch dọn dẹp rác trên bàn ném vào thùng rác.
Lúc này Tiểu Thời Ngộ đã đeo balo đi lớp của mình, ngồi ở bậc cửa đi giày.
Trường mẫu giáo rất gần nhà họ, đi mấy phút đã đến nơi.
Hôm nay trời mưa nên mặt đất có vài vũng nước đọng. Đối với phần lớn người lớn mà nói, nhìn thấy vũng nước sẽ đi vòng sang để tránh, hoặc là sải chân bước qua.
Nhưng trẻ con thì không bước qua được, cũng không muốn đi đường vòng mà muốn giẫm thẳng vào vũng nước.
Tiểu Thời Ngộ nhớ đến mấy người bạn nhỏ trong lớp đôi khi sẽ cố ý nhảy mạnh vào vũng nước khiến nước văng lên tung tóe, bọn nhỏ nghĩ đó là một trò chơi rất thú vị.
Lúc đợi đèn giao thông, Tiểu Thời Ngộ giơ chân lên để lơ lửng trên vũng nước, quay sang hỏi bố: “Bố ơi, con có thể nghịch nước không ạ?”
Thời Dịch không lập tức răn dạy hành động của bé, mà nghiêm túc nói: “Bây giờ thì không thể vì phải đến lớp.”
Tiểu Thời Ngộ đã hiểu ra điều gì đó.
Bây giờ không được nhưng không có nghĩa vĩnh viễn không được, bé co chân lại, hỏi tiếp: “Vậy thì lúc nào con được nghịch ạ?”
Thời Dịch hơi dừng lại nói với bé: “Đợi buổi chiều bố đến đón con, nếu lúc ấy con vẫn muốn chơi, bố có thể cho con chơi thử một lần.”
Trẻ con luôn tò mò với những chuyện mình chưa trải qua, đó cũng chẳng phải một lỗi lầm không thể lý giải.
Vì lời nói ban sáng của Thời Dịch mà Tiểu Thời Ngộ luôn ngóng chờ đến lúc tan học.
Đến giờ ra về, Thời Dịch đã đứng chờ sẵn để đón con trai.
Tiểu Thời Ngộ vẫn không quên chuyện hồi sáng, bé kéo ống tay áo Thời Dịch: “Bố ơi, giờ con có thể nghịch nước không ạ?”
Thời Dịch mở cái túi trong tay, trong đó có một áo mưa trẻ con và ủng đi mưa, anh đã đi mua những đồ này để con trai có thể chơi một cách thỏa thích.
“Bố ơi, có nên gọi điện cho mẹ bảo mình về nhà muộn hơn bình thường không ạ?”
“Yên tâm đi, lúc đi đón con bố đã nói với mẹ rồi.”Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thời Dịch mặc áo mưa và đi ủng cho con trai, dẫn bé đến một chỗ không ảnh hưởng đến người khác, để Tiểu Thời Ngộ nghịch nước thỏa thích.
Làm một người lớn, có thể anh không thể hiểu được cách con trẻ vui đùa, nhưng chỉ cần là chuyện không vi phạm nguyên tắc anh đều có thể để đứa trẻ tự trải nghiệm.
Một lần trải nghiệm này đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Tiểu Thời Ngộ, nhưng bé cảm thấy trò này không hợp với mình nên bé đã nói với Thời Dịch: “Bố ơi, trò này chẳng vui.”
Ngón tay cậu bé bấu vào áo mưa trong suốt đang mặc trên người, giọng nói non nớt cất lên: “Áo mưa của con cũng bị bẩn rồi.”
Thời Dịch nhân cơ hội dạy dỗ con trai: “Vậy sau này đi đường thấy vũng nước thì con phải tránh đi, đã biết chưa?”
“Dạ!” Tiểu Thời Ngộ gật đầu, đáp lại một cách dứt khoát.
Trên đường về nhà hai bố con nhìn thấy một cô gái đang bày hàng, bên cạnh cô là những lẵng hoa tươi, bông nào bông nấy nở rực rỡ trông vô cùng đẹp mắt.
Thời Dịch bỗng nhớ ra ngày của mẹ sắp đến, có điều thằng nhóc bên cạnh chắc chẳng biết đến ngày này.
Tiểu Thời Ngộ nhìn bên trái một chút, ngó bên phải một tẹo, cũng nhìn thấy những bông hoa tươi thắm này. Bé chỉ vào một bó cẩm chướng màu hồng: “Bố ơi, hoa đẹp này.”
Thời Dịch nghe thấy lời bé nói, bèn dừng bước cúi nhìn bé.
Tiểu Thời Ngộ cũng ngẩng đầu lên nói: “Tặng mẹ ạ.”
Thời Dịch khẽ cười: “Ai tặng?”
Vốn nghĩ Tiểu Thời Ngộ không hiểu, chẳng ngờ bé lại nói rành rọt: “Bố đưa cho con, con về tặng mẹ.”
Thời Dịch dắt tay con trai đi sang mua hoa, cô gái bán hoa thấy cậu bé xinh xắn lanh lợi đáng yêu còn tặng thêm cho vài bông.
Hoa tươi vừa trao sang, Tiểu Thời Ngộ đã giành lấy ôm vào ngực.
Đợi Thời Dịch trả tiền xong, Tiểu Thời Ngộ ngước cặp mắt mong đợi nhìn anh: “Bố có thể cầm giúp con một chút được không ạ?”
Thời Dịch cúi xuống: “Bố có thể giúp con, nhưng mẹ nhận được quà chỉ khen con thì làm sao bây giờ?”
Tiểu Thời Ngộ hào hứng mở miệng: “Con sẽ giúp bố cũng được nhận được lời khen!”
Thời Dịch cong môi cười: “Được.”
Thế là hai bố con cầm một bó hoa tươi về nhà.
—
Ngu Trĩ Nhất canh thời gian nấu cơm, vừa bưng bát canh lên bàn thì hai bố con về đến nhà.
“Hai bố con về đúng lúc đấy, nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm.”
Thời Dịch giấu đồ sau lưng, Ngu Trĩ Nhất không chú ý.
Tiểu Thời Ngộ rửa tay chạy ra, đôi chân ngắn lũn cũn chạy đến trước mặt Ngu Trĩ Nhất, kéo tay cô: “Mẹ ơi, con với bố có món quà muốn tặng cho mẹ.”
“Quà gì vậy con?”
“Dạ…” Tiểu Thời Ngộ quay đầu nhìn bố, đồng thời giơ tay với anh.
Đây là giao hẹn trước đó của hai bố con, nên lúc con trai giơ tay Thời Dịch liền lấy bó cẩm chướng giấu sau lưng ra, đặt vào tay bé.
Cậu bé con cầm bó hoa che hết cả mặt mũi. Nhưng Tiểu Thời Ngộ vẫn cố chấp, tự tay đưa món quà cho mẹ: “Mẹ ơi, con tặng mẹ, chúc mẹ có một ngày của mẹ vui vẻ.”
“Ồ? Sao cục cưng biết đến Ngày của mẹ thế?” Con trai chủ động chúc mừng ngày của mẹ khiến cô vừa bất ngờ lại vui sướng không thôi.
Tiểu Thời Ngộ giải thích: “Cô giáo con bảo, Ngày của mẹ là ngày dành cho mẹ của bọn con, bọn con phải cảm ơn mẹ của mình.”
“Mẹ cảm ơn cục cưng, mẹ rất thích quà con tặng.” Ngu Trĩ Nhất ngồi quỳ xuống, vui vẻ thơm một cái lên mặt bé.
Tiểu Thời Ngộ được mẹ đáp lại rất vui vẻ, cũng đòi cả quyền lợi cho bố cho công bằng: “Mẹ cũng phải cảm ơn bố nữa.”
“Vì sao nhỉ?”
“Vì bố mua hoa ạ.”
“Ồ~.” Giọng nói dịu dàng của cô vang lên, liếc mắt nhìn anh đầy ẩn ý: “Cảm ơn ông xã.”
Thời Dịch bật cười: “Nhất Nhất, trước mặt con trai không nên đối xử bất công như vậy chứ?”
Ngu Trĩ Nhất:???
Bất công á? Cô có làm gì đâu?
Thời Dịch chỉ chỉ lên mặt, ghé sát lại gần.
Ngu Trĩ Nhất ngầm hiểu. Mấy năm nay được Thời Dịch mài dũa nên cũng dạn dĩ hơn rất nhiều, chuyện thơm lên mặt như này cũng không quá xấu hổ.
Thế là cô nhón chân lên, lúc muốn đặt môi lên gò má anh thì Thời Dịch cố tình quay đầu, chuẩn xác chạm môi với môi cô.
Trước mặt con trai nên không có bước tiếp theo nhưng hành động này đã khiến tim Ngu Trĩ Nhất đập rộn lên.
Thôi xong…
Chân nhũn cả ra rồi.
Lúc Thời Ngộ lên 5 phải về thành phố Vân Dương ở với ông bà nội một thời gian.
Ninh Tố Nhã qua 50 tuổi đã xin nghỉ hưu sớm, bà nhớ nhung cháu trai nên thường đi đến thành phố C.
Việc viết tiểu thuyết của Ngu Trĩ Nhất gặp phải thời kỳ bế tắc, cô lên kế hoạch đi du lịch để thư giãn đầu óc và tiếp thu nguồn cảm hứng mới.
Cha mẹ thương con và chăm sóc con chu đáo nhưng không có nghĩa là suốt đời chỉ xoay quanh con cái.
Đúng lúc ông bà nội cũng mong nhớ cháu trai, Thời Dịch bèn đề nghị đưa Thời Ngộ về thành phố Vân Dương học một kỳ ở trường mẫu giáo.
Vừa để bố mẹ có khoảng thời gian tự do vừa xoa dịu nỗi lòng ông bà nội đang nhớ cháu trai.
Đương nhiên chuyện này cũng không do bọn họ cưỡng chế quyết định, trước khi thực hiện hai vợ chồng đã hỏi ý kiến của con trai.
“Bố mẹ thường phải đi công tác xa nhà, con có muốn đến nhà ông bà nội ở một thời gian không?”
“Bố mẹ đi lâu không ạ?”
“Tầm một hai tháng, hoặc có thể lâu hơn.”
Thực ra họ không thể chắc chắn về khái niệm thời gian của con trẻ, nhưng dù cô ra ngoài thả lỏng cũng không thể hoàn toàn mặc kệ đứa bé.
Cô cũng từng nghĩ nếu con trai không muốn đi, cô sẽ đưa bé cùng đi theo mình.
Thế nhưng Thời Ngộ đã đưa ra lựa chọn một cách nhanh chóng: “Lần trước ông bà nội gọi điện cho con, bảo rằng rất nhớ con, con cũng nhớ ông bà.”
Thế là đến tháng Tư Ngu Trĩ Nhất đích thân đưa con trai về thành phố Vân Dương. Trước khi đi, cô còn ở lại với con trai vài ngày để con quen thuộc với môi trường lạ lẫm.
Ngu Trĩ Nhất đưa Thời Ngộ đến trung tâm thương mại, định mua thêm cho bé vài bộ quần áo mới.
Lúc đứng chờ thang máy, có một cặp mẹ con đi gần đó, quần áo của họ hơi đặc biệt. Có vài người chỉ trỏ về phía họ. Lý do là vì người phụ nữ trẻ tuổi kia và cô bé con đều mặc đồ Lolita.
Ăn mặc đẹp đẽ tinh xảo đã trở thành điều dị thường trong mắt một số người ở đây, một bà cô lớn tuổi lẩm bẩm nói: “Thanh niên ngày nay, có cả con rồi mà còn ăn mặc thế này, thật là không biết xấu hổ.”
Bà ta tự cho là giọng nói rất nhỏ nhưng người xung quanh đều nghe thấy.
Ngu Trĩ Nhất hơi cau mày, vô thức che lỗ tai con trai, không muốn để bé nghe thấy những lời nói ác ý này.
Thời Ngộ lại giơ tay lên, trên khuôn mặt nở một cười xán lạn, giọng nói non nớt cất lên trong đám người nghe vô cùng trong trẻo: “Mẹ ơi, mẹ nhìn kìa, là công chúa điện hạ!”
Trong lúc học, vợ chồng cô còn chào đón một bé con.
Trước khi có ý định sinh con, cả hai đã tính toán kỹ lưỡng về thời gian, thời gian mang thai, thời gian sinh nở,… Họ rất may mắn vì em bé đã đến đúng thời điểm mong đợi nhất của họ.
Phụ nữ có thai cần được cưng chiều, trong lúc Ngu Trĩ Nhất mang thai, Thời Dịch gặp phải vấn đề vô cùng khó khăn!
Anh không chịu để Ngu Trĩ Nhất vào bếp: “Nhất Nhất đang mang thai, không thể đứng trong bếp quá lâu.”
Trước đây anh và Ngu Trĩ Nhất đã thống nhất chồng đối ngoại, vợ đối nội, quản lý cuộc sống một cách ngăn nắp. Nhưng giờ Ngu Trĩ Nhất đang có thai, Thời Dịch không muốn để cô vào bếp thành ra chuyện cơm nước trở thành vấn đề nan giải.
Vì vậy Thời Dịch đặc biệt dành thời gian xem các video dạy nấu ăn. Tuy cuối cùng cũng nấu chín được thức ăn nhưng mùi vị thì…nhạt nhẽo vô cùng.
Vốn đã quen với đồ Ngu Trĩ Nhất nấu, giờ thấy món mình nấu căn bản không thể gọi là đồ ăn.
Hôm ấy trên bàn cơm, Thời Dịch nhìn chỗ đồ ăn khó mà nuốt được đề nghị: “Anh muốn thuê một cô giúp việc, cũng có thể chăm sóc cho em.”
Ngu Trĩ Nhất lắc đầu, vẫn giữ vững ý kiến: “Em có thể tự chăm sóc bản thân!”
Cô không thích có người lạ tham gia vào cuộc sống của họ, cô thấy mình vẫn có thể tự nấu nướng, chỉ là Thời Dịch căng thẳng quá mức thôi.
Ngu Trĩ Nhất để bàn tay lên mu bàn tay anh, chậm rãi nói: “Em tự nấu được mà, nhiều người mang thai mà vẫn làm việc đó thôi, anh đừng lo lắng quá.”
Thời Dịch có chút buồn bực, lần đầu tiên anh tự nhận thấy khuyết điểm này của mình quả là gay go.
Anh học hỏi từ thất bại và dành nhiều thời gian hơn để luyện tập, nếm thử đồ ăn mình nấu.
Ngu Trĩ Nhất nhìn thấy được sự cố gắng của anh, đột nhiên đề nghị: “Mình thuê giúp việc đi anh, vậy thì cũng đỡ vất vả hơn.”
Thời Dịch ôm cô, cam đoan chắc nịch: “Nhất Nhất, anh có thể học cách nấu nướng!”Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không lâu sau, một Thời Dịch không biết nấu nướng đã thêm cho mình kỹ năng bếp núc trong lúc Ngu Trĩ Nhất mang thai.
Dù mang thai nhưng Ngu Trĩ Nhất cũng không nhàn rỗi.
Không chỉ phải hoàn thành luận văn, còn phải đăng chương truyện, nhưng lại không thể ngồi trước màn hình máy tính quá lâu. Cứ như vậy thì thời gian khá gấp gáp.
Hoàn thành xong cuốn tiểu thuyết đang viết dở, Ngu Trĩ Nhất không thể không lùi thời gian viết cuốn mới. Song những độc giả của cô cũng thấu hiểu sự khó khăn của cô, đồng thời gửi rất nhiều lời chúc phúc trên weibo, bảo cô chăm sóc tốt sức khỏe, sinh ra một em bé khỏe mạnh.
Nhìn thấy những dòng tin nhắn ấm áp của mọi người, tâm trạng Ngu Trĩ Nhất vô cùng tốt. Thời gian sau đó cô có thể chuyên tâm hoàn thành luận văn của mình.
Đến khi bụng Ngu Trĩ Nhất bắt đầu to hơn, Ninh Tố Nhã đã xin nghỉ để có thể đến thành phố C chăm sóc cho cô.
Vì thế mà Ngu Trĩ Nhất cảm thấy rất ngại, song cả nhà đều chiều chuộng cô, bảo cô không phải lo lắng gì cả, không nên suy nghĩ nhiều, cứ giữ tâm trạng vui vẻ thoải mái là được.
Cô cũng thường xuyên gọi điện về cho bà ngoại, bà vô cùng quan tâm đến sức khỏe của cô, có điều tuổi cao sức yếu không hợp đi lại giữa hai nơi.
Ngu Trĩ Nhất đang mang thai cũng không tiện chăm sóc bà, Thời Dịch dứt khoát lắp đường dây internet cho bệnh viện, còn đổi cho bà một cái điện thoại có các chức năng đơn giản, dễ dàng gọi video.
Mang thai chín tháng mười ngày, em bé cất tiếng khóc chào đời.
Năm Thời Dịch và Ngu Trĩ Nhất 26 tuổi đã chào đón cục cưng của hai người, là một bé trai khỏe mạnh.
Cậu bé được đặt tên đồng âm theo tên bố mẹ là Thời Ngộ.
Thời Ngộ kế thừa hết những nét đẹp của bố mẹ, trông vô cùng xinh xắn đáng yêu. Khi còn là một cậu bé con, làn da trắng nõn mềm mại, người núng nính ai bế cũng không muốn buông.
Lớn thêm chút nữa, đường nét khuôn mặt nảy nở càng rõ nét hơn, đúng là lấy hết gen trội của bố mẹ.
Thời Ngộ hoạt bát thích cười, người gặp người thích.
Ninh Tố Nhã ôm cháu trai cười sung sướng: “Tiểu Ngộ nhà mình ngoan thật đấy, chẳng như Thời Dịch, lúc còn bé cứ như con khỉ nghịch ngợm không ngừng, chẳng phút nào yên được với nó.”
Từ khi có cháu, thân phận con trai của Thời Dịch tụt dốc thảm hại trong lòng Ninh Tố Nhã. Lúc ôm cháu trai thì một tiếng “Tiểu Ngộ ơi” hai tiếng “Tiểu Ngộ à”, nào thơm má hôn hít, đến khi gọi con trai lại gọi thẳng cả họ tên.
Ninh Tố Nhã trêu đùa bé con trong lòng, cười nói: “Tính nết này của Tiểu Ngộ chắc chắn là giống Nhất Nhất, hồi bé Nhất Nhất cũng ngoan y như này, chẳng khóc nháo lại còn nghe lời.”
Tiểu Thời Ngộ hoạt bát lanh lợi nhưng không khóc quấy. Nếu bạn bế bé, nói chuyện với bé thì bé sẽ cười tươi với bạn, quả thực trái tim cũng muốn tan ra.
Dù bạn để bé ở một chỗ thì bé cũng sẽ nằm ngoan tự chơi, không khóc quấy ầm ĩ.
Tất cả mọi người đều bảo thằng nhóc này lớn lên chắc chắn tính cách rất tốt.
Tiểu Thời Ngộ năm nay 3 tuổi, bố mẹ đưa cậu bé đi mẫu giáo, học đếm số từ 1 đến 100 và một vài bài thơ cổ đơn giản.
Bình thường bố bé bận rộn nhiều việc nên mẹ sẽ là người đưa bé đi mẫu giáo. Thế nhưng Tiểu Thời Ngộ đều yêu bố mẹ, không nói chỉ thích người này, thích người kia hơn.
Cậu bé yêu mẹ cũng yêu bố.
Vì những ngày bố được nghỉ sẽ cùng mẹ chơi đùa với bé.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tối nào Tiểu Thời Ngộ về nhà cũng đọc lại những bài học trên lớp cho bố mẹ nghe, để bố mẹ biết được tiến độ học tập của bé.
Sáng hôm nay Thời Dịch bế con trai từ trên giường ra ngoài rồi mới gọi cậu bé dậy.
Tiểu Thời Dịch mơ màng mở mắt, bàn tay nhỏ bé mềm mại dụi mắt: “Bố ơi.”
Thời Dịch thuần thục thay quần áo cho bé: “Hôm nay bố đưa con đi học.”
“Mẹ con đâu ạ?”
“Mẹ con tối qua ngủ không ngon, cần nghỉ ngơi thêm.”
“Vâng ạ.” Tiểu Thời Ngộ ngoan ngoãn gật đầu, rồi đi đánh răng rửa mặt.
Thời Dịch bày bữa sáng lên bàn, Tiểu Thời Ngộ tự trèo lên ghế trẻ con của mình, cầm thìa xúc cơm.
Thời Dịch kéo rèm che cửa sổ sát đất ra, tiếng mưa rơi bên ngoài ngày càng lớn.
“Bố ơi, con ăn xong rồi ạ.” Tiểu Thời Dịch ăn hết bữa sáng, Thời Dịch dọn dẹp rác trên bàn ném vào thùng rác.
Lúc này Tiểu Thời Ngộ đã đeo balo đi lớp của mình, ngồi ở bậc cửa đi giày.
Trường mẫu giáo rất gần nhà họ, đi mấy phút đã đến nơi.
Hôm nay trời mưa nên mặt đất có vài vũng nước đọng. Đối với phần lớn người lớn mà nói, nhìn thấy vũng nước sẽ đi vòng sang để tránh, hoặc là sải chân bước qua.
Nhưng trẻ con thì không bước qua được, cũng không muốn đi đường vòng mà muốn giẫm thẳng vào vũng nước.
Tiểu Thời Ngộ nhớ đến mấy người bạn nhỏ trong lớp đôi khi sẽ cố ý nhảy mạnh vào vũng nước khiến nước văng lên tung tóe, bọn nhỏ nghĩ đó là một trò chơi rất thú vị.
Lúc đợi đèn giao thông, Tiểu Thời Ngộ giơ chân lên để lơ lửng trên vũng nước, quay sang hỏi bố: “Bố ơi, con có thể nghịch nước không ạ?”
Thời Dịch không lập tức răn dạy hành động của bé, mà nghiêm túc nói: “Bây giờ thì không thể vì phải đến lớp.”
Tiểu Thời Ngộ đã hiểu ra điều gì đó.
Bây giờ không được nhưng không có nghĩa vĩnh viễn không được, bé co chân lại, hỏi tiếp: “Vậy thì lúc nào con được nghịch ạ?”
Thời Dịch hơi dừng lại nói với bé: “Đợi buổi chiều bố đến đón con, nếu lúc ấy con vẫn muốn chơi, bố có thể cho con chơi thử một lần.”
Trẻ con luôn tò mò với những chuyện mình chưa trải qua, đó cũng chẳng phải một lỗi lầm không thể lý giải.
Vì lời nói ban sáng của Thời Dịch mà Tiểu Thời Ngộ luôn ngóng chờ đến lúc tan học.
Đến giờ ra về, Thời Dịch đã đứng chờ sẵn để đón con trai.
Tiểu Thời Ngộ vẫn không quên chuyện hồi sáng, bé kéo ống tay áo Thời Dịch: “Bố ơi, giờ con có thể nghịch nước không ạ?”
Thời Dịch mở cái túi trong tay, trong đó có một áo mưa trẻ con và ủng đi mưa, anh đã đi mua những đồ này để con trai có thể chơi một cách thỏa thích.
“Bố ơi, có nên gọi điện cho mẹ bảo mình về nhà muộn hơn bình thường không ạ?”
“Yên tâm đi, lúc đi đón con bố đã nói với mẹ rồi.”Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thời Dịch mặc áo mưa và đi ủng cho con trai, dẫn bé đến một chỗ không ảnh hưởng đến người khác, để Tiểu Thời Ngộ nghịch nước thỏa thích.
Làm một người lớn, có thể anh không thể hiểu được cách con trẻ vui đùa, nhưng chỉ cần là chuyện không vi phạm nguyên tắc anh đều có thể để đứa trẻ tự trải nghiệm.
Một lần trải nghiệm này đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Tiểu Thời Ngộ, nhưng bé cảm thấy trò này không hợp với mình nên bé đã nói với Thời Dịch: “Bố ơi, trò này chẳng vui.”
Ngón tay cậu bé bấu vào áo mưa trong suốt đang mặc trên người, giọng nói non nớt cất lên: “Áo mưa của con cũng bị bẩn rồi.”
Thời Dịch nhân cơ hội dạy dỗ con trai: “Vậy sau này đi đường thấy vũng nước thì con phải tránh đi, đã biết chưa?”
“Dạ!” Tiểu Thời Ngộ gật đầu, đáp lại một cách dứt khoát.
Trên đường về nhà hai bố con nhìn thấy một cô gái đang bày hàng, bên cạnh cô là những lẵng hoa tươi, bông nào bông nấy nở rực rỡ trông vô cùng đẹp mắt.
Thời Dịch bỗng nhớ ra ngày của mẹ sắp đến, có điều thằng nhóc bên cạnh chắc chẳng biết đến ngày này.
Tiểu Thời Ngộ nhìn bên trái một chút, ngó bên phải một tẹo, cũng nhìn thấy những bông hoa tươi thắm này. Bé chỉ vào một bó cẩm chướng màu hồng: “Bố ơi, hoa đẹp này.”
Thời Dịch nghe thấy lời bé nói, bèn dừng bước cúi nhìn bé.
Tiểu Thời Ngộ cũng ngẩng đầu lên nói: “Tặng mẹ ạ.”
Thời Dịch khẽ cười: “Ai tặng?”
Vốn nghĩ Tiểu Thời Ngộ không hiểu, chẳng ngờ bé lại nói rành rọt: “Bố đưa cho con, con về tặng mẹ.”
Thời Dịch dắt tay con trai đi sang mua hoa, cô gái bán hoa thấy cậu bé xinh xắn lanh lợi đáng yêu còn tặng thêm cho vài bông.
Hoa tươi vừa trao sang, Tiểu Thời Ngộ đã giành lấy ôm vào ngực.
Đợi Thời Dịch trả tiền xong, Tiểu Thời Ngộ ngước cặp mắt mong đợi nhìn anh: “Bố có thể cầm giúp con một chút được không ạ?”
Thời Dịch cúi xuống: “Bố có thể giúp con, nhưng mẹ nhận được quà chỉ khen con thì làm sao bây giờ?”
Tiểu Thời Ngộ hào hứng mở miệng: “Con sẽ giúp bố cũng được nhận được lời khen!”
Thời Dịch cong môi cười: “Được.”
Thế là hai bố con cầm một bó hoa tươi về nhà.
—
Ngu Trĩ Nhất canh thời gian nấu cơm, vừa bưng bát canh lên bàn thì hai bố con về đến nhà.
“Hai bố con về đúng lúc đấy, nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm.”
Thời Dịch giấu đồ sau lưng, Ngu Trĩ Nhất không chú ý.
Tiểu Thời Ngộ rửa tay chạy ra, đôi chân ngắn lũn cũn chạy đến trước mặt Ngu Trĩ Nhất, kéo tay cô: “Mẹ ơi, con với bố có món quà muốn tặng cho mẹ.”
“Quà gì vậy con?”
“Dạ…” Tiểu Thời Ngộ quay đầu nhìn bố, đồng thời giơ tay với anh.
Đây là giao hẹn trước đó của hai bố con, nên lúc con trai giơ tay Thời Dịch liền lấy bó cẩm chướng giấu sau lưng ra, đặt vào tay bé.
Cậu bé con cầm bó hoa che hết cả mặt mũi. Nhưng Tiểu Thời Ngộ vẫn cố chấp, tự tay đưa món quà cho mẹ: “Mẹ ơi, con tặng mẹ, chúc mẹ có một ngày của mẹ vui vẻ.”
“Ồ? Sao cục cưng biết đến Ngày của mẹ thế?” Con trai chủ động chúc mừng ngày của mẹ khiến cô vừa bất ngờ lại vui sướng không thôi.
Tiểu Thời Ngộ giải thích: “Cô giáo con bảo, Ngày của mẹ là ngày dành cho mẹ của bọn con, bọn con phải cảm ơn mẹ của mình.”
“Mẹ cảm ơn cục cưng, mẹ rất thích quà con tặng.” Ngu Trĩ Nhất ngồi quỳ xuống, vui vẻ thơm một cái lên mặt bé.
Tiểu Thời Ngộ được mẹ đáp lại rất vui vẻ, cũng đòi cả quyền lợi cho bố cho công bằng: “Mẹ cũng phải cảm ơn bố nữa.”
“Vì sao nhỉ?”
“Vì bố mua hoa ạ.”
“Ồ~.” Giọng nói dịu dàng của cô vang lên, liếc mắt nhìn anh đầy ẩn ý: “Cảm ơn ông xã.”
Thời Dịch bật cười: “Nhất Nhất, trước mặt con trai không nên đối xử bất công như vậy chứ?”
Ngu Trĩ Nhất:???
Bất công á? Cô có làm gì đâu?
Thời Dịch chỉ chỉ lên mặt, ghé sát lại gần.
Ngu Trĩ Nhất ngầm hiểu. Mấy năm nay được Thời Dịch mài dũa nên cũng dạn dĩ hơn rất nhiều, chuyện thơm lên mặt như này cũng không quá xấu hổ.
Thế là cô nhón chân lên, lúc muốn đặt môi lên gò má anh thì Thời Dịch cố tình quay đầu, chuẩn xác chạm môi với môi cô.
Trước mặt con trai nên không có bước tiếp theo nhưng hành động này đã khiến tim Ngu Trĩ Nhất đập rộn lên.
Thôi xong…
Chân nhũn cả ra rồi.
Lúc Thời Ngộ lên 5 phải về thành phố Vân Dương ở với ông bà nội một thời gian.
Ninh Tố Nhã qua 50 tuổi đã xin nghỉ hưu sớm, bà nhớ nhung cháu trai nên thường đi đến thành phố C.
Việc viết tiểu thuyết của Ngu Trĩ Nhất gặp phải thời kỳ bế tắc, cô lên kế hoạch đi du lịch để thư giãn đầu óc và tiếp thu nguồn cảm hứng mới.
Cha mẹ thương con và chăm sóc con chu đáo nhưng không có nghĩa là suốt đời chỉ xoay quanh con cái.
Đúng lúc ông bà nội cũng mong nhớ cháu trai, Thời Dịch bèn đề nghị đưa Thời Ngộ về thành phố Vân Dương học một kỳ ở trường mẫu giáo.
Vừa để bố mẹ có khoảng thời gian tự do vừa xoa dịu nỗi lòng ông bà nội đang nhớ cháu trai.
Đương nhiên chuyện này cũng không do bọn họ cưỡng chế quyết định, trước khi thực hiện hai vợ chồng đã hỏi ý kiến của con trai.
“Bố mẹ thường phải đi công tác xa nhà, con có muốn đến nhà ông bà nội ở một thời gian không?”
“Bố mẹ đi lâu không ạ?”
“Tầm một hai tháng, hoặc có thể lâu hơn.”
Thực ra họ không thể chắc chắn về khái niệm thời gian của con trẻ, nhưng dù cô ra ngoài thả lỏng cũng không thể hoàn toàn mặc kệ đứa bé.
Cô cũng từng nghĩ nếu con trai không muốn đi, cô sẽ đưa bé cùng đi theo mình.
Thế nhưng Thời Ngộ đã đưa ra lựa chọn một cách nhanh chóng: “Lần trước ông bà nội gọi điện cho con, bảo rằng rất nhớ con, con cũng nhớ ông bà.”
Thế là đến tháng Tư Ngu Trĩ Nhất đích thân đưa con trai về thành phố Vân Dương. Trước khi đi, cô còn ở lại với con trai vài ngày để con quen thuộc với môi trường lạ lẫm.
Ngu Trĩ Nhất đưa Thời Ngộ đến trung tâm thương mại, định mua thêm cho bé vài bộ quần áo mới.
Lúc đứng chờ thang máy, có một cặp mẹ con đi gần đó, quần áo của họ hơi đặc biệt. Có vài người chỉ trỏ về phía họ. Lý do là vì người phụ nữ trẻ tuổi kia và cô bé con đều mặc đồ Lolita.
Ăn mặc đẹp đẽ tinh xảo đã trở thành điều dị thường trong mắt một số người ở đây, một bà cô lớn tuổi lẩm bẩm nói: “Thanh niên ngày nay, có cả con rồi mà còn ăn mặc thế này, thật là không biết xấu hổ.”
Bà ta tự cho là giọng nói rất nhỏ nhưng người xung quanh đều nghe thấy.
Ngu Trĩ Nhất hơi cau mày, vô thức che lỗ tai con trai, không muốn để bé nghe thấy những lời nói ác ý này.
Thời Ngộ lại giơ tay lên, trên khuôn mặt nở một cười xán lạn, giọng nói non nớt cất lên trong đám người nghe vô cùng trong trẻo: “Mẹ ơi, mẹ nhìn kìa, là công chúa điện hạ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.