Chương 36
Y Đình Mạt Đồng
01/12/2015
Yêu đương
Cứ như vậy cho đi nụ hôn đầu tiên của bản thân, Hạ Tử Thần có chút mơ màng, cũng may Cố Hủ không tiến thêm bước nữa. Tim cậu không đến mức đập loạn nhịp nhưng trên mặt vẫn có chút nóng.
Cố Hủ dùng ngón tay vuốt nhẹ qua khóe miệng bị hắn hôn của Hạ Tử Thần, thấp giọng nói, “Tuy tôi rất muốn giả làm quân tử hoặc người lịch thiệp nhưng đối mặt với em lại rất khó làm được như vậy.”
Hạ Tử Thần hồi phục tinh thần, theo bản năng lùi về phía sau, đứng thẳng người, trầm mặc nhìn Cố Hủ. Tuy hành động vừa rồi của Cố Hủ có chút bất ngờ nhưng trong lòng Hạ Tử Thần không thấy khó chịu, cũng không chán ghét.
Cố Hủ cầm tay Hạ Tử Thần, mỉm cười nói, “Tôi cảm thấy em hẳn có thể lý giải được. Một người đàn ông khi có dục vọng không nhất định là bởi vì yêu, nhưng nếu yêu nhất định sẽ có dục vọng.”
Hạ Tử Thần nhấp miệng, cảm xúc lạnh lạnh vừa rồi vẫn còn.
“Trước khi em đồng ý, tôi sẽ không làm chuyện gì quá phận.” Cố Hủ mỉm cười nhìn khuôn mặt có chút phiếm hồng của Hạ Tử Thần.
Hạ Tử Thần nâng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói, “Không còn sớm, anh về trước đi.”
“Ừ.” Cố Hủ gật đầu, không định làm cho Hạ Tử Thần tiếp tục ngượng ngùng xấu hổ, “Đúng rồi, đồ ăn còn ở trong xe chưa lấy, cùng tôi đi xuống lấy đi.”
Đang nghĩ chuyện máy tính, mấy món ăn nhẹ đã bị Hạ Tử Thần để qua một bên.
“Vâng.” Cũng không để Cố Hủ phải tự đưa lên, Hạ Tử Thần khoác áo, chuẩn bị cùng Cố Hủ xuống tầng.
Cố Hủ mặc áo khoác, đi ra khỏi phòng. Hạ Tử Thần đổi giầy xong, khóa cửa phòng, hai người cùng nhau đi xuống.
“Muốn tôi dẫn em đi dạo cảnh đêm không, ăn xong cơm tối rồi về.” Mở cửa xe, Cố Hủ đột nhiên nói.
“Còn chưa tắt máy tính.” Hạ Tử Thần mở cửa sau, lấy đồ ăn ra, “Lần sau lại nói.”
“Cũng được.” Cố Hủ đứng bên cạnh xe, không có ý định đi.
Hạ Tử Thần thấy hắn không đi, đành phải tìm đề tài nói, tránh đứng ngây ra như vậy mất tự nhiên, “Xe này là của anh?”
“Không phải.” Cố Hủ nói, “Của anh tôi. Về nhà lấy xe hơi xa nên mượn một chiếc của anh dùng một chút.”
Nghe Cố Hủ nói, hắn hẳn là có xe riêng. Nghĩ cũng đúng, một thiếu gia nhà giàu có xe là chuyện rất bình thường.
“Muốn học lái xe không?” Cố Hủ vỗ vỗ xe, “Tôi có thể dạy em.”
Hạ Tử Thần lắc đầu, học xong cậu cũng không có tiền mua xe, vẫn là đừng phí thời gian nữa.
Cố Hủ không nói gì, ánh mắt dừng lại phía sau Hạ Tử Thần.
Hạ Tử Thần thấy kỳ lạ nên xoay người lại liền nhìn thấy An Cảnh và Đường Huy đứng cách đó không xa. Đường Huy không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt như đang tìm tòi nghiên cứu. An Cảnh cười mờ ám, như là phát hiện chuyện vô cùng bát quái.
“Bạn cùng phòng của tôi.” Hạ Tử Thần quay lại nói với Cố Hủ.
“Ừ, có một lần ở canteen gặp qua.” Trí nhớ của Cố Hủ vẫn luôn rất tốt, huống chi là chuyện có liên quan đến Hạ Tử Thần.
“Ừm, kia là An Cảnh, bên cạnh là Đường Huy.” Hạ Tử Thần giới thiệu, “Muốn đi gặp chút không?”
“Lần sau đi.” Cố Hủ cười nhẹ.
“Ừ.” Thấy An Cảnh cũng không có ý đi tới, cũng không miễn cưỡng, dù sao cơ hội có thể giới thiệu còn nhiều, huống chi An Cảnh đã sớm biết Cố Hủ, căn bản không cần giới thiệu.
“Đi lên đi, buổi tối trời có gió.” Cố Hủ kéo lại áo cho cậu, “Lát nữa gặp trong game.”
“Được, lái xe cẩn thận.” Hạ Tử Thần lùi về đường đi bộ, vẫy tay với Cố Hủ.
Cố Hủ lên xe. Hạ cửa kính ghế phó lái, nói, “Nhanh đi lên đi.”
“Đã biết rồi.”
Cố Hủ không nói thêm nữa, khởi động xe, chạy nhanh khỏi tầm mắt Hạ Tử Thần.
“Yêu, Tiểu Thần Thần.” Thấy Cố Hủ đi rồi, An Cảnh lập tức chạy tới giữ lấy cổ cậu, “Anh đã nói cậu khẳng định quen biết Cố Hủ, còn không thừa nhận đi.”
Hạ Tử Thần cười bất đắc dĩ, chính cậu cũng không biết bản thân ‘sớm’ đã biết Cố Hủ.
“Nói thật đi.” An Cảnh vừa túm lấy Hạ Tử Thần vừa đi lên tầng.
“Cha em biết anh ta.” Hạ Tử Thần nói dối. Nếu Cố Hủ không muốn để người khác biết hắn là Tàn Mặc Vô Ngân, vậy Hạ Tử Thần sẽ không nhiều lời. Không phải không tin An Cảnh, chỉ là mọi người bình thường ở cùng một chỗ, nói chuyện rất tùy ý, nhỡ vô tình nói đến, sẽ là tự tìm phiền toái.
“Sớm biết thế thì đã không nói là cái gì đại ca hàng xóm, tiếp tục sử dụng ý tưởng ban đầu còn có thể từ lừa thành thật.” An Cảnh hơi tiếc nói. Lúc ấy lừa Trầm Dịch Thành, hắn quả thực nghĩ tới cha Hạ Tử Thần quen biết Cố Hủ, nhưng sau suy tính lại thì lại đổi.
“Anh cứ nói là bị em lừa.” Dù sao vấn đề này cậu cũng chưa nói thật với An Cảnh.
Đường Huy mở cửa phòng, không nói gì nhìn hai người phía sau. Tuy hắn cũng có nghi vấn nhưng không sốt ruột muốn biết, chờ khi Hạ Tử Thần cảm thấy có thể nói tự nhiên sẽ nói cho hắn.
Vào phòng, máy tính còn mở tất nhiên thành điểm chú ý nhất. Hạ Tử Thần hưởng thụ sự quan tâm của Cố Hủ, đồng thời cũng hiểu được bản thân đã tự đi tìm phiền toái, nếu không thể dừng nói dối, đành lấy cớ ứng phó trước.
Có máy tính mới, Hạ Tử Thần đánh rất thích, sẽ không đột nhiên xuất hiện lag, so với màn hình ban đầu thì nét hơn, nhìn cũng rộng hơn, đã không còn phải quá tập trung, khiến cho Hạ Tử Thần có thể quan sát quy mô trận đánh.
Sau khi vào trận doanh, Hạ Tử Thần bắt đầu đi theo Tàn Mặc Vô Ngân đánh công thành chiến cùng chiến trường. Loại hỗn chiến hơn ngàn người trước kia Hạ Tử Thần chỉ có thể xem từ xa, hiện giờ bản thân ở trong đó, tuy tình cảnh rất sục sôi, nhưng nhiều ít vẫn có chút lực bất tòng tâm.
Thiên Phong Nhã Các sẽ cố định tổ chức công thành chiến và chiến trường, cho nên tất cả mọi người không cần phải di những đoàn người hỗn độn. Nhưng cho dù tổ chức có quy luật, chen giữa cả trăm người, ngay cả bản thân đều bị biển người bao phủ, huống chi là những người khác trong đội.
Nhưng nói đến vào trận doanh, chính là một bầu không khí đáng để thử, cho dù chôn ở biển người không tìm thấy nhau, đánh xong đi ra vẫn cảm thấy vui sướng tràn trề.
Lần đầu tiên tham gia hỗn chiến, Hạ Tử Thần có chút phản ứng không kịp, nhưng rất nhanh tìm được quy luật, Kiếm Lang sẽ ở YY chỉ huy, cho nên dù đội viên bị tách ra, thật sự rời xa đội ngũ cũng chỉ có một hai người. Mà cậu vẫn luôn chú ý đến Tàn Mặc Vô Ngân, chi cần đi theo Tàn Mặc Vô Ngân, cậu sẽ an toàn, không cần lo lắng bị vây đánh không ai cứu được. Cho nên đánh mấy trận rất thú vị.
Trong hiện thực, hai người liên hệ với nhau thường xuyên hơn. Trái với Hạ Tử Thần, Cố Hủ bận việc nhiều, cho nên không thường xuyên gặp mặt, nhưng mỗi ngày sẽ gửi tin nhắn, nói chuyện qua điện thoại. Chỉ cần có thời gian, Cố Hủ sẽ dẫn cậu ra ngoài ăn cơm, Hạ Tử Thần đều không từ chối.
Đối với sự thay đổi trong thời gian này của Hạ Tử Thần, An cảnh bọn họ đều thấy. Cũng không phải có biến đổi gì lớn, chỉ là cười nhiều hơn trước kia, có vẻ mỗi ngày tâm tình luôn rất tốt.
Ăn xong cơm tối, Hạ Tử Thần đi quán cà phê ở góc phố mua một cốc cà phê. An Cảnh không có gì làm liền đi cùng. Lúc này là thời gian ăn cơm, sinh viên đi trên đường rất nhiều, hai người tìm đường ít người mà đi.
“Anh nói tiểu Thần Thần này, cậu gần đâu có phải đang yêu đương không?” Nghẹn thời gian dài như vậy rồi, An Cảnh đã tìm được cơ hội để hỏi.
“Cái gì?” Hạ Tử Thần rõ ràng không nghĩ trả lời.
“Cậu gần đây tâm tình rất tốt, điện thoại cũng nhiều.” An cảnh nói, “Trước kia cậu cùng Tàn Mặc Vô Ngân vẫn rất tốt, anh nghĩ đến hai người thật sự sẽ phát triển một chút. Nhưng gần đây cậu hình như liên lạc với Cố Hủ nhiều hơn, trước cậu rất ít thân cận với người khác, nhưng lại rất thân với Cố Hủ.”
An Cảnh cố gắng tổ chức ngôn ngữ bản thân, bởi vì muốn hỏi nhiều lắm, mỗi thần kinh não đều cần sửa lại cho khớp. Hạ Tử Thần thích nam hắn biết, cho nên xuất hiện nữ sinh bên người Hạ Tử Thần không đáng sợ, xuất hiện nam sinh mới là đáng nghi.
“Tuy tiếp xúc rất ít nhưng anh thấy Cố Hủ đối với cậu rất tốt. Trước kia không nghe qua hắn quan tâm đến ai. Tàn Mặc Vô Ngân tuy chưa gặp trong hiện thực nhưng hắn cho anh ấn tượng rất tốt, là người thận trọng cũng không tự phụ, điều quan trọng là rất ăn ý với cậu.” An Cảnh khẽ thở dài, “Nói thật, hai người kia tốt, nếu có thể phát triển cũng không tồi, thời điểm học đại học dù sao cũng nên yêu đương mới không uổng phí bốn năm này.”
Hạ Tử Thần nói đùa với An Cảnh, “Chính anh cũng đang độc thân còn gì?”
“Anh luôn đi tìm a.” An Cảnh lắc đầu, “Nhưng nói thật, gia cảnh nhà Cố Hủ rất cao, không phải dễ dàng leo lên. Cậu nếu thích hắn cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Một câu này của An Cảnh chọc đúng chỗ đau của Hạ Tử Thần, đây luôn là sự băn khoăn trong lòng cậu. Sau này đã muốn xem nhẹ vấn đề này, giờ xem ra không thể như vậy nữa. Ngay cả người khác đều nhìn ra vấn đề trong đó, đã chứng minh nó thật sự là vấn đề rất khó.
Hạ Tử Thần im lặng một lúc mới mở miệng nói, “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Có một số việc không phải suy nghĩ là có thể giải quyết, nghĩ thì tốt nhưng kết quả chưa chắc đã vậy, cảm giác rất khó chịu. Cho nên thuận theo tự nhiên đi.”
Cậu không nghĩ bản thân rốt cuộc có thể đi cùng Cố Hủ đến bước nào, mặc kệ kết quả tốt hay xấu, những yếu tố bên ngoài cậu không thể khống chế được. Cho nên chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, quý trọng những thứ trước mắt. Cho dù về sau mất đi, cũng không nuối tiếc.
Đối với một người là gay như Hạ Tử Thần, đây có lẽ là cách đơn giản dễ dàng nhất để nắm lấy hạnh phúc.
Buổi tối thứ tư, đi ra võ tràng, Tàn Mặc Vô Ngân hỏi, “Đi phụ bản không?”
“Hôm nay không muốn đi.” Trước kia cậu đánh phụ bản không cảm thấy gì, nhưng hiện giờ chiến trường cùng công thành chiến đều phải đánh, Hạ Tử Thần đã thấy mệt, cho nên không phải ngày nào cũng đánh phụ bản.
“Ừm, không biết hôm nay bọn họ muốn đánh phụ bản nào?” Nếu không phải khó khăn cần hỗ trợ, Tàn Mặc Vô Ngân cũng không định tham gia.
“Để tôi đi hỏi.” Tàn Mặc Vô Ngân rất ít nói chuyện trên kênh bang hội, trước kia Kiếm Lang là người nói hộ hắn, hiện giờ đều là Hạ Tử Thần đi hỏi.
[Bang Hội] Trầm Khê: hôm nay đánh phụ bản nào thế?
[Bang Hội] Hoa Hướng Dương: thần nãi, hôm nay không đánh phụ bản.
[Bang Hội] Trầm Khê: làm sao vậy?
[Bang Hội] Nhất Quý Trán Lạc: bẩm đại thần phu nhân, bang chủ đang thủ thi, không rảnh phân tâm.
[Bang Hội] Trầm Khê: thủ cái gì thi?
Hạ Tử Thần khó hiểu hỏi.
Kiếm Lang tuy không thể nói là quá ôn hòa, nhưng chưa từng nghe hắn thủ thi. Hơn nữa ngay cả bản sao cũng không đánh, có thể thấy người bị thủ thi thật đắc tội hắn.
[Bang Hội] Hoa Hướng Dương: thủ Điệp Mộng Tâm Túy a. Trong bang vài người đều đi theo, lát nữa làm xong hàng ngày tôi cũng đi!
[Bang Hội] Nhất Quý Trán Lạc: chờ tôi, cùng đi với.
Hạ Tử Thần cẩn thận suy nghĩ một chút cái tên này, mới nhớ tới Điệp Mộng Tâm Túy là đồ đệ Kiếm Lang. Nhưng đã lâu chưa thấy cô xuất hiện. Nhắc tới cô gái này, Hạ Tử Thần lại nhớ đến Bách Thảo Chiết, có lẽ lần này thủ thi có liên quan đến Bách Thảo Chiết.
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: tôi đi đến chỗ Kiếm Lang xem.
Chuyện Kiếm Lang và Bách Thảo Chiết, Tàn Mặc Vô Ngân không thể mặc kệ.
[Mật] Trầm Khê: tôi cùng đi với anh.
Nói xong, Hạ Tử Thần hỏi địa điểm trên kênh bang hội, cùng Tàn Mặc Vô Ngân bay khỏi chủ thành…..
Cứ như vậy cho đi nụ hôn đầu tiên của bản thân, Hạ Tử Thần có chút mơ màng, cũng may Cố Hủ không tiến thêm bước nữa. Tim cậu không đến mức đập loạn nhịp nhưng trên mặt vẫn có chút nóng.
Cố Hủ dùng ngón tay vuốt nhẹ qua khóe miệng bị hắn hôn của Hạ Tử Thần, thấp giọng nói, “Tuy tôi rất muốn giả làm quân tử hoặc người lịch thiệp nhưng đối mặt với em lại rất khó làm được như vậy.”
Hạ Tử Thần hồi phục tinh thần, theo bản năng lùi về phía sau, đứng thẳng người, trầm mặc nhìn Cố Hủ. Tuy hành động vừa rồi của Cố Hủ có chút bất ngờ nhưng trong lòng Hạ Tử Thần không thấy khó chịu, cũng không chán ghét.
Cố Hủ cầm tay Hạ Tử Thần, mỉm cười nói, “Tôi cảm thấy em hẳn có thể lý giải được. Một người đàn ông khi có dục vọng không nhất định là bởi vì yêu, nhưng nếu yêu nhất định sẽ có dục vọng.”
Hạ Tử Thần nhấp miệng, cảm xúc lạnh lạnh vừa rồi vẫn còn.
“Trước khi em đồng ý, tôi sẽ không làm chuyện gì quá phận.” Cố Hủ mỉm cười nhìn khuôn mặt có chút phiếm hồng của Hạ Tử Thần.
Hạ Tử Thần nâng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói, “Không còn sớm, anh về trước đi.”
“Ừ.” Cố Hủ gật đầu, không định làm cho Hạ Tử Thần tiếp tục ngượng ngùng xấu hổ, “Đúng rồi, đồ ăn còn ở trong xe chưa lấy, cùng tôi đi xuống lấy đi.”
Đang nghĩ chuyện máy tính, mấy món ăn nhẹ đã bị Hạ Tử Thần để qua một bên.
“Vâng.” Cũng không để Cố Hủ phải tự đưa lên, Hạ Tử Thần khoác áo, chuẩn bị cùng Cố Hủ xuống tầng.
Cố Hủ mặc áo khoác, đi ra khỏi phòng. Hạ Tử Thần đổi giầy xong, khóa cửa phòng, hai người cùng nhau đi xuống.
“Muốn tôi dẫn em đi dạo cảnh đêm không, ăn xong cơm tối rồi về.” Mở cửa xe, Cố Hủ đột nhiên nói.
“Còn chưa tắt máy tính.” Hạ Tử Thần mở cửa sau, lấy đồ ăn ra, “Lần sau lại nói.”
“Cũng được.” Cố Hủ đứng bên cạnh xe, không có ý định đi.
Hạ Tử Thần thấy hắn không đi, đành phải tìm đề tài nói, tránh đứng ngây ra như vậy mất tự nhiên, “Xe này là của anh?”
“Không phải.” Cố Hủ nói, “Của anh tôi. Về nhà lấy xe hơi xa nên mượn một chiếc của anh dùng một chút.”
Nghe Cố Hủ nói, hắn hẳn là có xe riêng. Nghĩ cũng đúng, một thiếu gia nhà giàu có xe là chuyện rất bình thường.
“Muốn học lái xe không?” Cố Hủ vỗ vỗ xe, “Tôi có thể dạy em.”
Hạ Tử Thần lắc đầu, học xong cậu cũng không có tiền mua xe, vẫn là đừng phí thời gian nữa.
Cố Hủ không nói gì, ánh mắt dừng lại phía sau Hạ Tử Thần.
Hạ Tử Thần thấy kỳ lạ nên xoay người lại liền nhìn thấy An Cảnh và Đường Huy đứng cách đó không xa. Đường Huy không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt như đang tìm tòi nghiên cứu. An Cảnh cười mờ ám, như là phát hiện chuyện vô cùng bát quái.
“Bạn cùng phòng của tôi.” Hạ Tử Thần quay lại nói với Cố Hủ.
“Ừ, có một lần ở canteen gặp qua.” Trí nhớ của Cố Hủ vẫn luôn rất tốt, huống chi là chuyện có liên quan đến Hạ Tử Thần.
“Ừm, kia là An Cảnh, bên cạnh là Đường Huy.” Hạ Tử Thần giới thiệu, “Muốn đi gặp chút không?”
“Lần sau đi.” Cố Hủ cười nhẹ.
“Ừ.” Thấy An Cảnh cũng không có ý đi tới, cũng không miễn cưỡng, dù sao cơ hội có thể giới thiệu còn nhiều, huống chi An Cảnh đã sớm biết Cố Hủ, căn bản không cần giới thiệu.
“Đi lên đi, buổi tối trời có gió.” Cố Hủ kéo lại áo cho cậu, “Lát nữa gặp trong game.”
“Được, lái xe cẩn thận.” Hạ Tử Thần lùi về đường đi bộ, vẫy tay với Cố Hủ.
Cố Hủ lên xe. Hạ cửa kính ghế phó lái, nói, “Nhanh đi lên đi.”
“Đã biết rồi.”
Cố Hủ không nói thêm nữa, khởi động xe, chạy nhanh khỏi tầm mắt Hạ Tử Thần.
“Yêu, Tiểu Thần Thần.” Thấy Cố Hủ đi rồi, An Cảnh lập tức chạy tới giữ lấy cổ cậu, “Anh đã nói cậu khẳng định quen biết Cố Hủ, còn không thừa nhận đi.”
Hạ Tử Thần cười bất đắc dĩ, chính cậu cũng không biết bản thân ‘sớm’ đã biết Cố Hủ.
“Nói thật đi.” An Cảnh vừa túm lấy Hạ Tử Thần vừa đi lên tầng.
“Cha em biết anh ta.” Hạ Tử Thần nói dối. Nếu Cố Hủ không muốn để người khác biết hắn là Tàn Mặc Vô Ngân, vậy Hạ Tử Thần sẽ không nhiều lời. Không phải không tin An Cảnh, chỉ là mọi người bình thường ở cùng một chỗ, nói chuyện rất tùy ý, nhỡ vô tình nói đến, sẽ là tự tìm phiền toái.
“Sớm biết thế thì đã không nói là cái gì đại ca hàng xóm, tiếp tục sử dụng ý tưởng ban đầu còn có thể từ lừa thành thật.” An Cảnh hơi tiếc nói. Lúc ấy lừa Trầm Dịch Thành, hắn quả thực nghĩ tới cha Hạ Tử Thần quen biết Cố Hủ, nhưng sau suy tính lại thì lại đổi.
“Anh cứ nói là bị em lừa.” Dù sao vấn đề này cậu cũng chưa nói thật với An Cảnh.
Đường Huy mở cửa phòng, không nói gì nhìn hai người phía sau. Tuy hắn cũng có nghi vấn nhưng không sốt ruột muốn biết, chờ khi Hạ Tử Thần cảm thấy có thể nói tự nhiên sẽ nói cho hắn.
Vào phòng, máy tính còn mở tất nhiên thành điểm chú ý nhất. Hạ Tử Thần hưởng thụ sự quan tâm của Cố Hủ, đồng thời cũng hiểu được bản thân đã tự đi tìm phiền toái, nếu không thể dừng nói dối, đành lấy cớ ứng phó trước.
Có máy tính mới, Hạ Tử Thần đánh rất thích, sẽ không đột nhiên xuất hiện lag, so với màn hình ban đầu thì nét hơn, nhìn cũng rộng hơn, đã không còn phải quá tập trung, khiến cho Hạ Tử Thần có thể quan sát quy mô trận đánh.
Sau khi vào trận doanh, Hạ Tử Thần bắt đầu đi theo Tàn Mặc Vô Ngân đánh công thành chiến cùng chiến trường. Loại hỗn chiến hơn ngàn người trước kia Hạ Tử Thần chỉ có thể xem từ xa, hiện giờ bản thân ở trong đó, tuy tình cảnh rất sục sôi, nhưng nhiều ít vẫn có chút lực bất tòng tâm.
Thiên Phong Nhã Các sẽ cố định tổ chức công thành chiến và chiến trường, cho nên tất cả mọi người không cần phải di những đoàn người hỗn độn. Nhưng cho dù tổ chức có quy luật, chen giữa cả trăm người, ngay cả bản thân đều bị biển người bao phủ, huống chi là những người khác trong đội.
Nhưng nói đến vào trận doanh, chính là một bầu không khí đáng để thử, cho dù chôn ở biển người không tìm thấy nhau, đánh xong đi ra vẫn cảm thấy vui sướng tràn trề.
Lần đầu tiên tham gia hỗn chiến, Hạ Tử Thần có chút phản ứng không kịp, nhưng rất nhanh tìm được quy luật, Kiếm Lang sẽ ở YY chỉ huy, cho nên dù đội viên bị tách ra, thật sự rời xa đội ngũ cũng chỉ có một hai người. Mà cậu vẫn luôn chú ý đến Tàn Mặc Vô Ngân, chi cần đi theo Tàn Mặc Vô Ngân, cậu sẽ an toàn, không cần lo lắng bị vây đánh không ai cứu được. Cho nên đánh mấy trận rất thú vị.
Trong hiện thực, hai người liên hệ với nhau thường xuyên hơn. Trái với Hạ Tử Thần, Cố Hủ bận việc nhiều, cho nên không thường xuyên gặp mặt, nhưng mỗi ngày sẽ gửi tin nhắn, nói chuyện qua điện thoại. Chỉ cần có thời gian, Cố Hủ sẽ dẫn cậu ra ngoài ăn cơm, Hạ Tử Thần đều không từ chối.
Đối với sự thay đổi trong thời gian này của Hạ Tử Thần, An cảnh bọn họ đều thấy. Cũng không phải có biến đổi gì lớn, chỉ là cười nhiều hơn trước kia, có vẻ mỗi ngày tâm tình luôn rất tốt.
Ăn xong cơm tối, Hạ Tử Thần đi quán cà phê ở góc phố mua một cốc cà phê. An Cảnh không có gì làm liền đi cùng. Lúc này là thời gian ăn cơm, sinh viên đi trên đường rất nhiều, hai người tìm đường ít người mà đi.
“Anh nói tiểu Thần Thần này, cậu gần đâu có phải đang yêu đương không?” Nghẹn thời gian dài như vậy rồi, An Cảnh đã tìm được cơ hội để hỏi.
“Cái gì?” Hạ Tử Thần rõ ràng không nghĩ trả lời.
“Cậu gần đây tâm tình rất tốt, điện thoại cũng nhiều.” An cảnh nói, “Trước kia cậu cùng Tàn Mặc Vô Ngân vẫn rất tốt, anh nghĩ đến hai người thật sự sẽ phát triển một chút. Nhưng gần đây cậu hình như liên lạc với Cố Hủ nhiều hơn, trước cậu rất ít thân cận với người khác, nhưng lại rất thân với Cố Hủ.”
An Cảnh cố gắng tổ chức ngôn ngữ bản thân, bởi vì muốn hỏi nhiều lắm, mỗi thần kinh não đều cần sửa lại cho khớp. Hạ Tử Thần thích nam hắn biết, cho nên xuất hiện nữ sinh bên người Hạ Tử Thần không đáng sợ, xuất hiện nam sinh mới là đáng nghi.
“Tuy tiếp xúc rất ít nhưng anh thấy Cố Hủ đối với cậu rất tốt. Trước kia không nghe qua hắn quan tâm đến ai. Tàn Mặc Vô Ngân tuy chưa gặp trong hiện thực nhưng hắn cho anh ấn tượng rất tốt, là người thận trọng cũng không tự phụ, điều quan trọng là rất ăn ý với cậu.” An Cảnh khẽ thở dài, “Nói thật, hai người kia tốt, nếu có thể phát triển cũng không tồi, thời điểm học đại học dù sao cũng nên yêu đương mới không uổng phí bốn năm này.”
Hạ Tử Thần nói đùa với An Cảnh, “Chính anh cũng đang độc thân còn gì?”
“Anh luôn đi tìm a.” An Cảnh lắc đầu, “Nhưng nói thật, gia cảnh nhà Cố Hủ rất cao, không phải dễ dàng leo lên. Cậu nếu thích hắn cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Một câu này của An Cảnh chọc đúng chỗ đau của Hạ Tử Thần, đây luôn là sự băn khoăn trong lòng cậu. Sau này đã muốn xem nhẹ vấn đề này, giờ xem ra không thể như vậy nữa. Ngay cả người khác đều nhìn ra vấn đề trong đó, đã chứng minh nó thật sự là vấn đề rất khó.
Hạ Tử Thần im lặng một lúc mới mở miệng nói, “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Có một số việc không phải suy nghĩ là có thể giải quyết, nghĩ thì tốt nhưng kết quả chưa chắc đã vậy, cảm giác rất khó chịu. Cho nên thuận theo tự nhiên đi.”
Cậu không nghĩ bản thân rốt cuộc có thể đi cùng Cố Hủ đến bước nào, mặc kệ kết quả tốt hay xấu, những yếu tố bên ngoài cậu không thể khống chế được. Cho nên chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, quý trọng những thứ trước mắt. Cho dù về sau mất đi, cũng không nuối tiếc.
Đối với một người là gay như Hạ Tử Thần, đây có lẽ là cách đơn giản dễ dàng nhất để nắm lấy hạnh phúc.
Buổi tối thứ tư, đi ra võ tràng, Tàn Mặc Vô Ngân hỏi, “Đi phụ bản không?”
“Hôm nay không muốn đi.” Trước kia cậu đánh phụ bản không cảm thấy gì, nhưng hiện giờ chiến trường cùng công thành chiến đều phải đánh, Hạ Tử Thần đã thấy mệt, cho nên không phải ngày nào cũng đánh phụ bản.
“Ừm, không biết hôm nay bọn họ muốn đánh phụ bản nào?” Nếu không phải khó khăn cần hỗ trợ, Tàn Mặc Vô Ngân cũng không định tham gia.
“Để tôi đi hỏi.” Tàn Mặc Vô Ngân rất ít nói chuyện trên kênh bang hội, trước kia Kiếm Lang là người nói hộ hắn, hiện giờ đều là Hạ Tử Thần đi hỏi.
[Bang Hội] Trầm Khê: hôm nay đánh phụ bản nào thế?
[Bang Hội] Hoa Hướng Dương: thần nãi, hôm nay không đánh phụ bản.
[Bang Hội] Trầm Khê: làm sao vậy?
[Bang Hội] Nhất Quý Trán Lạc: bẩm đại thần phu nhân, bang chủ đang thủ thi, không rảnh phân tâm.
[Bang Hội] Trầm Khê: thủ cái gì thi?
Hạ Tử Thần khó hiểu hỏi.
Kiếm Lang tuy không thể nói là quá ôn hòa, nhưng chưa từng nghe hắn thủ thi. Hơn nữa ngay cả bản sao cũng không đánh, có thể thấy người bị thủ thi thật đắc tội hắn.
[Bang Hội] Hoa Hướng Dương: thủ Điệp Mộng Tâm Túy a. Trong bang vài người đều đi theo, lát nữa làm xong hàng ngày tôi cũng đi!
[Bang Hội] Nhất Quý Trán Lạc: chờ tôi, cùng đi với.
Hạ Tử Thần cẩn thận suy nghĩ một chút cái tên này, mới nhớ tới Điệp Mộng Tâm Túy là đồ đệ Kiếm Lang. Nhưng đã lâu chưa thấy cô xuất hiện. Nhắc tới cô gái này, Hạ Tử Thần lại nhớ đến Bách Thảo Chiết, có lẽ lần này thủ thi có liên quan đến Bách Thảo Chiết.
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: tôi đi đến chỗ Kiếm Lang xem.
Chuyện Kiếm Lang và Bách Thảo Chiết, Tàn Mặc Vô Ngân không thể mặc kệ.
[Mật] Trầm Khê: tôi cùng đi với anh.
Nói xong, Hạ Tử Thần hỏi địa điểm trên kênh bang hội, cùng Tàn Mặc Vô Ngân bay khỏi chủ thành…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.