Chương 34: Bánh kem
Đào Đào Nhất Luân
14/04/2018
Một lúc sau, anh nói -
“Về sau anh xin được một khoản cho vay của SND, sáng lập ra một công ty xây dựng vật liệu ở Oslo(1). Nếu như không phải bởi vì anh cả bị bệnh mà qua đời, Nhất Kiệm vẫn chưa gánh vác được trọng trách lớn, trong lúc nhất thời công ty dược Ngự Thông không có ai lo liệu, anh cũng sẽ không buông bỏ công ty của mình. Hiện tại nó được đối tác Leif của anh tiếp nhận, mấy năm nay phát triển không tệ. Đến nay bố anh vẫn không biết, anh chính là cổ đông lớn nhất của công ty kia.”
(1) Oslo: thủ đô Na-uy, từ năm 1624 đến năm 1925 gọi là Christiania.
Khương Bách Vạn nghe mà nhiệt huyết sôi trào, chỉ muốn vỗ tay cho anh, phú nhị đại(2) bị ném sang nước ngoài một cách tàn khốc, nơi mất hết tất cả mọi tiền tài, sau mấy năm khổ cực liền vay tiền lập nghiệp, tha hương nơi đất khách quê người, sáng lập một mảnh trời riêng thuộc về mình! Cô chỉ lo xúc động, hoàn toàn không phát hiện Ninh Hành trực tiếp tránh đi đề tài có yêu đương ở nước ngoài hay không.
(2) Phú nhị đại: Phú nhị đại hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.
“Em không có đầu óc buôn bán, cho dù có cho em một số tiền lớn, em cũng không làm nên được chuyện gì, ai!” Cô thở dài: “Bây giờ, em chỉ muốn kiếm được nhiều tiền một chút, chia sẻ gánh nặng với mẹ em, nhanh chóng trả tiền vay phòng trọ, sống tốt hơn một chút, đưa mẹ em ra nước ngoài du lịch một chuyến. Anh ở nước ngoài tuy nghèo, nhưng anh vẫn có đường lui, về nước là sẽ tốt, bởi vì anh có người bố lợi hại như vậy. Bố em lại khác...”
Cô rất ít khi nhắc đến Khương Duy trước mặt người khác, nhiều năm như vậy, bố cô vẫn không hề quan tâm đến cái nhà này, cô đối với ông vừa mong lại vừa hận: “Tự xưng là nhà hội họa, nhưng đến bây giờ cũng không có người nào nhận ra ông ấy. Em biết mẹ lo lắng cho em nên mới không nói đến chuyện ly hôn, cho em một gia đình hoàn chỉnh. Tiền của mẹ chẳng những phải nuôi sống gia đình, có khi còn phải trả cho những chi tiêu của bố. Bố em đi khắp nơi, còn mẹ và em dù có tiết kiệm đến đâu cũng không thể đi nổi. Em cảm thấy trời sinh mình đã không có vận may, chưa từng làm chuyện gì sai trái mà tại sao... A! Trời ạ, sao em lại nói với anh những điều này chứ... Không phải em so sánh độ thảm với anh, mà cho dù là trước đây hay bây giờ cũng đều là em thảm hơn.”
“Tên là gì?”
“Hả?”
“Bố em ý.”
“Khương Duy. Anh... Anh có nghe nói qua rồi sao?”
“Không có.”
Đúng như trong dự liệu. Khương Bách Vạn cảm thấy mình nói nhiều, thao thao bất tuyệt giống thím Tường Lâm(3), mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, Ninh Hành vốn là người lập nghiệp, còn cô vốn chỉ là dân chúng nhỏ bé phát sầu vì củi gạo mắm muối mà thôi.
(3) Nhân vật chính trong tiểu thuyết Chúc phúc của Lỗ Tấn.
Ninh Hành lẳng lặng đợi cô nói xong mới mở miệng hỏi: “Em có vì tiền mà vi phạm đạo đức và pháp luật không?”
“Đương nhiên không.” Khương Bách Vạn kinh ngạc nói, cô và Lâm Lệ không đứng trong một hàng ngũ giống nhau, tuy cũng có đố kỵ, tâm trạng bất công, sẽ nghĩ đến làm sao để kiếm được nhiều tiền, nhưng cho tới bây giờ cô lại không có ý định đạt lấy tiền tài mà không từ một thủ đoạn nào.
Ninh Hành như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.
Khương Bách Vạn thấy anh đã ăn xong, liền lấy bát đũa muốn trở về: “Cảm ơn anh đã đưa em về nhà, ừm...” Cô tạm ngừng một chút, giả vờ khách sáo nói, “Anh có muốn đi lên uống chén trà không?”
Chắc là Ninh Hành cảm thấy buồn cười, một tay khoác lên trên cửa sổ xe, quay đầu nhìn cô: “Nếu em đã nói như vậy...” Tay khoác lên tay lái bỗng nhiên chỉnh lại cà vạt: “Anh liền lên ngồi một chút.”
“Hả?” Khương Bách Vạn ngây ngẩn cả người, không phải người bình thường đều trả lời là “Muộn quá rồi, hôm khác đi” sao?
“Không có thành ý.” Ninh Hành vẫy tay, ra hiệu cô mau đi đi.
Khương Bách Vạn bị vạch trần chán nản trở về nhà, lúc rửa bát liền nhớ tới cái câu “Gả cho anh” cũng không hề có thành ý kia, tâm trạng vẫn không khỏi rung động, giống như dẫm lên dây điện, càng không thể bình tĩnh.
Sau khi Ninh Hành gửi cho cô một tin nhắn “Ngủ ngon”, sau khi nằm xuống cô lại lật qua lật lại khó ngủ. Hiếm khi Ninh Hành nói chuyện như vậy với cô, trước mặt người khác anh nham hiểm mà quả quyết, chiêu nào chiêu nấy đánh bất ngờ, nói chuyện cũng lời ít mà ý nhiều, thường một câu có thể khiến người khác tức chết. Trước kia mặc dù cũng nghe anh ở nước ngoài phải làm công kiếm tiền sinh hoạt, nhưng cũng không nghe được nhiều như hôm nay, những chuyện không muốn người khác biết đều phơi bày trước mặt cô, khiến cho cô có thể nhìn thấy anh lúc đó vừa nghèo rớt mồng tơi vừa chán nản cực độ, lại khiến cô có một nhìn khác đối với anh.
Thông minh, có thể chịu được cực khổ, có chí tiến thủ, bây giờ xem ra còn cực kỳ đáng tin! Khương Bách Vạn trở mình, dường như khuôn mặt anh tuấn của Ninh Hành gần trong gang tấc, mỉm cười ấm áp. Đột nhiên cô có chút xoắn xuýt, với lấy cái gối ở bên cạnh, trước mắt là một mảnh sương mù màu đen.
Ở một nơi khác, Ninh Hành nhìn màn hình vi tính, trên đó là một số ít các tác phẩm hội họa của Khương Duy, nhắn một tin cho Chung Gia Hủy: “Tra thông tin tác phẩm của họa sĩ ‘Vạn Duy’ cho tôi, chuẩn bị thu mua nó.”
Khương Bách Vạn, ai nói bố em không quan tâm đến gia đình? Bút danh của ông ấy là kết hợp giữa tên ông ấy và tên em đó.
***
Không thể không nói, Bùi Cảnh Tiêu thực sự tài giỏi như cô ấy tự nói. Đoàn đại biểu thương nghiệp đến từ ba quốc gia ngồi vây quanh bàn tròn hình elip, bọn họ đang tập trung tinh thần nhìn về phía Bùi Cảnh Tiêu khéo léo đứng trước màn ảnh lớn, dùng giọng điệu Anh Mỹ để giới thiệu lịch sử cùng kế hoạch phát triển của công ty. Mặt cô ấy mỉm cười, giọng điệu lưu loát, thỉnh thoảng dùng tay ra hiệu, phối hợp với nội dung vô cùng tốt. Các thành viên của đoàn đại biểu thương nghiệp liên tiếp gật đầu, cũng ném cho Ninh Hành một ánh mắt khẳng định cùng tán thưởng. Ninh Hành gật đầu, giương mắt nhìn Bùi Cảnh Tiêu một chút, cô ấy phát giác ánh mắt của anh, trong lúc lơ đãng nhìn thẳng anh, đáy mắt mỉm cười, khẽ gật đầu. Ninh Hành dời mắt nhìn vào màn hình lớn, trong mắt là ba phần lạnh lùng.
Làm một thành viên trong hội nghị, Khương Bách Vạn ngồi ở hàng cuối cùng trong phòng họp của công ty dược Ngự Thông, bên cạnh là đồng nghiệp nữ khác ở bộ phận hành chính. Tiểu Tinh mới nhận chức năm ngoái có vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, tóc dài như búp bê, hiện tại đang nhỏ giọng tán thưởng: “Oa, Cảnh Tiêu quá trâu bò rồi, nói Tiếng Anh như vậy - một câu tôi nghe cũng không hiểu!”
Thục Viên ngồi bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: “Cô ấy không phải người bình thường, hoàn toàn không nằm trên một mặt phẳng với chúng ta. Nghe nói ngành cô ấy học chính là thời trang, bởi vì chủ tịch Ninh muốn hợp tác cho cô ấy với tổng giám đốc Ninh, cho nên mới khiến cô ấy hạ mình tới nơi này.”
Khương Bách Vạn nhướn mày, không khỏi nhìn Ninh Hành.
Tiểu Tinh bật cười, che miệng: “Rất xứng đôi, thật vô cùng hợp. Tổng giám đốc là nam thần cấp bậc cao, không thể chạm tới, nhất định chỉ có nữ chính Cảnh Tiêu mới có thể khống chế được.”
“Đêm nay có tiệc rượu, chắc chắn Cảnh Tiêu sẽ tham gia, thật không biết cô ấy mà mặc lễ phục dạ hội thì sẽ đẹp đến mức nào.” Thục Viên ngưỡng mộ nói, chống cằm nhìn Khương Bách Vạn: “Ai, mấy người chúng ta cũng bị liên lụy, buổi sáng bận bịu hội nghị, buổi tối còn phải đến quán rượu chỉ dẫn. Giống như trong tiểu phẩm “Làm thuê ký” có nói ‘Người khác thì ăn còn ta thì nhìn’.”
“Đúng rồi, Bách Vạn, vậy mà cô còn là nghiên cứu sinh nha, sao lại chạy tới chỗ này?” Tiểu Tinh không hiểu hỏi.
“Tiền lương cao chứ sao.” Khương Bách Vạn nói: “Trước kia tôi là giám định viên đồ cổ ở Đạt Thông, giúp tổng giám đốc Ninh làm những case lớn, kiếm lời không ít. Về sau, tổng giám đốc Ninh loại bỏ bộ phận ‘giám định các tác phẩm nghệ thuật’, nhìn tôi đáng thương quá nên liền để tôi đến Ngự Thông.”
“Ừm, tổng giám đốc Ninh của chúng ta thật yêu nhân tài. Về sau chúng ta nỗ lực phấn đấu, chỉ cần làm quản lý cấp trung, thì cả đời không lo ăn lo mặc.” Tiểu Tinh mong đợi nói.
Bùi Cảnh Tiêu giới thiệu xong, dịu dàng khom người chào, các đại biểu ngoại thương đều đứng lên vỗ tay, mấy người Khương Bách Vạn cũng dừng cuộc nói chuyện lại, đứng dậy vỗ tay theo.
Sau khi tan họp, Chung Gia Hủy triệu tập mấy cô gái làm chỉ dẫn viên trong tiệc rượu đến hành lang: “Bốn giờ chiều tập trung tại phòng khách nhỏ ở tầng hai của khách sạn Mậu Hoa, 5 giờ bọn họ bắt đầu đến nơi. Nhất định phải ăn mặc chỉnh tề.”
Trang phục của chỉ dẫn viên là áo sơ mi trắng, váy và áo khoác âu phục màu đen, đây là bộ đồng phục của bộ phận hành chính, Khương Bách Vạn mới tới, vẫn chưa có đồng phục, vóc dáng của cô cũng không khác biệt lắm với phó giám đốc June của bộ phận hành chính, cho nên liền mượn của cô ấy. Mấy ngày trước lúc mặc thử cô cảm thấy có chút chật chội, bởi vì - cô béo hơn June một chút ha ha ha! (cười trong nước mắt)
“Cô mặc bộ này rất đẹp.” Lúc tập trung trên tầng hai của quán rượu Mậu Hoa, Tiểu Tinh giơ ngón tay cái lên: “Có lồi có lõm, có khi nhìn còn đẹp hơn so với bộ lễ phục dạ hội đấy.” d.đ.l.q.đ
“Sao có thể so với lễ phục dạ hội được.” Khương Bách Vạn lúng túng kéo váy xuống dưới một chút: “Tôi cảm thấy có hơi chật một chút.”
Tiểu Tinh vỗ một lên mông của cô: “Bó sát người nhìn mới đẹp.”
Mấy người ngồi trong phòng khách nhỏ một lúc, ăn vài cái bánh kem cùng bánh su kem mà quán rượu đưa tới, câu được câu không trò chuyện. Chung Gia Hủy tiến vào nói, sáu giờ tiệc rượu sẽ bắt đầu, đại khái khoảng chín giờ là kết thúc. Năm giờ rưỡi, khách mời nước ngoài lần lượt tới nơi, bốn người Khương Bách Vạn, Tiểu Tinh, Thục Viên, Giang Xuân chia ra đứng trên hành lang dài dằng dặc, mỉm cười chỉ đường, dẫn đường cho khách.
Mặt Khương Bách Vạn cười đến muốn căng cứng, nhưng nghe một người khách nước ngoài dùng tiếng Trung không được tự nhiên nói “Các cô, xinh đẹp, đẹp!”, cô đã cảm thấy rất đáng giá rồi.
Bùi Cảnh Tiêu xuất hiện trong một tràng tiếng thổn thức, tay phải nhẹ cầm chiếc túi Dior màu đen, bộ lễ phục dạ hội bồng bềnh màu đỏ được đặt làm riêng của Armani tràn đầy lãng mạn mà thần bí. Lễ phục dạ hội của Armani là thứ không dễ mặc nhất trong giới thời trang, mốt mới năm nay lấy chủ đề là “Kỹ nữ đỏ”, đen và trắng chỉ để làm nền, đỏ trở nên chói sáng mà cao quý. Bùi Cảnh Tiêu trang điểm tinh xảo cộng thêm búi tóc thật cao, cái cổ thon dài đẹp đẽ, tựa như thiên nga dạo chơi trên mặt nước, khiến cho người khác không thể rời mắt được.
Sự chênh lệch giữa dạng người giống Bùi Cảnh Tiêu và bạn chính là, bạn vì nhìn thấy minh tinh và có được một bộ váy mà đắc chí, còn cô ấy thì ăn mặc lễ phục dạ hội kiểu mới xuất hiện xinh đẹp, dù là đôi bông tai hình giọt nước trên tai phải kia vô cùng bắt mắt, thì nó cũng là mấy tháng tiền lương của bạn.
Khương Bách Vạn nín thở, nhìn Bùi Cảnh Tiêu chậm rãi đi qua trước mặt các cô, tiến vào đại sảnh của tiệc rượu. Đối diện với Thục Viên đang nháy mắt với cô, biểu cảm nhìn người đẹp đến ngây người, cô nhún nhún vai, lắc đầu, ý là - người này so với người khác, tức chết người nha. Lúc đang dùng ánh mắt đối thoại trên không trung, Ninh Hành cũng xuất hiện, một bộ âu phục Armani màu đen, tóc ngắn cũng được chỉnh sửa qua, so với bình thường còn tuấn tú đẹp trai hơn mấy phần.
“Chào buổi tối tổng giám đốc Ninh.” Mấy người nhao nhao chào hỏi, dù sao cũng là Boss nhà mình, nụ cười chân thành hơn rất nhiều.
Ninh Hành hơi gật đầu một, nói câu “Vất vả rồi”, khí chất người lãnh đạo cực kỳ mạnh.
Lúc đi ngang qua người Khương Bách Vạn, anh ngừng lại, dò xét trên dưới cô một lần cực nhanh, nhìn người khác một chút, không hiểu tại sao lại cười một tiếng, rồi lại trực tiếp tiến vào đại sảnh.
Vẻ mặt Khương Bách Vạn lại đau khổ kéo váy xuống, bất đắc dĩ váy vẫn chật cứng trên người cô, nếu cô mập hơn chút nữa, có khi váy cũng rách mất.
Tiệc rượu bắt đầu, Khương Bách Vạn cùng ba cô gái thăm dò nhìn vào bên trong, Tiểu Tinh thèm ăn chẹp miệng: “Nhiều đồ ăn ngon thật! Cô nhìn tôm hùm xem, thật lớn! Còn có bánh kem... nữa, đẹp như vậy chắc chắn bọn họ sẽ không nỡ ăn, chờ lát nữa tiệc rượu kết thúc thì chúng ta vào ăn sạch nó!”
“Xem viễn cảnh của cậu kìa, hừ.” Giang Xuân trêu ghẹo.
“Được rồi, đừng nhìn nữa.” Chung Gia Hủy đứng sau lưng các cô: “Dưới lầu đã chuẩn bị một bữa ăn đơn giản, nhanh đi ăn đi. Nếu không hơn tám giờ khách khứa rời đi, các cô lại phải ‘đứng gác’.”
Mọi người vội vã đáp ứng, lúc Khương Bách Vạn đang muốn rời đi cùng các cô ấy thì bỗng nhìn thấy Ninh Hành đang âm thầm vẫy tay với cô. Cô như kẻ trộm chạy vào, anh bưng một đĩa thức ăn từ bàn bên cạnh qua cho cô: “Anh không rảnh để giải quyết chúng, em làm thay anh đi.”
“Là anh ăn thừa mà!” Khương Bách Vạn ghét bỏ nói.
“Không, là anh nhặt trong thùng rác.” Ninh Hành kiêu căng nâng cằm lên: “Không ăn xong không cho phép tan làm.”
Khương Bách Vạn bật cười, nhìn mấy con sò biển lớn cùng thịt bò ở trên đĩa, nuốt nước bọt, chỉ bánh kem xinh đẹp cách đó không xa: “Em còn muốn ăn , anh tới thùng rác nhặt cho em một đĩa được không?”
“Được voi đòi tiên.”
Cô bưng món ăn vui sướng trốn đi, trốn trong phòng khách nhỏ hạnh phúc ăn như hổ đói, có lẽ là dùng quá nhiều sức để nhai, quai hàm hình như hơi đau. Tiểu Tinh gọi điện thoại cho cô, bảo cô xuống tầng một ăn fastfood, trong miệng cô vẫn còn đang nhét đầy cá hấp, mơ hồ nói không rõ: “Tôi... Tôi đang đi vệ sinh, các cô... Ăn trước đi.”
Nghĩ đến lúc ba cô ấy ăn xong sẽ về phòng khách nhỏ nghỉ ngơi, cô càng tăng thêm tốc độ, thiếu chút nữa là nghẹn chết. Khóa cửa xoay một, cô giật mình kêu lên. Cũng may, người tiến vào là Ninh Hành, trong tay đang cầm một đĩa, đựng một miếng bánh kem cùng một ly nước chanh.
Cảm giác như mỹ nữ ở trong tiệc rượu còn được Ninh Hành chú ý đến, thật hạnh phúc, trong lòng Khương Bách Vạn dần to ra, con thú vui sướng kêu gào muốn xông ra giương oai, lại bị cô cưỡng chế trở về.
“Về sau anh xin được một khoản cho vay của SND, sáng lập ra một công ty xây dựng vật liệu ở Oslo(1). Nếu như không phải bởi vì anh cả bị bệnh mà qua đời, Nhất Kiệm vẫn chưa gánh vác được trọng trách lớn, trong lúc nhất thời công ty dược Ngự Thông không có ai lo liệu, anh cũng sẽ không buông bỏ công ty của mình. Hiện tại nó được đối tác Leif của anh tiếp nhận, mấy năm nay phát triển không tệ. Đến nay bố anh vẫn không biết, anh chính là cổ đông lớn nhất của công ty kia.”
(1) Oslo: thủ đô Na-uy, từ năm 1624 đến năm 1925 gọi là Christiania.
Khương Bách Vạn nghe mà nhiệt huyết sôi trào, chỉ muốn vỗ tay cho anh, phú nhị đại(2) bị ném sang nước ngoài một cách tàn khốc, nơi mất hết tất cả mọi tiền tài, sau mấy năm khổ cực liền vay tiền lập nghiệp, tha hương nơi đất khách quê người, sáng lập một mảnh trời riêng thuộc về mình! Cô chỉ lo xúc động, hoàn toàn không phát hiện Ninh Hành trực tiếp tránh đi đề tài có yêu đương ở nước ngoài hay không.
(2) Phú nhị đại: Phú nhị đại hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.
“Em không có đầu óc buôn bán, cho dù có cho em một số tiền lớn, em cũng không làm nên được chuyện gì, ai!” Cô thở dài: “Bây giờ, em chỉ muốn kiếm được nhiều tiền một chút, chia sẻ gánh nặng với mẹ em, nhanh chóng trả tiền vay phòng trọ, sống tốt hơn một chút, đưa mẹ em ra nước ngoài du lịch một chuyến. Anh ở nước ngoài tuy nghèo, nhưng anh vẫn có đường lui, về nước là sẽ tốt, bởi vì anh có người bố lợi hại như vậy. Bố em lại khác...”
Cô rất ít khi nhắc đến Khương Duy trước mặt người khác, nhiều năm như vậy, bố cô vẫn không hề quan tâm đến cái nhà này, cô đối với ông vừa mong lại vừa hận: “Tự xưng là nhà hội họa, nhưng đến bây giờ cũng không có người nào nhận ra ông ấy. Em biết mẹ lo lắng cho em nên mới không nói đến chuyện ly hôn, cho em một gia đình hoàn chỉnh. Tiền của mẹ chẳng những phải nuôi sống gia đình, có khi còn phải trả cho những chi tiêu của bố. Bố em đi khắp nơi, còn mẹ và em dù có tiết kiệm đến đâu cũng không thể đi nổi. Em cảm thấy trời sinh mình đã không có vận may, chưa từng làm chuyện gì sai trái mà tại sao... A! Trời ạ, sao em lại nói với anh những điều này chứ... Không phải em so sánh độ thảm với anh, mà cho dù là trước đây hay bây giờ cũng đều là em thảm hơn.”
“Tên là gì?”
“Hả?”
“Bố em ý.”
“Khương Duy. Anh... Anh có nghe nói qua rồi sao?”
“Không có.”
Đúng như trong dự liệu. Khương Bách Vạn cảm thấy mình nói nhiều, thao thao bất tuyệt giống thím Tường Lâm(3), mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, Ninh Hành vốn là người lập nghiệp, còn cô vốn chỉ là dân chúng nhỏ bé phát sầu vì củi gạo mắm muối mà thôi.
(3) Nhân vật chính trong tiểu thuyết Chúc phúc của Lỗ Tấn.
Ninh Hành lẳng lặng đợi cô nói xong mới mở miệng hỏi: “Em có vì tiền mà vi phạm đạo đức và pháp luật không?”
“Đương nhiên không.” Khương Bách Vạn kinh ngạc nói, cô và Lâm Lệ không đứng trong một hàng ngũ giống nhau, tuy cũng có đố kỵ, tâm trạng bất công, sẽ nghĩ đến làm sao để kiếm được nhiều tiền, nhưng cho tới bây giờ cô lại không có ý định đạt lấy tiền tài mà không từ một thủ đoạn nào.
Ninh Hành như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.
Khương Bách Vạn thấy anh đã ăn xong, liền lấy bát đũa muốn trở về: “Cảm ơn anh đã đưa em về nhà, ừm...” Cô tạm ngừng một chút, giả vờ khách sáo nói, “Anh có muốn đi lên uống chén trà không?”
Chắc là Ninh Hành cảm thấy buồn cười, một tay khoác lên trên cửa sổ xe, quay đầu nhìn cô: “Nếu em đã nói như vậy...” Tay khoác lên tay lái bỗng nhiên chỉnh lại cà vạt: “Anh liền lên ngồi một chút.”
“Hả?” Khương Bách Vạn ngây ngẩn cả người, không phải người bình thường đều trả lời là “Muộn quá rồi, hôm khác đi” sao?
“Không có thành ý.” Ninh Hành vẫy tay, ra hiệu cô mau đi đi.
Khương Bách Vạn bị vạch trần chán nản trở về nhà, lúc rửa bát liền nhớ tới cái câu “Gả cho anh” cũng không hề có thành ý kia, tâm trạng vẫn không khỏi rung động, giống như dẫm lên dây điện, càng không thể bình tĩnh.
Sau khi Ninh Hành gửi cho cô một tin nhắn “Ngủ ngon”, sau khi nằm xuống cô lại lật qua lật lại khó ngủ. Hiếm khi Ninh Hành nói chuyện như vậy với cô, trước mặt người khác anh nham hiểm mà quả quyết, chiêu nào chiêu nấy đánh bất ngờ, nói chuyện cũng lời ít mà ý nhiều, thường một câu có thể khiến người khác tức chết. Trước kia mặc dù cũng nghe anh ở nước ngoài phải làm công kiếm tiền sinh hoạt, nhưng cũng không nghe được nhiều như hôm nay, những chuyện không muốn người khác biết đều phơi bày trước mặt cô, khiến cho cô có thể nhìn thấy anh lúc đó vừa nghèo rớt mồng tơi vừa chán nản cực độ, lại khiến cô có một nhìn khác đối với anh.
Thông minh, có thể chịu được cực khổ, có chí tiến thủ, bây giờ xem ra còn cực kỳ đáng tin! Khương Bách Vạn trở mình, dường như khuôn mặt anh tuấn của Ninh Hành gần trong gang tấc, mỉm cười ấm áp. Đột nhiên cô có chút xoắn xuýt, với lấy cái gối ở bên cạnh, trước mắt là một mảnh sương mù màu đen.
Ở một nơi khác, Ninh Hành nhìn màn hình vi tính, trên đó là một số ít các tác phẩm hội họa của Khương Duy, nhắn một tin cho Chung Gia Hủy: “Tra thông tin tác phẩm của họa sĩ ‘Vạn Duy’ cho tôi, chuẩn bị thu mua nó.”
Khương Bách Vạn, ai nói bố em không quan tâm đến gia đình? Bút danh của ông ấy là kết hợp giữa tên ông ấy và tên em đó.
***
Không thể không nói, Bùi Cảnh Tiêu thực sự tài giỏi như cô ấy tự nói. Đoàn đại biểu thương nghiệp đến từ ba quốc gia ngồi vây quanh bàn tròn hình elip, bọn họ đang tập trung tinh thần nhìn về phía Bùi Cảnh Tiêu khéo léo đứng trước màn ảnh lớn, dùng giọng điệu Anh Mỹ để giới thiệu lịch sử cùng kế hoạch phát triển của công ty. Mặt cô ấy mỉm cười, giọng điệu lưu loát, thỉnh thoảng dùng tay ra hiệu, phối hợp với nội dung vô cùng tốt. Các thành viên của đoàn đại biểu thương nghiệp liên tiếp gật đầu, cũng ném cho Ninh Hành một ánh mắt khẳng định cùng tán thưởng. Ninh Hành gật đầu, giương mắt nhìn Bùi Cảnh Tiêu một chút, cô ấy phát giác ánh mắt của anh, trong lúc lơ đãng nhìn thẳng anh, đáy mắt mỉm cười, khẽ gật đầu. Ninh Hành dời mắt nhìn vào màn hình lớn, trong mắt là ba phần lạnh lùng.
Làm một thành viên trong hội nghị, Khương Bách Vạn ngồi ở hàng cuối cùng trong phòng họp của công ty dược Ngự Thông, bên cạnh là đồng nghiệp nữ khác ở bộ phận hành chính. Tiểu Tinh mới nhận chức năm ngoái có vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, tóc dài như búp bê, hiện tại đang nhỏ giọng tán thưởng: “Oa, Cảnh Tiêu quá trâu bò rồi, nói Tiếng Anh như vậy - một câu tôi nghe cũng không hiểu!”
Thục Viên ngồi bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: “Cô ấy không phải người bình thường, hoàn toàn không nằm trên một mặt phẳng với chúng ta. Nghe nói ngành cô ấy học chính là thời trang, bởi vì chủ tịch Ninh muốn hợp tác cho cô ấy với tổng giám đốc Ninh, cho nên mới khiến cô ấy hạ mình tới nơi này.”
Khương Bách Vạn nhướn mày, không khỏi nhìn Ninh Hành.
Tiểu Tinh bật cười, che miệng: “Rất xứng đôi, thật vô cùng hợp. Tổng giám đốc là nam thần cấp bậc cao, không thể chạm tới, nhất định chỉ có nữ chính Cảnh Tiêu mới có thể khống chế được.”
“Đêm nay có tiệc rượu, chắc chắn Cảnh Tiêu sẽ tham gia, thật không biết cô ấy mà mặc lễ phục dạ hội thì sẽ đẹp đến mức nào.” Thục Viên ngưỡng mộ nói, chống cằm nhìn Khương Bách Vạn: “Ai, mấy người chúng ta cũng bị liên lụy, buổi sáng bận bịu hội nghị, buổi tối còn phải đến quán rượu chỉ dẫn. Giống như trong tiểu phẩm “Làm thuê ký” có nói ‘Người khác thì ăn còn ta thì nhìn’.”
“Đúng rồi, Bách Vạn, vậy mà cô còn là nghiên cứu sinh nha, sao lại chạy tới chỗ này?” Tiểu Tinh không hiểu hỏi.
“Tiền lương cao chứ sao.” Khương Bách Vạn nói: “Trước kia tôi là giám định viên đồ cổ ở Đạt Thông, giúp tổng giám đốc Ninh làm những case lớn, kiếm lời không ít. Về sau, tổng giám đốc Ninh loại bỏ bộ phận ‘giám định các tác phẩm nghệ thuật’, nhìn tôi đáng thương quá nên liền để tôi đến Ngự Thông.”
“Ừm, tổng giám đốc Ninh của chúng ta thật yêu nhân tài. Về sau chúng ta nỗ lực phấn đấu, chỉ cần làm quản lý cấp trung, thì cả đời không lo ăn lo mặc.” Tiểu Tinh mong đợi nói.
Bùi Cảnh Tiêu giới thiệu xong, dịu dàng khom người chào, các đại biểu ngoại thương đều đứng lên vỗ tay, mấy người Khương Bách Vạn cũng dừng cuộc nói chuyện lại, đứng dậy vỗ tay theo.
Sau khi tan họp, Chung Gia Hủy triệu tập mấy cô gái làm chỉ dẫn viên trong tiệc rượu đến hành lang: “Bốn giờ chiều tập trung tại phòng khách nhỏ ở tầng hai của khách sạn Mậu Hoa, 5 giờ bọn họ bắt đầu đến nơi. Nhất định phải ăn mặc chỉnh tề.”
Trang phục của chỉ dẫn viên là áo sơ mi trắng, váy và áo khoác âu phục màu đen, đây là bộ đồng phục của bộ phận hành chính, Khương Bách Vạn mới tới, vẫn chưa có đồng phục, vóc dáng của cô cũng không khác biệt lắm với phó giám đốc June của bộ phận hành chính, cho nên liền mượn của cô ấy. Mấy ngày trước lúc mặc thử cô cảm thấy có chút chật chội, bởi vì - cô béo hơn June một chút ha ha ha! (cười trong nước mắt)
“Cô mặc bộ này rất đẹp.” Lúc tập trung trên tầng hai của quán rượu Mậu Hoa, Tiểu Tinh giơ ngón tay cái lên: “Có lồi có lõm, có khi nhìn còn đẹp hơn so với bộ lễ phục dạ hội đấy.” d.đ.l.q.đ
“Sao có thể so với lễ phục dạ hội được.” Khương Bách Vạn lúng túng kéo váy xuống dưới một chút: “Tôi cảm thấy có hơi chật một chút.”
Tiểu Tinh vỗ một lên mông của cô: “Bó sát người nhìn mới đẹp.”
Mấy người ngồi trong phòng khách nhỏ một lúc, ăn vài cái bánh kem cùng bánh su kem mà quán rượu đưa tới, câu được câu không trò chuyện. Chung Gia Hủy tiến vào nói, sáu giờ tiệc rượu sẽ bắt đầu, đại khái khoảng chín giờ là kết thúc. Năm giờ rưỡi, khách mời nước ngoài lần lượt tới nơi, bốn người Khương Bách Vạn, Tiểu Tinh, Thục Viên, Giang Xuân chia ra đứng trên hành lang dài dằng dặc, mỉm cười chỉ đường, dẫn đường cho khách.
Mặt Khương Bách Vạn cười đến muốn căng cứng, nhưng nghe một người khách nước ngoài dùng tiếng Trung không được tự nhiên nói “Các cô, xinh đẹp, đẹp!”, cô đã cảm thấy rất đáng giá rồi.
Bùi Cảnh Tiêu xuất hiện trong một tràng tiếng thổn thức, tay phải nhẹ cầm chiếc túi Dior màu đen, bộ lễ phục dạ hội bồng bềnh màu đỏ được đặt làm riêng của Armani tràn đầy lãng mạn mà thần bí. Lễ phục dạ hội của Armani là thứ không dễ mặc nhất trong giới thời trang, mốt mới năm nay lấy chủ đề là “Kỹ nữ đỏ”, đen và trắng chỉ để làm nền, đỏ trở nên chói sáng mà cao quý. Bùi Cảnh Tiêu trang điểm tinh xảo cộng thêm búi tóc thật cao, cái cổ thon dài đẹp đẽ, tựa như thiên nga dạo chơi trên mặt nước, khiến cho người khác không thể rời mắt được.
Sự chênh lệch giữa dạng người giống Bùi Cảnh Tiêu và bạn chính là, bạn vì nhìn thấy minh tinh và có được một bộ váy mà đắc chí, còn cô ấy thì ăn mặc lễ phục dạ hội kiểu mới xuất hiện xinh đẹp, dù là đôi bông tai hình giọt nước trên tai phải kia vô cùng bắt mắt, thì nó cũng là mấy tháng tiền lương của bạn.
Khương Bách Vạn nín thở, nhìn Bùi Cảnh Tiêu chậm rãi đi qua trước mặt các cô, tiến vào đại sảnh của tiệc rượu. Đối diện với Thục Viên đang nháy mắt với cô, biểu cảm nhìn người đẹp đến ngây người, cô nhún nhún vai, lắc đầu, ý là - người này so với người khác, tức chết người nha. Lúc đang dùng ánh mắt đối thoại trên không trung, Ninh Hành cũng xuất hiện, một bộ âu phục Armani màu đen, tóc ngắn cũng được chỉnh sửa qua, so với bình thường còn tuấn tú đẹp trai hơn mấy phần.
“Chào buổi tối tổng giám đốc Ninh.” Mấy người nhao nhao chào hỏi, dù sao cũng là Boss nhà mình, nụ cười chân thành hơn rất nhiều.
Ninh Hành hơi gật đầu một, nói câu “Vất vả rồi”, khí chất người lãnh đạo cực kỳ mạnh.
Lúc đi ngang qua người Khương Bách Vạn, anh ngừng lại, dò xét trên dưới cô một lần cực nhanh, nhìn người khác một chút, không hiểu tại sao lại cười một tiếng, rồi lại trực tiếp tiến vào đại sảnh.
Vẻ mặt Khương Bách Vạn lại đau khổ kéo váy xuống, bất đắc dĩ váy vẫn chật cứng trên người cô, nếu cô mập hơn chút nữa, có khi váy cũng rách mất.
Tiệc rượu bắt đầu, Khương Bách Vạn cùng ba cô gái thăm dò nhìn vào bên trong, Tiểu Tinh thèm ăn chẹp miệng: “Nhiều đồ ăn ngon thật! Cô nhìn tôm hùm xem, thật lớn! Còn có bánh kem... nữa, đẹp như vậy chắc chắn bọn họ sẽ không nỡ ăn, chờ lát nữa tiệc rượu kết thúc thì chúng ta vào ăn sạch nó!”
“Xem viễn cảnh của cậu kìa, hừ.” Giang Xuân trêu ghẹo.
“Được rồi, đừng nhìn nữa.” Chung Gia Hủy đứng sau lưng các cô: “Dưới lầu đã chuẩn bị một bữa ăn đơn giản, nhanh đi ăn đi. Nếu không hơn tám giờ khách khứa rời đi, các cô lại phải ‘đứng gác’.”
Mọi người vội vã đáp ứng, lúc Khương Bách Vạn đang muốn rời đi cùng các cô ấy thì bỗng nhìn thấy Ninh Hành đang âm thầm vẫy tay với cô. Cô như kẻ trộm chạy vào, anh bưng một đĩa thức ăn từ bàn bên cạnh qua cho cô: “Anh không rảnh để giải quyết chúng, em làm thay anh đi.”
“Là anh ăn thừa mà!” Khương Bách Vạn ghét bỏ nói.
“Không, là anh nhặt trong thùng rác.” Ninh Hành kiêu căng nâng cằm lên: “Không ăn xong không cho phép tan làm.”
Khương Bách Vạn bật cười, nhìn mấy con sò biển lớn cùng thịt bò ở trên đĩa, nuốt nước bọt, chỉ bánh kem xinh đẹp cách đó không xa: “Em còn muốn ăn , anh tới thùng rác nhặt cho em một đĩa được không?”
“Được voi đòi tiên.”
Cô bưng món ăn vui sướng trốn đi, trốn trong phòng khách nhỏ hạnh phúc ăn như hổ đói, có lẽ là dùng quá nhiều sức để nhai, quai hàm hình như hơi đau. Tiểu Tinh gọi điện thoại cho cô, bảo cô xuống tầng một ăn fastfood, trong miệng cô vẫn còn đang nhét đầy cá hấp, mơ hồ nói không rõ: “Tôi... Tôi đang đi vệ sinh, các cô... Ăn trước đi.”
Nghĩ đến lúc ba cô ấy ăn xong sẽ về phòng khách nhỏ nghỉ ngơi, cô càng tăng thêm tốc độ, thiếu chút nữa là nghẹn chết. Khóa cửa xoay một, cô giật mình kêu lên. Cũng may, người tiến vào là Ninh Hành, trong tay đang cầm một đĩa, đựng một miếng bánh kem cùng một ly nước chanh.
Cảm giác như mỹ nữ ở trong tiệc rượu còn được Ninh Hành chú ý đến, thật hạnh phúc, trong lòng Khương Bách Vạn dần to ra, con thú vui sướng kêu gào muốn xông ra giương oai, lại bị cô cưỡng chế trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.