Chương 82
Kim Họa
30/01/2024
Khi những tia nắng tinh sương đầu tiên len lỏi vào phòng qua khe hở trên bức màn thêu, hơi ấm phảng phất cũng men theo giường leo lên tấm lưng của Khương Nùng. Mấy ngày gần đây cô luôn thấy buồn ngủ. Cảm thấy cơ thể đang bị phơi nắng, cô bèn vô thức co người lại để tránh ánh sáng mặt trời.
Mãi đến khi đồng hồ điểm bảy giờ đúng.
Phó Thanh Hoài đã chuẩn bị xong bữa sáng bổ dưỡng cho phụ nữ mang thai. Anh bước đến bên giường rồi vén mấy góc chăn lên trước. Làn váy ren mềm mại của người phụ nữ thấp thoáng lộ ra ngoài. Đôi bàn chân nhỏ nhắn, non nớt và đẹp đẽ đang hơi cuộn tròn lại như thể cô vẫn chưa muốn thức dậy.
Những ngón tay thon dài lành lạnh vì nhuốm nước của anh phủ lên mắt cá chân kia. Cảm giác mát lành đó lập tức nương nhẹ theo làn da của Khương Nùng rồi lướt lên trên một cách quấn quýt.
Cô đột nhiên bị đánh thức. Rèm mi dài và thanh mảnh nơi khóe mắt khẽ run lên, sau đó hé mở đôi mắt mông lung và mơ màng.
Phó Thanh Hoài cúi đầu hôn lên vầng trán của cô. Bây giờ, Khương Nùng đã mang thai ba tháng nên toàn thân tràn ngập mùi sữa thơm ngát và nhàn nhạt. Sống mũi cao thẳng của anh lướt dọc theo đường nét mịn màng trên gò má trắng muốt của Khương Nùng, dần dần di chuyển xuống dưới rồi dừng lại giữa môi cô: “Hôm nay em khám thai nên không được đến muộn đấy.”
Mỗi lần đến kỳ khám thai, Khương Nùng đều quên mất thời gian nhưng Phó Thanh Hoài thì không. Anh đã hẹn trước với bác sĩ khoa sản của bệnh viện rồi, bây giờ chỉ cần dẫn phụ nữ mang thai tới đó là được.
Sau khi rửa mặt qua loa xong, Khương Nùng mặc một chiếc áo len và chân váy rộng thùng thình rồi ngồi ngay ngắn vào bàn để ăn sáng. Cô lần lượt nuốt xuống từng thìa nhỏ nên phải mất thật lâu mới ăn hết nửa bát cháo tổ yến giàu dinh dưỡng.
Còn Phó Thanh Hoài thì ngồi đối diện với Khương Nùng và đọc tờ báo kinh tế tài chính chứ không nhìn cô.
Thỉnh thoảng, anh lại nhìn thời gian trên đồng hồ. Những khớp xương rõ ràng và sắc nét gõ lạch cạch xuống mặt bàn.
Đôi mắt sáng long lanh của Khương Nùng bình thản liếc nhìn anh, đoạn nhấc bát sứ lên và ăn thêm một ngụm cháo.
Tám giờ rưỡi.
Cô rời nhà khá muộn trong lần khám thai này song vẫn không quên mang theo một quả táo.
Suốt quá trình đó, cô không hề trông thấy biểu hiện mất kiên nhẫn hay bực mình ở vẻ mặt và hành động của Phó Thanh Hoài. Anh khoác nhẹ chiếc áo vest lên vai Khương Nùng, sau đó đích thân lái xe đến bệnh viện rồi hộ tống cô vào thang máy. Buổi sáng có rất nhiều phụ nữ mang thai đến kiểm tra sức khỏe, tất cả đều đã xếp hàng.
Cả hai đến nơi vào phút chót. Người mà Phó Thanh Hoài đã hẹn trước là một nữ bác sĩ, bên cạnh còn có một y tá thực tập do người đó dẫn dắt.
Khuôn mặt của Khương Nùng được đông đảo công chúng biết đến vì tất cả những người xem phát thanh tin tức đều biết cô.
Y tá cố gắng kìm nén tâm trạng hưng phấn, vừa rót nước vừa nhẹ nhàng chào hỏi: “Chị là Khương Nùng dẫn chương trình phát thanh tin tức đúng không? Cả nhà tôi bao gồm cả ông ngoại và bà ngoại đều cực kỳ thích xem chị phát thanh bản tin thời sự đấy...”
Khương Nùng uống nước trong cốc giấy rồi khẽ mỉm cười: “Cảm ơn.”
Y tá nhìn những người đang xếp hàng bên ngoài phòng làm việc rồi nói chuyện như đang thì thầm: “Bé trai trong bụng chị vô cùng khỏe mạnh.”
Cốc giấy vừa chạm vào môi cô đã khựng lại ngay. Đôi mắt sáng long lanh của Khương Nùng nhìn cô ấy với dáng vẻ kinh ngạc.
Y tá nháy mắt vài cái một cách tinh nghịch như đang chia sẻ một bí mật nho nhỏ mà chỉ hai người họ mới biết được.
...
Sau khi kiểm tra sức khỏe xong, Khương Nùng và Phó Thanh Hoài không nói chuyện với nhau suốt một lúc lâu. Khi lên xe, tấm kính màu đen được nâng lên để che bớt ánh nắng chói chang đang chiếu thẳng vào trong. Một lúc sau, anh mới khởi động xe rồi quay về nhà.
Hàng mi cong vút của Khương Nùng rủ xuống. Cô ngây ngẩn ngắm nhìn phong cảnh đường phố nhộn nhịp bên ngoài. Đến khi bọn họ chậm rãi về nhà, cô bỗng nhiên quay đầu hỏi Phó Thanh Hoài: “Có phải anh... Anh không cần đứa bé này, phải không?”
Khương Nùng kiêng dè hai chữ “phá thai”. Cô nhớ lại lúc nãy, sau khi y tá tiết lộ giới tính của thai nhi thì sắc mặt của Phó Thanh Hoài khó coi chưa từng thấy, trông như có người đang khất nợ anh hàng chục nghìn tỷ đồng. Nhưng có lẽ, nếu người khác thật sự mắc nợ Phó Thanh Hoài thì khuôn mặt anh cũng sẽ không thể hiện niềm vui hay tức giận rõ ràng như vậy.
Vì bứt rứt suốt dọc đường nên cô mới quyết định hỏi câu này, Khương Nùng còn tưởng rằng anh sẽ phủ nhận.
Nào ngờ Phó Thanh Hoài lại im lặng rõ lâu, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống bụng cô như thể đang nghiêm túc cân nhắc về vấn đề: Có nên giữ lại đứa bé này hay không.
Đầu ngón tay hơi trắng bệch của Khương Nùng siết chặt làn váy và không động đậy.
Đoạn, Phó Thanh Hoài cất tiếng với giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Chúng ta đã có nhóc Đậu rồi.”
Mọi người đều biết anh không thích con trai và chỉ một mực muốn có con gái.
Nhưng vẻ mặt của Khương Nùng vẫn ngây ngốc trong giây lát. Cô không ngờ Phó Thanh Hoài lại thật sự có ý nghĩ từ bỏ đứa bé này. Lửa giận trong lòng lập tức bùng lên, Khương Nùng vịn vào cánh cửa xe lạnh ngắt, vừa quay đầu nhìn sườn mặt trầm tĩnh của người đàn ông vừa cố gắng hết sức để kiềm chế tâm trạng của mình:
“Đây không phải là chuyện nhỏ. Chúng ta hãy tự lấy lại bình tĩnh đi.”
-
Khương Nùng biết rằng: Sau khi kỳ vọng sinh con gái bị tan vỡ, Phó Thanh Hoài cần thời gian để điều hòa tâm trạng của mình.
Cô cũng sẵn lòng cho anh thời gian để chấp nhận sự xuất hiện của cậu con trai thứ hai. Vì vậy sau khi trở về nhà, Khương Nùng ngồi im lìm trong phòng một lúc, tiếp đó mới cầm điện thoại ra ngoài để hít thở không khí. Cô không có bạn bè ở thành phố Tứ. Vừa đi dọc con phố chưa đầy hai phút, Khương Nùng đã nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ Tạ Âm Lâu.
Người kết hôn với Tạ Âm Lâu là cháu họ xa của Phó Thanh Hoài.
Khương Nùng và cô ta không thân thiết lắm. Tuy nhiên khi gặp mặt, họ đều có ấn tượng tốt về nhau.
Trong điện thoại, Tạ Âm Lâu cũng không hề vòng vo: “Chú út gọi điện thoại bảo cháu đến đón thím tới nhà họ Tạ ngồi chơi một lát.”
Khương Nùng vừa ra ngoài nên tất nhiên Phó Thanh Hoài sẽ sợ rằng cô không có nơi nào để đi, vì vậy anh đã liên lạc với nhà họ Tạ.
Bốn mươi lăm phút sau.
Nhà họ Tạ có một căn gác lửng để cất giữ các món đồ quý giá, đặc biệt là những vật báu của Tạ Âm Lâu. Thuở nhỏ, cô ta đã được kế thừa tinh hoa từ những bậc thầy trứ danh trong giới văn đàn. Vậy nên ngoài việc mở một cửa hàng thêu sườn xám, Tạ Âm Lâu thường thích nghiên cứu những chữ viết cổ xưa vừa bí ẩn vừa khó hiểu.
Do đó, khi Khương Nùng đến nơi, Tạ Âm Lâu đã mời cô lên gác lửng để đọc sách cổ bằng tiếng Phạn.
“Thím nghe nói rằng: Trong thời gian theo đuổi cháu và hai người vẫn chưa kết hôn, Phó Dung Dữ đã giấu tên và gửi sách cổ cho cháu trong suốt mười năm trời. Chuyện này là thật sao?” Khương Nùng từng nghe thấy câu chuyện quá khứ của hai người họ nên hơi tò mò.
Với một bộ sườn xám màu xanh nhạt trên người, Tạ Âm Lâu đứng trước cái giá đồ cổ và khẽ nâng cổ tay lên. Một đôi lục lạc trên chiếc vòng ngọc trĩu xuống và phát ra âm thanh lanh lảnh. Cô ta đưa cuốn sách cổ cho Khương Nùng rồi cong môi mỉm cười: “Đúng vậy. Năm đó, chú út đã đích thân đến nhà thăm hỏi và thay mặt Phó Dung Dữ tặng cho nhà cháu một miếng ngọc Quan Âm như một món quà sính lễ.”
Từ nhỏ, cô ta đã thích đeo các loại vòng tay làm bằng ngọc bích. Những chiếc vòng trên cổ tay Tạ Âm Lâu hiện giờ đều là những món quà có một không hai do Phó Dung Dữ tặng.
Nếu nói về mặt chung thủy thì những người đàn ông trong nhà họ Phó đều là kiểu người si tình.
Sau khi kết hôn, Tạ Âm Lâu cũng thường xuyên ở nhà. Cả chồng, ba lẫn hai người em trai đều vô cùng yêu thương và nuông chiều cô ta. Khương Nùng thầm nghĩ rằng: Nếu sau này Phó Thanh Hoài có con gái, có lẽ anh cũng sẽ ôm ấp và cưng chiều đứa bé trong lòng bàn tay như vậy.
Tiếc là nhà họ Phó lại sinh rất nhiều con trai và cực ít con gái.
Thấy Tạ Âm Lâu có một cặp em trai sinh đôi, Khương Nùng mím môi rồi hỏi: “Hai người em trai của cháu có cãi nhau không?”
Tạ Âm Lâu ngồi trên chiếc giường mềm mại trước bệ cửa sổ, nghĩ cái gì thì nói cái đó: “Ý của thím út là tranh giành tài sản trong gia đình sao? Có chứ! Từ nhỏ, Tạ Thầm Thời đã có nguyện vọng được làm đứa con trai duy nhất của ba. Bình thường, khi làm những chuyện sai trái, em ấy đều tìm Tạ Thầm Ngạn để chịu tội thay mình. Hai anh em không ngừng tranh giành với nhau một cách gay gắt. Chỉ đến khi ba cháu dùng biện pháp cứng rắn để trừng trị con trai thì mới không xảy ra chuyện lớn gì nữa.”
Mấy năm trước, trong giới thượng lưu từng lan truyền một tin đồn rằng: Ông chủ của nhà họ Tạ đã nuôi dưỡng một đám kẻ thù nhỏ trong nhà.
Tạ Âm Lâu có bản chất nổi loạn từ trong xương và hai người em trai của cô ta cũng chẳng khá hơn là bao. Hàng ngày, bọn họ đều làm trái lời dạy bảo của tổ tiên.
Dường như Khương Nùng đang rơi vào trầm tư nên khuôn mặt thuần khiết, trong trẻo của cô cũng hơi ngây ngẩn.
Tạ Âm Lâu khuyên bảo cô: “Cũng không phải là tất cả anh em ruột thịt đều sẽ trở mặt thành thù đâu. Phó Dung Dữ có một người em trai ruột và có tình cảm hết sức tốt đẹp. Hơn nữa, nhóc Đậu đã có tính cách ấm áp từ khi còn nhỏ nên chắc chắn sau này cũng sẽ yêu quý em trai của mình.”
Trước tiên, muốn anh em hòa thuận và tôn trọng lẫn nhau thì người em trai không được có tính cách gắt gỏng và nóng nảy. Thế là ổn.
Khương Nùng khẽ mỉm cười: “Thím cảm ơn.”
Tạ Âm Lâu không nhắc tới những chuyện khiến Khương Nùng phiền lòng nữa. Cô ta chậm rãi bước xuống chiếc giường mềm mại rồi nói: “Cháu sẽ tặng cho thím một bộ sườn xám...”
Cách thức để các cô gái kết thân với nhau hầu như đều bắt đầu từ trang sức và quần áo, sau đó chia sẻ bí mật với nhau.
Tạ Âm Lâu cực kỳ hào phóng. Cô ta tặng cho Khương Nùng một bộ sườn xám độc nhất vô nhị của mình, sau đó giữ cô ở lại nhà họ Tạ ăn tối. Ở một nơi rộng lớn như vậy, tuy gia chủ và bà chủ của nhà họ Tạ đều vắng mặt nhưng người em trai thứ hai của Tạ Âm Lâu đã trở về.
Vài ngày trước, Tạ Thầm Thời lại đến trung tâm thành phố sầm uất để đua xe và lại được xuất hiện trên bản tin buổi tối một cách “vinh dự”.
Anh ta bị cấm sử dụng xe trong một thời gian. Do đó, vì ngứa tay, Tạ Thầm Thời đã cướp xe trong ga ra của Phó Dung Dữ và đâm hỏng một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn. Tuy nhiên, anh ta lại khăng khăng rằng người đã làm chuyện đó chính là Tạ Thầm Ngạn. Ỷ vào việc khuôn mặt hai người giống nhau như đúc nên Tạ Thầm Thời đã nói dối trắng trợn mà không cần chuẩn bị kịch bản nháp.
Khương Nùng lặng lẽ ngồi trước nhà ăn và nhìn Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng khuyên bảo anh ta: “Thầm Thời. Em đang khiêu khích ba và anh rể của mình cùng một lúc đấy. Dựa vào chỉ số thông minh của Thầm Ngạn thì em cho rằng trong ba người này, ai sẽ tin em chứ?”
Khóe mắt sắc sảo của Tạ Thầm Thời hơi hếch lên – đây là dáng vẻ tự kiêu mà chỉ có cậu ấm nhà giàu chân chính mới có: “Anh rể sẽ bảo vệ an toàn cho em mà.”
Lúc nói câu tiếp theo, anh ta lập tức tiện đà ôm lấy bờ vai mảnh khảnh và mềm mại của Tạ Âm Lâu bằng cánh tay rắn chắc, đầy cơ bắp và trông thật bắt mắt của mình. Đôi môi mỏng nở một nụ cười hết sức ngạo mạn: “Nếu anh rể không thể bảo vệ em thì lát nữa em sẽ đốt ga ra của anh ấy.”
“...”
Khương Nùng đứng bên ngoài quan sát. Cô lẳng lặng uống một ngụm nước ấm để kìm nén sự hoảng hốt của mình, sau đó lại nhẹ nhàng xoa bụng.
Đến khi ánh đèn rực rỡ đầu tiên được thắp lên trong đêm tối, cô cũng không tiện ở lại nhà họ Tạ lâu hơn nữa. Nương theo ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn đường đang lay động, Khương Nùng trở về nhà mình.
Lúc cô bước vào cửa, phòng khách rộng rãi và lộng lẫy đã sáng đèn. Khương Nùng trông thấy Phó Thanh Hoài đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng nhung màu trắng. Anh vẫn đang mặc bộ quần áo giống hệt ban ngày, chỉ có điều chiếc cà vạt màu xanh lam đã được cởi ra. Nó đang quấn quanh những đốt ngón tay thon dài và có khớp xương rõ ràng của Phó Thanh Hoài.
Nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng, khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức nghiêng qua và nhìn thẳng vào cô.
Khương Nùng tỏ vẻ như không nhìn thấy sự hiện diện của anh. Cô đặt chiếc túi sườn xám xuống, cởi giày rồi đi về phía phòng ngủ chính.
Trong khoảng thời gian đó, Phó Thanh Hoài cũng đến gõ cửa phòng và hỏi cô có muốn ăn hoa quả hay không bằng chất giọng trầm thấp.
Từ đầu đến cuối, thái độ của Khương Nùng đều không lạnh không nhạt nhưng cũng chẳng thẳng thừng phớt lờ anh. Tuy nhiên, cô lại không hề tỏ ra nhiệt tình hay niềm nở. Anh cho gì cô ăn nấy, đến tối thì nằm ngủ trên giường và cũng chẳng đòi ấp ôm hay đại loại thế. Tựa đầu lên chiếc gối mềm mại, Khương Nùng lẳng lặng nhắm mắt lại và để mặc cho những suy nghĩ hỗn loạn nhẹ nhàng trôi xa.
Không ngờ cô lại gặp ác mộng.
Trong giấc mơ, đứa con thứ hai của cô giống hệt Tạ Thầm Thời của nhà họ Tạ. Sau khi được sinh ra rồi trưởng thành, đứa con này có tính nết ngang ngược và chỉ biết ức hiếp những người xung quanh, sau đó còn ngạo mạn tuyên bố với Khương Nùng rằng: Thằng bé muốn đốt ga ra của Phó Thanh Hoài.
Nóng bức.
Một giọt nước trong veo và nóng hầm hập trượt xuống từ trên trán, làm ướt những sợi tóc đen nhánh dính vào một bên mặt.
Khương Nùng bàng hoàng tỉnh lại và phát hiện nhiệt độ trong phòng oi bức vì kín mít. Cô muốn vén chăn lên cho mát nhưng chỉ trong chốc lát đã bị Phó Thanh Hoài đắp lại, thậm chí còn che kỹ phần bụng cho cô.
Trong màn đêm, Khương Nùng ngắm nhìn hình bóng của vầng trăng khuyết đang rơi rụng đầu giường rồi khẽ nhíu mày, sau đó hỏi: “Anh ba! Có phải trong lúc cầu xin Phật tổ anh đã bị phân tâm rồi không? Nếu không thì tại sao chúng ta lại có thêm một đứa con trai nữa?”
Phó Thanh Hoài chui vào ổ chăn để ôm lấy cơ thể cô, lòng bàn tay của anh vuốt dọc theo thắt lưng rồi lần mò tới bụng bầu vẫn chưa lộ rõ: “Là lỗi của anh.”
Khương Nùng nhắm mắt lại và chẳng còn lòng dạ nào để nói chuyện nữa.
Cô vẫn muốn giữ lại đứa bé này.
Mãi đến khi đồng hồ điểm bảy giờ đúng.
Phó Thanh Hoài đã chuẩn bị xong bữa sáng bổ dưỡng cho phụ nữ mang thai. Anh bước đến bên giường rồi vén mấy góc chăn lên trước. Làn váy ren mềm mại của người phụ nữ thấp thoáng lộ ra ngoài. Đôi bàn chân nhỏ nhắn, non nớt và đẹp đẽ đang hơi cuộn tròn lại như thể cô vẫn chưa muốn thức dậy.
Những ngón tay thon dài lành lạnh vì nhuốm nước của anh phủ lên mắt cá chân kia. Cảm giác mát lành đó lập tức nương nhẹ theo làn da của Khương Nùng rồi lướt lên trên một cách quấn quýt.
Cô đột nhiên bị đánh thức. Rèm mi dài và thanh mảnh nơi khóe mắt khẽ run lên, sau đó hé mở đôi mắt mông lung và mơ màng.
Phó Thanh Hoài cúi đầu hôn lên vầng trán của cô. Bây giờ, Khương Nùng đã mang thai ba tháng nên toàn thân tràn ngập mùi sữa thơm ngát và nhàn nhạt. Sống mũi cao thẳng của anh lướt dọc theo đường nét mịn màng trên gò má trắng muốt của Khương Nùng, dần dần di chuyển xuống dưới rồi dừng lại giữa môi cô: “Hôm nay em khám thai nên không được đến muộn đấy.”
Mỗi lần đến kỳ khám thai, Khương Nùng đều quên mất thời gian nhưng Phó Thanh Hoài thì không. Anh đã hẹn trước với bác sĩ khoa sản của bệnh viện rồi, bây giờ chỉ cần dẫn phụ nữ mang thai tới đó là được.
Sau khi rửa mặt qua loa xong, Khương Nùng mặc một chiếc áo len và chân váy rộng thùng thình rồi ngồi ngay ngắn vào bàn để ăn sáng. Cô lần lượt nuốt xuống từng thìa nhỏ nên phải mất thật lâu mới ăn hết nửa bát cháo tổ yến giàu dinh dưỡng.
Còn Phó Thanh Hoài thì ngồi đối diện với Khương Nùng và đọc tờ báo kinh tế tài chính chứ không nhìn cô.
Thỉnh thoảng, anh lại nhìn thời gian trên đồng hồ. Những khớp xương rõ ràng và sắc nét gõ lạch cạch xuống mặt bàn.
Đôi mắt sáng long lanh của Khương Nùng bình thản liếc nhìn anh, đoạn nhấc bát sứ lên và ăn thêm một ngụm cháo.
Tám giờ rưỡi.
Cô rời nhà khá muộn trong lần khám thai này song vẫn không quên mang theo một quả táo.
Suốt quá trình đó, cô không hề trông thấy biểu hiện mất kiên nhẫn hay bực mình ở vẻ mặt và hành động của Phó Thanh Hoài. Anh khoác nhẹ chiếc áo vest lên vai Khương Nùng, sau đó đích thân lái xe đến bệnh viện rồi hộ tống cô vào thang máy. Buổi sáng có rất nhiều phụ nữ mang thai đến kiểm tra sức khỏe, tất cả đều đã xếp hàng.
Cả hai đến nơi vào phút chót. Người mà Phó Thanh Hoài đã hẹn trước là một nữ bác sĩ, bên cạnh còn có một y tá thực tập do người đó dẫn dắt.
Khuôn mặt của Khương Nùng được đông đảo công chúng biết đến vì tất cả những người xem phát thanh tin tức đều biết cô.
Y tá cố gắng kìm nén tâm trạng hưng phấn, vừa rót nước vừa nhẹ nhàng chào hỏi: “Chị là Khương Nùng dẫn chương trình phát thanh tin tức đúng không? Cả nhà tôi bao gồm cả ông ngoại và bà ngoại đều cực kỳ thích xem chị phát thanh bản tin thời sự đấy...”
Khương Nùng uống nước trong cốc giấy rồi khẽ mỉm cười: “Cảm ơn.”
Y tá nhìn những người đang xếp hàng bên ngoài phòng làm việc rồi nói chuyện như đang thì thầm: “Bé trai trong bụng chị vô cùng khỏe mạnh.”
Cốc giấy vừa chạm vào môi cô đã khựng lại ngay. Đôi mắt sáng long lanh của Khương Nùng nhìn cô ấy với dáng vẻ kinh ngạc.
Y tá nháy mắt vài cái một cách tinh nghịch như đang chia sẻ một bí mật nho nhỏ mà chỉ hai người họ mới biết được.
...
Sau khi kiểm tra sức khỏe xong, Khương Nùng và Phó Thanh Hoài không nói chuyện với nhau suốt một lúc lâu. Khi lên xe, tấm kính màu đen được nâng lên để che bớt ánh nắng chói chang đang chiếu thẳng vào trong. Một lúc sau, anh mới khởi động xe rồi quay về nhà.
Hàng mi cong vút của Khương Nùng rủ xuống. Cô ngây ngẩn ngắm nhìn phong cảnh đường phố nhộn nhịp bên ngoài. Đến khi bọn họ chậm rãi về nhà, cô bỗng nhiên quay đầu hỏi Phó Thanh Hoài: “Có phải anh... Anh không cần đứa bé này, phải không?”
Khương Nùng kiêng dè hai chữ “phá thai”. Cô nhớ lại lúc nãy, sau khi y tá tiết lộ giới tính của thai nhi thì sắc mặt của Phó Thanh Hoài khó coi chưa từng thấy, trông như có người đang khất nợ anh hàng chục nghìn tỷ đồng. Nhưng có lẽ, nếu người khác thật sự mắc nợ Phó Thanh Hoài thì khuôn mặt anh cũng sẽ không thể hiện niềm vui hay tức giận rõ ràng như vậy.
Vì bứt rứt suốt dọc đường nên cô mới quyết định hỏi câu này, Khương Nùng còn tưởng rằng anh sẽ phủ nhận.
Nào ngờ Phó Thanh Hoài lại im lặng rõ lâu, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống bụng cô như thể đang nghiêm túc cân nhắc về vấn đề: Có nên giữ lại đứa bé này hay không.
Đầu ngón tay hơi trắng bệch của Khương Nùng siết chặt làn váy và không động đậy.
Đoạn, Phó Thanh Hoài cất tiếng với giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Chúng ta đã có nhóc Đậu rồi.”
Mọi người đều biết anh không thích con trai và chỉ một mực muốn có con gái.
Nhưng vẻ mặt của Khương Nùng vẫn ngây ngốc trong giây lát. Cô không ngờ Phó Thanh Hoài lại thật sự có ý nghĩ từ bỏ đứa bé này. Lửa giận trong lòng lập tức bùng lên, Khương Nùng vịn vào cánh cửa xe lạnh ngắt, vừa quay đầu nhìn sườn mặt trầm tĩnh của người đàn ông vừa cố gắng hết sức để kiềm chế tâm trạng của mình:
“Đây không phải là chuyện nhỏ. Chúng ta hãy tự lấy lại bình tĩnh đi.”
-
Khương Nùng biết rằng: Sau khi kỳ vọng sinh con gái bị tan vỡ, Phó Thanh Hoài cần thời gian để điều hòa tâm trạng của mình.
Cô cũng sẵn lòng cho anh thời gian để chấp nhận sự xuất hiện của cậu con trai thứ hai. Vì vậy sau khi trở về nhà, Khương Nùng ngồi im lìm trong phòng một lúc, tiếp đó mới cầm điện thoại ra ngoài để hít thở không khí. Cô không có bạn bè ở thành phố Tứ. Vừa đi dọc con phố chưa đầy hai phút, Khương Nùng đã nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ Tạ Âm Lâu.
Người kết hôn với Tạ Âm Lâu là cháu họ xa của Phó Thanh Hoài.
Khương Nùng và cô ta không thân thiết lắm. Tuy nhiên khi gặp mặt, họ đều có ấn tượng tốt về nhau.
Trong điện thoại, Tạ Âm Lâu cũng không hề vòng vo: “Chú út gọi điện thoại bảo cháu đến đón thím tới nhà họ Tạ ngồi chơi một lát.”
Khương Nùng vừa ra ngoài nên tất nhiên Phó Thanh Hoài sẽ sợ rằng cô không có nơi nào để đi, vì vậy anh đã liên lạc với nhà họ Tạ.
Bốn mươi lăm phút sau.
Nhà họ Tạ có một căn gác lửng để cất giữ các món đồ quý giá, đặc biệt là những vật báu của Tạ Âm Lâu. Thuở nhỏ, cô ta đã được kế thừa tinh hoa từ những bậc thầy trứ danh trong giới văn đàn. Vậy nên ngoài việc mở một cửa hàng thêu sườn xám, Tạ Âm Lâu thường thích nghiên cứu những chữ viết cổ xưa vừa bí ẩn vừa khó hiểu.
Do đó, khi Khương Nùng đến nơi, Tạ Âm Lâu đã mời cô lên gác lửng để đọc sách cổ bằng tiếng Phạn.
“Thím nghe nói rằng: Trong thời gian theo đuổi cháu và hai người vẫn chưa kết hôn, Phó Dung Dữ đã giấu tên và gửi sách cổ cho cháu trong suốt mười năm trời. Chuyện này là thật sao?” Khương Nùng từng nghe thấy câu chuyện quá khứ của hai người họ nên hơi tò mò.
Với một bộ sườn xám màu xanh nhạt trên người, Tạ Âm Lâu đứng trước cái giá đồ cổ và khẽ nâng cổ tay lên. Một đôi lục lạc trên chiếc vòng ngọc trĩu xuống và phát ra âm thanh lanh lảnh. Cô ta đưa cuốn sách cổ cho Khương Nùng rồi cong môi mỉm cười: “Đúng vậy. Năm đó, chú út đã đích thân đến nhà thăm hỏi và thay mặt Phó Dung Dữ tặng cho nhà cháu một miếng ngọc Quan Âm như một món quà sính lễ.”
Từ nhỏ, cô ta đã thích đeo các loại vòng tay làm bằng ngọc bích. Những chiếc vòng trên cổ tay Tạ Âm Lâu hiện giờ đều là những món quà có một không hai do Phó Dung Dữ tặng.
Nếu nói về mặt chung thủy thì những người đàn ông trong nhà họ Phó đều là kiểu người si tình.
Sau khi kết hôn, Tạ Âm Lâu cũng thường xuyên ở nhà. Cả chồng, ba lẫn hai người em trai đều vô cùng yêu thương và nuông chiều cô ta. Khương Nùng thầm nghĩ rằng: Nếu sau này Phó Thanh Hoài có con gái, có lẽ anh cũng sẽ ôm ấp và cưng chiều đứa bé trong lòng bàn tay như vậy.
Tiếc là nhà họ Phó lại sinh rất nhiều con trai và cực ít con gái.
Thấy Tạ Âm Lâu có một cặp em trai sinh đôi, Khương Nùng mím môi rồi hỏi: “Hai người em trai của cháu có cãi nhau không?”
Tạ Âm Lâu ngồi trên chiếc giường mềm mại trước bệ cửa sổ, nghĩ cái gì thì nói cái đó: “Ý của thím út là tranh giành tài sản trong gia đình sao? Có chứ! Từ nhỏ, Tạ Thầm Thời đã có nguyện vọng được làm đứa con trai duy nhất của ba. Bình thường, khi làm những chuyện sai trái, em ấy đều tìm Tạ Thầm Ngạn để chịu tội thay mình. Hai anh em không ngừng tranh giành với nhau một cách gay gắt. Chỉ đến khi ba cháu dùng biện pháp cứng rắn để trừng trị con trai thì mới không xảy ra chuyện lớn gì nữa.”
Mấy năm trước, trong giới thượng lưu từng lan truyền một tin đồn rằng: Ông chủ của nhà họ Tạ đã nuôi dưỡng một đám kẻ thù nhỏ trong nhà.
Tạ Âm Lâu có bản chất nổi loạn từ trong xương và hai người em trai của cô ta cũng chẳng khá hơn là bao. Hàng ngày, bọn họ đều làm trái lời dạy bảo của tổ tiên.
Dường như Khương Nùng đang rơi vào trầm tư nên khuôn mặt thuần khiết, trong trẻo của cô cũng hơi ngây ngẩn.
Tạ Âm Lâu khuyên bảo cô: “Cũng không phải là tất cả anh em ruột thịt đều sẽ trở mặt thành thù đâu. Phó Dung Dữ có một người em trai ruột và có tình cảm hết sức tốt đẹp. Hơn nữa, nhóc Đậu đã có tính cách ấm áp từ khi còn nhỏ nên chắc chắn sau này cũng sẽ yêu quý em trai của mình.”
Trước tiên, muốn anh em hòa thuận và tôn trọng lẫn nhau thì người em trai không được có tính cách gắt gỏng và nóng nảy. Thế là ổn.
Khương Nùng khẽ mỉm cười: “Thím cảm ơn.”
Tạ Âm Lâu không nhắc tới những chuyện khiến Khương Nùng phiền lòng nữa. Cô ta chậm rãi bước xuống chiếc giường mềm mại rồi nói: “Cháu sẽ tặng cho thím một bộ sườn xám...”
Cách thức để các cô gái kết thân với nhau hầu như đều bắt đầu từ trang sức và quần áo, sau đó chia sẻ bí mật với nhau.
Tạ Âm Lâu cực kỳ hào phóng. Cô ta tặng cho Khương Nùng một bộ sườn xám độc nhất vô nhị của mình, sau đó giữ cô ở lại nhà họ Tạ ăn tối. Ở một nơi rộng lớn như vậy, tuy gia chủ và bà chủ của nhà họ Tạ đều vắng mặt nhưng người em trai thứ hai của Tạ Âm Lâu đã trở về.
Vài ngày trước, Tạ Thầm Thời lại đến trung tâm thành phố sầm uất để đua xe và lại được xuất hiện trên bản tin buổi tối một cách “vinh dự”.
Anh ta bị cấm sử dụng xe trong một thời gian. Do đó, vì ngứa tay, Tạ Thầm Thời đã cướp xe trong ga ra của Phó Dung Dữ và đâm hỏng một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn. Tuy nhiên, anh ta lại khăng khăng rằng người đã làm chuyện đó chính là Tạ Thầm Ngạn. Ỷ vào việc khuôn mặt hai người giống nhau như đúc nên Tạ Thầm Thời đã nói dối trắng trợn mà không cần chuẩn bị kịch bản nháp.
Khương Nùng lặng lẽ ngồi trước nhà ăn và nhìn Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng khuyên bảo anh ta: “Thầm Thời. Em đang khiêu khích ba và anh rể của mình cùng một lúc đấy. Dựa vào chỉ số thông minh của Thầm Ngạn thì em cho rằng trong ba người này, ai sẽ tin em chứ?”
Khóe mắt sắc sảo của Tạ Thầm Thời hơi hếch lên – đây là dáng vẻ tự kiêu mà chỉ có cậu ấm nhà giàu chân chính mới có: “Anh rể sẽ bảo vệ an toàn cho em mà.”
Lúc nói câu tiếp theo, anh ta lập tức tiện đà ôm lấy bờ vai mảnh khảnh và mềm mại của Tạ Âm Lâu bằng cánh tay rắn chắc, đầy cơ bắp và trông thật bắt mắt của mình. Đôi môi mỏng nở một nụ cười hết sức ngạo mạn: “Nếu anh rể không thể bảo vệ em thì lát nữa em sẽ đốt ga ra của anh ấy.”
“...”
Khương Nùng đứng bên ngoài quan sát. Cô lẳng lặng uống một ngụm nước ấm để kìm nén sự hoảng hốt của mình, sau đó lại nhẹ nhàng xoa bụng.
Đến khi ánh đèn rực rỡ đầu tiên được thắp lên trong đêm tối, cô cũng không tiện ở lại nhà họ Tạ lâu hơn nữa. Nương theo ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn đường đang lay động, Khương Nùng trở về nhà mình.
Lúc cô bước vào cửa, phòng khách rộng rãi và lộng lẫy đã sáng đèn. Khương Nùng trông thấy Phó Thanh Hoài đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng nhung màu trắng. Anh vẫn đang mặc bộ quần áo giống hệt ban ngày, chỉ có điều chiếc cà vạt màu xanh lam đã được cởi ra. Nó đang quấn quanh những đốt ngón tay thon dài và có khớp xương rõ ràng của Phó Thanh Hoài.
Nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng, khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức nghiêng qua và nhìn thẳng vào cô.
Khương Nùng tỏ vẻ như không nhìn thấy sự hiện diện của anh. Cô đặt chiếc túi sườn xám xuống, cởi giày rồi đi về phía phòng ngủ chính.
Trong khoảng thời gian đó, Phó Thanh Hoài cũng đến gõ cửa phòng và hỏi cô có muốn ăn hoa quả hay không bằng chất giọng trầm thấp.
Từ đầu đến cuối, thái độ của Khương Nùng đều không lạnh không nhạt nhưng cũng chẳng thẳng thừng phớt lờ anh. Tuy nhiên, cô lại không hề tỏ ra nhiệt tình hay niềm nở. Anh cho gì cô ăn nấy, đến tối thì nằm ngủ trên giường và cũng chẳng đòi ấp ôm hay đại loại thế. Tựa đầu lên chiếc gối mềm mại, Khương Nùng lẳng lặng nhắm mắt lại và để mặc cho những suy nghĩ hỗn loạn nhẹ nhàng trôi xa.
Không ngờ cô lại gặp ác mộng.
Trong giấc mơ, đứa con thứ hai của cô giống hệt Tạ Thầm Thời của nhà họ Tạ. Sau khi được sinh ra rồi trưởng thành, đứa con này có tính nết ngang ngược và chỉ biết ức hiếp những người xung quanh, sau đó còn ngạo mạn tuyên bố với Khương Nùng rằng: Thằng bé muốn đốt ga ra của Phó Thanh Hoài.
Nóng bức.
Một giọt nước trong veo và nóng hầm hập trượt xuống từ trên trán, làm ướt những sợi tóc đen nhánh dính vào một bên mặt.
Khương Nùng bàng hoàng tỉnh lại và phát hiện nhiệt độ trong phòng oi bức vì kín mít. Cô muốn vén chăn lên cho mát nhưng chỉ trong chốc lát đã bị Phó Thanh Hoài đắp lại, thậm chí còn che kỹ phần bụng cho cô.
Trong màn đêm, Khương Nùng ngắm nhìn hình bóng của vầng trăng khuyết đang rơi rụng đầu giường rồi khẽ nhíu mày, sau đó hỏi: “Anh ba! Có phải trong lúc cầu xin Phật tổ anh đã bị phân tâm rồi không? Nếu không thì tại sao chúng ta lại có thêm một đứa con trai nữa?”
Phó Thanh Hoài chui vào ổ chăn để ôm lấy cơ thể cô, lòng bàn tay của anh vuốt dọc theo thắt lưng rồi lần mò tới bụng bầu vẫn chưa lộ rõ: “Là lỗi của anh.”
Khương Nùng nhắm mắt lại và chẳng còn lòng dạ nào để nói chuyện nữa.
Cô vẫn muốn giữ lại đứa bé này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.