Chương 62: Muốn xem em như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay
Kim Họa
30/01/2024
Hôm sau, khi chiếc đồng hồ quả lắc lộng lẫy cổ xưa trong phòng chỉ năm giờ ba mươi phút sáng, ánh đèn vàng mờ ảo chiếu xuống hàng mi cong cong của Khương Nùng.
Có lẽ do sợ bị chói mắt, cô chỉ mở he hé ra nhìn, ánh đèn chiếu sáng từ bên kia bình phong, Phó Thanh Hoài đang ngồi bên mép giường bôi thuốc, lần đầu tiên để lộ vòng eo gầy gò nhưng cứng cáp, cơ bụng săn chắc và gợi cảm cũng in rõ trong tầm mắt cô.
Khương Nùng không lên tiếng, chỉ nằm im lặng nhìn anh bôi thuốc theo tuần tự, trên cánh tay trái từng có một vết sẹo, hôm nay lại thêm một vết mới, sâu hơn, vẻ mặt của Phó Thanh Hoài vô cùng trầm tĩnh, anh dùng thuốc mỡ thoa lên bắp thịt căng cứng sau bả vai.
Cô yên lặng đến gần, duỗi cánh tay trắng nõn ra dịu dàng ôm lấy eo anh.
Đôi đồng tử sáng màu của Phó Thanh Hoài nhìn xuống, đúng lúc cô cũng đang nâng hàng mi cong mảnh mai mềm mại nhìn lên.
Nhìn nhau một lúc, ngón tay cô cũng không dừng lại mà di chuyển dọc theo đường cong cơ bắp hướng lên trên, nhưng sau đó cũng nhanh chóng ngừng lại, để hơi nóng như thiêu đốt từ làn da anh lưu lại trên đầu những ngón tay cô.
Phó Thanh Hoài chỉ ngồi nhìn, để mặc cô sờ so/ạng một hồi, cũng không vội mặc quần áo: “Đưa tay cho anh.”
Tầm mắt Khương Nùng dừng lại trên lưng quần anh, lúc đầu cô cũng không hiểu, thật sự đưa tay ra, cho đến khi chạm vào lớp vải quần tây, rồi hướng vào trong, nhiệt độ mỗi lúc một rõ ràng hơn, trên gò má cô nhanh chóng xuất hiện một màu anh đào thật mỏng, nhưng lo lắng cho vết thương trên người anh nên không dám giãy giụa.
Cả quá trình đều là chất giọng trầm khàn của Phó Thanh Hoài dẫn dắt cô nói chuyện:
“Mắt còn đỏ không?”
“Ừm, hình như khá hơn tối qua một chút.”
“Buổi sáng muốn ăn gì, anh Ba bảo người chuẩn bị cho em. “
Lúc này lại nhắc tới đồ ăn, Khương Nùng hảo ngọt, đầu óc liền mất tập trung, cố gắng không để ý đến thứ trong lòng bàn tay, nhưng đầu ngón tay đã bắt đầu run lên: “Muốn ăn bánh bát trân làm từ phục linh và hạt sen, bỏ thêm chút mứt trái cây sẽ ngọt hơn.”
Phó Thanh Hoài nói được, lát nữa sẽ bảo Lương Triệt đi mua loại bánh chính tông nhất.
Vì sao phải đợi lát nữa, Khương Nùng bất giác suy nghĩ, anh vẫn còn chưa khỏe mà, nhưng tấm lưng trắng như tuyết của cô cũng dần dần nóng lên. Bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh trời đã sáng, trong đình viện cũng bắt đầu có người đi qua đi lại.
Trong phòng rất yên tĩnh, ánh đèn vàng có vẻ đã yếu đi một chút, Phó Thanh Hoài cầm khăn ướt lau tay cho cô, tỉ mỉ lau từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay mềm mại, da thịt nơi này hơi đỏ, do bị tiếp xúc với nhiệt độ quá nóng mà ra.
Khương Nùng chôn nửa mặt vào gối, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: “Anh Ba.”
Phó Thanh Hoài ném khăn tay ẩm ướt lên tủ đầu giường, dưới hàng mi đen như lông quạ, tầm mắt ướŧ áŧ và gợi cảm của anh nhìn xuống.
Cổ tay thon thả trắng nõn của Khương Nùng vẫn còn đang đặt trên bắp đùi rắn chắc của anh: “Anh có muốn, đi tìm bà ấy không?”
Hai chữ bà ấy này vô cùng khó hiểu, không hề đề cập đến tên họ.
Khương Nùng biết được một ít nội tình từ miệng của Phó Thu Sinh, cũng biết mẹ ruột của anh vẫn còn sống trên đời này, với thế lực của Phó gia, muốn tìm ai đó trong biển người mênh mông này không phải là chuyện khó.
Huống chi bây giờ đã không còn ai có thể dễ dàng áp chế anh.
Gương mặt tuấn mỹ của Phó Thanh Hoài hơi nghiêng, trong ánh sáng lờ mờ càng làm nổi bật lên hình dáng của anh, yên tĩnh hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Người phụ nữ đó cầm tiền của Phó gia, đủ để sống vinh hoa phú quý cả đời ở nước ngoài, ngay thời khắc bà ta thực hiện khế ước đó, đã không còn duyên phận mẹ con với anh Ba nữa.”
Trong lời nói của Phó Thanh hoài, anh đã biết mẹ mình đang sống ở đâu, không đến gặp bà là bởi vì đã buông xuống chấp niệm thời non trẻ.
Khương Nùng thấy anh không né tránh nói về chuyện này, có chút ngạc nhiên: “Bà ấy là người như thế nào?”
“Rất dịu dàng.” Người mẹ trong ký ức của Phó Thanh Hoài là một người phụ nữ còn rất trẻ, bà không thích mặc sườn xám, nhưng do bị ép buộc bởi truyền thống và quy củ, bình thường khi ở trong nhà cũ, đều mặc một bộ sườn xám trắng thêu hoa nhài vàng đã được cải tiến kiểu dáng, thích khảm ngọc trai lên đường viền, cũng thích đeo vòng cổ ngọc trai ba tầng.
Khi đó anh còn nhỏ, thấy mẹ thích ngọc trai, anh thường thay đổi rất nhiều cách để tặng cho bà.
Khương Nùng nghe xong, suy nghĩ một hồi rồi dịu dàng nói: “Thì ra anh Ba đưa hoa tai ngọc trai cho em là học được cách dỗ người ở đây.”
Phó Thanh Hoài cúi đầu nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sáng rực, giống như được bao phủ bởi ý cười rất nhạt: “Khi đó không phải anh muốn dụ dỗ em, chỉ là anh cảm thấy em cực kỳ giống bảo vật được cất giấu trong lầu cao, để cho anh Ba bắt gặp, tình cảm khó mà không chế, muốn xem em như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay.”
Anh muốn tặng quà cho Khương Nùng, liền nghĩ ngay đến hoa tai bằng ngọc trai trắng, cảm thấy chúng rất hợp với khuôn mặt của cô.
Lỗ tai Khương Nùng lập tức đỏ lên, cũng chăm chú nhìn Phó Thanh Hoài, nghĩ thầm, một người như anh, chỉ cần đồng ý nói mấy lời âu yếm, thì không có một người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn mà si mê anh.
Cúi người đến gần, mùi thuốc mỡ trên cánh tay trái đã tan vào trong không khí.
Phó Thanh Hoài hôn lên tai và sau gáy cô một hồi, rồi mới cầm áo sơ mi ở mép giường lên mặc vào, cài từng cúc áo từ dưới lên, vuốt thẳng những nếp nhăn trên làn vải, sau đó đứng dậy, nói với Khương Nùng đang mệt lả nằm trên gối: “Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa đi, anh Ba ra ngoài mua bánh bát trân về cho em ăn.”
Trước đó nói là để cho Lương Triệt đi, bây giờ anh đổi ý rồi.
Tiết trời mùa xuân se lạnh, Phó Thanh Hoài khoác chiếc áo cashmere màu đen đi ra cửa, mấy vị thư ký cũng đi theo, trong đó Lương Triệt xung phong nhận việc dẫn đường, anh ta đã từng vì mua kẹo tuyết lê chính tông mà đội mưa cả đêm chạy khắp ba con phố ở Bắc Thành.
Cho nên rất quen thuộc với mấy cửa hiệu lâu đời ở đây, đường đi cũng thuộc nằm lòng.
Sương lạnh buổi sáng sớm sắp tan, một cửa hàng bánh ngọt ở khu Bắc Thành vừa mở cửa đã đón tiếp một vị khách quý.
Bà chủ là một người phụ nữ trung niên cao gầy, qua cửa kính nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen sang trọng dừng lại bên kia đường, tưởng là đi ngang qua, ai ngờ có người xuống xe, thư ký mở cửa xe cho người ngồi ở ghế sau.
Từ xa bà nhìn thấy một người đàn ông dáng dấp cao lớn bước xuống, anh đi rất chậm, mặt mũi có chút mông lung không rõ trong làn sương sớm mỏng manh, cho đến khi anh tiến lại gần hơn, bà mới phát hiện thì ra là một người đàn ông tuấn mỹ hiếm thấy, khiến người ta nhìn một lần liền muốn nhìn thêm lần nữa. Anh cũng không trốn tránh ánh mắt của người khác, ngón tay như ngọc hờ hững phủi giọt nước vừa nhỏ xuống vai anh từ trên mái hiên. Đi đến trước cửa sổ thuỷ tinh hỏi: “Có bán bánh bát trân dùng phục linh và hạt sen để làm hay không?”
Bà chủ mất nửa ngày mới lấy lại tinh thần, tay chân luống cuống gật đầu: “Có.”
“Cho tôi một phần.” Sau đó lướt qua các loại bánh ngọt cổ điển mới ra lò đang trưng bày trong cửa hàng, chậm rãi dựa theo bảng tên mà bảo bà chủ gói lại mỗi loại một phần.
Loại anh chọn đều thiên về khẩu vị ngọt và mềm, bà chủ cũng là phụ nữ nên dễ dàng đoán ra hơn phân nửa là mua cho con gái.
Vì vậy nhanh chóng gói lại, còn nhiệt tình giới thiệu: “Cậu có lấy bánh quế hoa không? Bánh của nhà tôi làm từ gạo nếp và mật ong nguyên chất lấy từ trên núi, ăn không ngấy.”
Vốn tưởng rằng anh sẽ lấy một phần, không ngờ anh chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua một cái, rồi lấy bánh hoa hồng ở bên cạnh.
Anh mua không ít, bánh ngọt trong cửa hàng hầu như sắp bị anh bao thầu, từ lúc bà chủ khai trương làm ăn tới nay, đây là lần đầu tiên đυ.ng phải một nhân vật lớn như thế này tự mình đến mua, nghĩ thầm chuyện như thế này chắc cũng chỉ có trên phim ảnh mới thấy, trước khi tính tiền, bà còn chủ động xách một phần bánh quế hoa vuông vức coi như là quà khuyến mãi.
Không ngờ anh lại hoàn toàn không nhận, gương mặt tuấn mỹ hơi ngước lên, đôi môi mỏng khẽ cất giọng trầm tĩnh: “Vợ tôi bị dị ứng với hoa quế.”
Lúc này bà chủ mới chợt hiểu, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ, ngay cả khi người nọ đi rồi, bà vẫn còn đứng ở cửa nhìn theo, cho đến khi nhân viên sau bếp đi đến tò mò hỏi: “Chị, bên ngoài có cái gì hả?”
Bà chủ chỉ chỉ vào đồng hồ đeo tay, đúng bảy giờ, không hơn không kém.
“Có một người đàn ông dáng dấp còn đẹp hơn minh tinh tới mua bánh bát trân cho bà xã, sáng sớm thế này, tôi cá là ba ngày sau anh ta sẽ quay lại.”
Nhân viên nghe vậy càng tò mò: “Tại sao lại là ba ngày?”
….
Phó Thanh Hoài mua rất nhiều loại bánh với nhiều hương vị khác nhau, Khương Nùng hoàn toàn không ăn hết, cô chọn những chiếc bánh ngọt hơn để ăn trước, phần còn lại liền cất vào trong tủ lạnh để bảo quản, nhưng nếu không thể ăn hết trong vòng ba ngày, mùi vị sẽ không còn ngon nữa.
Cô cố gắng ăn nhiều hơn một chút, ăn sau bữa ăn chính.
Phó Thanh Hoài ở bên cạnh nói: “Ăn không hết thì cứ để hư, anh Ba sẽ mua cái khác cho em.”
Trong miệng Khương Nùng ăn đồ ngọt, nhưng trong lòng lại càng ngọt ngào hơn.
Gần đây, tiết trời mùa xuân se lạnh đã dần trở nên ấm áp hơn, cả hai người đều không bước ra khỏi nhà cũ, đôi mắt như nước mùa thu nhìn cái gì cũng đều màu đỏ, mặc dù đã nhạt đi đôi chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cô ở nhà dưỡng thương cùng với Phó Thanh Hoài, bên phía bệnh viện cũng không tiện đến.
Cũng may thời gian phẫu thuật tiếp theo của Quý Như Trác đã được ấn định vào nửa tháng sau, thời gian cũng còn kịp.
Buổi chiều cuối tuần.
Khương Nùng tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, từ trong tấm chăn nhung màu xanh thẫm ngồi dậy, mái tóc dài buông xõa, đôi mắt trong veo bên dưới hàng mi như cánh bướm mở ra, liền nhìn thấy bánh bát trân mới toanh đặt trên bàn, được bọc trong lớp giấy gói tinh xảo, còn in nhãn hiệu của một cửa hàng lâu đời.
Nhìn là biết Phó Thanh Hoài lại ra ngoài mua cho cô, Khương Nùng nhìn chăm chăm một hồi, đôi chân trắng như tuyết trượt xuống mép giường, đứng dậy đi tìm giày.
Vì thời tiết ấm áp, cô không mặc áo khoác chỉ thay một chiếc váy dài bằng tơ lụa màu xanh rồi đi ra ngoài, đúng lúc gặp Lương Triệt đang bưng một cái khay gỗ đi ngang qua, phía trên chất đầy chai rượu, xì gà và những thứ linh tinh khác.
Khương Nùng gọi anh ta lại hỏi: “Của ai vậy?”
Không bàn đến việc Phó Thanh Hoài đang dưỡng thương, mà là anh đã đồng ý với cô sẽ cai thứ này, nếu thực sự chạm vào.....
Lương Triệt thấy cô hiểu lầm, liền vội vàng giải thích: “Là của mấy người Sở Tuy và Thương Nhạc Hành, biết cánh tay của Phó tổng bị thương nên chạy tới đây xem, nhưng chê nước trà nhạt nhẽo quá, nhất quyết đòi uống một ly, còn Phó tổng thì nửa giọt cũng không đυ.ng đến.”
Lúc này sắc mặt của Khương Nùng mới tốt hơn một chút, lại hỏi: “Phó Thanh Hoài đâu?”
“Trong vườn hoa sơn trà, đều đang tụ tập ở đó”
Lương Triệt quan sát cô rồi thấp giọng nói.
Mấy ngày gần đây Khương Nùng đã hình thành thói quen ngủ trưa, Phó Thanh Hoài ra ngoài mua bánh bát trân cho cô trở về, thấy cô vẫn chưa dậy, do đó trong lúc rảnh rỗi liền nảy sinh ý định trồng hoa, đúng lúc đám người trong giới Bắc Kinh cũng có mặt ở đây, liền cùng nhau ra sau vườn.
Lúc đi tới, từ xa đã nhìn thấy Yến Hàng đang cật lực lấp đất, đổ mồ hôi trán, vài lọn tóc lòa xòa trước mắt, khuôn mặt trắng trẻo dưới ánh mặt trời trông rạng rỡ hơn không ít.
Thấy cô đến, Yến Hàng đã lâu không xuất hiện rất tự nhiên chào hỏi: “Em gái tiên tử.”
Khương Nùng mỉm cười, coi như có qua có lại, nhẹ giọng hỏi: “Gần đây đang bận gì sao?”
Yến Hàng và cô cũng có chút quen thuộc, dù sao cũng đã từng làm tài xế riêng cho cô một thời gian, anh ta tùy ý ném cái xẻng qua một bên, bàn tay với những khớp xương có lực bưng nước lên uống, một lúc sau mới nói: “Tôi vừa ném một hạng mục vào thùng rác, mới bị đuổi khỏi nhà đây.”
Đổng sự trưởng Yến sợ Phó Thanh Hoài trả hàng, liền triệu hồi thằng con bất hiếu về nhà hung hăng dạy dỗ một hồi.
Không những chỉ thẳng vào mặt mắng anh ta là đồ tiểu bạch kiểm, còn đóng băng hết thẻ tín dụng, chỉ vì tránh đầu sóng ngọn gió mà đuổi anh ta ra khỏi nhà không thương tiếc.
Yến Hàng hoàn toàn không có hứng thú với việc làm ăn kinh doanh, lần này cũng ngã bài nói thật với Phó Thanh Hoài.
Cho dù đóng băng thẻ tín dụng cũng chẳng hề gì, đám hồ bằng cẩu hữu còn xếp hàng đưa tiền cho anh ta xài, Yến Hàng không thèm quan tâm, chỉ không muốn học nữa, bây giờ vui vẻ phục vụ Phó Thanh Hoài như cung phụng tổ tông, chờ thời hạn ba năm kết thúc thôi.
Khương Nùng chỉ có thể nói ai cũng có chí hướng riêng, làm cậu ấm cũng không có gì không tốt.
Yến Hàng được an ủi, liền thở dài nói: “Chỉ có em gái tiên tử là hiểu anh.”
Sau đó Khương Nùng tiếp tục đi về phía trước, tới bên cạnh Phó Thanh Hoài, thấy tay trái của anh không tiện, tưới nước cho hoa xong liền ngồi xuống ghế, Sở Tuy ở bên cạnh châm một điếu xì gà, nhìn rất có phong thái của một tên gian thần: “Anh Ba, làm một điếu?”
Khóe mắt Phó Thanh Hoài đã nhìn thấy bóng dáng đang đi đến của Khương Nùng, nhếch đôi môi mỏng cười: “Hỏi chị dâu cậu đi, có cho hay không.”
Sở Tuy cũng không dám hỏi, tự giác thu tay về.
Thương Nhạc Hành ở bên cạnh nhìn anh ta lắc đầu, híp đôi mắt phượng cười cười: “Không ngờ anh Ba cũng có một ngày bị vợ quản nghiêm như vậy, thật là mở rộng tầm mắt.”
Khương Nùng bảo vệ danh tiếng cho Phó Thanh Hoài, trên môi nở một nụ cười ôn hòa: “Bình thường tôi cũng không để ý, chỉ là gần đây anh ấy bị thương nặng, bác sĩ căn dặn phải kiêng cử những thứ này.”
Sở Tuy tựa vào lưng ghế, cà lơ phất phơ tiếp lời: “Chị dâu đừng lo lắng, chờ cánh tay anh Ba khỏe hẳn rồi bảo anh ấy bóp ly thủy tinh cho chị xem.”
Anh ta công khai trêu chọc, người bên cạnh nghe thấy đều bật cười.
Rốt cuộc thì cánh tay của Phó Thanh Hoài làm thế nào mà bị thương, người ở đây đều biết nội tình, đều nắm bắt cơ hội ngàn năm một thuở này, sẽ không buông tha.
So với Khương Nùng nhất thời đỏ mặt, Phó Thanh Hoài có vẻ đặc biệt thong dong, nhàn nhã trắng trợn không kiêng nể ai mà thiên vị cô: “Chị dâu cậu da mặt mỏng, nếu chọc cô ấy giận, sợ là sẽ khó dỗ.”
Sợ Tuy nheo nheo đôi mắt hồ ly, cười khoa trương.
Khương Nùng hối hận vì đã đến đây gặp khách, hoàn toàn không thể chống đỡ sự trêu chọc có chủ ý của nhóm người này, đôi mắt như nước hồ thu hung hăng trừng Phó Thanh Hoài, người vẫn đang đùa nghịch cành lá của cây sơn trà bên cạnh, cũng may sự xuất hiện của Lương Triệt đã phá vỡ bầu không khí:
“Thái thái, Mai Thời Vũ đến rồi.”
….
Vì cô không tiện ra ngoài nên Mai Thời Vũ đã được mời tới nhà cũ Phó gia để bàn công việc.
Khương Nùng mượn cơ hội hoàn mỹ này để thoát thân, năm phút sau cô đã trở lại sảnh chính để tiếp khách, liền nhìn thấy Mai Thời Vũ trong bộ tây trang thêu đắt tiền ngồi trên ghế, không được bao lâu, anh ta lại thay đổi tư thế.
Thấy hành động kỳ lạ của anh ta, Khương Nùng vừa bước vào liền tò mò hỏi: “Trên ghế có kim đâm anh sao?”
Hôm nay Mai Thời Vũ ăn mặc rất long trọng, có thể so sánh với buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên ở đài Tân Văn, chỉ là bốn bề vắng lặng, anh ta thành thật nói với Khương Nùng: “Giúp tôi chọn một vị trí tuyệt hảo có tầm nhìn tốt đi, nói không chừng lúc ông chủ lớn đi ngang qua có thể nhìn thấy tôi.”
“——“
Đám ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh đều đang ở sau vườn, coi như có ngồi ngoài cửa cũng không nhìn thấy.
Không đợi Khương Nùng nói chuyện, Mai Thời Vũ đã đưa cho cô tư liệu của chủ đề được chọn để quay cho kỳ sắp tới của tiết mục Lắng Nghe. Sau khi Khương Nùng bị xử phạt, mặc dù anh ta tạm thời đảm nhiệm chức vị tổng sản xuất, nhưng mỗi kỳ đều phải đưa cô xem qua trước mới được.
“Điều tra trong đài sắp kết thúc rồi, chỉ là Quách Thi vẫn không ngừng gửi đơn khiếu nại đến phòng làm việc của trưởng đài, vẫn khăng khăng cắn chặt cô có giao dịch sắc quyền với ông chủ lớn, ngay cả tiết mục Lắng Nghe này cũng không sạch sẽ.”
Mai Thời Vũ đã âm thầm đi cảnh cáo, nhưng vô dụng, khi bị ép buộc anh ta lại viết bài xin lỗi đăng trên mạng.
Ngưng lại một chút, nhìn lướt qua gò má trắng muốt hơi cúi xuống của Khương Nùng, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh lật xem tài liệu, anh ta hiếm khi thu hồi lời nói ác độc, lười biếng nhắc nhở cô: “Nhận được điện thoại của cô bảo tới đây bàn công việc, suýt chút nữa tôi tưởng mình nghe nhầm—— cô cứ như vậy mà vào sống ở đây sao?”
Khương Nùng lại đưa mắt nhìn anh ta lần nữa, nhẹ giọng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Mai Thời Vũ chỉ chỉ xung quanh: “Đây là Phó trạch đó, nghe nói phong thủy nuôi người rất tốt, không ít người chỉ cần tới đây ăn nhờ ở đậu mấy năm, ra ngoài cũng có thể mượn chút vận thế của Phó gia.”
Ở trong mắt Mai Thời Vũ, Khương Nùng cực kỳ giống ‘ở trong phúc mà chẳng biết hưởng phúc’, vẻ mặt cô có mấy phần mờ mịt: “Cũng tốt.”
Mai Thời Vũ: “——-“
Khương Nùng cười cười, nhẹ giọng bổ sung thêm một câu: “Tôi cho anh xem một thứ.”
Mai Thời Vũ ngồi trên ghế không động đậy, hiển nhiên cho rằng Khương Nùng thân là tình nhân nhỏ được ông chủ lớn bao nuôi, có thể vào đây ở, sau này địa vị trong giới Bắc Kinh coi như đã hoàn toàn vững chắc, chỉ cần cô ra ngoài nói đã vào trong nhà cũ Phó gia ở mấy năm, sẽ có rất nhiều người kính trọng cô.
Nói cho dễ hiểu, chính là người càng có quyền cao chức trọng, người ta sẽ càng tò mò trên người Khương Nùng có điểm nào có thể hấp dẫn được gia chủ Phó gia, còn được mời vào cửa.
Mai Thời Vũ chờ một hồi, còn tưởng Khương Nùng muốn cho anh ta giám định và thưởng thức đồ cổ hay châu báu gì đó.
Đến khi cô quay lại, trên những ngón tay nhỏ nhắn đang cầm một cái hộp gỗ tinh xảo khắc hoa sơn trà.
Dừng lại bên cạnh, sau đó chậm rãi đưa tới, cười khẽ nói: “Anh xem đi——”
Ánh mắt nghi ngờ của Mai Thời Vũ đảo qua, rồi đột ngột đáp xuống giữa không trung.
Trong chiếc hộp Khương Nùng đang cầm trên tay có một tờ giấy chứng nhận kết hôn rực rỡ.
Trong khi Mai Thời Vũ đứng hình mất mấy giây, cô liền mở ra cho anh ta nhìn cẩn thận, tên và ngày tháng trên giấy chứng nhận vô cùng rõ ràng.
Một hồi lâu sau, cuối cùng Mai Thời Vũ cũng tìm lại được khẩu âm Quảng Đông rời rạc của mình từ trong khϊếp sợ: “Cô và Phó gia chủ… đã sớm lĩnh chứng kết hôn?”
Khương Nùng gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
Giọng nói của Mai Thời Vũ giống như đang cố gắng rặn ra từng chữ, suýt chút nữa ngồi không vững trên ghế: “Lần bị hen suyễn đó?”
Khương Nùng im lặng ngầm thừa nhận, dù sao trên giấy chứng nhận kết hôn cũng có đề rất rõ ràng ngày tháng.
Mai Thời Vũ đột ngột đứng lên, rồi lại ngồi xuống, sau đó bưng tách trà bên cạnh nên uống, đầu óc vô cùng hỗn loạn, một giây trước đó anh ta còn cho rằng Khương Nùng chỉ là một tình nhân, ai ngờ suy nghĩ nửa ngày, thì ra là bọn họ tự mình đa tình.
Người ta danh chánh ngôn thuận, đường đường chính chính là chủ mẫu Phó gia, với thân phận này, đi tới đâu mà chẳng có người cúi lạy.
Khương Nùng nhìn cần cổ vì kích động mà đỏ bừng bên trong cổ áo chỉnh tề của Mai Thời Vũ, quan tâm hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Mai Thời Vũ cũng coi như nhìn thấy quá nhiều cảnh đời, bình tĩnh hít một hơi thật sâu: “Khương Nùng.”
Đột nhiên trở nên trịnh trọng, còn gọi tên cô.
Khương Nùng hoang mang Chớp chớp mắt: “Hả?”
Mai Thời Vũ tiếp tục hít một hơi thật sâu rồi nói: “Người chủ trì hôn lễ của cô phải là tôi—-“
Khương Nùng đang cầm giấy chứng nhận kết hôn, thoải mái đồng ý: “Được.”
Tâm trạng của Mai Thời Vũ trước khi đến và sau khi đi hoàn toàn khác nhau, tự nhiên thấy ngôi nhà cũ có cảm giác ấm áp lạ lùng, anh ta cũng không nán lại lâu, sau khi uống xong tách trà, liền bị Đông Chí gọi điện thúc giục trở về đài Tân Văn.
Tiễn khách xong, Khương Nùng đặt giấy chứng nhận kết hôn trở lại bàn trang điểm bên trong phòng.
Không lâu sau, bên phía Phó Thanh Hoài cũng giải tán, anh thong thả quay trở lại, vừa vào cửa đã thấy cô ngồi bên cạnh bàn ăn bánh ngọt như một đứa trẻ, cắn một miếng bánh rồi uống một hớp trà xanh để giải ngấy.
Bước chân Phó Thanh Hoài dừng lại, vui vẻ nhìn một hồi, bóng người mới chầm chậm đi tới.
“Vị táo đỏ này nồng quá.” Khương Nùng ngửi được mùi hương nhang quen thuộc, đợi khi gương mặt tuấn mỹ tới gần, liền dùng đầu ngón tay bẻ một miếng bánh ngọt đưa đến miệng anh, ôn nhu nói: “Có phải rất ngọt hay không?”
Phó Thanh Hoài cũng phối hợp ăn, rồi mượn bàn tay trắng trẻo của cô bưng trà lên uống.
Rõ ràng là anh không thích đồ ngọt, chỉ yêu thích vị ngọt trong miệng cô, sau khi làm ướt môi và lưỡi, liền chồm tới hôn cô.
Khương Nùng đã quen với việc đưa tay lên sờ vết thương được bảo dưỡng mấy ngày nay của anh, dưới sự khúc xạ của ánh sáng bên ngoài cửa sổ, chiếc nhẫn kim cương màu hồng trên ngón áp út của cô lấp lánh rực rỡ, vô cùng tinh xảo đẹp mắt.
Hàng mi cong cong của cô khẽ chớp, hình như cô đã thực sự nhìn thấy màu hồng.
Phó Thanh Hoài dịu dàng nắm lấy tay cô, hôn lên viên kim cương màu hồng phấn hơi lạnh: “Nùng Nùng mang nó không rời, xem ra là thích chiếc này hơn?”
Chiếc nhẫn của chủ mẫu cô chỉ đeo một lần, không phải Khương Nùng không thích, bị anh hôn từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, hơi thở ẩm ướt nóng bỏng dán vào da thịt cô, khiến mặt cô nóng bừng, cô bị phân tâm, vừa phải để ý xem bên ngoài có người hay không, giọng nói như chuông ngân từ từ vang lên: “Đều mang cả.”
Phó Thanh Hoài áp trán mình vào trán cô, giọng nói cũng dần trở nên trầm khàn thu hút: “Hửm?”
Khương Nùng bị sắc đẹp trước mặt mê hoặc, chủ động cởi mấy cúc áo trước ngực, chiếc nhẫn tổ truyền màu xanh ngọc bích vừa vặn rơi xuống xương quai xanh của cô đúng một tấc, dán sát vào da thịt mượt mà của cô.
Phó Thanh Hoài nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm tròn mười giây, lại muốn hôn cô, cánh tay không bị thương của anh dễ dàng vòng qua eo cô, kéo cô vào sát hơn, lúc gương mặt tuấn mỹ đẹp đẽ cúi xuống, trái tim Khương Nùng càng nóng hơn, cố gắng nói: “Anh Ba nhẹ một chút.”
Phó Thanh Hoài không trả lời, ôm lấy cơ thể mềm mại không xương của cô lên, bánh ngọt trên bàn không ai ăn, anh không chút vội vã bước đến chiếc ghế sofa màu mực sang trọng, chỉ trong nháy mắt, những ngón chân như trân châu của Khương Nùng nhạy cảm cong lên.
Cô không biết chiếc nhẫn tổ truyền rơi đi đâu, hoặc là lăn đến chỗ nào đó bên dưới lớp quần áo.
Lúc toàn thân Khương Nùng ướt đẫm mồ hôi, Phó Thanh Hoài liền ôm lấy cô, rồi thì thầm bên tai cô: “Không cho cậy mạnh.”
Khương Nùng mở mắt ra, đôi mắt màu nước mông lung nhìn chằm chằm ngũ quan tinh xảo như được độ một lớp ánh sáng nhu hoà trong bóng tối, muốn nói cánh tay anh vẫn còn đang bị thương đấy, lại càn quấy thành như vậy, còn phải thế nào mới cho cậy mạnh?
Vừa mới hé miệng, Phó Thanh Hoài liền hôn xuống, lần này anh dùng sức mυ"ŧ lấy hai cánh môi cô, thấp giọng nói: “Anh Ba tỉ mỉ thưởng thức, cảm thấy mỹ nhân âm của em…thích hợp kêu ở trên giường hơn.”
Có lẽ do sợ bị chói mắt, cô chỉ mở he hé ra nhìn, ánh đèn chiếu sáng từ bên kia bình phong, Phó Thanh Hoài đang ngồi bên mép giường bôi thuốc, lần đầu tiên để lộ vòng eo gầy gò nhưng cứng cáp, cơ bụng săn chắc và gợi cảm cũng in rõ trong tầm mắt cô.
Khương Nùng không lên tiếng, chỉ nằm im lặng nhìn anh bôi thuốc theo tuần tự, trên cánh tay trái từng có một vết sẹo, hôm nay lại thêm một vết mới, sâu hơn, vẻ mặt của Phó Thanh Hoài vô cùng trầm tĩnh, anh dùng thuốc mỡ thoa lên bắp thịt căng cứng sau bả vai.
Cô yên lặng đến gần, duỗi cánh tay trắng nõn ra dịu dàng ôm lấy eo anh.
Đôi đồng tử sáng màu của Phó Thanh Hoài nhìn xuống, đúng lúc cô cũng đang nâng hàng mi cong mảnh mai mềm mại nhìn lên.
Nhìn nhau một lúc, ngón tay cô cũng không dừng lại mà di chuyển dọc theo đường cong cơ bắp hướng lên trên, nhưng sau đó cũng nhanh chóng ngừng lại, để hơi nóng như thiêu đốt từ làn da anh lưu lại trên đầu những ngón tay cô.
Phó Thanh Hoài chỉ ngồi nhìn, để mặc cô sờ so/ạng một hồi, cũng không vội mặc quần áo: “Đưa tay cho anh.”
Tầm mắt Khương Nùng dừng lại trên lưng quần anh, lúc đầu cô cũng không hiểu, thật sự đưa tay ra, cho đến khi chạm vào lớp vải quần tây, rồi hướng vào trong, nhiệt độ mỗi lúc một rõ ràng hơn, trên gò má cô nhanh chóng xuất hiện một màu anh đào thật mỏng, nhưng lo lắng cho vết thương trên người anh nên không dám giãy giụa.
Cả quá trình đều là chất giọng trầm khàn của Phó Thanh Hoài dẫn dắt cô nói chuyện:
“Mắt còn đỏ không?”
“Ừm, hình như khá hơn tối qua một chút.”
“Buổi sáng muốn ăn gì, anh Ba bảo người chuẩn bị cho em. “
Lúc này lại nhắc tới đồ ăn, Khương Nùng hảo ngọt, đầu óc liền mất tập trung, cố gắng không để ý đến thứ trong lòng bàn tay, nhưng đầu ngón tay đã bắt đầu run lên: “Muốn ăn bánh bát trân làm từ phục linh và hạt sen, bỏ thêm chút mứt trái cây sẽ ngọt hơn.”
Phó Thanh Hoài nói được, lát nữa sẽ bảo Lương Triệt đi mua loại bánh chính tông nhất.
Vì sao phải đợi lát nữa, Khương Nùng bất giác suy nghĩ, anh vẫn còn chưa khỏe mà, nhưng tấm lưng trắng như tuyết của cô cũng dần dần nóng lên. Bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh trời đã sáng, trong đình viện cũng bắt đầu có người đi qua đi lại.
Trong phòng rất yên tĩnh, ánh đèn vàng có vẻ đã yếu đi một chút, Phó Thanh Hoài cầm khăn ướt lau tay cho cô, tỉ mỉ lau từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay mềm mại, da thịt nơi này hơi đỏ, do bị tiếp xúc với nhiệt độ quá nóng mà ra.
Khương Nùng chôn nửa mặt vào gối, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: “Anh Ba.”
Phó Thanh Hoài ném khăn tay ẩm ướt lên tủ đầu giường, dưới hàng mi đen như lông quạ, tầm mắt ướŧ áŧ và gợi cảm của anh nhìn xuống.
Cổ tay thon thả trắng nõn của Khương Nùng vẫn còn đang đặt trên bắp đùi rắn chắc của anh: “Anh có muốn, đi tìm bà ấy không?”
Hai chữ bà ấy này vô cùng khó hiểu, không hề đề cập đến tên họ.
Khương Nùng biết được một ít nội tình từ miệng của Phó Thu Sinh, cũng biết mẹ ruột của anh vẫn còn sống trên đời này, với thế lực của Phó gia, muốn tìm ai đó trong biển người mênh mông này không phải là chuyện khó.
Huống chi bây giờ đã không còn ai có thể dễ dàng áp chế anh.
Gương mặt tuấn mỹ của Phó Thanh Hoài hơi nghiêng, trong ánh sáng lờ mờ càng làm nổi bật lên hình dáng của anh, yên tĩnh hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Người phụ nữ đó cầm tiền của Phó gia, đủ để sống vinh hoa phú quý cả đời ở nước ngoài, ngay thời khắc bà ta thực hiện khế ước đó, đã không còn duyên phận mẹ con với anh Ba nữa.”
Trong lời nói của Phó Thanh hoài, anh đã biết mẹ mình đang sống ở đâu, không đến gặp bà là bởi vì đã buông xuống chấp niệm thời non trẻ.
Khương Nùng thấy anh không né tránh nói về chuyện này, có chút ngạc nhiên: “Bà ấy là người như thế nào?”
“Rất dịu dàng.” Người mẹ trong ký ức của Phó Thanh Hoài là một người phụ nữ còn rất trẻ, bà không thích mặc sườn xám, nhưng do bị ép buộc bởi truyền thống và quy củ, bình thường khi ở trong nhà cũ, đều mặc một bộ sườn xám trắng thêu hoa nhài vàng đã được cải tiến kiểu dáng, thích khảm ngọc trai lên đường viền, cũng thích đeo vòng cổ ngọc trai ba tầng.
Khi đó anh còn nhỏ, thấy mẹ thích ngọc trai, anh thường thay đổi rất nhiều cách để tặng cho bà.
Khương Nùng nghe xong, suy nghĩ một hồi rồi dịu dàng nói: “Thì ra anh Ba đưa hoa tai ngọc trai cho em là học được cách dỗ người ở đây.”
Phó Thanh Hoài cúi đầu nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sáng rực, giống như được bao phủ bởi ý cười rất nhạt: “Khi đó không phải anh muốn dụ dỗ em, chỉ là anh cảm thấy em cực kỳ giống bảo vật được cất giấu trong lầu cao, để cho anh Ba bắt gặp, tình cảm khó mà không chế, muốn xem em như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay.”
Anh muốn tặng quà cho Khương Nùng, liền nghĩ ngay đến hoa tai bằng ngọc trai trắng, cảm thấy chúng rất hợp với khuôn mặt của cô.
Lỗ tai Khương Nùng lập tức đỏ lên, cũng chăm chú nhìn Phó Thanh Hoài, nghĩ thầm, một người như anh, chỉ cần đồng ý nói mấy lời âu yếm, thì không có một người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn mà si mê anh.
Cúi người đến gần, mùi thuốc mỡ trên cánh tay trái đã tan vào trong không khí.
Phó Thanh Hoài hôn lên tai và sau gáy cô một hồi, rồi mới cầm áo sơ mi ở mép giường lên mặc vào, cài từng cúc áo từ dưới lên, vuốt thẳng những nếp nhăn trên làn vải, sau đó đứng dậy, nói với Khương Nùng đang mệt lả nằm trên gối: “Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa đi, anh Ba ra ngoài mua bánh bát trân về cho em ăn.”
Trước đó nói là để cho Lương Triệt đi, bây giờ anh đổi ý rồi.
Tiết trời mùa xuân se lạnh, Phó Thanh Hoài khoác chiếc áo cashmere màu đen đi ra cửa, mấy vị thư ký cũng đi theo, trong đó Lương Triệt xung phong nhận việc dẫn đường, anh ta đã từng vì mua kẹo tuyết lê chính tông mà đội mưa cả đêm chạy khắp ba con phố ở Bắc Thành.
Cho nên rất quen thuộc với mấy cửa hiệu lâu đời ở đây, đường đi cũng thuộc nằm lòng.
Sương lạnh buổi sáng sớm sắp tan, một cửa hàng bánh ngọt ở khu Bắc Thành vừa mở cửa đã đón tiếp một vị khách quý.
Bà chủ là một người phụ nữ trung niên cao gầy, qua cửa kính nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen sang trọng dừng lại bên kia đường, tưởng là đi ngang qua, ai ngờ có người xuống xe, thư ký mở cửa xe cho người ngồi ở ghế sau.
Từ xa bà nhìn thấy một người đàn ông dáng dấp cao lớn bước xuống, anh đi rất chậm, mặt mũi có chút mông lung không rõ trong làn sương sớm mỏng manh, cho đến khi anh tiến lại gần hơn, bà mới phát hiện thì ra là một người đàn ông tuấn mỹ hiếm thấy, khiến người ta nhìn một lần liền muốn nhìn thêm lần nữa. Anh cũng không trốn tránh ánh mắt của người khác, ngón tay như ngọc hờ hững phủi giọt nước vừa nhỏ xuống vai anh từ trên mái hiên. Đi đến trước cửa sổ thuỷ tinh hỏi: “Có bán bánh bát trân dùng phục linh và hạt sen để làm hay không?”
Bà chủ mất nửa ngày mới lấy lại tinh thần, tay chân luống cuống gật đầu: “Có.”
“Cho tôi một phần.” Sau đó lướt qua các loại bánh ngọt cổ điển mới ra lò đang trưng bày trong cửa hàng, chậm rãi dựa theo bảng tên mà bảo bà chủ gói lại mỗi loại một phần.
Loại anh chọn đều thiên về khẩu vị ngọt và mềm, bà chủ cũng là phụ nữ nên dễ dàng đoán ra hơn phân nửa là mua cho con gái.
Vì vậy nhanh chóng gói lại, còn nhiệt tình giới thiệu: “Cậu có lấy bánh quế hoa không? Bánh của nhà tôi làm từ gạo nếp và mật ong nguyên chất lấy từ trên núi, ăn không ngấy.”
Vốn tưởng rằng anh sẽ lấy một phần, không ngờ anh chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua một cái, rồi lấy bánh hoa hồng ở bên cạnh.
Anh mua không ít, bánh ngọt trong cửa hàng hầu như sắp bị anh bao thầu, từ lúc bà chủ khai trương làm ăn tới nay, đây là lần đầu tiên đυ.ng phải một nhân vật lớn như thế này tự mình đến mua, nghĩ thầm chuyện như thế này chắc cũng chỉ có trên phim ảnh mới thấy, trước khi tính tiền, bà còn chủ động xách một phần bánh quế hoa vuông vức coi như là quà khuyến mãi.
Không ngờ anh lại hoàn toàn không nhận, gương mặt tuấn mỹ hơi ngước lên, đôi môi mỏng khẽ cất giọng trầm tĩnh: “Vợ tôi bị dị ứng với hoa quế.”
Lúc này bà chủ mới chợt hiểu, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ, ngay cả khi người nọ đi rồi, bà vẫn còn đứng ở cửa nhìn theo, cho đến khi nhân viên sau bếp đi đến tò mò hỏi: “Chị, bên ngoài có cái gì hả?”
Bà chủ chỉ chỉ vào đồng hồ đeo tay, đúng bảy giờ, không hơn không kém.
“Có một người đàn ông dáng dấp còn đẹp hơn minh tinh tới mua bánh bát trân cho bà xã, sáng sớm thế này, tôi cá là ba ngày sau anh ta sẽ quay lại.”
Nhân viên nghe vậy càng tò mò: “Tại sao lại là ba ngày?”
….
Phó Thanh Hoài mua rất nhiều loại bánh với nhiều hương vị khác nhau, Khương Nùng hoàn toàn không ăn hết, cô chọn những chiếc bánh ngọt hơn để ăn trước, phần còn lại liền cất vào trong tủ lạnh để bảo quản, nhưng nếu không thể ăn hết trong vòng ba ngày, mùi vị sẽ không còn ngon nữa.
Cô cố gắng ăn nhiều hơn một chút, ăn sau bữa ăn chính.
Phó Thanh Hoài ở bên cạnh nói: “Ăn không hết thì cứ để hư, anh Ba sẽ mua cái khác cho em.”
Trong miệng Khương Nùng ăn đồ ngọt, nhưng trong lòng lại càng ngọt ngào hơn.
Gần đây, tiết trời mùa xuân se lạnh đã dần trở nên ấm áp hơn, cả hai người đều không bước ra khỏi nhà cũ, đôi mắt như nước mùa thu nhìn cái gì cũng đều màu đỏ, mặc dù đã nhạt đi đôi chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cô ở nhà dưỡng thương cùng với Phó Thanh Hoài, bên phía bệnh viện cũng không tiện đến.
Cũng may thời gian phẫu thuật tiếp theo của Quý Như Trác đã được ấn định vào nửa tháng sau, thời gian cũng còn kịp.
Buổi chiều cuối tuần.
Khương Nùng tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, từ trong tấm chăn nhung màu xanh thẫm ngồi dậy, mái tóc dài buông xõa, đôi mắt trong veo bên dưới hàng mi như cánh bướm mở ra, liền nhìn thấy bánh bát trân mới toanh đặt trên bàn, được bọc trong lớp giấy gói tinh xảo, còn in nhãn hiệu của một cửa hàng lâu đời.
Nhìn là biết Phó Thanh Hoài lại ra ngoài mua cho cô, Khương Nùng nhìn chăm chăm một hồi, đôi chân trắng như tuyết trượt xuống mép giường, đứng dậy đi tìm giày.
Vì thời tiết ấm áp, cô không mặc áo khoác chỉ thay một chiếc váy dài bằng tơ lụa màu xanh rồi đi ra ngoài, đúng lúc gặp Lương Triệt đang bưng một cái khay gỗ đi ngang qua, phía trên chất đầy chai rượu, xì gà và những thứ linh tinh khác.
Khương Nùng gọi anh ta lại hỏi: “Của ai vậy?”
Không bàn đến việc Phó Thanh Hoài đang dưỡng thương, mà là anh đã đồng ý với cô sẽ cai thứ này, nếu thực sự chạm vào.....
Lương Triệt thấy cô hiểu lầm, liền vội vàng giải thích: “Là của mấy người Sở Tuy và Thương Nhạc Hành, biết cánh tay của Phó tổng bị thương nên chạy tới đây xem, nhưng chê nước trà nhạt nhẽo quá, nhất quyết đòi uống một ly, còn Phó tổng thì nửa giọt cũng không đυ.ng đến.”
Lúc này sắc mặt của Khương Nùng mới tốt hơn một chút, lại hỏi: “Phó Thanh Hoài đâu?”
“Trong vườn hoa sơn trà, đều đang tụ tập ở đó”
Lương Triệt quan sát cô rồi thấp giọng nói.
Mấy ngày gần đây Khương Nùng đã hình thành thói quen ngủ trưa, Phó Thanh Hoài ra ngoài mua bánh bát trân cho cô trở về, thấy cô vẫn chưa dậy, do đó trong lúc rảnh rỗi liền nảy sinh ý định trồng hoa, đúng lúc đám người trong giới Bắc Kinh cũng có mặt ở đây, liền cùng nhau ra sau vườn.
Lúc đi tới, từ xa đã nhìn thấy Yến Hàng đang cật lực lấp đất, đổ mồ hôi trán, vài lọn tóc lòa xòa trước mắt, khuôn mặt trắng trẻo dưới ánh mặt trời trông rạng rỡ hơn không ít.
Thấy cô đến, Yến Hàng đã lâu không xuất hiện rất tự nhiên chào hỏi: “Em gái tiên tử.”
Khương Nùng mỉm cười, coi như có qua có lại, nhẹ giọng hỏi: “Gần đây đang bận gì sao?”
Yến Hàng và cô cũng có chút quen thuộc, dù sao cũng đã từng làm tài xế riêng cho cô một thời gian, anh ta tùy ý ném cái xẻng qua một bên, bàn tay với những khớp xương có lực bưng nước lên uống, một lúc sau mới nói: “Tôi vừa ném một hạng mục vào thùng rác, mới bị đuổi khỏi nhà đây.”
Đổng sự trưởng Yến sợ Phó Thanh Hoài trả hàng, liền triệu hồi thằng con bất hiếu về nhà hung hăng dạy dỗ một hồi.
Không những chỉ thẳng vào mặt mắng anh ta là đồ tiểu bạch kiểm, còn đóng băng hết thẻ tín dụng, chỉ vì tránh đầu sóng ngọn gió mà đuổi anh ta ra khỏi nhà không thương tiếc.
Yến Hàng hoàn toàn không có hứng thú với việc làm ăn kinh doanh, lần này cũng ngã bài nói thật với Phó Thanh Hoài.
Cho dù đóng băng thẻ tín dụng cũng chẳng hề gì, đám hồ bằng cẩu hữu còn xếp hàng đưa tiền cho anh ta xài, Yến Hàng không thèm quan tâm, chỉ không muốn học nữa, bây giờ vui vẻ phục vụ Phó Thanh Hoài như cung phụng tổ tông, chờ thời hạn ba năm kết thúc thôi.
Khương Nùng chỉ có thể nói ai cũng có chí hướng riêng, làm cậu ấm cũng không có gì không tốt.
Yến Hàng được an ủi, liền thở dài nói: “Chỉ có em gái tiên tử là hiểu anh.”
Sau đó Khương Nùng tiếp tục đi về phía trước, tới bên cạnh Phó Thanh Hoài, thấy tay trái của anh không tiện, tưới nước cho hoa xong liền ngồi xuống ghế, Sở Tuy ở bên cạnh châm một điếu xì gà, nhìn rất có phong thái của một tên gian thần: “Anh Ba, làm một điếu?”
Khóe mắt Phó Thanh Hoài đã nhìn thấy bóng dáng đang đi đến của Khương Nùng, nhếch đôi môi mỏng cười: “Hỏi chị dâu cậu đi, có cho hay không.”
Sở Tuy cũng không dám hỏi, tự giác thu tay về.
Thương Nhạc Hành ở bên cạnh nhìn anh ta lắc đầu, híp đôi mắt phượng cười cười: “Không ngờ anh Ba cũng có một ngày bị vợ quản nghiêm như vậy, thật là mở rộng tầm mắt.”
Khương Nùng bảo vệ danh tiếng cho Phó Thanh Hoài, trên môi nở một nụ cười ôn hòa: “Bình thường tôi cũng không để ý, chỉ là gần đây anh ấy bị thương nặng, bác sĩ căn dặn phải kiêng cử những thứ này.”
Sở Tuy tựa vào lưng ghế, cà lơ phất phơ tiếp lời: “Chị dâu đừng lo lắng, chờ cánh tay anh Ba khỏe hẳn rồi bảo anh ấy bóp ly thủy tinh cho chị xem.”
Anh ta công khai trêu chọc, người bên cạnh nghe thấy đều bật cười.
Rốt cuộc thì cánh tay của Phó Thanh Hoài làm thế nào mà bị thương, người ở đây đều biết nội tình, đều nắm bắt cơ hội ngàn năm một thuở này, sẽ không buông tha.
So với Khương Nùng nhất thời đỏ mặt, Phó Thanh Hoài có vẻ đặc biệt thong dong, nhàn nhã trắng trợn không kiêng nể ai mà thiên vị cô: “Chị dâu cậu da mặt mỏng, nếu chọc cô ấy giận, sợ là sẽ khó dỗ.”
Sợ Tuy nheo nheo đôi mắt hồ ly, cười khoa trương.
Khương Nùng hối hận vì đã đến đây gặp khách, hoàn toàn không thể chống đỡ sự trêu chọc có chủ ý của nhóm người này, đôi mắt như nước hồ thu hung hăng trừng Phó Thanh Hoài, người vẫn đang đùa nghịch cành lá của cây sơn trà bên cạnh, cũng may sự xuất hiện của Lương Triệt đã phá vỡ bầu không khí:
“Thái thái, Mai Thời Vũ đến rồi.”
….
Vì cô không tiện ra ngoài nên Mai Thời Vũ đã được mời tới nhà cũ Phó gia để bàn công việc.
Khương Nùng mượn cơ hội hoàn mỹ này để thoát thân, năm phút sau cô đã trở lại sảnh chính để tiếp khách, liền nhìn thấy Mai Thời Vũ trong bộ tây trang thêu đắt tiền ngồi trên ghế, không được bao lâu, anh ta lại thay đổi tư thế.
Thấy hành động kỳ lạ của anh ta, Khương Nùng vừa bước vào liền tò mò hỏi: “Trên ghế có kim đâm anh sao?”
Hôm nay Mai Thời Vũ ăn mặc rất long trọng, có thể so sánh với buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên ở đài Tân Văn, chỉ là bốn bề vắng lặng, anh ta thành thật nói với Khương Nùng: “Giúp tôi chọn một vị trí tuyệt hảo có tầm nhìn tốt đi, nói không chừng lúc ông chủ lớn đi ngang qua có thể nhìn thấy tôi.”
“——“
Đám ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh đều đang ở sau vườn, coi như có ngồi ngoài cửa cũng không nhìn thấy.
Không đợi Khương Nùng nói chuyện, Mai Thời Vũ đã đưa cho cô tư liệu của chủ đề được chọn để quay cho kỳ sắp tới của tiết mục Lắng Nghe. Sau khi Khương Nùng bị xử phạt, mặc dù anh ta tạm thời đảm nhiệm chức vị tổng sản xuất, nhưng mỗi kỳ đều phải đưa cô xem qua trước mới được.
“Điều tra trong đài sắp kết thúc rồi, chỉ là Quách Thi vẫn không ngừng gửi đơn khiếu nại đến phòng làm việc của trưởng đài, vẫn khăng khăng cắn chặt cô có giao dịch sắc quyền với ông chủ lớn, ngay cả tiết mục Lắng Nghe này cũng không sạch sẽ.”
Mai Thời Vũ đã âm thầm đi cảnh cáo, nhưng vô dụng, khi bị ép buộc anh ta lại viết bài xin lỗi đăng trên mạng.
Ngưng lại một chút, nhìn lướt qua gò má trắng muốt hơi cúi xuống của Khương Nùng, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh lật xem tài liệu, anh ta hiếm khi thu hồi lời nói ác độc, lười biếng nhắc nhở cô: “Nhận được điện thoại của cô bảo tới đây bàn công việc, suýt chút nữa tôi tưởng mình nghe nhầm—— cô cứ như vậy mà vào sống ở đây sao?”
Khương Nùng lại đưa mắt nhìn anh ta lần nữa, nhẹ giọng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Mai Thời Vũ chỉ chỉ xung quanh: “Đây là Phó trạch đó, nghe nói phong thủy nuôi người rất tốt, không ít người chỉ cần tới đây ăn nhờ ở đậu mấy năm, ra ngoài cũng có thể mượn chút vận thế của Phó gia.”
Ở trong mắt Mai Thời Vũ, Khương Nùng cực kỳ giống ‘ở trong phúc mà chẳng biết hưởng phúc’, vẻ mặt cô có mấy phần mờ mịt: “Cũng tốt.”
Mai Thời Vũ: “——-“
Khương Nùng cười cười, nhẹ giọng bổ sung thêm một câu: “Tôi cho anh xem một thứ.”
Mai Thời Vũ ngồi trên ghế không động đậy, hiển nhiên cho rằng Khương Nùng thân là tình nhân nhỏ được ông chủ lớn bao nuôi, có thể vào đây ở, sau này địa vị trong giới Bắc Kinh coi như đã hoàn toàn vững chắc, chỉ cần cô ra ngoài nói đã vào trong nhà cũ Phó gia ở mấy năm, sẽ có rất nhiều người kính trọng cô.
Nói cho dễ hiểu, chính là người càng có quyền cao chức trọng, người ta sẽ càng tò mò trên người Khương Nùng có điểm nào có thể hấp dẫn được gia chủ Phó gia, còn được mời vào cửa.
Mai Thời Vũ chờ một hồi, còn tưởng Khương Nùng muốn cho anh ta giám định và thưởng thức đồ cổ hay châu báu gì đó.
Đến khi cô quay lại, trên những ngón tay nhỏ nhắn đang cầm một cái hộp gỗ tinh xảo khắc hoa sơn trà.
Dừng lại bên cạnh, sau đó chậm rãi đưa tới, cười khẽ nói: “Anh xem đi——”
Ánh mắt nghi ngờ của Mai Thời Vũ đảo qua, rồi đột ngột đáp xuống giữa không trung.
Trong chiếc hộp Khương Nùng đang cầm trên tay có một tờ giấy chứng nhận kết hôn rực rỡ.
Trong khi Mai Thời Vũ đứng hình mất mấy giây, cô liền mở ra cho anh ta nhìn cẩn thận, tên và ngày tháng trên giấy chứng nhận vô cùng rõ ràng.
Một hồi lâu sau, cuối cùng Mai Thời Vũ cũng tìm lại được khẩu âm Quảng Đông rời rạc của mình từ trong khϊếp sợ: “Cô và Phó gia chủ… đã sớm lĩnh chứng kết hôn?”
Khương Nùng gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
Giọng nói của Mai Thời Vũ giống như đang cố gắng rặn ra từng chữ, suýt chút nữa ngồi không vững trên ghế: “Lần bị hen suyễn đó?”
Khương Nùng im lặng ngầm thừa nhận, dù sao trên giấy chứng nhận kết hôn cũng có đề rất rõ ràng ngày tháng.
Mai Thời Vũ đột ngột đứng lên, rồi lại ngồi xuống, sau đó bưng tách trà bên cạnh nên uống, đầu óc vô cùng hỗn loạn, một giây trước đó anh ta còn cho rằng Khương Nùng chỉ là một tình nhân, ai ngờ suy nghĩ nửa ngày, thì ra là bọn họ tự mình đa tình.
Người ta danh chánh ngôn thuận, đường đường chính chính là chủ mẫu Phó gia, với thân phận này, đi tới đâu mà chẳng có người cúi lạy.
Khương Nùng nhìn cần cổ vì kích động mà đỏ bừng bên trong cổ áo chỉnh tề của Mai Thời Vũ, quan tâm hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Mai Thời Vũ cũng coi như nhìn thấy quá nhiều cảnh đời, bình tĩnh hít một hơi thật sâu: “Khương Nùng.”
Đột nhiên trở nên trịnh trọng, còn gọi tên cô.
Khương Nùng hoang mang Chớp chớp mắt: “Hả?”
Mai Thời Vũ tiếp tục hít một hơi thật sâu rồi nói: “Người chủ trì hôn lễ của cô phải là tôi—-“
Khương Nùng đang cầm giấy chứng nhận kết hôn, thoải mái đồng ý: “Được.”
Tâm trạng của Mai Thời Vũ trước khi đến và sau khi đi hoàn toàn khác nhau, tự nhiên thấy ngôi nhà cũ có cảm giác ấm áp lạ lùng, anh ta cũng không nán lại lâu, sau khi uống xong tách trà, liền bị Đông Chí gọi điện thúc giục trở về đài Tân Văn.
Tiễn khách xong, Khương Nùng đặt giấy chứng nhận kết hôn trở lại bàn trang điểm bên trong phòng.
Không lâu sau, bên phía Phó Thanh Hoài cũng giải tán, anh thong thả quay trở lại, vừa vào cửa đã thấy cô ngồi bên cạnh bàn ăn bánh ngọt như một đứa trẻ, cắn một miếng bánh rồi uống một hớp trà xanh để giải ngấy.
Bước chân Phó Thanh Hoài dừng lại, vui vẻ nhìn một hồi, bóng người mới chầm chậm đi tới.
“Vị táo đỏ này nồng quá.” Khương Nùng ngửi được mùi hương nhang quen thuộc, đợi khi gương mặt tuấn mỹ tới gần, liền dùng đầu ngón tay bẻ một miếng bánh ngọt đưa đến miệng anh, ôn nhu nói: “Có phải rất ngọt hay không?”
Phó Thanh Hoài cũng phối hợp ăn, rồi mượn bàn tay trắng trẻo của cô bưng trà lên uống.
Rõ ràng là anh không thích đồ ngọt, chỉ yêu thích vị ngọt trong miệng cô, sau khi làm ướt môi và lưỡi, liền chồm tới hôn cô.
Khương Nùng đã quen với việc đưa tay lên sờ vết thương được bảo dưỡng mấy ngày nay của anh, dưới sự khúc xạ của ánh sáng bên ngoài cửa sổ, chiếc nhẫn kim cương màu hồng trên ngón áp út của cô lấp lánh rực rỡ, vô cùng tinh xảo đẹp mắt.
Hàng mi cong cong của cô khẽ chớp, hình như cô đã thực sự nhìn thấy màu hồng.
Phó Thanh Hoài dịu dàng nắm lấy tay cô, hôn lên viên kim cương màu hồng phấn hơi lạnh: “Nùng Nùng mang nó không rời, xem ra là thích chiếc này hơn?”
Chiếc nhẫn của chủ mẫu cô chỉ đeo một lần, không phải Khương Nùng không thích, bị anh hôn từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, hơi thở ẩm ướt nóng bỏng dán vào da thịt cô, khiến mặt cô nóng bừng, cô bị phân tâm, vừa phải để ý xem bên ngoài có người hay không, giọng nói như chuông ngân từ từ vang lên: “Đều mang cả.”
Phó Thanh Hoài áp trán mình vào trán cô, giọng nói cũng dần trở nên trầm khàn thu hút: “Hửm?”
Khương Nùng bị sắc đẹp trước mặt mê hoặc, chủ động cởi mấy cúc áo trước ngực, chiếc nhẫn tổ truyền màu xanh ngọc bích vừa vặn rơi xuống xương quai xanh của cô đúng một tấc, dán sát vào da thịt mượt mà của cô.
Phó Thanh Hoài nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm tròn mười giây, lại muốn hôn cô, cánh tay không bị thương của anh dễ dàng vòng qua eo cô, kéo cô vào sát hơn, lúc gương mặt tuấn mỹ đẹp đẽ cúi xuống, trái tim Khương Nùng càng nóng hơn, cố gắng nói: “Anh Ba nhẹ một chút.”
Phó Thanh Hoài không trả lời, ôm lấy cơ thể mềm mại không xương của cô lên, bánh ngọt trên bàn không ai ăn, anh không chút vội vã bước đến chiếc ghế sofa màu mực sang trọng, chỉ trong nháy mắt, những ngón chân như trân châu của Khương Nùng nhạy cảm cong lên.
Cô không biết chiếc nhẫn tổ truyền rơi đi đâu, hoặc là lăn đến chỗ nào đó bên dưới lớp quần áo.
Lúc toàn thân Khương Nùng ướt đẫm mồ hôi, Phó Thanh Hoài liền ôm lấy cô, rồi thì thầm bên tai cô: “Không cho cậy mạnh.”
Khương Nùng mở mắt ra, đôi mắt màu nước mông lung nhìn chằm chằm ngũ quan tinh xảo như được độ một lớp ánh sáng nhu hoà trong bóng tối, muốn nói cánh tay anh vẫn còn đang bị thương đấy, lại càn quấy thành như vậy, còn phải thế nào mới cho cậy mạnh?
Vừa mới hé miệng, Phó Thanh Hoài liền hôn xuống, lần này anh dùng sức mυ"ŧ lấy hai cánh môi cô, thấp giọng nói: “Anh Ba tỉ mỉ thưởng thức, cảm thấy mỹ nhân âm của em…thích hợp kêu ở trên giường hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.