Chương 12: Ôm được mỹ nhân về
Kim Họa
30/01/2024
Phòng trà bị bình phong thủy tinh ngăn ra thành hai không gian riêng biệt, ngồi trên ghế salon bên ngoài, đầu tiên Sở Tuy nghe được mấy chữ "Sĩ nữ đồ", đôi mắt hồ ly của anh ta cười như không cười, nhìn Lương Triệt không tiếng động dùng khẩu hình miệng nói ra hai chữ sơn trà, sau đó chỉ chỉ về phía bình hoa xanh thẫm trên góc bàn trà, bên trong cắm đầy hoa sơn trà trắng tinh khiết mềm mại.
Xuyên qua những cành cây quấn vào nhau rối rắm, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Phó Thanh Hoài sau tấm bình phong.
Ngay sau đó, lại nghe được một câu: "Lấy thân báo đáp cũng được sao?"
Giọng nói được đè xuống cực thấp, giống như bị ngăn cách bởi núi non sương mù, khiến người ta không phân biệt rõ chữ thân mà đôi môi mỏng đó nói ra —— là chỉ mỹ nhân âm?
Hay là ám chỉ điều gì khác.
Một lúc sau.
Phó Thanh Hoài uể oải đứng dậy, bước qua bình phong chậm rãi đi ra ngoài.
"Cậu mới vừa nói tập đoàn Hằng Lâm có cái gì hợp tác?"
Anh thờ ơ nhắc tới câu chuyện giữa chừng bị một cuộc điện thoại cắt ngang, khiến Sở Tuy thu lại vẻ mặt vốn khá hài hước của mình, nói chuyện chính sự quan trọng hơn:
"Giám đốc điều hành Ôn Lễ Tắc của Hằng Lâm muốn giành được thị trường đầu tư năng lượng mới ở nước ngoài, khẩu vị lớn lại độc, bây giờ nuốt không trôi nên muốn mượn thế."
Trong cái giới này ở Bắc Kinh, không người nào có thể thay thế địa vị thâm căn cố đế cả trăm năm của gia tộc Phó thị ở Lịch Thành.
Ôn Lễ Tắc đến đây là để xin Phật bảo hộ, điều kiện hợp tác đưa ra cũng vô cùng thể hiện thành ý, Sở Tuy giống như nhớ ra chuyện gì thú vị, không khỏi cười nói:
"Ôn Lễ Tắc năm xưa gia cảnh bần hàn, dựa vào đầu cơ và luồn cúi mới phát triển việc kinh doanh, sống độc thân một mình đến nay, ngược lại có một cô em họ rất được cưng chiều làm công việc chủ trì ở đài Tân Văn..."
Phó Thanh Hoài chậm rãi bưng trà lên, đường nét trên gò má tuấn mỹ rất trầm tĩnh.
"Cậu thích trêu chọc người chủ trì như vậy ư?"
Sở Tuy nhìn anh, kỳ quái nói:
"Bên phía Ôn Lễ Tắc còn muốn thay em họ mình tranh thủ một cơ hội phỏng vấn cậu."
Đôi môi mỏng dính chút nước trà của Phó Thanh Hoài càng thêm mấy phần đẹp đẽ, nhưng lời lẽ thoát ra khỏi nó lại cực kỳ lãnh đạm:
"Không có hứng thú."
Dứt lời.
Anh đặt tách trà xuống, lên tiếng bảo Lương Triệt đi chuẩn bị xe trở về Lịch Thành.
Thấy người nào đó ở chỗ này không tới nửa đêm đã bỏ về trước, loại công tử thường xuyên trà trộn ở mấy chỗ phong nguyện như Sở Tuy nhìn một giây liền hiểu, khóe miệng nhếch lên cười ngả ngớn:
"Chỉ vì một cuộc điện thoại, mà đi suốt đêm từ Tứ Thành trở về một thành phố khác, thật là lãng mạn nha."
Lãng mạn?
Thư ký ở bên cạnh không hiểu, liền hỏi công tử bột Sở gia:
"Tuy tổng, không phải ngài vừa mới nói chuyện hợp tác của tập đoàn Hằng Lâm với gia chủ Phó gia sao?"
Sở Tuy trợn mắt nhìn anh ta: "Bổn công tử nổi tiếng đa tình, sao có thể có cấp dưới không hiểu phong tình như cậu chứ?"
Ghét bỏ xong, làm như không để ý tới biểu tình đau răng của thư ký, anh lười biếng đi về phía cửa sổ thủy tinh sát đất, xuyên qua màn đêm đưa mắt nhìn theo cái bóng đổ dài của Phó Thanh Hoài đi vào bên trong xe, nói:
"Một nơi như Phó gia coi quy củ lớn bằng trời, coi trọng nhất là di huấn của gia tộc... Hiện giờ cậu ấy ngồi ở vị trí đó, không thể cả đời không chọn một đương gia chủ mẫu, cứ chờ xem gia chủ nhà họ Phó của chúng ta khi nào mới ôm được mỹ nhân về."
Thư ký men theo tầm mắt của anh, rướn cổ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Dưới bóng đêm, bóng dáng chiếc Rolls-Royce đã không còn ở bên đường.
-
Tại Lịch Thành, sáng sớm trời đã mưa.
Khương Nùng kết thúc phát sóng ở đài Tân Văn, còn chưa ra khỏi tòa nhà đã bị Lộ Ương phái vệ sĩ mời cô đến khách sạn.
Cô nằm trên ghế sofa trong phòng Tổng Thống xa hoa ngủ một đêm, điện thoại di động đã sớm hết pin, sau khi bị tiếng mưa rơi đánh thức, cô đến ngồi trước cửa sổ thủy tinh sát đất, bốn năm giờ, nhìn màn sương lạnh lẽo dày đặc biến cửa kính trong suốt nhẵn nhụi thành một bức tranh sơn thủy mờ nhạt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Cho đến khi tiếng quẹt thẻ mở cửa vang lên.
Lộ Ương kết thúc công việc quay phim suốt đêm ở đoàn phim, đạp lên đôi giày cao gót tám phân đi vào, thấy Khương Nùng vẫn còn ở đây, chân mày xinh đẹp nhíu lại cũng giãn ra:
"Cứ tưởng cô đã đi rồi."
Câu nói vừa dứt.
Lộ Ương đứng giữa phòng khách hoa mỹ nhìn thẳng vào đôi mắt thuần khiết của Khương Nùng, không khỏi hắng giọng một tiếng:
"Tôi mời cô ăn cơm."
Sau đó, lại tự hỏi tự trả lời:
"Đồ ăn Trung Quốc hay đồ ăn tây? Hải sản của khách sạn này mùi vị không tệ... tôm hùm Úc đi kèm với một chai vang trắng Chablis, tuyệt."
"Lộ tiểu thư."
Thanh âm ôn hòa của Khương Nùng cắt ngang sự sắp xếp của Lộ Ương, bàn tay trắng nõn chống lên đầu gối chậm rãi đứng dậy, giọng nói cũng theo sau đó:
"Rất xin lỗi, tôi đã nhìn thấy tờ giấy chẩn đoán của cô kẹp trong cuốn tự truyện, ung thư giai đoạn cuối tốt nhất nên cai thuốc bỏ rượu."
Lộ Ương rõ ràng là chay mặn gì cũng không kiêng kị, bị Khương Nùng chỉ thẳng ra, ngược lại cũng không bối rối.
Đôi môi tô son đỏ rực cong lên: "Kiêng kị để làm gì, tôi lại không có ý định sống lâu trăm tuổi."
Khương Nùng không trả lời, mà cầm cuốn sách đang đặt trên sofa lên, đi tới trước mặt Lộ Ương.
Cô đồng ý ở lại đây đợi một đêm dĩ nhiên là vì để vật về chủ cũ.
Lộ Ương cầm lại, dùng móng tay tinh xảo khều khều bìa sách cứng lạnh lẽo, nghĩ tới điều gì đó rồi lại hỏi:
"Chỉ một mình cô thấy?"
Khương Nùng nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng sáng tỏ, Lộ Ương điều động nhân lực giữ cô lại khách sạn, là sợ cái gì.
Là một nữ minh tinh hàng đầu giới giải trí như cô ấy, nếu căn bệnh nan y của bản thân bị phơi bày ra bên ngoài, không nói đến việc nó sẽ gây chấn động như thế nào, còn sẽ ảnh hưởng đến những đại ngôn mà cô ấy đại diện...
Lúc này, ánh mắt của đại minh tinh Lộ đang nhìn cô chằm chằm, hỏi:
"Cô không có gì muốn hỏi à?"
Đôi mắt long lanh của Khương Nùng lướt qua gương mặt trang điểm khá đậm của Lộ Ương, từ thần thái đến đôi môi dị thường diễm lệ, nhìn thế nào cũng không giống như một người đang mắc bệnh nan y thời kỳ cuối.
Có lẽ là do trang điểm, cô khẽ cúi mặt, nhẹ giọng hỏi:
"Là bởi vì hút thuốc sao?"
Lộ Ương không ngờ Khương Nùng nghĩ cả buổi, vậy mà lại tò mò cái này.
Cô cười, đá bay đôi giày cao gót màu đỏ, bàn chân trắng trẻo tinh xảo cứ như vậy đạp lên sàn nhà, giọng nói lười biếng:
"Cứ coi là vậy, người như chúng ta trong cái giới giải trí hỗn loạn này, vì một bộ phim phải tham gia không ít tiệc rượu, dính vào những thứ như rượu và thuốc lá cũng không có gì lạ, áp lực quay phim hàng năm ở đoàn phim lại lớn, mà cũng không cai được...thời gian dài."
Lộ Ương đưa tay lấy vòng kim cương trên cổ xuống, tùy ý ném về hướng bàn trà, nói thêm:
"Mắc bệnh gì đấy đều không có gì lạ."
Khương Nùng im lặng lắng nghe, gương mặt trong sáng thuần khiết có hơi hốt hoảng.
Lộ Ương hỏi: "Cô đang nghĩ gì vậy?"
Hàng mi cong của Khương Nùng khẽ chớp, nhìn qua Lộ Ương một lúc.
Bởi vì đang suy nghĩ chút chuyện nên khi mở miệng cũng nói chậm rãi hơn:
"Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến, có một người bạn thân thiết... mấy năm trước cũng giống như Lộ tiểu thư uống rượu hút thuốc không kiêng kị thứ gì, hút rất nặng..."
"Ồ."
Lộ Ương lấy kinh nghiệm phong phú của người từng trải nói cho cô biết:
"Nếu vẫn chưa cai, tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ."
Khương Nùng vuốt vuốt mi tâm, cố gắng xua đuổi suy nghĩ rợn tóc gáy ra khỏi đầu.
Có lẽ cô suy nghĩ nhiều quá.
Không khí yên tĩnh hồi lâu.
Lúc này Đái Lâm từ phòng bên ngoài gõ cửa đi vào, sắc mặt có hơi nóng nảy, liếc nhìn Khương Nùng, sau đó mới đi đến bên cạnh Lộ Ương, đè thấp giọng nói:
"Bảo bối à, sao điện thoại của ông chủ Sở Tuy mà em cũng kéo đen vậy, anh ta đánh tới đây rồi đấy——"
"Không kéo đen chẳng lẽ lưu lại để thông báo cho anh ta đến tham gia tang lễ của mình sao?"
Nếu Khương Nùng đã nhìn thấy giấy chẩn đoán bệnh ung thư, Lộ Ương nói chuyện cũng không cần che che giấu giấu làm gì nữa, cô ngửa gương mặt xinh đẹp thu hút hồn phách lên:
"Anh ta nói gì với chị?"
Đái Lâm cũng chỉ có thể than thở:
"Sở Tuy nói, sẽ cho em một cơ hội cuối cùng để nhận sai."
"Không cần, em và anh ta đã sớm cắt đứt rồi."
Lộ Ương hiểu rất rõ Sở Tuy là người có cuộc sống cá nhân rất phóng túng, sẽ không dễ dàng cải tà quy chính, cho nên không chút do dự từ chối tiếp tục làʍ t̠ìиɦ nhân của anh ta.
Khóe mắt nhìn thấy Khương Nùng đang an tĩnh nhìn mưa bụi bên ngoài cửa sổ thủy tinh để tránh hiềm nghi.
"Chủ bá Khương."
Khương Nùng nghe tiếng liền quay đầu lại, giống như không hề nghe thấy mấy lời Đái Lâm vừa nói:
"Vâng?"
Lộ Ương mặc một cái váy xanh xẻ tà lưng cao, đi đến bên cạnh cô, tinh tế quan sát một hồi, nói:
"Tôi nghĩ tới nghĩ lui, phải đưa cô thứ gì để làm phí bịt miệng."
Khương Nùng nở một nụ cười đặc trưng, nói:
"Lộ tiểu thư, trước đó cô giao việc chủ trì phỏng vấn cho tôi đã là phí bịt miệng tốt nhất rồi."
Thái độ cô nhu hòa nhưng lại kiên quyết giữ nguyên tắc của mình, uyển chuyển từ chối vòng tay châu báu mà Lộ Ương đưa tới.
Trước khi đi ra phòng.
Lộ Ương đứng trên sàn nhà lạnh như băng, sau lưng là cửa sổ thủy tinh bị những hạt mưa to bằng hạt đậu tạt vào lộp độp, không gian tranh tối tranh sáng, làm nổi bật vùng cổ và sườn mặt tái nhợt của cô, cũng làm nổi bật đôi môi đỏ tươi rực rỡ:
"Khương Nùng, tôi thiếu cô một khoản phí bịt miệng."
~
Trận mưa này đến không dữ dội nhưng lại kéo dài thật lâu, không phân biệt được ngày và đêm.
Lương Triệt cầm chiếc ô màu đen đứng bên ngoài biệt thự bấm chuông gần mười phút, đáng tiếc không có ai đáp lại, qua một lúc sau, mới đội mưa quay trở lại, đi tới cửa sổ chiếc Rolls-Royce màu đen đang đậu bên đèn đường.
Dưới màn mưa, Phó Thanh Hoài đang lười biếng tựa người vào ghế sau xe, gương mặt tuấn mỹ trong ánh sáng mờ tối như che giấu màn sương lạnh lẽo, hai tròng mắt khép hờ.
Lương Triệt nói: "Có thể Khương tiểu thư không có ở nhà."
Lời này thật sự đã khiến cho toàn bộ người đi cùng trong xe trầm mặc.
Phải biết rằng, mất cả đêm từ Tứ Thành trở về đây, lộ trình xa xôi không nói, kết quả là ngay cả cái bóng của Khương Nùng cũng không nhìn thấy, còn dầm mưa đợi cả tiếng đồng hồ.
Yến Hàng ngồi kế bên tài xế chơi xong một trận game, điện thoại di động đúng lúc khóa lại, duỗi lưng một cái nói:
"Điện thoại cũng không liên lạc được, cô ấy có thể ngủ lại nhà bạn hay không?"
Nhà bạn sao?
Lương Triệt liên tưởng đến nhà giám định đồ cổ họ Quý của Tàng Nguyệt, ban đầu chính anh ta đã giao phần tư liệu rõ như lòng bàn tay của Khương Nùng vào tay Phó Thanh Hoài.
Vừa nghĩ ra một ý tưởng, thì ở trong xe, thư ký ngồi hàng ghế thứ hai nhận một cuộc điện thoại, mấy giây sau cúp máy, nhìn về phía chỗ ngồi phía sau xin chỉ thị trước một bước:
"Phó tổng, bên phía nhà tổ có chút việc, bảo ngài trở về chủ trì đại cục."
Lông mi đen nhánh của Phó Thanh Hoài mở ra, không ai nói chuyện khiến không gian có vẻ yên tĩnh hơn, dường như chỉ nghe được tiếng mưa rơi tí tách nhỏ xuống từ cửa kiếng xe ô tô.
...
Mười phút sau.
Khương Nùng bước xuống xe taxi, đi về phía biệt thự với chiếc ô mượn từ khách sạn trên cổ tay mảnh khảnh, làn váy mỏng manh bị nước mưa làm cho ướt nhẹp rũ xuống từ vòng eo thon thả, nhìn nhỏ nhắn đến mức gầy yếu dễ dàng bị bẻ gãy, cũng trắng đến lóa mắt, cô không biết đã có người đến đây, cơn mưa cuối thu đã cuốn trôi mùi hương nhang thoang thoảng trong không khí lạnh giá.
Đi tới cửa bỗng dưng cô ngừng lại.
Lông mi Khương Nùng khẽ nhướng lên, nhìn thấy một con ốc sên nhỏ màu trắng bị thương đang cuộn mình ở góc tường, giống như lục bình dập dềnh trong cơn mưa.
Trông nó đáng thương một cách kỳ lạ.
Một lúc sau, cô cúi người xuống dịu dàng nhặt nó lên.
Xuyên qua những cành cây quấn vào nhau rối rắm, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Phó Thanh Hoài sau tấm bình phong.
Ngay sau đó, lại nghe được một câu: "Lấy thân báo đáp cũng được sao?"
Giọng nói được đè xuống cực thấp, giống như bị ngăn cách bởi núi non sương mù, khiến người ta không phân biệt rõ chữ thân mà đôi môi mỏng đó nói ra —— là chỉ mỹ nhân âm?
Hay là ám chỉ điều gì khác.
Một lúc sau.
Phó Thanh Hoài uể oải đứng dậy, bước qua bình phong chậm rãi đi ra ngoài.
"Cậu mới vừa nói tập đoàn Hằng Lâm có cái gì hợp tác?"
Anh thờ ơ nhắc tới câu chuyện giữa chừng bị một cuộc điện thoại cắt ngang, khiến Sở Tuy thu lại vẻ mặt vốn khá hài hước của mình, nói chuyện chính sự quan trọng hơn:
"Giám đốc điều hành Ôn Lễ Tắc của Hằng Lâm muốn giành được thị trường đầu tư năng lượng mới ở nước ngoài, khẩu vị lớn lại độc, bây giờ nuốt không trôi nên muốn mượn thế."
Trong cái giới này ở Bắc Kinh, không người nào có thể thay thế địa vị thâm căn cố đế cả trăm năm của gia tộc Phó thị ở Lịch Thành.
Ôn Lễ Tắc đến đây là để xin Phật bảo hộ, điều kiện hợp tác đưa ra cũng vô cùng thể hiện thành ý, Sở Tuy giống như nhớ ra chuyện gì thú vị, không khỏi cười nói:
"Ôn Lễ Tắc năm xưa gia cảnh bần hàn, dựa vào đầu cơ và luồn cúi mới phát triển việc kinh doanh, sống độc thân một mình đến nay, ngược lại có một cô em họ rất được cưng chiều làm công việc chủ trì ở đài Tân Văn..."
Phó Thanh Hoài chậm rãi bưng trà lên, đường nét trên gò má tuấn mỹ rất trầm tĩnh.
"Cậu thích trêu chọc người chủ trì như vậy ư?"
Sở Tuy nhìn anh, kỳ quái nói:
"Bên phía Ôn Lễ Tắc còn muốn thay em họ mình tranh thủ một cơ hội phỏng vấn cậu."
Đôi môi mỏng dính chút nước trà của Phó Thanh Hoài càng thêm mấy phần đẹp đẽ, nhưng lời lẽ thoát ra khỏi nó lại cực kỳ lãnh đạm:
"Không có hứng thú."
Dứt lời.
Anh đặt tách trà xuống, lên tiếng bảo Lương Triệt đi chuẩn bị xe trở về Lịch Thành.
Thấy người nào đó ở chỗ này không tới nửa đêm đã bỏ về trước, loại công tử thường xuyên trà trộn ở mấy chỗ phong nguyện như Sở Tuy nhìn một giây liền hiểu, khóe miệng nhếch lên cười ngả ngớn:
"Chỉ vì một cuộc điện thoại, mà đi suốt đêm từ Tứ Thành trở về một thành phố khác, thật là lãng mạn nha."
Lãng mạn?
Thư ký ở bên cạnh không hiểu, liền hỏi công tử bột Sở gia:
"Tuy tổng, không phải ngài vừa mới nói chuyện hợp tác của tập đoàn Hằng Lâm với gia chủ Phó gia sao?"
Sở Tuy trợn mắt nhìn anh ta: "Bổn công tử nổi tiếng đa tình, sao có thể có cấp dưới không hiểu phong tình như cậu chứ?"
Ghét bỏ xong, làm như không để ý tới biểu tình đau răng của thư ký, anh lười biếng đi về phía cửa sổ thủy tinh sát đất, xuyên qua màn đêm đưa mắt nhìn theo cái bóng đổ dài của Phó Thanh Hoài đi vào bên trong xe, nói:
"Một nơi như Phó gia coi quy củ lớn bằng trời, coi trọng nhất là di huấn của gia tộc... Hiện giờ cậu ấy ngồi ở vị trí đó, không thể cả đời không chọn một đương gia chủ mẫu, cứ chờ xem gia chủ nhà họ Phó của chúng ta khi nào mới ôm được mỹ nhân về."
Thư ký men theo tầm mắt của anh, rướn cổ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Dưới bóng đêm, bóng dáng chiếc Rolls-Royce đã không còn ở bên đường.
-
Tại Lịch Thành, sáng sớm trời đã mưa.
Khương Nùng kết thúc phát sóng ở đài Tân Văn, còn chưa ra khỏi tòa nhà đã bị Lộ Ương phái vệ sĩ mời cô đến khách sạn.
Cô nằm trên ghế sofa trong phòng Tổng Thống xa hoa ngủ một đêm, điện thoại di động đã sớm hết pin, sau khi bị tiếng mưa rơi đánh thức, cô đến ngồi trước cửa sổ thủy tinh sát đất, bốn năm giờ, nhìn màn sương lạnh lẽo dày đặc biến cửa kính trong suốt nhẵn nhụi thành một bức tranh sơn thủy mờ nhạt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Cho đến khi tiếng quẹt thẻ mở cửa vang lên.
Lộ Ương kết thúc công việc quay phim suốt đêm ở đoàn phim, đạp lên đôi giày cao gót tám phân đi vào, thấy Khương Nùng vẫn còn ở đây, chân mày xinh đẹp nhíu lại cũng giãn ra:
"Cứ tưởng cô đã đi rồi."
Câu nói vừa dứt.
Lộ Ương đứng giữa phòng khách hoa mỹ nhìn thẳng vào đôi mắt thuần khiết của Khương Nùng, không khỏi hắng giọng một tiếng:
"Tôi mời cô ăn cơm."
Sau đó, lại tự hỏi tự trả lời:
"Đồ ăn Trung Quốc hay đồ ăn tây? Hải sản của khách sạn này mùi vị không tệ... tôm hùm Úc đi kèm với một chai vang trắng Chablis, tuyệt."
"Lộ tiểu thư."
Thanh âm ôn hòa của Khương Nùng cắt ngang sự sắp xếp của Lộ Ương, bàn tay trắng nõn chống lên đầu gối chậm rãi đứng dậy, giọng nói cũng theo sau đó:
"Rất xin lỗi, tôi đã nhìn thấy tờ giấy chẩn đoán của cô kẹp trong cuốn tự truyện, ung thư giai đoạn cuối tốt nhất nên cai thuốc bỏ rượu."
Lộ Ương rõ ràng là chay mặn gì cũng không kiêng kị, bị Khương Nùng chỉ thẳng ra, ngược lại cũng không bối rối.
Đôi môi tô son đỏ rực cong lên: "Kiêng kị để làm gì, tôi lại không có ý định sống lâu trăm tuổi."
Khương Nùng không trả lời, mà cầm cuốn sách đang đặt trên sofa lên, đi tới trước mặt Lộ Ương.
Cô đồng ý ở lại đây đợi một đêm dĩ nhiên là vì để vật về chủ cũ.
Lộ Ương cầm lại, dùng móng tay tinh xảo khều khều bìa sách cứng lạnh lẽo, nghĩ tới điều gì đó rồi lại hỏi:
"Chỉ một mình cô thấy?"
Khương Nùng nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng sáng tỏ, Lộ Ương điều động nhân lực giữ cô lại khách sạn, là sợ cái gì.
Là một nữ minh tinh hàng đầu giới giải trí như cô ấy, nếu căn bệnh nan y của bản thân bị phơi bày ra bên ngoài, không nói đến việc nó sẽ gây chấn động như thế nào, còn sẽ ảnh hưởng đến những đại ngôn mà cô ấy đại diện...
Lúc này, ánh mắt của đại minh tinh Lộ đang nhìn cô chằm chằm, hỏi:
"Cô không có gì muốn hỏi à?"
Đôi mắt long lanh của Khương Nùng lướt qua gương mặt trang điểm khá đậm của Lộ Ương, từ thần thái đến đôi môi dị thường diễm lệ, nhìn thế nào cũng không giống như một người đang mắc bệnh nan y thời kỳ cuối.
Có lẽ là do trang điểm, cô khẽ cúi mặt, nhẹ giọng hỏi:
"Là bởi vì hút thuốc sao?"
Lộ Ương không ngờ Khương Nùng nghĩ cả buổi, vậy mà lại tò mò cái này.
Cô cười, đá bay đôi giày cao gót màu đỏ, bàn chân trắng trẻo tinh xảo cứ như vậy đạp lên sàn nhà, giọng nói lười biếng:
"Cứ coi là vậy, người như chúng ta trong cái giới giải trí hỗn loạn này, vì một bộ phim phải tham gia không ít tiệc rượu, dính vào những thứ như rượu và thuốc lá cũng không có gì lạ, áp lực quay phim hàng năm ở đoàn phim lại lớn, mà cũng không cai được...thời gian dài."
Lộ Ương đưa tay lấy vòng kim cương trên cổ xuống, tùy ý ném về hướng bàn trà, nói thêm:
"Mắc bệnh gì đấy đều không có gì lạ."
Khương Nùng im lặng lắng nghe, gương mặt trong sáng thuần khiết có hơi hốt hoảng.
Lộ Ương hỏi: "Cô đang nghĩ gì vậy?"
Hàng mi cong của Khương Nùng khẽ chớp, nhìn qua Lộ Ương một lúc.
Bởi vì đang suy nghĩ chút chuyện nên khi mở miệng cũng nói chậm rãi hơn:
"Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến, có một người bạn thân thiết... mấy năm trước cũng giống như Lộ tiểu thư uống rượu hút thuốc không kiêng kị thứ gì, hút rất nặng..."
"Ồ."
Lộ Ương lấy kinh nghiệm phong phú của người từng trải nói cho cô biết:
"Nếu vẫn chưa cai, tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ."
Khương Nùng vuốt vuốt mi tâm, cố gắng xua đuổi suy nghĩ rợn tóc gáy ra khỏi đầu.
Có lẽ cô suy nghĩ nhiều quá.
Không khí yên tĩnh hồi lâu.
Lúc này Đái Lâm từ phòng bên ngoài gõ cửa đi vào, sắc mặt có hơi nóng nảy, liếc nhìn Khương Nùng, sau đó mới đi đến bên cạnh Lộ Ương, đè thấp giọng nói:
"Bảo bối à, sao điện thoại của ông chủ Sở Tuy mà em cũng kéo đen vậy, anh ta đánh tới đây rồi đấy——"
"Không kéo đen chẳng lẽ lưu lại để thông báo cho anh ta đến tham gia tang lễ của mình sao?"
Nếu Khương Nùng đã nhìn thấy giấy chẩn đoán bệnh ung thư, Lộ Ương nói chuyện cũng không cần che che giấu giấu làm gì nữa, cô ngửa gương mặt xinh đẹp thu hút hồn phách lên:
"Anh ta nói gì với chị?"
Đái Lâm cũng chỉ có thể than thở:
"Sở Tuy nói, sẽ cho em một cơ hội cuối cùng để nhận sai."
"Không cần, em và anh ta đã sớm cắt đứt rồi."
Lộ Ương hiểu rất rõ Sở Tuy là người có cuộc sống cá nhân rất phóng túng, sẽ không dễ dàng cải tà quy chính, cho nên không chút do dự từ chối tiếp tục làʍ t̠ìиɦ nhân của anh ta.
Khóe mắt nhìn thấy Khương Nùng đang an tĩnh nhìn mưa bụi bên ngoài cửa sổ thủy tinh để tránh hiềm nghi.
"Chủ bá Khương."
Khương Nùng nghe tiếng liền quay đầu lại, giống như không hề nghe thấy mấy lời Đái Lâm vừa nói:
"Vâng?"
Lộ Ương mặc một cái váy xanh xẻ tà lưng cao, đi đến bên cạnh cô, tinh tế quan sát một hồi, nói:
"Tôi nghĩ tới nghĩ lui, phải đưa cô thứ gì để làm phí bịt miệng."
Khương Nùng nở một nụ cười đặc trưng, nói:
"Lộ tiểu thư, trước đó cô giao việc chủ trì phỏng vấn cho tôi đã là phí bịt miệng tốt nhất rồi."
Thái độ cô nhu hòa nhưng lại kiên quyết giữ nguyên tắc của mình, uyển chuyển từ chối vòng tay châu báu mà Lộ Ương đưa tới.
Trước khi đi ra phòng.
Lộ Ương đứng trên sàn nhà lạnh như băng, sau lưng là cửa sổ thủy tinh bị những hạt mưa to bằng hạt đậu tạt vào lộp độp, không gian tranh tối tranh sáng, làm nổi bật vùng cổ và sườn mặt tái nhợt của cô, cũng làm nổi bật đôi môi đỏ tươi rực rỡ:
"Khương Nùng, tôi thiếu cô một khoản phí bịt miệng."
~
Trận mưa này đến không dữ dội nhưng lại kéo dài thật lâu, không phân biệt được ngày và đêm.
Lương Triệt cầm chiếc ô màu đen đứng bên ngoài biệt thự bấm chuông gần mười phút, đáng tiếc không có ai đáp lại, qua một lúc sau, mới đội mưa quay trở lại, đi tới cửa sổ chiếc Rolls-Royce màu đen đang đậu bên đèn đường.
Dưới màn mưa, Phó Thanh Hoài đang lười biếng tựa người vào ghế sau xe, gương mặt tuấn mỹ trong ánh sáng mờ tối như che giấu màn sương lạnh lẽo, hai tròng mắt khép hờ.
Lương Triệt nói: "Có thể Khương tiểu thư không có ở nhà."
Lời này thật sự đã khiến cho toàn bộ người đi cùng trong xe trầm mặc.
Phải biết rằng, mất cả đêm từ Tứ Thành trở về đây, lộ trình xa xôi không nói, kết quả là ngay cả cái bóng của Khương Nùng cũng không nhìn thấy, còn dầm mưa đợi cả tiếng đồng hồ.
Yến Hàng ngồi kế bên tài xế chơi xong một trận game, điện thoại di động đúng lúc khóa lại, duỗi lưng một cái nói:
"Điện thoại cũng không liên lạc được, cô ấy có thể ngủ lại nhà bạn hay không?"
Nhà bạn sao?
Lương Triệt liên tưởng đến nhà giám định đồ cổ họ Quý của Tàng Nguyệt, ban đầu chính anh ta đã giao phần tư liệu rõ như lòng bàn tay của Khương Nùng vào tay Phó Thanh Hoài.
Vừa nghĩ ra một ý tưởng, thì ở trong xe, thư ký ngồi hàng ghế thứ hai nhận một cuộc điện thoại, mấy giây sau cúp máy, nhìn về phía chỗ ngồi phía sau xin chỉ thị trước một bước:
"Phó tổng, bên phía nhà tổ có chút việc, bảo ngài trở về chủ trì đại cục."
Lông mi đen nhánh của Phó Thanh Hoài mở ra, không ai nói chuyện khiến không gian có vẻ yên tĩnh hơn, dường như chỉ nghe được tiếng mưa rơi tí tách nhỏ xuống từ cửa kiếng xe ô tô.
...
Mười phút sau.
Khương Nùng bước xuống xe taxi, đi về phía biệt thự với chiếc ô mượn từ khách sạn trên cổ tay mảnh khảnh, làn váy mỏng manh bị nước mưa làm cho ướt nhẹp rũ xuống từ vòng eo thon thả, nhìn nhỏ nhắn đến mức gầy yếu dễ dàng bị bẻ gãy, cũng trắng đến lóa mắt, cô không biết đã có người đến đây, cơn mưa cuối thu đã cuốn trôi mùi hương nhang thoang thoảng trong không khí lạnh giá.
Đi tới cửa bỗng dưng cô ngừng lại.
Lông mi Khương Nùng khẽ nhướng lên, nhìn thấy một con ốc sên nhỏ màu trắng bị thương đang cuộn mình ở góc tường, giống như lục bình dập dềnh trong cơn mưa.
Trông nó đáng thương một cách kỳ lạ.
Một lúc sau, cô cúi người xuống dịu dàng nhặt nó lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.