Chương 16: Vỹ Uyên sơn đỉnh thiêng hào kiệt - Thiếu Thất quần anh khấp cố nhân
Ưu Đàm Hoa
21/05/2013
Đoàn người của Thuyên Kỳ khởi hành về lại Chiết Giang. Công chúa Oa Thiên Phượng ríu rít cạnh Thuyên Kỳ, trầm trồ tán thưởng cảnh vật dọc đường. Lần này họ không ghé qua Lạc Dương mà lại đi thẳng xuống Khai Phong, sang Từ Châu, vượt sông Hoài xuống Nam Kinh, rồi từ đó mới về Chiết Giang.
Cuộc hành trình kéo dài hàng tháng vì xe song mã chở Thiên Diện Nhân Yêu không thể đi nhanh được.
Tổng đàn Ma giáo mở đại yến mừng đoàn lữ khách. Thánh Nữ Lý Nhược Hồng và mọi người mở rộng vòng tay đón Công chúa Oa Thiên Phượng cùng Thiên Diện Nhân Yêu.
Trong suốt hai tháng trời giang hồ lặng sóng. Dù hàng vạn đệ tử Cái bang để tâm dò xét vẫn không thấy tung tích Ma Đăng Thân Quân cùng Gia Cát Tâm đâu cả.
Sáng ngày đầu tháng tám, Thánh Nữ lên kiệu đến ngôi đền Thánh Hỏa, cách chân núi Thiên Thai ba dặm cầu phúc cho con cháu. Lý giáo chủ định cho người hộ tống thì bà gạt đi :
- Phụ thân quá lo xa, đã có huynh đệ họ Lăng khiêng kiệu và bảo vệ cho nữ nhi. Nơi đây lại là trọng địa của Ma giáo, còn phải sợ hãi gì nữa!
Côn Luân Thần Kiếm và Thuyên Kỳ đang luyện võ dưới sự hướng dẫn của Nam Hải lão tổ nên không biết việc này.
Đi theo kiệu còn có một ả nữ tỳ tên gọi Tiểu Thanh. Lăng Hổ, Lăng Báo đã lâu không được xuống núi, nay được làm phu kiệu cho Thánh Nữ, hai gã vô cùng hoan hỷ.
Từ chân núi đến Thánh Hỏa điện phải đi ngang qua một khu rừng liễu nhỏ. Tiếng chim ríu rít đón bình minh làm vui tai khách bộ hành. Sương đêm còn đọng trên cỏ lá, bóng láng dưới ánh dương quang.
Có nhiều tín đồ Thánh Hỏa, nhận ra kiệu của Thánh Nữ, lui vào vệ đường cung kính cúi chào.
Bỗng từ trong rừng liễu hai bóng trắng xông ra. Một tên vỗ hai đạo chưởng kình đỏ rực như lửa xuống đầu Lăng thị huynh đệ. Hai gã điếc kinh hãi, mang theo cả kiệu nhảy sang vệ đường cố tránh sát chiêu.
Thánh Nữ biết nguy, vung chưởng đánh bay nóc kiệu tung mình ra ngoài. Tỳ nữ Tiểu Thanh tung pháo hiệu cầu cứu nhưng đã quá trễ. Tên cao gầy cười hăng hắc tung một nắm mê hồn phấn vào mặt Thánh Nữ rồi xông đến khống chế huyệt đạo, vác bà lên vai.
Tên to lớn thấy đồng bọn đã đắc thủ, cười nhạt chụp song chưởng xuống đầu anh em họ Lăng. Hai gã vận toàn lực đón chiêu nhưng công lực đối phương cực kỳ thâm hậu, chưởng pháp quỷ dị và nóng rực. Lăng Hổ, Lăng Báo bị chưởng kình đánh văng xa gần trượng, y phục bốc cháy, máu miệng phun thành vòi.
Thấy hai tên bịt mặt đã đem thánh nữ đi mất, Tiểu Thanh và các giáo chúng xúm lại dập lửa trên người hai gã họ Lăng.
Thuyên Kỳ và Nam Hải lão tổ là người đến hiện trường đầu tiên. Chàng nhìn chiếc kiệu vỡ nát, hiểu ngay cớ sự. Đôi mắt chàng bừng bừng sát khí nhưng cố định thần chữa trị cho hai thuộc hạ trước đã.
Chàng thăm mạch thấy chúng vẫn còn sống, cho dù da thịt cháy khét lẹt. Thuyên Kỳ lập tức dồn chân khí băng hàn ra song thủ, rà khắp những vùng da thịt bị bỏng để khống chế mức độ hủy hoại. Sau đó chàng và Lão tổ chia nhau truyền chân lực vào người nạn nhân.
Một khắc sau họ thổ ra một búng máu bầm, hồi tỉnh lại.
Lăng Hổ mở mắt nhìn thấy chủ nhân, gã sa lệ mếu máo nói :
- Chủ nhân! Bọn thuộc hạ đã cố hết sức mà không định lại chúng, để Thánh Nữ bị bắt đi rồi.
Thuyên Kỳ an ủi :
- Hai ngươi có lỗi gì, võ công của Lôi Hỏa Đầu Đà lừng lẫy thiên hạ đã mấy chục năm. Chuyện giải cứu Thánh Nữ đã có ta lo liệu.
Lý giáo chủ và Thần Kiếm cùng ba vị Hộ pháp Ma giáo đến nơi. Nghe nói ái nữ bị Lôi Hỏa Đầu Đà và Gia Cát Tâm bắt đi, gầm lên khủng khiếp, râu tóc dựng ngược :
- Tên Đầu đà khốn khiếp kia, lão phu sẽ không tha cho ngươi!
Thẩm Thiên Tân rơi lệ, nói :
- Không ngờ bọn chúng lại giở trò hạ lưu này, không biết Nhược Hồng có sao không?
Nam Hải lão tổ nghiêm giọng nói :
- Chúng sợ võ công của Thuyên Kỳ nên mới bắt Thánh Nữ để làm áp lực. Có lẽ nay mai chúng sẽ cho sứ giả đến thương lượng.
Lý giáo chủ bảo các Hộ pháp :
- Ba vị lão đệ hãy ra lệnh báo động, phong toả toàn bộ tỉnh Chiết Giang, tìm cho ra hai tên cẩu tặc cùng Thánh Nữ.
Mọi người buồn bã kéo về Tổng đàn. Độc Y Trương Thúc thấy thảm trạng của hai gã họ Lăng, thất kinh hồn vía, cấp tốc ra tay điều trị. Quá ngọ lão mới ra khỏi bệnh xá, gượng cười báo lại :
- Lôi Hỏa chưởng quả là đáng sợ, nếu anh em họ Lăng không có công phu Kim Chung Trạo bảo vệ thì đã ra ma rồi.
Giáo chủ Phu nhân cùng với bọn Thu Trinh khóc lóc nức nở trong hậu sảnh, lo lắng cho tính mạng Thánh Nữ.
Cuộc truy tầm kéo dài đến mười hôm vẫn không có kết quả. Chim câu đã bay về Tổng đàn Cái bang ở Lạc Dương để báo hung tin và nhờ giúp đỡ. Lực lượng trinh sát khổng lồ của Thiên hạ Đệ Nhất Bang được phát động.
Thẩm Thuyên Kỳ suốt từ lúc mẫu thân bị bắt đến giờ, chàng không nói một câu, chỉ đắm mình vào suy tưởng, cố tìm ra một lượng sách tốt nhất.
Thẩm Thiên Tân buồn bã hỏi chàng :
- Kỳ nhi định làm thế nào?
Thuyên Kỳ kính cẩn đáp :
- Bẩm phụ thân, theo ý Kỳ nhi thì Gia Cát Tâm đã chuẩn bị kế hoạch bắt người rất chu đáo. Vì vậy, chúng ta khó mà có hy vọng tìm ra. Chắc chắn gã sẽ cho người đến áp đặt điều kiện, đưa chúng ta vào thế bị động. Chi bằng lúc này Kỳ nhi và Tuyết Hồ bí mật truy tung. Gã có là thần tiên cũng chưa chắc đã biết khả năng đặc biệt này của Tiểu Hồ. Nhưng trong lúc hài nhi vắng mặt phải có người thế thân để y khỏi nghi ngờ. Với tài thánh thủ của Lục tiền bối, chắc chắn sẽ gạt được hắn. Bạch Ưng sẽ đi theo và về dẫn đường cho chư vị đến địa điểm giam giữ mẫu thân.
Nam Hải lão tổ cười bảo :
- Lão phu sẽ nhờ Lục lão đệ hóa trang theo hỗ trợ Kỳ nhi.
Thẩm Thiên Tân cảm kích vòng tay nói :
- Tiểu điệt đội ơn bá phụ đã có lòng tương trợ.
Sau khi chuẩn bị xong người thế thân, Thuyên Kỳ, Lão tổ hóa trang đem theo con linh thú, âm thầm đến khu rừng liễu bắt đầu cuộc truy tung.
Tiểu Hồ đã quá quen với mùi son phấn của Thánh Nữ nên mau chóng tìm được hướng đi của bọn hung thủ. Nhờ công lực thâm hậu và bọc lương khô, cuộc truy tung không hề bị gián đoạn, phần Tiểu Hồ bữa ăn của nó là những con rắn độc dọc đường.
Hai ngày sau Tiểu Hồ dẫn hai người đến chân núi Vỹ Uyên, cạnh bờ Trường Giang, thuộc huyện Thiệu Hưng.
Thiệu Hưng là nơi sản xuất loại rượu ngon nổi tiếng cả nước. Trong huyện có mấy trăm lò nấu rượu. Nhưng Thuyên Kỳ chẳng còn tâm tư nào để thưởng thức mùi rượu thơm phảng phất trong ngọn gió thu.
Có lẽ dân vùng này đã chặt phá cây rừng để nấu rượu nên dưới ánh tà dương chỉ thấy núi Vỹ Uyên trơ trụi toàn cỏ khô và đất đá. Tận trên đỉnh mới còn sót lại khoảng rừng um tùm. Đường lên núi trống trải dễ bị phát hiện, Thuyên Kỳ và Lão tổ phải ẩn mình nơi bờ sông chờ tiếp viện mới lên núi. Bạch Ưng đã quay lại Tổng đàn mang theo thư của Thuyên Kỳ, chỉ rõ địa điểm là núi Vỹ Uyên để mọi người đến tiếp ứng.
Lý giáo chủ, Côn Luân Thần Kiếm dẫn Thu Trinh cùng năm mươi cao thủ Ma giáo dùng những con ngựa tốt nhất để đến Thiệu Hưng.
Chiều hôm sau toán nhân mã của Lý Bách đến nơi, bí mật tụ họp trong rừng đào.
Thuyên Kỳ nghiêm mặt nói :
- Thưa chư vị trưởng bối, Gia Cát Tâm là người đa mưu túc trí, liệu việc như thần. Kỳ nhi có cảm giác rằng việc giải cứu mẫu thân không phải dễ dàng. Dù chúng ta có kéo đến cả ngàn người, nhưng phút cuối, gã đem tính mạng gia mẫu ra đe dọa, chúng ta cũng phải bó tay. Vì vậy, Kỳ nhi sẽ cùng Quãng tiền bối theo Tiểu Hồ lên núi, xuất kỳ bất ý cứu cho được mẫu thân trước, sau đó dùng pháo hiệu để chư vị xông lên tiêu diệt chúng. Dân vùng này ngoài nghề nấu rượu còn sinh sống bằng nghề đánh cá trên sông. Bạch Nhật Thần Thâu sẽ mua mười tấm lưới thật lớn, mỗi tấm giao cho bốn người phụ trách. Núi Vỹ Uyên chỉ cao hơn trăm trượng, nếu gặp hiểm cảnh, có nhảy xuống cũng an toàn.
Mọi người tán thành kế hoạch của chàng. Đầu canh một, lực lượng Ma giáo bao chặt mặt phía Nam chân núi, lưới cá cầm chắc trong tay.
Thuyên Kỳ dặn Tiểu Hồ, bảo nó lên trước mở đường. Linh thú đánh hơi vài cái rồi tiến lên núi. Đêm thu tối đen như mực, ngàn sao bị mây che phủ, sấm chớp lóe lên như đe dọa đổ cơn mưa. Tiếng cỏ hô xào xạc dưới chân mang lại cảm giác bất an.
Đường đi hoàn toàn yên ổn, không hề có cạm bẫy nào. Ba khắc sau hai người đến khu rừng trên đỉnh. Thấy Tiểu Hồ vẫn đi sâu vào họ cũng tiến theo.
Đoàn nhân thủ của Lý Bách cũng chỉ còn cách đỉnh núi chừng năm mươi trượng.
Tiểu Hồ tiến đến một trong bốn gian thạch thất. Thuyên Kỳ áp sát cánh cửa nhìn qua khe. Thánh Nữ Lý Nhược Hồng đang bị trói chặt vào cột đá giữa phòng, dưới ánh sáng của đĩa đèn dầu, trông bà xác xơ hư nhược. Lão tổ thì thầm :
- Kỳ nhi hãy vào trong cứu Thánh Nữ ra, lão phu sẽ cảnh giới bên ngoài.
Chàng gật đầu, vung Tiểu Kiếm chặt đứt ổ khóa sắt, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Đúng lúc đó một tiếng nổ vang trời phát ra cách đỉnh núi hai mươi trượng, một vùng lửa đỏ quanh đỉnh núi. Cỏ khô bắt lửa cháy rực trời theo ngọn gió thu lồng lộng tiến về phía đỉnh núi. Cát đá đổ xuống đầu bọn Lý Bách, may mà không có ai táng mạng. Bọn họ núp sau những tảng đá lớn cố chịu đựng dù lòng chết điếng nhưng cũng hy vọng với tài trí của Thuyên Kỳ và Lão tổ.
Nhắc lại, Thuyên Kỳ nghe tiếng nổ biến sắc mặt nhưng vẫn mau chóng cắt dây trói, bồng Thánh Nữ trên tay chạy ngay ra bìa rừng.
Lại một tiếng nổ nữa vang lên, chứng tỏ Gia Cát Tâm đã chôn hỏa dược thành nhiều vòng từ dưới lên trên đỉnh. Không chừng chỉ lát nữa đây mặt đất dưới chân Thuyên Kỳ sẽ nổ tung. Chẳng phí một giây, chàng vận công quát lớn :
- Mở lưới chuẩn bị đón người!
Bọn Lý Bách mừng rỡ quăng lưới chờ đợi, Thiên Tân thét lên :
- Lưới đã giăng xong!
Thuyên Kỳ nhìn bốn ngọn đuốc, canh khoảng cách vận toàn lực tung mạnh Thánh Nữ xuống núi. Thân hình bà bay vượt qua khói lửa rơi vào tấm lưới của Lý giáo chủ. Ông và Thiên Tân cùng hai Hộ pháp đã bay lên hứng lấy Thánh Nữ.
Vòng hỏa dược thứ ba chỉ cách đỉnh núi sáu trượng, Thuyên Kỳ nói nhanh :
- Vãn bối luyện Âm Dương thần công nên không sợ lửa, xin tiền bối đi trước một bước.
Lão tổ biết chàng nói thực nên nhảy lên đứng trên cánh tay chàng. Thuyên Kỳ hợp lực đưa thân hình lão vượt khoảng không rơi vào lưới an toàn. Nhưng vòng hỏa dược thứ tư rồi thứ năm phát nổ, bốc cháy rực trời mà vẫn không thấy bóng Thuyên Kỳ đâu. Mọi người sợ hãi gào lên tha thiết :
- Thuyên Kỳ!
Họ điên cuồng xông lên đỉnh núi, vượt qua bãi cỏ cháy đen, nhưng chỉ cách bên trong mười trượng đã nghe hơi nóng rát da, y phục bốc khói. Thu Trinh phục xuống khóc vùi :
- Tướng công! Trời ơi, tướng công!
Nam Hải lão tổ nghiến răng vận thần công hộ thể tiến nhanh vào ngọn lửa, nhưng chỉ đi được sáu trượng y phục đã bốc cháy. Lão phải lăn mình xuống cỏ để dập lửa, thở dài trở lại với đoàn người.
Đến gần sáng sức lửa mới yếu đi, bọn Lý Bách xông vào tìm kiếm. Nhưng cả bốn căn thạch thất cũng bị nung thành vôi, sập xuống.
Côn Luân Thần Kiếm gạt nước mắt trên gương mặt lem luốc than thở :
- Đến đá còn bị đốt thành vôi thì còn mong gì tìm thấy Kỳ nhi nữa! Trời già sao cay nghiệt, nỡ đoản mệnh một bậc anh tài?
Nam Hải lão tổ vỗ trán nói :
- Lạ thực! Lão phu nhớ là Kỳ nhi có mặc tấm ngân bào mà Lăng Hổ đã lột từ xác Ngân Y giáo chủ, tấm áo này tuyệt đối không thể cháy được.
Mọi người bừng lên hy vọng, kéo nhau ra phía hậu sơn. Dưới chân núi chính là sông Trường Giang, nhưng với độ cao hơn trăm trượng, dù có rơi xuống cũng khó toàn mạng.
Lý Bách cố tỏ vẻ lạc quan :
- Kỳ nhi là bậc cát nhân thiên tướng, đã qua một lần rơi xuống vực sâu mà không chết, lẽ nào lại bỏ mạng dưới sông Trường Giang? Chúng ta chỉ cần kiếm dọc sông là thấy ngay.
Mọi người nghe hợp lý xuống núi chia nhau đi dọc hai bờ sông, về phía hạ nguồn. Giáo chủ lại thuê thêm hàng trăm thuyền con tìm kiếm trên sông.
Hôm sau, hàng ngàn giáo chúng cũng đến tham gia, đong thuyền tìm cả ở cửa sông và ven biển.
Thánh Nữ Lý Nhược Hồng đã được đưa ngay về Tổng đàn để Độc Y chăm sóc. Mười ngày sau hồi tỉnh thì đoàn người Lý giáo chủ cũng đã bỏ cuộc, chán nản trở về.
Lúc này Thánh Nữ mới biết con mình đã tan thây trên đỉnh núi Vỹ Uyên. Bà lăn ra ngất xỉu, hôm sau mới tỉnh lại.
Giáo chủ Phu nhân sợ Nhược Hồng quá đau đớn mà nghĩ dại nên hết lời an ủi. Thánh Nữ không khóc nữa, mặt bà lạnh lẽo như băng, nhãn quang phủ mờ sát khí. Bà bảo :
- Xin phụ thân nhờ Cái bang loan báo cho rộng rãi cho toàn võ lâm biết tin Kỳ nhi tử nạn. Tang lễ sẽ cử hành tại chân núi Thiếu Thất vào ngày rằm tháng chín này.
Thiên Tân thắc mắc :
- Sao chúng ta không chờ thêm một thời gian nữa xem Kỳ nhi có tin tức gì hay không?
Nhược Hồng lắc đầu :
- Kỳ nhi là trụ cột chống đỡ võ lâm, nay nó không còn nữa thì Ma Đăng Thần Quân và Gia Cát Lâm sẽ xuất hiện khuynh đảo giang hồ. Lúc đó chỉ sợ chẳng còn ai rảnh rỗi mà đi dự tang lễ của con mình. Thuyên Kỳ đã cống hiến cả cuộc đời cho võ lâm, nay thiếp muốn nhân dịp này khích lệ sĩ khí quần hào, đoàn kết họ lại thành một lực lượng hùng mạnh, chống trả với bọn ác ma và báo thù cho Kỳ nhi.
Năm nàng dâu nghe nói đến tang lễ, lòng đau đớn bật khóc. Thánh Nữ lạnh lùng bảo :
- Nước mắt của các ngươi có khiến cho Gia Cát Tâm chết đuối được không? Từ nay ta muốn các ngươi phải gạt lệ, chuyên tâm luyện võ để có ngày trả thù chồng, không được khóc than gì hết.
Các nữ nhân sợ hãi, lau sạch nước mắt đồng quỳ xuống thưa :
- Chúng tức nữ xin phụng ý a nương!
* * * * *
Chỉ còn đúng một tháng hai ngày nữa là đến ngày rằm. Lý giáo chủ giao Tổng đàn lại cho Đại hộ pháp Thôi Hạo rồi dẫn mọi người đến phủ Hà Nam lo việc tộc hức tang lễ cho Thuyên Kỳ.
Chim câu của Cái bang trong vòng tám ngày đã loan báo hung tin trên khắp chốn giang hồ. Hào kiệt bốn phương đấm ngực kêu trời, lập tức chít khăn trắng lên đường dự lễ.
Huynh Đệ hội mặc đồ tang kéo hết cả về chân núi Thiếu Thất, vừa đi vừa khóc. Lá đại kỳ bây giờ được viền đen và buông rũ xuống.
Cam đề đốc ở Bắc Kinh, nhận được tin dữ thất sắc chạy vào tâu lên Minh Đế. Thánh thượng phán rằng :
- Tuyết Hồ công tử là Phò mã Mông Cổ, nay trẫm sắc phong cho Thượng thư Bộ Lễ chức Khâm sứ. Khanh xuống phối hợp với Tuần phủ Hà Nam dự lễ và bảo vệ cho đám tang được mỹ mãn. Khanh hãy thay mặt ta phân ưu và đọc chiếu truy phong tước Thần Võ Vương cho Thẩm Thuyên Kỳ.
Đến ngày mười hai tháng chín đã có đến gần vạn anh hùng tứ xứ đến Tung Sơn. Chùa Thiếu Lâm không thể nào chứa nổi nên linh đường và đàn cầu siêu sẽ dựng ngay chân núi Thiếu Thất.
Vớt tài sản của Ma giáo và Tần gia trang thì không có gì là không thể làm được. Bảy trăm anh em Huynh Đệ hội và tám trăm giáo đồ Ma giáo đã dựng xong hàng ngàn chiếc lều vải dành cho khách. Trong mỗi lều đều có sạp tre cao vì đang là mùa mưa.
Hơn một vạn bộ chiến phục cũng đã được may xong. Tòa linh đường bằng gỗ, rộng hai trượng dài tám trượng, chính là đại sảnh của một trang viện trong huyện thành Nam Dương. Hồ Nam Thần Trượng Giã Đào đã mua lại và giáo chúng Cự Mộc đường đã tháo rời ra, đem về ghép lại, dựng dưới chân núi. Phía sau sẽ là chỗ cư trú cho tang quyến, còn đằng trước là nơi đặt linh vị.
Không Từ thiền sư, Chưởng môn phái Thiếu Lâm và một trăm bậc cao tăng sẽ mở pháp đàn trên mảnh đất trước linh đường để cầu siêu cho Thuyên Kỳ.
Đến trưa ngày mười bốn Chưởng môn, Long đầu các phái đã có mặt đầy đủ.
Quần hào đã được thông báo trước nên đầu giờ mùi tề tựu trên khoảng đất trống rộng rãi trước linh đường, sau lưng họ chính là ba ngàn lều vải. Dù đã có năm ngàn quân triều đình canh giữ vòng ngoài, nhưng vẫn có bốn trăm cao thủ mặt lạnh như sương, tay tả mang băng đỏ tuần tra.
Bang chủ Cái bang, Quái Cái Bạch Trì Thượng - hai mắt sưng húp đứng lên khai mạc :
- Kính chào chư vị đồng đạo võ lâm, ba năm qua Tuyết Hồ công tử đã dẫn dắt chúng ta chống lại nhưng kẻ có dã tâm thống trị giang hồ. Từ Thông Thiên giáo chủ Tống Linh Triệt, Ngân Giáp giáo, Ma Đăng Thần Quân Tống Linh Phong, Bạch Cốt chân nhân... Tài trí ấy, công lao ấy đã bảo toàn được chính khí võ lâm. Nay công tử trúng kế độc của tên khốn khiếp Gia Cát Tâm mà tan thân trên đỉnh Vỹ Uyên sơn...
Nói đến đây lão sa lệ, nghẹn ngào không nói được nữa. Quần hùng cũng mủi lòng đưa tay lau nước mắt. Quái Cái cố bình tâm nói tiếp :
- Lão phu và các bậc trưởng bối trong võ lâm đã bàn bạc với nhau truy tặng danh vị Minh chủ võ lâm cho Thẩm công tử. Chẳng hay ý kiến chư vị thế nào?
Hàng vạn người gào lên :
- Rất xứng đáng!
Quái Cái ra hiệu cho họ im lặng rồi đứng sang một bên. Không Từ thiền sư và Nhàn Vân đạo trưởng bước ra, họ cùng khiêng một tấm bảng gỗ sơn son thiếp vàng có dòng chữ :
“Cố võ lâm Minh chủ Tuyết Hồ công tử Thẩm Thuyên Kỳ chi linh vị”
Lý giáo chủ và Côn Luân Thần Kiếm nhận lấy, đem vào đặt trên hương án.
Khâm sứ của triều đình bước ra :
- Thánh thượng đã có chiếu sắc phong Thẩm công tử làm Thần Võ Vương. Xin chư vị quỳ xuống nghe Thánh chỉ.
Tuyên đọc xong, bốn tên thị vệ mang bảng vàng sắc phong vào. Bảng này sẽ nằm ở trên linh bài.
Quái Cái lại tiến ra giới thiệu :
- Thánh Nữ Lý Nhược Hồng, thân mẫu của Thẩm công tử có vài lời cùng quần hào.
Thánh Nữ trong bộ tang phục trắng càng lộ vẻ xanh xao, băng giá. Bà vận công nói :
- Trước hết tiện phụ xin ngỏ lời cảm tạ chư vị anh hùng đã đã hết lòng yêu thương khuyển tử, nên lặn lội ngàn dặm đến đây ai điếu. Nay Kỳ nhi chẳng may vắn số, chẳng còn có thể góp sức với giang hồ. Nhưng tiện phụ xin thề rằng sẽ tiếp tục sự nghiệp giáng ma vệ đạo của Kỳ nhi, dầu chết cũng chẳng sờn lòng. Không phải là giết một tên Gia Cát Tâm để báo thù, mà là tận sát tất cả những tên ác ma tàn độc, chỉ muốn thống trị võ lâm, mặc cho sinh linh đồ thán, xương phơi đầy nội, máu chảy thành sông. Tiện phụ mong được hào kiệt võ lâm tương trợ trong cuộc chiến sát ma.
Quần hùng nghe bà nói, bầu máu nóng sôi sục, đồng thanh giơ nắm tay thề :
- Sát ma!
Bà ra dấu rằng mình còn muốn nói thêm. Quần hào vội im lặng lắng nghe :
- Tang lễ sẽ kéo dài bảy ngày, sau đó tiện phụ sẽ đứng ra tổ chức một lực lượng có tên là “Vệ Đạo Minh”. Cương vị Minh chủ sẽ do Nam Hải lão tổ tiền bối nắm giữ, còn tiện phụ sẽ là Phó minh chủ. Không phân biệt môn phái, bất cứ hào kiệt nào tham gia sẽ được hoan nghênh. Sau khi võ lâm thanh bình, sẽ giải tán trả chư vị về cho môn phái cũ.
Mọi người xôn xao bàn tán về kế hoạch này, võ công của Lão tổ còn cao cường hơn Tuyết Hồ công tử, khiến họ tin tưởng vào thắng lợi cuối cùng.
* * * * *
Sáng, giờ thìn sáng ngày rằm tháng chín, Linh đường mở cửa cho khách vào ai điếu.
Tiếng đàn sáo rên siết nghe não lòng người.
Quỳ hai bên hương án chính là năm vị phu nhân của Thuyên Kỳ và ba đứa trẻ thơ vô tội. Đám tang này không nhận lễ vật, phúng điếu mà còn tài trợ nơi nghỉ ngơi và ăn uống cho người đến chia buồn.
Sang ngày thứ tư, số người đến trước vẫn chưa vào hết thì lại thêm những hào kiệt phương xa đến trễ. Rốt cuộc nhân số cũng còn hơn vạn.
Trong những người đến sau, có một thiếu niên tuổi chừng mười bảy, mười tám. Gương mặt gã rất anh tuấn nhưng lạnh lẽo như sương, tóc không búi mà buông xõa ngang lưng. Trán cột dải lụa trắng với bộ bạch y lấm bụi, gã chẳng cần phải mặc tang phục.
Người vào khu vực linh đường phải đi qua hai cửa kiểm soát. Cửa thứ nhất chính là Lãnh Binh huyện Nam Dương, hắn chỉ có nhiệm vụ duy nhất là bắt người vào phải há miệng ra. Tên Lãnh binh thấy lưỡi gã bình thường nhưng lại rợn người khi thấy đôi tròng mắt tím.
Đến cửa thứ hai gã lạnh lùng viết vào quyển sổ trước mặt Ma Yêu kiếm khách dòng chữ: “Tử Kiếm Tần Hán Biệt, nguyên quán Thiểm Tây!”
Đỗ Tang kính cẩn hỏi :
- Chẳng hay thiếu hiệp trước đây có quen biết với cố Minh chủ hay không?
Họ Tần sửng sốt :
- Tại sao lại cố Minh chủ? Tại hạ đến viếng Tuyết Hồ công tử mà.
Đỗ Tang giải thích :
- Toàn võ lâm đã truy tặng Thẩm công tử danh vị Minh chủ.
Tần Hán Biệt gật gù, khập khễnh đi về phía linh đường. Thấy người ta phải xếp hàng chờ đến lượt thắp hương, gã cũng đứng vào. Họ Tần dương đôi nhãn quang tím nhạt ngắm nhìn toàn cảnh lễ trường.
Một khắc sau đã đến lượt gã thắp hương. Nhưng họ Tần lại như người trong mộng, ngơ ngẩn ngắm nhìn bảng sắc phong và linh bài cố Minh chủ.
Khoái Đao Mạnh Du Tử đứng cạnh hương án khẽ nhắc :
- Xin thiếu hiệp nhanh cho, còn rất nhiều người đang chờ đợi!
Tần Hán Biệt giật mình, nhận lấy nén nhang cắm vào lư hương rối vái ba vái. Đôi mắt hắn nhỏ lệ, không phải vì thương tiếc người đã chết, mà chính vì những người đang quỳ nức nở bên quan tài. Vái xong, gã lập tức bước trở ra. Thần Kiếm Côn Luân đứng chờ sẵn ở lối ra, dịu dàng bảo gã :
- Xin thiếu hiệp vui lòng ở lại dùng cơm với tang gia.
Họ Tần lạnh lùng gật đầu. Phì La Hán đã đợi sẵn, dẫn khách đến lều vải. Gã gieo mình xuống sạp tre, nhìn lên nóc lều suy nghĩ, lát sau mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Chiều đến, nghe tiếng mời dùng bữa, Hán Biệt bật dậy, lấy khăn lau sơ mặt mũi rồi khoác bọc hành lý bước ra ngoài.
Gần hai ngàn mâm cơm được bày trên bãi cỏ. Họ Tần ngồi đại xuống một mâm đã có sẵn năm người.
Năm người này thấy đủ số, cầm đũa ăn chẳng nói một câu. Vò rượu mười cân đã cạn sạch mà chẳng thấy ai đỏ mặt. Tần Hán Biệt âm thầm quán sát, dường như nhận ra điều gì, đôi mắt gã ánh lên vẻ bí ẩn.
Sáng hôm sau, mọi người ngạc nhiên nhận ra có năm người nằm giữa bãi đất trống, trên ngực một tên có tấm giấy viết bốn chữ nguệch ngoạc bằng than củi: “Gian tế hóa trang”.
Độc Y Trương Thúc vội dùng rượu pha giấm rửa mặt bọn chúng. Quả nhiên lộ ra dung mạo khác. Ông cố gắng giải huyệt cho chúng nhưng chỉ hoài công, đành giao cho Tôn lãnh binh giải về đại lao.
Quần hào xì xào bàn tán, không hiểu cao nhân nào đã phát hiện bọn gian tặc. Một cuộc họp khẩn cấp được triệu tập phía sau linh đường. Nhàn Vân đạo trưởng băn khoăn :
- Người bí mật này nhãn quang sắc bén, hành động lại mau lẹ và hiệu quả. Bần đạo không nghĩ trên giang hồ lại có cao thủ nào như vậy!
Độc Y vuốt râu bảo :
- Lão phu không dám tự hào, nhưng đoán chắc võ công người này phải cao hơn Thẩm công tử mới khiến lão phu phải bó tay.
Côn Luân Thần Kiếm đỡ lời :
- Thẩm mỗ đã cho tra sổ sách, rằng thấy năm tên này đến từ ngày đầu. Nhưng tại sao cho đến hôm nay mới bị phát hiện? Có lẽ vị cao nhân ẩn tàng kia cũng mới đến nên không thể ra tay sớm hơn. Ma Yêu kiếm khách đã tra trong sổ ghi đanh, chỉ thấy nhân vật Tử Kiếm Tần Hán Biệt là đáng ngờ.
Thánh Nữ ứng tiếng :
- Tần nương đã kể lại cho thiếp nghe rằng chàng thiếu hiệp có đôi mắt tím ấy đã nhỏ lệ trước linh đường.
Quái Cái trợn mắt nói :
- Số gian tế trà trộn vào đây không phải là ít, chắc chắn người ấy sẽ giao nộp cho chúng ta vài tên nữa. Chỉ cần chú tâm theo dõi khoảng đất trước linh đường là sẽ rõ sự thực.
Phì La Hán bước vào báo :
- Cung bẩm chư vị trưởng bối. Tử Kiếm Tần Hán Biệt vẫn lưu lại và lang thang khắp nơi, dường như muốn dò xét điều gì đó.
Thẩm Thiên Tân gật đầu bảo :
- Đêm nay ngươi huy động anh em bí mật giám sát khắp nơi. Nếu phát hiện điều gì, báo ngay cho chúng ta được rõ.
Nhưng đêm ấy trôi qua êm ả, không có động tịnh gì. Sáng ra, quần hào thức dậy rửa mặt kinh hãi nhận thấy có đến mười chiếc lều vải bị viết hai chữ “Gian tế” thật lớn.
Bọn Lý Bách mau chóng đến hiện trường. Tổng cộng gần ba chục tên lâm vào tình trạng của năm gã hôm trước. Khi lục soát hành lý bọn chúng, Thần Kiếm phát hiện một lượng bột trắng lên đến hơn chục cân. Độc Y nếm thử thất sắc bảo :
- Đây chính là loại Tam Bộ Tiêu Hồn Phấn mà năm xưa Tống Triệu đã sử dụng dưới chân rặng Thiên Sơn.
Mọi người toát mồ hôi lạnh. Không ngờ Gia Cát Tâm lại định tiêu diệt cả vạn người.
Nam Hải lão tổ Quảng Lăng Tiêu thở phào :
- Cũng may mấy hôm nay chúng ta tuần tra cẩn mật nên chúng chưa dám ra tay, với lại gió Tây thổi sau lưng linh đường còn khu lều vải nằm về hướng Bắc. Dù chúng có tung độc phấn cũng chẳng có tác dụng lớn.
Lý giáo chủ gằn giọng :
- Gia Cát Tâm giỏi thiên văn địa lý, biết đâu đã đoán trước rằng trong ngày hôm nay gió sẽ đổi chiều?
Cả bọn bất giác nhìn lên những lá phướn cắm trước linh đường, họ kinh hãi nhận ra quả thực gió đã thổi từ hướng Tây nam lên hướng Đông bắc. Nếu không phát hiện kịp thì đêm nay cả khu lều vải chẳng còn ai sống sót.
Quái Cái vận công gọi lớn :
- Xin mời Tử Kiếm Tần Hán Biệt.
Gã đang đứng phía sau, nghe gọi tên, liền vẹt hàng người bước ra. Quái Cái vòng tay hỏi :
- Phải chăng chính túc hạ là người đã hạ thủ bọn gian tế, cứu quần hào?
Họ Tần lạnh lùng đáp :
- Tại hạ hơi đâu mà ôm rơm cho rậm bụng. Chư vị có chết cả lũ, tại hạ cũng chẳng bận tâm.
Câu nói bất cận nhân tình này khiến mọi người phẫn nộ. Quái Cái biến sắc :
- Vậy túc hạ lưu lại nơi đây làm gì?
Tử Kiếm cao ngạo đáp :
- Tại hạ xuất đạo giang hồ, nghe Tuyết Hồ công tử kiếm pháp thông thần, cũng muốn thử vài chiêu. Không ngờ được tin gã chết thảm sanh lòng tiếc nuối nên đến đốt nén nhang. Cũng nhân dịp này tìm xem có cao thủ nào xứng tay nên ở lại!
Quần hào giận dữ gầm lên :
- Ngươi là cái quái gì mà khiêu chiến với hào kiệt tam sơn ngũ nhạc?
Nam Hải lão tổ ngắm nghía thanh trường kiếm của gã, chậm rãi hỏi :
- Phải chăng thiếu hiệp là truyền nhân của Tử Nhãn Kiếm Vương?
Mọi người giật mình chờ đợi, Tần Hán Biệt gật đầu :
- Đúng vậy, nhưng lão là ai mà lại biết gia sư?
Quảng Lăng Tiêu mừng rỡ bảo :
- Chẳng lẽ ngươi không nghe Tử Nhãn nhắc đến một người họ Quảng ở Nam Hải hay sao?
Họ Tần thản nhiên đáp :
- Gia sư có nhắc đến và bảo rằng lão là tay kiếm khá nhất giang hồ!
Lão tổ thấy gã quá ư cuồng ngạo, muốn dạy cho bài học nên mỉm cười bảo :
- Kiếm pháp của lão phu cũng thường thôi nhưng hơn ba mươi năm trước đã thắng Kiếm Vương được một chiêu.
Tần Hán Biệt hờ hững đáp :
- Đó là chuyện cũ, còn giờ đây chỉ sợ lão không thắng nổi ta chứ đừng nói đến gia sư.
Quảng Lăng Tiêu nghiêm mặt giáo huấn :
- Lão phu với lệnh sư có giao tình thâm hậu nên không nỡ thấy ngươi sa vào tà đạo. Kẻ mang danh kiếm sĩ phải biết đem sở học phù trợ chính đạo, tế độ sinh linh, yêu thương đồng đạo để được danh thơm muôn thuở, như Tuyết Hồ công tử chẳng hạn. Còn như ngươi mục hạ vô nhân, khinh thường đồng đạo, dù có vang danh cũng chỉ là một tên đồ tể chứ nào phải bậc hiệp khách cho mọi người kính ngưỡng?
Quần hùng nhất tề hoan hô cao luận của Lão tổ. Tử Kiếm cười lạt :
- Họ Thẩm chỉ mới học được vỏ ngoài của kiếm đạo, may gặp thời nên được thành danh, có đáng gì mà gọi bằng hiệp khách!
Khoái Đao Mạnh Du Tử kính ngưỡng Thuyên Kỳ như thần nhân nên gầm lên, tuốt đao chém vào đầu Tần Hán Biệt. Thanh Tử kiếm đã rời khỏ vỏ, kiếm quang sáng rực màu tím nhạt đỡ lấy đao chiêu. Khoái Đao dội ra lảo đảo, tâm thất bị rạch bảy đường ngang dọc, máu rỉ ra ướt đẫm bộ tang phục trắng. Tần Hán Biệt trầm giọng :
- Hôm nay là ngày tang lễ của họ Thẩm nên ta không nỡ xuống tay!
Kiếm pháp của gã còn nhanh hơn Thẩm Thuyền Kỳ khiến mọi người chấn động. Khoái Đao biết mình không địch nổi họ Tần, đau đớn quỳ xuống bãi cỏ khóc rằng :
- Mạnh mỗ bất tài không giết được kẻ mạo phạm đến anh linh Hội chủ, chẳng còn mặt mũi nào sống nữa!
Dứt lời gã vung đao tự quyết. Nhưng Lão tổ đã lướt đến tước đao và hỏi :
- Ngươi chết đi thì ai sẽ phò tá Thánh Nữ báo thù cho Thuyên Kỳ? Hãy để tên này cho ta!
Khoái Đao tỉnh ngộ, thất thểu bước vào linh đường, quỳ trước hương án khóc ròng.
Nam Hải lão tổ bảo Thiên Tân :
- Thần Kiếm cho lão phu mượn kiếm để giáo huấn tên cuồng đồ này!
Quần hùng đang phẫn nộ chửi mắng Tử Kiếm nghe vậy liền im lặng theo dõi cuộc chiến. Quảng Lăng Tiêu cười nhạt bảo họ Tần :
- Lão phu sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là kiếm đạo chân chính.
Tử Kiếm lạnh lùng đáp :
- Tại hạ cũng mong mỏi điều ấy, nhưng đây là dịp hiếm có để dương danh. Vì vậy, chúng ta sẽ lên ngọn cây ở giữa sân giao đấu để mọi người được chứng kiến.
Dứt lời, gã tung mình lên ngọn cây, thân pháp cực kỳ tinh diệu. Lão tổ thầm đoán đối thủ có không dưới năm mươi năm công lực. Ông bật cười ha hả, thân hình bốc thẳng lên, là đà đáp xuống đứng đối diện với họ Tần. Công phu Lăng Không Độ Hư này khiến mọi người vỗ tay hoan hô như sấm dậy.
Tần Hán Biệt ôm kiếm chào rồi xuất thủ. Hai luồng kiếm quang một bạc, một tím xoắn lấy nhau. Tiếng thép va chạm vang rền, hòa với tiếng kiếm khí vun vút xé không gian.
Từ ngày Thuyên Kỳ mất tích, Lão tổ cảm thấy cô đơn vì chẳng còn ai xứng danh kiếm sĩ để chiết chiêu cùng lão. Nay gặp họ Tần kiếm thuật tinh kỳ, lão cao hứng giải phá. Lão tổ kinh ngạc khi thấy kiếm pháp của Kiếm Vương không còn như ngày xưa nữa. Về kiếm ý thì giống nhưng kiếm chiêu linh hoạt bao la như biển cả, liên miên bất tuyệt như sóng Trường Giang.
Đã hai trăm chiêu trôi qua mà chưa ai chiếm được thượng phong. Quần hào say mê theo dõi và thầm lo ngại trước bản lãnh của Tần Hán Biệt.
Lão tổ phấn khởi đem những chiêu đắc ý ra thi triển, nhưng đối phương vẫn ung dung giải phá. Một cảm giác quen thuộc kỳ lạ xâm chiếm tâm hồn Lão tổ. Nhưng lòng hiếu kiếm đã cho ông kịp suy nghĩ, tung ra chiêu “Nam Hải Phù Lâu”. Kiếm quang mở rộng che phủ cả khoảng không gian trên ngọn cây. Hào quang màu tím cũng lóe lên rồi tắt lịm.
Mọi người thấy Tử Kiếm ôm vai hữu nhảy xuống, tập tễnh bỏ đi. Lão tổ cũng xuống đất, đứng nhìn theo trầm ngâm nghĩ ngợi. Quần hùng vỗ tay tán dương kiếm thuật Nam Hải.
Lão lắc đầu bỏ vào hậu sảnh linh đường.
Cuộc ai điếu lại tiếp tục nhưng trong hậu sảnh, các tay đầu não đang quây quần bên Lão tổ bàn bạc. Họ Quảng vẫn nhắm mắt ôn lại từng chiêu trong trận đấu, không nói một lời.
Cuối cùng, lão mỉm cười mở mắt hỏi :
- Chư vị thử đoán xem tên Tử Kiếm đó là ai?
Có hai người cùng nói một lúc :
- Thuyên Kỳ!
Đó là Thánh Nữ và Tần Thu Trinh. Hai người ôm nhau khóc vì sung sướng.
Lý Bách mừng rỡ vỗ bàn :
- Có thực thế chăng? Nhưng sao Quảng lão huynh lại đoán chắc như vậy?
Lão tổ cao hứng đáp :
- Trong chiêu cuối cùng, đáng lẽ y không thể thọ thương, nhưng không hiểu sao lại đưa vai hứng một nhát kiếm? Lão phu đã nhớ lại cảm giác quen thuộc trong kiếm thuật của y. Chỉ có mình Thuyên Kỳ mới có thể ung dung phá giải những chiêu kỳ tuyệt của lão phu.
Thánh Nữ nghẹn ngào nói :
- Tiện nữ đã nuôi nấng Kỳ nhi trong suốt mười mấy năm đài, dù y có cải trang cách nào đi nữa, tiện nữ cũng có thể nhận ra qua những cử chỉ nhỏ nhặt, vô tình.
Tần Thu Trinh ngượng ngùng thưa :
- Hôm qua, lúc Kỳ ca đứng ngẩn ngơ trước linh vị, chàng không giữ ý nên đã nhịp hai ngón tay vào mu bàn tay tả. Tiện nữ đã hoài nghi từ lúc ấy.
Thẩm Thiên Tân bực bội nói :
- Vậy tại sao nó lại không hiện thân cho chúng ta bớt thương tâm mà lại phải dùng khổ nhục kế, chịu mang thương tích rồi bỏ đi?
Không Từ thiền sư góp ý :
- Theo thiển kiến của lão nạp, có thể khi Thẩm công tử đến Hà Nam thì tang lễ đã cử hành. Hai là, y muốn đóng vai một kẻ háo danh, gây sự chán ghét của võ lâm, để Gia Cát Tâm tìm đến lôi kéo vào tổ chức. Chứ nếu y xuất đầu lộ diện thì tên gian tặc kia sao dám ra mặt tranh bá?
Chưởng môn phái Hoa Sơn là Hận Thiên Kiếm tán thành :
- Thiền sư luận việc rất phải, lão phu cũng nghĩ như vậy!
Dù bán tín bán nghi nhưng trong lòng họ bừng lên niềm hy vọng.
Hôm sau, tang lễ viên mãn, Lý giáo chủ đứng ra cảm tạ đồng đạo võ lâm. Có năm trăm người không vướng bận gia sự đã ở lại tham gia Vệ Đạo Minh, hàng ngàn người khác về thu xếp gia cảnh rồi quay lại.
Toàn bộ nhân mã Huynh Đệ hội đều trở thành hội viên Vệ Đạo, có tên là Huynh Đệ đường. Ma Yêu kiếm khách giữ chức Đường chủ, còn Hồ Nam Thần Trượng Giã Đào được cất nhắc làm Hộ pháp, lo việc hậu cần.
Tổng đàn của Vệ Đạo Minh sẽ xây dựng trên ngọn đồi Thương Sơn, thuộc huyện Thương Khâu, chỉ cách rặng Tung Sơn có hơn trăm dặm.
Ngọn đồi và bảy ngàn mẫu đồi chung quanh là tài sản của Tần gia trang.
Chiều hôm đó, Kiếm Tuyệt Đế Quân dẫn năm mươi đệ tử đến, tất cả đều mặc đồ tang.
Lão nghẹn ngào nói :
- Cái mạng già này là do Thẩm công tử ban cho. Vì bận tọa quan, được tin trễ nên không đến kịp, thật hổ thẹn vô cùng. Xin được gia nhập Vệ Đạo Minh, trả thù cho công tử!
Lý Bách cười khà khà :
- Đàm huynh mà đến sớm sẽ được chứng kiến trận so tài có một không hai.
Đàm Phi Vũ ngơ ngác :
- Sao? Có kẻ đến phá tang lễ ư?
- Đúng vậy! Gã này có danh hiệu là Tử Kiếm Tần Hán Biệt, hắn đấu với Nam Hải lão tổ hai trăm chiêu, thọ thương bỏ đi mất rồi.
* * * * *
Nghi vấn về lai lịch Tần Hán Biệt càng đáng ngờ khi Lý giáo chủ nhớ lại rằng, Giáo chủ Long Hổ bang Vi Thừa Khanh và Tần gia trang không hề đến dự mà chỉ gửi lời ai điếu.
Tần Thu Trinh từ việc ấy khẳng định Thuyên Kỳ sau khi thoát chết, đã về đất Thiểm Tây liên hệ với Tần gia và Vi lão. Vì vậy, nàng xin phép được đến Tây An và Diên An để điều tra hư thực.
Thánh Nữ cũng nóng ruột nên đồng ý. Bà cho rằng trừ Nam Hải Lão nhân ra, chẳng ai địch lại Lôi Hỏa Đầu Đà và Gia Cát Tâm. Do đó, có cho người theo hộ tống cũng vô ích, chi bằng cải dạng.
Việc xây dựng Tổng đàn ở Thương Khâu giao cho Giã Đào và Kiếm Tuyệt lão nhân.
Hai trăm giáo chúng Cự Mộc đường sẽ thi công kiến trúc này.
Đoàn người trở lại Chiết Giang và họ vô cùng mừng rỡ khi nhận ra Hỏa Nhãn Lang Hồ đã có mặt trên núi Thiên Thai. Thu Trinh ôm nó vào lòng hỏi :
- Công tử đang ở đâu, mau dẫn chúng ta tìm chàng?
Tiểu Hồ rít lên, lắc đầu lia lịa, tỏ ý không biết. Mọi người thất vọng thở dài, Đại hộ pháp Thôi Hạo kể lại :
- Nửa tháng trước Tuyết Hồ phóng vào Tổng đàn, chạy khắp nơi như muốn tìm Thuyên Kỳ. Không thấy chàng nó rít lên thê thiết, ngày nào cũng ra cửa đại sảnh đợi chờ.
Lộ Tiểu Lan bật khóc :
- Ngày tướng công ngộ nạn cả hai con linh thú đều thất tung, sao chỉ có mình Tiểu Hồ về núi? Chẳng lẽ chàng đã gặp nguy rồi?
Tư Không Bách Lan lẩm bẩm :
- Lạ thực! Bạch Ưng bay tít trên cao sao có thể lâm nạn được? Hay là tướng công đã mang nó theo để chúng ta không thể truy tung được?
Thánh Nữ khen phải :
- Bách Lan có lý, nhưng hư thực thế nào phải chờ thời gian trả lời. Các con phải tin rằng Kỳ nhi một đời hiệp nghĩa, sao có thể yểu mệnh được?
Bốn ngày sau Thu Trinh cùng Bạch Nhật Thần Thâu âm thầm xuống núi. Thiên Diện Nhân Yêu Lục Vô Song đã đoán chắc rằng không ai có thể nhận ra họ mang dung mạo giả, trừ Thuyên Kỳ.
Cuộc hành trình kéo dài hàng tháng vì xe song mã chở Thiên Diện Nhân Yêu không thể đi nhanh được.
Tổng đàn Ma giáo mở đại yến mừng đoàn lữ khách. Thánh Nữ Lý Nhược Hồng và mọi người mở rộng vòng tay đón Công chúa Oa Thiên Phượng cùng Thiên Diện Nhân Yêu.
Trong suốt hai tháng trời giang hồ lặng sóng. Dù hàng vạn đệ tử Cái bang để tâm dò xét vẫn không thấy tung tích Ma Đăng Thân Quân cùng Gia Cát Tâm đâu cả.
Sáng ngày đầu tháng tám, Thánh Nữ lên kiệu đến ngôi đền Thánh Hỏa, cách chân núi Thiên Thai ba dặm cầu phúc cho con cháu. Lý giáo chủ định cho người hộ tống thì bà gạt đi :
- Phụ thân quá lo xa, đã có huynh đệ họ Lăng khiêng kiệu và bảo vệ cho nữ nhi. Nơi đây lại là trọng địa của Ma giáo, còn phải sợ hãi gì nữa!
Côn Luân Thần Kiếm và Thuyên Kỳ đang luyện võ dưới sự hướng dẫn của Nam Hải lão tổ nên không biết việc này.
Đi theo kiệu còn có một ả nữ tỳ tên gọi Tiểu Thanh. Lăng Hổ, Lăng Báo đã lâu không được xuống núi, nay được làm phu kiệu cho Thánh Nữ, hai gã vô cùng hoan hỷ.
Từ chân núi đến Thánh Hỏa điện phải đi ngang qua một khu rừng liễu nhỏ. Tiếng chim ríu rít đón bình minh làm vui tai khách bộ hành. Sương đêm còn đọng trên cỏ lá, bóng láng dưới ánh dương quang.
Có nhiều tín đồ Thánh Hỏa, nhận ra kiệu của Thánh Nữ, lui vào vệ đường cung kính cúi chào.
Bỗng từ trong rừng liễu hai bóng trắng xông ra. Một tên vỗ hai đạo chưởng kình đỏ rực như lửa xuống đầu Lăng thị huynh đệ. Hai gã điếc kinh hãi, mang theo cả kiệu nhảy sang vệ đường cố tránh sát chiêu.
Thánh Nữ biết nguy, vung chưởng đánh bay nóc kiệu tung mình ra ngoài. Tỳ nữ Tiểu Thanh tung pháo hiệu cầu cứu nhưng đã quá trễ. Tên cao gầy cười hăng hắc tung một nắm mê hồn phấn vào mặt Thánh Nữ rồi xông đến khống chế huyệt đạo, vác bà lên vai.
Tên to lớn thấy đồng bọn đã đắc thủ, cười nhạt chụp song chưởng xuống đầu anh em họ Lăng. Hai gã vận toàn lực đón chiêu nhưng công lực đối phương cực kỳ thâm hậu, chưởng pháp quỷ dị và nóng rực. Lăng Hổ, Lăng Báo bị chưởng kình đánh văng xa gần trượng, y phục bốc cháy, máu miệng phun thành vòi.
Thấy hai tên bịt mặt đã đem thánh nữ đi mất, Tiểu Thanh và các giáo chúng xúm lại dập lửa trên người hai gã họ Lăng.
Thuyên Kỳ và Nam Hải lão tổ là người đến hiện trường đầu tiên. Chàng nhìn chiếc kiệu vỡ nát, hiểu ngay cớ sự. Đôi mắt chàng bừng bừng sát khí nhưng cố định thần chữa trị cho hai thuộc hạ trước đã.
Chàng thăm mạch thấy chúng vẫn còn sống, cho dù da thịt cháy khét lẹt. Thuyên Kỳ lập tức dồn chân khí băng hàn ra song thủ, rà khắp những vùng da thịt bị bỏng để khống chế mức độ hủy hoại. Sau đó chàng và Lão tổ chia nhau truyền chân lực vào người nạn nhân.
Một khắc sau họ thổ ra một búng máu bầm, hồi tỉnh lại.
Lăng Hổ mở mắt nhìn thấy chủ nhân, gã sa lệ mếu máo nói :
- Chủ nhân! Bọn thuộc hạ đã cố hết sức mà không định lại chúng, để Thánh Nữ bị bắt đi rồi.
Thuyên Kỳ an ủi :
- Hai ngươi có lỗi gì, võ công của Lôi Hỏa Đầu Đà lừng lẫy thiên hạ đã mấy chục năm. Chuyện giải cứu Thánh Nữ đã có ta lo liệu.
Lý giáo chủ và Thần Kiếm cùng ba vị Hộ pháp Ma giáo đến nơi. Nghe nói ái nữ bị Lôi Hỏa Đầu Đà và Gia Cát Tâm bắt đi, gầm lên khủng khiếp, râu tóc dựng ngược :
- Tên Đầu đà khốn khiếp kia, lão phu sẽ không tha cho ngươi!
Thẩm Thiên Tân rơi lệ, nói :
- Không ngờ bọn chúng lại giở trò hạ lưu này, không biết Nhược Hồng có sao không?
Nam Hải lão tổ nghiêm giọng nói :
- Chúng sợ võ công của Thuyên Kỳ nên mới bắt Thánh Nữ để làm áp lực. Có lẽ nay mai chúng sẽ cho sứ giả đến thương lượng.
Lý giáo chủ bảo các Hộ pháp :
- Ba vị lão đệ hãy ra lệnh báo động, phong toả toàn bộ tỉnh Chiết Giang, tìm cho ra hai tên cẩu tặc cùng Thánh Nữ.
Mọi người buồn bã kéo về Tổng đàn. Độc Y Trương Thúc thấy thảm trạng của hai gã họ Lăng, thất kinh hồn vía, cấp tốc ra tay điều trị. Quá ngọ lão mới ra khỏi bệnh xá, gượng cười báo lại :
- Lôi Hỏa chưởng quả là đáng sợ, nếu anh em họ Lăng không có công phu Kim Chung Trạo bảo vệ thì đã ra ma rồi.
Giáo chủ Phu nhân cùng với bọn Thu Trinh khóc lóc nức nở trong hậu sảnh, lo lắng cho tính mạng Thánh Nữ.
Cuộc truy tầm kéo dài đến mười hôm vẫn không có kết quả. Chim câu đã bay về Tổng đàn Cái bang ở Lạc Dương để báo hung tin và nhờ giúp đỡ. Lực lượng trinh sát khổng lồ của Thiên hạ Đệ Nhất Bang được phát động.
Thẩm Thuyên Kỳ suốt từ lúc mẫu thân bị bắt đến giờ, chàng không nói một câu, chỉ đắm mình vào suy tưởng, cố tìm ra một lượng sách tốt nhất.
Thẩm Thiên Tân buồn bã hỏi chàng :
- Kỳ nhi định làm thế nào?
Thuyên Kỳ kính cẩn đáp :
- Bẩm phụ thân, theo ý Kỳ nhi thì Gia Cát Tâm đã chuẩn bị kế hoạch bắt người rất chu đáo. Vì vậy, chúng ta khó mà có hy vọng tìm ra. Chắc chắn gã sẽ cho người đến áp đặt điều kiện, đưa chúng ta vào thế bị động. Chi bằng lúc này Kỳ nhi và Tuyết Hồ bí mật truy tung. Gã có là thần tiên cũng chưa chắc đã biết khả năng đặc biệt này của Tiểu Hồ. Nhưng trong lúc hài nhi vắng mặt phải có người thế thân để y khỏi nghi ngờ. Với tài thánh thủ của Lục tiền bối, chắc chắn sẽ gạt được hắn. Bạch Ưng sẽ đi theo và về dẫn đường cho chư vị đến địa điểm giam giữ mẫu thân.
Nam Hải lão tổ cười bảo :
- Lão phu sẽ nhờ Lục lão đệ hóa trang theo hỗ trợ Kỳ nhi.
Thẩm Thiên Tân cảm kích vòng tay nói :
- Tiểu điệt đội ơn bá phụ đã có lòng tương trợ.
Sau khi chuẩn bị xong người thế thân, Thuyên Kỳ, Lão tổ hóa trang đem theo con linh thú, âm thầm đến khu rừng liễu bắt đầu cuộc truy tung.
Tiểu Hồ đã quá quen với mùi son phấn của Thánh Nữ nên mau chóng tìm được hướng đi của bọn hung thủ. Nhờ công lực thâm hậu và bọc lương khô, cuộc truy tung không hề bị gián đoạn, phần Tiểu Hồ bữa ăn của nó là những con rắn độc dọc đường.
Hai ngày sau Tiểu Hồ dẫn hai người đến chân núi Vỹ Uyên, cạnh bờ Trường Giang, thuộc huyện Thiệu Hưng.
Thiệu Hưng là nơi sản xuất loại rượu ngon nổi tiếng cả nước. Trong huyện có mấy trăm lò nấu rượu. Nhưng Thuyên Kỳ chẳng còn tâm tư nào để thưởng thức mùi rượu thơm phảng phất trong ngọn gió thu.
Có lẽ dân vùng này đã chặt phá cây rừng để nấu rượu nên dưới ánh tà dương chỉ thấy núi Vỹ Uyên trơ trụi toàn cỏ khô và đất đá. Tận trên đỉnh mới còn sót lại khoảng rừng um tùm. Đường lên núi trống trải dễ bị phát hiện, Thuyên Kỳ và Lão tổ phải ẩn mình nơi bờ sông chờ tiếp viện mới lên núi. Bạch Ưng đã quay lại Tổng đàn mang theo thư của Thuyên Kỳ, chỉ rõ địa điểm là núi Vỹ Uyên để mọi người đến tiếp ứng.
Lý giáo chủ, Côn Luân Thần Kiếm dẫn Thu Trinh cùng năm mươi cao thủ Ma giáo dùng những con ngựa tốt nhất để đến Thiệu Hưng.
Chiều hôm sau toán nhân mã của Lý Bách đến nơi, bí mật tụ họp trong rừng đào.
Thuyên Kỳ nghiêm mặt nói :
- Thưa chư vị trưởng bối, Gia Cát Tâm là người đa mưu túc trí, liệu việc như thần. Kỳ nhi có cảm giác rằng việc giải cứu mẫu thân không phải dễ dàng. Dù chúng ta có kéo đến cả ngàn người, nhưng phút cuối, gã đem tính mạng gia mẫu ra đe dọa, chúng ta cũng phải bó tay. Vì vậy, Kỳ nhi sẽ cùng Quãng tiền bối theo Tiểu Hồ lên núi, xuất kỳ bất ý cứu cho được mẫu thân trước, sau đó dùng pháo hiệu để chư vị xông lên tiêu diệt chúng. Dân vùng này ngoài nghề nấu rượu còn sinh sống bằng nghề đánh cá trên sông. Bạch Nhật Thần Thâu sẽ mua mười tấm lưới thật lớn, mỗi tấm giao cho bốn người phụ trách. Núi Vỹ Uyên chỉ cao hơn trăm trượng, nếu gặp hiểm cảnh, có nhảy xuống cũng an toàn.
Mọi người tán thành kế hoạch của chàng. Đầu canh một, lực lượng Ma giáo bao chặt mặt phía Nam chân núi, lưới cá cầm chắc trong tay.
Thuyên Kỳ dặn Tiểu Hồ, bảo nó lên trước mở đường. Linh thú đánh hơi vài cái rồi tiến lên núi. Đêm thu tối đen như mực, ngàn sao bị mây che phủ, sấm chớp lóe lên như đe dọa đổ cơn mưa. Tiếng cỏ hô xào xạc dưới chân mang lại cảm giác bất an.
Đường đi hoàn toàn yên ổn, không hề có cạm bẫy nào. Ba khắc sau hai người đến khu rừng trên đỉnh. Thấy Tiểu Hồ vẫn đi sâu vào họ cũng tiến theo.
Đoàn nhân thủ của Lý Bách cũng chỉ còn cách đỉnh núi chừng năm mươi trượng.
Tiểu Hồ tiến đến một trong bốn gian thạch thất. Thuyên Kỳ áp sát cánh cửa nhìn qua khe. Thánh Nữ Lý Nhược Hồng đang bị trói chặt vào cột đá giữa phòng, dưới ánh sáng của đĩa đèn dầu, trông bà xác xơ hư nhược. Lão tổ thì thầm :
- Kỳ nhi hãy vào trong cứu Thánh Nữ ra, lão phu sẽ cảnh giới bên ngoài.
Chàng gật đầu, vung Tiểu Kiếm chặt đứt ổ khóa sắt, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Đúng lúc đó một tiếng nổ vang trời phát ra cách đỉnh núi hai mươi trượng, một vùng lửa đỏ quanh đỉnh núi. Cỏ khô bắt lửa cháy rực trời theo ngọn gió thu lồng lộng tiến về phía đỉnh núi. Cát đá đổ xuống đầu bọn Lý Bách, may mà không có ai táng mạng. Bọn họ núp sau những tảng đá lớn cố chịu đựng dù lòng chết điếng nhưng cũng hy vọng với tài trí của Thuyên Kỳ và Lão tổ.
Nhắc lại, Thuyên Kỳ nghe tiếng nổ biến sắc mặt nhưng vẫn mau chóng cắt dây trói, bồng Thánh Nữ trên tay chạy ngay ra bìa rừng.
Lại một tiếng nổ nữa vang lên, chứng tỏ Gia Cát Tâm đã chôn hỏa dược thành nhiều vòng từ dưới lên trên đỉnh. Không chừng chỉ lát nữa đây mặt đất dưới chân Thuyên Kỳ sẽ nổ tung. Chẳng phí một giây, chàng vận công quát lớn :
- Mở lưới chuẩn bị đón người!
Bọn Lý Bách mừng rỡ quăng lưới chờ đợi, Thiên Tân thét lên :
- Lưới đã giăng xong!
Thuyên Kỳ nhìn bốn ngọn đuốc, canh khoảng cách vận toàn lực tung mạnh Thánh Nữ xuống núi. Thân hình bà bay vượt qua khói lửa rơi vào tấm lưới của Lý giáo chủ. Ông và Thiên Tân cùng hai Hộ pháp đã bay lên hứng lấy Thánh Nữ.
Vòng hỏa dược thứ ba chỉ cách đỉnh núi sáu trượng, Thuyên Kỳ nói nhanh :
- Vãn bối luyện Âm Dương thần công nên không sợ lửa, xin tiền bối đi trước một bước.
Lão tổ biết chàng nói thực nên nhảy lên đứng trên cánh tay chàng. Thuyên Kỳ hợp lực đưa thân hình lão vượt khoảng không rơi vào lưới an toàn. Nhưng vòng hỏa dược thứ tư rồi thứ năm phát nổ, bốc cháy rực trời mà vẫn không thấy bóng Thuyên Kỳ đâu. Mọi người sợ hãi gào lên tha thiết :
- Thuyên Kỳ!
Họ điên cuồng xông lên đỉnh núi, vượt qua bãi cỏ cháy đen, nhưng chỉ cách bên trong mười trượng đã nghe hơi nóng rát da, y phục bốc khói. Thu Trinh phục xuống khóc vùi :
- Tướng công! Trời ơi, tướng công!
Nam Hải lão tổ nghiến răng vận thần công hộ thể tiến nhanh vào ngọn lửa, nhưng chỉ đi được sáu trượng y phục đã bốc cháy. Lão phải lăn mình xuống cỏ để dập lửa, thở dài trở lại với đoàn người.
Đến gần sáng sức lửa mới yếu đi, bọn Lý Bách xông vào tìm kiếm. Nhưng cả bốn căn thạch thất cũng bị nung thành vôi, sập xuống.
Côn Luân Thần Kiếm gạt nước mắt trên gương mặt lem luốc than thở :
- Đến đá còn bị đốt thành vôi thì còn mong gì tìm thấy Kỳ nhi nữa! Trời già sao cay nghiệt, nỡ đoản mệnh một bậc anh tài?
Nam Hải lão tổ vỗ trán nói :
- Lạ thực! Lão phu nhớ là Kỳ nhi có mặc tấm ngân bào mà Lăng Hổ đã lột từ xác Ngân Y giáo chủ, tấm áo này tuyệt đối không thể cháy được.
Mọi người bừng lên hy vọng, kéo nhau ra phía hậu sơn. Dưới chân núi chính là sông Trường Giang, nhưng với độ cao hơn trăm trượng, dù có rơi xuống cũng khó toàn mạng.
Lý Bách cố tỏ vẻ lạc quan :
- Kỳ nhi là bậc cát nhân thiên tướng, đã qua một lần rơi xuống vực sâu mà không chết, lẽ nào lại bỏ mạng dưới sông Trường Giang? Chúng ta chỉ cần kiếm dọc sông là thấy ngay.
Mọi người nghe hợp lý xuống núi chia nhau đi dọc hai bờ sông, về phía hạ nguồn. Giáo chủ lại thuê thêm hàng trăm thuyền con tìm kiếm trên sông.
Hôm sau, hàng ngàn giáo chúng cũng đến tham gia, đong thuyền tìm cả ở cửa sông và ven biển.
Thánh Nữ Lý Nhược Hồng đã được đưa ngay về Tổng đàn để Độc Y chăm sóc. Mười ngày sau hồi tỉnh thì đoàn người Lý giáo chủ cũng đã bỏ cuộc, chán nản trở về.
Lúc này Thánh Nữ mới biết con mình đã tan thây trên đỉnh núi Vỹ Uyên. Bà lăn ra ngất xỉu, hôm sau mới tỉnh lại.
Giáo chủ Phu nhân sợ Nhược Hồng quá đau đớn mà nghĩ dại nên hết lời an ủi. Thánh Nữ không khóc nữa, mặt bà lạnh lẽo như băng, nhãn quang phủ mờ sát khí. Bà bảo :
- Xin phụ thân nhờ Cái bang loan báo cho rộng rãi cho toàn võ lâm biết tin Kỳ nhi tử nạn. Tang lễ sẽ cử hành tại chân núi Thiếu Thất vào ngày rằm tháng chín này.
Thiên Tân thắc mắc :
- Sao chúng ta không chờ thêm một thời gian nữa xem Kỳ nhi có tin tức gì hay không?
Nhược Hồng lắc đầu :
- Kỳ nhi là trụ cột chống đỡ võ lâm, nay nó không còn nữa thì Ma Đăng Thần Quân và Gia Cát Lâm sẽ xuất hiện khuynh đảo giang hồ. Lúc đó chỉ sợ chẳng còn ai rảnh rỗi mà đi dự tang lễ của con mình. Thuyên Kỳ đã cống hiến cả cuộc đời cho võ lâm, nay thiếp muốn nhân dịp này khích lệ sĩ khí quần hào, đoàn kết họ lại thành một lực lượng hùng mạnh, chống trả với bọn ác ma và báo thù cho Kỳ nhi.
Năm nàng dâu nghe nói đến tang lễ, lòng đau đớn bật khóc. Thánh Nữ lạnh lùng bảo :
- Nước mắt của các ngươi có khiến cho Gia Cát Tâm chết đuối được không? Từ nay ta muốn các ngươi phải gạt lệ, chuyên tâm luyện võ để có ngày trả thù chồng, không được khóc than gì hết.
Các nữ nhân sợ hãi, lau sạch nước mắt đồng quỳ xuống thưa :
- Chúng tức nữ xin phụng ý a nương!
* * * * *
Chỉ còn đúng một tháng hai ngày nữa là đến ngày rằm. Lý giáo chủ giao Tổng đàn lại cho Đại hộ pháp Thôi Hạo rồi dẫn mọi người đến phủ Hà Nam lo việc tộc hức tang lễ cho Thuyên Kỳ.
Chim câu của Cái bang trong vòng tám ngày đã loan báo hung tin trên khắp chốn giang hồ. Hào kiệt bốn phương đấm ngực kêu trời, lập tức chít khăn trắng lên đường dự lễ.
Huynh Đệ hội mặc đồ tang kéo hết cả về chân núi Thiếu Thất, vừa đi vừa khóc. Lá đại kỳ bây giờ được viền đen và buông rũ xuống.
Cam đề đốc ở Bắc Kinh, nhận được tin dữ thất sắc chạy vào tâu lên Minh Đế. Thánh thượng phán rằng :
- Tuyết Hồ công tử là Phò mã Mông Cổ, nay trẫm sắc phong cho Thượng thư Bộ Lễ chức Khâm sứ. Khanh xuống phối hợp với Tuần phủ Hà Nam dự lễ và bảo vệ cho đám tang được mỹ mãn. Khanh hãy thay mặt ta phân ưu và đọc chiếu truy phong tước Thần Võ Vương cho Thẩm Thuyên Kỳ.
Đến ngày mười hai tháng chín đã có đến gần vạn anh hùng tứ xứ đến Tung Sơn. Chùa Thiếu Lâm không thể nào chứa nổi nên linh đường và đàn cầu siêu sẽ dựng ngay chân núi Thiếu Thất.
Vớt tài sản của Ma giáo và Tần gia trang thì không có gì là không thể làm được. Bảy trăm anh em Huynh Đệ hội và tám trăm giáo đồ Ma giáo đã dựng xong hàng ngàn chiếc lều vải dành cho khách. Trong mỗi lều đều có sạp tre cao vì đang là mùa mưa.
Hơn một vạn bộ chiến phục cũng đã được may xong. Tòa linh đường bằng gỗ, rộng hai trượng dài tám trượng, chính là đại sảnh của một trang viện trong huyện thành Nam Dương. Hồ Nam Thần Trượng Giã Đào đã mua lại và giáo chúng Cự Mộc đường đã tháo rời ra, đem về ghép lại, dựng dưới chân núi. Phía sau sẽ là chỗ cư trú cho tang quyến, còn đằng trước là nơi đặt linh vị.
Không Từ thiền sư, Chưởng môn phái Thiếu Lâm và một trăm bậc cao tăng sẽ mở pháp đàn trên mảnh đất trước linh đường để cầu siêu cho Thuyên Kỳ.
Đến trưa ngày mười bốn Chưởng môn, Long đầu các phái đã có mặt đầy đủ.
Quần hào đã được thông báo trước nên đầu giờ mùi tề tựu trên khoảng đất trống rộng rãi trước linh đường, sau lưng họ chính là ba ngàn lều vải. Dù đã có năm ngàn quân triều đình canh giữ vòng ngoài, nhưng vẫn có bốn trăm cao thủ mặt lạnh như sương, tay tả mang băng đỏ tuần tra.
Bang chủ Cái bang, Quái Cái Bạch Trì Thượng - hai mắt sưng húp đứng lên khai mạc :
- Kính chào chư vị đồng đạo võ lâm, ba năm qua Tuyết Hồ công tử đã dẫn dắt chúng ta chống lại nhưng kẻ có dã tâm thống trị giang hồ. Từ Thông Thiên giáo chủ Tống Linh Triệt, Ngân Giáp giáo, Ma Đăng Thần Quân Tống Linh Phong, Bạch Cốt chân nhân... Tài trí ấy, công lao ấy đã bảo toàn được chính khí võ lâm. Nay công tử trúng kế độc của tên khốn khiếp Gia Cát Tâm mà tan thân trên đỉnh Vỹ Uyên sơn...
Nói đến đây lão sa lệ, nghẹn ngào không nói được nữa. Quần hùng cũng mủi lòng đưa tay lau nước mắt. Quái Cái cố bình tâm nói tiếp :
- Lão phu và các bậc trưởng bối trong võ lâm đã bàn bạc với nhau truy tặng danh vị Minh chủ võ lâm cho Thẩm công tử. Chẳng hay ý kiến chư vị thế nào?
Hàng vạn người gào lên :
- Rất xứng đáng!
Quái Cái ra hiệu cho họ im lặng rồi đứng sang một bên. Không Từ thiền sư và Nhàn Vân đạo trưởng bước ra, họ cùng khiêng một tấm bảng gỗ sơn son thiếp vàng có dòng chữ :
“Cố võ lâm Minh chủ Tuyết Hồ công tử Thẩm Thuyên Kỳ chi linh vị”
Lý giáo chủ và Côn Luân Thần Kiếm nhận lấy, đem vào đặt trên hương án.
Khâm sứ của triều đình bước ra :
- Thánh thượng đã có chiếu sắc phong Thẩm công tử làm Thần Võ Vương. Xin chư vị quỳ xuống nghe Thánh chỉ.
Tuyên đọc xong, bốn tên thị vệ mang bảng vàng sắc phong vào. Bảng này sẽ nằm ở trên linh bài.
Quái Cái lại tiến ra giới thiệu :
- Thánh Nữ Lý Nhược Hồng, thân mẫu của Thẩm công tử có vài lời cùng quần hào.
Thánh Nữ trong bộ tang phục trắng càng lộ vẻ xanh xao, băng giá. Bà vận công nói :
- Trước hết tiện phụ xin ngỏ lời cảm tạ chư vị anh hùng đã đã hết lòng yêu thương khuyển tử, nên lặn lội ngàn dặm đến đây ai điếu. Nay Kỳ nhi chẳng may vắn số, chẳng còn có thể góp sức với giang hồ. Nhưng tiện phụ xin thề rằng sẽ tiếp tục sự nghiệp giáng ma vệ đạo của Kỳ nhi, dầu chết cũng chẳng sờn lòng. Không phải là giết một tên Gia Cát Tâm để báo thù, mà là tận sát tất cả những tên ác ma tàn độc, chỉ muốn thống trị võ lâm, mặc cho sinh linh đồ thán, xương phơi đầy nội, máu chảy thành sông. Tiện phụ mong được hào kiệt võ lâm tương trợ trong cuộc chiến sát ma.
Quần hùng nghe bà nói, bầu máu nóng sôi sục, đồng thanh giơ nắm tay thề :
- Sát ma!
Bà ra dấu rằng mình còn muốn nói thêm. Quần hào vội im lặng lắng nghe :
- Tang lễ sẽ kéo dài bảy ngày, sau đó tiện phụ sẽ đứng ra tổ chức một lực lượng có tên là “Vệ Đạo Minh”. Cương vị Minh chủ sẽ do Nam Hải lão tổ tiền bối nắm giữ, còn tiện phụ sẽ là Phó minh chủ. Không phân biệt môn phái, bất cứ hào kiệt nào tham gia sẽ được hoan nghênh. Sau khi võ lâm thanh bình, sẽ giải tán trả chư vị về cho môn phái cũ.
Mọi người xôn xao bàn tán về kế hoạch này, võ công của Lão tổ còn cao cường hơn Tuyết Hồ công tử, khiến họ tin tưởng vào thắng lợi cuối cùng.
* * * * *
Sáng, giờ thìn sáng ngày rằm tháng chín, Linh đường mở cửa cho khách vào ai điếu.
Tiếng đàn sáo rên siết nghe não lòng người.
Quỳ hai bên hương án chính là năm vị phu nhân của Thuyên Kỳ và ba đứa trẻ thơ vô tội. Đám tang này không nhận lễ vật, phúng điếu mà còn tài trợ nơi nghỉ ngơi và ăn uống cho người đến chia buồn.
Sang ngày thứ tư, số người đến trước vẫn chưa vào hết thì lại thêm những hào kiệt phương xa đến trễ. Rốt cuộc nhân số cũng còn hơn vạn.
Trong những người đến sau, có một thiếu niên tuổi chừng mười bảy, mười tám. Gương mặt gã rất anh tuấn nhưng lạnh lẽo như sương, tóc không búi mà buông xõa ngang lưng. Trán cột dải lụa trắng với bộ bạch y lấm bụi, gã chẳng cần phải mặc tang phục.
Người vào khu vực linh đường phải đi qua hai cửa kiểm soát. Cửa thứ nhất chính là Lãnh Binh huyện Nam Dương, hắn chỉ có nhiệm vụ duy nhất là bắt người vào phải há miệng ra. Tên Lãnh binh thấy lưỡi gã bình thường nhưng lại rợn người khi thấy đôi tròng mắt tím.
Đến cửa thứ hai gã lạnh lùng viết vào quyển sổ trước mặt Ma Yêu kiếm khách dòng chữ: “Tử Kiếm Tần Hán Biệt, nguyên quán Thiểm Tây!”
Đỗ Tang kính cẩn hỏi :
- Chẳng hay thiếu hiệp trước đây có quen biết với cố Minh chủ hay không?
Họ Tần sửng sốt :
- Tại sao lại cố Minh chủ? Tại hạ đến viếng Tuyết Hồ công tử mà.
Đỗ Tang giải thích :
- Toàn võ lâm đã truy tặng Thẩm công tử danh vị Minh chủ.
Tần Hán Biệt gật gù, khập khễnh đi về phía linh đường. Thấy người ta phải xếp hàng chờ đến lượt thắp hương, gã cũng đứng vào. Họ Tần dương đôi nhãn quang tím nhạt ngắm nhìn toàn cảnh lễ trường.
Một khắc sau đã đến lượt gã thắp hương. Nhưng họ Tần lại như người trong mộng, ngơ ngẩn ngắm nhìn bảng sắc phong và linh bài cố Minh chủ.
Khoái Đao Mạnh Du Tử đứng cạnh hương án khẽ nhắc :
- Xin thiếu hiệp nhanh cho, còn rất nhiều người đang chờ đợi!
Tần Hán Biệt giật mình, nhận lấy nén nhang cắm vào lư hương rối vái ba vái. Đôi mắt hắn nhỏ lệ, không phải vì thương tiếc người đã chết, mà chính vì những người đang quỳ nức nở bên quan tài. Vái xong, gã lập tức bước trở ra. Thần Kiếm Côn Luân đứng chờ sẵn ở lối ra, dịu dàng bảo gã :
- Xin thiếu hiệp vui lòng ở lại dùng cơm với tang gia.
Họ Tần lạnh lùng gật đầu. Phì La Hán đã đợi sẵn, dẫn khách đến lều vải. Gã gieo mình xuống sạp tre, nhìn lên nóc lều suy nghĩ, lát sau mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Chiều đến, nghe tiếng mời dùng bữa, Hán Biệt bật dậy, lấy khăn lau sơ mặt mũi rồi khoác bọc hành lý bước ra ngoài.
Gần hai ngàn mâm cơm được bày trên bãi cỏ. Họ Tần ngồi đại xuống một mâm đã có sẵn năm người.
Năm người này thấy đủ số, cầm đũa ăn chẳng nói một câu. Vò rượu mười cân đã cạn sạch mà chẳng thấy ai đỏ mặt. Tần Hán Biệt âm thầm quán sát, dường như nhận ra điều gì, đôi mắt gã ánh lên vẻ bí ẩn.
Sáng hôm sau, mọi người ngạc nhiên nhận ra có năm người nằm giữa bãi đất trống, trên ngực một tên có tấm giấy viết bốn chữ nguệch ngoạc bằng than củi: “Gian tế hóa trang”.
Độc Y Trương Thúc vội dùng rượu pha giấm rửa mặt bọn chúng. Quả nhiên lộ ra dung mạo khác. Ông cố gắng giải huyệt cho chúng nhưng chỉ hoài công, đành giao cho Tôn lãnh binh giải về đại lao.
Quần hào xì xào bàn tán, không hiểu cao nhân nào đã phát hiện bọn gian tặc. Một cuộc họp khẩn cấp được triệu tập phía sau linh đường. Nhàn Vân đạo trưởng băn khoăn :
- Người bí mật này nhãn quang sắc bén, hành động lại mau lẹ và hiệu quả. Bần đạo không nghĩ trên giang hồ lại có cao thủ nào như vậy!
Độc Y vuốt râu bảo :
- Lão phu không dám tự hào, nhưng đoán chắc võ công người này phải cao hơn Thẩm công tử mới khiến lão phu phải bó tay.
Côn Luân Thần Kiếm đỡ lời :
- Thẩm mỗ đã cho tra sổ sách, rằng thấy năm tên này đến từ ngày đầu. Nhưng tại sao cho đến hôm nay mới bị phát hiện? Có lẽ vị cao nhân ẩn tàng kia cũng mới đến nên không thể ra tay sớm hơn. Ma Yêu kiếm khách đã tra trong sổ ghi đanh, chỉ thấy nhân vật Tử Kiếm Tần Hán Biệt là đáng ngờ.
Thánh Nữ ứng tiếng :
- Tần nương đã kể lại cho thiếp nghe rằng chàng thiếu hiệp có đôi mắt tím ấy đã nhỏ lệ trước linh đường.
Quái Cái trợn mắt nói :
- Số gian tế trà trộn vào đây không phải là ít, chắc chắn người ấy sẽ giao nộp cho chúng ta vài tên nữa. Chỉ cần chú tâm theo dõi khoảng đất trước linh đường là sẽ rõ sự thực.
Phì La Hán bước vào báo :
- Cung bẩm chư vị trưởng bối. Tử Kiếm Tần Hán Biệt vẫn lưu lại và lang thang khắp nơi, dường như muốn dò xét điều gì đó.
Thẩm Thiên Tân gật đầu bảo :
- Đêm nay ngươi huy động anh em bí mật giám sát khắp nơi. Nếu phát hiện điều gì, báo ngay cho chúng ta được rõ.
Nhưng đêm ấy trôi qua êm ả, không có động tịnh gì. Sáng ra, quần hào thức dậy rửa mặt kinh hãi nhận thấy có đến mười chiếc lều vải bị viết hai chữ “Gian tế” thật lớn.
Bọn Lý Bách mau chóng đến hiện trường. Tổng cộng gần ba chục tên lâm vào tình trạng của năm gã hôm trước. Khi lục soát hành lý bọn chúng, Thần Kiếm phát hiện một lượng bột trắng lên đến hơn chục cân. Độc Y nếm thử thất sắc bảo :
- Đây chính là loại Tam Bộ Tiêu Hồn Phấn mà năm xưa Tống Triệu đã sử dụng dưới chân rặng Thiên Sơn.
Mọi người toát mồ hôi lạnh. Không ngờ Gia Cát Tâm lại định tiêu diệt cả vạn người.
Nam Hải lão tổ Quảng Lăng Tiêu thở phào :
- Cũng may mấy hôm nay chúng ta tuần tra cẩn mật nên chúng chưa dám ra tay, với lại gió Tây thổi sau lưng linh đường còn khu lều vải nằm về hướng Bắc. Dù chúng có tung độc phấn cũng chẳng có tác dụng lớn.
Lý giáo chủ gằn giọng :
- Gia Cát Tâm giỏi thiên văn địa lý, biết đâu đã đoán trước rằng trong ngày hôm nay gió sẽ đổi chiều?
Cả bọn bất giác nhìn lên những lá phướn cắm trước linh đường, họ kinh hãi nhận ra quả thực gió đã thổi từ hướng Tây nam lên hướng Đông bắc. Nếu không phát hiện kịp thì đêm nay cả khu lều vải chẳng còn ai sống sót.
Quái Cái vận công gọi lớn :
- Xin mời Tử Kiếm Tần Hán Biệt.
Gã đang đứng phía sau, nghe gọi tên, liền vẹt hàng người bước ra. Quái Cái vòng tay hỏi :
- Phải chăng chính túc hạ là người đã hạ thủ bọn gian tế, cứu quần hào?
Họ Tần lạnh lùng đáp :
- Tại hạ hơi đâu mà ôm rơm cho rậm bụng. Chư vị có chết cả lũ, tại hạ cũng chẳng bận tâm.
Câu nói bất cận nhân tình này khiến mọi người phẫn nộ. Quái Cái biến sắc :
- Vậy túc hạ lưu lại nơi đây làm gì?
Tử Kiếm cao ngạo đáp :
- Tại hạ xuất đạo giang hồ, nghe Tuyết Hồ công tử kiếm pháp thông thần, cũng muốn thử vài chiêu. Không ngờ được tin gã chết thảm sanh lòng tiếc nuối nên đến đốt nén nhang. Cũng nhân dịp này tìm xem có cao thủ nào xứng tay nên ở lại!
Quần hào giận dữ gầm lên :
- Ngươi là cái quái gì mà khiêu chiến với hào kiệt tam sơn ngũ nhạc?
Nam Hải lão tổ ngắm nghía thanh trường kiếm của gã, chậm rãi hỏi :
- Phải chăng thiếu hiệp là truyền nhân của Tử Nhãn Kiếm Vương?
Mọi người giật mình chờ đợi, Tần Hán Biệt gật đầu :
- Đúng vậy, nhưng lão là ai mà lại biết gia sư?
Quảng Lăng Tiêu mừng rỡ bảo :
- Chẳng lẽ ngươi không nghe Tử Nhãn nhắc đến một người họ Quảng ở Nam Hải hay sao?
Họ Tần thản nhiên đáp :
- Gia sư có nhắc đến và bảo rằng lão là tay kiếm khá nhất giang hồ!
Lão tổ thấy gã quá ư cuồng ngạo, muốn dạy cho bài học nên mỉm cười bảo :
- Kiếm pháp của lão phu cũng thường thôi nhưng hơn ba mươi năm trước đã thắng Kiếm Vương được một chiêu.
Tần Hán Biệt hờ hững đáp :
- Đó là chuyện cũ, còn giờ đây chỉ sợ lão không thắng nổi ta chứ đừng nói đến gia sư.
Quảng Lăng Tiêu nghiêm mặt giáo huấn :
- Lão phu với lệnh sư có giao tình thâm hậu nên không nỡ thấy ngươi sa vào tà đạo. Kẻ mang danh kiếm sĩ phải biết đem sở học phù trợ chính đạo, tế độ sinh linh, yêu thương đồng đạo để được danh thơm muôn thuở, như Tuyết Hồ công tử chẳng hạn. Còn như ngươi mục hạ vô nhân, khinh thường đồng đạo, dù có vang danh cũng chỉ là một tên đồ tể chứ nào phải bậc hiệp khách cho mọi người kính ngưỡng?
Quần hùng nhất tề hoan hô cao luận của Lão tổ. Tử Kiếm cười lạt :
- Họ Thẩm chỉ mới học được vỏ ngoài của kiếm đạo, may gặp thời nên được thành danh, có đáng gì mà gọi bằng hiệp khách!
Khoái Đao Mạnh Du Tử kính ngưỡng Thuyên Kỳ như thần nhân nên gầm lên, tuốt đao chém vào đầu Tần Hán Biệt. Thanh Tử kiếm đã rời khỏ vỏ, kiếm quang sáng rực màu tím nhạt đỡ lấy đao chiêu. Khoái Đao dội ra lảo đảo, tâm thất bị rạch bảy đường ngang dọc, máu rỉ ra ướt đẫm bộ tang phục trắng. Tần Hán Biệt trầm giọng :
- Hôm nay là ngày tang lễ của họ Thẩm nên ta không nỡ xuống tay!
Kiếm pháp của gã còn nhanh hơn Thẩm Thuyền Kỳ khiến mọi người chấn động. Khoái Đao biết mình không địch nổi họ Tần, đau đớn quỳ xuống bãi cỏ khóc rằng :
- Mạnh mỗ bất tài không giết được kẻ mạo phạm đến anh linh Hội chủ, chẳng còn mặt mũi nào sống nữa!
Dứt lời gã vung đao tự quyết. Nhưng Lão tổ đã lướt đến tước đao và hỏi :
- Ngươi chết đi thì ai sẽ phò tá Thánh Nữ báo thù cho Thuyên Kỳ? Hãy để tên này cho ta!
Khoái Đao tỉnh ngộ, thất thểu bước vào linh đường, quỳ trước hương án khóc ròng.
Nam Hải lão tổ bảo Thiên Tân :
- Thần Kiếm cho lão phu mượn kiếm để giáo huấn tên cuồng đồ này!
Quần hùng đang phẫn nộ chửi mắng Tử Kiếm nghe vậy liền im lặng theo dõi cuộc chiến. Quảng Lăng Tiêu cười nhạt bảo họ Tần :
- Lão phu sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là kiếm đạo chân chính.
Tử Kiếm lạnh lùng đáp :
- Tại hạ cũng mong mỏi điều ấy, nhưng đây là dịp hiếm có để dương danh. Vì vậy, chúng ta sẽ lên ngọn cây ở giữa sân giao đấu để mọi người được chứng kiến.
Dứt lời, gã tung mình lên ngọn cây, thân pháp cực kỳ tinh diệu. Lão tổ thầm đoán đối thủ có không dưới năm mươi năm công lực. Ông bật cười ha hả, thân hình bốc thẳng lên, là đà đáp xuống đứng đối diện với họ Tần. Công phu Lăng Không Độ Hư này khiến mọi người vỗ tay hoan hô như sấm dậy.
Tần Hán Biệt ôm kiếm chào rồi xuất thủ. Hai luồng kiếm quang một bạc, một tím xoắn lấy nhau. Tiếng thép va chạm vang rền, hòa với tiếng kiếm khí vun vút xé không gian.
Từ ngày Thuyên Kỳ mất tích, Lão tổ cảm thấy cô đơn vì chẳng còn ai xứng danh kiếm sĩ để chiết chiêu cùng lão. Nay gặp họ Tần kiếm thuật tinh kỳ, lão cao hứng giải phá. Lão tổ kinh ngạc khi thấy kiếm pháp của Kiếm Vương không còn như ngày xưa nữa. Về kiếm ý thì giống nhưng kiếm chiêu linh hoạt bao la như biển cả, liên miên bất tuyệt như sóng Trường Giang.
Đã hai trăm chiêu trôi qua mà chưa ai chiếm được thượng phong. Quần hào say mê theo dõi và thầm lo ngại trước bản lãnh của Tần Hán Biệt.
Lão tổ phấn khởi đem những chiêu đắc ý ra thi triển, nhưng đối phương vẫn ung dung giải phá. Một cảm giác quen thuộc kỳ lạ xâm chiếm tâm hồn Lão tổ. Nhưng lòng hiếu kiếm đã cho ông kịp suy nghĩ, tung ra chiêu “Nam Hải Phù Lâu”. Kiếm quang mở rộng che phủ cả khoảng không gian trên ngọn cây. Hào quang màu tím cũng lóe lên rồi tắt lịm.
Mọi người thấy Tử Kiếm ôm vai hữu nhảy xuống, tập tễnh bỏ đi. Lão tổ cũng xuống đất, đứng nhìn theo trầm ngâm nghĩ ngợi. Quần hùng vỗ tay tán dương kiếm thuật Nam Hải.
Lão lắc đầu bỏ vào hậu sảnh linh đường.
Cuộc ai điếu lại tiếp tục nhưng trong hậu sảnh, các tay đầu não đang quây quần bên Lão tổ bàn bạc. Họ Quảng vẫn nhắm mắt ôn lại từng chiêu trong trận đấu, không nói một lời.
Cuối cùng, lão mỉm cười mở mắt hỏi :
- Chư vị thử đoán xem tên Tử Kiếm đó là ai?
Có hai người cùng nói một lúc :
- Thuyên Kỳ!
Đó là Thánh Nữ và Tần Thu Trinh. Hai người ôm nhau khóc vì sung sướng.
Lý Bách mừng rỡ vỗ bàn :
- Có thực thế chăng? Nhưng sao Quảng lão huynh lại đoán chắc như vậy?
Lão tổ cao hứng đáp :
- Trong chiêu cuối cùng, đáng lẽ y không thể thọ thương, nhưng không hiểu sao lại đưa vai hứng một nhát kiếm? Lão phu đã nhớ lại cảm giác quen thuộc trong kiếm thuật của y. Chỉ có mình Thuyên Kỳ mới có thể ung dung phá giải những chiêu kỳ tuyệt của lão phu.
Thánh Nữ nghẹn ngào nói :
- Tiện nữ đã nuôi nấng Kỳ nhi trong suốt mười mấy năm đài, dù y có cải trang cách nào đi nữa, tiện nữ cũng có thể nhận ra qua những cử chỉ nhỏ nhặt, vô tình.
Tần Thu Trinh ngượng ngùng thưa :
- Hôm qua, lúc Kỳ ca đứng ngẩn ngơ trước linh vị, chàng không giữ ý nên đã nhịp hai ngón tay vào mu bàn tay tả. Tiện nữ đã hoài nghi từ lúc ấy.
Thẩm Thiên Tân bực bội nói :
- Vậy tại sao nó lại không hiện thân cho chúng ta bớt thương tâm mà lại phải dùng khổ nhục kế, chịu mang thương tích rồi bỏ đi?
Không Từ thiền sư góp ý :
- Theo thiển kiến của lão nạp, có thể khi Thẩm công tử đến Hà Nam thì tang lễ đã cử hành. Hai là, y muốn đóng vai một kẻ háo danh, gây sự chán ghét của võ lâm, để Gia Cát Tâm tìm đến lôi kéo vào tổ chức. Chứ nếu y xuất đầu lộ diện thì tên gian tặc kia sao dám ra mặt tranh bá?
Chưởng môn phái Hoa Sơn là Hận Thiên Kiếm tán thành :
- Thiền sư luận việc rất phải, lão phu cũng nghĩ như vậy!
Dù bán tín bán nghi nhưng trong lòng họ bừng lên niềm hy vọng.
Hôm sau, tang lễ viên mãn, Lý giáo chủ đứng ra cảm tạ đồng đạo võ lâm. Có năm trăm người không vướng bận gia sự đã ở lại tham gia Vệ Đạo Minh, hàng ngàn người khác về thu xếp gia cảnh rồi quay lại.
Toàn bộ nhân mã Huynh Đệ hội đều trở thành hội viên Vệ Đạo, có tên là Huynh Đệ đường. Ma Yêu kiếm khách giữ chức Đường chủ, còn Hồ Nam Thần Trượng Giã Đào được cất nhắc làm Hộ pháp, lo việc hậu cần.
Tổng đàn của Vệ Đạo Minh sẽ xây dựng trên ngọn đồi Thương Sơn, thuộc huyện Thương Khâu, chỉ cách rặng Tung Sơn có hơn trăm dặm.
Ngọn đồi và bảy ngàn mẫu đồi chung quanh là tài sản của Tần gia trang.
Chiều hôm đó, Kiếm Tuyệt Đế Quân dẫn năm mươi đệ tử đến, tất cả đều mặc đồ tang.
Lão nghẹn ngào nói :
- Cái mạng già này là do Thẩm công tử ban cho. Vì bận tọa quan, được tin trễ nên không đến kịp, thật hổ thẹn vô cùng. Xin được gia nhập Vệ Đạo Minh, trả thù cho công tử!
Lý Bách cười khà khà :
- Đàm huynh mà đến sớm sẽ được chứng kiến trận so tài có một không hai.
Đàm Phi Vũ ngơ ngác :
- Sao? Có kẻ đến phá tang lễ ư?
- Đúng vậy! Gã này có danh hiệu là Tử Kiếm Tần Hán Biệt, hắn đấu với Nam Hải lão tổ hai trăm chiêu, thọ thương bỏ đi mất rồi.
* * * * *
Nghi vấn về lai lịch Tần Hán Biệt càng đáng ngờ khi Lý giáo chủ nhớ lại rằng, Giáo chủ Long Hổ bang Vi Thừa Khanh và Tần gia trang không hề đến dự mà chỉ gửi lời ai điếu.
Tần Thu Trinh từ việc ấy khẳng định Thuyên Kỳ sau khi thoát chết, đã về đất Thiểm Tây liên hệ với Tần gia và Vi lão. Vì vậy, nàng xin phép được đến Tây An và Diên An để điều tra hư thực.
Thánh Nữ cũng nóng ruột nên đồng ý. Bà cho rằng trừ Nam Hải Lão nhân ra, chẳng ai địch lại Lôi Hỏa Đầu Đà và Gia Cát Tâm. Do đó, có cho người theo hộ tống cũng vô ích, chi bằng cải dạng.
Việc xây dựng Tổng đàn ở Thương Khâu giao cho Giã Đào và Kiếm Tuyệt lão nhân.
Hai trăm giáo chúng Cự Mộc đường sẽ thi công kiến trúc này.
Đoàn người trở lại Chiết Giang và họ vô cùng mừng rỡ khi nhận ra Hỏa Nhãn Lang Hồ đã có mặt trên núi Thiên Thai. Thu Trinh ôm nó vào lòng hỏi :
- Công tử đang ở đâu, mau dẫn chúng ta tìm chàng?
Tiểu Hồ rít lên, lắc đầu lia lịa, tỏ ý không biết. Mọi người thất vọng thở dài, Đại hộ pháp Thôi Hạo kể lại :
- Nửa tháng trước Tuyết Hồ phóng vào Tổng đàn, chạy khắp nơi như muốn tìm Thuyên Kỳ. Không thấy chàng nó rít lên thê thiết, ngày nào cũng ra cửa đại sảnh đợi chờ.
Lộ Tiểu Lan bật khóc :
- Ngày tướng công ngộ nạn cả hai con linh thú đều thất tung, sao chỉ có mình Tiểu Hồ về núi? Chẳng lẽ chàng đã gặp nguy rồi?
Tư Không Bách Lan lẩm bẩm :
- Lạ thực! Bạch Ưng bay tít trên cao sao có thể lâm nạn được? Hay là tướng công đã mang nó theo để chúng ta không thể truy tung được?
Thánh Nữ khen phải :
- Bách Lan có lý, nhưng hư thực thế nào phải chờ thời gian trả lời. Các con phải tin rằng Kỳ nhi một đời hiệp nghĩa, sao có thể yểu mệnh được?
Bốn ngày sau Thu Trinh cùng Bạch Nhật Thần Thâu âm thầm xuống núi. Thiên Diện Nhân Yêu Lục Vô Song đã đoán chắc rằng không ai có thể nhận ra họ mang dung mạo giả, trừ Thuyên Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.