Chương 69
Huyền Tử Phách
18/10/2020
Edit + Beta: Hwan
**********
Đường Diệc Phong ôm lấy hắn, trực tiếp mắng: “Ngươi dám đến thanh lâu! Xem ta trở về có lột da ngươi không!”
Miệng hắn dù mắng kịch liệt, nhưng mà dưới tay lại rất ôn nhu, đem Nam Cung Vân ôm chặt.
Nam Cung Vân tự nhiên biết hắn miệng chua ngoa tâm đậu hủ, ghé vào trong lòng hắn kêu: “Phong ca ca, ta sợ, ta sợ!”
“Sợ? Ngươi cũng biết sợ sao?” Đường Diệc Phong mặc dù vẫn ác khí, nhưng trong giọng nói lại tiết lộ lo lắng.
Nam Cung Vân trong lòng âm thầm vui mừng, như bạch tuộc bám lấy Đường Diệc Phong không tha.
Lưu Vân ôm Hàn Yên, phát hiện tay áo của nó rách hơn phân nửa, trên cánh tay trắng nõn không biết bị ai làm tạo thành vài đạo hồng ngân, đè xuống lửa giận nhất thời bốc lên, lửa cháy càng ngày càng vượng.
Ai không có mắt, cư nhiên có dũng khí trảo tiểu hồ của hắn!
Lưu Vân đang trong cơn giận giữ, lúc này cố tình có khách tìm hoan nhìn thấy hai thiếu niên tuấn mỹ đi vào, sắc tâm nổi lên, lộ ra nụ cười hạ lưu, không sợ chết mà vươn móng vuốt kéo Lưu Vân và Đường Diệc Phong.
Lưu Vân nguy hiểm mà nheo hai mắt, ý định chờ bàn tay người kia vươn tới liền cho hắn ‘kinh hỉ’.
Đường Diệc Phong không có tính nhẫn nại như Lưu Vân, hắn không đợi bàn ta khách tìm hoan vươn tới trước mặt, nhanh như gió đá một cước vào căn mệnh tử của hắn.
A! Người nọ hét thảm một tiếng, che hạ thể của mình.
Đường Diệc Phong nặng nề mà hừ một tiếng, dung ánh mắt giết người mà liếc qua bàn tay của hắn, những người đó nhìn thấy người kia kêu to, ngượng ngùng mà rút tay về, không dám tái di chuyển.
Người trước mặt Lưu Vân cũng bị hành động của Đường Diệc Phong dọa, vươn tay tới giữa chừng, chần chờ.
Thấy thế, Lưu Vân liếc Đường Diệc Phong, bày tỏ bất mãn, sau đó hắn quay đầu, đột nhiên đối với người nọ lộ ra nụ cười điên đão chúng sinh, tất cả mọi người bị hắn cười mê hoặc, trong khoảng thời gian ngắn cũng chỉ là ngơ ngác mà nhìn hắn, nhân tiện ngay cả Đường Diệc Phong cũng không khỏi có chút thất thần.
Hàn Yên chôn ở trong lòng Lưu Vân, mới vừa rồi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, mặc dù kỳ quái, nhưng là nó bởi vì chấn kinh quá độ, cũng không quan tâm ai kêu thảm như vậy, có Lưu Vân tại, nó không một chút lo lắng nào cho rằng mình sẽ có nguy hiểm, nhưng lúc này đột nhiên yên tĩnh, tiếng kêu thảm thiết cũng không có, chỉ có âm thanh nuốt nước miếng, nó cảm thấy kì quái, vì vậy liền ngẩng đầu.
Vừa mới ngẩng đầu, nó đã bị nụ cười của Lưu Vân mê hoặc.
Lưu Vân không phải là loại hay cười, Hàn Yên gặp qua nụ cười đẹp nhất của Lưu Vân là khi hai người vừa biến thành người, đó là một loại ôn nhu như xuân gió mùa xuân, nhưng nụ cười như bây giờ thì Hàn Yên chưa từng thấy, đây là một loại mê hoặc lòng người, làm cho người ta không dứt được, mang theo nhè nhẹ mị hoặc.
Hàn Yên nhìn ngây dại, trong mắt lộ vẻ si mê, tay nó vô ý thức mà quấn lên cổ Lưu Vân, kiễng chân hôn lên môi Lưu Vân.
“Tiểu long, tiểu long.” Hàn Yên tình ý kéo dài mà thấp giọng kêu.
Lưu Vân có chút ảo não mà ôm sát Hàn Yên đang xôn xao tình ý, rất muốn hung hăng mà thương yêu nó một phen, đáng tiếc không đúng địa điểm, ôi!
Khách tìm hoan trước mắt Lưu Vân hoàn hồn lại, bị chảy nụ cười của Lưu Vân mê hoặc tăng lên gấp bội, không thể chờ đợi được mà vươn tay bắt Lưu Vân, gần bắt tới Lưu Vân, khách tìm hoan này lơ đãng nhìn thấy cánh tay trắng noãn của Hàn Yên, trên da thịt trắng nõn lưu lại dấu vết hồng hồng, lại có một hương vị tàn ngược, người nọ cảm thấy tâm dương khó nhịn, dám muốn sờ tay Hàn Yên.
Nhất định khách tìm hoan này xui xẻo! Hắn chạm vào Lưu Vân có lẽ Lưu Vân còn có thể hạ thủ lưu tình, nhưng hắn lại chạm vào tiểu hồ bảo bối của Lưu Vân, rõ ràng là dùng ngực chàng lưỡi dao, chết chắc rồi! Ô hô!
Mọi người chỉ nghe thấy phanh, người nọ liền hư không tiêu thất.
Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hóa thạch cứng ngắc, một người hảo hảo đi đâu rồi???
Đúng vậy, người nọ đi nơi nào a? A, không nên hỏi ta, có lẽ đi diêm vương báo danh, trở thành nơi đó một phần tử đi, a men!
Bạo quân! Đường Diệc Phong cứng họng.
Ánh mắt Lưu Vân lạnh như băng, một chút độ ấm cũng không có, hoàn toàn nhìn không ra hắn vừa mới cười tươi như hoa.
Phượng nương cơ hồ không thể tin được những gì mình nhìn thấy, một người hoàn toàn đầy đủ chỉ trong nháy mắt không thấy, nàng không khỏi run rẩy, một câu nói cũng nói ra.
Lưu Vân không để ý đến những người đó, ôm chặt Hàn Yên xoay người rời đi, hắn mặc dù rất muốn phá hỏng một phen, nhưng hắn biết Hàn Yên không thích nhìn thấy cảnh tượng ấy, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là đi.
Phượng nương nhìn đại sảnh vừa thành một đống, cắn răng, lớn gan nói: “Công công — tử, bồi bồi thường — ”
Đáng thương nàng đã ngay cả nói cũng nói không xong.
Bồi thường?
Lưu Vân không có phản ứng, Hàn Yên nhìn phượng nương hai chân run run, cuối cùng mềm lòng, vì vậy nó giật nhẹ ống tay áo Lưu Vân.
Lưu Vân tự tiếu phi tiếu nói: “Nga, còn có tâm tư nhìn người khác hả, ngẫm lại chính ngươi xem, trở về cho ngươi đẹp mặt!”
Hàn Yên sợ đến lui lui cổ, lực bất tòng tâm mà nhìn phượng nương một cái, không dám tái lên tiếng.
Lưu Vân hừ một tiếng, tiếp tục đi, khi đi tới cửa, hắn đột nhiên dùng sức trên mặt đất đạp hai cái, sau đó mới ôm Hàn Yên rời đi.
Mọi người trong đại sảnh mới cảm thấy chấn an, ai cũng hoảng sợ, đợi Lưu Vân rời khỏi tầm mắt họ, mọi người mới dám thoáng tùng một hơi.
Nhưng là một hơi còn không có hoãn lại, đột nhiên rầm một tiếng, đại môn gỗ lim của Điệp Lâu rắn trắc vỡ thành từng mảnh.
Mọi người một hơi cứ như vậy nghẹn ở ngực, không hơn không dưới.
Đường Diệc Phong ngẩn ngơ, vội vàng ôm Nam Cung Vân rời đi, khi đi qua cửa, vừa nhìn, a, vỡ thật sự là xinh đẹp!
Nam Cung Vân mặt khóc nhìn những mảnh vỡ, lúc này da xà của mình khó giữ a!
Phượng nương khóc không ra nước mắt, lảo đảo mà đi tới cửa, đặt mông ngồi trên mặt đất, cầm những mảnh gỗ ngẩn người.
Đột nhiên, nàng nở nụ cười, bởi vì nàng nhìn thấy nơi vừa rồi Lưu Vân dậm chân có hai mỹ kim quý giá.
Mọi người tưởng rằng nàng chịu không nổi đả kích, choáng váng, ai cũng lắc đầu thở dài, ôi!
**********
Đường Diệc Phong ôm lấy hắn, trực tiếp mắng: “Ngươi dám đến thanh lâu! Xem ta trở về có lột da ngươi không!”
Miệng hắn dù mắng kịch liệt, nhưng mà dưới tay lại rất ôn nhu, đem Nam Cung Vân ôm chặt.
Nam Cung Vân tự nhiên biết hắn miệng chua ngoa tâm đậu hủ, ghé vào trong lòng hắn kêu: “Phong ca ca, ta sợ, ta sợ!”
“Sợ? Ngươi cũng biết sợ sao?” Đường Diệc Phong mặc dù vẫn ác khí, nhưng trong giọng nói lại tiết lộ lo lắng.
Nam Cung Vân trong lòng âm thầm vui mừng, như bạch tuộc bám lấy Đường Diệc Phong không tha.
Lưu Vân ôm Hàn Yên, phát hiện tay áo của nó rách hơn phân nửa, trên cánh tay trắng nõn không biết bị ai làm tạo thành vài đạo hồng ngân, đè xuống lửa giận nhất thời bốc lên, lửa cháy càng ngày càng vượng.
Ai không có mắt, cư nhiên có dũng khí trảo tiểu hồ của hắn!
Lưu Vân đang trong cơn giận giữ, lúc này cố tình có khách tìm hoan nhìn thấy hai thiếu niên tuấn mỹ đi vào, sắc tâm nổi lên, lộ ra nụ cười hạ lưu, không sợ chết mà vươn móng vuốt kéo Lưu Vân và Đường Diệc Phong.
Lưu Vân nguy hiểm mà nheo hai mắt, ý định chờ bàn tay người kia vươn tới liền cho hắn ‘kinh hỉ’.
Đường Diệc Phong không có tính nhẫn nại như Lưu Vân, hắn không đợi bàn ta khách tìm hoan vươn tới trước mặt, nhanh như gió đá một cước vào căn mệnh tử của hắn.
A! Người nọ hét thảm một tiếng, che hạ thể của mình.
Đường Diệc Phong nặng nề mà hừ một tiếng, dung ánh mắt giết người mà liếc qua bàn tay của hắn, những người đó nhìn thấy người kia kêu to, ngượng ngùng mà rút tay về, không dám tái di chuyển.
Người trước mặt Lưu Vân cũng bị hành động của Đường Diệc Phong dọa, vươn tay tới giữa chừng, chần chờ.
Thấy thế, Lưu Vân liếc Đường Diệc Phong, bày tỏ bất mãn, sau đó hắn quay đầu, đột nhiên đối với người nọ lộ ra nụ cười điên đão chúng sinh, tất cả mọi người bị hắn cười mê hoặc, trong khoảng thời gian ngắn cũng chỉ là ngơ ngác mà nhìn hắn, nhân tiện ngay cả Đường Diệc Phong cũng không khỏi có chút thất thần.
Hàn Yên chôn ở trong lòng Lưu Vân, mới vừa rồi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, mặc dù kỳ quái, nhưng là nó bởi vì chấn kinh quá độ, cũng không quan tâm ai kêu thảm như vậy, có Lưu Vân tại, nó không một chút lo lắng nào cho rằng mình sẽ có nguy hiểm, nhưng lúc này đột nhiên yên tĩnh, tiếng kêu thảm thiết cũng không có, chỉ có âm thanh nuốt nước miếng, nó cảm thấy kì quái, vì vậy liền ngẩng đầu.
Vừa mới ngẩng đầu, nó đã bị nụ cười của Lưu Vân mê hoặc.
Lưu Vân không phải là loại hay cười, Hàn Yên gặp qua nụ cười đẹp nhất của Lưu Vân là khi hai người vừa biến thành người, đó là một loại ôn nhu như xuân gió mùa xuân, nhưng nụ cười như bây giờ thì Hàn Yên chưa từng thấy, đây là một loại mê hoặc lòng người, làm cho người ta không dứt được, mang theo nhè nhẹ mị hoặc.
Hàn Yên nhìn ngây dại, trong mắt lộ vẻ si mê, tay nó vô ý thức mà quấn lên cổ Lưu Vân, kiễng chân hôn lên môi Lưu Vân.
“Tiểu long, tiểu long.” Hàn Yên tình ý kéo dài mà thấp giọng kêu.
Lưu Vân có chút ảo não mà ôm sát Hàn Yên đang xôn xao tình ý, rất muốn hung hăng mà thương yêu nó một phen, đáng tiếc không đúng địa điểm, ôi!
Khách tìm hoan trước mắt Lưu Vân hoàn hồn lại, bị chảy nụ cười của Lưu Vân mê hoặc tăng lên gấp bội, không thể chờ đợi được mà vươn tay bắt Lưu Vân, gần bắt tới Lưu Vân, khách tìm hoan này lơ đãng nhìn thấy cánh tay trắng noãn của Hàn Yên, trên da thịt trắng nõn lưu lại dấu vết hồng hồng, lại có một hương vị tàn ngược, người nọ cảm thấy tâm dương khó nhịn, dám muốn sờ tay Hàn Yên.
Nhất định khách tìm hoan này xui xẻo! Hắn chạm vào Lưu Vân có lẽ Lưu Vân còn có thể hạ thủ lưu tình, nhưng hắn lại chạm vào tiểu hồ bảo bối của Lưu Vân, rõ ràng là dùng ngực chàng lưỡi dao, chết chắc rồi! Ô hô!
Mọi người chỉ nghe thấy phanh, người nọ liền hư không tiêu thất.
Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hóa thạch cứng ngắc, một người hảo hảo đi đâu rồi???
Đúng vậy, người nọ đi nơi nào a? A, không nên hỏi ta, có lẽ đi diêm vương báo danh, trở thành nơi đó một phần tử đi, a men!
Bạo quân! Đường Diệc Phong cứng họng.
Ánh mắt Lưu Vân lạnh như băng, một chút độ ấm cũng không có, hoàn toàn nhìn không ra hắn vừa mới cười tươi như hoa.
Phượng nương cơ hồ không thể tin được những gì mình nhìn thấy, một người hoàn toàn đầy đủ chỉ trong nháy mắt không thấy, nàng không khỏi run rẩy, một câu nói cũng nói ra.
Lưu Vân không để ý đến những người đó, ôm chặt Hàn Yên xoay người rời đi, hắn mặc dù rất muốn phá hỏng một phen, nhưng hắn biết Hàn Yên không thích nhìn thấy cảnh tượng ấy, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là đi.
Phượng nương nhìn đại sảnh vừa thành một đống, cắn răng, lớn gan nói: “Công công — tử, bồi bồi thường — ”
Đáng thương nàng đã ngay cả nói cũng nói không xong.
Bồi thường?
Lưu Vân không có phản ứng, Hàn Yên nhìn phượng nương hai chân run run, cuối cùng mềm lòng, vì vậy nó giật nhẹ ống tay áo Lưu Vân.
Lưu Vân tự tiếu phi tiếu nói: “Nga, còn có tâm tư nhìn người khác hả, ngẫm lại chính ngươi xem, trở về cho ngươi đẹp mặt!”
Hàn Yên sợ đến lui lui cổ, lực bất tòng tâm mà nhìn phượng nương một cái, không dám tái lên tiếng.
Lưu Vân hừ một tiếng, tiếp tục đi, khi đi tới cửa, hắn đột nhiên dùng sức trên mặt đất đạp hai cái, sau đó mới ôm Hàn Yên rời đi.
Mọi người trong đại sảnh mới cảm thấy chấn an, ai cũng hoảng sợ, đợi Lưu Vân rời khỏi tầm mắt họ, mọi người mới dám thoáng tùng một hơi.
Nhưng là một hơi còn không có hoãn lại, đột nhiên rầm một tiếng, đại môn gỗ lim của Điệp Lâu rắn trắc vỡ thành từng mảnh.
Mọi người một hơi cứ như vậy nghẹn ở ngực, không hơn không dưới.
Đường Diệc Phong ngẩn ngơ, vội vàng ôm Nam Cung Vân rời đi, khi đi qua cửa, vừa nhìn, a, vỡ thật sự là xinh đẹp!
Nam Cung Vân mặt khóc nhìn những mảnh vỡ, lúc này da xà của mình khó giữ a!
Phượng nương khóc không ra nước mắt, lảo đảo mà đi tới cửa, đặt mông ngồi trên mặt đất, cầm những mảnh gỗ ngẩn người.
Đột nhiên, nàng nở nụ cười, bởi vì nàng nhìn thấy nơi vừa rồi Lưu Vân dậm chân có hai mỹ kim quý giá.
Mọi người tưởng rằng nàng chịu không nổi đả kích, choáng váng, ai cũng lắc đầu thở dài, ôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.