Chương 72
Huyền Tử Phách
18/10/2020
Edit + Beta: Hwan
***********
Nửa tháng mặc dù ngắn, nhưng đối với người của điện Diêm Vương mà nói, nửa tháng này dường như cả đời dài dằng dặc, nhờ Diêm Vương ban tặng, Huyền Tinh bọn họ phải đối mặt với ánh mắt mờ ám của bọn quỷ hồn, hết lần này tới lần khác còn phải giả bộ bất vi sở động, thật sự là khó chịu.
Lúc đầu, Huyền Tinh bọn họ tập thể bãi công chạy đến nhân gian, ý định là kháng nghị với Diêm Vương rước lấy họa, nhưng Diêm Vương chịu khổ được năm ngày, liền đem bọn họ bắt trở về “Đi làm “, dưới dâm uy của Diêm Vương đại nhân, Huyền Tinh bọn họ chỉ có thể một bên oán trách, một bên công tác.
Về phần Phán Quan, Diêm Vương dung hết sức mới lừa bảo bối trở về, đương nhiên là không có bắt hắn đi làm việc, nếu làm Phán Quan chạy mất, chịu khổ là chính mình, bất quá, Diêm Vương vốn là một người thông minh, sau khi nếm qua “tư vị tốt” của việc kiêm chức xong, hắn thấy không chịu thiệt nữa, công việc Phán Quan, tự nhiên là ném cho Thượng Quan Yên, Diêm Vương thật sự là người dốc sức bóc lột người có sẵn.
Ngày hôm đó, người ở Diêm Vương điện hết sức phấn khởi và chờ mong, bởi vì nửa tháng khó khăn đã qua, tình sử của bọn họ sẽ được xóa, kích động a! Ngay cả Diêm Vương cùng Phán Quan cũng ngồi chờ Lưu Vân bọn họ ở trong Diêm Vương điện.
Chính là, chờ a chờ, chờ a chờ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lưu Vân.
Huyền Tinh lau lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Cái kia, cái kia bạo long không phải quên việc này rồi đi?”
Mặt Yến Sở nhăn thành một đoàn, “Hơn phân nửa là vậy.”
“Chúng ta có hay không muốn đi nhắc nhở hắn?” Yến Việt do do dự dự mà mở miệng.
“Muốn, muốn, đương nhiên muốn!”
“Nếu hắn thật sự đã quên việc này, chúng ta đây liền bi thảm rồi! Đương nhiên phải nhắc nhở hắn!”
…
Mọi người loạn thất bất tao nói.
Phán Quan chau mày, “Ai đi nhắc nhở hắn?”
Lời vừa nói ra, trong điện Diêm Vương nhất thời một mảnh yên tĩnh, ai cũng không nghĩ đi phủ Vân Yên tìm Lưu Vân, nếu bạo long kia nhìn thấy bọn họ, mất hứng không xóa đi tình sử thì phải làm sao bây giờ?
Huyền Vân hữu ý vô tình mà liếc Diêm Vương một cái, nhỏ giọng nói thầm: “Ai đi? Đương nhiên là thủ lĩnh đi.”
Ánh mắt mọi người nhất tề nhìn về phía Diêm Vương.
Diêm vương hừ một tiếng trong lòng, khá lắm, dám bảo ta đi?
Hắn không nhanh không chậm mà uống một ngụm trà, nói: “Hắc hắc, không phải ta không nghĩ đi, nhưng là các ngươi cũng nói ta là thủ lĩnh, người Lưu Vân giận là ta, nếu là ta đi nhắc nhở hắn, có hậu quả gì các ngươi hẳn là đoán được đi?”
Vẻ mặt mọi người cứng đờ, Diêm Vương nói cũng đúng, nếu hắn lại chọc giận Lưu Vân, vây là xong luôn, đi đời nhà ma.
Thật sự nhìn không nổi thần thái đắc ý của Diêm Vương, đám người Huyền Tinh phỉ nhổ hắn.
Phán Quan tức giận đến hung hăng mà giẫm Diêm Vương một cước, Diêm Vương hô một tiếng đau đớn, ai oán hỏi: “Vũ, vì sao ngươi giẫm ta?”
“Bởi vì ngươi thật sự thiếu đánh!” Phán Quan hừ một tiếng.
Đúng vậy, đúng vậy. Huyền Tinh bọn họ nhất tề gật đầu.
Diêm Vương giống như sương đậu trên cải thìa – chỗ này, không dám lại vứt.
Phán Quan không có để ý đến hắn, ngoảnh lại đối với Quan Yên nói: “Thượng quan, có thể hay không mời ngươi đi một chuyến?”
“Đúng vậy, Thượng Quan vốn là người thích hợp được chọn! Chúng ta như thế nào không nghĩ tới!” Huyền Tinh vỗ đầu nói.
“Vẫn là Phán Quan thông minh!” Yến Việt nói.
“Thượng Quan, ngươi liền thay chúng ta đi một chuyến đi, đáng thương chúng ta nửa tháng này thật sự — “Yến Sở khẩn cầu nói.
Thượng Quan Yên gật đầu, “Được rồi.”
“Vạn tuế! Thượng Quan thật sự là người tốt!” Huyền Tinh bọn họ hoan hô.
***********
Nửa tháng mặc dù ngắn, nhưng đối với người của điện Diêm Vương mà nói, nửa tháng này dường như cả đời dài dằng dặc, nhờ Diêm Vương ban tặng, Huyền Tinh bọn họ phải đối mặt với ánh mắt mờ ám của bọn quỷ hồn, hết lần này tới lần khác còn phải giả bộ bất vi sở động, thật sự là khó chịu.
Lúc đầu, Huyền Tinh bọn họ tập thể bãi công chạy đến nhân gian, ý định là kháng nghị với Diêm Vương rước lấy họa, nhưng Diêm Vương chịu khổ được năm ngày, liền đem bọn họ bắt trở về “Đi làm “, dưới dâm uy của Diêm Vương đại nhân, Huyền Tinh bọn họ chỉ có thể một bên oán trách, một bên công tác.
Về phần Phán Quan, Diêm Vương dung hết sức mới lừa bảo bối trở về, đương nhiên là không có bắt hắn đi làm việc, nếu làm Phán Quan chạy mất, chịu khổ là chính mình, bất quá, Diêm Vương vốn là một người thông minh, sau khi nếm qua “tư vị tốt” của việc kiêm chức xong, hắn thấy không chịu thiệt nữa, công việc Phán Quan, tự nhiên là ném cho Thượng Quan Yên, Diêm Vương thật sự là người dốc sức bóc lột người có sẵn.
Ngày hôm đó, người ở Diêm Vương điện hết sức phấn khởi và chờ mong, bởi vì nửa tháng khó khăn đã qua, tình sử của bọn họ sẽ được xóa, kích động a! Ngay cả Diêm Vương cùng Phán Quan cũng ngồi chờ Lưu Vân bọn họ ở trong Diêm Vương điện.
Chính là, chờ a chờ, chờ a chờ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lưu Vân.
Huyền Tinh lau lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Cái kia, cái kia bạo long không phải quên việc này rồi đi?”
Mặt Yến Sở nhăn thành một đoàn, “Hơn phân nửa là vậy.”
“Chúng ta có hay không muốn đi nhắc nhở hắn?” Yến Việt do do dự dự mà mở miệng.
“Muốn, muốn, đương nhiên muốn!”
“Nếu hắn thật sự đã quên việc này, chúng ta đây liền bi thảm rồi! Đương nhiên phải nhắc nhở hắn!”
…
Mọi người loạn thất bất tao nói.
Phán Quan chau mày, “Ai đi nhắc nhở hắn?”
Lời vừa nói ra, trong điện Diêm Vương nhất thời một mảnh yên tĩnh, ai cũng không nghĩ đi phủ Vân Yên tìm Lưu Vân, nếu bạo long kia nhìn thấy bọn họ, mất hứng không xóa đi tình sử thì phải làm sao bây giờ?
Huyền Vân hữu ý vô tình mà liếc Diêm Vương một cái, nhỏ giọng nói thầm: “Ai đi? Đương nhiên là thủ lĩnh đi.”
Ánh mắt mọi người nhất tề nhìn về phía Diêm Vương.
Diêm vương hừ một tiếng trong lòng, khá lắm, dám bảo ta đi?
Hắn không nhanh không chậm mà uống một ngụm trà, nói: “Hắc hắc, không phải ta không nghĩ đi, nhưng là các ngươi cũng nói ta là thủ lĩnh, người Lưu Vân giận là ta, nếu là ta đi nhắc nhở hắn, có hậu quả gì các ngươi hẳn là đoán được đi?”
Vẻ mặt mọi người cứng đờ, Diêm Vương nói cũng đúng, nếu hắn lại chọc giận Lưu Vân, vây là xong luôn, đi đời nhà ma.
Thật sự nhìn không nổi thần thái đắc ý của Diêm Vương, đám người Huyền Tinh phỉ nhổ hắn.
Phán Quan tức giận đến hung hăng mà giẫm Diêm Vương một cước, Diêm Vương hô một tiếng đau đớn, ai oán hỏi: “Vũ, vì sao ngươi giẫm ta?”
“Bởi vì ngươi thật sự thiếu đánh!” Phán Quan hừ một tiếng.
Đúng vậy, đúng vậy. Huyền Tinh bọn họ nhất tề gật đầu.
Diêm Vương giống như sương đậu trên cải thìa – chỗ này, không dám lại vứt.
Phán Quan không có để ý đến hắn, ngoảnh lại đối với Quan Yên nói: “Thượng quan, có thể hay không mời ngươi đi một chuyến?”
“Đúng vậy, Thượng Quan vốn là người thích hợp được chọn! Chúng ta như thế nào không nghĩ tới!” Huyền Tinh vỗ đầu nói.
“Vẫn là Phán Quan thông minh!” Yến Việt nói.
“Thượng Quan, ngươi liền thay chúng ta đi một chuyến đi, đáng thương chúng ta nửa tháng này thật sự — “Yến Sở khẩn cầu nói.
Thượng Quan Yên gật đầu, “Được rồi.”
“Vạn tuế! Thượng Quan thật sự là người tốt!” Huyền Tinh bọn họ hoan hô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.