Chương 76
Huyền Tử Phách
18/10/2020
Edit + Beta: Hwan
**********
Nam Cung Vân đi rồi, Hàn Yên không có bạn cùng nó làm những chuyện nó thích — lên nóc nhà phơi nắng, nó liền lôi kéo Lưu Vân bồi nó phơi nắng.
Lưu Vân đối với phơi nắng không có cảm giác gì, nhưng nếu là ôm tiểu hồ ly phơi nắng, thuận đường trộm hôn một cái, vậy liền trở thành thú vui rồi
Hàn Yên ghé vào trong lòng Lưu Vân, thích ý mà hưởng ánh mặt trời chiếu lên người làm cho mỗi sợi lông đều cảm thấy ấm áp.
Lưu Vân nửa híp mắt, một tay ôm thắt lưng Hàn Yên, một tay ở trên lưng nó vuốt ve.
Hàn Yên nhắm mắt lại, ánh mặt trời ấm áp, Lưu Vân giống như thôi miên mà khẽ vuốt, làm cho nó cảm thấy buồn ngủ, mặc dù nó cùng Lưu Vân dậy trễ, nhưng bây giờ nó cảm thấy buồn ngủ rồi, nó lẩm bẩm một tiếng, “Tiểu long, em muốn ngủ.”
“Vậy em liền ngủ đi.”
“Chỉ là hôm nay em đã ngủ rất nhiều, không muốn ngủ nhiều như vậy.” Hàn Yên mơ mơ màng màng nói.
“Như vậy hả?” Lưu Vân trầm ngâm một chút, khóe miệng đột nhiên lộ ra một tia cười quỷ dị, tay của hắn đặt trên lưng Hàn Yên chậm rãi mò xuống, dừng ở cặp mông tròn trịa của nó, như có như không mà vuốt ve, tay kia cũng tăng thêm lực độ vuốt ve lưng nó.
Cơn buồn ngủ của Hàn Yên bay mất tiêu, vẻ mặt đỏ bừng nói: “Anh — anh sờ tới chỗ nào đó?”
Lưu Vân cười không nói, tiếp tục động tác trên tay, thậm chí càng sờ càng phiến tình.
Hàn Yên rên rỉ một tiếng, bắt được bàn tay của Lưu Vân có ý đồ tiến vào trong quần áo, gian nan nói: “Trời còn sáng, vừa trên nóc nhà, anh — anh — ”
Lưu Vân ghé vào lỗ tai nó thổi một hơi, dẫn tới thân thể Hàn Yên run rẩy, hắn cười xấu xa nói: “Em nói buồn ngủ nhưng không muốn ngủ nhiều, ta hảo tâm giúp em mà thôi, em xem bây giờ em có buồn ngủ không?”
“Có người nào lại làm chuyện mà buồn ngủ không?” Trên mặt phiếm đỏ, Hàn Yên bất mãn nói.
“Em không thích?” Lưu Vân cười khẽ.
Hàn Yên nghiến răng, cắn một cái lên cổ hắn
“Đau!” Lưu Vân kêu lên một tiếng, muốn thấu qua hôn đôi môi đỏ mọng của nó.
Hàn Yên xoay qua, không cho hắn hôn.
Lưu Vân hôn mấy lần, đều bị Hàn Yên né qua, mắt hắn xoay chuyển, hai tay ôm Hàn Yên, nhẹ nhàng lắc lư nó, dùng một loại khẩu ngữ làm nũng nói: “Tiểu hồ, tiểu hồ, em cho ta hôn em một chút đi?”
Hàn Yên chưa bao giờ thấy qua Lưu Vân làm nũng, đôi môi khẽ nhếch lên, trong mắt tràn đầy ý cười, Lưu Vân như vậy làm cho Hàn Yên nhìn không chuyển mắt, trong khoảng thời gian ngắn, nó giật mình, một lát sau, nó cười phì một tiếng, ôm cổ Lưu Vân ở trên mặt nó hôn thật mạnh, “Tiểu long, tiểu long, anh thật đáng yêu!”
Đáng yêu? Lưu Vân thiếu chút nghẹn lời, tiểu hồ ly này, mình chỗ nào đáng yêu, bất quá, tiểu hồ ly tự dâng môi lên thật sự quả là hưởng thụ a!
Lưu Vân bị Yàn Yên có điểm ý loạn tình mê, đang muốn lừa gạt nó trở về phòng thân thiết một phen, đột nhiên Hàn Yên ngừng động tác, di một tiếng.
“Chuyện gì?” Lưu Vân tò mò hỏi.
“Thượng Quan Yên.” Hàn Yên ngồi thẳng dậy, chỉ vào một người xa xa nói.
Nhìn theo hướng nó chỉ, quả nhiên, Lưu Vân nhìn thấy Thượng Quan Yên từ cửa chính tây đi vào.
“Hắn đi nơi nào?”
“Không biết.”
Chẳng lẽ hắn đi nhìn người trong lòng? Hàn Yên nhìn chằm chằm bóng lưng thon dài của Thượng Quan Yên mà đoán.
Nghĩ có thể như vậy, Hàn Yên nổi lên lòng hiếu kỳ, nó kéo Lưu Vân, hăng hái bừng bừng mà nói: “Không bằng chúng ta đi theo hắn, nhìn hắn đi làm gì?”
“Bát quái!” Lưu Vân lắc đầu.
“Được rồi, chúng ta đi xem một chút, nếu hắn là đi gặp người hắn thích, nói không chừng chúng ta có thể giúp hắn một chút.” Hàn Yên hưng phấn mà nói.
“Hỗ trợ? Ta xem em muốn đi giúp vui?”Lưu Vân trêu chọc nói.
“Ai nói! Em thật sự nghĩ muốn giúp hắn!” Hàn Yên không phục nói.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lưu Vân một bên trả lời, một bên ôm chặt Hàn Yên len lén theo sát phía sau Thượng Quan Yên.
※※※z※※y※※z※※z※※※
Thượng Quan Yên đi qua mấy con đường, rẽ vào trong một ngõ, tại trước cửa nhà người ta đứng lại.
Hắn ngơ ngác mà đứng ở trước cửa, tựa hồ như tự hỏi cái gì.
Đã lâu rồi không trở lại gặp hắn, vì sao vẫn không quản được chính mình? Thượng Quan Yên thở dài.
Hắn đi lên bậc thang, sau đó dừng lại, có chút do dự, sau đó xoay người đi xuống bậc thang.
Một lát sau, hắn lại đi lên bậc thang, sau đó đi xuống.
Như vậy tới tới lui lui lặp đi lặp lại năm sáu lần, hắn mới quyết tâm, trực tiếp xuyên qua cánh cửa, tiến vào.
Lưu Vân lôi kéo Hàn Yên, cũng đi theo tiến vào.
Thượng Quan Yên tựa hồ hết sức quen thuộc hết thảy bên trong, hắn bảy nhiễu tám chuyển quẩn quanh đi vòng vòng, rồi đi vào gian phòng cổ xưa.
Lưu Vân niệm một khẩu quyết ẩn thân, cùng Hàn Yên đi theo vào phòng.
Trong phòng có rất nhiều sách, Hàn Yên lưu tâm xem một chút, cảm thấy có chút kỳ quái, nó phát hiện những bộ sách này cơ hồ đều là sách về tu hành cùng chí dị. Nó không khỏi giật nhẹ ống tay áo Lưu Vân, chỉ chỉ đám sách này.
Lưu Vân nhìn, cũng hiểu được có chút kỳ quái, chẳng lẽ chủ nhân của căn phòng là người tu đạo ?
Sau khi Thượng Quan Yên vào phòng, đầu tiên là hướng bên bàn kia nhìn một chút, không thấy ai, có chút kinh ngạc, hắn hơi chút lặng đi, nhấc chân hướng nội thất đi đến.
Chúng ta có muốn đi vào không? Hàn Yên dùng môi hỏi Lưu Vân.
Lưu Vân nghĩ một chút, lắc đầu, lại chờ một chút đi.
Ờ! Hàn Yên gật đầu, đang muốn cầm lấy một quyển sách xem một chút, đột nhiên bên trong truyền đến tiếng kêu kinh hoảng của Thượng Quan Yên.
Lưu Vân nhanh tay mà che lại miệng Hàn Yên đang muốn mở ra, làm một thủ thế ngươi chớ lên tiếng, chờ Hàn Yên hiểu ý, bọn họ mới đi vào.
Sau khi Thượng Quan Yên đi vào phòng không có nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, trong nháy mắt giật mình, bình thường lúc này y không phải đang xem sách sao? Như thế nào không thấy y? Chẳng lẽ ở bên trong ngủ?
Trong lòng Thượng Quan Yên có cảm giác bất an, lập tức đi nhanh vào trong nội thất, hắn nhìn trên giường, nhìn thấy người mình tưởng niệm đang nằm yên trên giường, hắn mới yên lòng.
Hắn đi tới bên giường, ngồi xuống, xuất thần mà nhìn trên giường thiếu niên mi thanh mục tú.
Ngây ngốc một hồi, Thượng Quan Yên chậm rãi vươn tay, xoa xoa khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên.
Đột nhiên, tay hắn dừng lại, lập tức cầm lấy tay thiếu niên áp vào mặt mình, như thế nào lại không có độ ấm!
Thượng Quan Yên không dám tin mà thay thiếu niên bắt mạch, lại ở trên thân thể y sờ soạng một hồi, phát hiện cả người thiếu niên lạnh như băng, giống như là đã chết từ lâu.
Tại sao có thể như vậy? Như thế nào sẽ?
“Âm nhi, Âm nhi, ngươi tỉnh! Âm nhi!” Thượng Quan Yên sốt ruột mà vỗ nhẹ mặt Dương Âm, hy vọng y chỉ là ngủ thiếp đi, mà không phải, mà không phải —
“Âm nhi, Âm nhi, ngươi đã đáp ứng ta!” Thượng Quan Yên ôm lấy Dương Âm, hoảng loạn mà kêu.
Dương Âm một điểm phản ứng cũng không có, cả người lộ ra một loại kỳ dị lạnh như băng.
“Âm nhi, Âm nhi… Sẽ không, sẽ không! …”
Nước mắt bất chi bất giác thấm ướt áo, Thượng Quan Yên một chút cũng không có ý thức được, chỉ không ngừng mà phe phẩy đầu.
Đột nhiên, Thượng Quan Yên cảm thấy lồng ngực Dương Âm có tia đập mỏng manh, hắn nhất thời vui mừng khôn xiết, dán tại ngực Dương Âm nghe, sắc mặt trở nên tái nhợt như tờ giấy, hắn cúi đầu trầm tư trong chốc lát, đem Dương Âm đặt lại trên giường, đắp lại chăn, vội vàng mà đi ra ngoài, đi vài bước, hắn lo lắng mà quay trở lại, tạ một kết giới, sau đó mới vội vàng rời đi.
Thượng Quan Yên vừa đi, Hàn Yên liền thúc giục Lưu Vân: “Anh nhanh đi xem người kia? Có cứu được hay không? Nếu là…”
“Em không cần phải gấp gáp?” Lưu Vân trấn an nó.
Hàn Yên nắm chặt cành tay Lưu Vân, “Sao không vội? Thượng Quan Yên thương tâm như vậy… Anh nhanh…”
“Em yên tâm, hồn phách người này không ở đây, không có đại sự gì.”
**********
Nam Cung Vân đi rồi, Hàn Yên không có bạn cùng nó làm những chuyện nó thích — lên nóc nhà phơi nắng, nó liền lôi kéo Lưu Vân bồi nó phơi nắng.
Lưu Vân đối với phơi nắng không có cảm giác gì, nhưng nếu là ôm tiểu hồ ly phơi nắng, thuận đường trộm hôn một cái, vậy liền trở thành thú vui rồi
Hàn Yên ghé vào trong lòng Lưu Vân, thích ý mà hưởng ánh mặt trời chiếu lên người làm cho mỗi sợi lông đều cảm thấy ấm áp.
Lưu Vân nửa híp mắt, một tay ôm thắt lưng Hàn Yên, một tay ở trên lưng nó vuốt ve.
Hàn Yên nhắm mắt lại, ánh mặt trời ấm áp, Lưu Vân giống như thôi miên mà khẽ vuốt, làm cho nó cảm thấy buồn ngủ, mặc dù nó cùng Lưu Vân dậy trễ, nhưng bây giờ nó cảm thấy buồn ngủ rồi, nó lẩm bẩm một tiếng, “Tiểu long, em muốn ngủ.”
“Vậy em liền ngủ đi.”
“Chỉ là hôm nay em đã ngủ rất nhiều, không muốn ngủ nhiều như vậy.” Hàn Yên mơ mơ màng màng nói.
“Như vậy hả?” Lưu Vân trầm ngâm một chút, khóe miệng đột nhiên lộ ra một tia cười quỷ dị, tay của hắn đặt trên lưng Hàn Yên chậm rãi mò xuống, dừng ở cặp mông tròn trịa của nó, như có như không mà vuốt ve, tay kia cũng tăng thêm lực độ vuốt ve lưng nó.
Cơn buồn ngủ của Hàn Yên bay mất tiêu, vẻ mặt đỏ bừng nói: “Anh — anh sờ tới chỗ nào đó?”
Lưu Vân cười không nói, tiếp tục động tác trên tay, thậm chí càng sờ càng phiến tình.
Hàn Yên rên rỉ một tiếng, bắt được bàn tay của Lưu Vân có ý đồ tiến vào trong quần áo, gian nan nói: “Trời còn sáng, vừa trên nóc nhà, anh — anh — ”
Lưu Vân ghé vào lỗ tai nó thổi một hơi, dẫn tới thân thể Hàn Yên run rẩy, hắn cười xấu xa nói: “Em nói buồn ngủ nhưng không muốn ngủ nhiều, ta hảo tâm giúp em mà thôi, em xem bây giờ em có buồn ngủ không?”
“Có người nào lại làm chuyện mà buồn ngủ không?” Trên mặt phiếm đỏ, Hàn Yên bất mãn nói.
“Em không thích?” Lưu Vân cười khẽ.
Hàn Yên nghiến răng, cắn một cái lên cổ hắn
“Đau!” Lưu Vân kêu lên một tiếng, muốn thấu qua hôn đôi môi đỏ mọng của nó.
Hàn Yên xoay qua, không cho hắn hôn.
Lưu Vân hôn mấy lần, đều bị Hàn Yên né qua, mắt hắn xoay chuyển, hai tay ôm Hàn Yên, nhẹ nhàng lắc lư nó, dùng một loại khẩu ngữ làm nũng nói: “Tiểu hồ, tiểu hồ, em cho ta hôn em một chút đi?”
Hàn Yên chưa bao giờ thấy qua Lưu Vân làm nũng, đôi môi khẽ nhếch lên, trong mắt tràn đầy ý cười, Lưu Vân như vậy làm cho Hàn Yên nhìn không chuyển mắt, trong khoảng thời gian ngắn, nó giật mình, một lát sau, nó cười phì một tiếng, ôm cổ Lưu Vân ở trên mặt nó hôn thật mạnh, “Tiểu long, tiểu long, anh thật đáng yêu!”
Đáng yêu? Lưu Vân thiếu chút nghẹn lời, tiểu hồ ly này, mình chỗ nào đáng yêu, bất quá, tiểu hồ ly tự dâng môi lên thật sự quả là hưởng thụ a!
Lưu Vân bị Yàn Yên có điểm ý loạn tình mê, đang muốn lừa gạt nó trở về phòng thân thiết một phen, đột nhiên Hàn Yên ngừng động tác, di một tiếng.
“Chuyện gì?” Lưu Vân tò mò hỏi.
“Thượng Quan Yên.” Hàn Yên ngồi thẳng dậy, chỉ vào một người xa xa nói.
Nhìn theo hướng nó chỉ, quả nhiên, Lưu Vân nhìn thấy Thượng Quan Yên từ cửa chính tây đi vào.
“Hắn đi nơi nào?”
“Không biết.”
Chẳng lẽ hắn đi nhìn người trong lòng? Hàn Yên nhìn chằm chằm bóng lưng thon dài của Thượng Quan Yên mà đoán.
Nghĩ có thể như vậy, Hàn Yên nổi lên lòng hiếu kỳ, nó kéo Lưu Vân, hăng hái bừng bừng mà nói: “Không bằng chúng ta đi theo hắn, nhìn hắn đi làm gì?”
“Bát quái!” Lưu Vân lắc đầu.
“Được rồi, chúng ta đi xem một chút, nếu hắn là đi gặp người hắn thích, nói không chừng chúng ta có thể giúp hắn một chút.” Hàn Yên hưng phấn mà nói.
“Hỗ trợ? Ta xem em muốn đi giúp vui?”Lưu Vân trêu chọc nói.
“Ai nói! Em thật sự nghĩ muốn giúp hắn!” Hàn Yên không phục nói.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lưu Vân một bên trả lời, một bên ôm chặt Hàn Yên len lén theo sát phía sau Thượng Quan Yên.
※※※z※※y※※z※※z※※※
Thượng Quan Yên đi qua mấy con đường, rẽ vào trong một ngõ, tại trước cửa nhà người ta đứng lại.
Hắn ngơ ngác mà đứng ở trước cửa, tựa hồ như tự hỏi cái gì.
Đã lâu rồi không trở lại gặp hắn, vì sao vẫn không quản được chính mình? Thượng Quan Yên thở dài.
Hắn đi lên bậc thang, sau đó dừng lại, có chút do dự, sau đó xoay người đi xuống bậc thang.
Một lát sau, hắn lại đi lên bậc thang, sau đó đi xuống.
Như vậy tới tới lui lui lặp đi lặp lại năm sáu lần, hắn mới quyết tâm, trực tiếp xuyên qua cánh cửa, tiến vào.
Lưu Vân lôi kéo Hàn Yên, cũng đi theo tiến vào.
Thượng Quan Yên tựa hồ hết sức quen thuộc hết thảy bên trong, hắn bảy nhiễu tám chuyển quẩn quanh đi vòng vòng, rồi đi vào gian phòng cổ xưa.
Lưu Vân niệm một khẩu quyết ẩn thân, cùng Hàn Yên đi theo vào phòng.
Trong phòng có rất nhiều sách, Hàn Yên lưu tâm xem một chút, cảm thấy có chút kỳ quái, nó phát hiện những bộ sách này cơ hồ đều là sách về tu hành cùng chí dị. Nó không khỏi giật nhẹ ống tay áo Lưu Vân, chỉ chỉ đám sách này.
Lưu Vân nhìn, cũng hiểu được có chút kỳ quái, chẳng lẽ chủ nhân của căn phòng là người tu đạo ?
Sau khi Thượng Quan Yên vào phòng, đầu tiên là hướng bên bàn kia nhìn một chút, không thấy ai, có chút kinh ngạc, hắn hơi chút lặng đi, nhấc chân hướng nội thất đi đến.
Chúng ta có muốn đi vào không? Hàn Yên dùng môi hỏi Lưu Vân.
Lưu Vân nghĩ một chút, lắc đầu, lại chờ một chút đi.
Ờ! Hàn Yên gật đầu, đang muốn cầm lấy một quyển sách xem một chút, đột nhiên bên trong truyền đến tiếng kêu kinh hoảng của Thượng Quan Yên.
Lưu Vân nhanh tay mà che lại miệng Hàn Yên đang muốn mở ra, làm một thủ thế ngươi chớ lên tiếng, chờ Hàn Yên hiểu ý, bọn họ mới đi vào.
Sau khi Thượng Quan Yên đi vào phòng không có nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, trong nháy mắt giật mình, bình thường lúc này y không phải đang xem sách sao? Như thế nào không thấy y? Chẳng lẽ ở bên trong ngủ?
Trong lòng Thượng Quan Yên có cảm giác bất an, lập tức đi nhanh vào trong nội thất, hắn nhìn trên giường, nhìn thấy người mình tưởng niệm đang nằm yên trên giường, hắn mới yên lòng.
Hắn đi tới bên giường, ngồi xuống, xuất thần mà nhìn trên giường thiếu niên mi thanh mục tú.
Ngây ngốc một hồi, Thượng Quan Yên chậm rãi vươn tay, xoa xoa khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên.
Đột nhiên, tay hắn dừng lại, lập tức cầm lấy tay thiếu niên áp vào mặt mình, như thế nào lại không có độ ấm!
Thượng Quan Yên không dám tin mà thay thiếu niên bắt mạch, lại ở trên thân thể y sờ soạng một hồi, phát hiện cả người thiếu niên lạnh như băng, giống như là đã chết từ lâu.
Tại sao có thể như vậy? Như thế nào sẽ?
“Âm nhi, Âm nhi, ngươi tỉnh! Âm nhi!” Thượng Quan Yên sốt ruột mà vỗ nhẹ mặt Dương Âm, hy vọng y chỉ là ngủ thiếp đi, mà không phải, mà không phải —
“Âm nhi, Âm nhi, ngươi đã đáp ứng ta!” Thượng Quan Yên ôm lấy Dương Âm, hoảng loạn mà kêu.
Dương Âm một điểm phản ứng cũng không có, cả người lộ ra một loại kỳ dị lạnh như băng.
“Âm nhi, Âm nhi… Sẽ không, sẽ không! …”
Nước mắt bất chi bất giác thấm ướt áo, Thượng Quan Yên một chút cũng không có ý thức được, chỉ không ngừng mà phe phẩy đầu.
Đột nhiên, Thượng Quan Yên cảm thấy lồng ngực Dương Âm có tia đập mỏng manh, hắn nhất thời vui mừng khôn xiết, dán tại ngực Dương Âm nghe, sắc mặt trở nên tái nhợt như tờ giấy, hắn cúi đầu trầm tư trong chốc lát, đem Dương Âm đặt lại trên giường, đắp lại chăn, vội vàng mà đi ra ngoài, đi vài bước, hắn lo lắng mà quay trở lại, tạ một kết giới, sau đó mới vội vàng rời đi.
Thượng Quan Yên vừa đi, Hàn Yên liền thúc giục Lưu Vân: “Anh nhanh đi xem người kia? Có cứu được hay không? Nếu là…”
“Em không cần phải gấp gáp?” Lưu Vân trấn an nó.
Hàn Yên nắm chặt cành tay Lưu Vân, “Sao không vội? Thượng Quan Yên thương tâm như vậy… Anh nhanh…”
“Em yên tâm, hồn phách người này không ở đây, không có đại sự gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.