Chương 7
Huyền Tử Phách
18/10/2020
Edit + beta: Hwan
****************
Sắc trời dần tối, trong sơn động một mảnh yên tĩnh.
Đột nhiên trong một góc mà không ai nhìn thấy, một hòn đá lay động, tiếp theo lăn đến bên chỗ tiểu hồ ly không biết là đang ngủ thiếp đi hay là hôn mê nữa, hòn đá lăn đến bên người tiểu hồ ly thì ngừng lại.
Tiểu long trừng mắt, con ngươi màu lam có chút phức tạp nhìn tiểu hồ ly.
Hôm nay, tiểu long định thừa dịp tiểu hồ ly không có ở đây, trốn về trong nước, ai biết được cái loại này lại tổn hao sức lực, hơn nữa hắn tại trong long đản không thể khống chế tốt phương hướng, lăn hơn phân nửa cư nhiên mới đến một góc cách tổ chim không xa, hơn nữa còn không biết dính cái gì, làm cho vỏ ngoài màu trắng biến thành màu đen láy, tiểu long nhụt chí, khi hắn đang muốn tiếp tục hành trình, tiểu hồ ly đã trở về, tiểu long đương nhiên không dám đi, ngốc trong long đản nhìn tiểu hồ ly vạn phần lo lắng đi khắp nơi tìm mình.
Nhìn tiểu hồ ly ở trong sơn động tìm không thấy mình, hấp tấp mà chạy khỏi đây, tiểu long tưởng rằng nó đã quên, ai biết được một lúc sau, tiểu hồ ly đã trở về.
Nhìn tiểu hồ ly ghé vào tổ chim trông như mất hồn, không biết như thế nào, tiểu long đột nhiên cảm thấy ngực rất đau, đó là một loại cảm giác trái tim đau đớn đến không hô hấp được, Cho đến khi chứng kiến tiểu hồ ly rơi lệ, trái tim tiểu long càng thêm đau đớn vô cùng, hắn đột nhiên phi thường hối hận tại sao mình muốn rời bỏ tổ chim, làm cho tiểu hồ ly bởi vì tìm không được mình mà thương tâm.
Ngay tức khắc, tiểu long có một loại nguyện vọng mãnh liệt, đó chính là lập tức trở lại bên người tiểu hồ ly, cho nó biết mình không có đi, mình vẫn đợi ở chỗ này.
Đợi tới lúc hắn phục hồi lại tinh thần, hắn mới phát hiện hắn dĩ nhiên đã lăn đến bên người tiểu hồ ly rồi, tiểu long không rảnh nghĩ tại sao hắn trong thời gian ngắn như vậy có thể đến bên người tiểu hồ ly, ban ngày lăn hơn một nửa ngày mới cách tổ chim có một đoạn.
Tiểu hồ ly lông mao ẩm ướt, lông trắng biến thành lông xám, trên người tiểu hồ ly lại gia tăng thêm vết thương, nhìn nó nằm như vậy, lông mi đọng hơi nước, đau lòng cuộn thành một đoàn.
“Tiểu hồ, tiểu hồ…”Vươn long trảo vuốt ve khuôn mặt tiểu hồ ly cách lớp vỏ trứng, tiểu long thấp giọng mà kêu.
Theo tiếng hắn gọi, long đản phát ra ánh sáng nhu hòa, ánh sáng đem tiểu hồ ly đang chau mày bao bọc lại.
Trong lúc ngủ mơ tiểu hồ ly mơ thấy nó tìm được Tiểu Bạch, mơ thấy nó ôm Tiểu Bạch phơi nắng, ánh nắng trên người rất ấm áp, rất thoải mái, rất thoải mái…
Tiểu hồ ly tiềm thức mà ôm chặt Tiểu Bạch, dùng gương mặt cọ xát Tiểu Bạch vài cái, cực kỳ thích ý.
Nhìn tiểu hồ ly không còn cau mày, tiểu long mới an tâm, nương theo ánh sáng, hắn chú ý tới mặt tiểu hồ ly đen, tiểu long giật mình, có chút buồn bực: mặt nó từ lúc nào biến đen, không phải mới nãy là bụi sao?
Trong lúc ngủ mơ được mặt trời phơi nắng đến cả người lười biếng, tiểu hồ ly dùng tứ chi ôm chặt Tiểu Bạch, lăn trên mặt đất.
Tiểu Long đang xuất thần, đột nhiên cảm thấy long đản chấn động, hắn không khỏi lại càng hoảng sợ, lúc này mới phát hiện tiểu hồ ly không biết khi nào đem hắn ôm vào trong ngực, tự động đem tấm lụa cuộn lại tiếp tục ngủ.
Tiểu long không khỏi buồn cười, rõ ràng mặt bẩn hồ ly sao lại biến thành mặt đen hồ ly.
Nhìn tấm lụa mềm mại, phỏng đoán tâm tư tiểu hồ ly, tiểu long trong lòng nảy lên một trận kích động khó tả, hắn yên lặng nhìn tiểu hồ ly đang mộng đẹp thật lâu, thật lâu, mới khép lại cặp mắt màu lam, ngủ thiếp đi.
Từng đau xót cùng bi phẫn vì bị bỏ rơi, bây giờ đã không còn trọng yếu rồi, bởi vì từ nay về sau, ta không hề cô đơn, không hề tịch mịch, trên đời này có ngươi đem ta để ở trong lòng, có ngươi làm bạn với ta, có ngươi coi trọng ta, có ngươi không coi ta là không khí…
****************
Sắc trời dần tối, trong sơn động một mảnh yên tĩnh.
Đột nhiên trong một góc mà không ai nhìn thấy, một hòn đá lay động, tiếp theo lăn đến bên chỗ tiểu hồ ly không biết là đang ngủ thiếp đi hay là hôn mê nữa, hòn đá lăn đến bên người tiểu hồ ly thì ngừng lại.
Tiểu long trừng mắt, con ngươi màu lam có chút phức tạp nhìn tiểu hồ ly.
Hôm nay, tiểu long định thừa dịp tiểu hồ ly không có ở đây, trốn về trong nước, ai biết được cái loại này lại tổn hao sức lực, hơn nữa hắn tại trong long đản không thể khống chế tốt phương hướng, lăn hơn phân nửa cư nhiên mới đến một góc cách tổ chim không xa, hơn nữa còn không biết dính cái gì, làm cho vỏ ngoài màu trắng biến thành màu đen láy, tiểu long nhụt chí, khi hắn đang muốn tiếp tục hành trình, tiểu hồ ly đã trở về, tiểu long đương nhiên không dám đi, ngốc trong long đản nhìn tiểu hồ ly vạn phần lo lắng đi khắp nơi tìm mình.
Nhìn tiểu hồ ly ở trong sơn động tìm không thấy mình, hấp tấp mà chạy khỏi đây, tiểu long tưởng rằng nó đã quên, ai biết được một lúc sau, tiểu hồ ly đã trở về.
Nhìn tiểu hồ ly ghé vào tổ chim trông như mất hồn, không biết như thế nào, tiểu long đột nhiên cảm thấy ngực rất đau, đó là một loại cảm giác trái tim đau đớn đến không hô hấp được, Cho đến khi chứng kiến tiểu hồ ly rơi lệ, trái tim tiểu long càng thêm đau đớn vô cùng, hắn đột nhiên phi thường hối hận tại sao mình muốn rời bỏ tổ chim, làm cho tiểu hồ ly bởi vì tìm không được mình mà thương tâm.
Ngay tức khắc, tiểu long có một loại nguyện vọng mãnh liệt, đó chính là lập tức trở lại bên người tiểu hồ ly, cho nó biết mình không có đi, mình vẫn đợi ở chỗ này.
Đợi tới lúc hắn phục hồi lại tinh thần, hắn mới phát hiện hắn dĩ nhiên đã lăn đến bên người tiểu hồ ly rồi, tiểu long không rảnh nghĩ tại sao hắn trong thời gian ngắn như vậy có thể đến bên người tiểu hồ ly, ban ngày lăn hơn một nửa ngày mới cách tổ chim có một đoạn.
Tiểu hồ ly lông mao ẩm ướt, lông trắng biến thành lông xám, trên người tiểu hồ ly lại gia tăng thêm vết thương, nhìn nó nằm như vậy, lông mi đọng hơi nước, đau lòng cuộn thành một đoàn.
“Tiểu hồ, tiểu hồ…”Vươn long trảo vuốt ve khuôn mặt tiểu hồ ly cách lớp vỏ trứng, tiểu long thấp giọng mà kêu.
Theo tiếng hắn gọi, long đản phát ra ánh sáng nhu hòa, ánh sáng đem tiểu hồ ly đang chau mày bao bọc lại.
Trong lúc ngủ mơ tiểu hồ ly mơ thấy nó tìm được Tiểu Bạch, mơ thấy nó ôm Tiểu Bạch phơi nắng, ánh nắng trên người rất ấm áp, rất thoải mái, rất thoải mái…
Tiểu hồ ly tiềm thức mà ôm chặt Tiểu Bạch, dùng gương mặt cọ xát Tiểu Bạch vài cái, cực kỳ thích ý.
Nhìn tiểu hồ ly không còn cau mày, tiểu long mới an tâm, nương theo ánh sáng, hắn chú ý tới mặt tiểu hồ ly đen, tiểu long giật mình, có chút buồn bực: mặt nó từ lúc nào biến đen, không phải mới nãy là bụi sao?
Trong lúc ngủ mơ được mặt trời phơi nắng đến cả người lười biếng, tiểu hồ ly dùng tứ chi ôm chặt Tiểu Bạch, lăn trên mặt đất.
Tiểu Long đang xuất thần, đột nhiên cảm thấy long đản chấn động, hắn không khỏi lại càng hoảng sợ, lúc này mới phát hiện tiểu hồ ly không biết khi nào đem hắn ôm vào trong ngực, tự động đem tấm lụa cuộn lại tiếp tục ngủ.
Tiểu long không khỏi buồn cười, rõ ràng mặt bẩn hồ ly sao lại biến thành mặt đen hồ ly.
Nhìn tấm lụa mềm mại, phỏng đoán tâm tư tiểu hồ ly, tiểu long trong lòng nảy lên một trận kích động khó tả, hắn yên lặng nhìn tiểu hồ ly đang mộng đẹp thật lâu, thật lâu, mới khép lại cặp mắt màu lam, ngủ thiếp đi.
Từng đau xót cùng bi phẫn vì bị bỏ rơi, bây giờ đã không còn trọng yếu rồi, bởi vì từ nay về sau, ta không hề cô đơn, không hề tịch mịch, trên đời này có ngươi đem ta để ở trong lòng, có ngươi làm bạn với ta, có ngươi coi trọng ta, có ngươi không coi ta là không khí…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.