Chương 108: 1 Pn2
Ma Yên
14/04/2017
CHƯƠNG 105.1 PN2
Gần đây Nam Cung Thiên Mạc thực phiền não, thực sinh khí, thực bất mãn, thực……
“Ca ca!” Tiếng gọi thanh thúy truyền đến từ ngoài viện.
Trong lòng là khoảng không, thân thể ấm áp trong lòng kia đã nháy mắt nhảy ra, hạ xuống.
Nam Cung Thiên Mạc đảo một cái bạch nhãn, một đầu ngã vào trong đệm chăn, vô lực mà nghe tiếng cười vui của thiếu nữ giống như một con tiểu dã miêu giương vuốt vọt vào phòng kia.
“Ca ca! Ngươi đang làm gì?” Ngoài màn, thanh âm như chim sẻ líu ríu vang lên không ngừng kia, từ cao tới thấp…… Hẳn là Liễu Như Phong khiến nàng nhỏ giọng?
Cái mũi Nam Cung Thiên Mạc chôn trong chăn hừ hừ, nếu không phải xem nàng là muội muội của Liễu Như Phong, tám trăm năm trước đã một chưởng đánh chết nàng…… Làm sao còn dung nàng thường thường đến đánh nhiễu chuyện tốt của mình?!Hai người huynh muội trong phòng, nói nhỏ sau một lúc lâu, cửa phòng mở ra lại khép chặt, hẳn là con tiểu dã miêu giương vuốt kia đã ly khai……
Hương vị thân thể quen thuộc dần dần tới gần, Nam Cung Thiên Mạc một phen xốc lên toàn bộ chăn tơ che bản thân, nhìn thấy trước mắt rõ ràng là con ngươi đen bị kinh hách, không quan tâm mà đem người nọ nhấc lên giường, một tay trực tiếp ấn lên trung tâm đã gần như mềm mại xuống kia, một tay kéo kéo cổ áo chỉnh tề kia.
Cơn tức trong lòng Nam Cung Thiên Mạc xông lên, ở Tuyệt Cốc của mình, ở trong viện của mình, cư nhiên còn phải lén lút? ? ?
“Ta nhất định phải hạ lệnh, không được sự chấp thuận, nữ tử cùng mèo không được tiến vào viện này!” Nam Cung Thiên Mạc thấp giọng oán giận, răng nanh cắn lên làn da trơn bóng trên cần cổ Liễu Như Phong, mài mài.Liễu Như Phong đương nhiên hiểu tâm tình lúc này của Nam Cung Thiên Mạc, bất luận người nam nhân nào khi ở trong ***, bị người cắt ngang, hẳn là đều sẽ nổi trận lôi đình?! Lại nói tiếp, lấy tính tình của Nam Cung Thiên Mạc, muội muội đến bây giờ vẫn có thể sống vui vẻ, không thể không nói Nam Cung Thiên Mạc vì mình mà cải biến rất nhiều……
Trong lòng Liễu Như Phong vừa là áy náy, vừa là cảm kích, cong lên hai chân, quấn lên thắt lưng Nam Cung Thiên Mạc, vươn hai tay, vây quanh lưng Nam Cung Thiên Mạc, nhẹ nhàng ấn xuống hướng bản thân……
Nam Cung Thiên Mạc ngẩn người, mời gọi rõ ràng như thế, ngày thường nam nhân dưới thân này tuyệt đối sẽ không làm! Tựa hồ cũng chỉ có loại thời điểm này, mới có thể hưởng thụ?! Cũng không uổng mình chịu đựng con tiểu dã miêu giương vuốt kia lâu như vậy!
Nam Cung Thiên Mạc nhất thời đem không hài lòng vừa rồi toàn bộ ném ra ngoài chín tầng mây, chống đứng dậy, trút đi y phục của hai người, đang định động thân một cái, tiến vào trong cơ thể ôn nhu kia……
“Ca ca! Phượng nhi vừa rồi đã quên……” Tiếng kêu cao của tiểu dã miêu, truyền đến từ ngoài phòng, đảo mắt đã đến ngoài phòng……Nam Cung Thiên Mạc chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, trên giường làm sao còn có nửa phần bóng dáng của nam nhân?Nam Cung Thiên Mạc cúi đầu nhìn nhìn dục vọng vẫn đang ngẩng cao của bản thân, đảo mắt nhìn nhìn Liễu Như Phong đã mặc y phục, đứng trên mặt đất, sau một lúc lâu —— vẫn chưa phục hồi tinh thần lại……Cửa phòng mở ra, Liễu Như Phong đã đi ra khỏi cửa phòng.
“Chuyện gì?” Thanh âm của Liễu Như Phong, cùng tiếng vang cửa phòng đóng lại, truyền vào.
Nam Cung Thiên Mạc dại ra sau một lúc lâu, mới vô lực mà ngã vào trong giường……
Chết tiệt tiểu dã miêu! Ngày mai nhất định phải ăn thịt mèo! Nam Cung Thiên Mạc nghiến răng nghiến lợi! Không tiếng động mà oán giận……
“Ca ca, nương bị bệnh, để cho Phượng nhi tới tìm ngươi, ngươi mau đi xem một chút đi!” Thanh âm ưu sầu của Đỗ Như Phượng truyền đến.
“Cái gì? Loại sự tình này ngươi như thế nào có thể quên?” Hổn hển trong tiếng hô quát, thanh âm Liễu Như Phong dần dần đi xa……
Nam Cung Thiên Mạc bi ai mà đem chính mình chôn vào trong đệm chăn……Cửa phòng khẽ vang.
Nam Cung Thiên Mạc kinh hỉ mà quay đầu nhìn lại.
Một đạo bóng người chầm chậm đi tới, tuyệt đối không phải Liễu Như Phong!
Nam Cung Thiên Mạc vội vàng kéo mền qua, che lấp thân thể xích lõa của mình……
Màn được vén lên, quả nhiên! Đứng bên giường là ma nữ vẻ mặt đắc ý, tựa tiếu phi tiếu —— Đỗ Như Phượng!
Tại bên trong Tuyệt Cốc này, trừ bỏ tiểu dã miêu giương vuốt này, còn có ai có lá gan này, dám ở trong phòng Liễu Như Phong làm ra chuyện như vậy? Hay là biết rõ Nam Cung Thiên Mạc đang ở trên giường……
Nam Cung Thiên Mạc rên rỉ một tiếng, tức giận mà trừng mắt nhìn Đỗ Như Phượng, nói: “Cô nam quả nữ, chẳng lẽ ngươi không biết cái gì kêu là hổ thẹn sao?”
Đỗ Như Phượng đắc ý dào dạt, sờ sờ cái bụng nhỏ vì có thai năm tháng, mà dần dần nổi lên, nói: “Cốc chủ, ngài như thế nào có thể nói như vậy a? Ngài luôn đem ca ca mang theo bên người, ngày đêm (đọc nhấn âm) không rời! Mẫu thân tưởng niệm ca ca, Phượng nhi thân là nữ nhi của người, đương nhiên nên vì mẫu thân nghĩ phương pháp!”
Nam Cung Thiên Mạc bỗng nhiên ngồi dậy, cũng không để ý đệm chăn trượt xuống, lộ ra thân trên xích lõa của mình, nửa híp mắt, âm lãnh mà nhìn chằm chằm Đỗ Như Phượng trước mắt, nói: “Đỗ phu nhân không sinh bệnh?”
Đỗ Như Phượng không chút nào áy náy mà gật đầu, giương giọng nói: “Đương nhiên!”
Toàn thân Nam Cung Thiên Mạc bắt đầu tản mát ra sát khí lạnh lẽo, nói: “Ngươi cố ý?”
Không phải là vì lần trước xuất cốc, không đáp ứng Đỗ Như Phượng mang về điểm tâm hoa quế Nam Dương chứ?! Cư nhiên……
Đỗ Như Phượng đối độ ấm đã giảm xuống thấp bốn phía, như chưa có cảm giác! Ưỡn ưỡn cái bụng, nói: “Phượng nhi nào dám a? Cốc chủ, ngươi muốn đánh ta? Đến a, hướng nơi này đánh!”Nam Cung Thiên Mạc trông trông cái bụng cao ngất kia, nhụt chí mà thật sự quay về trong giường, nghiến răng nghiến lợi, nửa câu cũng nói không ra……
Mình cùng Liễu Như Phong đều là nam tử, đương nhiên sẽ không có khả năng sinh ra hậu thế, từ lúc Đỗ Như Phượng mới mang thai, Liễu Như Phong liền ngàn cầu vạn cầu, muốn đứa nhỏ chưa xuất thế này, làm con nuôi của hai người mình……
Đứa nhỏ này, chính là đứa nhỏ của mình a…… Làm sao dám xuống tay?
Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên vô cùng hối hận, lúc trước vì cái gì vì ném đi con tiểu dã miêu này, mà thúc đẩy hôn sự của nàng?
Chỉ là —— nếu không như thế, chỉ sợ mình càng khó được thanh tĩnh? Lấy cá tính vô cùng kề cận Liễu Như Phong của con tiểu dã miêu này……
Nam Cung Thiên Mạc nhìn thoáng qua Đỗ Như Phượng cái mũi đã hếch lên trời, vô lực mà rên rỉ một tiếng, nói: “Phượng nhi, ngươi hiện tại càng ngày càng không đáng yêu! Hôm nay tướng công dán dính người của ngươi kia, như thế nào thả ngươi đi?”
Đỗ Như Phượng khẽ cười một tiếng, nói: “Không nói cho ngươi! Được rồi, thời gian cũng không sớm, Phượng nhi trở về, cốc chủ hảo hảo ( đọc nhấn âm) nghỉ ngơi!”
Nam Cung Thiên Mạc đã gần như ngay cả khí lực rên rỉ cũng đều không có, phỏng chừng con tiểu dã miêu này, hẳn là sợ Liễu Như Phong trở về tìm nàng tính toán?! Đăng bởi: admin
Gần đây Nam Cung Thiên Mạc thực phiền não, thực sinh khí, thực bất mãn, thực……
“Ca ca!” Tiếng gọi thanh thúy truyền đến từ ngoài viện.
Trong lòng là khoảng không, thân thể ấm áp trong lòng kia đã nháy mắt nhảy ra, hạ xuống.
Nam Cung Thiên Mạc đảo một cái bạch nhãn, một đầu ngã vào trong đệm chăn, vô lực mà nghe tiếng cười vui của thiếu nữ giống như một con tiểu dã miêu giương vuốt vọt vào phòng kia.
“Ca ca! Ngươi đang làm gì?” Ngoài màn, thanh âm như chim sẻ líu ríu vang lên không ngừng kia, từ cao tới thấp…… Hẳn là Liễu Như Phong khiến nàng nhỏ giọng?
Cái mũi Nam Cung Thiên Mạc chôn trong chăn hừ hừ, nếu không phải xem nàng là muội muội của Liễu Như Phong, tám trăm năm trước đã một chưởng đánh chết nàng…… Làm sao còn dung nàng thường thường đến đánh nhiễu chuyện tốt của mình?!Hai người huynh muội trong phòng, nói nhỏ sau một lúc lâu, cửa phòng mở ra lại khép chặt, hẳn là con tiểu dã miêu giương vuốt kia đã ly khai……
Hương vị thân thể quen thuộc dần dần tới gần, Nam Cung Thiên Mạc một phen xốc lên toàn bộ chăn tơ che bản thân, nhìn thấy trước mắt rõ ràng là con ngươi đen bị kinh hách, không quan tâm mà đem người nọ nhấc lên giường, một tay trực tiếp ấn lên trung tâm đã gần như mềm mại xuống kia, một tay kéo kéo cổ áo chỉnh tề kia.
Cơn tức trong lòng Nam Cung Thiên Mạc xông lên, ở Tuyệt Cốc của mình, ở trong viện của mình, cư nhiên còn phải lén lút? ? ?
“Ta nhất định phải hạ lệnh, không được sự chấp thuận, nữ tử cùng mèo không được tiến vào viện này!” Nam Cung Thiên Mạc thấp giọng oán giận, răng nanh cắn lên làn da trơn bóng trên cần cổ Liễu Như Phong, mài mài.Liễu Như Phong đương nhiên hiểu tâm tình lúc này của Nam Cung Thiên Mạc, bất luận người nam nhân nào khi ở trong ***, bị người cắt ngang, hẳn là đều sẽ nổi trận lôi đình?! Lại nói tiếp, lấy tính tình của Nam Cung Thiên Mạc, muội muội đến bây giờ vẫn có thể sống vui vẻ, không thể không nói Nam Cung Thiên Mạc vì mình mà cải biến rất nhiều……
Trong lòng Liễu Như Phong vừa là áy náy, vừa là cảm kích, cong lên hai chân, quấn lên thắt lưng Nam Cung Thiên Mạc, vươn hai tay, vây quanh lưng Nam Cung Thiên Mạc, nhẹ nhàng ấn xuống hướng bản thân……
Nam Cung Thiên Mạc ngẩn người, mời gọi rõ ràng như thế, ngày thường nam nhân dưới thân này tuyệt đối sẽ không làm! Tựa hồ cũng chỉ có loại thời điểm này, mới có thể hưởng thụ?! Cũng không uổng mình chịu đựng con tiểu dã miêu giương vuốt kia lâu như vậy!
Nam Cung Thiên Mạc nhất thời đem không hài lòng vừa rồi toàn bộ ném ra ngoài chín tầng mây, chống đứng dậy, trút đi y phục của hai người, đang định động thân một cái, tiến vào trong cơ thể ôn nhu kia……
“Ca ca! Phượng nhi vừa rồi đã quên……” Tiếng kêu cao của tiểu dã miêu, truyền đến từ ngoài phòng, đảo mắt đã đến ngoài phòng……Nam Cung Thiên Mạc chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, trên giường làm sao còn có nửa phần bóng dáng của nam nhân?Nam Cung Thiên Mạc cúi đầu nhìn nhìn dục vọng vẫn đang ngẩng cao của bản thân, đảo mắt nhìn nhìn Liễu Như Phong đã mặc y phục, đứng trên mặt đất, sau một lúc lâu —— vẫn chưa phục hồi tinh thần lại……Cửa phòng mở ra, Liễu Như Phong đã đi ra khỏi cửa phòng.
“Chuyện gì?” Thanh âm của Liễu Như Phong, cùng tiếng vang cửa phòng đóng lại, truyền vào.
Nam Cung Thiên Mạc dại ra sau một lúc lâu, mới vô lực mà ngã vào trong giường……
Chết tiệt tiểu dã miêu! Ngày mai nhất định phải ăn thịt mèo! Nam Cung Thiên Mạc nghiến răng nghiến lợi! Không tiếng động mà oán giận……
“Ca ca, nương bị bệnh, để cho Phượng nhi tới tìm ngươi, ngươi mau đi xem một chút đi!” Thanh âm ưu sầu của Đỗ Như Phượng truyền đến.
“Cái gì? Loại sự tình này ngươi như thế nào có thể quên?” Hổn hển trong tiếng hô quát, thanh âm Liễu Như Phong dần dần đi xa……
Nam Cung Thiên Mạc bi ai mà đem chính mình chôn vào trong đệm chăn……Cửa phòng khẽ vang.
Nam Cung Thiên Mạc kinh hỉ mà quay đầu nhìn lại.
Một đạo bóng người chầm chậm đi tới, tuyệt đối không phải Liễu Như Phong!
Nam Cung Thiên Mạc vội vàng kéo mền qua, che lấp thân thể xích lõa của mình……
Màn được vén lên, quả nhiên! Đứng bên giường là ma nữ vẻ mặt đắc ý, tựa tiếu phi tiếu —— Đỗ Như Phượng!
Tại bên trong Tuyệt Cốc này, trừ bỏ tiểu dã miêu giương vuốt này, còn có ai có lá gan này, dám ở trong phòng Liễu Như Phong làm ra chuyện như vậy? Hay là biết rõ Nam Cung Thiên Mạc đang ở trên giường……
Nam Cung Thiên Mạc rên rỉ một tiếng, tức giận mà trừng mắt nhìn Đỗ Như Phượng, nói: “Cô nam quả nữ, chẳng lẽ ngươi không biết cái gì kêu là hổ thẹn sao?”
Đỗ Như Phượng đắc ý dào dạt, sờ sờ cái bụng nhỏ vì có thai năm tháng, mà dần dần nổi lên, nói: “Cốc chủ, ngài như thế nào có thể nói như vậy a? Ngài luôn đem ca ca mang theo bên người, ngày đêm (đọc nhấn âm) không rời! Mẫu thân tưởng niệm ca ca, Phượng nhi thân là nữ nhi của người, đương nhiên nên vì mẫu thân nghĩ phương pháp!”
Nam Cung Thiên Mạc bỗng nhiên ngồi dậy, cũng không để ý đệm chăn trượt xuống, lộ ra thân trên xích lõa của mình, nửa híp mắt, âm lãnh mà nhìn chằm chằm Đỗ Như Phượng trước mắt, nói: “Đỗ phu nhân không sinh bệnh?”
Đỗ Như Phượng không chút nào áy náy mà gật đầu, giương giọng nói: “Đương nhiên!”
Toàn thân Nam Cung Thiên Mạc bắt đầu tản mát ra sát khí lạnh lẽo, nói: “Ngươi cố ý?”
Không phải là vì lần trước xuất cốc, không đáp ứng Đỗ Như Phượng mang về điểm tâm hoa quế Nam Dương chứ?! Cư nhiên……
Đỗ Như Phượng đối độ ấm đã giảm xuống thấp bốn phía, như chưa có cảm giác! Ưỡn ưỡn cái bụng, nói: “Phượng nhi nào dám a? Cốc chủ, ngươi muốn đánh ta? Đến a, hướng nơi này đánh!”Nam Cung Thiên Mạc trông trông cái bụng cao ngất kia, nhụt chí mà thật sự quay về trong giường, nghiến răng nghiến lợi, nửa câu cũng nói không ra……
Mình cùng Liễu Như Phong đều là nam tử, đương nhiên sẽ không có khả năng sinh ra hậu thế, từ lúc Đỗ Như Phượng mới mang thai, Liễu Như Phong liền ngàn cầu vạn cầu, muốn đứa nhỏ chưa xuất thế này, làm con nuôi của hai người mình……
Đứa nhỏ này, chính là đứa nhỏ của mình a…… Làm sao dám xuống tay?
Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên vô cùng hối hận, lúc trước vì cái gì vì ném đi con tiểu dã miêu này, mà thúc đẩy hôn sự của nàng?
Chỉ là —— nếu không như thế, chỉ sợ mình càng khó được thanh tĩnh? Lấy cá tính vô cùng kề cận Liễu Như Phong của con tiểu dã miêu này……
Nam Cung Thiên Mạc nhìn thoáng qua Đỗ Như Phượng cái mũi đã hếch lên trời, vô lực mà rên rỉ một tiếng, nói: “Phượng nhi, ngươi hiện tại càng ngày càng không đáng yêu! Hôm nay tướng công dán dính người của ngươi kia, như thế nào thả ngươi đi?”
Đỗ Như Phượng khẽ cười một tiếng, nói: “Không nói cho ngươi! Được rồi, thời gian cũng không sớm, Phượng nhi trở về, cốc chủ hảo hảo ( đọc nhấn âm) nghỉ ngơi!”
Nam Cung Thiên Mạc đã gần như ngay cả khí lực rên rỉ cũng đều không có, phỏng chừng con tiểu dã miêu này, hẳn là sợ Liễu Như Phong trở về tìm nàng tính toán?! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.