Chương 100
Ma Yên
14/04/2017
CHƯƠNG 99:
Nam Cung Thiên Mạc không khỏi nhớ tới khi đó, nhìn nhìn Đỗ Như Phượng, lại nhìn nhìn Liễu Như Phong, không khỏi buồn cười, hiện giờ nhìn lại, hai người không có nửa phần tương tự, buồn cười là chính mình, khi đó cư nhiên muốn xuyên qua Đỗ Như Phượng mà thấy Liễu Như Phong?
“Đỗ tiểu thư sao lại nói lời này? Lúc trước bổn tọa cũng không đúng, thỉnh Đỗ tiểu thư không cần để ở trong lòng!” Nam Cung Thiên Mạc nho nhã lễ độ nói.
Đỗ Thương Sơn nhìn tình hình này, nếu cốc chủ Tuyệt Cốc có thể coi trọng Đỗ Như Phượng, nếu Thương Khung sơn trang có thể cùng Tuyệt Cốc trở thành thông gia — thiên hạ còn có ai dám đến Thương Khung sơn trang gây rối?
Đỗ Thương Sơn nhịn không được nở nụ cười, vội tiếp đón mọi người ngồi xuống.
Nói là mọi người, kỳ thật cũng không nhiều, chỉ có Đỗ Văn Lôi, Đỗ phu nhân, Đỗ Như Phượng cùng với nhóm sáu người Liễu Như Phong mà thôi.
Không nghĩ tới năm thị tòng Tuyệt Cốc lại khước từ nói tạ ơn, nói: “Trước mặt cốc chủ, nào có chỗ ngồi của hạ cấp chúng ta?”
Đỗ Thương Sơn ngẩn ra, không khỏi nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, lại nhìn nhìn Liễu Như Phong, nhất thời không biết làm như thế nào cho phải.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn Đỗ Thương Sơn bố trí Đỗ Như Phượng ngồi vào bên tay phải mình, cười nói: “Đỗ trang chủ không cần để ý tới bọn họ. Bất quá…… Như Phong, ngươi ngồi xuống đi! Dù sao Đỗ trang chủ cũng là kế phụ của ngươi, hôm nay không cần kiêng kị quá nhiều.”
“Vâng” Liễu Như Phong ứng thanh, hạ thấp người đối phía sau Nam Cung Thiên Mạc hạ thấp người thi lễ, mới đi đến, ngồi bên cạnh Đỗ phu nhân.
Rượu quá tam tuần, Đỗ Thương Sơn cười nâng chén, kính hướng Nam Cung Thiên Mạc, dường như lơ đãng hỏi: “Lần này Nam Cung cốc chủ xuất cốc, là có chuyện gì quan trọng? Chỉ cần là việc Thương Khung sơn trang có thể giúp được, cứ việc mở miệng, Thương Khung sơn trang ta nhất định sẽ tận lực tương trợ!”
Nếu trước đây người mua Liễu Như Phong là cốc chủ Tuyệt Cốc, đương nhiên Đỗ Thương Sơn sẽ không dám nhắc lại chuyện chuộc thân cho Liễu Như Phong. Trước mắt chỉ cầu cốc chủ Tuyệt Cốc không đánh chủ ý đến sơn trang mình, đã là không tồi……
Nam Cung Thiên Mạc nào biết ý nghĩ trong lòng Đỗ Thương Sơn, mỉm cười nâng chén rượu, nhìn nhìn Liễu Như Phong, nói: “Ngô, nói đến cũng không có chuyện gì quan trọng. Bất quá chỉ là hạ cấp này của ta bị Đoạn Hồn Cốc Mai đại tiểu thư lừa ra khỏi cốc, hiện giờ đã tìm được, bổn tọa dự định hôm nay đi gặp Đỗ trang chủ cáo từ, quay về Tuyệt Cốc.”
Chẳng lẽ cốc chủ Tuyệt Cốc không phải vì Vấn Thiên bảo đao mà đến? Đỗ Thương Sơn giật mình, nhớ tới thần sắc đêm qua của Đoạn Hồn Cốc Mai đại tiểu thư kia, không khỏi đảo mắt nhìn nhìn Liễu Như Phong, nếu Phượng nhi có thể nắm chắc được cốc chủ Tuyệt Cốc, Liễu Như Phong có thể đạt được sự ưu ái của vị Mai đại tiểu thư Đoạn Hồn Cốc kia……
Đỗ Thương Sơn không khỏi mừng như điên vạn phần trong lòng, vội hỏi: “Nam Cung cốc chủ mới đến Nam Dương, hà tất phải nóng vội quay về cốc như thế? Không bằng lưu lại mấy ngày, để tiểu nữ bồi bạn cùng cốc chủ, hảo hảo thưởng thức phong cảnh Nam Dương!”
Lời này của Đỗ Thương Sơn, dụng ý đã thập phần rõ ràng.
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, quay đầu nhìn nhìn Đỗ Như Phượng đang hai mắt phát sáng nhìn mình.
Liễu Như Phong nhíu nhíu đầu mày, âm thầm liếc mắt nhìn Đỗ Thương Sơn một cái, với tính tình không giấu được chuyện gì của muội muội Đỗ Như Phượng, không biết khi nào sẽ đắc tội người. Đỗ Thương Sơn cư nhiên còn muốn dựa vào muội muội đem Tuyệt Cốc tha xuống nước?
Đỗ Như Phượng ngược lại không lo lắng nhiều như vậy, chỉ cảm thấy có thể quang minh chính đại du ngoạn chung quanh, trong lòng đương nhiên thập phần cao hứng. Lại nghĩ đến nếu vị cốc chủ Tuyệt Cốc này đi rồi, chỉ sợ ca ca cũng sẽ rời đi.
Đỗ Như Phượng vội vàng mở miệng, nói: “Hảo a, bốn phía Nam Dương này, nơi có thể ngoạn cũng không ít! Ca ca, ngươi cũng đi cùng có được không?”
Liễu Như Phong nhìn ánh mắt khát cầu của Đỗ Như Phượng, trong lòng đột nhiên khẽ động, lại nói tiếp, từ nhỏ đến lớn, bởi vì chia lìa quá sớm, bản thân lại không tận hết được trách nhiệm làm ca ca……
Nam Cung Thiên Mạc trông trông Liễu Như Phong, không khỏi cũng có chút ý động, nếu mang theo Liễu Như Phong du ngoạn một phen bốn phía ở đây, tựa hồ cũng không tồi!
Lập tức, Nam Cung Thiên Mạc giả vờ chối từ một phen, Đỗ Thương Sơn đương nhiên cực lực khuyên bảo, hơn nữa nhóm Đỗ Như Phượng, Đỗ phu nhân đều cùng giữ lại, cho đến khi rượu xong thức ăn hết, Nam Cung Thiên Mạc mới đáp ứng.
Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày Nam Cung Thiên Mạc đều mang theo Liễu Như Phong, Đỗ Như Phượng du ngoạn bốn phía thành Nam Dương, lại đem một đám thị tòng cùng ảnh vệ lưu lại Thương Khung sơn trang.
Vì thế, thường thường, luôn có thi thể vô danh đột nhiên xuất hiện tại nơi nào đó trong Thương Khung sơn trang, đều là một ít giang hồ hào khách muốn có được Vấn Thiên bảo đao, nhưng tự biết không thể tiêu diệt được Thương Khung sơn trang, lẻn vào Thương Khung sơn trang, bị ảnh vệ Tuyệt Cốc giết chết. Tráng đinh Thương Khung sơn trang đương nhiên đã sớm nhận được mệnh lệnh của Đỗ Thương Sơn, không kinh hãi, chỉ đem những thi thể đó tha ra khỏi sơn trang, xử lý như không có gì.
Chỉ chớp mắt, thời gian ba ngày đã qua đi.
Sáng sớm Nam Cung Thiên Mạc về tới Thương Khung sơn trang, Đỗ Như Phượng chơi ba ngày, thập phần tận hứng, lúc này cũng thấy mệt mỏi, cáo biệt Nam Cung Thiên Mạc cùng Liễu Như Phong, tự đi nghỉ ngơi.
Nam Cung Thiên Mạc trở lại viện lạc, mắt thấy trái phải không người, kéo Liễu Như Phong vào phòng, chờ không kịp đến bên giường, đóng cửa phòng, liền đem Liễu Như Phong đặt trên cửa phòng, một mặt vội vàng mà cách xiêm y, sờ soạng khối thân hình ấm áp này; một mặt nhắm ngay đôi môi mỏng mê người kia, hung hăng mà hôn xuống……
Đã nhiều ngày Đỗ Như Phượng một tấc cũng không rời trái phải Liễu Như Phong, làm cho Nam Cung Thiên Mạc không thể không giả trang một bộ quân tử khiêm tốn, đúng là không có một cơ hội cùng Liễu Như Phong hoan hảo.
Thân mình Liễu Như Phong cứng đờ, nơi này là cửa phòng, tuy nói ngoài viện không người, nhưng bốn phía đều có ảnh vệ ẩn núp chỗ tối, Liễu Như Phong đương nhiên có chút xấu hổ.
Liễu Như Phong nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc trước mắt động tác vội vàng mà thô bạo, thở dài một tiếng trong lòng, thả lỏng thân thể, nhắm mắt lại, tận lực mà khống chế bản thân, không phát ra một chút thanh âm……
Hai chân bị thân thể Nam Cung Thiên Mạc xâm nhập mà tách ra, một bàn tay theo tơ lụa trơn bóng, trượt vào trong khố, cách vải dệt bằng tơ lụa, nhẹ nhàng mà niết niết phân thân mềm mại kia.
Thân mình Liễu Như Phong run lên, cảm thụ được bàn tay kia ở nơi yếu hại của mình xoa nắn gây khó dễ, cơ hồ buột miệng rên rỉ ra tiếng. Liễu Như Phong vừa không dám giãy dụa, vừa không dám lên tiếng, chỉ đành tận lực dựa vào Nam Cung Thiên Mạc, môi lưỡi nghênh hợp, làm sâu thêm nụ hôn này……
Hiếm thấy Liễu Như Phong chủ động nghênh hợp, Nam Cung Thiên Mạc vui sướng mà đảo ngược quấy nhiễu phiến lưỡi mềm hơi vụng về kia, mút cắn đôi môi mỏng khiêu gợi. Sự mềm mại trong tay dần dần thức tỉnh, chậm rãi tràn đầy lòng bàn tay, Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được gia tăng chút khí lực, nhu ấn chà xát đùa giỡn, thân mình trong lòng mềm nhũn, đứng thẳng cơ hồ bất ổn. Nam Cung Thiên Mạc nhìn trên khuôn mặt tuấn lãng của Liễu Như Phong trước mắt, nhiễm đầy nhan sắc đỏ ửng, thần tình vui thích mà hổ thẹn, đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn nồng đậm……
“Khởi bẩm cốc chủ, thuộc hạ Chu Đồng, có việc bẩm báo!” Thanh âm vang vọng, truyền đến từ trong viện.
Liễu Như Phong cả kinh, mở mắt ra, muốn tránh khai, nhưng cuối cùng lại không dám, chỉ có thể trừng mắt mà nhìn Nam Cung Thiên Mạc.
“Chuyện gì?” Nam Cung Thiên Mạc ngẩng đầu lên, thật sâu mà hít vào một hơi, nhướn mày, bất mãn mà trừng mắt nhìn cửa phòng, dường như muốn nhìn xuyên qua nó, trừng hướng người trong viện. Động tác trên tay lại không có nửa phần dừng lại, một mặt vẫn vuốt ve tại nơi hở ra, một mặt nhìn thần thái khẩn trương mà xấu hổ của Liễu Như Phong.
Liễu Như Phong chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp đình chỉ, hai tay lúc này vẫn nhất mực trêu chọc trên người y, là người mà y tuyệt không thể phản kháng, thân mình Liễu Như Phong chỉ có thể cứng ngắc, dựa lưng vào cửa phòng, thân thể miễn cưỡng đứng thẳng, nhẫn nại bị hai tay tác quái kia dấy lên ***.
Tuy nói đêm đó Nam Cung Thiên Mạc đã nói lời yêu y, nhưng Liễu Như Phong lại không có nửa phần nghĩ tới muốn dựa vào việc này mà vượt lễ tiết, đối Liễu Như Phong mà nói, đầu tiên Nam Cung Thiên Mạc là chủ nhân của y, sau đó mới là thứ khác……
“Hồi cốc chủ, là chuyện cốc chủ phân phó thuộc hạ làm, đã có một chút kết quả!” Chu Đồng trong viện chần chừ một hồi, đáp.
Nam Cung Thiên Mạc giật mình, nhớ tới cái gì, không cam lòng mà thu hồi hai tay, đột nhiên kéo Liễu Như Phong qua, ở trên môi y khẽ hôn, mới giãn mặt cười cười trở lại bên cạnh bàn, ngồi xuống.
Liễu Như Phong cực lực bình ổn *** bị chọc lên trong cơ thể, mắt thấy Nam Cung Thiên Mạc đang nhìn mình, vội sửa sang lại xiêm y, cúi đầu nhìn một chút, không có gì không ổn, mới xoay người mở cửa phòng, lui tới bên cạnh Nam Cung Thiên Mạc, túc thủ đứng yên.
Chu Đồng đi vào phòng, quỳ xuống đất hành lễ, thấp giọng nói: “Cốc chủ, thuộc hạ đã vì Đỗ phu nhân xem mạch, ”
Liễu Như Phong nghe vậy, giật mình, không tự chủ được, nhìn về phía Nam Cung Thiên Mạc. Đã nhiều ngày, Liễu Như Phong không thể tìm được cơ hội mở miệng, cầu Nam Cung Thiên Mạc để cho thị tòng Độc Điện vì mẫu thân xem mạch, không nghĩ tới vào đêm đó, Nam Cung Thiên Mạc lại đã ghi tạc trong lòng……
Nam Cung Thiên Mạc dường như cảm giác được ánh mắt cảm kích của Liễu Như Phong, nhãn thần chuyển qua, nhìn nhìn Liễu Như Phong bên cạnh, bất động thanh sắc, lại chuyển trở về.
Lại nghe thị tòng Độc Điện Chu Đồng kia tiếp tục nói: “Đỗ phu nhân không phải sinh bệnh, mà là bị người hạ cực độc! Nhưng lại tựa hồ đã được dùng giải dược, chỉ là thân thể Đỗ phu nhân khi đó dường như thập phần suy yếu, mặc dù độc tính được giải, nhưng hai chân Đỗ phu nhân đã bị độc tính ăn mòn, vì vậy Đỗ phu nhân không thể đứng thẳng đi lại!”
Sắc mặt Liễu Như Phong trắng nhợt, nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nghĩ nghĩ, cuối cùng lại nuốt trở về lời thỉnh cầu đã đến bên miệng.
Nam Cung Thiên Mạc trầm mặc một hồi, nhìn nhìn Liễu Như Phong sắc mặt trắng bệch, lại thủy chung không nói được một lời, vừa lòng mà gật đầu, nói: “Như vậy, hiện giờ ngươi có nắm chắc chữa khỏi cho Đỗ phu nhân?”
Chu Đồng nghĩ nghĩ, nói: “Thỉnh cốc chủ thứ tội, thân thể Đỗ phu nhân cực nhọc từ thời còn trẻ, tổn thương căn cơ, độc dược kia lại thập phần lợi hại, lúc ấy Đỗ phu nhân có thể bảo trụ được tính mệnh, chỉ có chi dưới bị hủy, đã là thập phần hiếm thấy. Huống hồ đã cách hai năm, gân mạch hai chân Đỗ phu nhân đều đã xơ cứng, thuộc hạ vô năng, cho dù là cốc chủ Đoạn Hồn Cốc đích thân tới, chỉ sợ cũng không có biện pháp xoay chuyển!”
Nam Cung Thiên Mạc nhăn mi lại, có chút bất mãn mà gật đầu, nói: “Ta đã biết, ngươi đi xuống đi!”
“Vâng” Chu Đồng hành lễ, đứng dậy, rời đi.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn Liễu Như Phong im lặng đứng ở một bên, thấy y rũ mắt, mặt không chút thay đổi, thở dài, vỗ vỗ tay, kêu: “Dạ Thất!”
Một đạo bóng đen lướt vào, Dạ Thất một thân hắc y bó sát cúi đầu quỳ gối trong phòng.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn Dạ Thất, nói: “Chuyện Đỗ phu nhân trúng độc, hẳn ngươi đã biết, đã tra ra chưa?”
“Hai ngày trước Chu Đồng tra ra Đỗ phu nhân là bởi vì trúng độc khiến chi dưới tê liệt. Thuộc hạ đã bắt đầu điều tra, độc kia là do hai năm trước Thương Khung sơn trang Đại công tử Đỗ Văn An hạ, Đỗ phu nhân mới trúng độc, liền được trang chủ Đỗ Thương Sơn phát giác, mới được cứu.”
Nam Cung Thiên Mạc chậm rãi thở ra một ngụm khí, nói: “Đi xuống.”
Dạ Thất ứng thanh, đứng dậy, không dám nhìn Liễu Như Phong một bên, tung người vụt ra khỏi cửa phòng, bóng dáng biến mất.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn Liễu Như Phong một hồi, thấy thần sắc y ngưng trọng, nửa ngày lại không nhìn phía mình, phất ống tay áo một cái, bức ra một đạo kình phong, đóng lại cửa phòng, quát: “Lại đây!”
Liễu Như Phong cả kinh, giương mắt nhìn nhìn, đi đến bên cạnh Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc duỗi tay lôi kéo, đem Liễu Như Phong kéo vào trong lòng, ôm lấy, ở cần cổ y cọ cọ, hỏi: “Ngươi suy nghĩ chuyện gì?”
Liễu Như Phong trầm mặc một hồi, nói: “Chủ nhân muốn đem Thương Khung sơn trang thu vào Tuyệt Cốc sao?”
Nam Cung Thiên Mạc ngẩng đầu, nhìn Liễu Như Phong, nhíu mày, nam nhân này ngược lại càng ngày càng có thể hiểu được tâm tư mình!
“Chỉ là một cái Thương Khung sơn trang, ta vẫn thấy chướng mắt. Nếu không phải vì ngươi, ta sớm đã đoạt Vấn Thiên bảo đao. Việc gì phải phiền phức như thế?!” Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, nói.
Liễu Như Phong rũ mắt, nói: “Chủ nhân có thể cho phép thuộc hạ báo mối thù hạ độc này?”
Nam Cung Thiên Mạc cười nói: “Sao phải phiền phức như vậy? Ngày sau một viên độc dược, liền có thể lấy được tánh mạng Đỗ Văn An kia. Ngô…… Nhìn ngươi như vậy, hai viên thì như thế nào?”
Liễu Như Phong trầm mặc một hồi, hai viên? Vậy là tính cả Đỗ Văn Lôi.
Liễu Như Phong gật gật đầu, nói: “Thuộc hạ hiểu, đa tạ chủ nhân.”
Nam Cung Thiên Mạc tà tà cười, ôm tay Liễu Như Phong, đột nhiên giữ chặt, đưa y áp sát vào trên người mình, nói: “Cảm tạ ta? Tạ ơn thế nào? Như Phong, ngươi không phải chỉ là nói nói ngoài miệng thì coi như xong?”
Liễu Như Phong đỏ mặt lên, một vật cứng rắn như sắt bên hông, đoan đoan mà chọc vào mình, làm sao còn có thể không rõ ý tứ của Nam Cung Thiên Mạc.
Liễu Như Phong đang muốn nói chuyện, đã thấy Nam Cung Thiên Mạc biến sắc, ôm bàn tay mình, một cỗ kình lực vọt tới, thân hình Liễu Như Phong không tự chủ mà rơi xuống một bên.
Liễu Như Phong ổn định thân hình, khó hiểu mà nhìn về phía Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc bỗng nhiên đứng dậy, thật sâu mà hô hấp một hồi, áp chế *** cuộn trào mãnh liệt trong người, nhìn phía ngoài cửa sổ, cười lạnh vài tiếng, nói: “Mai Việt Tâm đã tới!”
Liễu Như Phong giật mình, rũ mắt, chỉnh lý lại tâm tư bắt đầu tự loạn, quỳ xuống thay Nam Cung Thiên Mạc sửa sang lại xiêm y vừa rồi bị biến thành hỗn loạn.
Tiếng nói vừa dứt, liền nghe thấy tiếng nói ẩn hàm nội lực của Mai Việt Tâm, vang lên trong Thương Khung sơn trang: “Nam Cung cốc chủ có ở đây? Đoạn Hồn Cốc Mai Việt Tâm đến nghe câu trả lời thuyết phục!”
Tiếp theo sau, Thương Khung sơn trang chiêng trống vang trời, tiếng động cước bộ ngút trời, có lẽ tráng đinh trong Thương Khung sơn trang đều đã chạy ra.
Liễu Như Phong nhanh chóng đứng dậy, sửa sang lại bản thân một chút, đi theo phía sau Nam Cung Thiên Mạc, đi ra khỏi cửa phòng.
Nam Cung Thiên Mạc đi đến trong viện, ngẩng đầu nhìn phía trên ngoài tường sơn trang, hơn mười đạo nhân ảnh, đề khí cười to ầm ĩ, nói: “Mai đại tiểu thư, muốn nghe câu trả lời thuyết phục gì?”
Mai Việt Tâm quay đầu, lãnh nhãn đảo qua khu vực tráng đinh Thương Khung sơn trang bao vây cuộn trào mãnh liệt, tà áo tung bay, người đã như phi yến lăng không, vút qua.
Mai Việt Tâm đáp xuống trong viện, quay đầu nhìn nhìn mười mấy tên Đoạn Hồn Cốc phía sau, lại nhìn nhìn Liễu Như Phong phía sau Nam Cung Thiên Mạc, cười nói: “Nam Cung cốc chủ, Tuyệt Cốc cùng Đoạn Hồn Cốc tương giao nhiều năm, nếu Tuyệt Cốc có người ở rể Đoạn Hồn Cốc, quan hệ hai cốc ngươi ta, chẳng phải là càng thêm vững chắc?!”
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, nhìn nhìn nhóm người Đỗ Thương Sơn đi vào từ cửa viện, nói: “Bổn tọa đã nói qua, quy củ của Đoạn Hồn Cốc, không thể dùng được trên đầu Tuyệt Cốc. Mai đại tiểu thư cứu người của bản cốc, bổn tọa đương nhiên cảm kích trong lòng! Nhưng người trong Tuyệt Cốc, trừ phi chết bên ngoài, không người nào có thể thoát ly Tuyệt Cốc! Mai đại tiểu thư, không bằng như vậy, ngươi còn thiếu bổn tọa một cái nhân tình, như vậy hai bên thanh toán xong, vừa vặn?”
Mai Việt Tâm khẽ nhíu đôi mi thanh tú, trên mặt khó coi, cả giận nói: “Khi đó nếu không vì y, ta như thế nào ưng thuận ngươi cái nhân tình này? Nam Cung cốc chủ, không ngờ lại khinh người quá đáng như vậy? Chẳng lẽ Đoạn Hồn Cốc thực dễ hiếp đáp hay sao?”
Liễu Như Phong rũ mắt, đứng yên ở phía sau Nam Cung Thiên Mạc, dường như người mà lúc này Mai Việt Tâm cùng Nam Cung Thiên Mạc đàm luận, là một thứ nào đó không phải y.
Nét tươi cười của Nam Cung Thiên Mạc chợt tắt, trầm giọng nói: “Mai đại tiểu thư lúc trước là vì chuyện gì, ưng thuận một nhân tình này? Chẳng lẽ mặt mũi của Đoạn Hồn Cốc ngươi trọng yếu, còn thể diện của Tuyệt Cốc ta có thể tùy ý mà chà đạp?”
Mai Việt Tâm im lặng không nói, ngẩng đầu trông hướng Liễu Như Phong đứng phía sau Nam Cung Thiên Mạc, nhìn cũng không nhìn mình liếc mắt một cái, không khỏi đau xót trong lòng. Nghe ngữ khí của Nam Cung Thiên Mạc như vậy, hiển nhiên là tuyệt sẽ không đáp ứng để cho mình mang Liễu Như Phong đi. Mà nhìn thái độ cung kính của Liễu Như Phong lúc này đối Nam Cung Thiên Mạc, nửa phần cũng không đem mình để ở trong lòng…… Đăng bởi: admin
Nam Cung Thiên Mạc không khỏi nhớ tới khi đó, nhìn nhìn Đỗ Như Phượng, lại nhìn nhìn Liễu Như Phong, không khỏi buồn cười, hiện giờ nhìn lại, hai người không có nửa phần tương tự, buồn cười là chính mình, khi đó cư nhiên muốn xuyên qua Đỗ Như Phượng mà thấy Liễu Như Phong?
“Đỗ tiểu thư sao lại nói lời này? Lúc trước bổn tọa cũng không đúng, thỉnh Đỗ tiểu thư không cần để ở trong lòng!” Nam Cung Thiên Mạc nho nhã lễ độ nói.
Đỗ Thương Sơn nhìn tình hình này, nếu cốc chủ Tuyệt Cốc có thể coi trọng Đỗ Như Phượng, nếu Thương Khung sơn trang có thể cùng Tuyệt Cốc trở thành thông gia — thiên hạ còn có ai dám đến Thương Khung sơn trang gây rối?
Đỗ Thương Sơn nhịn không được nở nụ cười, vội tiếp đón mọi người ngồi xuống.
Nói là mọi người, kỳ thật cũng không nhiều, chỉ có Đỗ Văn Lôi, Đỗ phu nhân, Đỗ Như Phượng cùng với nhóm sáu người Liễu Như Phong mà thôi.
Không nghĩ tới năm thị tòng Tuyệt Cốc lại khước từ nói tạ ơn, nói: “Trước mặt cốc chủ, nào có chỗ ngồi của hạ cấp chúng ta?”
Đỗ Thương Sơn ngẩn ra, không khỏi nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, lại nhìn nhìn Liễu Như Phong, nhất thời không biết làm như thế nào cho phải.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn Đỗ Thương Sơn bố trí Đỗ Như Phượng ngồi vào bên tay phải mình, cười nói: “Đỗ trang chủ không cần để ý tới bọn họ. Bất quá…… Như Phong, ngươi ngồi xuống đi! Dù sao Đỗ trang chủ cũng là kế phụ của ngươi, hôm nay không cần kiêng kị quá nhiều.”
“Vâng” Liễu Như Phong ứng thanh, hạ thấp người đối phía sau Nam Cung Thiên Mạc hạ thấp người thi lễ, mới đi đến, ngồi bên cạnh Đỗ phu nhân.
Rượu quá tam tuần, Đỗ Thương Sơn cười nâng chén, kính hướng Nam Cung Thiên Mạc, dường như lơ đãng hỏi: “Lần này Nam Cung cốc chủ xuất cốc, là có chuyện gì quan trọng? Chỉ cần là việc Thương Khung sơn trang có thể giúp được, cứ việc mở miệng, Thương Khung sơn trang ta nhất định sẽ tận lực tương trợ!”
Nếu trước đây người mua Liễu Như Phong là cốc chủ Tuyệt Cốc, đương nhiên Đỗ Thương Sơn sẽ không dám nhắc lại chuyện chuộc thân cho Liễu Như Phong. Trước mắt chỉ cầu cốc chủ Tuyệt Cốc không đánh chủ ý đến sơn trang mình, đã là không tồi……
Nam Cung Thiên Mạc nào biết ý nghĩ trong lòng Đỗ Thương Sơn, mỉm cười nâng chén rượu, nhìn nhìn Liễu Như Phong, nói: “Ngô, nói đến cũng không có chuyện gì quan trọng. Bất quá chỉ là hạ cấp này của ta bị Đoạn Hồn Cốc Mai đại tiểu thư lừa ra khỏi cốc, hiện giờ đã tìm được, bổn tọa dự định hôm nay đi gặp Đỗ trang chủ cáo từ, quay về Tuyệt Cốc.”
Chẳng lẽ cốc chủ Tuyệt Cốc không phải vì Vấn Thiên bảo đao mà đến? Đỗ Thương Sơn giật mình, nhớ tới thần sắc đêm qua của Đoạn Hồn Cốc Mai đại tiểu thư kia, không khỏi đảo mắt nhìn nhìn Liễu Như Phong, nếu Phượng nhi có thể nắm chắc được cốc chủ Tuyệt Cốc, Liễu Như Phong có thể đạt được sự ưu ái của vị Mai đại tiểu thư Đoạn Hồn Cốc kia……
Đỗ Thương Sơn không khỏi mừng như điên vạn phần trong lòng, vội hỏi: “Nam Cung cốc chủ mới đến Nam Dương, hà tất phải nóng vội quay về cốc như thế? Không bằng lưu lại mấy ngày, để tiểu nữ bồi bạn cùng cốc chủ, hảo hảo thưởng thức phong cảnh Nam Dương!”
Lời này của Đỗ Thương Sơn, dụng ý đã thập phần rõ ràng.
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, quay đầu nhìn nhìn Đỗ Như Phượng đang hai mắt phát sáng nhìn mình.
Liễu Như Phong nhíu nhíu đầu mày, âm thầm liếc mắt nhìn Đỗ Thương Sơn một cái, với tính tình không giấu được chuyện gì của muội muội Đỗ Như Phượng, không biết khi nào sẽ đắc tội người. Đỗ Thương Sơn cư nhiên còn muốn dựa vào muội muội đem Tuyệt Cốc tha xuống nước?
Đỗ Như Phượng ngược lại không lo lắng nhiều như vậy, chỉ cảm thấy có thể quang minh chính đại du ngoạn chung quanh, trong lòng đương nhiên thập phần cao hứng. Lại nghĩ đến nếu vị cốc chủ Tuyệt Cốc này đi rồi, chỉ sợ ca ca cũng sẽ rời đi.
Đỗ Như Phượng vội vàng mở miệng, nói: “Hảo a, bốn phía Nam Dương này, nơi có thể ngoạn cũng không ít! Ca ca, ngươi cũng đi cùng có được không?”
Liễu Như Phong nhìn ánh mắt khát cầu của Đỗ Như Phượng, trong lòng đột nhiên khẽ động, lại nói tiếp, từ nhỏ đến lớn, bởi vì chia lìa quá sớm, bản thân lại không tận hết được trách nhiệm làm ca ca……
Nam Cung Thiên Mạc trông trông Liễu Như Phong, không khỏi cũng có chút ý động, nếu mang theo Liễu Như Phong du ngoạn một phen bốn phía ở đây, tựa hồ cũng không tồi!
Lập tức, Nam Cung Thiên Mạc giả vờ chối từ một phen, Đỗ Thương Sơn đương nhiên cực lực khuyên bảo, hơn nữa nhóm Đỗ Như Phượng, Đỗ phu nhân đều cùng giữ lại, cho đến khi rượu xong thức ăn hết, Nam Cung Thiên Mạc mới đáp ứng.
Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày Nam Cung Thiên Mạc đều mang theo Liễu Như Phong, Đỗ Như Phượng du ngoạn bốn phía thành Nam Dương, lại đem một đám thị tòng cùng ảnh vệ lưu lại Thương Khung sơn trang.
Vì thế, thường thường, luôn có thi thể vô danh đột nhiên xuất hiện tại nơi nào đó trong Thương Khung sơn trang, đều là một ít giang hồ hào khách muốn có được Vấn Thiên bảo đao, nhưng tự biết không thể tiêu diệt được Thương Khung sơn trang, lẻn vào Thương Khung sơn trang, bị ảnh vệ Tuyệt Cốc giết chết. Tráng đinh Thương Khung sơn trang đương nhiên đã sớm nhận được mệnh lệnh của Đỗ Thương Sơn, không kinh hãi, chỉ đem những thi thể đó tha ra khỏi sơn trang, xử lý như không có gì.
Chỉ chớp mắt, thời gian ba ngày đã qua đi.
Sáng sớm Nam Cung Thiên Mạc về tới Thương Khung sơn trang, Đỗ Như Phượng chơi ba ngày, thập phần tận hứng, lúc này cũng thấy mệt mỏi, cáo biệt Nam Cung Thiên Mạc cùng Liễu Như Phong, tự đi nghỉ ngơi.
Nam Cung Thiên Mạc trở lại viện lạc, mắt thấy trái phải không người, kéo Liễu Như Phong vào phòng, chờ không kịp đến bên giường, đóng cửa phòng, liền đem Liễu Như Phong đặt trên cửa phòng, một mặt vội vàng mà cách xiêm y, sờ soạng khối thân hình ấm áp này; một mặt nhắm ngay đôi môi mỏng mê người kia, hung hăng mà hôn xuống……
Đã nhiều ngày Đỗ Như Phượng một tấc cũng không rời trái phải Liễu Như Phong, làm cho Nam Cung Thiên Mạc không thể không giả trang một bộ quân tử khiêm tốn, đúng là không có một cơ hội cùng Liễu Như Phong hoan hảo.
Thân mình Liễu Như Phong cứng đờ, nơi này là cửa phòng, tuy nói ngoài viện không người, nhưng bốn phía đều có ảnh vệ ẩn núp chỗ tối, Liễu Như Phong đương nhiên có chút xấu hổ.
Liễu Như Phong nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc trước mắt động tác vội vàng mà thô bạo, thở dài một tiếng trong lòng, thả lỏng thân thể, nhắm mắt lại, tận lực mà khống chế bản thân, không phát ra một chút thanh âm……
Hai chân bị thân thể Nam Cung Thiên Mạc xâm nhập mà tách ra, một bàn tay theo tơ lụa trơn bóng, trượt vào trong khố, cách vải dệt bằng tơ lụa, nhẹ nhàng mà niết niết phân thân mềm mại kia.
Thân mình Liễu Như Phong run lên, cảm thụ được bàn tay kia ở nơi yếu hại của mình xoa nắn gây khó dễ, cơ hồ buột miệng rên rỉ ra tiếng. Liễu Như Phong vừa không dám giãy dụa, vừa không dám lên tiếng, chỉ đành tận lực dựa vào Nam Cung Thiên Mạc, môi lưỡi nghênh hợp, làm sâu thêm nụ hôn này……
Hiếm thấy Liễu Như Phong chủ động nghênh hợp, Nam Cung Thiên Mạc vui sướng mà đảo ngược quấy nhiễu phiến lưỡi mềm hơi vụng về kia, mút cắn đôi môi mỏng khiêu gợi. Sự mềm mại trong tay dần dần thức tỉnh, chậm rãi tràn đầy lòng bàn tay, Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được gia tăng chút khí lực, nhu ấn chà xát đùa giỡn, thân mình trong lòng mềm nhũn, đứng thẳng cơ hồ bất ổn. Nam Cung Thiên Mạc nhìn trên khuôn mặt tuấn lãng của Liễu Như Phong trước mắt, nhiễm đầy nhan sắc đỏ ửng, thần tình vui thích mà hổ thẹn, đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn nồng đậm……
“Khởi bẩm cốc chủ, thuộc hạ Chu Đồng, có việc bẩm báo!” Thanh âm vang vọng, truyền đến từ trong viện.
Liễu Như Phong cả kinh, mở mắt ra, muốn tránh khai, nhưng cuối cùng lại không dám, chỉ có thể trừng mắt mà nhìn Nam Cung Thiên Mạc.
“Chuyện gì?” Nam Cung Thiên Mạc ngẩng đầu lên, thật sâu mà hít vào một hơi, nhướn mày, bất mãn mà trừng mắt nhìn cửa phòng, dường như muốn nhìn xuyên qua nó, trừng hướng người trong viện. Động tác trên tay lại không có nửa phần dừng lại, một mặt vẫn vuốt ve tại nơi hở ra, một mặt nhìn thần thái khẩn trương mà xấu hổ của Liễu Như Phong.
Liễu Như Phong chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp đình chỉ, hai tay lúc này vẫn nhất mực trêu chọc trên người y, là người mà y tuyệt không thể phản kháng, thân mình Liễu Như Phong chỉ có thể cứng ngắc, dựa lưng vào cửa phòng, thân thể miễn cưỡng đứng thẳng, nhẫn nại bị hai tay tác quái kia dấy lên ***.
Tuy nói đêm đó Nam Cung Thiên Mạc đã nói lời yêu y, nhưng Liễu Như Phong lại không có nửa phần nghĩ tới muốn dựa vào việc này mà vượt lễ tiết, đối Liễu Như Phong mà nói, đầu tiên Nam Cung Thiên Mạc là chủ nhân của y, sau đó mới là thứ khác……
“Hồi cốc chủ, là chuyện cốc chủ phân phó thuộc hạ làm, đã có một chút kết quả!” Chu Đồng trong viện chần chừ một hồi, đáp.
Nam Cung Thiên Mạc giật mình, nhớ tới cái gì, không cam lòng mà thu hồi hai tay, đột nhiên kéo Liễu Như Phong qua, ở trên môi y khẽ hôn, mới giãn mặt cười cười trở lại bên cạnh bàn, ngồi xuống.
Liễu Như Phong cực lực bình ổn *** bị chọc lên trong cơ thể, mắt thấy Nam Cung Thiên Mạc đang nhìn mình, vội sửa sang lại xiêm y, cúi đầu nhìn một chút, không có gì không ổn, mới xoay người mở cửa phòng, lui tới bên cạnh Nam Cung Thiên Mạc, túc thủ đứng yên.
Chu Đồng đi vào phòng, quỳ xuống đất hành lễ, thấp giọng nói: “Cốc chủ, thuộc hạ đã vì Đỗ phu nhân xem mạch, ”
Liễu Như Phong nghe vậy, giật mình, không tự chủ được, nhìn về phía Nam Cung Thiên Mạc. Đã nhiều ngày, Liễu Như Phong không thể tìm được cơ hội mở miệng, cầu Nam Cung Thiên Mạc để cho thị tòng Độc Điện vì mẫu thân xem mạch, không nghĩ tới vào đêm đó, Nam Cung Thiên Mạc lại đã ghi tạc trong lòng……
Nam Cung Thiên Mạc dường như cảm giác được ánh mắt cảm kích của Liễu Như Phong, nhãn thần chuyển qua, nhìn nhìn Liễu Như Phong bên cạnh, bất động thanh sắc, lại chuyển trở về.
Lại nghe thị tòng Độc Điện Chu Đồng kia tiếp tục nói: “Đỗ phu nhân không phải sinh bệnh, mà là bị người hạ cực độc! Nhưng lại tựa hồ đã được dùng giải dược, chỉ là thân thể Đỗ phu nhân khi đó dường như thập phần suy yếu, mặc dù độc tính được giải, nhưng hai chân Đỗ phu nhân đã bị độc tính ăn mòn, vì vậy Đỗ phu nhân không thể đứng thẳng đi lại!”
Sắc mặt Liễu Như Phong trắng nhợt, nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nghĩ nghĩ, cuối cùng lại nuốt trở về lời thỉnh cầu đã đến bên miệng.
Nam Cung Thiên Mạc trầm mặc một hồi, nhìn nhìn Liễu Như Phong sắc mặt trắng bệch, lại thủy chung không nói được một lời, vừa lòng mà gật đầu, nói: “Như vậy, hiện giờ ngươi có nắm chắc chữa khỏi cho Đỗ phu nhân?”
Chu Đồng nghĩ nghĩ, nói: “Thỉnh cốc chủ thứ tội, thân thể Đỗ phu nhân cực nhọc từ thời còn trẻ, tổn thương căn cơ, độc dược kia lại thập phần lợi hại, lúc ấy Đỗ phu nhân có thể bảo trụ được tính mệnh, chỉ có chi dưới bị hủy, đã là thập phần hiếm thấy. Huống hồ đã cách hai năm, gân mạch hai chân Đỗ phu nhân đều đã xơ cứng, thuộc hạ vô năng, cho dù là cốc chủ Đoạn Hồn Cốc đích thân tới, chỉ sợ cũng không có biện pháp xoay chuyển!”
Nam Cung Thiên Mạc nhăn mi lại, có chút bất mãn mà gật đầu, nói: “Ta đã biết, ngươi đi xuống đi!”
“Vâng” Chu Đồng hành lễ, đứng dậy, rời đi.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn Liễu Như Phong im lặng đứng ở một bên, thấy y rũ mắt, mặt không chút thay đổi, thở dài, vỗ vỗ tay, kêu: “Dạ Thất!”
Một đạo bóng đen lướt vào, Dạ Thất một thân hắc y bó sát cúi đầu quỳ gối trong phòng.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn Dạ Thất, nói: “Chuyện Đỗ phu nhân trúng độc, hẳn ngươi đã biết, đã tra ra chưa?”
“Hai ngày trước Chu Đồng tra ra Đỗ phu nhân là bởi vì trúng độc khiến chi dưới tê liệt. Thuộc hạ đã bắt đầu điều tra, độc kia là do hai năm trước Thương Khung sơn trang Đại công tử Đỗ Văn An hạ, Đỗ phu nhân mới trúng độc, liền được trang chủ Đỗ Thương Sơn phát giác, mới được cứu.”
Nam Cung Thiên Mạc chậm rãi thở ra một ngụm khí, nói: “Đi xuống.”
Dạ Thất ứng thanh, đứng dậy, không dám nhìn Liễu Như Phong một bên, tung người vụt ra khỏi cửa phòng, bóng dáng biến mất.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn Liễu Như Phong một hồi, thấy thần sắc y ngưng trọng, nửa ngày lại không nhìn phía mình, phất ống tay áo một cái, bức ra một đạo kình phong, đóng lại cửa phòng, quát: “Lại đây!”
Liễu Như Phong cả kinh, giương mắt nhìn nhìn, đi đến bên cạnh Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc duỗi tay lôi kéo, đem Liễu Như Phong kéo vào trong lòng, ôm lấy, ở cần cổ y cọ cọ, hỏi: “Ngươi suy nghĩ chuyện gì?”
Liễu Như Phong trầm mặc một hồi, nói: “Chủ nhân muốn đem Thương Khung sơn trang thu vào Tuyệt Cốc sao?”
Nam Cung Thiên Mạc ngẩng đầu, nhìn Liễu Như Phong, nhíu mày, nam nhân này ngược lại càng ngày càng có thể hiểu được tâm tư mình!
“Chỉ là một cái Thương Khung sơn trang, ta vẫn thấy chướng mắt. Nếu không phải vì ngươi, ta sớm đã đoạt Vấn Thiên bảo đao. Việc gì phải phiền phức như thế?!” Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, nói.
Liễu Như Phong rũ mắt, nói: “Chủ nhân có thể cho phép thuộc hạ báo mối thù hạ độc này?”
Nam Cung Thiên Mạc cười nói: “Sao phải phiền phức như vậy? Ngày sau một viên độc dược, liền có thể lấy được tánh mạng Đỗ Văn An kia. Ngô…… Nhìn ngươi như vậy, hai viên thì như thế nào?”
Liễu Như Phong trầm mặc một hồi, hai viên? Vậy là tính cả Đỗ Văn Lôi.
Liễu Như Phong gật gật đầu, nói: “Thuộc hạ hiểu, đa tạ chủ nhân.”
Nam Cung Thiên Mạc tà tà cười, ôm tay Liễu Như Phong, đột nhiên giữ chặt, đưa y áp sát vào trên người mình, nói: “Cảm tạ ta? Tạ ơn thế nào? Như Phong, ngươi không phải chỉ là nói nói ngoài miệng thì coi như xong?”
Liễu Như Phong đỏ mặt lên, một vật cứng rắn như sắt bên hông, đoan đoan mà chọc vào mình, làm sao còn có thể không rõ ý tứ của Nam Cung Thiên Mạc.
Liễu Như Phong đang muốn nói chuyện, đã thấy Nam Cung Thiên Mạc biến sắc, ôm bàn tay mình, một cỗ kình lực vọt tới, thân hình Liễu Như Phong không tự chủ mà rơi xuống một bên.
Liễu Như Phong ổn định thân hình, khó hiểu mà nhìn về phía Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc bỗng nhiên đứng dậy, thật sâu mà hô hấp một hồi, áp chế *** cuộn trào mãnh liệt trong người, nhìn phía ngoài cửa sổ, cười lạnh vài tiếng, nói: “Mai Việt Tâm đã tới!”
Liễu Như Phong giật mình, rũ mắt, chỉnh lý lại tâm tư bắt đầu tự loạn, quỳ xuống thay Nam Cung Thiên Mạc sửa sang lại xiêm y vừa rồi bị biến thành hỗn loạn.
Tiếng nói vừa dứt, liền nghe thấy tiếng nói ẩn hàm nội lực của Mai Việt Tâm, vang lên trong Thương Khung sơn trang: “Nam Cung cốc chủ có ở đây? Đoạn Hồn Cốc Mai Việt Tâm đến nghe câu trả lời thuyết phục!”
Tiếp theo sau, Thương Khung sơn trang chiêng trống vang trời, tiếng động cước bộ ngút trời, có lẽ tráng đinh trong Thương Khung sơn trang đều đã chạy ra.
Liễu Như Phong nhanh chóng đứng dậy, sửa sang lại bản thân một chút, đi theo phía sau Nam Cung Thiên Mạc, đi ra khỏi cửa phòng.
Nam Cung Thiên Mạc đi đến trong viện, ngẩng đầu nhìn phía trên ngoài tường sơn trang, hơn mười đạo nhân ảnh, đề khí cười to ầm ĩ, nói: “Mai đại tiểu thư, muốn nghe câu trả lời thuyết phục gì?”
Mai Việt Tâm quay đầu, lãnh nhãn đảo qua khu vực tráng đinh Thương Khung sơn trang bao vây cuộn trào mãnh liệt, tà áo tung bay, người đã như phi yến lăng không, vút qua.
Mai Việt Tâm đáp xuống trong viện, quay đầu nhìn nhìn mười mấy tên Đoạn Hồn Cốc phía sau, lại nhìn nhìn Liễu Như Phong phía sau Nam Cung Thiên Mạc, cười nói: “Nam Cung cốc chủ, Tuyệt Cốc cùng Đoạn Hồn Cốc tương giao nhiều năm, nếu Tuyệt Cốc có người ở rể Đoạn Hồn Cốc, quan hệ hai cốc ngươi ta, chẳng phải là càng thêm vững chắc?!”
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, nhìn nhìn nhóm người Đỗ Thương Sơn đi vào từ cửa viện, nói: “Bổn tọa đã nói qua, quy củ của Đoạn Hồn Cốc, không thể dùng được trên đầu Tuyệt Cốc. Mai đại tiểu thư cứu người của bản cốc, bổn tọa đương nhiên cảm kích trong lòng! Nhưng người trong Tuyệt Cốc, trừ phi chết bên ngoài, không người nào có thể thoát ly Tuyệt Cốc! Mai đại tiểu thư, không bằng như vậy, ngươi còn thiếu bổn tọa một cái nhân tình, như vậy hai bên thanh toán xong, vừa vặn?”
Mai Việt Tâm khẽ nhíu đôi mi thanh tú, trên mặt khó coi, cả giận nói: “Khi đó nếu không vì y, ta như thế nào ưng thuận ngươi cái nhân tình này? Nam Cung cốc chủ, không ngờ lại khinh người quá đáng như vậy? Chẳng lẽ Đoạn Hồn Cốc thực dễ hiếp đáp hay sao?”
Liễu Như Phong rũ mắt, đứng yên ở phía sau Nam Cung Thiên Mạc, dường như người mà lúc này Mai Việt Tâm cùng Nam Cung Thiên Mạc đàm luận, là một thứ nào đó không phải y.
Nét tươi cười của Nam Cung Thiên Mạc chợt tắt, trầm giọng nói: “Mai đại tiểu thư lúc trước là vì chuyện gì, ưng thuận một nhân tình này? Chẳng lẽ mặt mũi của Đoạn Hồn Cốc ngươi trọng yếu, còn thể diện của Tuyệt Cốc ta có thể tùy ý mà chà đạp?”
Mai Việt Tâm im lặng không nói, ngẩng đầu trông hướng Liễu Như Phong đứng phía sau Nam Cung Thiên Mạc, nhìn cũng không nhìn mình liếc mắt một cái, không khỏi đau xót trong lòng. Nghe ngữ khí của Nam Cung Thiên Mạc như vậy, hiển nhiên là tuyệt sẽ không đáp ứng để cho mình mang Liễu Như Phong đi. Mà nhìn thái độ cung kính của Liễu Như Phong lúc này đối Nam Cung Thiên Mạc, nửa phần cũng không đem mình để ở trong lòng…… Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.