Chương 63
Ma Yên
14/04/2017
CHƯƠNG 62:
Là nước của dục dũng kia có vấn đề? Ánh mắt Liễu Như Phong chợt lóe, khó trách tối nay chính mình có chút không khống chế được, là do lúc trước sặc vào mấy ngụm nước?! Cũng may chính mình lần đầu tiên tiếp xúc dược này, có thể miễn cưỡng ứng phó, không giống công tử, điên đã vài năm, mặc dù đã thanh tỉnh, nhưng trong cơ thể khó tránh khỏi vẫn còn dược vật tích tụ, bị dược vật trong nước này dẫn dắt, liền có chút mất thần trí……
Thấy ánh mắt Liễu Như Phong không tự giác liếc về phía cửa sổ, trong lòng biết y sợ sẽ gây hoài nghi, muốn vội vã trở về. Nhưng chỗ y bị thương nặng nhất, chưa thượng dược, Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, nhìn nhìn thân thể trần trụi của Liễu Như Phong, một ít chỗ vết thương nặng đã thoa ‘Ngưng Lộ’, liền chuyển thân hình qua, nhẹ nhàng tách hai chân y ra.
“Ách……” Liễu Như Phong rên một tiếng, thở ra một ngụm khí, chỉ cần một động tác nhẹ như vậy, cũng tác động đến miệng vết thương ở chỗ sâu trong thân thể, đau đớn điên cuồng đánh tới……
Ngón tay nhẹ chạm vào, thân thể trước mắt đã đau đến run rẩy không ngừng, Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay ta mới tới Lạc Dương Cung, ngươi liền đến, không sợ bị người phát giác, uổng phí khí lực lúc trước, là do có chuyện quan trọng sao?”
Liễu Như Phong cũng biết Nam Cung Thiên Mạc muốn phân tán lực chú ý của y, nhưng nhắc tới như vậy, cũng nhớ tới dụng ý tối nay mạo hiểm đến, bình ổn hô hấp, cực lực xem nhẹ sự đau đớn nơi hạ thân, thấp giọng đáp: “Thuộc hạ đến, một là muốn hướng công tử bẩm báo, giải thích việc Lạc Dương Cung, hai là hôm nay khi thuộc hạ đi theo Chu Chính Thành tập kích Thập Tam công tử Đinh Tường, bị ám sát.”
“Cái gì?” Nam Cung Thiên Mạc cả kinh, tay dụng sai lực, thấy Liễu Như Phong rên một tiếng, vội ngừng động tác, bình ổn khẩu khí, tiếp tục thượng dược, miệng tiếp tục hỏi: “Có bị thương không, có biết là ai đã hạ thủ?”
“Đa tạ công tử quan tâm, thuộc hạ không có việc gì, có mang về một cây độc châm, là cơ quan ám khí đánh lén thuộc hạ phát ra. Chỉ là không biết là ai động thủ, nhưng hình như là người cùng thuộc hạ đến Lạc Dương Cung.” Liễu Như Phong nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Độc châm kia ở trong y phục của thuộc hạ.”
Nam Cung Thiên Mạc cau mày, đảo mắt nhìn hắc y trên mặt đất, vận lực vẫy tay, hút y sam qua, nhẹ nhàng vung lên, quả nhiên có một cái bố bao nhỏ rớt ra.
Nam Cung Thiên Mạc tiếp lấy bố bao, mở tấm vải, một cây thiết châm đen thùi, tinh tế rơi vào bàn tay.
“Quả nhiên là người Trác Tiêu Cung hạ thủ!” Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc càng âm trầm, nhìn Liễu Như Phong, nói: “Ngươi có từng hoài nghi ta?”
“Thuộc hạ từng nghĩ tới, nhưng tức khắc phủ nhận. Công tử nếu muốn mệnh này của thuộc hạ, chỉ cần phân phó một tiếng, thuộc hạ liền hai tay dâng lên……” Liễu Như Phong thấy Nam Cung Thiên Mạc quen thuộc châm này như thế, nhắm mắt, trong lòng đã là sáng như tuyết, trừ bỏ Nam Cung Thiên Mạc, tự nhiên chỉ còn Lễ phu nhân cùng tổng quản Thiên Hành mới có thể có được vật này……
Nam Cung Thiên Mạc im lặng gật đầu, sau một lúc lâu, bỗng nhiên lên tiếng, nói: “Như lời ngươi nói, ta nếu muốn ngươi chết, thì sẽ chính miệng nói cho ngươi! Chuyện này, bỏ đi, đừng truy cứu nữa!”
“Vâng, Cơ Thanh có cấp tin tức gì cho công tử hay không?” Liễu Như Phong bất đắc dĩ quyết tâm nhịn xuống, xem ra ngày sau chỉ có thể cẩn thận một chút, nhưng dù vậy, ngày sau Lễ phu nhân như thế nào có thể tha chính mình…… Thôi, đi bước nào xem bước đấy vậy……
“Cơ Thanh? Đã chết.” Nam Cung Thiên Mạc ngơ ngẩn, nghĩ tới, lúc nãy một người mới vừa đến hồi đáp.
“Đã chết?” Liễu Như Phong kinh ngạc nhìn Nam Cung Thiên Mạc.
“Vài ngày trước, thấy nhiều ngày nay hắn không có tin tức, ta để Dạ Thất đi tìm hiểu, có lời đồn Cơ Thanh ở ngoài Vân Thanh Cung bị người đánh chết, Vân Thanh Cung cũng đang tra xét việc này, vẫn chưa có kết quả.” Nam Cung Thiên Mạc đạm đạm nói, tựa như đàm luận về một người không quen biết, thần sắc nhìn không ra một tia đau thương, không tha thứ……
Liễu Như Phong trầm mặc. Công tử có lẽ chưa bao giờ tin tưởng Cơ Thanh, cho dù cho hắn ăn ‘Huyết Hoàn Đan’, cho dù Cơ Thanh làm thị cơ hơn mười ngày của Công tử…… Ngực ẩn ẩn có chút đau, không phải vì Cơ Thanh, mà là……
“Thủ vệ ngoài viện nghiêm mật như thế, ngươi vào như thế nào?” Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn, quả nhiên là dược vật tốt nhất, thu hồi tay, chuyển đề tài, hỏi.
“Thủ vệ nhoài viện tuy rằng nghiêm mật, nhưng tới khi tuần tra, thủ vệ khó tránh khỏi sẽ sơ ý, lúc này từ không trung lặng lẽ lẻn vào, chỉ cần cẩn thận thu liễm kình khí, tự nhiên có thể lẻn vào. Công tử an bài Dạ Thất trong viện, ảnh vệ Lạc Dương Cung bị cuốn lấy, thuộc hạ vòng qua hai người bọn họ, không ai phát hiện.” Liễu Như Phong thuận theo mà đáp, thân mình động động, muốn đứng lên.
“Đừng nhúc nhích! Nằm thêm một hồi đi.” Một tay Nam Cung Thiên Mạc ngăn chặn, nhíu mày nhìn Liễu Như Phong.
“Công tử, canh giờ không còn sớm, thuộc hạ phải mau chóng trở về……” Liễu Như Phong cúi đầu nói.
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc biết đêm nay Liễu Như Phong mạo muội đến, đã là nguy hiểm cực kỳ, bất quá chỉ là sợ chính mình nổi lên lòng nghi ngờ, nguyên bản không thể ở lâu. Chưa từng nghĩ chính mình lại gặp phải huyễn dược, cũng may người tới lúc này là Liễu Như Phong, dưới sự phát cuồng của chính mình, cực lực thuận theo, nếu không, chính mình khi đó, nếu bị một chút kích thích, chỉ sợ sẽ lần thứ hai mà điên dại……
Nam Cung Thiên Mạc buông tay, nhìn Liễu Như Phong mặc y sam vào, đột nhiên đứng lên, cầm bình dược trong tay đem tới trong lòng nam nhân đầy người vết thương trước mặt, nói: “Ngươi mang theo cái này, trở về nhớ thượng dược.”
Liễu Như Phong giật mình, một tia ấm áp chảy qua trong lòng, vô luận là thủ đoạn ban ân, hay là đối việc lúc trước có một tia áy náy, công tử đối chính mình, so với người bên ngoài tốt hơn rất nhiều……
Liễu Như Phong đang muốn quỳ xuống đất tạ ơn, lại bị Nam Cung Thiên Mạc một phen đỡ lấy.
“Thân mình của ngươi…… không cần như thế.” Nam Cung Thiên Mạc nhìn ánh mắt y, nam nhân này vì hắn mà bị làm đến loại tình trạng này, cho dù bị đối đãi như vậy, cũng không có một câu oán hận……
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc bất giác nhu hòa, cúi người xuống, tại nơi khóe môi bị tàn phá đến sưng đỏ nhẹ nhàng hôn, ôn nhu nói: “Khi trở về cẩn thận chút, nhớ kỹ, vô luận là chuyện gì, phải lưu lại tánh mạng trở về……”
“Vâng” Liễu Như Phong ứng thanh, buộc khăn che mặt, mới quay người lại, đột nhiên nhớ tới một chuyện, trở lại nói: “Công tử, thỉnh cẩn thận Chu Chính Thành, thuộc hạ hoài nghi hắn ẩn tàng võ công!”
Chu Chính Thành?! Để cho Dạ Thất đi thăm dò một chút, hay là trực tiếp thỉnh mẫu thân ở Tuyệt Thiên Cung điều tra xuất thân của hắn? Nam Cung Thiên Mạc khẽ gật đầu.
Liễu Như Phong yên lòng, xoay người mở hai cánh cửa ra, xoay người ra khỏi phòng, biến mất trong bóng tối.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn một mảnh hỗn độn trong phòng, mặt nhăn mày nhíu, tâm sự nặng nề mà ở bên giường ngồi xuống.
Hiện giờ chuyện tranh đấu của công tử Tuyệt Cốc, đã đến thời điểm hung hiểm nhất, mẫu thân cho dù sẽ không dung Liễu Như Phong, nhưng cũng sẽ không ở phía sau sai người ám sát, lấy sự khôn khéo của mẫu thân, đợi chính mình đoạt được vị trí cốc chủ, mới hạ thủ bỏ Liễu Như Phong, mới là thói quen làm việc của nàng, như thế nào lại nóng vội như thế? Mà ngay cả tình hình trước mắt cũng thấy không rõ?
Nhẹ nhàng thưởng thức độc châm trong tay, Nam Cung Thiên Mạc thở dài, ám khí độc châm này, chính là cốc chủ trước đây cho người đến tặng, vì nghĩ mẫu thân tay trói gà không chặt, thân lại ở hiểm cảnh tranh đấu của công tử Tuyệt Cốc, liền đem ám khí độc châm này chuyển giao cho mẫu thân, không nghĩ, trong nháy mắt, ám khí này đã bị lấy để dùng trên người hạ cấp tin cậy thân cận nhất của chính mình……
Một chuỗi tiếng bước chân vang lên, hướng ngoài phòng mà đến.
Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc híp lại, thu hồi độc châm trên tay.
“Đi vào tay chân phải nhanh, phải nhẹ, thu thập nhanh rồi đi ra, không được đánh thức công tử!” Thủy Liên cao giọng phân phó nói.
“Vâng” Mấy thanh âm xa lạ đáp lời, liền hướng cửa phòng mà đến.
Nam Cung Thiên Mạc ôm chăn đệm nhiễm huyết vừa rồi quấn Liễu Như Phong qua, nhưng vết máu vẫn còn trên mặt đất, sát khí trong ***g ngực bắt đầu khởi động, quay người ngả vào trên giường……
“Chi nha!” Một tiếng, cửa phòng mở ra, một hàng bốn người thật cẩn thận đi đến.
Thấy trong phòng một mảnh hỗn độn, bốn người không khỏi kinh ngạc nhìn Nam Cung Thiên Mạc trên giường.
Một người thu thập mảnh gỗ vụn trên mặt đất, hai người đến nâng dục dũng đi, một người thu thập chăn đệm trên mặt đất.
Mới nhặt chăn đệm lên, một cỗ tanh hôi nồng đậm đập vào mặt mà đến, trong lòng người nọ căng thẳng, ngẩng đầu muốn hô, đã thấy bóng đen trước mắt chợt lóe, một bàn tay cứng như sắt, chế trụ cổ họng chính mình……
Bóp chặt lấy cổ họng người này, thân hình Nam Cung Thiên Mạc chớp động, nhẹ nhàng đánh một chưởng, in trên ngực tạp dịch đang cúi đầu xoay người dọn dẹp mảnh vụn, nội kình phóng ra, không hề nhìn hắn, quay người phóng tới phía sau hai người di chuyển dục dũng đang đưa lưng về phía phòng ốc……
※※※
Liễu Như Phong chịu đựng cả người đau ngứa, thật vất vả về tới Hình viện, trở lại trong phòng, cẩn thận đánh giá một phen, xác nhận không có người tới, mới nhẹ nhàng thở ra, thay đổi quần áo, đem hắc y nhiễm huyết, nhét vào giường, lấy chăn đệm che đi.
Tình hình cổ quái này thình lình xảy ra, Liễu Như Phong nhận được chỉ có thống khổ. Cũng may Nam Cung Thiên Mạc mặc dù mất thần trí, nhưng cuối cùng cũng không nổi điên lần thứ hai……
Liễu Như Phong đem khăn che mặt nhập vào trong đệm giường, không tiếng động cười khổ.
“Không tốt!” Một tiếng thét kinh hãi, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Liễu Như Phong giương mắt nhìn, là một gã thị vệ Lạc Dương Cung đầy mặt kinh hoàng, vọt tiến vào, trong miệng hét lớn: “Liễu thống lĩnh, Tứ công tử lại nổi điên, giết bốn gã phó dịch. Hiện tại mọi người trong Thích viện đều trốn ra ngoài cửa viện, không dám đi vào.”
Lúc trước Nam Cung Thiên Mạc lệnh Thủy Liên đem tạp dịch Lạc Dương Cung gọi vào trong phòng, Liễu Như Phong liền biết công tử sẽ giết bọn họ. Lúc này nghe xong, cũng không ngoài dự liệu.
“Ngạc nhiên cái gì?” Liễu Như Phong nằm ở trên giường, không đứng dậy, lạnh lùng cắt ngang lời quát tháo của thị vệ kia, nói: “Nổi điên thì nổi điên, để mặc hắn đi, qua trong chốc lát sẽ vô sự.”
Thị vệ kia ngốc đến ngẩn ngơ, không dự đoán được Liễu Như Phong cư nhiên lại nói như thế, toàn bộ giống như không hề đem Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc để ở trong lòng. Trong phòng Nhất thời không khỏi giật mình, không biết làm như thế nào cho phải.
Liễu Như Phong thấy, thở dài, nói: “Trở về nghỉ ngơi đi, qua thời gian dài, ngươi sẽ không còn để ý.”
Thị vệ kia chỉ đành ứng thanh, rời khỏi phòng.
Rời khỏi Hình viện, tên thị vệ kia xoay người phi nước đại, chỉ chốc lát, bước vào thư viện, hướng về phía Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà khom người thi lễ, đem lời nói Liễu Như Phong thuật lại một lần.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà vẫy lui người nọ, quay đầu nhìn về phía Chu Chính Thành một bên, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười, nói: “Chính Thành, bây giờ có thể yên tâm?”
Chu Chính Thành mỉm cười, đáp: “Chúc mừng công tử, có được một trợ thủ đắc lực!”
※※※
Liên tiếp mấy ngày, Liễu Như Phong bận rộn việc xem xét, sửa sang lại văn án tích lũy nhiều năm của Lạc Dương Cung, cùng việc thị vệ Trác Tiêu Cung cùng Lạc Dương Cung dung hợp. Dù sao y đối tình hình Lạc Dương Cung, không tính là rất quen thuộc.
Chu Chính Thành thăng nhiệm Tổng quản, chức Thống lĩnh lại bị Liễu Như Phong chiếm đi, Phó thống lĩnh Tô Lánh tự nhiên sẽ không phục, mặc dù không dám ở trước mặt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nói cái gì, nhưng âm thầm đem thêm phiền toái, cản trở đến cho Liễu Như Phong, dù làm cũng làm không được thuận buồm xuôi gió ——
Nghe nói Liễu Như Phong sắp tới phải thẩm tra đối chiếu hồ sơ văn án, Tô Lánh lập tức cho người đưa mười chồng công văn lớn đến, để Liễu Như Phong nhất nhất xem qua, chuyện trọng yếu thì ít, phần lớn là chuyện lông gà vỏ tỏi, sự tình có thể hay không thể ghi chép, thậm chí công văn hai ba năm trước đây cũng ở trong đó……
Tất nhiên Liễu Như Phong âm thầm vui mừng, tuy là công văn râu ria, Liễu Như Phong lại không mất thời gian tra ra lai lịch đại bộ phận người trong Liễu viện, thậm chí Uyển nhi kia cũng ở trong đó, chỉ tiếc nữ nhân cổ quái vết thương đầy người kia vẫn không có nửa phần tin tức. Bất quá từ trong công văn này, Liễu Như Phong tìm được một quyển, nửa năm trước một người trong Liễu viện, bị mang đi rời khỏi Liễu viện, nơi đến —— tử lao Hình Đường……
Mà đã nhiều ngày, thị vệ trong cung nội đấu (tranh chấp nội bộ), cũng càng ngày càng thường xuyên.
Thị vệ Lạc Dương Cung tất nhiên khinh thường thị vệ Trác Tiêu Cung bị nhập vào Lạc Dương Cung, trong ngôn ngữ châm chọc khiêu khích, tận hết sức khinh bạc bôi nhọ, thị vệ Trác Tiêu Cung như thế nào có thể nuốt nổi một ngụm này, ỷ vào Thống lĩnh thị vệ hiện nay của Lạc Dương Cung Liễu Như Phong nguyên là người Trác Tiêu Cung, tất nhiên đối chọi gay gắt, một bước cũng không nhường.
Tô Lánh chẳng những không ngăn lại, ngược lại âm thầm xúi giục, thị vệ hai cung, nguyên bản liền không ai chịu phục ai, xung đột từ từ thăng cấp, từ chửi mắng lẫn nhau, đến một lời bất hòa, rút kiếm hướng vào nhau……
Liễu Như Phong ngồi ở trong Thống lĩnh Đường Lạc Dương Cung cách thư viện không xa, nhìn hồ sơ văn án thật vất vả đã sửa sang lại xong, chồng chất như núi, nhẹ nhàng thở ra……
“Liễu thống lĩnh! Việc này ngươi nên làm chủ cho chúng ta, bọn họ thật sự khinh người quá đáng!” Lý Thụ đẩy cửa mà vào, giận dữ đầy mặt, hai người đi theo phía sau, đều là thị vệ Trác Tiêu Cung lúc trước theo Liễu Như Phong vào Lạc Dương Cung.
Liễu Như Phong nhịn không được nhu nhu cái trán lại bắt đầu phát đau, không giương mắt nhìn, bất đắc dĩ hỏi: “Chuyện gì?”
“Ba người thuộc hạ vừa rồi đi ngang qua Hình Đường, thấy một đám người khi dễ huynh đệ chúng ta trước kia, thuộc hạ đến hòa giải, không nghĩ đám người kia ỷ nhiều người, mà ngay cả ba người thuộc hạ cũng đánh……” Lý Thụ căm giận mở miệng nói.
Liễu Như Phong nhíu nhíu mày, đám người Lý Thụ cùng Liễu Như Phong đến Lạc Dương Cung, tất cả thị vệ trong cung đều biết. Trước kia mặc dù cũng có hãm hại, nhưng không có người khiêu khích đám người Lý Thụ, mặc dù đám người Lý Thụ thường xuyên nhúng tay vào việc tranh đấu, thị vệ Lạc Dương Cung cũng đều thối lui cho xong việc! Hôm nay vì sao……
Lý Thụ thấy Liễu Như Phong không nói một lời, nhãn châu xoay động, lại nói: “Liễu thống lĩnh, nhóm người thuộc hạ chính là những người đi theo ngươi sớm nhất, trong Lạc Dương Cung này, còn ai không biết? Bọn họ rõ ràng chính là không đem ngươi để vào mắt……”
“Đủ rồi!” Liễu Như Phong gầm lên một tiếng, Lý Thụ này, cư nhiên dám châm ngòi trên đầu mình……
Giương mắt nhìn nhìn Lý Thụ, lại phát hiện không chỉ Lý Thụ, cùng với hai người phía sau hắn, mặt mũi mỗi người đều bầm dập, hiển nhiên bị thương không nhẹ, cũng khó trách bọn họ tìm mình xuất đầu……
Liễu Như Phong mặc dù không thèm để ý trong lòng thị vệ có xem trọng mình hay không, bất quá, chuyện như vậy, cũng nên chỉnh đốn lại! Lúc trước bận rộn việc hồ sơ văn án, Phó thống lĩnh Tô Lánh lại buông tay mặc kệ, thực không phù hợp. Cũng may hai bên cũng không dám nháo đến chết người, Liễu Như Phong tuy có tâm, nhưng không có thời gian, đành phải nói vài câu ngoài miệng, thật không muốn hiểu rõ. Hiện nay vừa đúng lúc, mượn chuyện này, chỉnh đốn một phen, miễn cho ngày sau lại bại lộ!
“Tất cả mọi người còn ở chỗ đó?” Liễu Như Phong nhìn nhóm ba người Lý Thụ hỏi.
“Nhóm người chúng ta vẫn còn ở đó, bất quá đám người kia đã lui vào Hình Đường……” Lý Thụ liếc liếc vẻ mặt trên mặt Liễu Như Phong, cúi đầu.
Hình Đường? Nhuế Thân? Tô Lánh? Thì ra là thế! Là do thấy mấy ngày trước đây không có động tĩnh, liền nhận định mình yếu đuối sao?! Vừa đúng lúc, không biết nữ nhân cổ quái kia có ở Hình Đường hay không……
Liễu Như Phong cười lạnh một tiếng, đứng dậy, nói.”Được rồi, dẫn ta đi.”
Nhóm ba người Lý Thụ mừng rỡ, hưng phấn mà ứng thanh, bước nhanh dẫn đường ra khỏi Thống lĩnh Đường, vòng qua hai cái sân, đi tới trước viện Hình Đường.
Liễu Như Phong đảo mắt nhìn, bốn người đứng ngoài viện, quả nhiên đều là thị vệ Trác Tiêu Cung.
Thấy Liễu Như Phong, bốn người kia không khỏi lộ ra vẻ mặt kích động hưng phấn, nhất tề thi lễ, kêu: “Liễu thống lĩnh!” Đăng bởi: admin
Là nước của dục dũng kia có vấn đề? Ánh mắt Liễu Như Phong chợt lóe, khó trách tối nay chính mình có chút không khống chế được, là do lúc trước sặc vào mấy ngụm nước?! Cũng may chính mình lần đầu tiên tiếp xúc dược này, có thể miễn cưỡng ứng phó, không giống công tử, điên đã vài năm, mặc dù đã thanh tỉnh, nhưng trong cơ thể khó tránh khỏi vẫn còn dược vật tích tụ, bị dược vật trong nước này dẫn dắt, liền có chút mất thần trí……
Thấy ánh mắt Liễu Như Phong không tự giác liếc về phía cửa sổ, trong lòng biết y sợ sẽ gây hoài nghi, muốn vội vã trở về. Nhưng chỗ y bị thương nặng nhất, chưa thượng dược, Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, nhìn nhìn thân thể trần trụi của Liễu Như Phong, một ít chỗ vết thương nặng đã thoa ‘Ngưng Lộ’, liền chuyển thân hình qua, nhẹ nhàng tách hai chân y ra.
“Ách……” Liễu Như Phong rên một tiếng, thở ra một ngụm khí, chỉ cần một động tác nhẹ như vậy, cũng tác động đến miệng vết thương ở chỗ sâu trong thân thể, đau đớn điên cuồng đánh tới……
Ngón tay nhẹ chạm vào, thân thể trước mắt đã đau đến run rẩy không ngừng, Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay ta mới tới Lạc Dương Cung, ngươi liền đến, không sợ bị người phát giác, uổng phí khí lực lúc trước, là do có chuyện quan trọng sao?”
Liễu Như Phong cũng biết Nam Cung Thiên Mạc muốn phân tán lực chú ý của y, nhưng nhắc tới như vậy, cũng nhớ tới dụng ý tối nay mạo hiểm đến, bình ổn hô hấp, cực lực xem nhẹ sự đau đớn nơi hạ thân, thấp giọng đáp: “Thuộc hạ đến, một là muốn hướng công tử bẩm báo, giải thích việc Lạc Dương Cung, hai là hôm nay khi thuộc hạ đi theo Chu Chính Thành tập kích Thập Tam công tử Đinh Tường, bị ám sát.”
“Cái gì?” Nam Cung Thiên Mạc cả kinh, tay dụng sai lực, thấy Liễu Như Phong rên một tiếng, vội ngừng động tác, bình ổn khẩu khí, tiếp tục thượng dược, miệng tiếp tục hỏi: “Có bị thương không, có biết là ai đã hạ thủ?”
“Đa tạ công tử quan tâm, thuộc hạ không có việc gì, có mang về một cây độc châm, là cơ quan ám khí đánh lén thuộc hạ phát ra. Chỉ là không biết là ai động thủ, nhưng hình như là người cùng thuộc hạ đến Lạc Dương Cung.” Liễu Như Phong nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Độc châm kia ở trong y phục của thuộc hạ.”
Nam Cung Thiên Mạc cau mày, đảo mắt nhìn hắc y trên mặt đất, vận lực vẫy tay, hút y sam qua, nhẹ nhàng vung lên, quả nhiên có một cái bố bao nhỏ rớt ra.
Nam Cung Thiên Mạc tiếp lấy bố bao, mở tấm vải, một cây thiết châm đen thùi, tinh tế rơi vào bàn tay.
“Quả nhiên là người Trác Tiêu Cung hạ thủ!” Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc càng âm trầm, nhìn Liễu Như Phong, nói: “Ngươi có từng hoài nghi ta?”
“Thuộc hạ từng nghĩ tới, nhưng tức khắc phủ nhận. Công tử nếu muốn mệnh này của thuộc hạ, chỉ cần phân phó một tiếng, thuộc hạ liền hai tay dâng lên……” Liễu Như Phong thấy Nam Cung Thiên Mạc quen thuộc châm này như thế, nhắm mắt, trong lòng đã là sáng như tuyết, trừ bỏ Nam Cung Thiên Mạc, tự nhiên chỉ còn Lễ phu nhân cùng tổng quản Thiên Hành mới có thể có được vật này……
Nam Cung Thiên Mạc im lặng gật đầu, sau một lúc lâu, bỗng nhiên lên tiếng, nói: “Như lời ngươi nói, ta nếu muốn ngươi chết, thì sẽ chính miệng nói cho ngươi! Chuyện này, bỏ đi, đừng truy cứu nữa!”
“Vâng, Cơ Thanh có cấp tin tức gì cho công tử hay không?” Liễu Như Phong bất đắc dĩ quyết tâm nhịn xuống, xem ra ngày sau chỉ có thể cẩn thận một chút, nhưng dù vậy, ngày sau Lễ phu nhân như thế nào có thể tha chính mình…… Thôi, đi bước nào xem bước đấy vậy……
“Cơ Thanh? Đã chết.” Nam Cung Thiên Mạc ngơ ngẩn, nghĩ tới, lúc nãy một người mới vừa đến hồi đáp.
“Đã chết?” Liễu Như Phong kinh ngạc nhìn Nam Cung Thiên Mạc.
“Vài ngày trước, thấy nhiều ngày nay hắn không có tin tức, ta để Dạ Thất đi tìm hiểu, có lời đồn Cơ Thanh ở ngoài Vân Thanh Cung bị người đánh chết, Vân Thanh Cung cũng đang tra xét việc này, vẫn chưa có kết quả.” Nam Cung Thiên Mạc đạm đạm nói, tựa như đàm luận về một người không quen biết, thần sắc nhìn không ra một tia đau thương, không tha thứ……
Liễu Như Phong trầm mặc. Công tử có lẽ chưa bao giờ tin tưởng Cơ Thanh, cho dù cho hắn ăn ‘Huyết Hoàn Đan’, cho dù Cơ Thanh làm thị cơ hơn mười ngày của Công tử…… Ngực ẩn ẩn có chút đau, không phải vì Cơ Thanh, mà là……
“Thủ vệ ngoài viện nghiêm mật như thế, ngươi vào như thế nào?” Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn, quả nhiên là dược vật tốt nhất, thu hồi tay, chuyển đề tài, hỏi.
“Thủ vệ nhoài viện tuy rằng nghiêm mật, nhưng tới khi tuần tra, thủ vệ khó tránh khỏi sẽ sơ ý, lúc này từ không trung lặng lẽ lẻn vào, chỉ cần cẩn thận thu liễm kình khí, tự nhiên có thể lẻn vào. Công tử an bài Dạ Thất trong viện, ảnh vệ Lạc Dương Cung bị cuốn lấy, thuộc hạ vòng qua hai người bọn họ, không ai phát hiện.” Liễu Như Phong thuận theo mà đáp, thân mình động động, muốn đứng lên.
“Đừng nhúc nhích! Nằm thêm một hồi đi.” Một tay Nam Cung Thiên Mạc ngăn chặn, nhíu mày nhìn Liễu Như Phong.
“Công tử, canh giờ không còn sớm, thuộc hạ phải mau chóng trở về……” Liễu Như Phong cúi đầu nói.
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc biết đêm nay Liễu Như Phong mạo muội đến, đã là nguy hiểm cực kỳ, bất quá chỉ là sợ chính mình nổi lên lòng nghi ngờ, nguyên bản không thể ở lâu. Chưa từng nghĩ chính mình lại gặp phải huyễn dược, cũng may người tới lúc này là Liễu Như Phong, dưới sự phát cuồng của chính mình, cực lực thuận theo, nếu không, chính mình khi đó, nếu bị một chút kích thích, chỉ sợ sẽ lần thứ hai mà điên dại……
Nam Cung Thiên Mạc buông tay, nhìn Liễu Như Phong mặc y sam vào, đột nhiên đứng lên, cầm bình dược trong tay đem tới trong lòng nam nhân đầy người vết thương trước mặt, nói: “Ngươi mang theo cái này, trở về nhớ thượng dược.”
Liễu Như Phong giật mình, một tia ấm áp chảy qua trong lòng, vô luận là thủ đoạn ban ân, hay là đối việc lúc trước có một tia áy náy, công tử đối chính mình, so với người bên ngoài tốt hơn rất nhiều……
Liễu Như Phong đang muốn quỳ xuống đất tạ ơn, lại bị Nam Cung Thiên Mạc một phen đỡ lấy.
“Thân mình của ngươi…… không cần như thế.” Nam Cung Thiên Mạc nhìn ánh mắt y, nam nhân này vì hắn mà bị làm đến loại tình trạng này, cho dù bị đối đãi như vậy, cũng không có một câu oán hận……
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc bất giác nhu hòa, cúi người xuống, tại nơi khóe môi bị tàn phá đến sưng đỏ nhẹ nhàng hôn, ôn nhu nói: “Khi trở về cẩn thận chút, nhớ kỹ, vô luận là chuyện gì, phải lưu lại tánh mạng trở về……”
“Vâng” Liễu Như Phong ứng thanh, buộc khăn che mặt, mới quay người lại, đột nhiên nhớ tới một chuyện, trở lại nói: “Công tử, thỉnh cẩn thận Chu Chính Thành, thuộc hạ hoài nghi hắn ẩn tàng võ công!”
Chu Chính Thành?! Để cho Dạ Thất đi thăm dò một chút, hay là trực tiếp thỉnh mẫu thân ở Tuyệt Thiên Cung điều tra xuất thân của hắn? Nam Cung Thiên Mạc khẽ gật đầu.
Liễu Như Phong yên lòng, xoay người mở hai cánh cửa ra, xoay người ra khỏi phòng, biến mất trong bóng tối.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn một mảnh hỗn độn trong phòng, mặt nhăn mày nhíu, tâm sự nặng nề mà ở bên giường ngồi xuống.
Hiện giờ chuyện tranh đấu của công tử Tuyệt Cốc, đã đến thời điểm hung hiểm nhất, mẫu thân cho dù sẽ không dung Liễu Như Phong, nhưng cũng sẽ không ở phía sau sai người ám sát, lấy sự khôn khéo của mẫu thân, đợi chính mình đoạt được vị trí cốc chủ, mới hạ thủ bỏ Liễu Như Phong, mới là thói quen làm việc của nàng, như thế nào lại nóng vội như thế? Mà ngay cả tình hình trước mắt cũng thấy không rõ?
Nhẹ nhàng thưởng thức độc châm trong tay, Nam Cung Thiên Mạc thở dài, ám khí độc châm này, chính là cốc chủ trước đây cho người đến tặng, vì nghĩ mẫu thân tay trói gà không chặt, thân lại ở hiểm cảnh tranh đấu của công tử Tuyệt Cốc, liền đem ám khí độc châm này chuyển giao cho mẫu thân, không nghĩ, trong nháy mắt, ám khí này đã bị lấy để dùng trên người hạ cấp tin cậy thân cận nhất của chính mình……
Một chuỗi tiếng bước chân vang lên, hướng ngoài phòng mà đến.
Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc híp lại, thu hồi độc châm trên tay.
“Đi vào tay chân phải nhanh, phải nhẹ, thu thập nhanh rồi đi ra, không được đánh thức công tử!” Thủy Liên cao giọng phân phó nói.
“Vâng” Mấy thanh âm xa lạ đáp lời, liền hướng cửa phòng mà đến.
Nam Cung Thiên Mạc ôm chăn đệm nhiễm huyết vừa rồi quấn Liễu Như Phong qua, nhưng vết máu vẫn còn trên mặt đất, sát khí trong ***g ngực bắt đầu khởi động, quay người ngả vào trên giường……
“Chi nha!” Một tiếng, cửa phòng mở ra, một hàng bốn người thật cẩn thận đi đến.
Thấy trong phòng một mảnh hỗn độn, bốn người không khỏi kinh ngạc nhìn Nam Cung Thiên Mạc trên giường.
Một người thu thập mảnh gỗ vụn trên mặt đất, hai người đến nâng dục dũng đi, một người thu thập chăn đệm trên mặt đất.
Mới nhặt chăn đệm lên, một cỗ tanh hôi nồng đậm đập vào mặt mà đến, trong lòng người nọ căng thẳng, ngẩng đầu muốn hô, đã thấy bóng đen trước mắt chợt lóe, một bàn tay cứng như sắt, chế trụ cổ họng chính mình……
Bóp chặt lấy cổ họng người này, thân hình Nam Cung Thiên Mạc chớp động, nhẹ nhàng đánh một chưởng, in trên ngực tạp dịch đang cúi đầu xoay người dọn dẹp mảnh vụn, nội kình phóng ra, không hề nhìn hắn, quay người phóng tới phía sau hai người di chuyển dục dũng đang đưa lưng về phía phòng ốc……
※※※
Liễu Như Phong chịu đựng cả người đau ngứa, thật vất vả về tới Hình viện, trở lại trong phòng, cẩn thận đánh giá một phen, xác nhận không có người tới, mới nhẹ nhàng thở ra, thay đổi quần áo, đem hắc y nhiễm huyết, nhét vào giường, lấy chăn đệm che đi.
Tình hình cổ quái này thình lình xảy ra, Liễu Như Phong nhận được chỉ có thống khổ. Cũng may Nam Cung Thiên Mạc mặc dù mất thần trí, nhưng cuối cùng cũng không nổi điên lần thứ hai……
Liễu Như Phong đem khăn che mặt nhập vào trong đệm giường, không tiếng động cười khổ.
“Không tốt!” Một tiếng thét kinh hãi, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Liễu Như Phong giương mắt nhìn, là một gã thị vệ Lạc Dương Cung đầy mặt kinh hoàng, vọt tiến vào, trong miệng hét lớn: “Liễu thống lĩnh, Tứ công tử lại nổi điên, giết bốn gã phó dịch. Hiện tại mọi người trong Thích viện đều trốn ra ngoài cửa viện, không dám đi vào.”
Lúc trước Nam Cung Thiên Mạc lệnh Thủy Liên đem tạp dịch Lạc Dương Cung gọi vào trong phòng, Liễu Như Phong liền biết công tử sẽ giết bọn họ. Lúc này nghe xong, cũng không ngoài dự liệu.
“Ngạc nhiên cái gì?” Liễu Như Phong nằm ở trên giường, không đứng dậy, lạnh lùng cắt ngang lời quát tháo của thị vệ kia, nói: “Nổi điên thì nổi điên, để mặc hắn đi, qua trong chốc lát sẽ vô sự.”
Thị vệ kia ngốc đến ngẩn ngơ, không dự đoán được Liễu Như Phong cư nhiên lại nói như thế, toàn bộ giống như không hề đem Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc để ở trong lòng. Trong phòng Nhất thời không khỏi giật mình, không biết làm như thế nào cho phải.
Liễu Như Phong thấy, thở dài, nói: “Trở về nghỉ ngơi đi, qua thời gian dài, ngươi sẽ không còn để ý.”
Thị vệ kia chỉ đành ứng thanh, rời khỏi phòng.
Rời khỏi Hình viện, tên thị vệ kia xoay người phi nước đại, chỉ chốc lát, bước vào thư viện, hướng về phía Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà khom người thi lễ, đem lời nói Liễu Như Phong thuật lại một lần.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà vẫy lui người nọ, quay đầu nhìn về phía Chu Chính Thành một bên, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười, nói: “Chính Thành, bây giờ có thể yên tâm?”
Chu Chính Thành mỉm cười, đáp: “Chúc mừng công tử, có được một trợ thủ đắc lực!”
※※※
Liên tiếp mấy ngày, Liễu Như Phong bận rộn việc xem xét, sửa sang lại văn án tích lũy nhiều năm của Lạc Dương Cung, cùng việc thị vệ Trác Tiêu Cung cùng Lạc Dương Cung dung hợp. Dù sao y đối tình hình Lạc Dương Cung, không tính là rất quen thuộc.
Chu Chính Thành thăng nhiệm Tổng quản, chức Thống lĩnh lại bị Liễu Như Phong chiếm đi, Phó thống lĩnh Tô Lánh tự nhiên sẽ không phục, mặc dù không dám ở trước mặt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nói cái gì, nhưng âm thầm đem thêm phiền toái, cản trở đến cho Liễu Như Phong, dù làm cũng làm không được thuận buồm xuôi gió ——
Nghe nói Liễu Như Phong sắp tới phải thẩm tra đối chiếu hồ sơ văn án, Tô Lánh lập tức cho người đưa mười chồng công văn lớn đến, để Liễu Như Phong nhất nhất xem qua, chuyện trọng yếu thì ít, phần lớn là chuyện lông gà vỏ tỏi, sự tình có thể hay không thể ghi chép, thậm chí công văn hai ba năm trước đây cũng ở trong đó……
Tất nhiên Liễu Như Phong âm thầm vui mừng, tuy là công văn râu ria, Liễu Như Phong lại không mất thời gian tra ra lai lịch đại bộ phận người trong Liễu viện, thậm chí Uyển nhi kia cũng ở trong đó, chỉ tiếc nữ nhân cổ quái vết thương đầy người kia vẫn không có nửa phần tin tức. Bất quá từ trong công văn này, Liễu Như Phong tìm được một quyển, nửa năm trước một người trong Liễu viện, bị mang đi rời khỏi Liễu viện, nơi đến —— tử lao Hình Đường……
Mà đã nhiều ngày, thị vệ trong cung nội đấu (tranh chấp nội bộ), cũng càng ngày càng thường xuyên.
Thị vệ Lạc Dương Cung tất nhiên khinh thường thị vệ Trác Tiêu Cung bị nhập vào Lạc Dương Cung, trong ngôn ngữ châm chọc khiêu khích, tận hết sức khinh bạc bôi nhọ, thị vệ Trác Tiêu Cung như thế nào có thể nuốt nổi một ngụm này, ỷ vào Thống lĩnh thị vệ hiện nay của Lạc Dương Cung Liễu Như Phong nguyên là người Trác Tiêu Cung, tất nhiên đối chọi gay gắt, một bước cũng không nhường.
Tô Lánh chẳng những không ngăn lại, ngược lại âm thầm xúi giục, thị vệ hai cung, nguyên bản liền không ai chịu phục ai, xung đột từ từ thăng cấp, từ chửi mắng lẫn nhau, đến một lời bất hòa, rút kiếm hướng vào nhau……
Liễu Như Phong ngồi ở trong Thống lĩnh Đường Lạc Dương Cung cách thư viện không xa, nhìn hồ sơ văn án thật vất vả đã sửa sang lại xong, chồng chất như núi, nhẹ nhàng thở ra……
“Liễu thống lĩnh! Việc này ngươi nên làm chủ cho chúng ta, bọn họ thật sự khinh người quá đáng!” Lý Thụ đẩy cửa mà vào, giận dữ đầy mặt, hai người đi theo phía sau, đều là thị vệ Trác Tiêu Cung lúc trước theo Liễu Như Phong vào Lạc Dương Cung.
Liễu Như Phong nhịn không được nhu nhu cái trán lại bắt đầu phát đau, không giương mắt nhìn, bất đắc dĩ hỏi: “Chuyện gì?”
“Ba người thuộc hạ vừa rồi đi ngang qua Hình Đường, thấy một đám người khi dễ huynh đệ chúng ta trước kia, thuộc hạ đến hòa giải, không nghĩ đám người kia ỷ nhiều người, mà ngay cả ba người thuộc hạ cũng đánh……” Lý Thụ căm giận mở miệng nói.
Liễu Như Phong nhíu nhíu mày, đám người Lý Thụ cùng Liễu Như Phong đến Lạc Dương Cung, tất cả thị vệ trong cung đều biết. Trước kia mặc dù cũng có hãm hại, nhưng không có người khiêu khích đám người Lý Thụ, mặc dù đám người Lý Thụ thường xuyên nhúng tay vào việc tranh đấu, thị vệ Lạc Dương Cung cũng đều thối lui cho xong việc! Hôm nay vì sao……
Lý Thụ thấy Liễu Như Phong không nói một lời, nhãn châu xoay động, lại nói: “Liễu thống lĩnh, nhóm người thuộc hạ chính là những người đi theo ngươi sớm nhất, trong Lạc Dương Cung này, còn ai không biết? Bọn họ rõ ràng chính là không đem ngươi để vào mắt……”
“Đủ rồi!” Liễu Như Phong gầm lên một tiếng, Lý Thụ này, cư nhiên dám châm ngòi trên đầu mình……
Giương mắt nhìn nhìn Lý Thụ, lại phát hiện không chỉ Lý Thụ, cùng với hai người phía sau hắn, mặt mũi mỗi người đều bầm dập, hiển nhiên bị thương không nhẹ, cũng khó trách bọn họ tìm mình xuất đầu……
Liễu Như Phong mặc dù không thèm để ý trong lòng thị vệ có xem trọng mình hay không, bất quá, chuyện như vậy, cũng nên chỉnh đốn lại! Lúc trước bận rộn việc hồ sơ văn án, Phó thống lĩnh Tô Lánh lại buông tay mặc kệ, thực không phù hợp. Cũng may hai bên cũng không dám nháo đến chết người, Liễu Như Phong tuy có tâm, nhưng không có thời gian, đành phải nói vài câu ngoài miệng, thật không muốn hiểu rõ. Hiện nay vừa đúng lúc, mượn chuyện này, chỉnh đốn một phen, miễn cho ngày sau lại bại lộ!
“Tất cả mọi người còn ở chỗ đó?” Liễu Như Phong nhìn nhóm ba người Lý Thụ hỏi.
“Nhóm người chúng ta vẫn còn ở đó, bất quá đám người kia đã lui vào Hình Đường……” Lý Thụ liếc liếc vẻ mặt trên mặt Liễu Như Phong, cúi đầu.
Hình Đường? Nhuế Thân? Tô Lánh? Thì ra là thế! Là do thấy mấy ngày trước đây không có động tĩnh, liền nhận định mình yếu đuối sao?! Vừa đúng lúc, không biết nữ nhân cổ quái kia có ở Hình Đường hay không……
Liễu Như Phong cười lạnh một tiếng, đứng dậy, nói.”Được rồi, dẫn ta đi.”
Nhóm ba người Lý Thụ mừng rỡ, hưng phấn mà ứng thanh, bước nhanh dẫn đường ra khỏi Thống lĩnh Đường, vòng qua hai cái sân, đi tới trước viện Hình Đường.
Liễu Như Phong đảo mắt nhìn, bốn người đứng ngoài viện, quả nhiên đều là thị vệ Trác Tiêu Cung.
Thấy Liễu Như Phong, bốn người kia không khỏi lộ ra vẻ mặt kích động hưng phấn, nhất tề thi lễ, kêu: “Liễu thống lĩnh!” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.