Chương 67
Ma Yên
14/04/2017
CHƯƠNG 66:
Thập Nhất công tử Âu Dương Tín một tay che ở trước ngực, một mặt nhìn đám người vây Liễu Như Phong ở giữa. Kiếm thật nhanh, kiếm thật ngoan, kiếm thật độc! Máu tươi dần dần ướt sũng vạt áo, từ kẽ ngón tay chảy ra. Miệng vết thương không nặng, nhưng cũng không nhẹ……
“Công tử, chúng ta lui đi!” Một gã thị vệ nhìn bốn phía, thần sắc trên mặt lo lắng, thấp giọng nói.
Thập Nhất công tử Âu Dương Tín ngẩn ra, giương mắt nhìn, không khỏi mặt nhăn mày nhíu. Lúc trước bị Liễu Như Phong hấp dẫn chú ý, bất tri bất giác, cung chúng Bách Tiếu Cung sớm đã chết thảm trọng, vòng vây dần dần bị thu nhỏ lại……
Nhìn bốn phía chỉ còn lại ba mươi danh cung chúng Bách Tiếu Cung cắn răng cùng hợp lại, cùng hơn ba mươi người bên cạnh chặn Liễu Như Phong lại, bảo hộ chính mình; nhìn nhìn lại cung chúng Lạc Dương Cung bốn phía hai mắt đỏ rực, cùng Liễu Như Phong cách mười bước trước người, trường kiếm trong tay, thanh diệu linh động, nhưng lại thị huyết đoạt mệnh, vì cản hắn lại, cung chúng Bách Tiếu Cung không ngờ đã phả trả giá lớn là mười bảy người!
Thập Nhất công tử Âu Dương Tín thở dài một tiếng, nói: “Tới bước này rồi, ta như thế nào không biết tiện nhân Lục công tử Trữ Thanh ngầm bỏ lại Bách Tiếu Cung? Chỉ là —— tối nay nếu không giết Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, không chỉ có Vân Thanh Cung, Bách Tiếu Cung ta cũng trốn không thoát vận mệnh cung hủy nhân vong!”
Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, lần thứ hai quyét mắt nhìn bốn phía, đề khí quát: “Thu lại! Phòng ngự!”
“Công tử?” Một người bên cạnh Thập Nhất công tử Âu Dương Tín thấp giọng hỏi.
“Kiên trì một canh giờ, phá vòng vây hồi cung! Một canh giờ, cũng đủ để cho Vân Thanh Cung giết chết Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà!” Thập Nhất công tử Âu Dương Tín thấp giọng giải thích nói.
Liễu Như Phong nhẹ nghiêng đầu một bên, né qua mũi thương đâm hướng mặt trong sát na, mái tóc đen bị đứt vài sợi. Lúc này muốn giết Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, đã không còn khả năng. Mũi chân Liễu Như Phong nhẹ điểm, thân hình bạt không, trường kiếm vội múa, chắn được hơn mười mũi ám khí, lăng không bay ra, rơi hướng ngoài vòng tròn.
Bảy mươi bốn người còn lại của Bách Tiếu Cung, vội vàng thu lại, hình thành một hình cầu nhỏ. Gần bên ngoài có hai mươi lăm người ngăn cản Lạc Dương Cung công kích, thay đổi lần lượt thay phiên đối địch.
“Tản ra!” Chưa đứng vững, Liễu Như Phong đã lớn tiếng hét!
Cung chúng Lạc Dương Cung, tất cả nhân ảnh đều động, trăm người lưu lại, vây quanh đám người Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, hơn chín mươi người khác xoay người bay lên tường viện, ngọn cây.
“Cung tiễn!” Liễu Như Phong thấy mọi người đều đã vào chỗ, lại hét lớn!
Ngọn đuốc lay động, cung chúng Lạc Dương Cung chiếm lĩnh chỗ cao đều tự nhặt dây cung lên, đặt tên vào cung, xoay người giương cung, nhắm ngay nhóm người Bách Tiếu Cung ở chính giữa……
Mắt Thập Nhất công tử Âu Dương Tín nhìn trừng trừng muốn nứt ra, căm tức đám người Liễu Như Phong ở ngoài. Ngươi cư nhiên lại ngoan độc như thế!
“Tản ra! Nhanh tản ra!!!” Thập Nhất công tử Âu Dương Tín hét lên tuyệt vọng, liều mạng rống to.
Cung chúng Bách Tiếu Cung, cũng sớm đã thấy được cung tên chỗ cao kia! Lúc này nghe thấy thanh âm mệnh lệnh đã biến điệu của Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, tất nhiên liều mạng hỗ trợ nhau hướng ra phía ngoài vòng vây của cung chúng Lạc Dương Cung —— chỉ cần cùng cung chúng Lạc Dương Cung hỗn chiến một chỗ, cung tiễn chỗ cao sẽ không phóng ra!
Nhưng lúc trước thu lại, chỉ có hai mươi lăm người đối địch, cung chúng Lạc Dương Cung bên ngoài sớm đã ngăn chặn kỹ càng, lúc này muốn hỗn chiến, nói dễ hơn làm?!
“Phóng!” Thanh âm trong sáng, nghe vào trong tai hơn bảy mươi người Bách Tiếu Cung, giống như ma âm truy hồn!
“Sưu sưu sưu……” Tên phá không, mưa tên đầy trời, sát khí dày đặc từ khoảng không mà đến, bóng ma tử vong bao phủ dày đặc ở bên trong, hướng đỉnh đầu nhóm người Bách Tiếu Cung không thể tản ra……
Tiếng kêu thảm thiết thê lương cắt qua bầu trời đêm, dù võ công ngươi cái thế, cũng khó địch lại mưa tên! Một vòng mưa tên, lại cướp đi tánh mạng của ba mươi người!
“Rút! Nhanh rút……” Thập Nhất công tử Âu Dương Tín gian nan từ dưới xác chết của ba gã hạ cấp thị vệ trung thành tận tâm đi ra, không để ý mũi tên xuyên vai mà ra, thanh âm la hét thê thảm.
Còn lại gần bốn mươi người, vội vàng nâng Thập Nhất công tử Âu Dương Tín dậy, xoay người nhằm phía cửa cung.
Cửa cung sớm đã có năm mươi danh thị vệ Lạc Dương Cung chờ đợi đã lâu, tất nhiên cầm binh khí trong tay, như đói như khát, đi lên tiếp đón.
“Còn muốn chạy?” Liễu Như Phong cười lạnh ra tiếng, trường kiếm vung lên, thân đã nhập vào đám người, tay nâng kiếm hạ, chiêu chiêu đoạt mệnh.
Cung chúng Lạc Dương Cung phía sau, không cam lòng yếu thế, nhảy tiến lên……
Trước có địch đến, sau có truy binh. Trong lòng ba mươi tám người Bách Tiếu Cung nhất thời hiện lên ý tuyệt vọng.
Đường sống đã tuyệt, nhóm người còn lại của Bách Tiếu Cung ngược lại lại khơi dậy tâm huyết, tới gần nhau, che chở Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, liều mạng chém giết, nguyện cầu có thể mở một con đường máu……
Đánh gãy cổ một người, đánh lõm ngực một tên khác. Liễu Như Phong ngẩng đầu, nhìn mắt Thập Nhất công tử Âu Dương Tín phía sau hai, ba người. Huy kiếm đánh khai một thanh cương đao đánh úp lại, một cước đem người nọ đá bay, thân hình nghiêng qua, né qua hai gã thị vệ Bách Tiếu Cung bay tới. Cổ tay vung lên, trường kiếm nhẹ sáng, thân kiếm nhiễm huyết thẳng tắp hướng Thập Nhất công tử Âu Dương Tín vẻ mặt tuyệt vọng!
Độc tiên Thập Nhất công tử Âu Dương Tín như sấm chớp, cuồn lấy một thanh đao một gã thị vệ Lạc Dương Cung đang bổ xuống trước người, nhìn tên thị vệ Lạc Dương Cung kia bị một gã thị vệ bên cạnh một kiếm đâm xuyên qua bụng, cười oán hận, độc tiên trong tay run lên, đang muốn tập kích một tên thị vệ Lạc Dương Cung khác, ngực chợt lạnh, nửa mũi thanh kiếm nhô ra trước ngực……
“Công tử!” Thanh âm bi thảm, thần sắc thị vệ bên cạnh Thập Nhất công tử Âu Dương Tín lộ vẻ bi thảm, ngay cả một tia hy vọng cuối cùng cũng đoạn tuyệt sao? Trường kiếm đâm thủng ngực, vết thương ngay tại tim, tuyệt không có cơ hội tồn tại. Nếu công tử chết, toàn bộ cung chôn cùng……
Nếu thoát được ra khỏi Lạc Dương Cung này, nhưng như thế nào có thể thoát được ảnh vệ đuổi giết?! Lúc này nhóm người Bách Tiếu Cung đều mất hết can đảm……
Thập Nhất công tử Âu Dương Tín không thể tin được nhìn nhìn mũi kiếm trước ngực chính mình, chậm rãi xoay đầu, muốn nhìn rõ là ai……
Ngực đau xót, lưỡi kiếm sắc bén ở trong ***g ngực rất nhanh được hút ra, không khí lạnh như băng nhập vào động máu mới mở. Thập Nhất công tử Âu Dương Tín chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đều theo máu, từ ngực trào ra. Cuối cùng không thể nhìn đến hung thủ sát hại chính mình, chân mềm nhũn, ngã xuống, hai mắt trừng trừng, không cam lòng nuốt xuống một hơi cuối cùng……
Điên rồi! Trong nháy mắt Thập Nhất công tử Âu Dương Tín ngã xuống đất, hai mươi bảy người còn sống đều điên rồi, không để ý đao kiếm bốn phía, xoay người đánh về phía người cầm kiếm mà đứng kia, lạnh lùng đứng ở bên cạnh thi thể Thập Nhất công tử Âu Dương Tín – Liễu Như Phong!
Không cầu mạng sống, chỉ cầu giết người này. Hai mươi bảy người, hai mươi bảy thanh binh khí! Hoàn toàn không để ý đao kiếm bốn phía bổ về phía thân, dù lưỡi đao sắc bén nhập thể, cũng muốn mang theo đao kiếm trong cơ thể, thẳng hướng về phía trước, cho đến khi máu trong cơ thể cạn kiệt, mới ngã xuống……
Ngay cả Liễu Như Phong võ công cao thâm, cũng khó địch lại người Bách Tiếu Cung thị huyết điên cuồng này. Mặc dù đánh bay ba thanh trường kiếm, đánh khai năm thanh cương đao, đánh chết bảy người, trên người vẫn có ba đạo vết thương không nhẹ không nặng……
Liễu Như Phong cười lạnh, khí thế những người này tuy rằng nhìn thấy làm cho người ta sợ hãi, nhưng bất quá cũng chỉ là muốn chết mà thôi!
Trường kiếm vung lên, đang định uốn thân trên, bóng người nơi khóe mắt chợt lóe, Trường kiếm Liễu Như Phong vội ngừng, đảo mắt thoáng nhìn, là Lý Thụ mang theo bọn thị vệ, chạy lại đây, đem Liễu Như Phong bảo hộ ở sau người, chậm rãi lui về phía sau, thoát ly vòng chiến……
Nhìn cung chúng Bách Tiếu Cung liều mạng đánh về phía chính mình, từng người từng người bị chém ngã xuống trên mặt đất. Liễu Như Phong quay đầu cười khẽ, nói: “Lý Thụ, đa tạ!”
Lý Thụ nhíu mày, vội la lên: “Liễu thống lĩnh, ngươi bị thương không nhẹ, nên nhanh đi cầm máu……”
Nói xong, vội vội vàng vàng lấy thuốc trị thương ra, đưa tới.
Liễu Như Phong lắc đầu, đang muốn nói, dư quang khóe mắt liếc thấy, một hàng sáu gã thị vệ Lạc Dương Cung, hướng nơi này đi tới, một người trước mặt, chính là Phó thống lĩnh Tô Lánh nãy giờ vẫn khoanh tay đứng nhìn!
“Thương thế của Liễu thống lĩnh như thế nào?” Tô Lánh nhìn ánh mắt Liễu Như Phong, vẻ mặt thân thiết.
Liễu Như Phong mỉm cười, nói: “Bị thương ngoài da thôi, không có việc gì đáng ngại. Tô Phó thống lĩnh có việc?”
Trong lòng Tô Lánh thầm hận, nếu không phải Vân Thanh Cung đột nhiên tập kích từ phía tây, sốt ruột về an nguy của công tử, làm cho chính mình không thể không hạ lệnh, cho thủ hạ thị vệ toàn lực phối hợp. Như thế nào để cho Liễu Như Phong này thuận thuận lợi lợi giết chết Thập Nhất công tử Âu Dương Tín như thế?
Dù không cho người âm thầm hạ thủ, mối thù để Liễu Như Phong đem người của chính mình dùng làm mồi, đã không tính thì thôi, há có thể thực sự bán mạng cho Liễu Như Phong?
Tô Lánh nhìn nhìn dược trị thương trong tay Lý Thụ, khinh thường lấy qua nhìn, từ trong tay áo lấy ra một dược bình, cười nói: “Dược trị thương thô bỉ này như thế nào có thể sử dụng? Liễu thống lĩnh, Dược trị thương của Tô mỗ này, chính là do chính tay Tâm Nhân cô nương phối chế……”
Nói xong, liền đem dược bình kia đưa tới.
Lý Thụ hừ lạnh một tiếng, nói: “Ai biết được ngươi có hạ độc ở bên trong hay không!”
Tô Lánh biến sắc.
“Lý Thụ! Hiện giờ mọi người đều là người một cung, không thể hồ ngôn loạn ngữ.” Liễu Như Phong khẽ quát một tiếng, tiếp nhận dược bình, nhìn Tô Lánh, cười nói: “Đa tạ hảo ý của Tô Phó thống lĩnh. Bất quá hiện tại, chuyện quan trọng nhất, là Vân Thanh Cung phía tây, Lý Thụ, triệu tập nhân thủ, chúng ta lập tức đi trợ giúp công tử!”
“Vâng” Lý Thụ ứng thanh, vẫn chưa có động tác gì.
Tô Lánh vội vàng mở miệng, nói: “Liễu thống lĩnh, bản thân ngươi bị trọng thương, lúc này không bằng thượng dược nghỉ ngơi. Nếu Tô mỗ thân là Phó thống lĩnh, tất nhiên là nên vì Liễu thống lĩnh phân ưu giải sầu, việc này Tô mỗ dẫn người đi là được rồi……”
Liễu Như Phong hơi nhếch mi, tính tình Tô Lánh như thế nào lại đột nhiên vòng vo, nguyên lai có chuyện ở trong này……
“Hảo ý của Tô Phó thống lĩnh, tâm Liễu Như Phong xin nhận. Một ít vết thương nhỏ, không là gì. An nguy của công tử quan trọng hơn, cùng đi thôi. Lý Thụ!” Liễu Như Phong mỉm cười nói.
Thấy thần sắc Tô Lánh bỗng nhiên khó coi, Lý Thụ quay đầu liền rống: “Không nghe thấy lời nói của Liễu thống lĩnh sao? Nhanh đi!”
Hai gã thị vệ phía sau vội vàng chạy về phía trước, lớn tiếng gọi, triệu tập thị vệ.
Tô Lánh hung hăng phất ống tay áo một cái, xoay người đi.
Lý Thụ lại duỗi tay lôi kéo Liễu Như Phong, mở dược bình ra, mạnh mẽ thượng dược cho y.
Liễu Như Phong không cự tuyệt, giương mắt nhìn phía tây, tiếng động chém giết vẫn có thể nghe rõ ràng như cũ, lòng không khỏi nóng như lửa đốt. Nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn phía trước.
Thị vệ Lạc Dương Cung đều tự xử lý qua loa một chút vết thương trên người, vội vàng tập trung một chỗ, để lại năm mươi người, xử lý giải quyết hậu quả.
※※※
Thích viện phía tây Lạc Dương Cung.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đứng ở một góc không chớp mắt, nhìn Nam Cung Thiên Mạc trong viện toàn thân nhiễm huyết, tình trạng điên dại, không khỏi hơi hơi nhíu mày.
Trong ba mươi người đi theo Nam Cung Thiên Mạc mà đến, trừ bỏ Thiên Hành vốn là tạp dịch, Thủy Liên, tất cả đều đã hiện thân. Tránh xa xa Nam Cung Thiên Mạc, cùng cung chúng Vân Thanh Cung chém giết.
Thậm chí ngay cả hạ cấp thị vệ của Vân Thanh Cung, cũng đều tận lực tránh né Nam Cung Thiên Mạc. Chỉ có mười danh thị vệ võ công tốt nhất, dưới sự quát mắng của Lục công tử Trữ Thanh giả mạo, vây quanh bên người Nam Cung Thiên Mạc, một mặt tránh né, một mặt tìm cơ hội ám sát!
Mẹ nó, vừa rồi trong lúc tập kích, không hiểu sao Nam Cung Thiên Mạc bị chém hai đao đột nhiên cuồng tính, vừa đánh chết bốn gã thị vệ lẻn vào trong phòng, thoát ra khỏi phòng, mang theo trường kiếm vừa cướp lấy, gặp người liền giết, chém lung tung một phen, chẳng phân biệt được địch ta. Hơn nữa ảnh vệ Dạ Thất của Nam Cung Thiên Mạc, tránh ở chỗ tối, chết sống không chịu hiện thân, chỉ ở trong bóng tối tập kích ám toán……
Nguyên bản Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà rất mừng rỡ, Nam Cung Thiên Mạc nếu rơi vào thế đơn độc, như thế nào cũng có thể vây giết hắn. Không nghĩ, cung chúng Vân Thanh Cung vây quanh, đi lên đều chịu chết, lui ra, muốn dùng ám khí, Nam Cung Thiên Mạc lại thấy nơi nào nhiều người, liền hướng đến, mọi người không thể tạo ra khoảng cách, tự nhiên cũng không dám loạn dùng ám khí……
Cuối cùng, mọi người đánh nhau trong viện, cũng chỉ đành học theo người của Trác Tiêu Cung, tránh xa xa kẻ điên phát cuồng này……
Không chỉ Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, Lục công tử Trữ Thanh giả mạo cũng là đầu lớn như cái đấu (ý chỉ đầu to mà rỗng tuếch, ko biết phải làm sao)! Vạn lần không dự đoán được một kẻ điên, cư nhiên lại khó chơi như thế……
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhìn thi thể mười danh thị vệ Lạc Dương Cung nguyên bản phụ trách thủ vệ trong viện, do bị cung chúng Vân Thanh Cung giết chết có, do đến gần Nam Cung Thiên Mạc mà chết cũng có……
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhẹ nhàng mà thở dài, nói: “Ngươi nói xem, Tứ đệ của ta này, không nhận biết mọi người, nhưng lại không quên võ công!”
Phía sau Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, vẻ mặt Chu Chính Thành nghiêm túc nhìn trong viện, nói: “Công tử, Tứ công tử mặc dù điên, nhưng tập võ nhiều năm, nếu bản năng cảm nhận được nguy hiểm, thì sẽ phát động! Bất quá, võ công của Tứ công tử……”
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà trào phúng nói: “Ta sớm biết võ công Nam Cung Thiên Mạc tập luyện, là do phụ thân tự mình chọn lựa, tất nhiên so với ta mạnh hơn nhiều! Thân là trưởng tử của phụ thân, mình sinh ra, liền đã nhất định là công tử Tuyệt Cốc, nếu không phải Chu thúc ngươi trộm dạy ta, chỉ sợ ta cũng sẽ không có võ công, phụ thân cũng không mảy may quan tâm!”
Mi phong Chu Chính Thành nhăn chặt, nhẹ nhàng mà nói: “Nhìn võ công của Tứ công tử, giống như……”
“Cái gì?” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà hơi hơi nghiêng đầu, không khỏi có chút tò mò.
“Là Tuyệt Thiên thần công mà cốc chủ luyện!” Chu Chính Thành cẩn thận quan sát lại một hồi, khẳng định nói.
“……” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà mạnh quay người lại, nhìn Chu Chính Thành, nói: “Ngươi xác định?”
“Xác định!” Chu Chính Thành hồi đáp.
Trên mặt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nháy mắt hiện lên một tia bi phẫn, cước bộ loạng choạng một cái……
“Công tử……” Chu Chính Thành cả kinh, duỗi cánh tay ra, đem Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhẹ nhàng đỡ lấy.
“Chu thúc, Chu thúc…… Phụ thân cư nhiên lại sớm đã định ra cốc chủ đời kế của Tuyệt Cốc này rồi a……” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà thấp giọng cười khẽ, tiếng rên rỉ áp lực, không cam lòng, oán hận, tuyệt vọng ẩn ẩn vang lên……
Chu Chính Thành trầm mặc một cái chớp mắt, thấp giọng thở dài: “Công tử việc gì phải hao tổn tinh thần? Tứ công tử dù được cốc chủ sủng ái, nhưng chẳng phải điên rồi sao? Đại sự sắp thành, thỉnh công tử ổn định tâm thần! Thù của Đại phu nhân, hận của công tử, sắp có thể báo!”
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cúi đầu, im lặng không tiếng động. Sau một lúc lâu, mạnh ngẩng đầu, khôi phục nét tươi cười, vui vẻ nói: “Chu thúc, ngươi nói không sai! Nhất định là mẫu thân ở trên trời phù hộ ta, Nam Cung Thiên Mạc được phụ thân sủng ái, thì có năng lực như thế nào? Không phải điên rồi sao! Hiện giờ, còn không phải trông cậy vào ta đến bảo hộ hắn sao? Thật giận tiện nhân Lễ phu nhân kia, cư nhiên lại trở về Tuyệt Thiên Cung! Nếu không e ngại phụ thân cùng nàng, ta thật muốn đem kẻ điên này tươi sống tra tấn đến chết, mới tiêu mối hận trong lòng ta!”
Thấy Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nói xong lời cuối cùng, đã là nghiến răng nghiến lợi! Chu Chính Thành nhướn mày, đang muốn khuyên bảo Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà lấy đại cục làm trọng, rồi lại đột nhiên ngậm miệng. Nghiêng tai lắng nghe, thở dài: “Xem ra tối nay giết không được Nam Cung Thiên Mạc! Tiếng bước chân từ xa xa truyền đến, có một số đông người đang vội tới! Nhất định là Liễu Như Phong đã giải quyết Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, trở về cứu viện……”
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã gần đến giờ Mẹo! Không khỏi oán hận nói: “Một đám phế vật! Một kẻ điên, nhiều người như vậy, suốt một canh giờ còn giết không được! Uổng công ta khổ tâm tìm cách lâu như vậy, bỏ qua tối nay, muốn không để phụ thân phát hiện mà diệt trừ Nam Cung Thiên Mạc, đã khó càng thêm khó……”
Nói tới đây, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mạnh quay người lại, nhìn Chu Chính Thành, nói: “Chu thúc, đi!”
Hai người tự âm thầm mà biến mất.
Không quá một hồi, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đã mang theo nhóm mười người Chu Chính Thành nhảy vào Thích viện, lúc này Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cùng hạ thủ thị vệ, quần áo đều nhiễm huyết, thở dốc chưa định, hiển nhiên là đã trải qua một hồi chém giết!
“Chớ có đả thương Tứ đệ ta!” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà hét lớn một tiếng, là người trước tiên, nhảy vào vòng chiến, chém bay một gã Vân Thanh Cung trước mặt, liền muốn hướng chỗ Nam Cung Thiên Mạc mà xông vào.
“Nhị công tử, công tử lúc này phát bệnh rồi, ai cũng không thể nhận biết, Nhị công tử vạn lần chớ qua.” Dưới mái hiên, Thủy Liên tránh ở trong phòng trộm thăm dò liếc mắt một cái nhìn thấy, liên thanh kinh hô.
Trong lòng Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cười lạnh, chính là bởi vậy, hắn mới càng muốn tới gần Nam Cung Thiên Mạc thêm, chỉ cần tới gần, không thể bắt Nam Cung Thiên Mạc phát cuồng chém giết lung tung thu thủ sao? Có chính mình cùng Chu Chính Thành kiềm chế, còn sợ người Vân Thanh Cung giết không được Nam Cung Thiên Mạc sao?
Như không nghe thấy, một đường hướng Nam Cung Thiên Mạc đang chém giết trong viện…… Đăng bởi: admin
Thập Nhất công tử Âu Dương Tín một tay che ở trước ngực, một mặt nhìn đám người vây Liễu Như Phong ở giữa. Kiếm thật nhanh, kiếm thật ngoan, kiếm thật độc! Máu tươi dần dần ướt sũng vạt áo, từ kẽ ngón tay chảy ra. Miệng vết thương không nặng, nhưng cũng không nhẹ……
“Công tử, chúng ta lui đi!” Một gã thị vệ nhìn bốn phía, thần sắc trên mặt lo lắng, thấp giọng nói.
Thập Nhất công tử Âu Dương Tín ngẩn ra, giương mắt nhìn, không khỏi mặt nhăn mày nhíu. Lúc trước bị Liễu Như Phong hấp dẫn chú ý, bất tri bất giác, cung chúng Bách Tiếu Cung sớm đã chết thảm trọng, vòng vây dần dần bị thu nhỏ lại……
Nhìn bốn phía chỉ còn lại ba mươi danh cung chúng Bách Tiếu Cung cắn răng cùng hợp lại, cùng hơn ba mươi người bên cạnh chặn Liễu Như Phong lại, bảo hộ chính mình; nhìn nhìn lại cung chúng Lạc Dương Cung bốn phía hai mắt đỏ rực, cùng Liễu Như Phong cách mười bước trước người, trường kiếm trong tay, thanh diệu linh động, nhưng lại thị huyết đoạt mệnh, vì cản hắn lại, cung chúng Bách Tiếu Cung không ngờ đã phả trả giá lớn là mười bảy người!
Thập Nhất công tử Âu Dương Tín thở dài một tiếng, nói: “Tới bước này rồi, ta như thế nào không biết tiện nhân Lục công tử Trữ Thanh ngầm bỏ lại Bách Tiếu Cung? Chỉ là —— tối nay nếu không giết Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, không chỉ có Vân Thanh Cung, Bách Tiếu Cung ta cũng trốn không thoát vận mệnh cung hủy nhân vong!”
Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, lần thứ hai quyét mắt nhìn bốn phía, đề khí quát: “Thu lại! Phòng ngự!”
“Công tử?” Một người bên cạnh Thập Nhất công tử Âu Dương Tín thấp giọng hỏi.
“Kiên trì một canh giờ, phá vòng vây hồi cung! Một canh giờ, cũng đủ để cho Vân Thanh Cung giết chết Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà!” Thập Nhất công tử Âu Dương Tín thấp giọng giải thích nói.
Liễu Như Phong nhẹ nghiêng đầu một bên, né qua mũi thương đâm hướng mặt trong sát na, mái tóc đen bị đứt vài sợi. Lúc này muốn giết Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, đã không còn khả năng. Mũi chân Liễu Như Phong nhẹ điểm, thân hình bạt không, trường kiếm vội múa, chắn được hơn mười mũi ám khí, lăng không bay ra, rơi hướng ngoài vòng tròn.
Bảy mươi bốn người còn lại của Bách Tiếu Cung, vội vàng thu lại, hình thành một hình cầu nhỏ. Gần bên ngoài có hai mươi lăm người ngăn cản Lạc Dương Cung công kích, thay đổi lần lượt thay phiên đối địch.
“Tản ra!” Chưa đứng vững, Liễu Như Phong đã lớn tiếng hét!
Cung chúng Lạc Dương Cung, tất cả nhân ảnh đều động, trăm người lưu lại, vây quanh đám người Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, hơn chín mươi người khác xoay người bay lên tường viện, ngọn cây.
“Cung tiễn!” Liễu Như Phong thấy mọi người đều đã vào chỗ, lại hét lớn!
Ngọn đuốc lay động, cung chúng Lạc Dương Cung chiếm lĩnh chỗ cao đều tự nhặt dây cung lên, đặt tên vào cung, xoay người giương cung, nhắm ngay nhóm người Bách Tiếu Cung ở chính giữa……
Mắt Thập Nhất công tử Âu Dương Tín nhìn trừng trừng muốn nứt ra, căm tức đám người Liễu Như Phong ở ngoài. Ngươi cư nhiên lại ngoan độc như thế!
“Tản ra! Nhanh tản ra!!!” Thập Nhất công tử Âu Dương Tín hét lên tuyệt vọng, liều mạng rống to.
Cung chúng Bách Tiếu Cung, cũng sớm đã thấy được cung tên chỗ cao kia! Lúc này nghe thấy thanh âm mệnh lệnh đã biến điệu của Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, tất nhiên liều mạng hỗ trợ nhau hướng ra phía ngoài vòng vây của cung chúng Lạc Dương Cung —— chỉ cần cùng cung chúng Lạc Dương Cung hỗn chiến một chỗ, cung tiễn chỗ cao sẽ không phóng ra!
Nhưng lúc trước thu lại, chỉ có hai mươi lăm người đối địch, cung chúng Lạc Dương Cung bên ngoài sớm đã ngăn chặn kỹ càng, lúc này muốn hỗn chiến, nói dễ hơn làm?!
“Phóng!” Thanh âm trong sáng, nghe vào trong tai hơn bảy mươi người Bách Tiếu Cung, giống như ma âm truy hồn!
“Sưu sưu sưu……” Tên phá không, mưa tên đầy trời, sát khí dày đặc từ khoảng không mà đến, bóng ma tử vong bao phủ dày đặc ở bên trong, hướng đỉnh đầu nhóm người Bách Tiếu Cung không thể tản ra……
Tiếng kêu thảm thiết thê lương cắt qua bầu trời đêm, dù võ công ngươi cái thế, cũng khó địch lại mưa tên! Một vòng mưa tên, lại cướp đi tánh mạng của ba mươi người!
“Rút! Nhanh rút……” Thập Nhất công tử Âu Dương Tín gian nan từ dưới xác chết của ba gã hạ cấp thị vệ trung thành tận tâm đi ra, không để ý mũi tên xuyên vai mà ra, thanh âm la hét thê thảm.
Còn lại gần bốn mươi người, vội vàng nâng Thập Nhất công tử Âu Dương Tín dậy, xoay người nhằm phía cửa cung.
Cửa cung sớm đã có năm mươi danh thị vệ Lạc Dương Cung chờ đợi đã lâu, tất nhiên cầm binh khí trong tay, như đói như khát, đi lên tiếp đón.
“Còn muốn chạy?” Liễu Như Phong cười lạnh ra tiếng, trường kiếm vung lên, thân đã nhập vào đám người, tay nâng kiếm hạ, chiêu chiêu đoạt mệnh.
Cung chúng Lạc Dương Cung phía sau, không cam lòng yếu thế, nhảy tiến lên……
Trước có địch đến, sau có truy binh. Trong lòng ba mươi tám người Bách Tiếu Cung nhất thời hiện lên ý tuyệt vọng.
Đường sống đã tuyệt, nhóm người còn lại của Bách Tiếu Cung ngược lại lại khơi dậy tâm huyết, tới gần nhau, che chở Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, liều mạng chém giết, nguyện cầu có thể mở một con đường máu……
Đánh gãy cổ một người, đánh lõm ngực một tên khác. Liễu Như Phong ngẩng đầu, nhìn mắt Thập Nhất công tử Âu Dương Tín phía sau hai, ba người. Huy kiếm đánh khai một thanh cương đao đánh úp lại, một cước đem người nọ đá bay, thân hình nghiêng qua, né qua hai gã thị vệ Bách Tiếu Cung bay tới. Cổ tay vung lên, trường kiếm nhẹ sáng, thân kiếm nhiễm huyết thẳng tắp hướng Thập Nhất công tử Âu Dương Tín vẻ mặt tuyệt vọng!
Độc tiên Thập Nhất công tử Âu Dương Tín như sấm chớp, cuồn lấy một thanh đao một gã thị vệ Lạc Dương Cung đang bổ xuống trước người, nhìn tên thị vệ Lạc Dương Cung kia bị một gã thị vệ bên cạnh một kiếm đâm xuyên qua bụng, cười oán hận, độc tiên trong tay run lên, đang muốn tập kích một tên thị vệ Lạc Dương Cung khác, ngực chợt lạnh, nửa mũi thanh kiếm nhô ra trước ngực……
“Công tử!” Thanh âm bi thảm, thần sắc thị vệ bên cạnh Thập Nhất công tử Âu Dương Tín lộ vẻ bi thảm, ngay cả một tia hy vọng cuối cùng cũng đoạn tuyệt sao? Trường kiếm đâm thủng ngực, vết thương ngay tại tim, tuyệt không có cơ hội tồn tại. Nếu công tử chết, toàn bộ cung chôn cùng……
Nếu thoát được ra khỏi Lạc Dương Cung này, nhưng như thế nào có thể thoát được ảnh vệ đuổi giết?! Lúc này nhóm người Bách Tiếu Cung đều mất hết can đảm……
Thập Nhất công tử Âu Dương Tín không thể tin được nhìn nhìn mũi kiếm trước ngực chính mình, chậm rãi xoay đầu, muốn nhìn rõ là ai……
Ngực đau xót, lưỡi kiếm sắc bén ở trong ***g ngực rất nhanh được hút ra, không khí lạnh như băng nhập vào động máu mới mở. Thập Nhất công tử Âu Dương Tín chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đều theo máu, từ ngực trào ra. Cuối cùng không thể nhìn đến hung thủ sát hại chính mình, chân mềm nhũn, ngã xuống, hai mắt trừng trừng, không cam lòng nuốt xuống một hơi cuối cùng……
Điên rồi! Trong nháy mắt Thập Nhất công tử Âu Dương Tín ngã xuống đất, hai mươi bảy người còn sống đều điên rồi, không để ý đao kiếm bốn phía, xoay người đánh về phía người cầm kiếm mà đứng kia, lạnh lùng đứng ở bên cạnh thi thể Thập Nhất công tử Âu Dương Tín – Liễu Như Phong!
Không cầu mạng sống, chỉ cầu giết người này. Hai mươi bảy người, hai mươi bảy thanh binh khí! Hoàn toàn không để ý đao kiếm bốn phía bổ về phía thân, dù lưỡi đao sắc bén nhập thể, cũng muốn mang theo đao kiếm trong cơ thể, thẳng hướng về phía trước, cho đến khi máu trong cơ thể cạn kiệt, mới ngã xuống……
Ngay cả Liễu Như Phong võ công cao thâm, cũng khó địch lại người Bách Tiếu Cung thị huyết điên cuồng này. Mặc dù đánh bay ba thanh trường kiếm, đánh khai năm thanh cương đao, đánh chết bảy người, trên người vẫn có ba đạo vết thương không nhẹ không nặng……
Liễu Như Phong cười lạnh, khí thế những người này tuy rằng nhìn thấy làm cho người ta sợ hãi, nhưng bất quá cũng chỉ là muốn chết mà thôi!
Trường kiếm vung lên, đang định uốn thân trên, bóng người nơi khóe mắt chợt lóe, Trường kiếm Liễu Như Phong vội ngừng, đảo mắt thoáng nhìn, là Lý Thụ mang theo bọn thị vệ, chạy lại đây, đem Liễu Như Phong bảo hộ ở sau người, chậm rãi lui về phía sau, thoát ly vòng chiến……
Nhìn cung chúng Bách Tiếu Cung liều mạng đánh về phía chính mình, từng người từng người bị chém ngã xuống trên mặt đất. Liễu Như Phong quay đầu cười khẽ, nói: “Lý Thụ, đa tạ!”
Lý Thụ nhíu mày, vội la lên: “Liễu thống lĩnh, ngươi bị thương không nhẹ, nên nhanh đi cầm máu……”
Nói xong, vội vội vàng vàng lấy thuốc trị thương ra, đưa tới.
Liễu Như Phong lắc đầu, đang muốn nói, dư quang khóe mắt liếc thấy, một hàng sáu gã thị vệ Lạc Dương Cung, hướng nơi này đi tới, một người trước mặt, chính là Phó thống lĩnh Tô Lánh nãy giờ vẫn khoanh tay đứng nhìn!
“Thương thế của Liễu thống lĩnh như thế nào?” Tô Lánh nhìn ánh mắt Liễu Như Phong, vẻ mặt thân thiết.
Liễu Như Phong mỉm cười, nói: “Bị thương ngoài da thôi, không có việc gì đáng ngại. Tô Phó thống lĩnh có việc?”
Trong lòng Tô Lánh thầm hận, nếu không phải Vân Thanh Cung đột nhiên tập kích từ phía tây, sốt ruột về an nguy của công tử, làm cho chính mình không thể không hạ lệnh, cho thủ hạ thị vệ toàn lực phối hợp. Như thế nào để cho Liễu Như Phong này thuận thuận lợi lợi giết chết Thập Nhất công tử Âu Dương Tín như thế?
Dù không cho người âm thầm hạ thủ, mối thù để Liễu Như Phong đem người của chính mình dùng làm mồi, đã không tính thì thôi, há có thể thực sự bán mạng cho Liễu Như Phong?
Tô Lánh nhìn nhìn dược trị thương trong tay Lý Thụ, khinh thường lấy qua nhìn, từ trong tay áo lấy ra một dược bình, cười nói: “Dược trị thương thô bỉ này như thế nào có thể sử dụng? Liễu thống lĩnh, Dược trị thương của Tô mỗ này, chính là do chính tay Tâm Nhân cô nương phối chế……”
Nói xong, liền đem dược bình kia đưa tới.
Lý Thụ hừ lạnh một tiếng, nói: “Ai biết được ngươi có hạ độc ở bên trong hay không!”
Tô Lánh biến sắc.
“Lý Thụ! Hiện giờ mọi người đều là người một cung, không thể hồ ngôn loạn ngữ.” Liễu Như Phong khẽ quát một tiếng, tiếp nhận dược bình, nhìn Tô Lánh, cười nói: “Đa tạ hảo ý của Tô Phó thống lĩnh. Bất quá hiện tại, chuyện quan trọng nhất, là Vân Thanh Cung phía tây, Lý Thụ, triệu tập nhân thủ, chúng ta lập tức đi trợ giúp công tử!”
“Vâng” Lý Thụ ứng thanh, vẫn chưa có động tác gì.
Tô Lánh vội vàng mở miệng, nói: “Liễu thống lĩnh, bản thân ngươi bị trọng thương, lúc này không bằng thượng dược nghỉ ngơi. Nếu Tô mỗ thân là Phó thống lĩnh, tất nhiên là nên vì Liễu thống lĩnh phân ưu giải sầu, việc này Tô mỗ dẫn người đi là được rồi……”
Liễu Như Phong hơi nhếch mi, tính tình Tô Lánh như thế nào lại đột nhiên vòng vo, nguyên lai có chuyện ở trong này……
“Hảo ý của Tô Phó thống lĩnh, tâm Liễu Như Phong xin nhận. Một ít vết thương nhỏ, không là gì. An nguy của công tử quan trọng hơn, cùng đi thôi. Lý Thụ!” Liễu Như Phong mỉm cười nói.
Thấy thần sắc Tô Lánh bỗng nhiên khó coi, Lý Thụ quay đầu liền rống: “Không nghe thấy lời nói của Liễu thống lĩnh sao? Nhanh đi!”
Hai gã thị vệ phía sau vội vàng chạy về phía trước, lớn tiếng gọi, triệu tập thị vệ.
Tô Lánh hung hăng phất ống tay áo một cái, xoay người đi.
Lý Thụ lại duỗi tay lôi kéo Liễu Như Phong, mở dược bình ra, mạnh mẽ thượng dược cho y.
Liễu Như Phong không cự tuyệt, giương mắt nhìn phía tây, tiếng động chém giết vẫn có thể nghe rõ ràng như cũ, lòng không khỏi nóng như lửa đốt. Nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn phía trước.
Thị vệ Lạc Dương Cung đều tự xử lý qua loa một chút vết thương trên người, vội vàng tập trung một chỗ, để lại năm mươi người, xử lý giải quyết hậu quả.
※※※
Thích viện phía tây Lạc Dương Cung.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đứng ở một góc không chớp mắt, nhìn Nam Cung Thiên Mạc trong viện toàn thân nhiễm huyết, tình trạng điên dại, không khỏi hơi hơi nhíu mày.
Trong ba mươi người đi theo Nam Cung Thiên Mạc mà đến, trừ bỏ Thiên Hành vốn là tạp dịch, Thủy Liên, tất cả đều đã hiện thân. Tránh xa xa Nam Cung Thiên Mạc, cùng cung chúng Vân Thanh Cung chém giết.
Thậm chí ngay cả hạ cấp thị vệ của Vân Thanh Cung, cũng đều tận lực tránh né Nam Cung Thiên Mạc. Chỉ có mười danh thị vệ võ công tốt nhất, dưới sự quát mắng của Lục công tử Trữ Thanh giả mạo, vây quanh bên người Nam Cung Thiên Mạc, một mặt tránh né, một mặt tìm cơ hội ám sát!
Mẹ nó, vừa rồi trong lúc tập kích, không hiểu sao Nam Cung Thiên Mạc bị chém hai đao đột nhiên cuồng tính, vừa đánh chết bốn gã thị vệ lẻn vào trong phòng, thoát ra khỏi phòng, mang theo trường kiếm vừa cướp lấy, gặp người liền giết, chém lung tung một phen, chẳng phân biệt được địch ta. Hơn nữa ảnh vệ Dạ Thất của Nam Cung Thiên Mạc, tránh ở chỗ tối, chết sống không chịu hiện thân, chỉ ở trong bóng tối tập kích ám toán……
Nguyên bản Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà rất mừng rỡ, Nam Cung Thiên Mạc nếu rơi vào thế đơn độc, như thế nào cũng có thể vây giết hắn. Không nghĩ, cung chúng Vân Thanh Cung vây quanh, đi lên đều chịu chết, lui ra, muốn dùng ám khí, Nam Cung Thiên Mạc lại thấy nơi nào nhiều người, liền hướng đến, mọi người không thể tạo ra khoảng cách, tự nhiên cũng không dám loạn dùng ám khí……
Cuối cùng, mọi người đánh nhau trong viện, cũng chỉ đành học theo người của Trác Tiêu Cung, tránh xa xa kẻ điên phát cuồng này……
Không chỉ Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, Lục công tử Trữ Thanh giả mạo cũng là đầu lớn như cái đấu (ý chỉ đầu to mà rỗng tuếch, ko biết phải làm sao)! Vạn lần không dự đoán được một kẻ điên, cư nhiên lại khó chơi như thế……
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhìn thi thể mười danh thị vệ Lạc Dương Cung nguyên bản phụ trách thủ vệ trong viện, do bị cung chúng Vân Thanh Cung giết chết có, do đến gần Nam Cung Thiên Mạc mà chết cũng có……
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhẹ nhàng mà thở dài, nói: “Ngươi nói xem, Tứ đệ của ta này, không nhận biết mọi người, nhưng lại không quên võ công!”
Phía sau Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, vẻ mặt Chu Chính Thành nghiêm túc nhìn trong viện, nói: “Công tử, Tứ công tử mặc dù điên, nhưng tập võ nhiều năm, nếu bản năng cảm nhận được nguy hiểm, thì sẽ phát động! Bất quá, võ công của Tứ công tử……”
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà trào phúng nói: “Ta sớm biết võ công Nam Cung Thiên Mạc tập luyện, là do phụ thân tự mình chọn lựa, tất nhiên so với ta mạnh hơn nhiều! Thân là trưởng tử của phụ thân, mình sinh ra, liền đã nhất định là công tử Tuyệt Cốc, nếu không phải Chu thúc ngươi trộm dạy ta, chỉ sợ ta cũng sẽ không có võ công, phụ thân cũng không mảy may quan tâm!”
Mi phong Chu Chính Thành nhăn chặt, nhẹ nhàng mà nói: “Nhìn võ công của Tứ công tử, giống như……”
“Cái gì?” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà hơi hơi nghiêng đầu, không khỏi có chút tò mò.
“Là Tuyệt Thiên thần công mà cốc chủ luyện!” Chu Chính Thành cẩn thận quan sát lại một hồi, khẳng định nói.
“……” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà mạnh quay người lại, nhìn Chu Chính Thành, nói: “Ngươi xác định?”
“Xác định!” Chu Chính Thành hồi đáp.
Trên mặt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nháy mắt hiện lên một tia bi phẫn, cước bộ loạng choạng một cái……
“Công tử……” Chu Chính Thành cả kinh, duỗi cánh tay ra, đem Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhẹ nhàng đỡ lấy.
“Chu thúc, Chu thúc…… Phụ thân cư nhiên lại sớm đã định ra cốc chủ đời kế của Tuyệt Cốc này rồi a……” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà thấp giọng cười khẽ, tiếng rên rỉ áp lực, không cam lòng, oán hận, tuyệt vọng ẩn ẩn vang lên……
Chu Chính Thành trầm mặc một cái chớp mắt, thấp giọng thở dài: “Công tử việc gì phải hao tổn tinh thần? Tứ công tử dù được cốc chủ sủng ái, nhưng chẳng phải điên rồi sao? Đại sự sắp thành, thỉnh công tử ổn định tâm thần! Thù của Đại phu nhân, hận của công tử, sắp có thể báo!”
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cúi đầu, im lặng không tiếng động. Sau một lúc lâu, mạnh ngẩng đầu, khôi phục nét tươi cười, vui vẻ nói: “Chu thúc, ngươi nói không sai! Nhất định là mẫu thân ở trên trời phù hộ ta, Nam Cung Thiên Mạc được phụ thân sủng ái, thì có năng lực như thế nào? Không phải điên rồi sao! Hiện giờ, còn không phải trông cậy vào ta đến bảo hộ hắn sao? Thật giận tiện nhân Lễ phu nhân kia, cư nhiên lại trở về Tuyệt Thiên Cung! Nếu không e ngại phụ thân cùng nàng, ta thật muốn đem kẻ điên này tươi sống tra tấn đến chết, mới tiêu mối hận trong lòng ta!”
Thấy Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nói xong lời cuối cùng, đã là nghiến răng nghiến lợi! Chu Chính Thành nhướn mày, đang muốn khuyên bảo Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà lấy đại cục làm trọng, rồi lại đột nhiên ngậm miệng. Nghiêng tai lắng nghe, thở dài: “Xem ra tối nay giết không được Nam Cung Thiên Mạc! Tiếng bước chân từ xa xa truyền đến, có một số đông người đang vội tới! Nhất định là Liễu Như Phong đã giải quyết Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, trở về cứu viện……”
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã gần đến giờ Mẹo! Không khỏi oán hận nói: “Một đám phế vật! Một kẻ điên, nhiều người như vậy, suốt một canh giờ còn giết không được! Uổng công ta khổ tâm tìm cách lâu như vậy, bỏ qua tối nay, muốn không để phụ thân phát hiện mà diệt trừ Nam Cung Thiên Mạc, đã khó càng thêm khó……”
Nói tới đây, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mạnh quay người lại, nhìn Chu Chính Thành, nói: “Chu thúc, đi!”
Hai người tự âm thầm mà biến mất.
Không quá một hồi, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đã mang theo nhóm mười người Chu Chính Thành nhảy vào Thích viện, lúc này Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cùng hạ thủ thị vệ, quần áo đều nhiễm huyết, thở dốc chưa định, hiển nhiên là đã trải qua một hồi chém giết!
“Chớ có đả thương Tứ đệ ta!” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà hét lớn một tiếng, là người trước tiên, nhảy vào vòng chiến, chém bay một gã Vân Thanh Cung trước mặt, liền muốn hướng chỗ Nam Cung Thiên Mạc mà xông vào.
“Nhị công tử, công tử lúc này phát bệnh rồi, ai cũng không thể nhận biết, Nhị công tử vạn lần chớ qua.” Dưới mái hiên, Thủy Liên tránh ở trong phòng trộm thăm dò liếc mắt một cái nhìn thấy, liên thanh kinh hô.
Trong lòng Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cười lạnh, chính là bởi vậy, hắn mới càng muốn tới gần Nam Cung Thiên Mạc thêm, chỉ cần tới gần, không thể bắt Nam Cung Thiên Mạc phát cuồng chém giết lung tung thu thủ sao? Có chính mình cùng Chu Chính Thành kiềm chế, còn sợ người Vân Thanh Cung giết không được Nam Cung Thiên Mạc sao?
Như không nghe thấy, một đường hướng Nam Cung Thiên Mạc đang chém giết trong viện…… Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.