Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
Chương 95: Đây là đặc quyền của thiên tài
Công Chủ Bất Hồi Gia
16/01/2024
Khi năm người Diệp Kiều quay về sân viện Trường Minh Tông, Tạ Sơ Tuyết
đã đứng đợi bọn họ ở đó từ lâu: "Hai hai hai~ Lâu ngày không gặp."
"Thiên tài tam tu luôn nha." Hắn vươn tay vò loạn tóc Diệp Kiều. Nhìn con bé trợn to đôi mắt cá chết nhìn mình, hắn thích thú bật cười.
"Tiểu sư thúc, sao thúc lại đến đây." Nhìn thấy tiểu sư thúc, Tiết Dư lại thấy ê răng. Hắn vội vã chạy lại giải cứu tiểu sư muội từ tay sư thúc. Miệng hắn nở một nụ cười miễn cưỡng, đầu nghĩ không thông tại sao Tạ Sơ Tuyết lại đến thành Phù Sinh.
Đây là sân thi đấu của các đệ tử chân truyền, Tạ Sơ Tuyết đâu có nhiệm vụ ở đây đâu mà đến?
Tạ Sơ Tuyết: "Ta đến mang một ít hàng ngon cho các trò."
Nói xong hắn vỗ vào núi sách được chồng chất kế bên, môi cười tươi như gió xuân phơi phới, đôi mắt màu nâu nhạt chớp chớp nhìn các đồ đệ thân yêu.
"Đây là sách bùa chú, ghi chép dòng lịch sử từ khi hình thành đến khi phát triển của phù tu. Diệp Kiều, Minh Huyền, hai trò phải học thuộc hết đống sách này. Một tháng sau sẽ kiểm tra. À, Tiết Dư và Diệp Kiều, bên kia là sách về lịch sử hình thành và phát triển của đan tu. Còn nữa, Chu Hành Vân, Mộc Trọng Hi, Diệp Kiều, thấy đống sách ở mé bên kia không? Đó chính là sách ghi chép lại lịch sử huy hoàng của kiếm tu đó~"
Trẻ vị thành niên nào đó bị điểm danh ba lần: "..."
Mộc Trọng Hi huých vào tay Diệp Kiều: "Muội nghĩ xem, tại sao muội được ưu ái điểm danh hẳn ba lần?"
"Kiểm tra?" Minh Huyền nhìn núi sách trước mắt, đầu tự nhiên thấy nhức nhức: "Khoan đã, tiểu sư thúc, đừng nói là nếu các trò không thi đậu thì phải giải nghệ khỏi tu gì nhé?"
Nào giờ đại hội tông môn có bao giờ thi lý thuyết đâu? Xem xét mức độ đáng tin của tiểu sư thúc, suy nghĩ đầu tiên của năm người là, tiểu sư thúc đang lừa bọn họ.
Tạ Sơ Tuyết mỉm cười: "Đâu phải chỉ bắt năm trò học bài, các đệ tử chân truyền khác cũng phải thế mà."
"Bọn trò thà bị đánh còn hơn học bài." Diệp Kiều và Mộc Trọng Hi giãy đành đạch.
"Tại sao?" Chu Hành Vân kinh ngạc vô cùng: "Kiếm tu cũng phải thi lý thuyết?"
Diệp Kiều lật đại một trang sách ngẫu nhiên, trong đó có câu hỏi: Thủy tổ khai sinh ra kiếm đạo là ai?
Biết chết liền á...
Rồi gì mà bốn đại tâm pháp được chia làm mấy loại....
Mộc Trọng Hi nhấc tay trả lời: "Cái này trò biết, có một loại là tốc độ, còn ba cái còn lại... là gì á?" Thanh Phong Quyết hắn đang tu luyện chính là loại tâm pháp lấy tốc độ làm chủ.
Tạ Sơ Tuyết thở dài.
Ái chà chà, một đám đệ tử không có miếng văn hóa nào hết...
Diệp Kiều phẩy tay: "Thi lý thuyết có liên quan gì đến trò đâu? Tại sao trò cũng phải thi?" Nàng đã dẫn dắt Bích Thủy Tông vượt qua muôn vàn khó khăn và thực hiện một cú lội ngược dòng ngoạn mục, không khen thì thôi, tại sao lại bắt nàng thi tận ba môn?
Tạ Sơ Tuyết bày tỏ sự thương tiếc sâu sắc: "Các trưởng lão đã quyết định rồi, tất cả các đệ tử chân truyền đều phải tham gia thi lý thuyết."
Nói rồi, hắn vỗ tay, dịu dàng nói: "Được rồi, các trò mau chuẩn bị thôi. Tháng sau các trò sẽ bắt đầu thi. Ta hi vọng các trò có thể đạt được thành tích tốt."
Thực ra, thứ Tạ Sơ Tuyết chờ mong là vẻ mặt gục ngã, đau khổ, vật vờ của các đệ tử khi phải chong đèn học một đống sách chất cao như núi.
Mới nghĩ thôi đã thấy rất thú vị rồi.
Năm đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, vẫn chưa hiểu rõ tình thế hiện tại.
Từ trước đến nay giới tu chân nào có vụ thi lý thuyết này, sao nay đột nhiên lại hứng trí thi thêm thế? Chỉ là trò đùa thôi phải không?
Tổ năm con báo vẫn chưa nhận thức được, đây chính là viên gạch đầu tiên đặt nền móng cho vận mệnh bi thảm thức khuya dậy sớm đau khổ học bài.
Kỳ nghỉ rất dài, ngoại trừ Tiết Dư tĩnh tâm suy nghĩ có nên luyện đan hay không, những người khác đã thấy ngứa mông, không thể ngồi yên một chỗ. Nửa tháng sau, Mộc Trọng Hi hăng hái cầm một tờ đơn ủy thác chạy vọt vào cửa.
"Có ai muốn xuống núi làm ủy thác không?"
"Không!" Bốn người đồng loạt trả lời.
"Đừng vô tình như thế." Mộc Trọng Hi quơ quơ tờ giấy: "Chúng ta có thể chọn một ủy thác nhàn nhàn nào đó để có cớ chuồn ra ngoài chơi."
Đại đạo thênh thang, không thể ngày nào cũng tu luyện được.
Lúc này Diệp Kiều đang nghiên cứu luyện chế đan dược thượng phẩm với Tiết Dư.
Tỉ lệ luyện đan thành công của đan lô cao hơn nồi rất nhiều, Lúc đầu nàng còn lóng ngóng tay chân, không biết dùng, nhất là khi đây là đan lô thượng phẩm, muốn sử dụng thuần thục vẫn cần một chút thời gian.
Tiết Dư cùng nàng làm tổ ở phòng luyện đan thực nghiệm hiệu quả các loại đan dược.
Khi luyện đan bằng nồi, Diệp Kiều có thể đánh được mười đan ấn, khi dùng đan lô, việc đánh đan ấn quá dễ dàng khiến nàng chơi hơi lố, liên tục đánh mười lăm đan ấn. Kết quả, nàng bất tỉnh ngã lăn ra đất.
Tiết Dư đỡ trán.
"Muội có thể đánh mấy đan ấn?" Hắn hướng dẫn: "Đầu tiên muội đánh số đan ấn mình có thể, sau đó từ từ đánh thêm vào. Không thể một mạch đánh liền mười lăm cái như thế, thức hải của muội sẽ không chịu đựng được."
Diệp Kiều: "...Nhưng lần đầu tiên luyện đan, muội đánh được chín đan ấn."
Khi đó nàng không có kinh nghiệm, chỉ nghĩ đánh càng nhiều đan ấn càng tốt.
Tiết Dư: "..."
Được rồi.
Hắn nói: "Là huynh xem nhẹ trình độ biến thái của muội."
Ở bí cảnh trước, nhìn thấy Diệp Kiều đánh năm đan ấn nên Tiết Dư đã nghĩ rằng số lượng đan ấn tối đa của nàng là năm cái.
Tiết Dư suy ngẫm một lát rồi nhiệt tình nói: "Nếu đã vậy, muội cũng nghiên cứu luyện chế đan dược thượng phẩm với huynh đi."
Hắn đang lo không có đan tu nghiên cứu cùng mình đây. Diệp Kiều cũng biết luyện đan, mà trình độ cũng đáng gờm. Vừa đẹp!
Muốn luyện được đan dược thượng phẩm, tu vi đan tu phải là hậu kỳ Kim Đan trở lên. Bởi vì cảnh giới càng cao, thức hải sẽ càng rộng. Nhưng hiển nhiên, thức hải của Diệp Kiều đâu thể so với người bình thường.
Tiết Dư cảm thấy hai người bọn họ có thể thử khiêu chiến chế tạo đan Hồi Linh thượng phẩm.
Hai đan tu chụm đầu lại, nghiên cứu nửa tháng mới ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, máu từ mũi và tai thi nhau chảy xuống. Bộ dạng thê thảm có thể sánh ngang với lệ quỷ giữa đêm khuya.
Mộc Trọng Hi khựng lại: "Tiết Dư, huynh xuống núi bị giang hồ hội đồng?"
Tiết Dư: "Đệ còn câu nào nghe hay và đậm tình người hơn không?"
Mộc Trọng Hi: "Ò, huynh và Diệp Kiều xuống núi bị giang hồ hội đồng?"
Diệp Kiều vươn tay giật lấy giấy ủy thác của hắn. Nàng lười biếng ngáp một cái, hỏi: "Ủy thác gì đấy?"
"Muốn nhận không?" Mộc Trọng Hi chỉ chỉ nội dung ủy thác: "Có ủy thác của tám đại gia tộc, có một vài lời đồn rằng bảo vật sắp xuất hiện ở bí cảnh, còn có ủy thác từ nhân gian nữa."
"Ủy thác từ nhân gian?"
Diệp Kiều không hiểu lắm.
Minh Huyền giải thích: "Ngoại trừ giới tu chân, còn có nhân gian. Nơi đó là nơi người thường sinh sống. Tu sĩ muốn xuống nhân gian phải được sự cho phép của các trưởng lão, sau đó sẽ có người túc trực xử lý các vấn đề liên quan của hai giới."
Mộc Trọng Hi có xuất thân từ nhân gian nên hắn rất thông thuộc nơi này: "Nếu nhận ủy thác này, chúng ta có thể đi hoàng cung chơi."
"Úi chà."
Mọi người đồng thời kêu lên.
"Điện hạ uy vũ." Diệp Kiều lập tức xum xuê nịnh nọt.
"Đừng vội." Tiết Dư ra hiệu bọn họ nhìn ủy thác khác, hỏi nhẹ: "Mọi người thấy ủy thác của tám đại gia tộc thế nào?"
"Tám đại gia tộc..." Minh Huyền ngân giọng: "Vấn đề là đám não tàn tám đại gia tộc có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Đúng vậy, não tàn! Nếu cần một câu để miêu tả tám đại gia tộc, Minh Huyền sẽ khẳng khái trả lời: một đám không ai là người bình thường.
Năm ấy, Minh Huyền vừa kiểm tra ra linh căn đã vội vàng ôm của bỏ chạy.
Ghét bỏ thì ghét bỏ nhưng trong ấn tượng của Minh Huyền, về cơ bản, tám đại gia tộc và năm đại tông môn đều rất có tiếng nói ở giới tu chân và ai cũng không vừa nư ai. Có chuyện khiến bọn họ nhờ vả như thế đúng là hiếm thấy.
"Tiền thưởng tận một trăm ngàn linh thạch thượng phẩm, là nhà họ Tống treo thưởng đấy. Nghe nói nhà họ Tống..." Ngừng một lát, Mộc Trọng Hi nhìn về phía Minh Huyền, nở nụ cười "thánh thiện": "có quỷ."
Vừa thấy chữ "quỷ", mặt Minh Huyền lập tức trắng bệnh.
"Ủy thác này có từ năm ngoái rồi." Tiết Dư bình tĩnh lau vết máu chảy từ lỗ tai. Hắn ngẫm nghĩ rồi nói: "Nhưng khi đó đang vội chuẩn bị cho đại hội tông môn nên không tiếp nhận ủy thác này. Và nó cũng cứ được treo thưởng đến giờ."
Nghe thấy có quỷ, Minh Huyền lập tức giãy đành đạch: "Không, huynh không đi đâu! Mọi người đi đi!"
Tiết Dư túm hắn lại: "Trên đời này làm gì có quỷ, huynh bình tĩnh lại đi!"
Chu Hành Vân bổ sung: "Nhưng có quỷ tu!"
Minh Huyền tái mặt, gào lên: "Ta không đi!"
Tiết Dư lập tức bịt miệng Minh Huyền lại, an ủi: "Đừng sợ, dù sao nhà họ Tống cũng là nhà của Tống Hàn Thanh, sẽ không có chuyện gì đâu."
Minh Huyền chính là thế, miệng vừa nghiệp vừa hỗn, lúc nào cũng đòi được tham gia trò vui nhưng bảo hắn đi thì hắn lại không đi. Lúc trước khi thấy mấy người Diệp Kiều gặp được ma tộc, hắn ở bên ngoài gào mồm bảo hâm mộ, muốn ra ngoài chơi nhưng thực sự bắt hắn đến một nơi âm u như thế, hắn là người đầu tiên xù lông bỏ chạy.
Thứ hắn sợ nhất chính là quỷ.
Nghe Tiết Dư nói đến nhà họ Tống, Diệp Kiều ngẩn người. Đại khái là nàng đã biết cốt truyện đã phát triển đến giai đoạn nào.
Trong nội dung nguyên tác, nữ chính sẽ nhận được truyền thừa từ một tiền bối kiếm tu.
Tuy không hiểu Vân Thước là phù tu, tại sao Thiên Đạo lại cưỡng ép nhét thêm cơ duyên kiếm tu cho nàng ta. Nhưng cũng bắt đầu từ đoạn này, Vân Thước lên sân khấu với danh tiếng là thiên tài lưỡng đạo song tu.
Dưới sự năn nỉ dụ dỗ ỉ ôi của đám người, thanh niên sợ quỷ Minh Huyền miễn cưỡng đồng ý nhưng với điều kiện là để hắn ôm KFC. Hắn lý lẽ hùng hồn rằng gà có thể trừ tà.
Diệp Kiều: "Được." Miễn huynh vui là được.
Nghe nói nhóm đệ tử chân truyền này muốn nhận ủy thác nhiều người, trưởng lão phụ trách ủy thác ngẩng đầu nhìn đám đệ tử. Hiếm khi hắn mở miệng lên tiếng dặn dò đôi câu: "Cẩn thận một chút, nhớ bảo vệ Diệp Kiều. Trong trường hợp cấp bách, ưu tiên để con bé chạy trước."
Đây chính là tam tu, nhỡ có chuyện gì xảy ra, không ai có thể gánh được trách nhiệm này.
"..."
Minh Huyền sáp lại nhỏ to bên tai Diệp Kiều: "Tam tu đúng là khác biệt ha. Muội xem, thái độ của các trưởng lão thay đổi dễ sợ."
Mộc Trọng Hi cũng lâm vào suy tư: "Đây là đặc quyền của thiên tài?"
Những lần nhận ủy thác trước kia, hắn đâu thấy trưởng lão phụ trách ủy thác nói gì đâu.
Thấy ba người lại chụm đầu xầm xì to nhỏ, Tiết Dư nhắc nhở: "Tóm lại, chuyến này mọi người khiêm tốn một chút, nhất là tiểu sư muội. Hiện tại bên ngoài ai cũng chú ý đến muội."
Tu sĩ bên ngoài đều tò mò rốt cuộc tam tu là thần thánh phương nào, nhặt được ở đâu. Và hiển nhiên đám già gân của tám đại tông môn cũng muốn được tận mắt chiêm ngưỡng thiên tài tam tu siêu hiếm này.
"Biết biết." Mộc Trọng Hi nói: "Yên tâm đi mà."
Diệp Kiều cũng thề thốt: "Muội hiểu. Từ hôm nay trở đi, muội sẽ là người khiêm tốn nhất bọn."
"Thiên tài tam tu luôn nha." Hắn vươn tay vò loạn tóc Diệp Kiều. Nhìn con bé trợn to đôi mắt cá chết nhìn mình, hắn thích thú bật cười.
"Tiểu sư thúc, sao thúc lại đến đây." Nhìn thấy tiểu sư thúc, Tiết Dư lại thấy ê răng. Hắn vội vã chạy lại giải cứu tiểu sư muội từ tay sư thúc. Miệng hắn nở một nụ cười miễn cưỡng, đầu nghĩ không thông tại sao Tạ Sơ Tuyết lại đến thành Phù Sinh.
Đây là sân thi đấu của các đệ tử chân truyền, Tạ Sơ Tuyết đâu có nhiệm vụ ở đây đâu mà đến?
Tạ Sơ Tuyết: "Ta đến mang một ít hàng ngon cho các trò."
Nói xong hắn vỗ vào núi sách được chồng chất kế bên, môi cười tươi như gió xuân phơi phới, đôi mắt màu nâu nhạt chớp chớp nhìn các đồ đệ thân yêu.
"Đây là sách bùa chú, ghi chép dòng lịch sử từ khi hình thành đến khi phát triển của phù tu. Diệp Kiều, Minh Huyền, hai trò phải học thuộc hết đống sách này. Một tháng sau sẽ kiểm tra. À, Tiết Dư và Diệp Kiều, bên kia là sách về lịch sử hình thành và phát triển của đan tu. Còn nữa, Chu Hành Vân, Mộc Trọng Hi, Diệp Kiều, thấy đống sách ở mé bên kia không? Đó chính là sách ghi chép lại lịch sử huy hoàng của kiếm tu đó~"
Trẻ vị thành niên nào đó bị điểm danh ba lần: "..."
Mộc Trọng Hi huých vào tay Diệp Kiều: "Muội nghĩ xem, tại sao muội được ưu ái điểm danh hẳn ba lần?"
"Kiểm tra?" Minh Huyền nhìn núi sách trước mắt, đầu tự nhiên thấy nhức nhức: "Khoan đã, tiểu sư thúc, đừng nói là nếu các trò không thi đậu thì phải giải nghệ khỏi tu gì nhé?"
Nào giờ đại hội tông môn có bao giờ thi lý thuyết đâu? Xem xét mức độ đáng tin của tiểu sư thúc, suy nghĩ đầu tiên của năm người là, tiểu sư thúc đang lừa bọn họ.
Tạ Sơ Tuyết mỉm cười: "Đâu phải chỉ bắt năm trò học bài, các đệ tử chân truyền khác cũng phải thế mà."
"Bọn trò thà bị đánh còn hơn học bài." Diệp Kiều và Mộc Trọng Hi giãy đành đạch.
"Tại sao?" Chu Hành Vân kinh ngạc vô cùng: "Kiếm tu cũng phải thi lý thuyết?"
Diệp Kiều lật đại một trang sách ngẫu nhiên, trong đó có câu hỏi: Thủy tổ khai sinh ra kiếm đạo là ai?
Biết chết liền á...
Rồi gì mà bốn đại tâm pháp được chia làm mấy loại....
Mộc Trọng Hi nhấc tay trả lời: "Cái này trò biết, có một loại là tốc độ, còn ba cái còn lại... là gì á?" Thanh Phong Quyết hắn đang tu luyện chính là loại tâm pháp lấy tốc độ làm chủ.
Tạ Sơ Tuyết thở dài.
Ái chà chà, một đám đệ tử không có miếng văn hóa nào hết...
Diệp Kiều phẩy tay: "Thi lý thuyết có liên quan gì đến trò đâu? Tại sao trò cũng phải thi?" Nàng đã dẫn dắt Bích Thủy Tông vượt qua muôn vàn khó khăn và thực hiện một cú lội ngược dòng ngoạn mục, không khen thì thôi, tại sao lại bắt nàng thi tận ba môn?
Tạ Sơ Tuyết bày tỏ sự thương tiếc sâu sắc: "Các trưởng lão đã quyết định rồi, tất cả các đệ tử chân truyền đều phải tham gia thi lý thuyết."
Nói rồi, hắn vỗ tay, dịu dàng nói: "Được rồi, các trò mau chuẩn bị thôi. Tháng sau các trò sẽ bắt đầu thi. Ta hi vọng các trò có thể đạt được thành tích tốt."
Thực ra, thứ Tạ Sơ Tuyết chờ mong là vẻ mặt gục ngã, đau khổ, vật vờ của các đệ tử khi phải chong đèn học một đống sách chất cao như núi.
Mới nghĩ thôi đã thấy rất thú vị rồi.
Năm đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, vẫn chưa hiểu rõ tình thế hiện tại.
Từ trước đến nay giới tu chân nào có vụ thi lý thuyết này, sao nay đột nhiên lại hứng trí thi thêm thế? Chỉ là trò đùa thôi phải không?
Tổ năm con báo vẫn chưa nhận thức được, đây chính là viên gạch đầu tiên đặt nền móng cho vận mệnh bi thảm thức khuya dậy sớm đau khổ học bài.
Kỳ nghỉ rất dài, ngoại trừ Tiết Dư tĩnh tâm suy nghĩ có nên luyện đan hay không, những người khác đã thấy ngứa mông, không thể ngồi yên một chỗ. Nửa tháng sau, Mộc Trọng Hi hăng hái cầm một tờ đơn ủy thác chạy vọt vào cửa.
"Có ai muốn xuống núi làm ủy thác không?"
"Không!" Bốn người đồng loạt trả lời.
"Đừng vô tình như thế." Mộc Trọng Hi quơ quơ tờ giấy: "Chúng ta có thể chọn một ủy thác nhàn nhàn nào đó để có cớ chuồn ra ngoài chơi."
Đại đạo thênh thang, không thể ngày nào cũng tu luyện được.
Lúc này Diệp Kiều đang nghiên cứu luyện chế đan dược thượng phẩm với Tiết Dư.
Tỉ lệ luyện đan thành công của đan lô cao hơn nồi rất nhiều, Lúc đầu nàng còn lóng ngóng tay chân, không biết dùng, nhất là khi đây là đan lô thượng phẩm, muốn sử dụng thuần thục vẫn cần một chút thời gian.
Tiết Dư cùng nàng làm tổ ở phòng luyện đan thực nghiệm hiệu quả các loại đan dược.
Khi luyện đan bằng nồi, Diệp Kiều có thể đánh được mười đan ấn, khi dùng đan lô, việc đánh đan ấn quá dễ dàng khiến nàng chơi hơi lố, liên tục đánh mười lăm đan ấn. Kết quả, nàng bất tỉnh ngã lăn ra đất.
Tiết Dư đỡ trán.
"Muội có thể đánh mấy đan ấn?" Hắn hướng dẫn: "Đầu tiên muội đánh số đan ấn mình có thể, sau đó từ từ đánh thêm vào. Không thể một mạch đánh liền mười lăm cái như thế, thức hải của muội sẽ không chịu đựng được."
Diệp Kiều: "...Nhưng lần đầu tiên luyện đan, muội đánh được chín đan ấn."
Khi đó nàng không có kinh nghiệm, chỉ nghĩ đánh càng nhiều đan ấn càng tốt.
Tiết Dư: "..."
Được rồi.
Hắn nói: "Là huynh xem nhẹ trình độ biến thái của muội."
Ở bí cảnh trước, nhìn thấy Diệp Kiều đánh năm đan ấn nên Tiết Dư đã nghĩ rằng số lượng đan ấn tối đa của nàng là năm cái.
Tiết Dư suy ngẫm một lát rồi nhiệt tình nói: "Nếu đã vậy, muội cũng nghiên cứu luyện chế đan dược thượng phẩm với huynh đi."
Hắn đang lo không có đan tu nghiên cứu cùng mình đây. Diệp Kiều cũng biết luyện đan, mà trình độ cũng đáng gờm. Vừa đẹp!
Muốn luyện được đan dược thượng phẩm, tu vi đan tu phải là hậu kỳ Kim Đan trở lên. Bởi vì cảnh giới càng cao, thức hải sẽ càng rộng. Nhưng hiển nhiên, thức hải của Diệp Kiều đâu thể so với người bình thường.
Tiết Dư cảm thấy hai người bọn họ có thể thử khiêu chiến chế tạo đan Hồi Linh thượng phẩm.
Hai đan tu chụm đầu lại, nghiên cứu nửa tháng mới ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, máu từ mũi và tai thi nhau chảy xuống. Bộ dạng thê thảm có thể sánh ngang với lệ quỷ giữa đêm khuya.
Mộc Trọng Hi khựng lại: "Tiết Dư, huynh xuống núi bị giang hồ hội đồng?"
Tiết Dư: "Đệ còn câu nào nghe hay và đậm tình người hơn không?"
Mộc Trọng Hi: "Ò, huynh và Diệp Kiều xuống núi bị giang hồ hội đồng?"
Diệp Kiều vươn tay giật lấy giấy ủy thác của hắn. Nàng lười biếng ngáp một cái, hỏi: "Ủy thác gì đấy?"
"Muốn nhận không?" Mộc Trọng Hi chỉ chỉ nội dung ủy thác: "Có ủy thác của tám đại gia tộc, có một vài lời đồn rằng bảo vật sắp xuất hiện ở bí cảnh, còn có ủy thác từ nhân gian nữa."
"Ủy thác từ nhân gian?"
Diệp Kiều không hiểu lắm.
Minh Huyền giải thích: "Ngoại trừ giới tu chân, còn có nhân gian. Nơi đó là nơi người thường sinh sống. Tu sĩ muốn xuống nhân gian phải được sự cho phép của các trưởng lão, sau đó sẽ có người túc trực xử lý các vấn đề liên quan của hai giới."
Mộc Trọng Hi có xuất thân từ nhân gian nên hắn rất thông thuộc nơi này: "Nếu nhận ủy thác này, chúng ta có thể đi hoàng cung chơi."
"Úi chà."
Mọi người đồng thời kêu lên.
"Điện hạ uy vũ." Diệp Kiều lập tức xum xuê nịnh nọt.
"Đừng vội." Tiết Dư ra hiệu bọn họ nhìn ủy thác khác, hỏi nhẹ: "Mọi người thấy ủy thác của tám đại gia tộc thế nào?"
"Tám đại gia tộc..." Minh Huyền ngân giọng: "Vấn đề là đám não tàn tám đại gia tộc có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Đúng vậy, não tàn! Nếu cần một câu để miêu tả tám đại gia tộc, Minh Huyền sẽ khẳng khái trả lời: một đám không ai là người bình thường.
Năm ấy, Minh Huyền vừa kiểm tra ra linh căn đã vội vàng ôm của bỏ chạy.
Ghét bỏ thì ghét bỏ nhưng trong ấn tượng của Minh Huyền, về cơ bản, tám đại gia tộc và năm đại tông môn đều rất có tiếng nói ở giới tu chân và ai cũng không vừa nư ai. Có chuyện khiến bọn họ nhờ vả như thế đúng là hiếm thấy.
"Tiền thưởng tận một trăm ngàn linh thạch thượng phẩm, là nhà họ Tống treo thưởng đấy. Nghe nói nhà họ Tống..." Ngừng một lát, Mộc Trọng Hi nhìn về phía Minh Huyền, nở nụ cười "thánh thiện": "có quỷ."
Vừa thấy chữ "quỷ", mặt Minh Huyền lập tức trắng bệnh.
"Ủy thác này có từ năm ngoái rồi." Tiết Dư bình tĩnh lau vết máu chảy từ lỗ tai. Hắn ngẫm nghĩ rồi nói: "Nhưng khi đó đang vội chuẩn bị cho đại hội tông môn nên không tiếp nhận ủy thác này. Và nó cũng cứ được treo thưởng đến giờ."
Nghe thấy có quỷ, Minh Huyền lập tức giãy đành đạch: "Không, huynh không đi đâu! Mọi người đi đi!"
Tiết Dư túm hắn lại: "Trên đời này làm gì có quỷ, huynh bình tĩnh lại đi!"
Chu Hành Vân bổ sung: "Nhưng có quỷ tu!"
Minh Huyền tái mặt, gào lên: "Ta không đi!"
Tiết Dư lập tức bịt miệng Minh Huyền lại, an ủi: "Đừng sợ, dù sao nhà họ Tống cũng là nhà của Tống Hàn Thanh, sẽ không có chuyện gì đâu."
Minh Huyền chính là thế, miệng vừa nghiệp vừa hỗn, lúc nào cũng đòi được tham gia trò vui nhưng bảo hắn đi thì hắn lại không đi. Lúc trước khi thấy mấy người Diệp Kiều gặp được ma tộc, hắn ở bên ngoài gào mồm bảo hâm mộ, muốn ra ngoài chơi nhưng thực sự bắt hắn đến một nơi âm u như thế, hắn là người đầu tiên xù lông bỏ chạy.
Thứ hắn sợ nhất chính là quỷ.
Nghe Tiết Dư nói đến nhà họ Tống, Diệp Kiều ngẩn người. Đại khái là nàng đã biết cốt truyện đã phát triển đến giai đoạn nào.
Trong nội dung nguyên tác, nữ chính sẽ nhận được truyền thừa từ một tiền bối kiếm tu.
Tuy không hiểu Vân Thước là phù tu, tại sao Thiên Đạo lại cưỡng ép nhét thêm cơ duyên kiếm tu cho nàng ta. Nhưng cũng bắt đầu từ đoạn này, Vân Thước lên sân khấu với danh tiếng là thiên tài lưỡng đạo song tu.
Dưới sự năn nỉ dụ dỗ ỉ ôi của đám người, thanh niên sợ quỷ Minh Huyền miễn cưỡng đồng ý nhưng với điều kiện là để hắn ôm KFC. Hắn lý lẽ hùng hồn rằng gà có thể trừ tà.
Diệp Kiều: "Được." Miễn huynh vui là được.
Nghe nói nhóm đệ tử chân truyền này muốn nhận ủy thác nhiều người, trưởng lão phụ trách ủy thác ngẩng đầu nhìn đám đệ tử. Hiếm khi hắn mở miệng lên tiếng dặn dò đôi câu: "Cẩn thận một chút, nhớ bảo vệ Diệp Kiều. Trong trường hợp cấp bách, ưu tiên để con bé chạy trước."
Đây chính là tam tu, nhỡ có chuyện gì xảy ra, không ai có thể gánh được trách nhiệm này.
"..."
Minh Huyền sáp lại nhỏ to bên tai Diệp Kiều: "Tam tu đúng là khác biệt ha. Muội xem, thái độ của các trưởng lão thay đổi dễ sợ."
Mộc Trọng Hi cũng lâm vào suy tư: "Đây là đặc quyền của thiên tài?"
Những lần nhận ủy thác trước kia, hắn đâu thấy trưởng lão phụ trách ủy thác nói gì đâu.
Thấy ba người lại chụm đầu xầm xì to nhỏ, Tiết Dư nhắc nhở: "Tóm lại, chuyến này mọi người khiêm tốn một chút, nhất là tiểu sư muội. Hiện tại bên ngoài ai cũng chú ý đến muội."
Tu sĩ bên ngoài đều tò mò rốt cuộc tam tu là thần thánh phương nào, nhặt được ở đâu. Và hiển nhiên đám già gân của tám đại tông môn cũng muốn được tận mắt chiêm ngưỡng thiên tài tam tu siêu hiếm này.
"Biết biết." Mộc Trọng Hi nói: "Yên tâm đi mà."
Diệp Kiều cũng thề thốt: "Muội hiểu. Từ hôm nay trở đi, muội sẽ là người khiêm tốn nhất bọn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.