Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
Chương 122: Người có được Diệp Kiều
Công Chủ Bất Hồi Gia
22/03/2024
Thỉnh thoảng sau núi lại truyền đến âm thanh náo nhiệt, nghe cực kỳ rộn ràng vui tai.
Sắp nhỏ của năm đại tông môn một khi sáp lại là ồn ào, huyên náo vô cùng.
Hiếm khi Tiết Dư chịu khó chạy bộ. Diệp Kiều chạy bằng cách dẫm lên vai người khác và thuận lợi đuổi kịp tam sư huynh ở đằng trước. Hai người cùng chạy với nhau. Còn ba người còn lại thì chạy ở đằng sau.
“Con bé đệ tử Nguyệt Thanh Tông.” Tiết Dư nhìn các đệ tử bị bỏ lại ở sau, vừa thở vừa nói: “Được thả ra rồi.”
Lúc đầu Diệp Kiều không chú ý đến những người khác. Bây giờ nghe Tiết Dư nói thế thì quay đầu nhìn phía sau một cái, rồi nàng từ tốn nói: “Hai ngày nữa bí cảnh cuối cùng sẽ mở, nên được thả ra ấy mà.”
Nàng hiểu Vân Ngân, cũng biết rằng lão ta nhiều lắm là làm bộ làm tịch nhốt tượng trưng vậy thôi. Vân Thước là linh căn cực phẩm mà lão trông trời trông trăng mới có được, dễ gì mà mạnh tay trừng phạt.
Phạm vi sau núi vốn không lớn, hôm nay lại có một đám đệ tử chân truyền chạy bộ nên bọn họ dễ dàng chạm mặt nhau.
Khi vô tình nhìn thấy Vân Thước, nàng còn tưởng sau khi bị dạy dỗ một trận, nàng ta sẽ không chủ động bắt chuyện với nàng. Không ngờ nàng ta lại mở miệng lên tiếng trước.
Vân Thước mím môi, khi hai người thoáng chạm mặt nhau, nàng nói nhỏ: “Nhị sư tỷ, tỷ sống ở giới tu chân cũng đã lâu, thế có từng nghe câu “Trời đãi kẻ cần cù” chưa?”
Lại là tiếng “nhị sư tỷ” buồn nôn. Diệp Kiều nghiêng đầu, khi Vân Thước sắp chạy qua, tay nàng nắm thành quyền đột ngột vung đến đấm vào mặt nàng ta.
Vân Thước không ngờ mới nói một câu mà nàng đã động thủ, người chỉ kịp phản ứng lùi lại sau. Cú đấm sượt qua tai, để lại một vệt đỏ nóng rát trên da.
“Rốt cuộc mi muốn gì?” Tiết Dư dừng chân, giọng nói lạnh xuống.
Vân Thước hít sâu một hơi, nhanh chóng nói hết những lời chưa nói xong: “Nhưng thực tế, Thiên Đạo sẽ không đãi kẻ cần cù. Thiên Đạo chỉ thiên vị thiên tài thôi.”
Vân Thước không muốn thừa nhận, một Diệp Kiều trước kia không bằng nàng nay lại có thể nổi bậc hơn nàng: “Cho nên, dù tỷ có tu nhiều đạo cũng không có nghĩa là thiên phú cao.”
“Ồ.” Diệp Kiều nghe được nghĩa trào phúng trong từng câu nói của nàng ta. Nàng kiềm chế ham muốn muốn đấm nàng ta thêm một đấm nữa, giọng nói nhàn nhạt như thường ngày: “Không ngờ trong mắt mi, ta lại là một người chăm chỉ cơ đấy.”
Nghe mà “xúc động”!
“Tránh ra, tránh ra, đừng chắn đường!” Sở Hành Chi ngứa mắt Vân Thước đã lâu nên trực tiếp lao đến, đâm mạnh vào nàng ta.
Một kiếm tu không cần quá nhiều lực cũng dễ dàng hất một phù tu sang một bên.
Vân Thước lảo đảo, suýt bị Sở Hành Chi hất bay. May mà có Tô Trạc nhanh tay lẹ mặt túm lại.
Thiếu nữ thay đổi sắc mặt vài lần, cuối cùng không nói gì.
Người của Vấn Kiếm Tông, nàng không thể đắc tội. Nếu không, sư huynh Thanh Hàn sẽ mất thiện cảm với nàng.
Tô Trạc mím môi, an ủi: “Đừng so đo với bọn họ. Kiếm tu xưa nay luôn vô lễ như thế.”
“Mi nói ai vô lễ?” Mộc Trọng Hi quay đầu nhìn hắn, cười lạnh.
Thiếu niên chạm tay vào Triều Tịch đang giắt bên hông: “Hay là hai ta đánh một trận để ta chiêm ngưỡng cung cách giao thủ lễ phép của Nguyệt Thanh Tông bọn mi?”
Mặt Tô Trạc biến sắc trong nháy mắt.
Nếu là Trường Minh Tông của ngày xưa, bọn họ sẽ không dám động thủ, vì động thủ sẽ bị trừ điểm.
Nhưng hiện tại thì khác, Trường Minh Tông đã an ổn ở vị trí hạng nhất của phần thi đấu tổ đội, dù có bị trừ điểm cũng không đáng kể. Lúc này nếu làm căng sẽ khiến Mộc Trọng Hi nóng máu động thủ, khi ấy ai cũng đẹp mặt.
Thấy Tô Trạc im lặng không nói gì thêm, Vân Thước cảm thấy uất ức. Quả nhiên phù tu không có ai đáng tin.
Nếu như Tống Hàn Thanh ra mặt nói giúp nàng, Mộc Trọng Hi đã không dám kiêu ngạo như vậy.
Đôi mắt rươm rớm lệ của nàng rũ xuống, bàn tay âm thầm siết lại, thâm tâm cố an ủi chính mình.
Trận đấu thứ năm này, nàng phải cho bọn họ biết mặt!
“Huynh thấy sư muội của Nguyệt Thanh Tông có vẻ uất hận chúng ta.” Tiết Dư rũ mắt suy tư. Hắn sinh ra từ thế gia đại tộc, mắt nhìn người khá chuẩn.
Ban đầu Vân Thước chỉ đơn giản là thấy không cam lòng khi bị Diệp Kiều vượt mặt. Nhưng càng về sau, tâm tính nàng ta càng vặn vẹo.
Đến Diệp Kiều cũng cảm thấy cốt truyện đã trật đường ray, rẽ sang phương hướng xa xôi nào đó.
Đầu tiên, sau khi bị cướp mất hạng nhất, Diệp Thanh Hàn càng chăm chỉ tu luyện, trong lòng chỉ có chính đạo, bít cửa tình nữ nhi.
Tiếp theo, các sư huynh của nàng ai cũng trở nên bất bình thường, và ao cá của Vân Thước bị hụt mất bốn con.
“Dạo này nàng ta bị ấm đầu à?” Diệp Kiều nhẹ nhàng tặc lưỡi một cái: “Muội cứ thấy nàng ta sao sao ấy.”
Trước kia Vân Thước không dám ngông cuồng khiêu khích nàng.
Trong lúc tám nhảm, các sư huynh khác đã đuổi kịp nàng. Dù sao thì chạy cũng là hoạt động thường ngày của họ. Chỉ cần vận dụng Đạp Thanh Phong đã dễ dàng kéo dài khoảng cách với những người khác. Năm người vừa chạy vừa bàn chuyện.
“Vào phần thi đấu cá nhân thì nhớ cẩn thận nàng ta.” Tiết Dư dặn dò: “Con nhỏ Vân Thước kia, mọi người có thấy khí vận của nàng ta tốt một cách bất thường không?”
Mộc Trọng Hi: “Có chứ! Nhưng mấy tông môn khác cũng cay chúng ta như thế mà. Sao chỉ cẩn thận mỗi nàng ta?” Một Vân Thước có xá gì, đệ tử chân truyền ghét bọn họ nhiều lắm.
Tiết Dư kiềm chế một phần biểu cảm trên mặt: “Không giống.” Đệ tử của năm đại tông môn dù có đùa nghịch, gây chuyện với nhau thế nào cũng sẽ không thù ghét đến mức bán đứng nhau. Nhưng hắn có cảm giác cô ả Vân Thước kia là một biến số khó chơi.
Tiết Dư mở miệng tính nói thêm gì đó thì thấy Mộc Trọng Hi cà rỡn chạy lại chọc phá Sở Hành Chi.
Tiết Dư cạn lời: “Cái thằng ngốc này có nghe lọt tai lời huynh nói không vậy?”
“Khó nói lắm.” Diệp Kiều đưa tay che tầm mắt, cảm thán: “Con cừu trắng Mộc Trọng Hi này thế mà lại sinh ra ở hoàng cung.”
Nếu không phải Mộc Trọng Hi tự khai, có chết nàng cũng không tưởng tượng được hắn có thân phận hoàng tử.
“Uầy, có khi ở hoàng cung, hắn cũng sống vô tri như thế.” Minh Huyền chạy phía sau bật cười.
Có thể nhìn ra được, lúc nhỏ ở hoàng cung, Mộc Trọng Hi chưa từng nếm trải lòng người hiểm ác.
“Rốt cuộc khi nào muội mới lên Kim Đan?” Chu Hành Vân chạy theo sau, phiền muộn: “Sắp hết thời gian rồi, tiểu sư muội.”
“Muốn đột phá, phải tranh thủ trước khi bắt đầu thi đấu bí cảnh cuối cùng.” Minh Huyền bổ sung. Tham khảo mức độ lôi kiếp đánh ba ngày ba đêm của Diệp Thanh Hàn, số phận Diệp Kiều chắc chắn không khá hơn. Nếu xui xẻo đột phá trong bí cảnh, thì không còn gì diễn tả ngoài câu “đen như chó“.
Diệp Kiều nhún vai. Chuyện này nàng hiểu nhưng nàng đâu thể khống chế được thời gian đột phá.
Khi năm người chạy đến đích, các đệ tử chân truyền khác vẫn còn tăng tốc chạy ở phía sau. Thế là bọn họ được chiêm ngưỡng cảnh tượng chật vật của đám người kia. Mộc Trọng Hi lấy Đá Lưu Ảnh ra ghi lại: “Nào nào nào, nhấn mở để xem hình ảnh các đệ tử chân truyền chạy bộ nào. Để hôm nào đem đi đấu giá, giá khởi điểm cũng phải một trăm linh thạch.”
“???” Mi có còn là người không?
Sở Hành Chi vươn tay muốn cướp. Mộc Trọng Hi nhanh nhẹn ném cho Diệp Kiều. Diệp Kiều bắt được đá liền chạy, các đệ tử khác thấy thế cũng vội đuổi theo. Trong khi chạy, cả bọn còn nghe thấy tiếng ai đó nói bằng giọng gợi đòn: “Chạy nào chạy nào. Mọi người chậm rãi chạy nha. Một đám đệ tử chân truyền tay trong tay, tình thương mến thương chạy cùng nhau.”
Mẹ nó!
...
Sau một đêm chạy bộ, cả bọn dù đã quay lại phòng nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh áo, mắt mở thao láo không ngủ được. Thế là năm người tụm lại bàn bạc chuyện bí cảnh thứ năm và phần thi đấu cá nhân.
Tiết Dư ngồi trên ghế, thuận tay cầm bản đồ ra vẽ vẽ tô tô, đánh dấu, ghi chú từng loại và quy tắc của hạng mục thi đấu cá nhân.
“Phần thi đấu cá nhân chia làm bốn nhóm: Khí tu, đan tu, phù tu, kiếm tu. Muội tính thi nhóm nào?”
Diệp Kiều tam tu nhưng theo quy tắc chỉ có thể tham gia thi đấu một nhóm thi.
Nếu được, Tiết Dư rất muốn sư muội cùng mình tham gia thi đấu nhóm đan tu. Một mình hắn đấu cùng đám đệ tử của Bích Thủy Tông thì chán lắm.
Diệp Kiều vẫn luôn chấp niệm với nghề tay phải của mình: “Muội là kiếm tu!”
Đùa à, ai mà không có giấc mộng tay cầm trường kiếm tung hoành thiên nhai?!
Mộc Trọng Hi vỗ tay: “Tốt lắm. Nếu đã thế, thành tích của tông môn chúng ta dựa cả vào muội! Sư muội cố lên, Hầm Kiếm đang chờ muội. Còn huynh thì không vào đâu, miễn cho mấy thanh linh kiếm kia cấu xé nhau tranh giành huynh.”
Chu Hành Vân và Mộc Trọng Hi đã có kiếm bản mạng của mình. Bọn họ có vào Hầm Kiếm hay không cũng không sao cả.
Nên nhớ, linh kiếm rất thích kiếm tu có kiếm cốt trời dinh. Nếu Mộc Trọng Hi và Diệp Thanh Hàn cùng tiến vào Hầm Kiếm, những kiếm tu khác chỉ có nước bị linh kiếm ghét bỏ.
Diệp Kiều phẩy tay, lười biếng nằm sải lai: “Thi đấu và chuyện có vào được Hầm Kiếm hay không là hai chuyện khác nhau.”
Phải đột phá Kim Đan mới có tư cách suy xét khả năng có vào được mười hạng đầu bảng hay không. Đến cả Minh Huyền với thiên phú phù đạo rất cao cũng phải chững lại ở Trúc Cơ hồi lâu.
“Còn một bí cảnh nữa.” Minh Huyền an ủi nàng: “Không gấp.”
Diệp Kiều chỉ thiếu một cơ hội đột phá.
“Nhưng mà, bí cảnh thứ năm rất kỳ lạ.” Tiết Dư cúi đầu lập kế hoạch. Khi hắn giương mắt nhìn lên thì thấy bốn người tò mò chụm đầu lại. Hắn bất đắc dĩ: “Muốn xem à?”
“Muốn!” Bốn người gật đầu, trông mong nhìn hắn.
“Được.” Tiết Dư trải bản đồ ra: “Trận thứ năm là Bí cảnh U Linh. Đây là một bí cảnh kỳ lạ, bên trong có rất nhiều cơ duyên nhưng nó có tên này cũng vì sự kỳ quái của nó. Các bí cảnh khác thường hơn một trăm năm hoặc mấy chục năm sẽ mở cổng một lần. Mà bí cảnh này thì mở thường xuyên.”
Bởi vì số lần mở cổng quá nhiều và lúc nào cũng xuất thần nhập quỷ nên các tu sĩ mới đặt tên này cho nó.
Vốn dĩ bọn họ sẽ không vào bí cảnh thứ năm nhanh như thế. Bọn họ sẽ có một khoảng trống thời gian đủ để dẫn Diệp Kiều ra ngoài rèn luyện, tìm kiếm cơ hội đột phá Kim Đan. Nào ngờ bí cảnh này lại xuất hiện, thế là đệ tử năm đại tông môn bất đắc dĩ phải thi đấu ngay lúc này.
“Chỉ số nguy hiểm rất cao. Nhiều tu sĩ đã bỏ mạng ở bí cảnh này, mọi người có suy nghĩ gì không?” Hắn hỏi.
Diệp Kiều trầm mặc vài giây: “Thần kỳ nha!”
Bí cảnh biết di động.
Minh Huyền cẩn thận dò hỏi: “Có quỷ?”
“Quỷ gì mà quỷ” Mộc Trọng Hi kỳ thị: “Sao gan huynh bé thế? Chỉ là bí cảnh thôi mà! Hơn nữa chúng ta bây giờ là hạng nhất. Trận thứ năm có đứng chót hay áp chót thì chung cuộc vẫn đứng nhất!”
Suy cho cùng, săn giết yêu thú vẫn là nhiệm vụ chính trong bí cảnh, các ân oán cá nhân cũng phải nhường bước sang một bên. Trận thứ năm này, dù Trường Minh Tông đứng thứ mấy, thứ hạng chung cuộc cũng không thay đổi. Thế nên trận này thắng hay thua không quan trọng.
“Trận thứ năm, chúng ta tham gia vui là chính.” Tiết Dư gõ gõ mặt bàn.
Sau đó hắn ngẩng đầu, môi mỉm cười: “Trong tình huống Trường Minh Tông chúng ta nắm chắc hạng nhất, mọi người có tin Diệp Kiều sẽ là người nổi tiếng được các đệ tử chân truyền khác săn đón không?”
Diệp Kiều vốn đang uể oải chống cằm, nghe thế lập tức có tinh thần: “Huynh đã nói thế thì muội không ngại chơi hết mình!”
Tuy các trận trước nàng dùng nhiều chiêu trò và dẫn theo người đánh lén nhưng từ đầu chí cuối, Diệp Kiều vẫn luôn nhắm vào thứ hạng, không dám làm càn.
Nhưng hiện tại, thời thế đã khác. Đời đã tạo cơ hội chơi thì việc gì lại không quẩy hết mình.
...
Chạy xong, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Hôm sau phải ngồi tàu bay bay đến bí cảnh. Các đệ tử chân truyền chịu đựng cơn đau nhức khắp người, thức xuyên đêm bàn bạc kế sách cho trận cuối.
Trong viện Vấn Kiếm Tông, ngọn đèn dầu thắp sáng cả căn phòng.
Năm người ngồi quanh một cái bàn.
Chúc Ưu nói nhỏ: “Trận tiếp theo sẽ là bí cảnh U Linh. Bí cảnh này rất quỷ dị. Tình hình cụ thể thì mai bàn sau, bây giờ nói sơ về tình hình các tông môn. Với Trường Minh Tông, chúng ta sẽ bày tỏ thiện ý, cố gắng lôi kéo Diệp Kiều nhập bọn. Mọi người hiểu chưa?”
“Tại sao?” Sở Hành Chi hất cằm, vẻ mặt khinh khỉnh: “Chúng ta phải xử đẹp nhỏ Diệp Kiều kia. Trận thứ năm này phải cho nàng ta biết trong năm đại tông môn này, ai là trùm sò!”
Lúc nãy bị hai kiếm tu Trường Minh Tông thay phiên cà khịa, Sở Hành Chi không nuốt trôi cục tức này.
Hợp tác với Trường Minh Tông? Có cái khỉ khô!
“Nhưng bây giờ thứ hạng Trường Minh Tông đã ổn định, dù huynh loại nàng ta cũng không có gì thay đổi.” Trận thứ tư còn cơ hội giãy giụa loại trừ Diệp Kiều. Nhưng xui thay, sự đã định, hiện tại hết đường lật ngược thế cờ.
“Với lại, đã qua bốn trận rồi đó, nhị sư huynh.” Chúc Ưu thở dài: “Huynh vẫn chưa nhận ra hiện thực sao?”
Thời thế đổi thay, Diệp Kiều đã không còn là đối tượng bị toàn thể tông môn đuổi đánh nữa. Dù nàng ấy bị loại cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thành tích của Trường Minh Tông. Với ba trận hạng nhất, Trường Minh Tông đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Bốn tông môn còn lại phải giành được thành tích tốt trong lượt cuối này để thành tích tổng kết đẹp hơn một chút.
Sở Hành Chi mở to mắt: “Hiện thực gì?”
“Vẫn chưa hiểu sao?” Diệp Thanh Hàn đỡ trán, đau đầu vì sự ngok nghek của sư đệ.
Hắn giương mắt, mím môi, miệng nhả từ chữ: “Hiện thực chính là người có được Diệp Kiều sẽ đứng nhất trận này!”
Sắp nhỏ của năm đại tông môn một khi sáp lại là ồn ào, huyên náo vô cùng.
Hiếm khi Tiết Dư chịu khó chạy bộ. Diệp Kiều chạy bằng cách dẫm lên vai người khác và thuận lợi đuổi kịp tam sư huynh ở đằng trước. Hai người cùng chạy với nhau. Còn ba người còn lại thì chạy ở đằng sau.
“Con bé đệ tử Nguyệt Thanh Tông.” Tiết Dư nhìn các đệ tử bị bỏ lại ở sau, vừa thở vừa nói: “Được thả ra rồi.”
Lúc đầu Diệp Kiều không chú ý đến những người khác. Bây giờ nghe Tiết Dư nói thế thì quay đầu nhìn phía sau một cái, rồi nàng từ tốn nói: “Hai ngày nữa bí cảnh cuối cùng sẽ mở, nên được thả ra ấy mà.”
Nàng hiểu Vân Ngân, cũng biết rằng lão ta nhiều lắm là làm bộ làm tịch nhốt tượng trưng vậy thôi. Vân Thước là linh căn cực phẩm mà lão trông trời trông trăng mới có được, dễ gì mà mạnh tay trừng phạt.
Phạm vi sau núi vốn không lớn, hôm nay lại có một đám đệ tử chân truyền chạy bộ nên bọn họ dễ dàng chạm mặt nhau.
Khi vô tình nhìn thấy Vân Thước, nàng còn tưởng sau khi bị dạy dỗ một trận, nàng ta sẽ không chủ động bắt chuyện với nàng. Không ngờ nàng ta lại mở miệng lên tiếng trước.
Vân Thước mím môi, khi hai người thoáng chạm mặt nhau, nàng nói nhỏ: “Nhị sư tỷ, tỷ sống ở giới tu chân cũng đã lâu, thế có từng nghe câu “Trời đãi kẻ cần cù” chưa?”
Lại là tiếng “nhị sư tỷ” buồn nôn. Diệp Kiều nghiêng đầu, khi Vân Thước sắp chạy qua, tay nàng nắm thành quyền đột ngột vung đến đấm vào mặt nàng ta.
Vân Thước không ngờ mới nói một câu mà nàng đã động thủ, người chỉ kịp phản ứng lùi lại sau. Cú đấm sượt qua tai, để lại một vệt đỏ nóng rát trên da.
“Rốt cuộc mi muốn gì?” Tiết Dư dừng chân, giọng nói lạnh xuống.
Vân Thước hít sâu một hơi, nhanh chóng nói hết những lời chưa nói xong: “Nhưng thực tế, Thiên Đạo sẽ không đãi kẻ cần cù. Thiên Đạo chỉ thiên vị thiên tài thôi.”
Vân Thước không muốn thừa nhận, một Diệp Kiều trước kia không bằng nàng nay lại có thể nổi bậc hơn nàng: “Cho nên, dù tỷ có tu nhiều đạo cũng không có nghĩa là thiên phú cao.”
“Ồ.” Diệp Kiều nghe được nghĩa trào phúng trong từng câu nói của nàng ta. Nàng kiềm chế ham muốn muốn đấm nàng ta thêm một đấm nữa, giọng nói nhàn nhạt như thường ngày: “Không ngờ trong mắt mi, ta lại là một người chăm chỉ cơ đấy.”
Nghe mà “xúc động”!
“Tránh ra, tránh ra, đừng chắn đường!” Sở Hành Chi ngứa mắt Vân Thước đã lâu nên trực tiếp lao đến, đâm mạnh vào nàng ta.
Một kiếm tu không cần quá nhiều lực cũng dễ dàng hất một phù tu sang một bên.
Vân Thước lảo đảo, suýt bị Sở Hành Chi hất bay. May mà có Tô Trạc nhanh tay lẹ mặt túm lại.
Thiếu nữ thay đổi sắc mặt vài lần, cuối cùng không nói gì.
Người của Vấn Kiếm Tông, nàng không thể đắc tội. Nếu không, sư huynh Thanh Hàn sẽ mất thiện cảm với nàng.
Tô Trạc mím môi, an ủi: “Đừng so đo với bọn họ. Kiếm tu xưa nay luôn vô lễ như thế.”
“Mi nói ai vô lễ?” Mộc Trọng Hi quay đầu nhìn hắn, cười lạnh.
Thiếu niên chạm tay vào Triều Tịch đang giắt bên hông: “Hay là hai ta đánh một trận để ta chiêm ngưỡng cung cách giao thủ lễ phép của Nguyệt Thanh Tông bọn mi?”
Mặt Tô Trạc biến sắc trong nháy mắt.
Nếu là Trường Minh Tông của ngày xưa, bọn họ sẽ không dám động thủ, vì động thủ sẽ bị trừ điểm.
Nhưng hiện tại thì khác, Trường Minh Tông đã an ổn ở vị trí hạng nhất của phần thi đấu tổ đội, dù có bị trừ điểm cũng không đáng kể. Lúc này nếu làm căng sẽ khiến Mộc Trọng Hi nóng máu động thủ, khi ấy ai cũng đẹp mặt.
Thấy Tô Trạc im lặng không nói gì thêm, Vân Thước cảm thấy uất ức. Quả nhiên phù tu không có ai đáng tin.
Nếu như Tống Hàn Thanh ra mặt nói giúp nàng, Mộc Trọng Hi đã không dám kiêu ngạo như vậy.
Đôi mắt rươm rớm lệ của nàng rũ xuống, bàn tay âm thầm siết lại, thâm tâm cố an ủi chính mình.
Trận đấu thứ năm này, nàng phải cho bọn họ biết mặt!
“Huynh thấy sư muội của Nguyệt Thanh Tông có vẻ uất hận chúng ta.” Tiết Dư rũ mắt suy tư. Hắn sinh ra từ thế gia đại tộc, mắt nhìn người khá chuẩn.
Ban đầu Vân Thước chỉ đơn giản là thấy không cam lòng khi bị Diệp Kiều vượt mặt. Nhưng càng về sau, tâm tính nàng ta càng vặn vẹo.
Đến Diệp Kiều cũng cảm thấy cốt truyện đã trật đường ray, rẽ sang phương hướng xa xôi nào đó.
Đầu tiên, sau khi bị cướp mất hạng nhất, Diệp Thanh Hàn càng chăm chỉ tu luyện, trong lòng chỉ có chính đạo, bít cửa tình nữ nhi.
Tiếp theo, các sư huynh của nàng ai cũng trở nên bất bình thường, và ao cá của Vân Thước bị hụt mất bốn con.
“Dạo này nàng ta bị ấm đầu à?” Diệp Kiều nhẹ nhàng tặc lưỡi một cái: “Muội cứ thấy nàng ta sao sao ấy.”
Trước kia Vân Thước không dám ngông cuồng khiêu khích nàng.
Trong lúc tám nhảm, các sư huynh khác đã đuổi kịp nàng. Dù sao thì chạy cũng là hoạt động thường ngày của họ. Chỉ cần vận dụng Đạp Thanh Phong đã dễ dàng kéo dài khoảng cách với những người khác. Năm người vừa chạy vừa bàn chuyện.
“Vào phần thi đấu cá nhân thì nhớ cẩn thận nàng ta.” Tiết Dư dặn dò: “Con nhỏ Vân Thước kia, mọi người có thấy khí vận của nàng ta tốt một cách bất thường không?”
Mộc Trọng Hi: “Có chứ! Nhưng mấy tông môn khác cũng cay chúng ta như thế mà. Sao chỉ cẩn thận mỗi nàng ta?” Một Vân Thước có xá gì, đệ tử chân truyền ghét bọn họ nhiều lắm.
Tiết Dư kiềm chế một phần biểu cảm trên mặt: “Không giống.” Đệ tử của năm đại tông môn dù có đùa nghịch, gây chuyện với nhau thế nào cũng sẽ không thù ghét đến mức bán đứng nhau. Nhưng hắn có cảm giác cô ả Vân Thước kia là một biến số khó chơi.
Tiết Dư mở miệng tính nói thêm gì đó thì thấy Mộc Trọng Hi cà rỡn chạy lại chọc phá Sở Hành Chi.
Tiết Dư cạn lời: “Cái thằng ngốc này có nghe lọt tai lời huynh nói không vậy?”
“Khó nói lắm.” Diệp Kiều đưa tay che tầm mắt, cảm thán: “Con cừu trắng Mộc Trọng Hi này thế mà lại sinh ra ở hoàng cung.”
Nếu không phải Mộc Trọng Hi tự khai, có chết nàng cũng không tưởng tượng được hắn có thân phận hoàng tử.
“Uầy, có khi ở hoàng cung, hắn cũng sống vô tri như thế.” Minh Huyền chạy phía sau bật cười.
Có thể nhìn ra được, lúc nhỏ ở hoàng cung, Mộc Trọng Hi chưa từng nếm trải lòng người hiểm ác.
“Rốt cuộc khi nào muội mới lên Kim Đan?” Chu Hành Vân chạy theo sau, phiền muộn: “Sắp hết thời gian rồi, tiểu sư muội.”
“Muốn đột phá, phải tranh thủ trước khi bắt đầu thi đấu bí cảnh cuối cùng.” Minh Huyền bổ sung. Tham khảo mức độ lôi kiếp đánh ba ngày ba đêm của Diệp Thanh Hàn, số phận Diệp Kiều chắc chắn không khá hơn. Nếu xui xẻo đột phá trong bí cảnh, thì không còn gì diễn tả ngoài câu “đen như chó“.
Diệp Kiều nhún vai. Chuyện này nàng hiểu nhưng nàng đâu thể khống chế được thời gian đột phá.
Khi năm người chạy đến đích, các đệ tử chân truyền khác vẫn còn tăng tốc chạy ở phía sau. Thế là bọn họ được chiêm ngưỡng cảnh tượng chật vật của đám người kia. Mộc Trọng Hi lấy Đá Lưu Ảnh ra ghi lại: “Nào nào nào, nhấn mở để xem hình ảnh các đệ tử chân truyền chạy bộ nào. Để hôm nào đem đi đấu giá, giá khởi điểm cũng phải một trăm linh thạch.”
“???” Mi có còn là người không?
Sở Hành Chi vươn tay muốn cướp. Mộc Trọng Hi nhanh nhẹn ném cho Diệp Kiều. Diệp Kiều bắt được đá liền chạy, các đệ tử khác thấy thế cũng vội đuổi theo. Trong khi chạy, cả bọn còn nghe thấy tiếng ai đó nói bằng giọng gợi đòn: “Chạy nào chạy nào. Mọi người chậm rãi chạy nha. Một đám đệ tử chân truyền tay trong tay, tình thương mến thương chạy cùng nhau.”
Mẹ nó!
...
Sau một đêm chạy bộ, cả bọn dù đã quay lại phòng nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh áo, mắt mở thao láo không ngủ được. Thế là năm người tụm lại bàn bạc chuyện bí cảnh thứ năm và phần thi đấu cá nhân.
Tiết Dư ngồi trên ghế, thuận tay cầm bản đồ ra vẽ vẽ tô tô, đánh dấu, ghi chú từng loại và quy tắc của hạng mục thi đấu cá nhân.
“Phần thi đấu cá nhân chia làm bốn nhóm: Khí tu, đan tu, phù tu, kiếm tu. Muội tính thi nhóm nào?”
Diệp Kiều tam tu nhưng theo quy tắc chỉ có thể tham gia thi đấu một nhóm thi.
Nếu được, Tiết Dư rất muốn sư muội cùng mình tham gia thi đấu nhóm đan tu. Một mình hắn đấu cùng đám đệ tử của Bích Thủy Tông thì chán lắm.
Diệp Kiều vẫn luôn chấp niệm với nghề tay phải của mình: “Muội là kiếm tu!”
Đùa à, ai mà không có giấc mộng tay cầm trường kiếm tung hoành thiên nhai?!
Mộc Trọng Hi vỗ tay: “Tốt lắm. Nếu đã thế, thành tích của tông môn chúng ta dựa cả vào muội! Sư muội cố lên, Hầm Kiếm đang chờ muội. Còn huynh thì không vào đâu, miễn cho mấy thanh linh kiếm kia cấu xé nhau tranh giành huynh.”
Chu Hành Vân và Mộc Trọng Hi đã có kiếm bản mạng của mình. Bọn họ có vào Hầm Kiếm hay không cũng không sao cả.
Nên nhớ, linh kiếm rất thích kiếm tu có kiếm cốt trời dinh. Nếu Mộc Trọng Hi và Diệp Thanh Hàn cùng tiến vào Hầm Kiếm, những kiếm tu khác chỉ có nước bị linh kiếm ghét bỏ.
Diệp Kiều phẩy tay, lười biếng nằm sải lai: “Thi đấu và chuyện có vào được Hầm Kiếm hay không là hai chuyện khác nhau.”
Phải đột phá Kim Đan mới có tư cách suy xét khả năng có vào được mười hạng đầu bảng hay không. Đến cả Minh Huyền với thiên phú phù đạo rất cao cũng phải chững lại ở Trúc Cơ hồi lâu.
“Còn một bí cảnh nữa.” Minh Huyền an ủi nàng: “Không gấp.”
Diệp Kiều chỉ thiếu một cơ hội đột phá.
“Nhưng mà, bí cảnh thứ năm rất kỳ lạ.” Tiết Dư cúi đầu lập kế hoạch. Khi hắn giương mắt nhìn lên thì thấy bốn người tò mò chụm đầu lại. Hắn bất đắc dĩ: “Muốn xem à?”
“Muốn!” Bốn người gật đầu, trông mong nhìn hắn.
“Được.” Tiết Dư trải bản đồ ra: “Trận thứ năm là Bí cảnh U Linh. Đây là một bí cảnh kỳ lạ, bên trong có rất nhiều cơ duyên nhưng nó có tên này cũng vì sự kỳ quái của nó. Các bí cảnh khác thường hơn một trăm năm hoặc mấy chục năm sẽ mở cổng một lần. Mà bí cảnh này thì mở thường xuyên.”
Bởi vì số lần mở cổng quá nhiều và lúc nào cũng xuất thần nhập quỷ nên các tu sĩ mới đặt tên này cho nó.
Vốn dĩ bọn họ sẽ không vào bí cảnh thứ năm nhanh như thế. Bọn họ sẽ có một khoảng trống thời gian đủ để dẫn Diệp Kiều ra ngoài rèn luyện, tìm kiếm cơ hội đột phá Kim Đan. Nào ngờ bí cảnh này lại xuất hiện, thế là đệ tử năm đại tông môn bất đắc dĩ phải thi đấu ngay lúc này.
“Chỉ số nguy hiểm rất cao. Nhiều tu sĩ đã bỏ mạng ở bí cảnh này, mọi người có suy nghĩ gì không?” Hắn hỏi.
Diệp Kiều trầm mặc vài giây: “Thần kỳ nha!”
Bí cảnh biết di động.
Minh Huyền cẩn thận dò hỏi: “Có quỷ?”
“Quỷ gì mà quỷ” Mộc Trọng Hi kỳ thị: “Sao gan huynh bé thế? Chỉ là bí cảnh thôi mà! Hơn nữa chúng ta bây giờ là hạng nhất. Trận thứ năm có đứng chót hay áp chót thì chung cuộc vẫn đứng nhất!”
Suy cho cùng, săn giết yêu thú vẫn là nhiệm vụ chính trong bí cảnh, các ân oán cá nhân cũng phải nhường bước sang một bên. Trận thứ năm này, dù Trường Minh Tông đứng thứ mấy, thứ hạng chung cuộc cũng không thay đổi. Thế nên trận này thắng hay thua không quan trọng.
“Trận thứ năm, chúng ta tham gia vui là chính.” Tiết Dư gõ gõ mặt bàn.
Sau đó hắn ngẩng đầu, môi mỉm cười: “Trong tình huống Trường Minh Tông chúng ta nắm chắc hạng nhất, mọi người có tin Diệp Kiều sẽ là người nổi tiếng được các đệ tử chân truyền khác săn đón không?”
Diệp Kiều vốn đang uể oải chống cằm, nghe thế lập tức có tinh thần: “Huynh đã nói thế thì muội không ngại chơi hết mình!”
Tuy các trận trước nàng dùng nhiều chiêu trò và dẫn theo người đánh lén nhưng từ đầu chí cuối, Diệp Kiều vẫn luôn nhắm vào thứ hạng, không dám làm càn.
Nhưng hiện tại, thời thế đã khác. Đời đã tạo cơ hội chơi thì việc gì lại không quẩy hết mình.
...
Chạy xong, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Hôm sau phải ngồi tàu bay bay đến bí cảnh. Các đệ tử chân truyền chịu đựng cơn đau nhức khắp người, thức xuyên đêm bàn bạc kế sách cho trận cuối.
Trong viện Vấn Kiếm Tông, ngọn đèn dầu thắp sáng cả căn phòng.
Năm người ngồi quanh một cái bàn.
Chúc Ưu nói nhỏ: “Trận tiếp theo sẽ là bí cảnh U Linh. Bí cảnh này rất quỷ dị. Tình hình cụ thể thì mai bàn sau, bây giờ nói sơ về tình hình các tông môn. Với Trường Minh Tông, chúng ta sẽ bày tỏ thiện ý, cố gắng lôi kéo Diệp Kiều nhập bọn. Mọi người hiểu chưa?”
“Tại sao?” Sở Hành Chi hất cằm, vẻ mặt khinh khỉnh: “Chúng ta phải xử đẹp nhỏ Diệp Kiều kia. Trận thứ năm này phải cho nàng ta biết trong năm đại tông môn này, ai là trùm sò!”
Lúc nãy bị hai kiếm tu Trường Minh Tông thay phiên cà khịa, Sở Hành Chi không nuốt trôi cục tức này.
Hợp tác với Trường Minh Tông? Có cái khỉ khô!
“Nhưng bây giờ thứ hạng Trường Minh Tông đã ổn định, dù huynh loại nàng ta cũng không có gì thay đổi.” Trận thứ tư còn cơ hội giãy giụa loại trừ Diệp Kiều. Nhưng xui thay, sự đã định, hiện tại hết đường lật ngược thế cờ.
“Với lại, đã qua bốn trận rồi đó, nhị sư huynh.” Chúc Ưu thở dài: “Huynh vẫn chưa nhận ra hiện thực sao?”
Thời thế đổi thay, Diệp Kiều đã không còn là đối tượng bị toàn thể tông môn đuổi đánh nữa. Dù nàng ấy bị loại cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thành tích của Trường Minh Tông. Với ba trận hạng nhất, Trường Minh Tông đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Bốn tông môn còn lại phải giành được thành tích tốt trong lượt cuối này để thành tích tổng kết đẹp hơn một chút.
Sở Hành Chi mở to mắt: “Hiện thực gì?”
“Vẫn chưa hiểu sao?” Diệp Thanh Hàn đỡ trán, đau đầu vì sự ngok nghek của sư đệ.
Hắn giương mắt, mím môi, miệng nhả từ chữ: “Hiện thực chính là người có được Diệp Kiều sẽ đứng nhất trận này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.