Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
Chương 137: Tốc độ phải nhanh, thần thái phải ngầu!
Công Chủ Bất Hồi Gia
27/04/2024
“Trường Minh Tông! Quấy nhiễu đại hội tông môn!”
Sau khi trận đấu kết thúc, trọng tài vội vàng chạy đến chỗ ở của Vấn Kiếm Tông. Gã tức lắm, chỉ muốn nhanh chóng tố cáo để đám Diệp Kiều bị phạt.
Gã nhìn tông chủ Vấn Kiếm Tông, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng xuống, lạnh lùng lên tiếng: “Xin tông chủ xử phạt nghiêm minh!”
Hắn kể vắn tắt câu chuyện xảy ra. Mùi thúi từ đan dược Diệp Kiều luyện ra khiến cho gần hết đan lô nổ toạc. Tội này cần phải phạt thật nặng!
Tông chủ Vấn Kiếm Tông trầm mặc. Khi nghe đến khúc đầu sỏ là Trường Minh Tông, bỗng nhiên lão thấy chuyện cũng không có gì bất ngờ lắm. Thế nên...
“Là ai làm? Lão chắc chắn sẽ trách phạt các trò ấy thật nặng!”
Một đám thiên tài đan tu nổ đan lô tập thể. Đây chẳng khác là kỳ quan hiếm thấy của giới tu chân.
Trọng tài căm phẫn báo tên: “Diệp Kiều!”
Tông chủ bừng tỉnh: “À, thế thì không có vấn đề gì.”
Hèn chi lão cứ thấy gần đây cuộc sống cứ thiếu thiếu, năm tháng cứ sai sai thế nào. Yên tĩnh đến mức khiến lão bồn chồn trong lòng nhiều chút. Hóa ra là do dạo này con bé Diệp Kiều không bày trò.
Trọng tài nhìn dáng vẻ không bận tâm của lão, gã vẫn bám theo vấn đề, quyết không từ bỏ ý định: “Nhưng hành động của trò ấy chính là làm loạn trật tự sân đấu.”
Tông chủ Vấn Kiếm Tông lướt mắt nhìn thoáng qua, nụ cười thâm ý: “Đừng tưởng bọn lão không biết tám đại gia tộc các ông âm thầm cho phép đám nhóc kia dùng thần thức quấy nhiễu người khác.”
Trong đại hội tông môn, năm đại tông môn và tám đại gia tộc nằm ở thế đối lập nhau. Ai cũng muốn đệ tử, con cháu trong nhà mình thắng cuộc. Tiết Dư là con cháu nhà họ Tiết nhưng hiện tại, trò ấy đang thi đấu cho Trường Minh Tông. Cũng vì thế mà đám đan tu của thế gia mới nhằm vào hắn.
“Mình chơi sao thì người ta chơi lại thế.”
Trọng tài khựng người cứng họng.
...
Ở một diễn biến khác, sau buổi thi đấu đan tu kết thúc, đám người Trường Minh Tông quay về sân.
Diệp Kiều đột nhiên chận đầu Minh Huyền xuống đất. Hai người vừa luận bàn vài đường cơ bản về phù chú, sau đó nàng thắng cuộc đè đầu hắn xuống.
Minh Huyền trợn mắt, phun một ít đất dính trong miệng ra: “Phụt phụt phụt! Ai chơi đánh mặt hả?!”
Diệp Kiều thấy sư huynh có phản ứng lớn như thế, mở miệng cạnh khóe: “Làm như huynh chưa từng thấy muội bị trưởng lão Đoạn đè đầu đánh như chóa. Huynh chỉ mới bị chận đầu xuống đất thôi.”
Khi nàng và Mộc Trọng Hi thay phiên nhau ăn hành, Minh Huyền còn đứng kế bên cười sung sướng vô cùng.
“Muội bị đè đánh là chuyện bình thường.” Minh Huyền bò dậy, tay mở quạt xếp phe phẩy, cằm hất nhẹ lên: “Nhưng một người phong lưu phóng khoáng như huynh không xứng bị thế!”
Nhìn khuôn mặt điển trai, phong lưu này đi! Trông có xứng đáng bị đè đầu đánh không?
Diệp Kiều trừng mắt nhìn hắn một cái rồi quay đầu sang chỗ khác. Mấy hôm nay nàng đang rầu vô cùng. Gần đây thần may mắn đột nhiên hiển linh khiến nàng thấy không quen.
“Muội không tìm được tu sĩ nào có thể lấy le với người ta. Toàn rút thăm trúng đối thủ là tu sĩ Trúc Cơ.”
Cho nên chỉ có thể kiếm chuyện với Minh Huyền cho hả giận.
Căn của nàng làm sao vậy? Lúc cần không có, lúc không cần thì buff tận trời xanh? Chẳng lẽ muốn một con sâu lười như nàng đi theo phong cách chị ong nâu chăm chỉ, thăng hạng từng bậc một?
Phải làm thật vậy luôn sao? Sao không ai chủ động nhận thua mà cứ nhào vào chiến đấu thế? Sao không ai nhận ra thực lực của nàng cũng thuộc hàng siêu mạnh?
Mộc Trọng Hi chống cằm, tỏ vẻ đồng tình giả trân: “Hiện tại, đánh giá của người bên ngoài với muội là, thực lực không rõ nhưng mưu mô rất nhiều. Muội phải thay đổi ấn tượng của bọn họ mới được.”
Diệp Kiều sốc lại tinh thần. Thứ hạng của nàng quá thấp, nếu không ai tự đầu hàng thì nàng chỉ còn cách đánh từng trận một để thăng hạng.
Thánh thần thiên địa ơi, đánh thế này thì phải đánh đến ngày tháng năm nào mới xong?
Không ai chủ động nhận thua, mà nàng muốn vào được vòng trong thì chỉ còn cách thi đấu quên ăn quên ngủ.
“Sớm biết như thế, khi xưa đã không chờ nước đến chân mới nhảy.”
Hình như tất cả mọi người đều cảm thấy nàng rất yếu nên khi bốc trúng đối thủ là nàng, ai cũng cảm thấy hưng phấn.
Diệp Kiều suy sụp vung mấy lá bùa đánh bay đối thủ. Nàng trang bị hàng rất nhiều, những đối thủ có tu vi dưới đỉnh kỳ Trúc Cơ không đáng để nàng lãng phí thời gian.
Các trưởng lão luôn chú ý đến động tĩnh của Diệp Kiều cũng xôn xao.
“Thứ hạng của Diệp Kiều thay đổi.”
“Con bé này đang làm cái khỉ gì vậy?”
Lúc trước vẫn luôn nằm ở thứ hạng dưới một ngàn, hiện tại xếp hạng trên tám trăm. Với tốc độ như rùa bò thế này, khi nào con bé mới theo kịp các đệ tử chân truyền khác?
Một tu sĩ tiến hành phân tích tình huống của Diệp Kiều:
“Mị đã quan sát Diệp Kiều mấy trận rồi. Về cơ bản, nàng ta đều dùng bùa giải quyết đối thủ. Phù tu đúng là bá đạo. Nhưng cái này không quan trọng, điều quan trọng là nàng ta khá yếu khoảng thực chiến. Một tu sĩ Kim Đan như nàng ta hiển nhiên dễ dàng đè ép một tu sĩ Luyện Khí.”
Fan Diệp Kiều sốt ruột phản bác: “Cho nên, Kiều Chơi Ngông nhà mị khi nào mới bốc được đối thủ Kim Đan đây?”
Khí vận của Diệp Kiều, nói hên thì đúng là hên thật. Từ đầu trận đến giờ chưa gặp phải đối thủ đáng gờm nào. Nhưng nói là xui thì cũng đúng là xui. Bởi vì không gặp được đối thủ nào mạnh nên ai cũng nghĩ nàng dễ ăn và đòi khiêu chiến nàng.
“Ai nói Diệp Kiều xui xẻo? Rút trúng đối thủ là Luyện Khí, Trúc Cơ như thế, mị cũng muốn được xui xẻo như nàng ta.”
Thật ra không phải không có người may mắn rút trúng đối thủ yếu, nhưng Diệp Kiều là người nổi tiếng, nên mọi ánh mắt đều đổ vào phía nàng.
Ai cũng chờ mong nhìn thấy công thần giúp Trường Minh Tông giành hạng nhất thi đấu thế nào, cuối cùng đối thủ của nàng đều là Luyện Khí và Trúc Cơ.
Diệp Kiều cũng đau khổ vì vận may không đúng thời này.
Phần lớn cao thủ đều nằm ở những thứ hạng trên cao, chỉ có nàng còn nằm bên dưới kiếm từng điểm lẻ để thăng hạng. Mà đám đối thủ Trúc Cơ cứng đầu y hệt đan tu. Bọn họ quyết không chịu thua, muốn nhìn thấy bản lĩnh đệ tử chân truyền trong truyền thuyết như thế nào.
Nàng nằm lăn ra đất, chán nản kể lể với đại sư huynh Chu Hành Vân: “Muội có phế thế nào cũng không phế đến mức khiến đám tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ đòi khiêu chiến chứ...”
Hai người ủ rũ, chán chường. Oán khí tỏa ra còn mạnh hơn cả lệ quỷ.
Diệp Kiều may mắn quá mức, Chu Hành Vân lại xui xẻo quá đà. Đối thủ hắn gặp được đều có tu vi Kim Đan. Cũng may những người đó thức thời, đầu hàng rất quả quyết.
Trên diễn đàn có rất nhiều bài thảo luận về Diệp Kiều.
“Nghe nói mấy hôm nay Trường Minh Tông tập trung huấn luyện Diệp Kiều. Bỏ qua vấn đề cảnh giới, lúc đánh nhau có phải Mộc Trọng Hi nhường nàng ta không?”
Mộc Trọng Hi chửi đậu xanh trong lòng nhiều chút.
Nhường cái khỉ! Hắn muốn nhường cũng không nhường được!
Người huấn luyện Diệp Kiều nào phải hắn, mà là đại sư huynh! Chu Hành Vân huấn luyện sư muội rất ác liệt. Dưới các đòn tấn công hiểm hóc của đại sư huynh, tốc độ trưởng thành của Diệp Kiều nhanh như tên bắn.
“Không được rồi Diệp Kiều, muội mau rút trúng cao thủ nào đó đi. Huynh không muốn thấy đám ngốc đó lảm nhảm nữa. Lời mấy người đó nói chẳng khác nào sỉ nhục trí thông minh của huynh!”
Mộc Trọng Hi đau khổ ôm mặt.
Diệp Kiều: “Thời tới cản không kịp.”
Chu Hành Vân thở nhẹ một câu: “Cứ thế này, muội thật sự phải không ăn không ngủ, điên cuồng thi đấu mới vào được vòng trong.”
Tiết Dư đột nhiên nảy ra suy nghĩ gì đó, tay vỗ mạnh xuống bàn: “Để sư huynh bốc thăm cho muội. Huynh ấy là chúa xui xẻo.”
Có lý!
Bốn sư đệ, sư muội nhìn hắn với ánh mắt trao trọn niềm tin và hy vọng xui xẻo. Chu Hành Vân cạn lời. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đồng ý giúp đỡ.
Số 190, thứ hạng không cao không thấp, có thể vào được hạng cao hơn hai trăm, người này có lẽ là tu sĩ Kim Đan.
Mọi người phấn chấn tinh thần.
“Bốc trúng cao thủ rồi!!!!”
Mộc Trọng Hi: “Hú hú hú, mai đi thăm dò thực lực đối phương.”
“Để ai thăm dò?” Minh Huyền chớp mắt.
Hắn vừa dứt lời, những người khác lâm vào trầm mặc.
Bây giờ ai cũng bận rộn kiếm điểm thăng hạng. Rất nhanh sau đó, Diệp Kiều nhớ đến tiểu sư thúc Tạ Sơ Tuyết thích hóng hớt sống cùng sân.
Tiểu sư thúc của nàng, cả ngày rảnh rỗi không có chuyện làm. Nếu không có một khuôn mặt đẹp trai sáng láng, hắn thật sự giống một gã trai vô công rỗi nghề, chỉ biết ăn bám cha mẹ già.
Thật ra, vẫn còn những sự lựa chọn khác. Nhưng Tần Phạn Phạn và trưởng lão Triệu không làm được. Bảo tông chủ và trưởng lão lén lút dò la tin tức của tu sĩ khác, Trường Minh Tông bọn họ không ai làm được, ngoại trừ Tạ Sơ Tuyết.
...
Tốc độ dò hỏi tin tức của Tạ Sơ Tuyết rất nhanh. Đến tối, Diệp Kiều đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Nàng đang định mở cửa thì bị hắn làm giật mình.
“Tèng téng teng.” Tạ Sơ Tuyết đột nhiên đâm đầu qua cánh cửa, mặt dí sát vào nàng, cười tủm tỉm: “Đến báo tin cho các trò đây. Đối thủ tiếp theo tên Tống Cang, tu vi sơ kỳ Kim Đan.”
Nghe đối thủ là Kim Đan, bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Giữa Kim Đan và Kim Đan vẫn chênh lệch thực lực rất lớn, nhất là khi xét về linh căn. Ngay cả Mộc Trọng Hi, nếu cùng cảnh giới với Diệp Kiều, cũng không đánh lại nàng, huống hồ là một tu sĩ Kim Đan bình thường.
Bọn họ không lo lắng lắm. Bọn họ không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đối thủ quá yếu.
“Còn nữa.” Giọng nói Tạ Sơ Tuyết trở nên nghiêm túc: “Thành Phong Tông cầm theo Bảo vật trấn tông, nếu các trận sau các trò đụng mặt người Thành Phong Tông thì phải cẩn thận.”
Diệp Kiều chọt chọt vào người Tạ Sơ Tuyết đang kẹt trên cửa. Nàng cảm thấy hắn là một sinh vật thần kỳ, luôn xuất hiện ở những nơi chẳng ai lường được.
“Bảo vật trấn tông của Thành Phong Tông là gì?”
Tạ Sơ Tuyết: “Chờ trò ấy dùng thì biết. Xem chừng Thành Phong Tông rất muốn giành được chiến thắng ở hạng mục này. Vấn Kiếm Tông có Đoạn Thủy, thanh kiếm đứng đầu bảng xếp hạng linh khí. Nguyệt Thanh Tông có Cung Minh Nguyệt, một mũi tên phá được chú thuật cấm. Nhưng đến nay, vẫn chưa thấy ai kéo được linh cung ấy.”
Hơn nữa, mấy món hàng xịn thế này muốn lấy được phải đảm bảo tiền đề là gặp được.
Bảo vật trấn tông của mỗi tông môn khác nhau. Hắn chỉ biết được bảo vật của hai tông này, những tông môn khác thì không.
Tạ Sơ Tuyết xoa cằm: “Tông môn chúng ta cũng có Bảo vật trấn tông nè. Nhưng Tần Phạn Phạn không chịu tiết lộ đó là gì. Dáng vẻ úp mở, bí mật như thế, e rằng không phải món đồ bình thường.”
Tần Phạn Phạn nghe thấy tiếng gió, vội vàng chạy lại: “Sao? Sao? Cuối cùng cũng rút được một đối thủ có tu vi khá?”
Trong Trường Minh Tông, ai cũng gấp muốn chết, chỉ sợ tâm thái Diệp Kiều bị ảnh hưởng. Và quan trọng là, bọn họ cũng muốn nhìn xem, trình độ của Diệp Kiều đã tiến bộ đến mức nào?
Trình độ linh căn thiên phẩm, ai không muốn chiêm ngưỡng tận mắt?
Suy nghĩ của Diệp Kiều lại lệch sang một phương hướng xa xăm khác: “Ồ, kiếm Đoạn Thủy? Đây chẳng phải kiếm cặp với Đoạn Trần của đại sư huynh?”
Trong cốt truyện gốc, người lấy được Đoạn Thủy hình như Diệp Thanh Hàn?
Chà chà chà. Đây đúng là một chiếc thuyền tà môn!
Chu Hành Vân vừa nghe nàng nói đã thấy rợn người. Chủ của kiếm Đoạn Thủy từ trước đến nay luôn là nam. Vốn hắn không có suy nghĩ gì nhiều, nhưng một từ “kiếm cặp” của Diệp Kiều thành công công khiến hắn tan vỡ. Cả đầu chỉ chạy đúng hai chữ: Xui xẻo!
“Huynh đừng ép Đoạn Trần phải hóa hình đánh huynh nhé.” Mộc Trọng Hi nhích lại gần.
Chậc chậc chậc, sao hắn không nghĩ ra cái này nhỉ?
Nhưng đã trăm năm nay vẫn chưa có ai chinh phục được Đoạn Thủy.
“Không biết năm nay có vinh hạnh được nhìn thấy Đoạn Thủy nhận chủ hay không đây?”
Diệp Kiều liếc hắn một cái: “Sẽ được!”
Nhớ không lầm, trong số các đệ tử vào Hầm Kiếm có cả Vân Thước. Nàng ta lấy được thanh kiếm tên Lạc Thủy. Lạc Thủy là kiếm cặp với Đoạn Thủy của Diệp Thanh Hàn.
Vừa rồi nàng nói Đoạn Trần của đại sư huynh và Đoạn Thủy của Diệp Thanh Hàn là kiếm cặp cũng chỉ thuận miệng tán phét thôi.
Kiếm bản mạng của nam chính và nữ chính sao không xứng đôi cho được.
Tần Phạn Phạn kéo Tạ Sơ Tuyết bị kẹt trên cửa xuống. Lão phát hiện câu chuyện của đám người này càng lúc càng đi xa, tựa như chẳng ai để tâm đến đối thủ Kim Đan của trận tiếp theo. Lão há miệng toan răn dạy vài câu...
“Kiếm cặp?” Tạ Sơ Tuyết hỏi: “ Các trò nói xem, nếu sau này Diệp Thanh Hàn và Chu Hành Vân kết làm đạo lữ của nhau. Lễ kết hôn ngày ấy, ta có thể thử chung chạ không?”
Sau đó, Tạ Sơ Tuyết bị Tần Phạn Phạn tán sái hàm.
“Mi câm miệng! Mi cút mịa đi!!!!”
“Thật quá đáng!” Tạ Sơ Tuyết oan ức cầm khăn -không biết lấy từ đâu ra- chấm chấm khóe mắt: “Rõ ràng đệ rất nỗ lực tìm hiểu tin tức mà.”
Tiết Dư che mặt.
A A A, trong đây có ai là người bình thường không????
....
“Đối thủ là ai?”
“Diệp Kiều.”
“Thực lực thế nào?”
Tống Cang trầm tư, vẻ mặt nghi hoặc: “Thực lực không rõ. Nghe nói tu vi cũng là Kim Đan như ta nhưng nàng ta chỉ mới đột phá cảnh giới. Ta nghĩ rằng, nàng ta sẽ không mạnh lắm đâu.”
Bốc thăm trúng đối thủ là Diệp Kiều cũng tốt, vẫn còn hơn gặp các đệ tử chân truyền khác.
Diệp Kiều vẫn luôn may mắn bốc trúng các đối thủ có thực lực yếu kém, một đường thi đấu suôn sẻ không gặp trở ngại gì. Không ngờ lần này lại gặp hắn. Hắn siết chặt kiếm trong tay, nặng nề thở dài một hơi.
Cuối cùng Diệp Kiều cũng rút được đối thủ cùng cảnh giới Kim Đan, đám người phấn khích chạy đến sân thi đấu hóng hớt.
Hàng ghế đầu bị bọn họ chiếm đóng. So với khán đài quạnh quẽ ít người của bảng đấu đan đu, bảng đấu kiếm tu đông nghịt khán giả. Nhất là khi có Diệp Kiều thi đấu.
“Nàng ta bốc trúng đối thủ là Kim Đan.”
“Hai người đều là Kim Đan, chắc là trận đấu sẽ kéo dài khá lâu.”
Những trận trước quá nhàm chán. Các đệ tử chân truyền khác chênh lệch thực lực quá xa so với tu sĩ bình thường. Xem trận mà biết trước kết quả thì không còn gì thú vị. Nhưng trận đấu hôm nay của Diệp Kiều thì khác. Hai thí sinh đều là sơ kỳ Kim Đan.
“Diệp Kiều! Cố lên!!”
Có một cô bé rướn người lại gần, điên cuồng rải hoa lên đầu Diệp Kiều. Người chưa ra, hoa đã rải khắp sân. Cánh hoa mọi màu sắc bay lất phất theo gió.
Một fan nhiệt tình vỗ tay: “Dô dô dô, một hai ba!!!”
“Diệp Kiều! Diệp Kiều! Đệ nhất giá lâm!”
“Diệp Kiều! Diệp Kiều! Bách chiến bách thắng!”
Một khán giả gần đó phẩy tay: “Còn chưa đánh mà. Có cần hô khẩu hiệu vang đ=dội vậy không? Nếu nàng ta thua thì sao?”
Fan Diệp Kiều bất mãn đáp trả: “Sao thua được!!! Diệp Kiều bọn này là đệ nhất thiên hạ!!!!”
“À, phải phải, phải.” Khán giả kia đáp qua loa, không muốn lằng nhằng với đám fan mất não này.
Diệp Kiều: “...” Chém gió đến mức này đến nàng cũng nghe không nổi.
Tiết Dư sờ cằm, cười tủm tỉm giục nàng: “Mau đi đi, đệ nhất bách chiến bách thắng của nhà ta.”
Đối thủ của Diệp Kiều đứng trên sân đấu, cạn lời nhìn quang cảnh xung quanh. Tuy hắn biết Diệp Kiều rất nổi tiếng, nhưng có cần phải làm đến thế không? Rải hoa đầy trời luôn!
Trọng tài nhíu mày. đứng tại chỗ phẩy tay ra hiệu cho những người không phận sự mau rời xa sân đấu.
“Tại hạ Tống Cang, xin được chỉ giáo.” Hai người đứng đối diện nhau. Hắn mím môi lễ phép chào hỏi.
Diệp Kiều: “Được rồi.”
Lời nàng nói không có một chút khách sáo nào. Tống Cang không nhiều lời, rút kiếm khỏi vỏ. Kiếm hắn dùng không phải là huyền kiếm, có thể nhìn ra hắn cũng là một tu sĩ có của cải. Biết Diệp Kiều thích rải bùa chú, hắn tung đòn phủ đầu, không cho nàng cơ hội ra tay trước.
Kiếm khí mạnh mẽ quét đến mặt nàng.
Diệp Kiều nhìn hắn, chân vận dụng Đạp Thanh Phong tránh né đòn tấn công. Sau khi đột phá Kim Đan, tốc độ sử dụng Đạp Thanh Phong nhanh hơn trước rất nhiều. Đừng nói là Tống Cang, cho dù là tu sĩ hậu kỳ Kim Đan cũng khó mà đuổi kịp nàng.
Bóng dáng thiếu nữ vụt biến mất. Tống Cang mím môi. Khi đọc được vị trí đáp đất của nàng, hắn vung ta bổ một kiếm xuống.
Diệp Kiều lại tránh né lần nữa. Lần đầu tiên nàng giao thủ với Kim Đan. Còn tưởng rằng sẽ gặp chút khó khăn nhưng xem ra, đối thủ trước mắt kém xa trình độ tung chiêu hung tàn của hai sư huynh nhà nàng.
Diệp Kiều liên tục phòng thủ chứ không tấn công. Khán đài bên trên trở nên an tĩnh.
“Hả? Diệp Kiều đang trốn cái gì?”
“Tốc độ người ta nhanh, đương nhiên là thích hợp chạy trốn.”
“Đánh không lại thì chạy, mắc gì phải đánh tiếp. Diệp Kiều rất thích dùng chiến thuật này.”
Sau vài hiệp so chiêu đơn giản, Tống Cang nghĩ rằng nàng muốn chơi trò tiêu hao sức lực. Hắn không ngờ là một đệ tử chân truyền nhưng lại hèn đến mức chơi trò tiêu hao lực lượng địch nên không nhịn được mở miệng khó chịu: “Mi có thể đánh nhau trực diện với ta không?”
Diệp Kiều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái: “Mi chắc chưa?”
Diệp Kiều cũng chơi đủ rồi. Khuôn mặt nàng trở nên nghiêm túc, cơ thể lại thoắt cái biến mất.
Đến khi Tống Cang nắm bắt được hơi thở của nàng lần nữa, con người hắn đã co lại, xúc cảm tê liệt từ tay truyền đến đại não.
Diệp Kiều này có linh căn lôi!
Cũng may Tống Cang phản ứng kịp thời, dùng một tay khác đỡ đòn. Ố Dề trong tay Diệp Kiều biến thành hai khúc, sau đó mạnh mẽ xuất kích. Kiếm khí rực cháy mạnh mẽ.
Tống Cang bị kiếm khí đột ngột thay đổi này đánh mạnh vào ngực. Hắn muốn vươn tay khống chế Diệp Kiều, toan tiến hành phản kích. Nhưng sau khi bị kiếm khí làm trọng thương, cơ hội chạm đến đối thủ trở nên xa vời. Cơ thể hắn không chịu uy lực của đòn tấn công, bị đánh bay xuống sân đấu.
Tốc độ phải nhanh, thần thái phải ngầu! Không cần màu mè hoa hòe lòe người khác.
Tiếng ngã nặng nề vang lên, bầu không khí bỗng nhiên chìm vào im lặng.
Sau khi trận đấu kết thúc, trọng tài vội vàng chạy đến chỗ ở của Vấn Kiếm Tông. Gã tức lắm, chỉ muốn nhanh chóng tố cáo để đám Diệp Kiều bị phạt.
Gã nhìn tông chủ Vấn Kiếm Tông, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng xuống, lạnh lùng lên tiếng: “Xin tông chủ xử phạt nghiêm minh!”
Hắn kể vắn tắt câu chuyện xảy ra. Mùi thúi từ đan dược Diệp Kiều luyện ra khiến cho gần hết đan lô nổ toạc. Tội này cần phải phạt thật nặng!
Tông chủ Vấn Kiếm Tông trầm mặc. Khi nghe đến khúc đầu sỏ là Trường Minh Tông, bỗng nhiên lão thấy chuyện cũng không có gì bất ngờ lắm. Thế nên...
“Là ai làm? Lão chắc chắn sẽ trách phạt các trò ấy thật nặng!”
Một đám thiên tài đan tu nổ đan lô tập thể. Đây chẳng khác là kỳ quan hiếm thấy của giới tu chân.
Trọng tài căm phẫn báo tên: “Diệp Kiều!”
Tông chủ bừng tỉnh: “À, thế thì không có vấn đề gì.”
Hèn chi lão cứ thấy gần đây cuộc sống cứ thiếu thiếu, năm tháng cứ sai sai thế nào. Yên tĩnh đến mức khiến lão bồn chồn trong lòng nhiều chút. Hóa ra là do dạo này con bé Diệp Kiều không bày trò.
Trọng tài nhìn dáng vẻ không bận tâm của lão, gã vẫn bám theo vấn đề, quyết không từ bỏ ý định: “Nhưng hành động của trò ấy chính là làm loạn trật tự sân đấu.”
Tông chủ Vấn Kiếm Tông lướt mắt nhìn thoáng qua, nụ cười thâm ý: “Đừng tưởng bọn lão không biết tám đại gia tộc các ông âm thầm cho phép đám nhóc kia dùng thần thức quấy nhiễu người khác.”
Trong đại hội tông môn, năm đại tông môn và tám đại gia tộc nằm ở thế đối lập nhau. Ai cũng muốn đệ tử, con cháu trong nhà mình thắng cuộc. Tiết Dư là con cháu nhà họ Tiết nhưng hiện tại, trò ấy đang thi đấu cho Trường Minh Tông. Cũng vì thế mà đám đan tu của thế gia mới nhằm vào hắn.
“Mình chơi sao thì người ta chơi lại thế.”
Trọng tài khựng người cứng họng.
...
Ở một diễn biến khác, sau buổi thi đấu đan tu kết thúc, đám người Trường Minh Tông quay về sân.
Diệp Kiều đột nhiên chận đầu Minh Huyền xuống đất. Hai người vừa luận bàn vài đường cơ bản về phù chú, sau đó nàng thắng cuộc đè đầu hắn xuống.
Minh Huyền trợn mắt, phun một ít đất dính trong miệng ra: “Phụt phụt phụt! Ai chơi đánh mặt hả?!”
Diệp Kiều thấy sư huynh có phản ứng lớn như thế, mở miệng cạnh khóe: “Làm như huynh chưa từng thấy muội bị trưởng lão Đoạn đè đầu đánh như chóa. Huynh chỉ mới bị chận đầu xuống đất thôi.”
Khi nàng và Mộc Trọng Hi thay phiên nhau ăn hành, Minh Huyền còn đứng kế bên cười sung sướng vô cùng.
“Muội bị đè đánh là chuyện bình thường.” Minh Huyền bò dậy, tay mở quạt xếp phe phẩy, cằm hất nhẹ lên: “Nhưng một người phong lưu phóng khoáng như huynh không xứng bị thế!”
Nhìn khuôn mặt điển trai, phong lưu này đi! Trông có xứng đáng bị đè đầu đánh không?
Diệp Kiều trừng mắt nhìn hắn một cái rồi quay đầu sang chỗ khác. Mấy hôm nay nàng đang rầu vô cùng. Gần đây thần may mắn đột nhiên hiển linh khiến nàng thấy không quen.
“Muội không tìm được tu sĩ nào có thể lấy le với người ta. Toàn rút thăm trúng đối thủ là tu sĩ Trúc Cơ.”
Cho nên chỉ có thể kiếm chuyện với Minh Huyền cho hả giận.
Căn của nàng làm sao vậy? Lúc cần không có, lúc không cần thì buff tận trời xanh? Chẳng lẽ muốn một con sâu lười như nàng đi theo phong cách chị ong nâu chăm chỉ, thăng hạng từng bậc một?
Phải làm thật vậy luôn sao? Sao không ai chủ động nhận thua mà cứ nhào vào chiến đấu thế? Sao không ai nhận ra thực lực của nàng cũng thuộc hàng siêu mạnh?
Mộc Trọng Hi chống cằm, tỏ vẻ đồng tình giả trân: “Hiện tại, đánh giá của người bên ngoài với muội là, thực lực không rõ nhưng mưu mô rất nhiều. Muội phải thay đổi ấn tượng của bọn họ mới được.”
Diệp Kiều sốc lại tinh thần. Thứ hạng của nàng quá thấp, nếu không ai tự đầu hàng thì nàng chỉ còn cách đánh từng trận một để thăng hạng.
Thánh thần thiên địa ơi, đánh thế này thì phải đánh đến ngày tháng năm nào mới xong?
Không ai chủ động nhận thua, mà nàng muốn vào được vòng trong thì chỉ còn cách thi đấu quên ăn quên ngủ.
“Sớm biết như thế, khi xưa đã không chờ nước đến chân mới nhảy.”
Hình như tất cả mọi người đều cảm thấy nàng rất yếu nên khi bốc trúng đối thủ là nàng, ai cũng cảm thấy hưng phấn.
Diệp Kiều suy sụp vung mấy lá bùa đánh bay đối thủ. Nàng trang bị hàng rất nhiều, những đối thủ có tu vi dưới đỉnh kỳ Trúc Cơ không đáng để nàng lãng phí thời gian.
Các trưởng lão luôn chú ý đến động tĩnh của Diệp Kiều cũng xôn xao.
“Thứ hạng của Diệp Kiều thay đổi.”
“Con bé này đang làm cái khỉ gì vậy?”
Lúc trước vẫn luôn nằm ở thứ hạng dưới một ngàn, hiện tại xếp hạng trên tám trăm. Với tốc độ như rùa bò thế này, khi nào con bé mới theo kịp các đệ tử chân truyền khác?
Một tu sĩ tiến hành phân tích tình huống của Diệp Kiều:
“Mị đã quan sát Diệp Kiều mấy trận rồi. Về cơ bản, nàng ta đều dùng bùa giải quyết đối thủ. Phù tu đúng là bá đạo. Nhưng cái này không quan trọng, điều quan trọng là nàng ta khá yếu khoảng thực chiến. Một tu sĩ Kim Đan như nàng ta hiển nhiên dễ dàng đè ép một tu sĩ Luyện Khí.”
Fan Diệp Kiều sốt ruột phản bác: “Cho nên, Kiều Chơi Ngông nhà mị khi nào mới bốc được đối thủ Kim Đan đây?”
Khí vận của Diệp Kiều, nói hên thì đúng là hên thật. Từ đầu trận đến giờ chưa gặp phải đối thủ đáng gờm nào. Nhưng nói là xui thì cũng đúng là xui. Bởi vì không gặp được đối thủ nào mạnh nên ai cũng nghĩ nàng dễ ăn và đòi khiêu chiến nàng.
“Ai nói Diệp Kiều xui xẻo? Rút trúng đối thủ là Luyện Khí, Trúc Cơ như thế, mị cũng muốn được xui xẻo như nàng ta.”
Thật ra không phải không có người may mắn rút trúng đối thủ yếu, nhưng Diệp Kiều là người nổi tiếng, nên mọi ánh mắt đều đổ vào phía nàng.
Ai cũng chờ mong nhìn thấy công thần giúp Trường Minh Tông giành hạng nhất thi đấu thế nào, cuối cùng đối thủ của nàng đều là Luyện Khí và Trúc Cơ.
Diệp Kiều cũng đau khổ vì vận may không đúng thời này.
Phần lớn cao thủ đều nằm ở những thứ hạng trên cao, chỉ có nàng còn nằm bên dưới kiếm từng điểm lẻ để thăng hạng. Mà đám đối thủ Trúc Cơ cứng đầu y hệt đan tu. Bọn họ quyết không chịu thua, muốn nhìn thấy bản lĩnh đệ tử chân truyền trong truyền thuyết như thế nào.
Nàng nằm lăn ra đất, chán nản kể lể với đại sư huynh Chu Hành Vân: “Muội có phế thế nào cũng không phế đến mức khiến đám tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ đòi khiêu chiến chứ...”
Hai người ủ rũ, chán chường. Oán khí tỏa ra còn mạnh hơn cả lệ quỷ.
Diệp Kiều may mắn quá mức, Chu Hành Vân lại xui xẻo quá đà. Đối thủ hắn gặp được đều có tu vi Kim Đan. Cũng may những người đó thức thời, đầu hàng rất quả quyết.
Trên diễn đàn có rất nhiều bài thảo luận về Diệp Kiều.
“Nghe nói mấy hôm nay Trường Minh Tông tập trung huấn luyện Diệp Kiều. Bỏ qua vấn đề cảnh giới, lúc đánh nhau có phải Mộc Trọng Hi nhường nàng ta không?”
Mộc Trọng Hi chửi đậu xanh trong lòng nhiều chút.
Nhường cái khỉ! Hắn muốn nhường cũng không nhường được!
Người huấn luyện Diệp Kiều nào phải hắn, mà là đại sư huynh! Chu Hành Vân huấn luyện sư muội rất ác liệt. Dưới các đòn tấn công hiểm hóc của đại sư huynh, tốc độ trưởng thành của Diệp Kiều nhanh như tên bắn.
“Không được rồi Diệp Kiều, muội mau rút trúng cao thủ nào đó đi. Huynh không muốn thấy đám ngốc đó lảm nhảm nữa. Lời mấy người đó nói chẳng khác nào sỉ nhục trí thông minh của huynh!”
Mộc Trọng Hi đau khổ ôm mặt.
Diệp Kiều: “Thời tới cản không kịp.”
Chu Hành Vân thở nhẹ một câu: “Cứ thế này, muội thật sự phải không ăn không ngủ, điên cuồng thi đấu mới vào được vòng trong.”
Tiết Dư đột nhiên nảy ra suy nghĩ gì đó, tay vỗ mạnh xuống bàn: “Để sư huynh bốc thăm cho muội. Huynh ấy là chúa xui xẻo.”
Có lý!
Bốn sư đệ, sư muội nhìn hắn với ánh mắt trao trọn niềm tin và hy vọng xui xẻo. Chu Hành Vân cạn lời. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đồng ý giúp đỡ.
Số 190, thứ hạng không cao không thấp, có thể vào được hạng cao hơn hai trăm, người này có lẽ là tu sĩ Kim Đan.
Mọi người phấn chấn tinh thần.
“Bốc trúng cao thủ rồi!!!!”
Mộc Trọng Hi: “Hú hú hú, mai đi thăm dò thực lực đối phương.”
“Để ai thăm dò?” Minh Huyền chớp mắt.
Hắn vừa dứt lời, những người khác lâm vào trầm mặc.
Bây giờ ai cũng bận rộn kiếm điểm thăng hạng. Rất nhanh sau đó, Diệp Kiều nhớ đến tiểu sư thúc Tạ Sơ Tuyết thích hóng hớt sống cùng sân.
Tiểu sư thúc của nàng, cả ngày rảnh rỗi không có chuyện làm. Nếu không có một khuôn mặt đẹp trai sáng láng, hắn thật sự giống một gã trai vô công rỗi nghề, chỉ biết ăn bám cha mẹ già.
Thật ra, vẫn còn những sự lựa chọn khác. Nhưng Tần Phạn Phạn và trưởng lão Triệu không làm được. Bảo tông chủ và trưởng lão lén lút dò la tin tức của tu sĩ khác, Trường Minh Tông bọn họ không ai làm được, ngoại trừ Tạ Sơ Tuyết.
...
Tốc độ dò hỏi tin tức của Tạ Sơ Tuyết rất nhanh. Đến tối, Diệp Kiều đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Nàng đang định mở cửa thì bị hắn làm giật mình.
“Tèng téng teng.” Tạ Sơ Tuyết đột nhiên đâm đầu qua cánh cửa, mặt dí sát vào nàng, cười tủm tỉm: “Đến báo tin cho các trò đây. Đối thủ tiếp theo tên Tống Cang, tu vi sơ kỳ Kim Đan.”
Nghe đối thủ là Kim Đan, bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Giữa Kim Đan và Kim Đan vẫn chênh lệch thực lực rất lớn, nhất là khi xét về linh căn. Ngay cả Mộc Trọng Hi, nếu cùng cảnh giới với Diệp Kiều, cũng không đánh lại nàng, huống hồ là một tu sĩ Kim Đan bình thường.
Bọn họ không lo lắng lắm. Bọn họ không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đối thủ quá yếu.
“Còn nữa.” Giọng nói Tạ Sơ Tuyết trở nên nghiêm túc: “Thành Phong Tông cầm theo Bảo vật trấn tông, nếu các trận sau các trò đụng mặt người Thành Phong Tông thì phải cẩn thận.”
Diệp Kiều chọt chọt vào người Tạ Sơ Tuyết đang kẹt trên cửa. Nàng cảm thấy hắn là một sinh vật thần kỳ, luôn xuất hiện ở những nơi chẳng ai lường được.
“Bảo vật trấn tông của Thành Phong Tông là gì?”
Tạ Sơ Tuyết: “Chờ trò ấy dùng thì biết. Xem chừng Thành Phong Tông rất muốn giành được chiến thắng ở hạng mục này. Vấn Kiếm Tông có Đoạn Thủy, thanh kiếm đứng đầu bảng xếp hạng linh khí. Nguyệt Thanh Tông có Cung Minh Nguyệt, một mũi tên phá được chú thuật cấm. Nhưng đến nay, vẫn chưa thấy ai kéo được linh cung ấy.”
Hơn nữa, mấy món hàng xịn thế này muốn lấy được phải đảm bảo tiền đề là gặp được.
Bảo vật trấn tông của mỗi tông môn khác nhau. Hắn chỉ biết được bảo vật của hai tông này, những tông môn khác thì không.
Tạ Sơ Tuyết xoa cằm: “Tông môn chúng ta cũng có Bảo vật trấn tông nè. Nhưng Tần Phạn Phạn không chịu tiết lộ đó là gì. Dáng vẻ úp mở, bí mật như thế, e rằng không phải món đồ bình thường.”
Tần Phạn Phạn nghe thấy tiếng gió, vội vàng chạy lại: “Sao? Sao? Cuối cùng cũng rút được một đối thủ có tu vi khá?”
Trong Trường Minh Tông, ai cũng gấp muốn chết, chỉ sợ tâm thái Diệp Kiều bị ảnh hưởng. Và quan trọng là, bọn họ cũng muốn nhìn xem, trình độ của Diệp Kiều đã tiến bộ đến mức nào?
Trình độ linh căn thiên phẩm, ai không muốn chiêm ngưỡng tận mắt?
Suy nghĩ của Diệp Kiều lại lệch sang một phương hướng xa xăm khác: “Ồ, kiếm Đoạn Thủy? Đây chẳng phải kiếm cặp với Đoạn Trần của đại sư huynh?”
Trong cốt truyện gốc, người lấy được Đoạn Thủy hình như Diệp Thanh Hàn?
Chà chà chà. Đây đúng là một chiếc thuyền tà môn!
Chu Hành Vân vừa nghe nàng nói đã thấy rợn người. Chủ của kiếm Đoạn Thủy từ trước đến nay luôn là nam. Vốn hắn không có suy nghĩ gì nhiều, nhưng một từ “kiếm cặp” của Diệp Kiều thành công công khiến hắn tan vỡ. Cả đầu chỉ chạy đúng hai chữ: Xui xẻo!
“Huynh đừng ép Đoạn Trần phải hóa hình đánh huynh nhé.” Mộc Trọng Hi nhích lại gần.
Chậc chậc chậc, sao hắn không nghĩ ra cái này nhỉ?
Nhưng đã trăm năm nay vẫn chưa có ai chinh phục được Đoạn Thủy.
“Không biết năm nay có vinh hạnh được nhìn thấy Đoạn Thủy nhận chủ hay không đây?”
Diệp Kiều liếc hắn một cái: “Sẽ được!”
Nhớ không lầm, trong số các đệ tử vào Hầm Kiếm có cả Vân Thước. Nàng ta lấy được thanh kiếm tên Lạc Thủy. Lạc Thủy là kiếm cặp với Đoạn Thủy của Diệp Thanh Hàn.
Vừa rồi nàng nói Đoạn Trần của đại sư huynh và Đoạn Thủy của Diệp Thanh Hàn là kiếm cặp cũng chỉ thuận miệng tán phét thôi.
Kiếm bản mạng của nam chính và nữ chính sao không xứng đôi cho được.
Tần Phạn Phạn kéo Tạ Sơ Tuyết bị kẹt trên cửa xuống. Lão phát hiện câu chuyện của đám người này càng lúc càng đi xa, tựa như chẳng ai để tâm đến đối thủ Kim Đan của trận tiếp theo. Lão há miệng toan răn dạy vài câu...
“Kiếm cặp?” Tạ Sơ Tuyết hỏi: “ Các trò nói xem, nếu sau này Diệp Thanh Hàn và Chu Hành Vân kết làm đạo lữ của nhau. Lễ kết hôn ngày ấy, ta có thể thử chung chạ không?”
Sau đó, Tạ Sơ Tuyết bị Tần Phạn Phạn tán sái hàm.
“Mi câm miệng! Mi cút mịa đi!!!!”
“Thật quá đáng!” Tạ Sơ Tuyết oan ức cầm khăn -không biết lấy từ đâu ra- chấm chấm khóe mắt: “Rõ ràng đệ rất nỗ lực tìm hiểu tin tức mà.”
Tiết Dư che mặt.
A A A, trong đây có ai là người bình thường không????
....
“Đối thủ là ai?”
“Diệp Kiều.”
“Thực lực thế nào?”
Tống Cang trầm tư, vẻ mặt nghi hoặc: “Thực lực không rõ. Nghe nói tu vi cũng là Kim Đan như ta nhưng nàng ta chỉ mới đột phá cảnh giới. Ta nghĩ rằng, nàng ta sẽ không mạnh lắm đâu.”
Bốc thăm trúng đối thủ là Diệp Kiều cũng tốt, vẫn còn hơn gặp các đệ tử chân truyền khác.
Diệp Kiều vẫn luôn may mắn bốc trúng các đối thủ có thực lực yếu kém, một đường thi đấu suôn sẻ không gặp trở ngại gì. Không ngờ lần này lại gặp hắn. Hắn siết chặt kiếm trong tay, nặng nề thở dài một hơi.
Cuối cùng Diệp Kiều cũng rút được đối thủ cùng cảnh giới Kim Đan, đám người phấn khích chạy đến sân thi đấu hóng hớt.
Hàng ghế đầu bị bọn họ chiếm đóng. So với khán đài quạnh quẽ ít người của bảng đấu đan đu, bảng đấu kiếm tu đông nghịt khán giả. Nhất là khi có Diệp Kiều thi đấu.
“Nàng ta bốc trúng đối thủ là Kim Đan.”
“Hai người đều là Kim Đan, chắc là trận đấu sẽ kéo dài khá lâu.”
Những trận trước quá nhàm chán. Các đệ tử chân truyền khác chênh lệch thực lực quá xa so với tu sĩ bình thường. Xem trận mà biết trước kết quả thì không còn gì thú vị. Nhưng trận đấu hôm nay của Diệp Kiều thì khác. Hai thí sinh đều là sơ kỳ Kim Đan.
“Diệp Kiều! Cố lên!!”
Có một cô bé rướn người lại gần, điên cuồng rải hoa lên đầu Diệp Kiều. Người chưa ra, hoa đã rải khắp sân. Cánh hoa mọi màu sắc bay lất phất theo gió.
Một fan nhiệt tình vỗ tay: “Dô dô dô, một hai ba!!!”
“Diệp Kiều! Diệp Kiều! Đệ nhất giá lâm!”
“Diệp Kiều! Diệp Kiều! Bách chiến bách thắng!”
Một khán giả gần đó phẩy tay: “Còn chưa đánh mà. Có cần hô khẩu hiệu vang đ=dội vậy không? Nếu nàng ta thua thì sao?”
Fan Diệp Kiều bất mãn đáp trả: “Sao thua được!!! Diệp Kiều bọn này là đệ nhất thiên hạ!!!!”
“À, phải phải, phải.” Khán giả kia đáp qua loa, không muốn lằng nhằng với đám fan mất não này.
Diệp Kiều: “...” Chém gió đến mức này đến nàng cũng nghe không nổi.
Tiết Dư sờ cằm, cười tủm tỉm giục nàng: “Mau đi đi, đệ nhất bách chiến bách thắng của nhà ta.”
Đối thủ của Diệp Kiều đứng trên sân đấu, cạn lời nhìn quang cảnh xung quanh. Tuy hắn biết Diệp Kiều rất nổi tiếng, nhưng có cần phải làm đến thế không? Rải hoa đầy trời luôn!
Trọng tài nhíu mày. đứng tại chỗ phẩy tay ra hiệu cho những người không phận sự mau rời xa sân đấu.
“Tại hạ Tống Cang, xin được chỉ giáo.” Hai người đứng đối diện nhau. Hắn mím môi lễ phép chào hỏi.
Diệp Kiều: “Được rồi.”
Lời nàng nói không có một chút khách sáo nào. Tống Cang không nhiều lời, rút kiếm khỏi vỏ. Kiếm hắn dùng không phải là huyền kiếm, có thể nhìn ra hắn cũng là một tu sĩ có của cải. Biết Diệp Kiều thích rải bùa chú, hắn tung đòn phủ đầu, không cho nàng cơ hội ra tay trước.
Kiếm khí mạnh mẽ quét đến mặt nàng.
Diệp Kiều nhìn hắn, chân vận dụng Đạp Thanh Phong tránh né đòn tấn công. Sau khi đột phá Kim Đan, tốc độ sử dụng Đạp Thanh Phong nhanh hơn trước rất nhiều. Đừng nói là Tống Cang, cho dù là tu sĩ hậu kỳ Kim Đan cũng khó mà đuổi kịp nàng.
Bóng dáng thiếu nữ vụt biến mất. Tống Cang mím môi. Khi đọc được vị trí đáp đất của nàng, hắn vung ta bổ một kiếm xuống.
Diệp Kiều lại tránh né lần nữa. Lần đầu tiên nàng giao thủ với Kim Đan. Còn tưởng rằng sẽ gặp chút khó khăn nhưng xem ra, đối thủ trước mắt kém xa trình độ tung chiêu hung tàn của hai sư huynh nhà nàng.
Diệp Kiều liên tục phòng thủ chứ không tấn công. Khán đài bên trên trở nên an tĩnh.
“Hả? Diệp Kiều đang trốn cái gì?”
“Tốc độ người ta nhanh, đương nhiên là thích hợp chạy trốn.”
“Đánh không lại thì chạy, mắc gì phải đánh tiếp. Diệp Kiều rất thích dùng chiến thuật này.”
Sau vài hiệp so chiêu đơn giản, Tống Cang nghĩ rằng nàng muốn chơi trò tiêu hao sức lực. Hắn không ngờ là một đệ tử chân truyền nhưng lại hèn đến mức chơi trò tiêu hao lực lượng địch nên không nhịn được mở miệng khó chịu: “Mi có thể đánh nhau trực diện với ta không?”
Diệp Kiều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái: “Mi chắc chưa?”
Diệp Kiều cũng chơi đủ rồi. Khuôn mặt nàng trở nên nghiêm túc, cơ thể lại thoắt cái biến mất.
Đến khi Tống Cang nắm bắt được hơi thở của nàng lần nữa, con người hắn đã co lại, xúc cảm tê liệt từ tay truyền đến đại não.
Diệp Kiều này có linh căn lôi!
Cũng may Tống Cang phản ứng kịp thời, dùng một tay khác đỡ đòn. Ố Dề trong tay Diệp Kiều biến thành hai khúc, sau đó mạnh mẽ xuất kích. Kiếm khí rực cháy mạnh mẽ.
Tống Cang bị kiếm khí đột ngột thay đổi này đánh mạnh vào ngực. Hắn muốn vươn tay khống chế Diệp Kiều, toan tiến hành phản kích. Nhưng sau khi bị kiếm khí làm trọng thương, cơ hội chạm đến đối thủ trở nên xa vời. Cơ thể hắn không chịu uy lực của đòn tấn công, bị đánh bay xuống sân đấu.
Tốc độ phải nhanh, thần thái phải ngầu! Không cần màu mè hoa hòe lòe người khác.
Tiếng ngã nặng nề vang lên, bầu không khí bỗng nhiên chìm vào im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.