Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
Chương 76: Trong nhà có ngai vàng cần thừa kế à?
Công Chủ Bất Hồi Gia
08/12/2023
"..."
Diệp Kiều vươn tay cướp lại KFC, lắc lấy lắc để: "Thế muội nuôi nó được ích lợi gì???"
Trong mắt nàng, thần thú nuôi hoài không lớn chẳng khác gì thú cưng nuôi trang trí.
Sau khi chôn chân ở tàng thư các mấy ngày, Diệp Kiều từ cùi mía sơ kỳ Trúc Cơ nâng cấp thành cùi mía trung kỳ Trúc Cơ.
Mộc Trọng Hi chán muốn chết: "Nghe đồn Phượng Hoàng có thể niết bàn trọng sinh. Hay là chúng ta ném nó vào lửa thử xem?"
Suy nghĩ độc ác này thành công rước lấy tiếng chíp chíp đầy phẫn nộ của KFC.
Tiết Dư rũ mắt, chần chừ. Phượng Hoàng nên nuôi sao đây? Vấn đề này khiến năm người ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ đã nuôi thần thú bao giờ đâu, làm sao biết nuôi Phượng Hoàng như thế nào. Từ trước đến nay bọn họ đều nuôi thả, để KFC tự sinh tự diệt. Tiết Dư nâng bé thú lên tay, lẩm bẩm: "Hay là chúng ta kiếm linh thạch rồi đến sàn đấu giá dưới núi đấu giá tinh thạch?"
Nhà hắn và Minh Huyền là hai nhà có tiền nhất.
Minh Huyền đơn phương vui mừng quyết định: "Đợi đến kỳ nghỉ của Trường Minh Tông, huynh sẽ về nhà, lẻn vào bảo khố trộm tinh thạch nuôi KFC!"
Hắn không có tiền nhưng nhà họ Minh có! Thế gia phù tu nhiều thế hệ chắc chắn có của ăn của để chất cao như núi!
Nói đến vấn đề về nhà, Diệp Kiều đang nằm trên đất đột nhiên bật dậy: "Bao giờ tông môn chúng ta nghỉ tết?"
"Tết cái gì mà tết! Lo mà tu luyện đi!" Tần Phạn Phạn nổi giận đùng đùng xông vào. Không ngoài dự liệu, đám đệ tử chân truyền nhà lão đang cà rỡn phè phỡn trong phòng: "Tông môn người ta thì chăm chỉ tu luyện, còn các trò? Các trò chụm lại ở đây làm cái gì?"
"Ngủ ạ." Minh Huyền nhìn Tần Phạn Phạn xông đến. Hắn hơi hối hận vì sao lúc nãy không thiết lập trận pháp Cách Âm để bây giờ sư phụ nghe được bọn họ nói chuyện.
Tần Phạn Phạn nhìn bọn họ với ánh mắt không thể tin được: "Giờ là lúc nào rồi mà còn ngủ hả?"
"Mau chuẩn bị!" Hắn nhìn các con báo con đang nằm chây lười trong phòng, ngữ khí hận sắt không thành thép: "Sắp xuất phát đến bí cảnh tiếp theo rồi!"
"..."
Diệp Kiều bụm mặt. Hiện tại nàng chỉ cần nghe thấy từ "bí cảnh" là thấy tuyệt vọng.
Tính sát thương của từ này y chang như khi nàng được nghỉ hè thì nghe tin sắp đi học lại. Hiện tại, vất vả học hành để tốt nghiệp đại học, thoát khỏi số phận mài quần trên giảng đường ở thế giới hiện đại thì nàng lại đến giới tu chân! Sau đó tiếp tục kiếp sống học tập tu luyện! Còn tham gia đại hội tông môn!
"Nghỉ tết là gì?" Minh Huyền tò mò.
Ngoài trừ Mộc Trọng Hi đến từ nhân gian, ba sư huynh còn lại đều xuất thân từ thế gia tu tiên. Thế nên hắn rất tò mò từ "nghỉ tết" trong miệng Diệp Kiều.
Diệp Kiều nhướng mày: "Các huynh không ăn tết à?"
Chu Hành Vân đáp: "Bọn huynh phải tu luyện."
Tuy hắn không tu luyện nhưng ảnh hưởng đến việc các sư đệ khác nỗ lực tu luyện.
"Trước kia, đệ ăn tết ở nhà." Mộc Trọng Hi trở mình, nhéo nhẹ KFC: "Chỗ của bọn đệ có yến hội. Nhưng nói chung, nó khá nhàm chán, chẳng thà tu luyện còn thú vị hơn."
Cho nên, tóm lại là giới tu chân không ăn tết!
Diệp Kiều lên tinh thần: "Vậy chúng ta cùng nhau chơi tết đi!"
"Yến hội?" Tiết Dư chú ý đến điều mà không ai chú ý đến. Hắn kinh ngạc: "Đệ có thân phận gì vậy? Trong nhà có ngai vàng cần thừa kế?"
"Nhà đệ ở hoàng cung mà!" Mộc Trọng Hi ngẩng đầu nhìn bọn họ một lượt: "Đúng là có một cái ngai vàng cần thừa kế."
Khi xưa tại sao hắn suốt đêm chạy ra khỏi Trường Minh Tông? Bởi vì màn thầu quá nhạt nhẽo, trước giờ hắn đã từng sống thanh đạm như thế đâu, thế nên hắn không chịu được nữa, vội vàng chạy khỏi cái tông môn nghèo nàn này,
Sau đó thì ở hoài thành quen.
Tất cả mọi người trầm mặc. Thấy Mộc Trọng Hi không có vẻ như đang đùa, Diệp Kiều -thanh niên chỉ thấy hoàng tử qua phim truyền hình- thành khẩn cúi đầu: "Mạo phạm. Thì ra là điện hạ ngài!"
Chà, ngoại trừ nàng, những người đang ngồi ở đây ai cũng có thân phận.
Minh Huyền véo mặt Mộc Trọng Hi, cười hì hì: "Thế thì lần sau đến nhà đệ chơi đi."
Đám người bọn họ chưa từng tham quan hoàng cung bao giờ ~ Có huynh đệ làm hoàng tử, ngại gì không thử một lần ~
Mộc Trọng Hi bất mãn: "Đừng có véo mặt hoàng tử!"
"Đừng đùa giỡn nữa." Tần Phạn Phạn nhìn sắp nhỏ vẫn còn trêu đùa nhau, lão tức đến bật cười, đá vào mỗi đứa một đạp: "Đi, chuẩn bị đồ đạc, sắp xuất phát rồi!"
Diệp Kiều vươn tay cướp lại KFC, lắc lấy lắc để: "Thế muội nuôi nó được ích lợi gì???"
Trong mắt nàng, thần thú nuôi hoài không lớn chẳng khác gì thú cưng nuôi trang trí.
Sau khi chôn chân ở tàng thư các mấy ngày, Diệp Kiều từ cùi mía sơ kỳ Trúc Cơ nâng cấp thành cùi mía trung kỳ Trúc Cơ.
Mộc Trọng Hi chán muốn chết: "Nghe đồn Phượng Hoàng có thể niết bàn trọng sinh. Hay là chúng ta ném nó vào lửa thử xem?"
Suy nghĩ độc ác này thành công rước lấy tiếng chíp chíp đầy phẫn nộ của KFC.
Tiết Dư rũ mắt, chần chừ. Phượng Hoàng nên nuôi sao đây? Vấn đề này khiến năm người ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ đã nuôi thần thú bao giờ đâu, làm sao biết nuôi Phượng Hoàng như thế nào. Từ trước đến nay bọn họ đều nuôi thả, để KFC tự sinh tự diệt. Tiết Dư nâng bé thú lên tay, lẩm bẩm: "Hay là chúng ta kiếm linh thạch rồi đến sàn đấu giá dưới núi đấu giá tinh thạch?"
Nhà hắn và Minh Huyền là hai nhà có tiền nhất.
Minh Huyền đơn phương vui mừng quyết định: "Đợi đến kỳ nghỉ của Trường Minh Tông, huynh sẽ về nhà, lẻn vào bảo khố trộm tinh thạch nuôi KFC!"
Hắn không có tiền nhưng nhà họ Minh có! Thế gia phù tu nhiều thế hệ chắc chắn có của ăn của để chất cao như núi!
Nói đến vấn đề về nhà, Diệp Kiều đang nằm trên đất đột nhiên bật dậy: "Bao giờ tông môn chúng ta nghỉ tết?"
"Tết cái gì mà tết! Lo mà tu luyện đi!" Tần Phạn Phạn nổi giận đùng đùng xông vào. Không ngoài dự liệu, đám đệ tử chân truyền nhà lão đang cà rỡn phè phỡn trong phòng: "Tông môn người ta thì chăm chỉ tu luyện, còn các trò? Các trò chụm lại ở đây làm cái gì?"
"Ngủ ạ." Minh Huyền nhìn Tần Phạn Phạn xông đến. Hắn hơi hối hận vì sao lúc nãy không thiết lập trận pháp Cách Âm để bây giờ sư phụ nghe được bọn họ nói chuyện.
Tần Phạn Phạn nhìn bọn họ với ánh mắt không thể tin được: "Giờ là lúc nào rồi mà còn ngủ hả?"
"Mau chuẩn bị!" Hắn nhìn các con báo con đang nằm chây lười trong phòng, ngữ khí hận sắt không thành thép: "Sắp xuất phát đến bí cảnh tiếp theo rồi!"
"..."
Diệp Kiều bụm mặt. Hiện tại nàng chỉ cần nghe thấy từ "bí cảnh" là thấy tuyệt vọng.
Tính sát thương của từ này y chang như khi nàng được nghỉ hè thì nghe tin sắp đi học lại. Hiện tại, vất vả học hành để tốt nghiệp đại học, thoát khỏi số phận mài quần trên giảng đường ở thế giới hiện đại thì nàng lại đến giới tu chân! Sau đó tiếp tục kiếp sống học tập tu luyện! Còn tham gia đại hội tông môn!
"Nghỉ tết là gì?" Minh Huyền tò mò.
Ngoài trừ Mộc Trọng Hi đến từ nhân gian, ba sư huynh còn lại đều xuất thân từ thế gia tu tiên. Thế nên hắn rất tò mò từ "nghỉ tết" trong miệng Diệp Kiều.
Diệp Kiều nhướng mày: "Các huynh không ăn tết à?"
Chu Hành Vân đáp: "Bọn huynh phải tu luyện."
Tuy hắn không tu luyện nhưng ảnh hưởng đến việc các sư đệ khác nỗ lực tu luyện.
"Trước kia, đệ ăn tết ở nhà." Mộc Trọng Hi trở mình, nhéo nhẹ KFC: "Chỗ của bọn đệ có yến hội. Nhưng nói chung, nó khá nhàm chán, chẳng thà tu luyện còn thú vị hơn."
Cho nên, tóm lại là giới tu chân không ăn tết!
Diệp Kiều lên tinh thần: "Vậy chúng ta cùng nhau chơi tết đi!"
"Yến hội?" Tiết Dư chú ý đến điều mà không ai chú ý đến. Hắn kinh ngạc: "Đệ có thân phận gì vậy? Trong nhà có ngai vàng cần thừa kế?"
"Nhà đệ ở hoàng cung mà!" Mộc Trọng Hi ngẩng đầu nhìn bọn họ một lượt: "Đúng là có một cái ngai vàng cần thừa kế."
Khi xưa tại sao hắn suốt đêm chạy ra khỏi Trường Minh Tông? Bởi vì màn thầu quá nhạt nhẽo, trước giờ hắn đã từng sống thanh đạm như thế đâu, thế nên hắn không chịu được nữa, vội vàng chạy khỏi cái tông môn nghèo nàn này,
Sau đó thì ở hoài thành quen.
Tất cả mọi người trầm mặc. Thấy Mộc Trọng Hi không có vẻ như đang đùa, Diệp Kiều -thanh niên chỉ thấy hoàng tử qua phim truyền hình- thành khẩn cúi đầu: "Mạo phạm. Thì ra là điện hạ ngài!"
Chà, ngoại trừ nàng, những người đang ngồi ở đây ai cũng có thân phận.
Minh Huyền véo mặt Mộc Trọng Hi, cười hì hì: "Thế thì lần sau đến nhà đệ chơi đi."
Đám người bọn họ chưa từng tham quan hoàng cung bao giờ ~ Có huynh đệ làm hoàng tử, ngại gì không thử một lần ~
Mộc Trọng Hi bất mãn: "Đừng có véo mặt hoàng tử!"
"Đừng đùa giỡn nữa." Tần Phạn Phạn nhìn sắp nhỏ vẫn còn trêu đùa nhau, lão tức đến bật cười, đá vào mỗi đứa một đạp: "Đi, chuẩn bị đồ đạc, sắp xuất phát rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.