Tuyết Lạc Trần Duyên

Chương 48: Tại sao anh lại đáng yêu như thế…?

Nhung Vũ Nhi Q

15/01/2014

Tôi ngồi ở cầu thang, mặc cho thời gian như ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ trôi qua.

Có lẽ sẽ không người nào nghĩ tới Nghê Lạc Trần là người muốn gió có gió hô mưa có mưa nhưng đã trải qua những đau thương như thế. Tôi từng oán giận anh tại sao dù là vui buồn giận gì thì trên khuôn mặt anh luôn tỏ vẻ lãnh đạm, dường như tươi cười giả dối, tại sao không kéo xuống bộ mặt giả dối đó xuống để quay về dáng vẻ tự nhiên của mình ? Bây giờ nghĩ lại tôi mới hiểu được, loại tươi cười đó là cười nhạo bản thân anh, người nhà, và với cả thế giới, là một loại bất đắc dĩ và đau xót thật sâu…

Đối mặt với sự tàn nhẫn như vậy, ngoài mỉm cười anh còn có thể làm sao đây?

Sau khi nghe xong tôi còn biết rõ một chuyện, thì ra ông nội không thích tôi bởi vì tôi không yêu Tiểu Bùn của ông, Từ Dĩnh mới là người mà ông an bài ở bên cạnh Nghê Lạc Trần, có thể là người phụ nữ khiến ông an tâm, theo thời gian tùy thời cơ chờ đợi Nghê Lạc Trần tiếp nhận đưa vào thế giới của anh và thế giới của người nhà họ Nghê, chỉ là Tiểu Bùn của ông hoặc là ông trời cũng không chiều theo nguyện vọng của ông…

Xem ra duyên phận của đời người đúng là không có cách nào nói rõ, có đôi khi gần nhau cả đời cũng chưa chắc sẽ yêu nhau, gặp nhau không nhất định là duyên phận, bỏ qua cũng không nhất định là tiếc nuối. giống như tôi với Giang Triều cho dù tình cảm mười mấy năm, cũng không chống lại được định mệnh an bài và dòng chảy của thời gian, loại đau đớn vì bị chia cắt có lẽ vẫn còn nhưng đã dần dần trở nên phai nhạt rồi, niềm vui và hạnh phúc của anh cũng không nên dành cho tôi, sau này thứ tôi muốn đối mặt chỉ có hạnh phúc và đau khổ của Nghê Lạc Trần.

Chỉ là trong lòng vẫn còn đau buồn mơ hồ vì Giang Triều kêu oan một chút, khi còn bé vì Nghê Lạc Trần mà bố của Giang Triều bị giáng chức, sau khi lớn lên lại vì Nghê Lạc Trần nên một chân khỏe mạnh như thế của Giang Triều bị mất đi, lẽ nào đây cũng là một loại duyên phận.

Đều nói ‘Hồng nhan là kẻ gây tay họa”, tuy tôi không phải là hồng nhan nhưng lại mang đến tai họa cho anh cảm thấy tự trách ở trong lòng.

Sau đó tôi nghe thấy mẹ chồng không ngừng dặn dò Nghê Lạc Trần, phải kiên cường một chút nghe lời bác sĩ phối hợp trị liệu, tôi mới nghĩ đến chuyện quay về phòng đọc sách, mở máy tính tìm kiếm một chút thông tin về bệnh trầm uất. Hóa ra cuộc đời của người bị bệnh trầm uất là mầu xám, họ không có hi vọng với tương lai, có đôi khi còn cảm thấy bản thân mình từ bé đã là một sai lầm, bản thân cho cho rằng mình không thể mang đến hạnh phúc cho người nhà và bạn bè, họ cho rằng sự tồn tại của mình đối với người khác là một gánh nặng… khó trách bức tranh của Nghê Thiên Vũ lại ảm đạm như thế, thì ra đó chính là màu sắc thế giới của ông, cho dù con ruột bảo bối ở bên cạnh ông cũng không do dự kiên quyết chấm dứt cuộc đời.

Nhưng trong lòng ông không có chút lưu luyến nào sao? Có lẽ cái còi thủy tinh là kỳ vọng và khúc mắc cuối cùng…

Lạc Trần của tôi đem thứ đồ như tính mạng đó giao cho tôi, ngụ ý bảo tôi là hi vọng của anh sao?

Đêm đã khuya ánh trăng ẩn sau tầng mây, ánh sáng bắt đầu trở nên lờ mờ.

Mượn ánh sáng yếu ớt, tôi nhìn thấy con búp bê thủy tinh ở đầu giường không còn tỏa những tia sáng ra bốn phía như thế nữa, không có ngoai lực tác động thì sẽ không tự mình phát ra ánh sáng rực rỡ chới mắt, giống như hạnh phúc của con người vậy, sẽ không từ trên trời rơi xuống mà nó cần mình tự đi thực hiện và nắm chặt.

Nằm ở trên giường và trách nhiệm nặng nề ở trong đầu làm thế nào cũng không ngủ được, có lẽ cũng đang đợi một hơi ấm, một mùi hương..

Không biết cửa mở ra khi nào, Nghê Lạc Trần nhẹ nhàng đi đến.

Tôi vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ say.

Dần dần hô hấp của anh cũng đến gần tôi, hơi thở quen thuộc phả vào trên mặt, một nụ hôn ẩm ướt nhẹ nhàng rơi trên trán tôi, sau đó anh lại dán sát vào trên mặt tôi, tham lam ngửi, lông mi rậm trong nháy mắt khiến cho mỗi tế bào trên mặt tôi đều cảm thấy ngứa ngứa, nhưng anh giống như vẫn chưa cam lòng lại dùng ngón tay nhẹ nhàng bóp mặt tôi, sau đó buông ra rồi vuốt ve chỗ khác. (bó tay với anh TrầnJ)

Tôi ngừng thở, kiên nhẫn và kiềm chế mới không thốt ra bất cứ âm thanh nào.

Cho đến lúc anh vui chơi đủ trong miệng thoát ra tiếng cười nhỏ, mới dần dần tách mặt khỏi tôi, lại dùng tay hơi vuốt ve tóc tôi rồi xoay người rời đi.

Cửa phòng tắm mở ra, ánh sáng vừa rọi tới lại chợt tối sầm, dần dần truyền đến tiếng nước chảy.

Tôi mở mắt nhẹ nhàng thở phào, dùng sức chà xát sự ngứa ngáy trên mặt, cười cười. Thật sự vừa tôi tôi đặc biệt nghĩ muốn ôm anh một chút làm cho anh hoảng sợ, chỉ là tôi sợ không biết phải trả lời như thế nào, vì sao tôi vẫn chưa ngủ.

Bỗng nhiên cảm giác được phần tình yêu này có nhiều người kỳ vọng và chú ý mà trở nên không hề đơn giản, như vậy tôi phải nắm chặt nó như thế nào, hoặc là bị nó nắm chặt ?



Tôi đang nghĩ thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra nên vội vàng nhắm mắt lại.

Một lát sau hơi thở của anh tới gần lần nữa, mang theo cơ thể ấm áp đầy hơi nước dát sát vào lưng của tôi, tay nhẹ nhàng vòng qua eo tôi, không ngừng hôn tóc tôi, còn thốt ra tiếng hừ nhẹ nhàng và thỏa mãn.

Tôi bị anh đùa thực sự nhịn không được nữa bật cười , từ phía sau ôm thắt lưng anh “Thế nào, mới quấn mẹ còn chưa đủ , lại tìm em làm nũng à?”

Anh im lặng một chút,sau đó nói như đã dự đoán được trước “Anh biết em không ngủ, có phải là vì bị lạnh nhạt nên ghen với mẹ anh không?” Thì ra ghen tuông ở trong mắt anh cũng là một loại kiêu ngạo.

Anh tưởng rằng em là anh sao? Ai ghen chứ?” Tôi dồn sức xoay người, tay vẫn quấn chặt lấy lưng của anh như cũ.

Anh chặn lại ánh trăng duy nhất ngoài cửa sổ, trong phòng tối nhưng tôi lại vẫn có thể thấy được ánh mắt sáng ngời của anh, vẫn nhìn anh, chỉ là trong chốc lát anh bỗng nhiên mỉm cười hiểu ý, nụ cười trực tiếp đó rất đơn giản, đơn giản đến khó có thể xuất hiện trên mặt của một người trưởng thành, càng không nói là người trầm uất cô độc như anh. Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt, tôi vẫn như cũ bị dáng vẻ tươi cười này làm cảm động, xem ra trên đời này điều khiến người ta cảm động nhất không phải là đau lòng, mà là một niềm vui đơn giản, mà niềm vui của anh chỉ vẻn vẹn là vì tôi vẫn đang chờ anh nên chưa ngủ..

Rất đơn giản nhưng lại khiến tôi đau lòng, ai nói Nghê Lạc Trần phức tạp, thần bí, không thật? Thật ra anh thực sự rất đơn thuần.

Tôi hơi vỗ nhẹ vào mặt anh một chút, hỏi “ Tại sao anh lại đáng yêu như thế?”

“…”

Hiển nhiên anh không nghĩ tôi sẽ nói như thế, cơ thể hơi run rẩy, sau đó cẩn thận lui lại phía sau, muốn giữ khoảng cách để thấy rõ mặt tôi.

Tôi không cho anh đạt được, lại hơi giữ chặt tay một “Ngoan, đừng sợ, ngoài em ra thì chị nào còn có thể thương anh như thế.”

Tôi nghĩ là trêu anh một chút, quả nhiên anh “phì” cười một tiếng, sau đó lập tức cử động muốn đứng dậy bật đèn để nhìn thử người phụ nữ trong ngực anh có phải là vợ Nhạc Tuyết của anh hay không, vì sao cảm thấy không hề giống một người từ trước đến nay.

“Anh dám…’ tôi có chút xấu hổ đã để anh nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của tôi, liền uy hiếp anh.

Nhưng anh làm sao cũng không chịu nghe còn kì kèo với tôi, nói gì cũng phải nhìn rõ dáng vẻ bây giờ của tôi, cho đến khi tôi đưa tay đặt ở nơi đó của anh, anh mới không cử động nữa…

Dần dần tôi cảm thấy nơi đó của anh bỗng chốc trở nên nóng như lửa trong tay tôi, to lên, anh thở hổn hển, kéo đầu tôi vào lòng “Không cần nhìn nữa, thật sự là vợ anh vì nơi đó nhận ra tay của em…”

Tôi hơi dở khóc dở cười, lại giả bộ nghiêm túc mở tay đang cầm ra, nhẹ nhàng đẩy anh một tí “Trước tiên anh khai rõ vì sao cũng mua quà cho Tiêu Địch, rốt cuộc quan hệ của anh với cô ấy là gì?”

Anh lặng người một chút, tiếp theo lại vui đùa dựa vào lòng tôi, một lần nữa đem tay của tôi đặt ở nơi nóng bỏng đó của anh, “Bà xã, em không nên như thế vì, lúc này nói điều kiện rất thất đức nha…”

“Em mặc kệ cái gì thất đức hay không thất đức, không nói thì đừng nghĩ…’

Tôi cố trừng phạt anh,nhưng bản thân mình lại cảm thấy đau lòng, đồng thời cũng cảm thấy rất vui vẻ, tôi nghĩ có lẽ con người hoặc nhiều hoặc ít cũng ngược đãi bản thân mình và ngược người khác, nhất là với người mà mình yêu nhất.

Cuối cùng anh cũng mặc kệ, dùng phương thức vô cùng tàn nhẫn làm nũng với tôi, “Bà xã, ôm một cái đi, nơi đó đang cương lên cảm thấy hơi đau….…’



Tôi cười cười ôm chặt anh, lại có chút không cam lòng, đưa mặt nhẹ nhàng hôn anh, rồi lừa anh “Ngoan, nói cho em biết, anh với cô ấy đã…hay không…”

“Em nghĩ đi đâu rồi, anh với cô ấy làm sao có thể, quan hệ của tụi anh…tóm lại, anh và cô ấy cùng lớn lên với nhau…”

Thì ra là người phụ nữ mà ông nội bố trí ở bên cạnh anh, tôi không dám hỏi tiếp, chỉ cần tin tưởng là là tốt rồi.

Tôi dứng dậy, đặt anh ở dưới người…

Ánh trăng nhạt ngoài cửa sổ chiếu trên khuôn mặt đẹp trai của anh, thì ra hai người xuất sắc như thế, là cặp nam nữ đứng đầu trong giới nghệ thuật, cho nên anh mới giống siêu thoát trần tục, như vậy không giống người khác…nhưng tại sao cha mẹ của anh hay là trời cao lại nhẫn tâm đem sự đau khổ bó buộc trên người anh…

Tôi đau lòng hôn anh, từ cái trán cương nghị, rồi xuống mũi, và cánh môi ẩm ướt mềm mại…lại dần dần hôn xuống, lại không để ý đến anh điên cuồng tìm kiếm môi tôi…mãi đến khi anh đuổi theo đến mệt cũng trở nên ngoan ngoãn, tôi mới từ từ lướt môi qua vòm ngực rắn chắc của anh và nơi bụng dưới đang dồn dập lên xuống…

Anh hừ rồi hừ, muốn dùng tay kéo cánh tay của tôi, nhưng tôi lại nhẹ nhàng tránh khỏi, lại thong thả kéo quần ngủ của anh xuống.

Nơi đó đã đứng thẳng, hơi run run lắc lư trong mắt tôi, giống như đang bắt chuyện với tôi, cảm ơn tôi đã phóng thích nó, tôi cười một chút không chút do dự cúi đầu hôn lên nó…

“Nhạc Tuyết, không được…anh không cho…không cho em như thế…”

Tôi ngẩng đầu, mượn ánh sáng yếu ớt nhìn anh, anh cũng đang nhìn tôi cầu xin, trên trán có những giọt mồ hôi trong suốt, giữa hai mày cũng nhẹ nhàng nhăn lại, ngực phập phồng kịch liệt.

“Chậm rãi không thoải mái?”

“uh…”

Thấy anh cúi đầu hừ một tiếng, tôi liền đưa tay an ủi bụng dưới của anh, nhẹ nhang ma sát, từ câu từng chữ nói “Nghê Lạc Trần, anh nhớ kỹ, từ nay trở đi anh là Lạc Trần duy nhất của em, em sẽ yêu thương anh thật tốt, mỗi nơi mỗi chỗ em đều phải yêu thương….”

Nói xong tôi liền ngậm nơi nóng bỏng đó của anh vào miệng, dùng độ ấm ẩm ướt yêu thương nó, như mong muốn nghe thấy anh không còn cách nào khống chế và nhẫn nại than nhẹ. Tôi nhớ trước kia anh chờ cho đến lúc vui sướng cũng không phát ra âm thanh gì, có lẽ như vậy cũng có ý nghĩa, từ giờ phút này ở trước mặt tôi anh dần dần kéo xuống vẻ ngụy trang kia…

Tôi không biết có phải anh khóc không, đàn ông lúc đang cảm động có đôi khi cũng cần dùng nước mắt để biểu lộ…

Sau đó tôi hôn rất lâu, cho đến khi anh không thể nhịn được nữa mới đoạt lấy quyền chủ động, đem tôi ôm vào ngực, cẩn thân hôn tôi…

Chúng tôi lao thẳng đến đối phương thật dịu dàng, từng chút từng chút đưa nhau lên tới đỉnh sung sướng.

Đêm dần dần trở nên yên tĩnh lại, tôi với anh ôm nhau, rất lâu không nói lời nào chỉ thong thả dùng mồ hôi để truyền độ ấm cho nhau, sau đó anh dùng mặt vuốt ve đầu tôi, cúi đầu nói “Nhạc Tuyết, đừng tốt với anh như vậy, anh không quen cũng sợ hãi…”

Tôi không nói gì chỉ là, giống anh lúc trước vuốt ve tôi, dùng tay từng chút từng chút vuốt ve tóc của anh. Thật ra tôi cũng sợ, sợ anh chỉ ngoan vào lúc này, sợ anh khi quay người lại liền trở thành lạnh lùng hà khắc, cũng sợ có một ngày anh không đủ kiên cường mà vứt bỏ tôi và thế giới này…

Ngày mai mẹ chồng rời đi, tôi không có khả năng gánh chịu toàn bộ trách nhiệm và nhiệm vụ này?

Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ càng ngày càng tối, ngày mai có lẽ trời sẽ mưa dầm, thời tiết tháng 6 luôn luôn bất thường như thế, nói thay đổi bất thường cũng giống như thế giới thường thay đổi khó lường như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyết Lạc Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook