Chương 40: Tôi đau lòng mắng anh
Nhung Vũ Nhi Q
10/06/2018
Hình ảnh hai người khoác tay nhau vừa rồi thật là đẹp, cho dù người đàn
ông đó vẫn là người chồng được luật pháp bảo hộ của tôi, tôi cũng không
thể không nói, hai người đó thực sự đẹp đôi.
Tôi khó lòng tưởng tượng khi Thượng đế nhào nặn hai người bọn họ thì phải tốn biết bao nhiêu công sức và thời gian. Đều là nụ cười cao ngạo lạnh lùng giống như được đúc ra từ cùng một khuôn, đều là một gương mặt đẹp tới mức không chân thật, lại còn cả cơ thể dong dỏng và cân đối... Nếu như hình ảnh này không làm tôi liên tưởng đến những từ như tiên đồng ngọc nữ, nam thanh nữ tú thì quả là bản thân quá nghèo trí tưởng tượng. Giới thời trang có cái luật bất thành văn là nam thanh cặp với nữ tú, minh tinh cặp với đại gia, quả là danh bất hư truyền, rất hiện thực và cũng vô cùng trào phúng...
Nhưng tôi không thể quên được cái đêm với những cảm xúc mạnh mẽ ấy, như chỉ mới hôm qua thôi anh vẫn còn nói với tôi "Trong tim anh, em là người phụ nữ đẹp nhất, không một ai có thể sánh với em được..." Vậy mà vừa rồi anh lại đi cùng một người phụ nữ khác, còn diễu qua diễu lại trước mắt tôi, không một lời giải thích, không một chút xấu hổ...
Đúng là tôi quá ngốc nghếch. Tôi ngốc nghếch tin vào lời đường mật của đàn ông, mà trong lúc anh không được tỉnh táo. Nếu có trách thì cũng chỉ trách sao khi đó anh nói quá thành khẩn, quá xúc động mà thôi...
Tôi ngẩng đầu lên, bầu trời xanh ngắt lại bị một lớp mây mỏng che khuất. Tôi cắn răng nhắc nhở bản thân mình, bất luận thế nào cũng không được khóc trước mặt học viên.
"Đội trưởng Lạc, đội trưởng Lạc!"
"Ừ..." Tôi bừng tỉnh và cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình: "Nào, mọi người nghe rõ đây, lát nữa chúng ta sẽ cầm vé để vào cổng, mỗi lớp là một đơn vị, lớp trưởng toàn quyền phụ trách, có việc gì gấp báo cáo ngay. Nghiêm! Nghỉ! Mời các đội kiểm tra số người rồi hoạt động."
Khi học viên tự điều chỉnh lớp thì tôi quay người thả lỏng. Tôi biết vừa nãy mình quá thiếu kìm chế. Từ nhỏ đến lớn tôi đều không phải là người biết che giấu cảm xúc của mình. Những học viên hiểu tôi thì nhất định sẽ phát hiện ra giọng nói của tôi run lên khi hô khẩu lệnh. Hóa ra kẻ khốn nạn kia có thể làm cho trái tim tôi tan nát như vậy đấy. Hoặc có lẽ giữa chúng tôi, hai chữ "tin tưởng" chỉ có ý mỉa mai mà thôi. Khi một người phụ nữ nhìn thấy người chồng mà mình yêu thương thân mật với một người phụ nữ khác ngay trước mắt mình thì nên tin vào mắt mình hay tin vào tim mình đây?
Học viên xếp hàng vào khu tắm nước nóng, tôi lững thững đi theo sau lưng các em một cách vô thức, dù khoảng cách khá xa nhưng vẫn nghe thấy tiếng các em bàn luận không dứt.
"Hóa ra những tin đồn đó là thật sao? Mình đã nói rồi, ở trên đời này làm gì có người đàn ông hoàn mĩ cơ chứ nhỉ..."
"Anh ấy quá đẹp trai, nếu không phong tình thì cũng phí mất khuôn mặt đẹp như vậy..."
"Đẹp trai mà không đa tình thì anh vẫn chưa đủ đẹp trai, đại gia mà không tán đổ được nữ minh tinh thì anh vẫn chưa đủ chất đại gia, đàn ông trong giới thời trang mà không dính nghi án ái tình, không thay người yêu như thay áo, không ly hôn vài lần thì anh vẫn chưa thực sự thời trang..."
"Chẳng nhẽ quân nhân như chúng ta lại thua vậy sao?"
"Các cậu nghĩ xem bây giờ đang ở thời đại nào vậy? Đội trưởng Lạc của chúng ta ngày nào cũng ở doanh trại thì ông chồng ắt hẳn sẽ cảm thấy bị bỏ rơi. Bây giờ có mấy người đàn ông chịu được cô đơn nhỉ?"
"Nhưng mình không thấy cô diễn viên đó có gì đẹp cả. Nghe nói cô ấy có không ít tin giật gân, ở với người phụ nữ như vậy thử hỏi xem liệu có cảm thấy yên tâm hay không?"
"Nhưng sống với người đàn ông như anh ta cũng không bao giờ yên tâm cả... Nếu là mình, mình sẽ chọn một người giống như Thượng tá Giang ấy. Đó mới là đàn ông đích thực!"
"Xong rồi, chẳng nhẽ người tình trong mộng của mình lại như vậy sao? Hóa ra hiện thực và giấc mộng cách nhau quá xa. Mình thà sống trong giấc mộng đẹp đẽ mà mình tự tạo còn hơn là nhìn thấy cảnh vừa rồi..."
"Mọi người đừng bàn luận nữa. Như vậy thật không phải với đội trưởng Lạc."
"Không phải mọi người đang bàn luận mà là đang bất bình. Các bạn không nhìn thấy vừa nãy hai người bọn họ đi nhanh vậy sao? Nhất định là bị bao nhiêu con mắt của chúng ta nhìn vào nên không còn chỗ trốn nữa..."
"..."
Bất giác tôi bật cười trong lòng, Nghê Lạc Trần đâu có biểu lộ một tẹo áy náy hay một chút ngượng ngùng nào đâu.
Khi học viên vào tắm nước nóng thì tôi ngồi đợi ở bên ngoài. Tôi cầm chiếc điện thoại trong tay và liên tục đấu tranh tư tưởng xem có nên gọi cho anh ấy, có muốn được nghe một lời giải thích của anh không. Nhưng liệu anh ấy có cho tôi một lời giải thích không? Trước kia là tự tôi bỏ đi cuộc hôn nhân này, tự tôi bỏ anh đi, như vậy nên trách ai đây?
"Báo cáo đội trưởng Lạc, Dẫn Lộ bị ngất rồi."
Một lát sau thì xe cấp cứu đến. Trong lúc loạn lên như vậy, tôi và vài học viên khác đưa Dẫn Lộ đến bệnh viện huyện. Ban đầu tôi chỉ nghĩ có thể là do nhiệt độ suối nước nóng quá cao, học viên phải chuẩn bị các kì thi tốt nghiệp trong thời gian dài vừa qua nên có thể cơ thể đã bị suy kiệt dẫn đến bị sốc.. Nhưng cuối cùng khi cầm được kết quả xét nghiệm thì tôi đứng ngây ra ở đó.
Hạng mục kiểm tra thai nghén cho thấy kết quả dương tính, bác sĩ nói thai đã được bảy tuần tuổi rồi. Tôi có cố hết sức cũng không thể phát hiện ra sai sót ở chỗ nào. Khóa học sinh này tôi quản lí trong bốn năm trời liên tục, tôi cũng từng nghĩ đến trường hợp xảy ra chuyện này hoặc chuyện khác, nhưng duy nhất tôi không nghĩ học viên nữ sẽ phạm phải sai lầm như thế này trong kì cuối cùng của đời học viên... Cứ coi như xã hội bây giờ nhiều cám dỗ đi nhưng một học viên quân y, một bác sĩ tương lại lại không biết cách tự bảo vệ mình sao? Tôi cố gắng nén sự phẫn nộ trong lòng, mãi đến tận chiều, những em học viên khác đã về, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình tôi và Dẫn Lộ...
Ánh đèn hắt vào mặt Dẫn Lộ làm cho gương mặt em thánh thiện như một tờ giấy trắng. Trong lòng tôi đột nhiên vô cùng đau đớn, những câu hỏi chất vấn không thể nào thốt lên được.
"Đội trưởng Lạc, cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi ạ. Nhưng em tuyệt đối không bao giờ tiết lộ bố của đứa trẻ trong bụng em đâu ạ."
"Em nghĩ rằng em có thể bảo vệ được anh ta sao?" Một cô gái trẻ luôn nghĩ cho người mà cô ấy yêu thay vì lo lắng cho tiền đồ của mình thì tôi cũng không lấy gì làm lạ cả.
"Đội trưởng Lạc, chỉ vì em muốn có một đứa con với anh ấy thôi, không có liên quan gì đến anh ấy. Mà anh ấy cũng không biết chuyện này đâu ạ."
"Vậy em có biết những quy định trong trường học quân sự không? Học viên trong trường học tuyệt đối không được phép yêu đương. Các em còn trẻ như thế này, các em còn cả một quãng thời gian dài để làm những việc mình muốn... Tại sao em lại hồ đồ như vậy? Em không cần tương lai của mình hay sao?"
"Đội trưởng Lạc, nhưng em sắp tốt nghiệp rồi, em không còn cơ hội nữa. Anh ấy có gia đình của anh ấy, anh ấy không thể cho em một tương lai được..." Dẫn Lộ lắc đầu, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng xanh của cô ấy.
"..."
"Đội trưởng Lạc, em cầu xin cô đừng bao giờ truy tìm xem anh ấy là ai. Em không muốn làm hỏng tiền đồ của anh ấy, công việc của anh ấy đang tốt như vậy..."
"Đây không phải là việc tôi có nên điều tra hay không, cấp trên sẽ điều tra. Việc này có muốn cũng không thể giấu được."
Người đàn ông ấy cụ thể là ai, không cần em nói ra tôi cũng biết, tôi chỉ bất ngờ khi bác sĩ trong học viện quân y lại có thể làm những việc thiếu trách nhiệm như vậy. Mọi người đều nói làm quân nhân không dễ dàng, nhưng những người thân ở bên cạnh quân nhân cũng không dễ dàng gì. Họ không cầu danh lợi, không ham vọng chồng sẽ luôn ở bên cạnh mình, và họ cũng sẵn sàng chấp nhận những rủi ro khi chồng lạc lối...
"Đội trưởng Lạc, em biết việc này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cô. Nhưng em không cố ý đâu ạ, em chỉ nghĩ mình sắp tốt nghiệp rồi và sẽ không ai biết đến chuyện này nữa."
"Em ngủ đi, đừng nghĩ ngợi gì cả, giao hết việc này cho cô đi."
Tôi an ủi để Dẫn Lộ ngủ một giấc nhưng trong lòng thì vô cùng lo lắng. Theo điều lệnh kỉ luật nghiêm khắc trong quân đội, cứ cho tôi có ý bao che cho cô bé nhưng cũng không có cách nào giấu sự việc này đi, cũng không thể nào giúp em giữ được tương lai của mình.
Có thể do quá mệt mỏi và suy nhược, Dẫn Lộ chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Tôi đắp chăn cho em và ngắm nhìn gương mặt em. Gương mặt trẻ trung thuần khiết này những ngày về sau sẽ phải chịu đựng nỗi đau khổ giày vò như thế nào, tôi không thể tưởng tượng ra được. Đột nhiên tôi căm hận đàn ông, khi họ có được niềm vui sướng thì liệu họ có nghĩ đến việc mình làm tổn thương đến một người con gái thuần khiết hay không? Họ không thể đảm bảo cũng như hứa hẹn gì, nhưng tại sao lại vẫn cứ gieo hi vọng vào lòng phụ nữ?
Đêm khuya, ở bệnh viện tĩnh lặng đến ghê người.
Trải qua một ngày với rất nhiều biến cố, tôi đột nhiên cũng cảm thấy mệt mỏi. Tôi muốn đi rửa mặt mũi chân tay rồi thư giãn một chút. Lúc đó mới phát hiện ra trong phòng không còn nước nóng. Tôi cầm cái phích và mở cửa phòng, tôi ngó ra ngoài hành lang để xác định hướng đi lấy nước nóng thì bất chợt nhìn thấy Nghê Lạc Trần xuất hiện trước phòng bệnh của Dẫn Lộ.
Anh nghiêng người dựa vào tường, đầu hơi cúi xuống, hai tay đút vào túi quần, dường như đang nghĩ ngợi điều gì. Không hiểu do quần áo màu đen hay do ánh đèn trong bệnh viện mà gương mặt anh có chút xanh xao, dáng vẻ mệt mỏi, chán chường, tuy vậy vẫn toát lên vẻ nho nhã cao sang. Người đàn ông như vậy, thử hỏi xem ai có đủ tư cách để sở hữu cơ chứ?
Đột nhiên tôi ngộ ra một điều, không phải những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này đều được sở hữu bởi ai đó. Tôi cười nhẹ, trong lòng có ý nghĩ cần phải từ bỏ...
"Đi lấy nước à?" Anh ngẩng đầu, dường như đang đợi tôi.
Tôi gật đầu và đi ngang qua người anh. Tôi cũng không muốn hỏi vì sao anh lại xuất hiện ở đây, bởi vì tất cả mọi thứ đã không còn liên quan đến tôi nữa.
"Anh đi được nửa đường thì đột nhiên không yên tâm. Trên đường quay lại Thanh Vân Sơn thì mới biết học viên của em xảy ra chuyện. Anh đứng ở ngoài cửa đợi em suốt..."
"Vậy sao? Em cứ tưởng anh đến để xem trò hay cơ đấy, anh đến để chia sẻ cùng em niềm vui thắng lợi sao?" Tôi cười lạnh lùng.
"Niềm vui thắng lợi gì?"
"Anh nói đi, anh sẽ thu xếp cô Tiêu Địch đó như thế nào?" Đột nhiên tôi dừng chân lại, anh ấy không kịp phản ứng nên đã đâm vào người tôi theo quán tính.
Hơi thở và cơ thể quen thuộc của anh làm cho tôi quên mất phải né tránh. Lại một lần nữa anh không còn quan tâm đến xung quanh mà ôm chặt tôi vào lòng. Tôi ngẩng đầu thì lại chìm đắm trong hơi thở và ánh mắt dịu dàng của anh. Nét mặt vừa tự tin và có chút né tránh kia lại làm cho tôi đau đớn. Tôi quá xúc động lại muốn hôn anh...
Có lẽ vì đang ở bệnh viện nên đột nhiên anh buông tôi ra và ngượng ngùng nói: "Chúng ta ra xe nói chuyện nhé."
"Anh vẫn còn muốn sỉ nhục em nữa hay sao? Anh đừng bao giờ nghĩ đến điều đó nữa..." Tôi tức giận đến mức chỉ muốn giơ cái phích lên đập vào đầu anh. "Anh cho rằng mình là ai? Là thiên sứ giáng trần hay là vương tôn công tử của quốc gia nào đó? Khi cần thì anh đến, khi không cần thì anh vứt đi? Nghê Lạc Trần, em không phải là Tiêu Địch, cái dáng vẻ đẹp đẽ cũng như lời nói ngọt ngào của anh không có tác dụng đối với em."
"Cái gì mà thiên sứ với dáng vẻ đẹp đẽ, anh đâu phải phụ nữ..." Anh không thèm để ý đến những gì tôi nói, chỉ cười cười nhìn tôi. Một nụ cười nhàn nhạt nhưng dễ làm người khác đắm mình trong đó...
"Đích thực anh không phải phụ nữ, bởi vì anh còn không bằng phụ nữ. Người con gái đều biết hi sinh bản thân để bảo vệ người đàn ông mà họ yêu. Thế còn anh, khi gặp những điều bất trắc thì tự sát để người khác thương tình, đó chính là khổ nhục kế cũng như tính tự kỉ điển hình của các nhân vật trong giới giải trí. Anh cho rằng toàn bộ đàn bà con gái trên thế gian này đền thương xót anh sao? Thật là nực cười, điều đó chỉ làm cho người ta nhạo báng mà thôi..."
Anh nhìn tôi chằm chằm, hai môi run run, trong mắt anh có chút mây mờ bay qua, nụ cười đẹp đẽ vừa xong đã hoàn toàn tắt ngấm...
Tôi ngừng lại, đột nhiên cảm thấy căm ghét trái tim mềm yếu của mình. Một lần nữa tôi nhếch miệng cười chấm biếm. "Thế nào? Cậu ấm con nhà quyền quý rốt cuộc không chịu được mấy câu nói đó sao? Nếu có muốn khóc thì cũng đừng khóc trước mắt tôi. Tôi nghĩ Tiêu Địch và Từ Dĩnh đều thương anh hơn tôi, nhân tiện còn có thể đếm giúp xem trên cơ thể của anh có bao nhiêu nốt ruồi son nữa." Tôi buột miệng nói ra mà không kịp suy nghĩ, khẩu khí rõ ràng rất ghen tức.
Nghê Lạc Trần quay mặt đi, yết hầu run run, sự chịu đựng của anh khiến tôi xót xa.
Một lát sau anh mới chầm chậm hỏi. "Tiêu Địch đến tìm em à?"
"Không quan trọng." Tôi nén nỗi đau vào lòng và không nhìn anh ấy thêm nữa.
"Đừng trách cô ấy. Cô ấy chỉ muốn những điều tốt cho anh tôi."
"Anh có thương xót cô ta thì cũng đừng có thể hiện trước mắt tôi. Mời anh đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Đơn ly hôn tôi sẽ kí, chỉ còn bảy ngày nữa các học viên của tôi sẽ tốt nghiệp."
Tôi bỏ ý định đi lấy nước, quay người bước vào phòng bệnh, tiện tay đóng chặt cửa lại.
Vào lúc này đây tôi không hề rơi nước mắt.
Một lúc sau cánh cửa phòng bật mở, không hiểu Nghê Lạc Trần kiếm được ở đâu mà xách vào cho tôi hai phích nước nóng, đặt ở cửa phòng rồi nói: "Nước sôi đấy, em cẩn thận kẻo bị bỏng."
Nói xong anh đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại. Tôi không kìm được để những giọt nước mắt tới tấp rơi xuống.
Mặc dù đã là mùa xuân nhưng buổi tối cũng còn khá lạnh. Không biết liệu anh ấy có đứng ở ngoài cửa suốt đêm không? Thực ra anh cũng chẳng làm gì có lỗi với tôi. Yêu và không yêu không thể tự mình kìm chế được. Nghĩ như vậy nên tôi nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng, anh vẫn đứng dựa vào tường, chỉ là cầm trong tay một lọ thuốc, đổ ra hai viên rồi chi vào miệng, cố gắng nuốt viên thuốc mà không cần dùng nước.
Đột nhiên anh nhìn thấy tôi, tay dừng lại một lát rồi cười nhẹ giải thích: "Anh bị cảm."
Anh như là đang giải thích một điều gì đó, còn tôi cũng không muốn truy hỏi, chỉ lạnh lùng nói: "Anh về đi."
Anh gật đầu, rồi nhìn tôi cười: "Có việc gì thì gọi điện thoại cho anh, hoặc gọi cho Từ Dĩnh."
Anh đi, cái dáng vẻ cô đơn mất hút trong hành lang sâu thẳm của bệnh viện.
Tôi khó lòng tưởng tượng khi Thượng đế nhào nặn hai người bọn họ thì phải tốn biết bao nhiêu công sức và thời gian. Đều là nụ cười cao ngạo lạnh lùng giống như được đúc ra từ cùng một khuôn, đều là một gương mặt đẹp tới mức không chân thật, lại còn cả cơ thể dong dỏng và cân đối... Nếu như hình ảnh này không làm tôi liên tưởng đến những từ như tiên đồng ngọc nữ, nam thanh nữ tú thì quả là bản thân quá nghèo trí tưởng tượng. Giới thời trang có cái luật bất thành văn là nam thanh cặp với nữ tú, minh tinh cặp với đại gia, quả là danh bất hư truyền, rất hiện thực và cũng vô cùng trào phúng...
Nhưng tôi không thể quên được cái đêm với những cảm xúc mạnh mẽ ấy, như chỉ mới hôm qua thôi anh vẫn còn nói với tôi "Trong tim anh, em là người phụ nữ đẹp nhất, không một ai có thể sánh với em được..." Vậy mà vừa rồi anh lại đi cùng một người phụ nữ khác, còn diễu qua diễu lại trước mắt tôi, không một lời giải thích, không một chút xấu hổ...
Đúng là tôi quá ngốc nghếch. Tôi ngốc nghếch tin vào lời đường mật của đàn ông, mà trong lúc anh không được tỉnh táo. Nếu có trách thì cũng chỉ trách sao khi đó anh nói quá thành khẩn, quá xúc động mà thôi...
Tôi ngẩng đầu lên, bầu trời xanh ngắt lại bị một lớp mây mỏng che khuất. Tôi cắn răng nhắc nhở bản thân mình, bất luận thế nào cũng không được khóc trước mặt học viên.
"Đội trưởng Lạc, đội trưởng Lạc!"
"Ừ..." Tôi bừng tỉnh và cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình: "Nào, mọi người nghe rõ đây, lát nữa chúng ta sẽ cầm vé để vào cổng, mỗi lớp là một đơn vị, lớp trưởng toàn quyền phụ trách, có việc gì gấp báo cáo ngay. Nghiêm! Nghỉ! Mời các đội kiểm tra số người rồi hoạt động."
Khi học viên tự điều chỉnh lớp thì tôi quay người thả lỏng. Tôi biết vừa nãy mình quá thiếu kìm chế. Từ nhỏ đến lớn tôi đều không phải là người biết che giấu cảm xúc của mình. Những học viên hiểu tôi thì nhất định sẽ phát hiện ra giọng nói của tôi run lên khi hô khẩu lệnh. Hóa ra kẻ khốn nạn kia có thể làm cho trái tim tôi tan nát như vậy đấy. Hoặc có lẽ giữa chúng tôi, hai chữ "tin tưởng" chỉ có ý mỉa mai mà thôi. Khi một người phụ nữ nhìn thấy người chồng mà mình yêu thương thân mật với một người phụ nữ khác ngay trước mắt mình thì nên tin vào mắt mình hay tin vào tim mình đây?
Học viên xếp hàng vào khu tắm nước nóng, tôi lững thững đi theo sau lưng các em một cách vô thức, dù khoảng cách khá xa nhưng vẫn nghe thấy tiếng các em bàn luận không dứt.
"Hóa ra những tin đồn đó là thật sao? Mình đã nói rồi, ở trên đời này làm gì có người đàn ông hoàn mĩ cơ chứ nhỉ..."
"Anh ấy quá đẹp trai, nếu không phong tình thì cũng phí mất khuôn mặt đẹp như vậy..."
"Đẹp trai mà không đa tình thì anh vẫn chưa đủ đẹp trai, đại gia mà không tán đổ được nữ minh tinh thì anh vẫn chưa đủ chất đại gia, đàn ông trong giới thời trang mà không dính nghi án ái tình, không thay người yêu như thay áo, không ly hôn vài lần thì anh vẫn chưa thực sự thời trang..."
"Chẳng nhẽ quân nhân như chúng ta lại thua vậy sao?"
"Các cậu nghĩ xem bây giờ đang ở thời đại nào vậy? Đội trưởng Lạc của chúng ta ngày nào cũng ở doanh trại thì ông chồng ắt hẳn sẽ cảm thấy bị bỏ rơi. Bây giờ có mấy người đàn ông chịu được cô đơn nhỉ?"
"Nhưng mình không thấy cô diễn viên đó có gì đẹp cả. Nghe nói cô ấy có không ít tin giật gân, ở với người phụ nữ như vậy thử hỏi xem liệu có cảm thấy yên tâm hay không?"
"Nhưng sống với người đàn ông như anh ta cũng không bao giờ yên tâm cả... Nếu là mình, mình sẽ chọn một người giống như Thượng tá Giang ấy. Đó mới là đàn ông đích thực!"
"Xong rồi, chẳng nhẽ người tình trong mộng của mình lại như vậy sao? Hóa ra hiện thực và giấc mộng cách nhau quá xa. Mình thà sống trong giấc mộng đẹp đẽ mà mình tự tạo còn hơn là nhìn thấy cảnh vừa rồi..."
"Mọi người đừng bàn luận nữa. Như vậy thật không phải với đội trưởng Lạc."
"Không phải mọi người đang bàn luận mà là đang bất bình. Các bạn không nhìn thấy vừa nãy hai người bọn họ đi nhanh vậy sao? Nhất định là bị bao nhiêu con mắt của chúng ta nhìn vào nên không còn chỗ trốn nữa..."
"..."
Bất giác tôi bật cười trong lòng, Nghê Lạc Trần đâu có biểu lộ một tẹo áy náy hay một chút ngượng ngùng nào đâu.
Khi học viên vào tắm nước nóng thì tôi ngồi đợi ở bên ngoài. Tôi cầm chiếc điện thoại trong tay và liên tục đấu tranh tư tưởng xem có nên gọi cho anh ấy, có muốn được nghe một lời giải thích của anh không. Nhưng liệu anh ấy có cho tôi một lời giải thích không? Trước kia là tự tôi bỏ đi cuộc hôn nhân này, tự tôi bỏ anh đi, như vậy nên trách ai đây?
"Báo cáo đội trưởng Lạc, Dẫn Lộ bị ngất rồi."
Một lát sau thì xe cấp cứu đến. Trong lúc loạn lên như vậy, tôi và vài học viên khác đưa Dẫn Lộ đến bệnh viện huyện. Ban đầu tôi chỉ nghĩ có thể là do nhiệt độ suối nước nóng quá cao, học viên phải chuẩn bị các kì thi tốt nghiệp trong thời gian dài vừa qua nên có thể cơ thể đã bị suy kiệt dẫn đến bị sốc.. Nhưng cuối cùng khi cầm được kết quả xét nghiệm thì tôi đứng ngây ra ở đó.
Hạng mục kiểm tra thai nghén cho thấy kết quả dương tính, bác sĩ nói thai đã được bảy tuần tuổi rồi. Tôi có cố hết sức cũng không thể phát hiện ra sai sót ở chỗ nào. Khóa học sinh này tôi quản lí trong bốn năm trời liên tục, tôi cũng từng nghĩ đến trường hợp xảy ra chuyện này hoặc chuyện khác, nhưng duy nhất tôi không nghĩ học viên nữ sẽ phạm phải sai lầm như thế này trong kì cuối cùng của đời học viên... Cứ coi như xã hội bây giờ nhiều cám dỗ đi nhưng một học viên quân y, một bác sĩ tương lại lại không biết cách tự bảo vệ mình sao? Tôi cố gắng nén sự phẫn nộ trong lòng, mãi đến tận chiều, những em học viên khác đã về, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình tôi và Dẫn Lộ...
Ánh đèn hắt vào mặt Dẫn Lộ làm cho gương mặt em thánh thiện như một tờ giấy trắng. Trong lòng tôi đột nhiên vô cùng đau đớn, những câu hỏi chất vấn không thể nào thốt lên được.
"Đội trưởng Lạc, cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi ạ. Nhưng em tuyệt đối không bao giờ tiết lộ bố của đứa trẻ trong bụng em đâu ạ."
"Em nghĩ rằng em có thể bảo vệ được anh ta sao?" Một cô gái trẻ luôn nghĩ cho người mà cô ấy yêu thay vì lo lắng cho tiền đồ của mình thì tôi cũng không lấy gì làm lạ cả.
"Đội trưởng Lạc, chỉ vì em muốn có một đứa con với anh ấy thôi, không có liên quan gì đến anh ấy. Mà anh ấy cũng không biết chuyện này đâu ạ."
"Vậy em có biết những quy định trong trường học quân sự không? Học viên trong trường học tuyệt đối không được phép yêu đương. Các em còn trẻ như thế này, các em còn cả một quãng thời gian dài để làm những việc mình muốn... Tại sao em lại hồ đồ như vậy? Em không cần tương lai của mình hay sao?"
"Đội trưởng Lạc, nhưng em sắp tốt nghiệp rồi, em không còn cơ hội nữa. Anh ấy có gia đình của anh ấy, anh ấy không thể cho em một tương lai được..." Dẫn Lộ lắc đầu, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng xanh của cô ấy.
"..."
"Đội trưởng Lạc, em cầu xin cô đừng bao giờ truy tìm xem anh ấy là ai. Em không muốn làm hỏng tiền đồ của anh ấy, công việc của anh ấy đang tốt như vậy..."
"Đây không phải là việc tôi có nên điều tra hay không, cấp trên sẽ điều tra. Việc này có muốn cũng không thể giấu được."
Người đàn ông ấy cụ thể là ai, không cần em nói ra tôi cũng biết, tôi chỉ bất ngờ khi bác sĩ trong học viện quân y lại có thể làm những việc thiếu trách nhiệm như vậy. Mọi người đều nói làm quân nhân không dễ dàng, nhưng những người thân ở bên cạnh quân nhân cũng không dễ dàng gì. Họ không cầu danh lợi, không ham vọng chồng sẽ luôn ở bên cạnh mình, và họ cũng sẵn sàng chấp nhận những rủi ro khi chồng lạc lối...
"Đội trưởng Lạc, em biết việc này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cô. Nhưng em không cố ý đâu ạ, em chỉ nghĩ mình sắp tốt nghiệp rồi và sẽ không ai biết đến chuyện này nữa."
"Em ngủ đi, đừng nghĩ ngợi gì cả, giao hết việc này cho cô đi."
Tôi an ủi để Dẫn Lộ ngủ một giấc nhưng trong lòng thì vô cùng lo lắng. Theo điều lệnh kỉ luật nghiêm khắc trong quân đội, cứ cho tôi có ý bao che cho cô bé nhưng cũng không có cách nào giấu sự việc này đi, cũng không thể nào giúp em giữ được tương lai của mình.
Có thể do quá mệt mỏi và suy nhược, Dẫn Lộ chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Tôi đắp chăn cho em và ngắm nhìn gương mặt em. Gương mặt trẻ trung thuần khiết này những ngày về sau sẽ phải chịu đựng nỗi đau khổ giày vò như thế nào, tôi không thể tưởng tượng ra được. Đột nhiên tôi căm hận đàn ông, khi họ có được niềm vui sướng thì liệu họ có nghĩ đến việc mình làm tổn thương đến một người con gái thuần khiết hay không? Họ không thể đảm bảo cũng như hứa hẹn gì, nhưng tại sao lại vẫn cứ gieo hi vọng vào lòng phụ nữ?
Đêm khuya, ở bệnh viện tĩnh lặng đến ghê người.
Trải qua một ngày với rất nhiều biến cố, tôi đột nhiên cũng cảm thấy mệt mỏi. Tôi muốn đi rửa mặt mũi chân tay rồi thư giãn một chút. Lúc đó mới phát hiện ra trong phòng không còn nước nóng. Tôi cầm cái phích và mở cửa phòng, tôi ngó ra ngoài hành lang để xác định hướng đi lấy nước nóng thì bất chợt nhìn thấy Nghê Lạc Trần xuất hiện trước phòng bệnh của Dẫn Lộ.
Anh nghiêng người dựa vào tường, đầu hơi cúi xuống, hai tay đút vào túi quần, dường như đang nghĩ ngợi điều gì. Không hiểu do quần áo màu đen hay do ánh đèn trong bệnh viện mà gương mặt anh có chút xanh xao, dáng vẻ mệt mỏi, chán chường, tuy vậy vẫn toát lên vẻ nho nhã cao sang. Người đàn ông như vậy, thử hỏi xem ai có đủ tư cách để sở hữu cơ chứ?
Đột nhiên tôi ngộ ra một điều, không phải những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này đều được sở hữu bởi ai đó. Tôi cười nhẹ, trong lòng có ý nghĩ cần phải từ bỏ...
"Đi lấy nước à?" Anh ngẩng đầu, dường như đang đợi tôi.
Tôi gật đầu và đi ngang qua người anh. Tôi cũng không muốn hỏi vì sao anh lại xuất hiện ở đây, bởi vì tất cả mọi thứ đã không còn liên quan đến tôi nữa.
"Anh đi được nửa đường thì đột nhiên không yên tâm. Trên đường quay lại Thanh Vân Sơn thì mới biết học viên của em xảy ra chuyện. Anh đứng ở ngoài cửa đợi em suốt..."
"Vậy sao? Em cứ tưởng anh đến để xem trò hay cơ đấy, anh đến để chia sẻ cùng em niềm vui thắng lợi sao?" Tôi cười lạnh lùng.
"Niềm vui thắng lợi gì?"
"Anh nói đi, anh sẽ thu xếp cô Tiêu Địch đó như thế nào?" Đột nhiên tôi dừng chân lại, anh ấy không kịp phản ứng nên đã đâm vào người tôi theo quán tính.
Hơi thở và cơ thể quen thuộc của anh làm cho tôi quên mất phải né tránh. Lại một lần nữa anh không còn quan tâm đến xung quanh mà ôm chặt tôi vào lòng. Tôi ngẩng đầu thì lại chìm đắm trong hơi thở và ánh mắt dịu dàng của anh. Nét mặt vừa tự tin và có chút né tránh kia lại làm cho tôi đau đớn. Tôi quá xúc động lại muốn hôn anh...
Có lẽ vì đang ở bệnh viện nên đột nhiên anh buông tôi ra và ngượng ngùng nói: "Chúng ta ra xe nói chuyện nhé."
"Anh vẫn còn muốn sỉ nhục em nữa hay sao? Anh đừng bao giờ nghĩ đến điều đó nữa..." Tôi tức giận đến mức chỉ muốn giơ cái phích lên đập vào đầu anh. "Anh cho rằng mình là ai? Là thiên sứ giáng trần hay là vương tôn công tử của quốc gia nào đó? Khi cần thì anh đến, khi không cần thì anh vứt đi? Nghê Lạc Trần, em không phải là Tiêu Địch, cái dáng vẻ đẹp đẽ cũng như lời nói ngọt ngào của anh không có tác dụng đối với em."
"Cái gì mà thiên sứ với dáng vẻ đẹp đẽ, anh đâu phải phụ nữ..." Anh không thèm để ý đến những gì tôi nói, chỉ cười cười nhìn tôi. Một nụ cười nhàn nhạt nhưng dễ làm người khác đắm mình trong đó...
"Đích thực anh không phải phụ nữ, bởi vì anh còn không bằng phụ nữ. Người con gái đều biết hi sinh bản thân để bảo vệ người đàn ông mà họ yêu. Thế còn anh, khi gặp những điều bất trắc thì tự sát để người khác thương tình, đó chính là khổ nhục kế cũng như tính tự kỉ điển hình của các nhân vật trong giới giải trí. Anh cho rằng toàn bộ đàn bà con gái trên thế gian này đền thương xót anh sao? Thật là nực cười, điều đó chỉ làm cho người ta nhạo báng mà thôi..."
Anh nhìn tôi chằm chằm, hai môi run run, trong mắt anh có chút mây mờ bay qua, nụ cười đẹp đẽ vừa xong đã hoàn toàn tắt ngấm...
Tôi ngừng lại, đột nhiên cảm thấy căm ghét trái tim mềm yếu của mình. Một lần nữa tôi nhếch miệng cười chấm biếm. "Thế nào? Cậu ấm con nhà quyền quý rốt cuộc không chịu được mấy câu nói đó sao? Nếu có muốn khóc thì cũng đừng khóc trước mắt tôi. Tôi nghĩ Tiêu Địch và Từ Dĩnh đều thương anh hơn tôi, nhân tiện còn có thể đếm giúp xem trên cơ thể của anh có bao nhiêu nốt ruồi son nữa." Tôi buột miệng nói ra mà không kịp suy nghĩ, khẩu khí rõ ràng rất ghen tức.
Nghê Lạc Trần quay mặt đi, yết hầu run run, sự chịu đựng của anh khiến tôi xót xa.
Một lát sau anh mới chầm chậm hỏi. "Tiêu Địch đến tìm em à?"
"Không quan trọng." Tôi nén nỗi đau vào lòng và không nhìn anh ấy thêm nữa.
"Đừng trách cô ấy. Cô ấy chỉ muốn những điều tốt cho anh tôi."
"Anh có thương xót cô ta thì cũng đừng có thể hiện trước mắt tôi. Mời anh đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Đơn ly hôn tôi sẽ kí, chỉ còn bảy ngày nữa các học viên của tôi sẽ tốt nghiệp."
Tôi bỏ ý định đi lấy nước, quay người bước vào phòng bệnh, tiện tay đóng chặt cửa lại.
Vào lúc này đây tôi không hề rơi nước mắt.
Một lúc sau cánh cửa phòng bật mở, không hiểu Nghê Lạc Trần kiếm được ở đâu mà xách vào cho tôi hai phích nước nóng, đặt ở cửa phòng rồi nói: "Nước sôi đấy, em cẩn thận kẻo bị bỏng."
Nói xong anh đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại. Tôi không kìm được để những giọt nước mắt tới tấp rơi xuống.
Mặc dù đã là mùa xuân nhưng buổi tối cũng còn khá lạnh. Không biết liệu anh ấy có đứng ở ngoài cửa suốt đêm không? Thực ra anh cũng chẳng làm gì có lỗi với tôi. Yêu và không yêu không thể tự mình kìm chế được. Nghĩ như vậy nên tôi nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng, anh vẫn đứng dựa vào tường, chỉ là cầm trong tay một lọ thuốc, đổ ra hai viên rồi chi vào miệng, cố gắng nuốt viên thuốc mà không cần dùng nước.
Đột nhiên anh nhìn thấy tôi, tay dừng lại một lát rồi cười nhẹ giải thích: "Anh bị cảm."
Anh như là đang giải thích một điều gì đó, còn tôi cũng không muốn truy hỏi, chỉ lạnh lùng nói: "Anh về đi."
Anh gật đầu, rồi nhìn tôi cười: "Có việc gì thì gọi điện thoại cho anh, hoặc gọi cho Từ Dĩnh."
Anh đi, cái dáng vẻ cô đơn mất hút trong hành lang sâu thẳm của bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.