Chương 1
Linh&Hồng
21/10/2023
Lập đông trời chuyển lạnh, ở thôn Tây Đệ Trong khuê phòng rộng lớn. Tần Tinh Bích trong gương đồng đang khoác lên người chiếc áo choàng trắng ngà, nhẹ nhàng đưa tay họa từng nét son đỏ lên đôi môi có chút tái nhợt, nàng phủ má hồng để che đi gương mặt có phần tiều tụy.
Trong gương là một cô nương có gương mặt thanh tú cùng đôi mắt hạnh mang nét u buồn, thoạt nhìn chỉ mới mười bốn mười năm tuổi, Tần Tinh Bích tiến lại cửa đưa tay mới mở hé. Gió lạnh đã ùa vào trong phòng, tiểu nha đầu A Minh sợ nàng lạnh vội vàng ngăn lại cánh tay nàng.
"Tiểu thư người đợi tuyết ngừng rơi rồi chúng ta đi, cây đào sợ rằng bây giờ chỉ là cái thân xù xì không lấy nổi một phiến lá đâu."
Tần Tinh Bích nhẹ nhàng cất lời: "Bây giờ không đi chỉ sợ rằng mùa đông năm sau ta lại không thể ngắm."
Gương mặt tiểu nha đầu A Minh chùng xuống: "Tiểu thư đừng nói bậy, lão gia lại đánh em."
Chiếc ô giấy dầu màu trắng nhạt được mở ra Tần Tinh Bích nghiêng đầu bước ra khỏi cửa phòng. Nàng đưa bàn tay ra bắt lấy bông tuyết đang rơi, cánh tay vì lạnh mà run rẩy. Nhưng đôi môi ấy bất giác cong lên, nàng đang cười, còn là cười rất tươi.
Tiểu nha đầu A Minh nhìn nàng cảm thán: "Tiểu thư xinh đẹp như vậy ông trời thật trớ trêu."
Tần Tinh Bích bị bệnh là bệnh rất nặng, phụ thân nàng đã mời rất nhiều đại phu đến khám cho nàng, nhưng kết quả cuối cùng đều chỉ còn lại những cái lắc đầu thở dài. Nàng sinh ra vào đông chí sức khỏe vốn đã yếu ớt, lớn lên được cũng không dễ chút nào. Năm nàng sáu tuổi bệnh tật lại tìm tới, khiến nàng liên tục ho khan sốt cao không dứt, lần này đại phu đến đã chuẩn ra được bệnh. Cơ thể nàng trời sinh rất yếu lại mang tính hàn, chỉ có thể chăm sóc cẩn thận mới mong giữ được mạng đến tuổi cập kê.
Mẫu thân nàng lúc đó đang mang thai, khóc đến đến nỗi sinh non, rất may mắn mẹ tròn con vuông, là 1 bé trai đặt tên là Tần Tinh Thụy. Tuy có con trai kế thừa đại nghiệp buôn trà, nhưng Tần lão gia vẫn không dám lơ là với nhi nữ ốm yếu này của mình. Phụ thân đã mời cao nhân tới xem tướng cho nàng, thầy bảo phòng của của nàng nên ở hướng nam nơi có nhiều ánh nắng, nàng đã đi tới đại sảnh đợi xe ngựa của Tần gia đi tới.
Nha đầu A Minh phàn nàn với gia đinh đánh xe: "Ngươi lâu như vậy lỡ tiểu thư nhiễm lạnh xem lão gia và phu nhân có đánh chết ngươi không".
Tần Tinh Bích được dìu bước lên xe, trong xe đã chuẩn bị sẵn chăn lông rất dày, áo choàng và cả chậu than đỏ hồng. Nhìn ra ngoài từ phía sau rèm xe ngựa, chỉ cảm thấy hết thảy đều âm u.
Bên kia đường là thôn dân đang tấp nập buôn bán những món ăn nóng hổi từ xa cũng có thể thấy khói đang bốc ra.
A Minh nghĩ thầm nếu không có tiểu thư nó sẽ dừng lại mua mấy cái bánh bao toàn thịt để lấp bụng đói.
Xe ngựa dừng lại bên bờ sông, A Minh che ô cho nàng xuống xe. Tần Tinh Bích vừa đi vừa ngước đầu nhìn về cây anh đào cao lớn đứng trước mắt, nàng nói: "A Minh mỗi lần ta nhìn thấy cây đào này bao nhiêu ký ức khi xưa lại xuất hiện trong đầu ta."
Nàng đứng nhìn gốc đào già vào mùa đông chỉ còn lại thân cây xù xì nhánh cây khô cằn. Nhưng nàng vẫn không rời mắt tựa như đang tính xem khi nào có thể ngắm hoa nở.
Từ xa có một đám tiểu oa oa đang đuổi theo một thiếu niên, tay cầm tuyết trắng đã vò thành hình cầu ném vào người hắn. Thiếu niên kia lại vừa chạy vừa khom lưng bóc từng nắm tuyết xoay người ném lại phía sau, vừa ném vừa cười khanh khách.
Một cái cầu tuyết đang bay tới, áo choàng của Tinh Bích bị ném trúng, gia đinh hớt hải chạy lại mắng bọn trẻ, nhưng chỉ giữ lại được mỗi thiếu niên kia. Hắn tiến lại phía nàng nhìn nhìn rồi mỉm cười: "Ây da ném trúng cô nương rồi, chỉ một nắm tuyết ta đền cho tiểu thư áo choàng của ta."
Nói rồi hắn đưa cho nàng cái áo choàng màu vàng nhạt tựa mùa nắng xuân, xong không không ngẩn đầu ôm cánh tay run rẩy chạy đi mất hút. A minh nóng giận mắng to: "Làm càn thật mà, làm gì có nam nhân nào đưa áo cho cô nương nhà người ta tùy tiện như thế."
Tần Tinh Bích thấy thú vị mỉm cười nói với A Minh: "Đem về giặt sạch lần sau mang đến trả lại cho người."
A Minh trố mắt nhìn nàng nhưng không dám hỏi, tiểu thư định mang đến đâu trả cho hắn?
Trên đường về nàng dặn xe phu chạy tới Di Xuân Lâu thì dừng lại gọi A Minh xuống, mua ít điểm tâm mang về cho phụ thân và mẫu thân. Tần Tinh Bích tựa người vào thành xe liền chìm vào mộng đẹp, nàng rất ốm yếu nên rất dễ ngủ.
Về tới cửa Tần gia nha đầu A Minh gọi nàng dậy, đi tới cửa tây nàng liền nghe thấy tiếng khóc của đệ đệ và tiếng mắng của phụ thân.
Phụ thân nàng đang cầm gia pháp đánh vào chân Tinh Thụy, nó thì đang vừa mếu máo vừa mắng là do Đoàn Thế An động tay trước, nó chỉ đẩy nhẹ thì tên nhãi kia đã té xuống cầu thang ở thự viện Hà Quán. Phụ thân nàng nổi tiếng khắt khe công tư phân minh, nghe những lời Tinh Thụy nói ông càng đánh mạnh hơn. Nàng đi tới rót cho Tần lão gia ly trà: "Phụ thân đừng đánh nữa đệ đệ biết lỗi rồi."
Tần lão gia quát to "Chẳng biết nó giống ai, nếu được một phần nhã nhặn như con.." nói tới đó Tần lão gia bất chợt thở dài im lặng.
Tần Tinh Bích mỉm cười giảng hòa: "Đệ đệ còn nhỏ vẫn thích nghịch ngợm." Trần Tinh Thụy lại gào lên: "Trong mắt cha chỉ có tỷ tỷ." rồi chạy mất.
Nàng đem điểm tâm đến chỗ Mẫu Thân, lại bị người cằn nhằn hơn một canh giờ, khó lắm mới diện cớ bảo thân thể không khỏe liền về khuê phòng. Nàng đang đánh một nước cờ chết, nàng tự đánh với bản thân đã hơn nữa năm vẫn không giải được thế lui.
A Minh đem thuốc đến, mùi thuốc đắng ngắt lan tỏa trong không khí. Nàng không uống nổi nữa, đã uống hơn mười năm bệnh tình vẫn không khá hơn.
Chén thuốc đắng đã vào miệng A Minh liền đưa cho nàng viên kẹo đường, nàng lại lắc đầu.
Tuyết rơi liên tục ba ngày nàng không thể mang áo khoác trả lại cho thiếu niên nọ. Thật ra mang trả áo khoác chỉ là cái cớ, để nàng được ra ngoài đi dạo ngắm cây anh đào thuở bé, được tiểu cô nương hầu cận dạy trèo cây lần đầu tiên. Sau khi bị Phụ Thân phát hiện đã đánh xong rồi bán tiểu cô nương đó ra ngoài.
Ngày thứ năm tuyết cuối cùng đã ngừng rơi, nàng lại đứng dưới gốc đào lặng lẽ ngắm nhìn tuyết đang tan rơi xuống từng giọt. A Minh phía sau kéo tay áo nàng, Tần Tinh Bích nghiêng đầu liền thấy là thiếu niên thú vị kia tay trái cầm quyển kinh thư, tay phải cầm một cái bánh thịt vừa ăn vừa đi tới.
A Minh vội vẫy tay gọi hắn: "Này gọi ngươi đó, trả cái áo này lại cho ngươi."
Hắn nghe gọi liền đi tới: "Ta họ Lăng tên Hoài không phải là này."
Hắn nâng bàn tay đầy dầu mỡ ra định lấy áo khoác lông từ phía A Minh nhưng giữa chừng lại ngừng lại, hắn thấy chiếc khăn tay màu xanh có thêu một nhành hoa lê trắng đang đưa ra trước mặt.
Là Tần Tinh Bích đưa hắn chiếc khăn tay, gương mặt Lăng Hoài thoáng qua nét bối rối, hắn nhét quyển kinh thư vào thắt lưng, đưa tay trái nhận lấy chiếc khăn.
Hắn thủ lễ mỉm cười với nàng nhưng vẫn dùng tay phải dính đầy dầu mỡ kia giật cái áo lông từ tay A Minh.
Tinh Bích thấy thế cạn lời, thiếu niên trước mắt dáng người cao gầy tiêu soái anh tuấn cử chỉ phóng thoáng, có phần tùy tiện. Người được nuôi dạy trong khuê phòng như nàng làm sao mà từng gặp qua người đặc biệt như hắn. Bất giác quay mặt đi bối rối cất lời: "Cảm tạ áo lông ngày tuyết rơi của công tử, đã muộn tiểu nữ xin phép rời đi."
Xe ngựa khuất bóng nhưng Lăng Hoài vẫn đứng ngơ ngác nhìn theo hình bóng cô nương dịu dàng tao nhã ấy.
Còn tiếp
Trong gương là một cô nương có gương mặt thanh tú cùng đôi mắt hạnh mang nét u buồn, thoạt nhìn chỉ mới mười bốn mười năm tuổi, Tần Tinh Bích tiến lại cửa đưa tay mới mở hé. Gió lạnh đã ùa vào trong phòng, tiểu nha đầu A Minh sợ nàng lạnh vội vàng ngăn lại cánh tay nàng.
"Tiểu thư người đợi tuyết ngừng rơi rồi chúng ta đi, cây đào sợ rằng bây giờ chỉ là cái thân xù xì không lấy nổi một phiến lá đâu."
Tần Tinh Bích nhẹ nhàng cất lời: "Bây giờ không đi chỉ sợ rằng mùa đông năm sau ta lại không thể ngắm."
Gương mặt tiểu nha đầu A Minh chùng xuống: "Tiểu thư đừng nói bậy, lão gia lại đánh em."
Chiếc ô giấy dầu màu trắng nhạt được mở ra Tần Tinh Bích nghiêng đầu bước ra khỏi cửa phòng. Nàng đưa bàn tay ra bắt lấy bông tuyết đang rơi, cánh tay vì lạnh mà run rẩy. Nhưng đôi môi ấy bất giác cong lên, nàng đang cười, còn là cười rất tươi.
Tiểu nha đầu A Minh nhìn nàng cảm thán: "Tiểu thư xinh đẹp như vậy ông trời thật trớ trêu."
Tần Tinh Bích bị bệnh là bệnh rất nặng, phụ thân nàng đã mời rất nhiều đại phu đến khám cho nàng, nhưng kết quả cuối cùng đều chỉ còn lại những cái lắc đầu thở dài. Nàng sinh ra vào đông chí sức khỏe vốn đã yếu ớt, lớn lên được cũng không dễ chút nào. Năm nàng sáu tuổi bệnh tật lại tìm tới, khiến nàng liên tục ho khan sốt cao không dứt, lần này đại phu đến đã chuẩn ra được bệnh. Cơ thể nàng trời sinh rất yếu lại mang tính hàn, chỉ có thể chăm sóc cẩn thận mới mong giữ được mạng đến tuổi cập kê.
Mẫu thân nàng lúc đó đang mang thai, khóc đến đến nỗi sinh non, rất may mắn mẹ tròn con vuông, là 1 bé trai đặt tên là Tần Tinh Thụy. Tuy có con trai kế thừa đại nghiệp buôn trà, nhưng Tần lão gia vẫn không dám lơ là với nhi nữ ốm yếu này của mình. Phụ thân đã mời cao nhân tới xem tướng cho nàng, thầy bảo phòng của của nàng nên ở hướng nam nơi có nhiều ánh nắng, nàng đã đi tới đại sảnh đợi xe ngựa của Tần gia đi tới.
Nha đầu A Minh phàn nàn với gia đinh đánh xe: "Ngươi lâu như vậy lỡ tiểu thư nhiễm lạnh xem lão gia và phu nhân có đánh chết ngươi không".
Tần Tinh Bích được dìu bước lên xe, trong xe đã chuẩn bị sẵn chăn lông rất dày, áo choàng và cả chậu than đỏ hồng. Nhìn ra ngoài từ phía sau rèm xe ngựa, chỉ cảm thấy hết thảy đều âm u.
Bên kia đường là thôn dân đang tấp nập buôn bán những món ăn nóng hổi từ xa cũng có thể thấy khói đang bốc ra.
A Minh nghĩ thầm nếu không có tiểu thư nó sẽ dừng lại mua mấy cái bánh bao toàn thịt để lấp bụng đói.
Xe ngựa dừng lại bên bờ sông, A Minh che ô cho nàng xuống xe. Tần Tinh Bích vừa đi vừa ngước đầu nhìn về cây anh đào cao lớn đứng trước mắt, nàng nói: "A Minh mỗi lần ta nhìn thấy cây đào này bao nhiêu ký ức khi xưa lại xuất hiện trong đầu ta."
Nàng đứng nhìn gốc đào già vào mùa đông chỉ còn lại thân cây xù xì nhánh cây khô cằn. Nhưng nàng vẫn không rời mắt tựa như đang tính xem khi nào có thể ngắm hoa nở.
Từ xa có một đám tiểu oa oa đang đuổi theo một thiếu niên, tay cầm tuyết trắng đã vò thành hình cầu ném vào người hắn. Thiếu niên kia lại vừa chạy vừa khom lưng bóc từng nắm tuyết xoay người ném lại phía sau, vừa ném vừa cười khanh khách.
Một cái cầu tuyết đang bay tới, áo choàng của Tinh Bích bị ném trúng, gia đinh hớt hải chạy lại mắng bọn trẻ, nhưng chỉ giữ lại được mỗi thiếu niên kia. Hắn tiến lại phía nàng nhìn nhìn rồi mỉm cười: "Ây da ném trúng cô nương rồi, chỉ một nắm tuyết ta đền cho tiểu thư áo choàng của ta."
Nói rồi hắn đưa cho nàng cái áo choàng màu vàng nhạt tựa mùa nắng xuân, xong không không ngẩn đầu ôm cánh tay run rẩy chạy đi mất hút. A minh nóng giận mắng to: "Làm càn thật mà, làm gì có nam nhân nào đưa áo cho cô nương nhà người ta tùy tiện như thế."
Tần Tinh Bích thấy thú vị mỉm cười nói với A Minh: "Đem về giặt sạch lần sau mang đến trả lại cho người."
A Minh trố mắt nhìn nàng nhưng không dám hỏi, tiểu thư định mang đến đâu trả cho hắn?
Trên đường về nàng dặn xe phu chạy tới Di Xuân Lâu thì dừng lại gọi A Minh xuống, mua ít điểm tâm mang về cho phụ thân và mẫu thân. Tần Tinh Bích tựa người vào thành xe liền chìm vào mộng đẹp, nàng rất ốm yếu nên rất dễ ngủ.
Về tới cửa Tần gia nha đầu A Minh gọi nàng dậy, đi tới cửa tây nàng liền nghe thấy tiếng khóc của đệ đệ và tiếng mắng của phụ thân.
Phụ thân nàng đang cầm gia pháp đánh vào chân Tinh Thụy, nó thì đang vừa mếu máo vừa mắng là do Đoàn Thế An động tay trước, nó chỉ đẩy nhẹ thì tên nhãi kia đã té xuống cầu thang ở thự viện Hà Quán. Phụ thân nàng nổi tiếng khắt khe công tư phân minh, nghe những lời Tinh Thụy nói ông càng đánh mạnh hơn. Nàng đi tới rót cho Tần lão gia ly trà: "Phụ thân đừng đánh nữa đệ đệ biết lỗi rồi."
Tần lão gia quát to "Chẳng biết nó giống ai, nếu được một phần nhã nhặn như con.." nói tới đó Tần lão gia bất chợt thở dài im lặng.
Tần Tinh Bích mỉm cười giảng hòa: "Đệ đệ còn nhỏ vẫn thích nghịch ngợm." Trần Tinh Thụy lại gào lên: "Trong mắt cha chỉ có tỷ tỷ." rồi chạy mất.
Nàng đem điểm tâm đến chỗ Mẫu Thân, lại bị người cằn nhằn hơn một canh giờ, khó lắm mới diện cớ bảo thân thể không khỏe liền về khuê phòng. Nàng đang đánh một nước cờ chết, nàng tự đánh với bản thân đã hơn nữa năm vẫn không giải được thế lui.
A Minh đem thuốc đến, mùi thuốc đắng ngắt lan tỏa trong không khí. Nàng không uống nổi nữa, đã uống hơn mười năm bệnh tình vẫn không khá hơn.
Chén thuốc đắng đã vào miệng A Minh liền đưa cho nàng viên kẹo đường, nàng lại lắc đầu.
Tuyết rơi liên tục ba ngày nàng không thể mang áo khoác trả lại cho thiếu niên nọ. Thật ra mang trả áo khoác chỉ là cái cớ, để nàng được ra ngoài đi dạo ngắm cây anh đào thuở bé, được tiểu cô nương hầu cận dạy trèo cây lần đầu tiên. Sau khi bị Phụ Thân phát hiện đã đánh xong rồi bán tiểu cô nương đó ra ngoài.
Ngày thứ năm tuyết cuối cùng đã ngừng rơi, nàng lại đứng dưới gốc đào lặng lẽ ngắm nhìn tuyết đang tan rơi xuống từng giọt. A Minh phía sau kéo tay áo nàng, Tần Tinh Bích nghiêng đầu liền thấy là thiếu niên thú vị kia tay trái cầm quyển kinh thư, tay phải cầm một cái bánh thịt vừa ăn vừa đi tới.
A Minh vội vẫy tay gọi hắn: "Này gọi ngươi đó, trả cái áo này lại cho ngươi."
Hắn nghe gọi liền đi tới: "Ta họ Lăng tên Hoài không phải là này."
Hắn nâng bàn tay đầy dầu mỡ ra định lấy áo khoác lông từ phía A Minh nhưng giữa chừng lại ngừng lại, hắn thấy chiếc khăn tay màu xanh có thêu một nhành hoa lê trắng đang đưa ra trước mặt.
Là Tần Tinh Bích đưa hắn chiếc khăn tay, gương mặt Lăng Hoài thoáng qua nét bối rối, hắn nhét quyển kinh thư vào thắt lưng, đưa tay trái nhận lấy chiếc khăn.
Hắn thủ lễ mỉm cười với nàng nhưng vẫn dùng tay phải dính đầy dầu mỡ kia giật cái áo lông từ tay A Minh.
Tinh Bích thấy thế cạn lời, thiếu niên trước mắt dáng người cao gầy tiêu soái anh tuấn cử chỉ phóng thoáng, có phần tùy tiện. Người được nuôi dạy trong khuê phòng như nàng làm sao mà từng gặp qua người đặc biệt như hắn. Bất giác quay mặt đi bối rối cất lời: "Cảm tạ áo lông ngày tuyết rơi của công tử, đã muộn tiểu nữ xin phép rời đi."
Xe ngựa khuất bóng nhưng Lăng Hoài vẫn đứng ngơ ngác nhìn theo hình bóng cô nương dịu dàng tao nhã ấy.
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.