Chương 8: ĐAN ĐỒNG LÀ NGƯỜI ÔNG ĐÂY 1 TAY ĐÀO TẠO
Cam Mỳ
11/08/2023
– “Đây là biệt thự của bố tôi”
Bố?! Phải rồi nhỉ trước giờ vẫn không hay nghe hắn nhắc tới bố mẹ. Bố hắn là người Nga sao? Chẳng trách hắn sinh ra lại cao 1m85, nước da trắng và khuôn mặt đều sở hữu một nét đẹp riêng biệt. Hắn.... Cũng đẹp trai thật.
Thấy cô nhìn hắn lâu như vậy Dragon cười tủm tỉm đằng sau bước đến vỗ vai Cố Nam Đình.
-“ Nhất cậu rồi đấy! Ha ha”
Sợ phải bắt gặp ánh mắt của Cố Nam Đình. Đan Đồng nghe vậy ngại ngùng gãi đầu bước vào Biệt thự.
Bên trong còn đáng kinh ngạc hơn. Mọi thứ đều từ gỗ, thủy tinh, hay vàng bạc mắc tiền. Một người bộ dạng giống như quản gia lễ phép quỳ xuống sàn nhà. Bên cạnh là những người đàn ông lực lưỡng trông như Xã hội đen cũng cúi đầu xếp thành hàng ngang.
Điểm chung ở đây là không có bất kỳ dấu vết nào của phụ nữ.
-“ Cố thiếu gia ngài về khi nào không báo trước để chúng tôi ra đón”
Cố Nam Đình không trả lời thì để cô trả lời. Đan Đồng chen người ngồi xuống nói cho tiện.
-“ Hì hì chúng tôi mới về thôi. Cố gia các người có món gì ngon không?”
-“ Đây là....?”
-“ Là người của Cố Nam Đình. Tôi nghe nói ẩm thực của người Nga rất ngon. Soup củ cải đỏ, cá hồi và trứng, thịt nướng Shashlik,....”
Vừa liệt kê biểu cảm của cô càng tỏ vẻ sung sướng. Nhưng lại không để ý có một người đang sét đánh ầm ầm phía sau. Để phòng trừ tai hoạ Tử Lẫm chạy đến kéo tay cô đứng lên.
-“ Cô đã quên mục đích ban đầu sang đây là gì rồi sao? Để du lịch à? Cố Lão Đại rất ghét trở về đây, đã là 20 năm từ ngày đến Trung Quốc, đặc biệt là ghét bất kỳ ai trong ngôi nhà này. Cô tránh xa bọn họ một chút”
Làm con trai trưởng kiểu gì mà 20 năm mới trở về nhà bố?Đan Đồng thật sự không hiểu. Ai lại muốn về nơi chứa những ký ức đau buồn chứ?
...[ BUỔI TỐI TRÊN PHÒNG]
...
Tranh thủ lúc Cố Nam Đình tắm Đan Đồng thả gió một chút. Cô mở cửa ban công, ưỡn người đưa tay lên cao rồi bất giác“ Aaa~” Một cách sung sướng.
-“ Ối! Giật cả mình!”
Đan Đồng giật mình nhảy về phía sau. Trước mặt cô là Tử Lẫm ngồi trong một hốc tối, bật một đèn bin làm sáng bậc chỗ đó. Say mê cắt cắt chỉ chỉ gì đó vẫn không hay để ý cô. Đan Đồng tò mò nhẹ nhàng nhìn xuống thứ Tử Lẫm đang làm. Là một dây chuyền cổ từ kim cương. Ở giữa là một kim cương to màu đỏ làm chú điểm.
-“ Oa! Anh còn biết làm dây chuyền sao? Đẹp quá. Có thể cho tôi không?”
-“ Đồ ngốc không phải dây chuyền bình thường đâu nhé”
Đan Đồng nhăn mặt nhưng mặc kệ đi. Với cô đẹp là được.
-“ Tôi gắn một thiết bị liên lạc vào đây. Chỉ cần đè vào viên màu đỏ này là có thể liên lạc với người còn lại rồi. Tôi có cả 1 bộ lận”
-“ Vậy cho tôi cái này đi”
Tử Lẫm hơi nghi ngờ nhưng nhìn gương mặt tỏ vẻ đáng thương của cô. À không.... Không phải sẽ dịu lòng đâu. Mà là ớn lạnh. Cuối cùng cũng phải cho cô.
...[ HÔM SAU]...
Đan Đồng chuẩn bị tinh thần ngồi trên xe. Sắp tới cô sẽ phải làm một việc mà cô chưa từng làm trong đời. Nó có thể sẽ rất trắc trở, bởi kho hàng là nơi an ninh tuyệt đối không hề dễ dàng đột nhập.
Nhưng nhìn sang bên cạnh. Gương mặt lạnh lùng của Cố Nam Đình lại khiến cô an tâm. Vì nếu cô gặp chuyện gì. Hắn sẽ liều mình cứu cô. Nếu cô chết. Hắn sẽ san bằng chỗ này để kiếm được cô.
Cố Nam Đình vừa bỏ đạn vào súng, chỉnh lại thiết bị liên lạc cho cô vừa nói bằng giọng nói lãnh đạm thường ngày:
-“ Cho biết vào đó cần bao nhiêu thời gian, cung cấp thông tin nơi chứa hàng mất 10 phút. Cài bom mất thêm 5 phút. Đan Đồng cô chỉ có 15 phút. Không nên lơ là”
-“ ....”
-“ Không được sợ. Đan Đồng là người do chính ông đây 1 tay đào tạo”
Nói xong hắn siết chặt tay cô, đưa cô về phía cửa xe.
Ở đây gồm tổng 5 người canh gác dưới. Nếu đi đường sau sẽ chỉ có 2 người. Màn đêm tối mịt, vóc dáng thon gọn của Đan Đồng dễ dàng lộn người vào bên trong một cách dễ dàng. Vừa bước vào xui khiến làm sau có một tên đang vừa huýt sáo vừa chuẩn bị xả nước đã thấy cô. Nhưng lập tức đã bị cô cho một chiêu. Hắn nằm gọn trên tay Đan Đồng một cách nhẹ nhàng.
Một ý tưởng vẽ lên. Đan Đồng lập tức thay đồng phục của hắn vào để ngụy trang rồi ném hắn vào một xó nào đó. Rất có tác dụng. Đan Đồng tự nhiên đi kiểm tra xung quanh mà không ai phát hiện.
Đan Đồng lên tầng 2 vì tầng một chỉ như nơi xả giao không có gì lạ.
-“ Đan Đồng đã 6 phút rồi”
Tử Hiên liên lạc thông báo thời gian cho cô. Biết đã tốn quá nhiều thời gian Đan Đồng bắt đầu sải bước chân nhanh hơn.
Bố?! Phải rồi nhỉ trước giờ vẫn không hay nghe hắn nhắc tới bố mẹ. Bố hắn là người Nga sao? Chẳng trách hắn sinh ra lại cao 1m85, nước da trắng và khuôn mặt đều sở hữu một nét đẹp riêng biệt. Hắn.... Cũng đẹp trai thật.
Thấy cô nhìn hắn lâu như vậy Dragon cười tủm tỉm đằng sau bước đến vỗ vai Cố Nam Đình.
-“ Nhất cậu rồi đấy! Ha ha”
Sợ phải bắt gặp ánh mắt của Cố Nam Đình. Đan Đồng nghe vậy ngại ngùng gãi đầu bước vào Biệt thự.
Bên trong còn đáng kinh ngạc hơn. Mọi thứ đều từ gỗ, thủy tinh, hay vàng bạc mắc tiền. Một người bộ dạng giống như quản gia lễ phép quỳ xuống sàn nhà. Bên cạnh là những người đàn ông lực lưỡng trông như Xã hội đen cũng cúi đầu xếp thành hàng ngang.
Điểm chung ở đây là không có bất kỳ dấu vết nào của phụ nữ.
-“ Cố thiếu gia ngài về khi nào không báo trước để chúng tôi ra đón”
Cố Nam Đình không trả lời thì để cô trả lời. Đan Đồng chen người ngồi xuống nói cho tiện.
-“ Hì hì chúng tôi mới về thôi. Cố gia các người có món gì ngon không?”
-“ Đây là....?”
-“ Là người của Cố Nam Đình. Tôi nghe nói ẩm thực của người Nga rất ngon. Soup củ cải đỏ, cá hồi và trứng, thịt nướng Shashlik,....”
Vừa liệt kê biểu cảm của cô càng tỏ vẻ sung sướng. Nhưng lại không để ý có một người đang sét đánh ầm ầm phía sau. Để phòng trừ tai hoạ Tử Lẫm chạy đến kéo tay cô đứng lên.
-“ Cô đã quên mục đích ban đầu sang đây là gì rồi sao? Để du lịch à? Cố Lão Đại rất ghét trở về đây, đã là 20 năm từ ngày đến Trung Quốc, đặc biệt là ghét bất kỳ ai trong ngôi nhà này. Cô tránh xa bọn họ một chút”
Làm con trai trưởng kiểu gì mà 20 năm mới trở về nhà bố?Đan Đồng thật sự không hiểu. Ai lại muốn về nơi chứa những ký ức đau buồn chứ?
...[ BUỔI TỐI TRÊN PHÒNG]
...
Tranh thủ lúc Cố Nam Đình tắm Đan Đồng thả gió một chút. Cô mở cửa ban công, ưỡn người đưa tay lên cao rồi bất giác“ Aaa~” Một cách sung sướng.
-“ Ối! Giật cả mình!”
Đan Đồng giật mình nhảy về phía sau. Trước mặt cô là Tử Lẫm ngồi trong một hốc tối, bật một đèn bin làm sáng bậc chỗ đó. Say mê cắt cắt chỉ chỉ gì đó vẫn không hay để ý cô. Đan Đồng tò mò nhẹ nhàng nhìn xuống thứ Tử Lẫm đang làm. Là một dây chuyền cổ từ kim cương. Ở giữa là một kim cương to màu đỏ làm chú điểm.
-“ Oa! Anh còn biết làm dây chuyền sao? Đẹp quá. Có thể cho tôi không?”
-“ Đồ ngốc không phải dây chuyền bình thường đâu nhé”
Đan Đồng nhăn mặt nhưng mặc kệ đi. Với cô đẹp là được.
-“ Tôi gắn một thiết bị liên lạc vào đây. Chỉ cần đè vào viên màu đỏ này là có thể liên lạc với người còn lại rồi. Tôi có cả 1 bộ lận”
-“ Vậy cho tôi cái này đi”
Tử Lẫm hơi nghi ngờ nhưng nhìn gương mặt tỏ vẻ đáng thương của cô. À không.... Không phải sẽ dịu lòng đâu. Mà là ớn lạnh. Cuối cùng cũng phải cho cô.
...[ HÔM SAU]...
Đan Đồng chuẩn bị tinh thần ngồi trên xe. Sắp tới cô sẽ phải làm một việc mà cô chưa từng làm trong đời. Nó có thể sẽ rất trắc trở, bởi kho hàng là nơi an ninh tuyệt đối không hề dễ dàng đột nhập.
Nhưng nhìn sang bên cạnh. Gương mặt lạnh lùng của Cố Nam Đình lại khiến cô an tâm. Vì nếu cô gặp chuyện gì. Hắn sẽ liều mình cứu cô. Nếu cô chết. Hắn sẽ san bằng chỗ này để kiếm được cô.
Cố Nam Đình vừa bỏ đạn vào súng, chỉnh lại thiết bị liên lạc cho cô vừa nói bằng giọng nói lãnh đạm thường ngày:
-“ Cho biết vào đó cần bao nhiêu thời gian, cung cấp thông tin nơi chứa hàng mất 10 phút. Cài bom mất thêm 5 phút. Đan Đồng cô chỉ có 15 phút. Không nên lơ là”
-“ ....”
-“ Không được sợ. Đan Đồng là người do chính ông đây 1 tay đào tạo”
Nói xong hắn siết chặt tay cô, đưa cô về phía cửa xe.
Ở đây gồm tổng 5 người canh gác dưới. Nếu đi đường sau sẽ chỉ có 2 người. Màn đêm tối mịt, vóc dáng thon gọn của Đan Đồng dễ dàng lộn người vào bên trong một cách dễ dàng. Vừa bước vào xui khiến làm sau có một tên đang vừa huýt sáo vừa chuẩn bị xả nước đã thấy cô. Nhưng lập tức đã bị cô cho một chiêu. Hắn nằm gọn trên tay Đan Đồng một cách nhẹ nhàng.
Một ý tưởng vẽ lên. Đan Đồng lập tức thay đồng phục của hắn vào để ngụy trang rồi ném hắn vào một xó nào đó. Rất có tác dụng. Đan Đồng tự nhiên đi kiểm tra xung quanh mà không ai phát hiện.
Đan Đồng lên tầng 2 vì tầng một chỉ như nơi xả giao không có gì lạ.
-“ Đan Đồng đã 6 phút rồi”
Tử Hiên liên lạc thông báo thời gian cho cô. Biết đã tốn quá nhiều thời gian Đan Đồng bắt đầu sải bước chân nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.