Quyển 1 - Chương 7: Quyển 1 - Chương 7
Thanh Vận Tiểu Thi
06/07/2022
Bốn giờ chiều, trong văn phòng pháp y của Cục Cảnh sát Tân Thành, điện thoại di động của Thẩm Quân Từ vang lên.
Là tin nhắn từ Cục trưởng Đinh, diễn tập sắp kết thúc, hẹn anh đến phòng chỉ huy phía sau đợi lát nữa nói chuyện.
Thẩm Quân Từ đứng dậy, đi về phía sau toà nhà số 3.
Kể từ sau khi Cục trưởng Đinh đến nhậm chức, Cục Cảnh sát Tân Thành bắt đầu chú trọng tố chất thể lực của cảnh sát, phê duyệt một khoảng đất rộng sau cục rồi xây dựng trường bắn và sân huấn luyện chuyên nghiệp, nhiều môi trường diễn tập và sân vận động đa dạng. Các cuộc diễn tập thông thường và các khóa huấn luyện cũng đặt ở đây.
Cuộc diễn tập của Cục Cảnh sát có tên đầy đủ là huấn luyện thực chiến cho lực lượng cảnh sát hình sự đặc nhiệm của Cục Cảnh sát, tương đương với sát hạch nghiệp vụ, trước kia cũng tổ chức theo thông lệ hàng năm, thuộc về hạng mục thông thường.
Năm nay Cục trưởng Đinh ban hành luật lệ mới, phải liên kết cuộc diễn tập này với tiền lương và xét cấp bậc nhân viên cảnh sát. Việc này đã nâng cao tầm quan trọng của cuộc diễn tập, biến nó thành sự kiện trọng đại giữa năm của Cục Cảnh sát thành phố, mức độ gần như có thể sánh với tổng kết cuối năm.
Diễn tập kéo dài một tuần, bộ môn nào cũng phải sát hạch chấm điểm, các hạng mục trọng điểm chẳng hạn như kỹ thuật của sĩ quan đơn lẻ, kỹ năng cho chó săn nghiệp vụ, diễn tập kích nổ đều phải tiến hành. Hôm nay là ngày cuối cùng, cũng đã tiến hành đến giai đoạn đối kháng thực chiến cuối cùng.
Lúc này, một cuộc diễn tập vừa mới kết thúc, có lẽ là diễn tập phá bom nên vài nhân viên cảnh sát mặc bộ đồ phòng hộ nặng trịch đang cởi áo khoác bảo hộ. Bên cạnh còn có vài cảnh sát đặc nhiệm đầy đủ võ trang cầm súng ống trên tay đang nghỉ ngơi tại chỗ, hai ba lá chắn chống bạo động đặt sang bên.
Tuy là diễn tập nhưng biện pháp an toàn cũng hết sức quan trọng, bóng râm cạnh toà nhà có nhân viên y tế và nhân viên phòng cháy chữa cháy sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Lúc đi ngang qua, Thẩm Quân Từ trông thấy một chiếc xe buýt dừng ngay chính giữa thao trường, có người đang chuyển ma-nơ-canh lên xe.
Anh không hoà chung với náo nhiệt, né tránh đám người kia, men theo góc tường đến trung tâm chỉ huy phía sau một cách chậm rãi.
Trung tâm chỉ huy của Cục Cảnh sát thành phố rất hiện đại, nhìn từ phía trước là một tấm màn hình lớn có thể chuyển giao tín hiệu khắp nơi.
Hai bên trái phải là những căn phòng nhỏ, vài nhân viên cảnh sát đang điều khiển máy tính và phương tiện để kịp thời thông báo tình huống mọi lúc mọi nơi.
Mấy hàng chính giữa là vị trí của lãnh đạo, lúc này Cục trưởng Đinh đang ngồi chỉ huy phía trước, trông thấy Thẩm Quân Từ thì ông mỉm cười chào hỏi: “Pháp y Thẩm, cậu ngồi trước đi, tôi sắp xong rồi, đợi thêm lát nữa tôi nói chuyện chi tiết với cậu.”
Thẩm Quân Từ ngồi vào chỗ trống ở phía sau, ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn.
Bây giờ vẫn còn đang chiếu video hơn mấy cuộc diễn tập, leo núi, bắn súng, phá bom, hạng mục nào cũng rất thuận lợi.
Các nhân viên cảnh sát trẻ tuổi có vóc người cường tráng, động tác nhanh nhẹn, hành động dứt khoát.
Có vẻ tâm trạng của mấy vị lãnh đạo rất tốt, thoải mái nói cười.
Cuộc diễn tập sắp tiến hành là một trận chiến mô phỏng cuối cùng, mô phỏng cách cảnh sát đặc nhiệm khống chế kẻ thù giải cứu hành khách trên xe sau khi xe buýt bị trộm cướp uy hiếp.
Huấn luyện uy hiếp trên xe buýt là hạng mục tất yếu của nhân viên cảnh sát ở rất nhiều thành phố, cảnh sát nhiều nơi cũng lấy hạng mục này ra làm môn học sát hạch đánh giá.
Để thấy rõ toàn bộ quá trình chiến đấu, camera đã chiếu tình hình trong xe buýt từ mọi hướng, còn có một số camera được lắp đặt trong xe.
Cục trưởng Đinh ra lệnh một tiếng, cuộc diễn tập này chính thức bắt đầu.
Những người khác cũng bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh.
Khắp cả phòng chỉ huy có mỗi Thẩm Quân Từ rảnh rỗi, anh ngửa đầu nhìn, cảm thấy bản thân như một khán giả đang thưởng thức phim cảnh sát bắt cướp.
Có vài thành viên Đội Cảnh sát Đặc nhiệm đóng quân xung quanh xe buýt, trên xe đặt một vài ma-nơ-canh làm con tin.
Có người làm cảnh sát dĩ nhiên có người đóng đạo tặc.
Sáu tên cướp lẻn vào trong xe, cũng là cảnh sát ngụy trang, mấy tên cướp lần này là kết quả rút thăm từ những nhân viên cảnh sát bình thường trừ cảnh sát đặc nhiệm.
Cục phó Trần phụ trách cảnh sát vũ trang đang trao đổi kế hoạch tác chiến với Đội trưởng Vương.
“Nhớ rõ những điểm mấu chốt rồi phải không? Không được dùng đạn hơi cay, đạn hơi cay không hiệu quả, không những không làm cho bọn trộm cướp mất kiểm soát mà còn ép bọn họ đến đường cùng. Hãy cố gắng bắn tỉa, không được nữa thì mạnh mẽ tấn công, phải nhanh chóng kết thúc chiến đấu trong vòng nửa tiếng đồng hồ.”
Đội trưởng Vương của Đội Đặc công lập tức đáp lại: “Chúng tôi đang tìm chỗ ẩn nấp thích hợp chuẩn bị bắn tỉa.”
Đối với tình huống thế này, phương án đột phá đầu tiên được lựa chọn là bắn tỉa, đây là phương án chiến đấu nhanh gọn và đảm bảo an toàn cho con tin nhất. Chỉ có điều đối mặt với bọn cướp đông người, bắn tỉa nhất định phải do nhiều lính bắn tỉa đồng thời đúng chỗ, bảo đảm kẻ cướp bị tiêu diệt cùng lúc phòng tránh bọn chúng đồ sát con tin rồi tiến hành phản công.
Bắn tỉa xong sẽ tiến hành tấn công mạnh mẽ để thu phục những tên côn đồ còn sót lại.
Cục diện như vậy cần tốn rất lâu để chuẩn bị trước cũng như bày binh bố trận, đến thời điểm tấn công cuối cùng lại nhanh như chớp, thường sẽ kết thúc chiến đấu trong khoảng thời gian rất ngắn.
Nghe đến đó, Cục trưởng Đinh chau mày, thì thầm với Cục phó Đổng bên cạnh: “Chiến thuật này trước kia không vấn đề gì, nhưng biện pháp bắn tỉa hôm nay không nhất định hữu dụng.”
Cục phó Đổng khó hiểu: “Vì sao?”
Cục trưởng Đinh nói: “Ông biết ai rút trúng vai kẻ cướp không?”
Cục phó Đổng nhíu mày nghĩ ngợi: “Cố Ngôn Sâm?”
Cục trưởng Đinh gật đầu, “Cậu ấy rất giỏi trong phương diện bắn tỉa, chắc chắn sẽ đề phòng những tay bắn tỉa của cảnh sát đặc nhiệm.”
Nói đến đây, Cục trưởng Đinh quay lại hỏi nhân viên: “Quan sát xem bọn cướp đang làm gì.”
Cảnh sát trẻ vội vàng tách một camera tập trung vào chàng trai ở hàng ghế sau xe buýt, việc này làm cho chư vị lãnh đạo quan sát tình hình trong xe càng rõ ràng hơn. Xem ra thì anh chàng hẳn là trùm “băng cướp” trong cuộc diễn tập này.
Lúc này, chắc là hắn đang đề phòng tay bắn tỉa, khoanh chân ngồi trên mặt đất của hàng ghế sau xe buýt.
Cả đám cướp được cấp cho một chiếc mặt nạ trông như chú hề.
Chàng trai kéo mặt nạ chú hề lên trán, hắn cúi đầu, mi dài rủ xuống, kiểm tra thiết bị diễn tập rồi nhanh chóng tháo khẩu súng đã được cải tiến trong tay, lấy từng viên đạn diễn tập ra kiểm tra.
Thẩm Quân Từ cũng nhìn chăm chú.
Người con trai trên màn hình cúi thấp đầu, nhưng vẫn có thể trông thấy sống mũi cao thẳng, anh tuấn đẹp trai.
Nhìn thấy hắn sau nhiều năm như vậy, Thẩm Quân Từ cảm thấy lồng ngực của mình chợt quặn thắt, anh nhíu mày duỗi năm ngón tay đè chặt lên ngực mình.
Dừng lại vài giây, Thẩm Quân Từ hít sâu một hơi xốc lại tinh thần.
Rồi bất chợt nhớ lại những lời Lâm Hướng Lam nói với mình năm ấy.
Anh nhớ rõ ở trên bàn cơm, Lâm Hướng Lam đắc ý: “Coi như vo được của báu trong đám người mới của Cục Cảnh sát chúng ta năm nay, đã bao nhiêu năm không thấy được mầm mống ưu tú như vậy.”
Khi ấy anh lơ đãng ồ lên một tiếng: “Ưu tú lắm à?”
“Xảy ra chuyện vẫn giữ được tỉnh táo, làm việc đáng tin cậy, rất thông minh, có trách nhiệm, đang chuẩn bị bồi dưỡng trọng điểm.” Lâm Hướng Lam vừa tổng hợp một đống từ miêu tả vừa khen, “Đến cả tên cũng êm tai nữa, Cố Ngôn Sâm.”
Đó là lần đầu tiên anh nghe thấy cái tên này.
Thẩm Quân Từ cúi đầu nghỉ ngơi một lát, cảm thấy cơn khó chịu nơi lồng ngực vơi bớt đi lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn tiến triển của cuộc diễn tập.
Bởi vì diễn tập nên lược bỏ phân đoạn tương tự như đàm phán thương lượng, hoàn toàn là một bên tấn công một bên phòng thủ.
“Bọn cướp” nhanh chóng hoàn thành công tác chuẩn bị, dọn dẹp mấy ghế hàng sau, dồn hết con tin đến vị trí gần cửa sổ rồi tụ lại một chỗ.
Cố Ngôn Sâm chia súng và trang bị cho mỗi người, để hai người một trước một sau bắt giữ con tin và phụ trách theo dõi, bốn tên cướp còn lại thì tập trung một chỗ.
Sau đó, chỉ thấy Cố Ngôn Sâm lấy một hộp tú lơ khơ từ trong túi ra trộn đều rồi bắt đầu chia bài.
Mấy vị lãnh đạo trong Cục Cảnh sát thành phố đang ngồi hàng ghế trước của phòng chỉ huy, mặc cả lễ phục để thể hiện buổi diễn tập hôm nay là trang trọng, giờ đây đều có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy cảnh này.
Thẩm Quân Từ đang ngồi sau lưng, nghe rõ ràng từng lời bọn họ nói.
Cục phó Trần ngồi bên trái, nhìn thấy Cố Ngôn Sâm bắt đầu chia bài thì híp mắt, run rẩy khoé miệng, hỏi: “Cậu ta làm gì đấy?”
Cảnh sát trẻ phụ trách giám sát bên cạnh quay lại trả lời: “Cục phó Trần, hình như bọn họ muốn chơi bài.”
Sắc mặt của Cục phó Trần càng khó coi hơn: “Tôi biết bọn họ đang chơi bài, nhưng làm thế để làm gì? Với cả sao còn mang bài theo trong lúc diễn tập?”
Cục trưởng Đinh lên tiếng: “Cậu ấy xin phép tôi đó. Ông biết mà, trong lúc diễn tập được phép mang theo một số đạo cụ. Cố Ngôn Sâm nói… Thời gian diễn tập lâu quá, lại còn không thể chơi điện thoại nên muốn đem một bộ tú lơ khơ theo.”
Cơn giận của Cục phó Trần xông lên: “Thái độ gì đây? Xem thường Đội Đặc nhiệm của chúng tôi? Tưởng diễn tập là cái gì?! Chơi nhà chòi chắc?”
Trong mắt ông, chơi bài trong lúc diễn tập thật sự là thái độ ngạo mạn khinh thường, kể ra sẽ khiến người ta cười rụng răng.
Cục phó Đổng ngồi kế bên phải phụ trách Đội Hình sự, tên đầy đủ là Đổng Viễn Đạt.
Cố Ngôn Sâm sắp được phân đến Đội Hình sự Đặc nhiệm, Đội Hình sự Đặc nhiệm lại dưới quyền quản lý của ông, đương nhiên ông sẽ nói đỡ cho Cố Ngôn Sâm.
Đổng Viễn Đạt nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Cục phó Trần, đừng có gấp, diễn tập mới bắt đầu. Hơn nữa mô phỏng kiểu này mới chân thực, ông có đoán được đám phần tử tội phạm đó làm gì ở hiện trường không? Cho dù bọn họ đánh trận thuỷ chiến hay thổi bong bóng thì ông cũng phải nhịn, cố gắng nghĩ biện pháp hạ gục xe buýt mới là thực tế.”
Đây là sự thật, phần tử tội phạm không thể khống chế, hiện trường phạm tội trước kia thường xuyên có đủ loại tình trạng đột phát.
Cục trưởng Đinh tách hai người đang cãi nhau ra, “Hầy, lão Trần, đây không phải là diễn tập không tặc quá đơn giản mà ông ghét bỏ năm ngoái đâu. Vừa hay Cố Ngôn Sâm rút trúng thẻ BOSS, cũng coi như bài kiểm tra cho Đội Đặc nhiệm các ông.”
Cục phó Trần hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Đúng là càn quấy!”
Thẩm Quân Từ yên vị ở phía sau, nhìn ba vị cục trưởng già trên năm mươi tuổi đấu võ mồm như mấy đứa trẻ.
Anh nâng tay chống cằm, nhìn lên màn hình như có điều suy nghĩ.
Anh biết, con người như Cố Ngôn Sâm gần như là tấm gương đáng tin cậy, tuyệt đối không thể như xe tuột xích khi đang diễn tập, sở dĩ hắn làm như thế chắc chắn là đã có kế hoạch tỉ mỉ chặt chẽ.
Dẫu có khó chịu đi nữa thì diễn tập vẫn phải tiếp tục.
Cục phó Trần liên lạc với Đội trưởng Vương: “Đội bắn tỉa các cậu chuẩn bị thế nào rồi?”
Đội trưởng Vương trả lời: “Đã tìm được ba vị trí ẩn nấp, chúng tôi đang thảo luận phương án.”
Cục phó Trần mệnh lệnh: “Tăng tốc độ lên!”
Vừa dứt lời, nhân viên giám sát ngạc nhiên: “Khói bốc lên rồi…”
Lông mày Cục phó Trần giật nảy một cái: “Khói? Khói ở đâu ra?”
Cục trưởng Đinh nói: “À đúng, Cố Ngôn Sâm còn xin thêm sáu điếu thuốc lá điện tử.”
Thông qua camera, đám người trong phòng chỉ huy thấy được tình hình trong xe.
Lúc này, mỗi tên cướp ngậm một điếu thuốc lá điện tử trong miệng, sau đó bắt đầu nhả khói.
Trong lúc bọn họ đối thoại, bài đã xong một ván. Cố Ngôn Sâm nhanh nhẹn xào bài, mấy người ngồi chơi đến là vui vẻ. Thời gian trôi qua, khói trắng trong xe càng lúc càng nặng, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên.
Cửa sổ xe khép kín, gần như chỉ mở hé một khe nhỏ trên nóc xe, khói trắng điện tử không xua đi được, nhanh chóng bao phủ khắp xe, đến cả camera cũng nhoè dần.
Cục phó Trần nhíu mày sâu hơn, quay lại chất vấn Cục trưởng Đinh: “Này lão Đinh… Sao ông còn cấp thứ đồ chơi đó cho bọn họ?”
Cục trưởng Đinh còn chưa trả lời, Cục phó Đổng đã bật cười: “Vài điếu thuốc lá điện tử mà thôi, không phải thứ gì nguy hiểm, đưa vào diễn tập cũng không phạm pháp.”
Cục trưởng Đinh nói: “Đúng thế, mấy điếu thuốc lá điện tử này đâu mua lẻ, lựa từ trong đám vật phẩm bị tịch thu hồi trước của ban phòng chống ma tuý mà.”
Sắc mặt của Cục phó Trần rất khó coi, khoé miệng giật giật: “Nếu cậu ta dám hỏi có khi ông còn mua tặng cho mấy lon bia cộng thêm vài lạng thịt dê nướng đúng không?”
Bắn tỉa có yêu cầu rất cao đối với tầm nhìn, mà nhìn vào đám sương trắng này chỉ thấy hư vô mờ ảo, vẻn vẹn một nhân tố môi trường nhỏ nhoi lại che khuất tầm nhìn tạo nên ảnh hưởng cực kỳ lớn cho những tay bắn tỉa. Nếu ngộ thương con tin, ván này bọn họ chắc chắn bại trận không thể nghi ngờ.
Cục phó Đổng tiếp tục nói: “Diễn tập đơn giản quá cũng không thể hiện được sự thông minh khéo léo của cảnh sát đặc nhiệm các ông, lão Trần, ông sẽ không đến nỗi không ứng phó nổi đó chứ.”
Cục phó Trần hãy còn hết đường xoay xở, cảnh sát đặc nhiệm phía bên kia lại bắt đầu báo cáo cho phòng chỉ huy.
“Chúng tôi đã đến nơi ẩn nấp hoàn tất chuẩn bị bắn tỉa, nhưng mà… khói trắng nhiễu loạn khiến cho tầm nhìn giảm đi đáng kể, dễ dàng ngộ thương con tin.”
Nghe vậy, Cục phó Trần thoắt cái biến sắc, trầm mặc lặng im.
Đội trưởng Vương do dự hỏi: “Cục phó Trần, chúng ta còn rình tiếp không?”
Huyết áp của Cục phó Trần tăng vọt, đứng dậy quát: “Rình cái cục cứt, chuẩn bị tấn công!”
Là tin nhắn từ Cục trưởng Đinh, diễn tập sắp kết thúc, hẹn anh đến phòng chỉ huy phía sau đợi lát nữa nói chuyện.
Thẩm Quân Từ đứng dậy, đi về phía sau toà nhà số 3.
Kể từ sau khi Cục trưởng Đinh đến nhậm chức, Cục Cảnh sát Tân Thành bắt đầu chú trọng tố chất thể lực của cảnh sát, phê duyệt một khoảng đất rộng sau cục rồi xây dựng trường bắn và sân huấn luyện chuyên nghiệp, nhiều môi trường diễn tập và sân vận động đa dạng. Các cuộc diễn tập thông thường và các khóa huấn luyện cũng đặt ở đây.
Cuộc diễn tập của Cục Cảnh sát có tên đầy đủ là huấn luyện thực chiến cho lực lượng cảnh sát hình sự đặc nhiệm của Cục Cảnh sát, tương đương với sát hạch nghiệp vụ, trước kia cũng tổ chức theo thông lệ hàng năm, thuộc về hạng mục thông thường.
Năm nay Cục trưởng Đinh ban hành luật lệ mới, phải liên kết cuộc diễn tập này với tiền lương và xét cấp bậc nhân viên cảnh sát. Việc này đã nâng cao tầm quan trọng của cuộc diễn tập, biến nó thành sự kiện trọng đại giữa năm của Cục Cảnh sát thành phố, mức độ gần như có thể sánh với tổng kết cuối năm.
Diễn tập kéo dài một tuần, bộ môn nào cũng phải sát hạch chấm điểm, các hạng mục trọng điểm chẳng hạn như kỹ thuật của sĩ quan đơn lẻ, kỹ năng cho chó săn nghiệp vụ, diễn tập kích nổ đều phải tiến hành. Hôm nay là ngày cuối cùng, cũng đã tiến hành đến giai đoạn đối kháng thực chiến cuối cùng.
Lúc này, một cuộc diễn tập vừa mới kết thúc, có lẽ là diễn tập phá bom nên vài nhân viên cảnh sát mặc bộ đồ phòng hộ nặng trịch đang cởi áo khoác bảo hộ. Bên cạnh còn có vài cảnh sát đặc nhiệm đầy đủ võ trang cầm súng ống trên tay đang nghỉ ngơi tại chỗ, hai ba lá chắn chống bạo động đặt sang bên.
Tuy là diễn tập nhưng biện pháp an toàn cũng hết sức quan trọng, bóng râm cạnh toà nhà có nhân viên y tế và nhân viên phòng cháy chữa cháy sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Lúc đi ngang qua, Thẩm Quân Từ trông thấy một chiếc xe buýt dừng ngay chính giữa thao trường, có người đang chuyển ma-nơ-canh lên xe.
Anh không hoà chung với náo nhiệt, né tránh đám người kia, men theo góc tường đến trung tâm chỉ huy phía sau một cách chậm rãi.
Trung tâm chỉ huy của Cục Cảnh sát thành phố rất hiện đại, nhìn từ phía trước là một tấm màn hình lớn có thể chuyển giao tín hiệu khắp nơi.
Hai bên trái phải là những căn phòng nhỏ, vài nhân viên cảnh sát đang điều khiển máy tính và phương tiện để kịp thời thông báo tình huống mọi lúc mọi nơi.
Mấy hàng chính giữa là vị trí của lãnh đạo, lúc này Cục trưởng Đinh đang ngồi chỉ huy phía trước, trông thấy Thẩm Quân Từ thì ông mỉm cười chào hỏi: “Pháp y Thẩm, cậu ngồi trước đi, tôi sắp xong rồi, đợi thêm lát nữa tôi nói chuyện chi tiết với cậu.”
Thẩm Quân Từ ngồi vào chỗ trống ở phía sau, ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn.
Bây giờ vẫn còn đang chiếu video hơn mấy cuộc diễn tập, leo núi, bắn súng, phá bom, hạng mục nào cũng rất thuận lợi.
Các nhân viên cảnh sát trẻ tuổi có vóc người cường tráng, động tác nhanh nhẹn, hành động dứt khoát.
Có vẻ tâm trạng của mấy vị lãnh đạo rất tốt, thoải mái nói cười.
Cuộc diễn tập sắp tiến hành là một trận chiến mô phỏng cuối cùng, mô phỏng cách cảnh sát đặc nhiệm khống chế kẻ thù giải cứu hành khách trên xe sau khi xe buýt bị trộm cướp uy hiếp.
Huấn luyện uy hiếp trên xe buýt là hạng mục tất yếu của nhân viên cảnh sát ở rất nhiều thành phố, cảnh sát nhiều nơi cũng lấy hạng mục này ra làm môn học sát hạch đánh giá.
Để thấy rõ toàn bộ quá trình chiến đấu, camera đã chiếu tình hình trong xe buýt từ mọi hướng, còn có một số camera được lắp đặt trong xe.
Cục trưởng Đinh ra lệnh một tiếng, cuộc diễn tập này chính thức bắt đầu.
Những người khác cũng bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh.
Khắp cả phòng chỉ huy có mỗi Thẩm Quân Từ rảnh rỗi, anh ngửa đầu nhìn, cảm thấy bản thân như một khán giả đang thưởng thức phim cảnh sát bắt cướp.
Có vài thành viên Đội Cảnh sát Đặc nhiệm đóng quân xung quanh xe buýt, trên xe đặt một vài ma-nơ-canh làm con tin.
Có người làm cảnh sát dĩ nhiên có người đóng đạo tặc.
Sáu tên cướp lẻn vào trong xe, cũng là cảnh sát ngụy trang, mấy tên cướp lần này là kết quả rút thăm từ những nhân viên cảnh sát bình thường trừ cảnh sát đặc nhiệm.
Cục phó Trần phụ trách cảnh sát vũ trang đang trao đổi kế hoạch tác chiến với Đội trưởng Vương.
“Nhớ rõ những điểm mấu chốt rồi phải không? Không được dùng đạn hơi cay, đạn hơi cay không hiệu quả, không những không làm cho bọn trộm cướp mất kiểm soát mà còn ép bọn họ đến đường cùng. Hãy cố gắng bắn tỉa, không được nữa thì mạnh mẽ tấn công, phải nhanh chóng kết thúc chiến đấu trong vòng nửa tiếng đồng hồ.”
Đội trưởng Vương của Đội Đặc công lập tức đáp lại: “Chúng tôi đang tìm chỗ ẩn nấp thích hợp chuẩn bị bắn tỉa.”
Đối với tình huống thế này, phương án đột phá đầu tiên được lựa chọn là bắn tỉa, đây là phương án chiến đấu nhanh gọn và đảm bảo an toàn cho con tin nhất. Chỉ có điều đối mặt với bọn cướp đông người, bắn tỉa nhất định phải do nhiều lính bắn tỉa đồng thời đúng chỗ, bảo đảm kẻ cướp bị tiêu diệt cùng lúc phòng tránh bọn chúng đồ sát con tin rồi tiến hành phản công.
Bắn tỉa xong sẽ tiến hành tấn công mạnh mẽ để thu phục những tên côn đồ còn sót lại.
Cục diện như vậy cần tốn rất lâu để chuẩn bị trước cũng như bày binh bố trận, đến thời điểm tấn công cuối cùng lại nhanh như chớp, thường sẽ kết thúc chiến đấu trong khoảng thời gian rất ngắn.
Nghe đến đó, Cục trưởng Đinh chau mày, thì thầm với Cục phó Đổng bên cạnh: “Chiến thuật này trước kia không vấn đề gì, nhưng biện pháp bắn tỉa hôm nay không nhất định hữu dụng.”
Cục phó Đổng khó hiểu: “Vì sao?”
Cục trưởng Đinh nói: “Ông biết ai rút trúng vai kẻ cướp không?”
Cục phó Đổng nhíu mày nghĩ ngợi: “Cố Ngôn Sâm?”
Cục trưởng Đinh gật đầu, “Cậu ấy rất giỏi trong phương diện bắn tỉa, chắc chắn sẽ đề phòng những tay bắn tỉa của cảnh sát đặc nhiệm.”
Nói đến đây, Cục trưởng Đinh quay lại hỏi nhân viên: “Quan sát xem bọn cướp đang làm gì.”
Cảnh sát trẻ vội vàng tách một camera tập trung vào chàng trai ở hàng ghế sau xe buýt, việc này làm cho chư vị lãnh đạo quan sát tình hình trong xe càng rõ ràng hơn. Xem ra thì anh chàng hẳn là trùm “băng cướp” trong cuộc diễn tập này.
Lúc này, chắc là hắn đang đề phòng tay bắn tỉa, khoanh chân ngồi trên mặt đất của hàng ghế sau xe buýt.
Cả đám cướp được cấp cho một chiếc mặt nạ trông như chú hề.
Chàng trai kéo mặt nạ chú hề lên trán, hắn cúi đầu, mi dài rủ xuống, kiểm tra thiết bị diễn tập rồi nhanh chóng tháo khẩu súng đã được cải tiến trong tay, lấy từng viên đạn diễn tập ra kiểm tra.
Thẩm Quân Từ cũng nhìn chăm chú.
Người con trai trên màn hình cúi thấp đầu, nhưng vẫn có thể trông thấy sống mũi cao thẳng, anh tuấn đẹp trai.
Nhìn thấy hắn sau nhiều năm như vậy, Thẩm Quân Từ cảm thấy lồng ngực của mình chợt quặn thắt, anh nhíu mày duỗi năm ngón tay đè chặt lên ngực mình.
Dừng lại vài giây, Thẩm Quân Từ hít sâu một hơi xốc lại tinh thần.
Rồi bất chợt nhớ lại những lời Lâm Hướng Lam nói với mình năm ấy.
Anh nhớ rõ ở trên bàn cơm, Lâm Hướng Lam đắc ý: “Coi như vo được của báu trong đám người mới của Cục Cảnh sát chúng ta năm nay, đã bao nhiêu năm không thấy được mầm mống ưu tú như vậy.”
Khi ấy anh lơ đãng ồ lên một tiếng: “Ưu tú lắm à?”
“Xảy ra chuyện vẫn giữ được tỉnh táo, làm việc đáng tin cậy, rất thông minh, có trách nhiệm, đang chuẩn bị bồi dưỡng trọng điểm.” Lâm Hướng Lam vừa tổng hợp một đống từ miêu tả vừa khen, “Đến cả tên cũng êm tai nữa, Cố Ngôn Sâm.”
Đó là lần đầu tiên anh nghe thấy cái tên này.
Thẩm Quân Từ cúi đầu nghỉ ngơi một lát, cảm thấy cơn khó chịu nơi lồng ngực vơi bớt đi lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn tiến triển của cuộc diễn tập.
Bởi vì diễn tập nên lược bỏ phân đoạn tương tự như đàm phán thương lượng, hoàn toàn là một bên tấn công một bên phòng thủ.
“Bọn cướp” nhanh chóng hoàn thành công tác chuẩn bị, dọn dẹp mấy ghế hàng sau, dồn hết con tin đến vị trí gần cửa sổ rồi tụ lại một chỗ.
Cố Ngôn Sâm chia súng và trang bị cho mỗi người, để hai người một trước một sau bắt giữ con tin và phụ trách theo dõi, bốn tên cướp còn lại thì tập trung một chỗ.
Sau đó, chỉ thấy Cố Ngôn Sâm lấy một hộp tú lơ khơ từ trong túi ra trộn đều rồi bắt đầu chia bài.
Mấy vị lãnh đạo trong Cục Cảnh sát thành phố đang ngồi hàng ghế trước của phòng chỉ huy, mặc cả lễ phục để thể hiện buổi diễn tập hôm nay là trang trọng, giờ đây đều có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy cảnh này.
Thẩm Quân Từ đang ngồi sau lưng, nghe rõ ràng từng lời bọn họ nói.
Cục phó Trần ngồi bên trái, nhìn thấy Cố Ngôn Sâm bắt đầu chia bài thì híp mắt, run rẩy khoé miệng, hỏi: “Cậu ta làm gì đấy?”
Cảnh sát trẻ phụ trách giám sát bên cạnh quay lại trả lời: “Cục phó Trần, hình như bọn họ muốn chơi bài.”
Sắc mặt của Cục phó Trần càng khó coi hơn: “Tôi biết bọn họ đang chơi bài, nhưng làm thế để làm gì? Với cả sao còn mang bài theo trong lúc diễn tập?”
Cục trưởng Đinh lên tiếng: “Cậu ấy xin phép tôi đó. Ông biết mà, trong lúc diễn tập được phép mang theo một số đạo cụ. Cố Ngôn Sâm nói… Thời gian diễn tập lâu quá, lại còn không thể chơi điện thoại nên muốn đem một bộ tú lơ khơ theo.”
Cơn giận của Cục phó Trần xông lên: “Thái độ gì đây? Xem thường Đội Đặc nhiệm của chúng tôi? Tưởng diễn tập là cái gì?! Chơi nhà chòi chắc?”
Trong mắt ông, chơi bài trong lúc diễn tập thật sự là thái độ ngạo mạn khinh thường, kể ra sẽ khiến người ta cười rụng răng.
Cục phó Đổng ngồi kế bên phải phụ trách Đội Hình sự, tên đầy đủ là Đổng Viễn Đạt.
Cố Ngôn Sâm sắp được phân đến Đội Hình sự Đặc nhiệm, Đội Hình sự Đặc nhiệm lại dưới quyền quản lý của ông, đương nhiên ông sẽ nói đỡ cho Cố Ngôn Sâm.
Đổng Viễn Đạt nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Cục phó Trần, đừng có gấp, diễn tập mới bắt đầu. Hơn nữa mô phỏng kiểu này mới chân thực, ông có đoán được đám phần tử tội phạm đó làm gì ở hiện trường không? Cho dù bọn họ đánh trận thuỷ chiến hay thổi bong bóng thì ông cũng phải nhịn, cố gắng nghĩ biện pháp hạ gục xe buýt mới là thực tế.”
Đây là sự thật, phần tử tội phạm không thể khống chế, hiện trường phạm tội trước kia thường xuyên có đủ loại tình trạng đột phát.
Cục trưởng Đinh tách hai người đang cãi nhau ra, “Hầy, lão Trần, đây không phải là diễn tập không tặc quá đơn giản mà ông ghét bỏ năm ngoái đâu. Vừa hay Cố Ngôn Sâm rút trúng thẻ BOSS, cũng coi như bài kiểm tra cho Đội Đặc nhiệm các ông.”
Cục phó Trần hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Đúng là càn quấy!”
Thẩm Quân Từ yên vị ở phía sau, nhìn ba vị cục trưởng già trên năm mươi tuổi đấu võ mồm như mấy đứa trẻ.
Anh nâng tay chống cằm, nhìn lên màn hình như có điều suy nghĩ.
Anh biết, con người như Cố Ngôn Sâm gần như là tấm gương đáng tin cậy, tuyệt đối không thể như xe tuột xích khi đang diễn tập, sở dĩ hắn làm như thế chắc chắn là đã có kế hoạch tỉ mỉ chặt chẽ.
Dẫu có khó chịu đi nữa thì diễn tập vẫn phải tiếp tục.
Cục phó Trần liên lạc với Đội trưởng Vương: “Đội bắn tỉa các cậu chuẩn bị thế nào rồi?”
Đội trưởng Vương trả lời: “Đã tìm được ba vị trí ẩn nấp, chúng tôi đang thảo luận phương án.”
Cục phó Trần mệnh lệnh: “Tăng tốc độ lên!”
Vừa dứt lời, nhân viên giám sát ngạc nhiên: “Khói bốc lên rồi…”
Lông mày Cục phó Trần giật nảy một cái: “Khói? Khói ở đâu ra?”
Cục trưởng Đinh nói: “À đúng, Cố Ngôn Sâm còn xin thêm sáu điếu thuốc lá điện tử.”
Thông qua camera, đám người trong phòng chỉ huy thấy được tình hình trong xe.
Lúc này, mỗi tên cướp ngậm một điếu thuốc lá điện tử trong miệng, sau đó bắt đầu nhả khói.
Trong lúc bọn họ đối thoại, bài đã xong một ván. Cố Ngôn Sâm nhanh nhẹn xào bài, mấy người ngồi chơi đến là vui vẻ. Thời gian trôi qua, khói trắng trong xe càng lúc càng nặng, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên.
Cửa sổ xe khép kín, gần như chỉ mở hé một khe nhỏ trên nóc xe, khói trắng điện tử không xua đi được, nhanh chóng bao phủ khắp xe, đến cả camera cũng nhoè dần.
Cục phó Trần nhíu mày sâu hơn, quay lại chất vấn Cục trưởng Đinh: “Này lão Đinh… Sao ông còn cấp thứ đồ chơi đó cho bọn họ?”
Cục trưởng Đinh còn chưa trả lời, Cục phó Đổng đã bật cười: “Vài điếu thuốc lá điện tử mà thôi, không phải thứ gì nguy hiểm, đưa vào diễn tập cũng không phạm pháp.”
Cục trưởng Đinh nói: “Đúng thế, mấy điếu thuốc lá điện tử này đâu mua lẻ, lựa từ trong đám vật phẩm bị tịch thu hồi trước của ban phòng chống ma tuý mà.”
Sắc mặt của Cục phó Trần rất khó coi, khoé miệng giật giật: “Nếu cậu ta dám hỏi có khi ông còn mua tặng cho mấy lon bia cộng thêm vài lạng thịt dê nướng đúng không?”
Bắn tỉa có yêu cầu rất cao đối với tầm nhìn, mà nhìn vào đám sương trắng này chỉ thấy hư vô mờ ảo, vẻn vẹn một nhân tố môi trường nhỏ nhoi lại che khuất tầm nhìn tạo nên ảnh hưởng cực kỳ lớn cho những tay bắn tỉa. Nếu ngộ thương con tin, ván này bọn họ chắc chắn bại trận không thể nghi ngờ.
Cục phó Đổng tiếp tục nói: “Diễn tập đơn giản quá cũng không thể hiện được sự thông minh khéo léo của cảnh sát đặc nhiệm các ông, lão Trần, ông sẽ không đến nỗi không ứng phó nổi đó chứ.”
Cục phó Trần hãy còn hết đường xoay xở, cảnh sát đặc nhiệm phía bên kia lại bắt đầu báo cáo cho phòng chỉ huy.
“Chúng tôi đã đến nơi ẩn nấp hoàn tất chuẩn bị bắn tỉa, nhưng mà… khói trắng nhiễu loạn khiến cho tầm nhìn giảm đi đáng kể, dễ dàng ngộ thương con tin.”
Nghe vậy, Cục phó Trần thoắt cái biến sắc, trầm mặc lặng im.
Đội trưởng Vương do dự hỏi: “Cục phó Trần, chúng ta còn rình tiếp không?”
Huyết áp của Cục phó Trần tăng vọt, đứng dậy quát: “Rình cái cục cứt, chuẩn bị tấn công!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.