Quyển 5 - Chương 11: Quyển 5 - Chương 76
Thanh Vận Tiểu Thi
14/10/2023
Buổi sáng, Cục Thành phố Bến Viễn.
Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An chân trước chân sau đến tòa pháp y, bọn họ đi tới phòng giải phẫu, đã thấy phòng giải phẫu chất thành đống.
Thích Nhất An tìm Ôn Uyển bàn giao, tối hôm qua là ca của cô ấy trực, thi thể cũng là do cô ấy ký nhận.
Thích Nhất An nhìn một chút, phòng pháp y có thêm mấy tập hồ sơ, mở miệng hỏi: “Chị Ôn, gần đây sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?”
Ôn Uyển vừa mới kiểm tra xong một thi thể, vành mắt vẫn còn đen: “Đừng nói nữa, gần đây có vài vụ án, tối hôm qua chị trực ban, suốt đêm kiểm tra một người nhảy sông, kết quả buổi sáng lại đưa tới một người treo cổ.”
Thích Nhất An khách sáo nói: “Chị Ôn vất vả rồi.”
Cậu ta thật lòng bội phục Ôn Uyển, công việc pháp y này bẩn thỉu không nói làm gì, hầu như quanh năm suốt tháng không được nghỉ. Cậu ta mới vào nghề không bao lâu, mà Ôn Uyển là người làm việc nhiều năm ở tuyến đầu.
“Không vất vả, lát nữa giúp chị đem lát cắt vào phòng thí nghiệm.” Ôn Uyển nhìn tờ đơn, chỉ đường cho bọn họ, “Bộ của mấy đứa ở phòng giải phẫu số 4 ấy.”
Thẩm Quân Từ ký tên bàn giao rồi đi sang phòng bên cạnh, cậu thuần thục đeo găng tay cao su vào.
Bà lão được nhìn thấy trong video đang nằm trên bàn giải phẫu.
Thích Nhất An sắp xếp thiết bị, chuẩn bị quay video, cậu ta chợt nghĩ rằng đây hình như là “người nổi tiếng” đầu tiên mà cậu ta mổ xẻ.
Quần áo của bà lão vẫn còn nguyên, túi nilon dùng để tự sát cũng đã được cất giữ, đặt trong túi vật chứng.
Thích Nhất An kiểm tra hồ sơ bên phía chi cục: “Bà lão tên là Phó Lệ Quyên, năm nay 78 tuổi, cao 159, nặng 42,5kg.”
Nước da bà lão vàng vọt, tóc bạc phơ, thoạt nhìn tình trạng sức khỏe không được tốt lắm. Dáng người nhỏ nhắn, gầy gò, cho nên trước đây con trai bà lão mới có thể cõng bà lên núi.
Bởi vì bọn họ không đến được hiện trường, nên chỉ có thể xem báo cáo khám nghiệm hiện trường của pháp y chi cục và ảnh chụp hiện trường.
Thẩm Quân Từ trước tiên lật xem hồ sơ một chút. Mấy tấm đầu tiên là ảnh hiện trường, từ mọi góc độ khôi phục lại hiện trường.
Địa điểm xảy ra vụ án là phòng ngủ chính, từ bức ảnh có thể thấy, căn phòng mới được xây dựng, tường được sơn trắng như tuyết, đồ nội thất cũng rất mới, có thể thấy được nhờ vào livestream đã giúp cuộc sống của họ được cải thiện rất nhiều.
Bởi vì bà lão bị liệt nửa người nhiều năm, trên bàn cạnh giường ngủ đặt đủ loại đồ dùng sinh hoạt, còn có ly nước cùng với thuốc thường dùng, bên cạnh còn có điều khiển TV từ xa.
Thẩm Quân Từ cẩn thận nhìn đồ vật trên đầu giường, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại. Cậu tìm thấy một chỗ bất thường.
Những nơi cậu nhìn qua, không hề có điện thoại di động.
Bây giờ tình huống này khá hiếm. Ngay cả khi bị liệt, người già chắc chắn vẫn cần điện thoại di động để liên lạc với thế giới bên ngoài. Nếu không việc nằm trên giường không khác gì đang ở trên một hòn đảo cô độc.
Đặc biệt là đối với bà lão bị liệt này, ngay cả khi gặp trường hợp nguy cấp cũng không thể kêu cứu.
Khi bà lão được phát hiện, một nửa thân thể tựa vào đầu giường, trên đầu có trùm túi nilon màu trắng, túi nilon kia rất dày, hoàn toàn che khuất ngũ quan của bà lão, bởi vì trước khi chết phải cố gắng hô hấp bằng miệng, miệng mở ra, màng nhựa dính sát vào mặt, nhìn qua giống như một loại quái vật bị che mặt, có hơi kinh khủng.
Túi nilon siết vào trong cổ, thắt nút rất chặt, sau đó kết hợp hai tay cầm lại, đặt trên cột đầu giường, như vậy cho dù bà lão có giãy dụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi gông cùm.
Ở phần dưới của túi nilon, có thể nhìn thấy một số vết xước móng tay ở gần cổ, nhưng tuyệt nhiên lại không làm rách túi.
Bà lão cứ như vậy bị nghẹt thở, chết ở đầu giường.
Ngoài ra còn có một số bức ảnh chụp bức thư tuyệt mệnh, bức thư tuyệt mệnh không quá dài, chỉ vỏn vẹn nửa tờ giấy.
Thư tuyệt mệnh
Tôi tên là Phó Lệ Quyên, hôm nay tôi quyết định kết thúc cuộc đời mình. Của tôi
Con trai của tôi đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi mới có thể sống lâu như vậy. Bệnh tật
Làm hại tôi thành ra như vậy, xin lỗi. Nếu thực sự có kiếp sau, hy vọng
Tôi có cơ hội ca hát cho tất cả mọi người.
Phó Lệ Quyên
Chữ viết của di thư có hơi nguệch ngoạc, Thích Nhất An nhìn lướt qua: “Di thư này đọc kiểu gì cũng có cảm giác không đúng lắm? Viết rất lạnh lùng, cũng không dặn dò hậu sự phải xử lý như thế nào, hơn nữa văn tự còn không thông thuận.”
Thẩm Quân Từ nói: “Vẫn nên xem thi thể trước.”
Thích Nhất An lúc này mới nhận lệnh.
Hai người họ đến bàn giải phẫu, cởi quần áo của bà lão ra.
Thi thể nằm trên bàn giải phẫu, Phó Lệ Quyên vừa mới chết không quá hai mươi bốn giờ, các vết tích trên thi thể vẫn còn nguyên vẹn.
Miệng bà hơi há ra, gương mặt bị sưng lên, môi, đầu ngón tay đều tím tái cả, trên cổ có thể nhìn thấy một vết hằn đỏ không quá rõ ràng.
Thẩm Quân Từ làm kiểm tra bên ngoài cơ thể: “Thiếu oxy khiến mặt tím tái, sưng lên, thi thể đã xuất hiện những đốm tử thi màu đỏ sẫm rõ rệt, ở lưng, và mông thi thể có nhiều hơn, dưới mông có vết loét do nằm lâu trên giường, tĩnh mạch hai chân giãn nở nghiêm trọng.”
Cậu dùng ngón tay tách mắt thi thể ra, dùng đèn pin y tế soi vào đồng tử: “Đồng tử đã bắt đầu đục, trên kết mạc mắt có rất nhiều chấm xuất huyết.”
Thẩm Quân Từ tổng hợp các dấu hiệu, rồi lại nhìn nhiệt độ thi thể mà pháp y chi cục đo được khi vừa báo án: “Tổng hợp lại, thời gian tử vong hẳn là khoảng bốn giờ chiều hôm qua. Toàn bộ quá trình có thể kéo dài khoảng một giờ.”
Thích Nhất An đối chiếu hồ sơ vụ án: “Hai giờ chiều hôm qua, Thu Văn Huy đi ra ngoài, chỉ có bà lão ở nhà một mình, đến khoảng 6 giờ ông ta mới về nhà. Bà lão đã chết, sau đó ông ta đã báo cảnh sát.”
Thẩm Quân lấy mẫu máu của thi thể để kiểm tra, bắt đầu dùng dao mổ chuẩn bị khám nghiệm tử thi.
Da bà lão rất khó, có rất ít chất béo, đối với dao mổ gần như không có nhiều sức đè nén.
Sau khi mở khoang bụng, bước tiếp theo là mở khung xương sườn.
Họ lần lượt kiểm tra tim, màng phổi và màng ngoài tim của nạn nhân thấy có những chấm xuất huyết nhỏ.
Giọng của Thẩm Quân Từ rất rõ ràng, tiếp tục nói: “Có thể thấy được các đốm Tardieu(2), quả thật là do ngạt thở cơ học.”
(2): Đốm Tardieu là các đốm xuất huyết thường thấy nhất ở màng phổi phổi và màng dưới màng tim trong trường hợp tử vong do ngạt cơ học. Hiện tượng này được học giả người Pháp A.A.Tardieu mô tả lần đầu tiên vào năm 1866 nên được gọi là đốm Tardieu.
Thích Nhất An: “Vậy thì phân cục đưa ra phán đoán không sai đúng không ạ?”
Thẩm Quân Từ: “Còn phải phụ thuộc vào kết quả kiểm tra bệnh lý.”
Sau đó cậu lại nhìn về phía phổi thi thể, Thẩm Quân Từ bỗng nhiên nhẹ nhàng “a”một tiếng…
Thích Nhất An nghe ra có điểm không đúng, cũng tiến lại gần.
Pháp y nhỏ nhìn nội tạng, không phát hiện có thứ gì bất thường. Nhưng từ phản ứng của Thẩm Quân Từ lại nói cho cậu ta biết, thi thể này có thể có vấn đề.
Đối mặt với một cỗ thi thể mới bị rạch ra, Thẩm Quân Từ tay trái cầm dao giải phẫu, tay phải cầm kìm cầm máu, cẩn thận quan sát các cơ quan nội tạng của bà lão.
Một bà lão bị liệt nằm trên giường, bệnh tật lâu ngày quấn thân, lục phủ ngũ tạng đương nhiên không có sự tươi mới như của người trẻ tuổi.
Thích Nhất An nhịn không được hỏi: “Thầy ơi, có gì không đúng sao ạ?”
Thẩm Quân Từ nói: “Nội tạng của bà lão có mức độ hoại tử nhất định, tuy rằng chỉ là cục bộ, loại tình huống này cũng không phổ biến.”
Thích Nhất An suy đoán: “Có thể là suy nội tạng lâu ngày không ạ?”
Thẩm Quân Từ vẻ mặt nghiêm túc đứng thẳng dậy: “Không giống.”
Máy hút gió trong phòng giải phẫu kêu ong ong, Thẩm Quân Từ hơi nhíu mày, cậu ấn nút tạm dừng.
Trong phòng giải phẫu nhất thời vô cùng yên tĩnh.
Không quá mấy giây sau, mùi thi thể bắt đầu bốc lên.
Thích Nhất An cũng đã nhận ra, bịt mũi: “Mùi không đúng lắm.”
Theo lý thuyết, xác chết vừa qua đời không lâu sẽ giống như thịt tươi, trừ phi bị ô nhiễm, đều sẽ không có mùi quá nặng.
Thi thể bà lão trước mắt này, ngoại trừ mùi máu tươi nhàn nhạt, còn có một loại hương vị khác hỗn tạp trong đó. Hương vị kỳ lạ đó, rất khó có thể hình dung.
Thích Nhất An cẩn thận ngửi nửa ngày mới xác nhận, nội tạng của bà lão lại tràn ra mùi máu tanh của sự thối rữa, đây rõ ràng là thi thể tử vong đã mấy ngày rồi mới có mùi như này.
Thẩm Quân Từ trước tiên nhìn dạ dày của thi thể, dùng kìm cầm máu chạm vào túi dạ dày: “Trong dạ dày trống rỗng, bên trong không có táo, cũng không có cơm trưa.”
Cậu lắc lắc ruột: “Ruột cũng tương đối sạch sẽ. Có lẽ bà lão đã không được ăn trong một thời gian dài.”
Chết vì ngạt thử, bà lão có thể không tự chủ được, nhưng dạ dày lại trống rỗng, rất không hợp lẽ thường.
Sau đó Thẩm Quân Từ bắt đầu kiểm tra phổi, bởi vì chết do ngạt thở cơ họ, trên phổi cũng có đốm xuất huyết, thùy phổi rõ ràng teo nhỏ đi.
“Người chết bị xẹp phổi, thâm nhiễm kẽ phổi, có xuất huyết vi lượng…”
Thẩm Quân Từ cắt xuống một lát phổi nhỏ, ập trung xem xét cẩn thận, cầm kìm cầm máu nhẹ nhàng gảy ra: “Phổi còn xuất hiện tình trạng xơ hóa phổi…”
Tử vong do ngạt thở sẽ không gây tổn thương phổi.
Thích Nhất An dừng xem hồ sơ hỏi: “Có phải là bệnh không ạ? Bệnh có ảnh hưởng đến sự thèm ăn không ạ? Có phải khí phế thũng không?”
Đối với người già bị bệnh lâu ngày nằm liệt giường, xuất hiện tình trạng này không được điều trị y tế kịp thời là điều bình thường.
Thẩm Quân Từ lắc đầu, cậu không vội kết luận: “Tôi vẫn cần quan sát lại.”
Pháp y Thẩm cũng không nắm chắc, loại tình huống này là lần đầu tiên gặp phải.
Thích Nhất An ở một bên ôm báo cáo khám nghiệm tử thi, không biết nên viết như thế nào.
Thẩm Quân Từ cảm thấy bà lão trước mắt dường như đang dùng thi thể của mình đưa ra một câu đố cho các pháp y.
Cậu sửa găng tay, hỏi Thích Nhất An: “Có kết quả xét nghiệm máu định kỳ chưa?”
Thích Nhất An vội vàng nói: “Để em đi xem.”
Máu định kỳ là nhanh nhất có thể kiểm tra ra kết quả, Thích Nhất An mở máy tính, mẫu kiểm tra được đưa qua trước đó đã có kết quả. Cậu ta nhanh chóng in báo cáo.
Thẩm Quân Từ nhận lấy, nhìn các chỉ số: “Bạch cầu tăng cao, tiểu cầu giảm…”
Khám nghiệm tử thi vừa mới tiến hành đến đây, chưa kịp hoàn thành, bọn họ đã nghe thấy bên ngoài phòng giải phẫu có người gõ cửa sổ thủy tinh trong suốt.
Thẩm Quân Từ ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Ngôn Sâm không biết đã tới từ khi nào, đứng ở hành lang.
Cậu bước ra, tháo găng tay và khẩu trang ra, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trên tay Cố Ngôn Sâm cầm một túi vật chứng, bên trong là di thư bà lão viết, hắn nói với Thẩm Quân Từ: “Cho em xem một thứ khá thú vị, có lẽ sẽ có trợ giúp trong việc khám nghiệm tử thi của hai người.”
Thẩm Quân Từ vừa rồi không nhìn kỹ, lúc này mới nhận lấy bản gốc đọc kỹ một lần, mí mắt cậu chớp chớp: “Đây là…”
Đọc lại một lần, cậu cũng phát hiện ra chỗ quái dị trong đó, chữ của di thư này tuy rằng nguệch ngoạc, sắp xếp lại vô cùng chỉnh tề.
Cố Ngôn Sâm nhắc nhở cậu: “Thơ giấu đầu.”
Thẩm Quân Từ nhẹ giọng đọc chữ đầu tiên của mỗi cột: “Tôi, con trai, làm hại, tôi…”
Thi thể không biết nói dối.
Xem ra không phải do cậu lo lắng quá mức, vụ án này quả nhiên có ẩn tình.
Cố Ngôn Sâm nói: “Đứa con bên ngoài thì hiếu thảo kia, có lẽ là một nghịch tử.”
Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An chân trước chân sau đến tòa pháp y, bọn họ đi tới phòng giải phẫu, đã thấy phòng giải phẫu chất thành đống.
Thích Nhất An tìm Ôn Uyển bàn giao, tối hôm qua là ca của cô ấy trực, thi thể cũng là do cô ấy ký nhận.
Thích Nhất An nhìn một chút, phòng pháp y có thêm mấy tập hồ sơ, mở miệng hỏi: “Chị Ôn, gần đây sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?”
Ôn Uyển vừa mới kiểm tra xong một thi thể, vành mắt vẫn còn đen: “Đừng nói nữa, gần đây có vài vụ án, tối hôm qua chị trực ban, suốt đêm kiểm tra một người nhảy sông, kết quả buổi sáng lại đưa tới một người treo cổ.”
Thích Nhất An khách sáo nói: “Chị Ôn vất vả rồi.”
Cậu ta thật lòng bội phục Ôn Uyển, công việc pháp y này bẩn thỉu không nói làm gì, hầu như quanh năm suốt tháng không được nghỉ. Cậu ta mới vào nghề không bao lâu, mà Ôn Uyển là người làm việc nhiều năm ở tuyến đầu.
“Không vất vả, lát nữa giúp chị đem lát cắt vào phòng thí nghiệm.” Ôn Uyển nhìn tờ đơn, chỉ đường cho bọn họ, “Bộ của mấy đứa ở phòng giải phẫu số 4 ấy.”
Thẩm Quân Từ ký tên bàn giao rồi đi sang phòng bên cạnh, cậu thuần thục đeo găng tay cao su vào.
Bà lão được nhìn thấy trong video đang nằm trên bàn giải phẫu.
Thích Nhất An sắp xếp thiết bị, chuẩn bị quay video, cậu ta chợt nghĩ rằng đây hình như là “người nổi tiếng” đầu tiên mà cậu ta mổ xẻ.
Quần áo của bà lão vẫn còn nguyên, túi nilon dùng để tự sát cũng đã được cất giữ, đặt trong túi vật chứng.
Thích Nhất An kiểm tra hồ sơ bên phía chi cục: “Bà lão tên là Phó Lệ Quyên, năm nay 78 tuổi, cao 159, nặng 42,5kg.”
Nước da bà lão vàng vọt, tóc bạc phơ, thoạt nhìn tình trạng sức khỏe không được tốt lắm. Dáng người nhỏ nhắn, gầy gò, cho nên trước đây con trai bà lão mới có thể cõng bà lên núi.
Bởi vì bọn họ không đến được hiện trường, nên chỉ có thể xem báo cáo khám nghiệm hiện trường của pháp y chi cục và ảnh chụp hiện trường.
Thẩm Quân Từ trước tiên lật xem hồ sơ một chút. Mấy tấm đầu tiên là ảnh hiện trường, từ mọi góc độ khôi phục lại hiện trường.
Địa điểm xảy ra vụ án là phòng ngủ chính, từ bức ảnh có thể thấy, căn phòng mới được xây dựng, tường được sơn trắng như tuyết, đồ nội thất cũng rất mới, có thể thấy được nhờ vào livestream đã giúp cuộc sống của họ được cải thiện rất nhiều.
Bởi vì bà lão bị liệt nửa người nhiều năm, trên bàn cạnh giường ngủ đặt đủ loại đồ dùng sinh hoạt, còn có ly nước cùng với thuốc thường dùng, bên cạnh còn có điều khiển TV từ xa.
Thẩm Quân Từ cẩn thận nhìn đồ vật trên đầu giường, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại. Cậu tìm thấy một chỗ bất thường.
Những nơi cậu nhìn qua, không hề có điện thoại di động.
Bây giờ tình huống này khá hiếm. Ngay cả khi bị liệt, người già chắc chắn vẫn cần điện thoại di động để liên lạc với thế giới bên ngoài. Nếu không việc nằm trên giường không khác gì đang ở trên một hòn đảo cô độc.
Đặc biệt là đối với bà lão bị liệt này, ngay cả khi gặp trường hợp nguy cấp cũng không thể kêu cứu.
Khi bà lão được phát hiện, một nửa thân thể tựa vào đầu giường, trên đầu có trùm túi nilon màu trắng, túi nilon kia rất dày, hoàn toàn che khuất ngũ quan của bà lão, bởi vì trước khi chết phải cố gắng hô hấp bằng miệng, miệng mở ra, màng nhựa dính sát vào mặt, nhìn qua giống như một loại quái vật bị che mặt, có hơi kinh khủng.
Túi nilon siết vào trong cổ, thắt nút rất chặt, sau đó kết hợp hai tay cầm lại, đặt trên cột đầu giường, như vậy cho dù bà lão có giãy dụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi gông cùm.
Ở phần dưới của túi nilon, có thể nhìn thấy một số vết xước móng tay ở gần cổ, nhưng tuyệt nhiên lại không làm rách túi.
Bà lão cứ như vậy bị nghẹt thở, chết ở đầu giường.
Ngoài ra còn có một số bức ảnh chụp bức thư tuyệt mệnh, bức thư tuyệt mệnh không quá dài, chỉ vỏn vẹn nửa tờ giấy.
Thư tuyệt mệnh
Tôi tên là Phó Lệ Quyên, hôm nay tôi quyết định kết thúc cuộc đời mình. Của tôi
Con trai của tôi đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi mới có thể sống lâu như vậy. Bệnh tật
Làm hại tôi thành ra như vậy, xin lỗi. Nếu thực sự có kiếp sau, hy vọng
Tôi có cơ hội ca hát cho tất cả mọi người.
Phó Lệ Quyên
Chữ viết của di thư có hơi nguệch ngoạc, Thích Nhất An nhìn lướt qua: “Di thư này đọc kiểu gì cũng có cảm giác không đúng lắm? Viết rất lạnh lùng, cũng không dặn dò hậu sự phải xử lý như thế nào, hơn nữa văn tự còn không thông thuận.”
Thẩm Quân Từ nói: “Vẫn nên xem thi thể trước.”
Thích Nhất An lúc này mới nhận lệnh.
Hai người họ đến bàn giải phẫu, cởi quần áo của bà lão ra.
Thi thể nằm trên bàn giải phẫu, Phó Lệ Quyên vừa mới chết không quá hai mươi bốn giờ, các vết tích trên thi thể vẫn còn nguyên vẹn.
Miệng bà hơi há ra, gương mặt bị sưng lên, môi, đầu ngón tay đều tím tái cả, trên cổ có thể nhìn thấy một vết hằn đỏ không quá rõ ràng.
Thẩm Quân Từ làm kiểm tra bên ngoài cơ thể: “Thiếu oxy khiến mặt tím tái, sưng lên, thi thể đã xuất hiện những đốm tử thi màu đỏ sẫm rõ rệt, ở lưng, và mông thi thể có nhiều hơn, dưới mông có vết loét do nằm lâu trên giường, tĩnh mạch hai chân giãn nở nghiêm trọng.”
Cậu dùng ngón tay tách mắt thi thể ra, dùng đèn pin y tế soi vào đồng tử: “Đồng tử đã bắt đầu đục, trên kết mạc mắt có rất nhiều chấm xuất huyết.”
Thẩm Quân Từ tổng hợp các dấu hiệu, rồi lại nhìn nhiệt độ thi thể mà pháp y chi cục đo được khi vừa báo án: “Tổng hợp lại, thời gian tử vong hẳn là khoảng bốn giờ chiều hôm qua. Toàn bộ quá trình có thể kéo dài khoảng một giờ.”
Thích Nhất An đối chiếu hồ sơ vụ án: “Hai giờ chiều hôm qua, Thu Văn Huy đi ra ngoài, chỉ có bà lão ở nhà một mình, đến khoảng 6 giờ ông ta mới về nhà. Bà lão đã chết, sau đó ông ta đã báo cảnh sát.”
Thẩm Quân lấy mẫu máu của thi thể để kiểm tra, bắt đầu dùng dao mổ chuẩn bị khám nghiệm tử thi.
Da bà lão rất khó, có rất ít chất béo, đối với dao mổ gần như không có nhiều sức đè nén.
Sau khi mở khoang bụng, bước tiếp theo là mở khung xương sườn.
Họ lần lượt kiểm tra tim, màng phổi và màng ngoài tim của nạn nhân thấy có những chấm xuất huyết nhỏ.
Giọng của Thẩm Quân Từ rất rõ ràng, tiếp tục nói: “Có thể thấy được các đốm Tardieu(2), quả thật là do ngạt thở cơ học.”
(2): Đốm Tardieu là các đốm xuất huyết thường thấy nhất ở màng phổi phổi và màng dưới màng tim trong trường hợp tử vong do ngạt cơ học. Hiện tượng này được học giả người Pháp A.A.Tardieu mô tả lần đầu tiên vào năm 1866 nên được gọi là đốm Tardieu.
Thích Nhất An: “Vậy thì phân cục đưa ra phán đoán không sai đúng không ạ?”
Thẩm Quân Từ: “Còn phải phụ thuộc vào kết quả kiểm tra bệnh lý.”
Sau đó cậu lại nhìn về phía phổi thi thể, Thẩm Quân Từ bỗng nhiên nhẹ nhàng “a”một tiếng…
Thích Nhất An nghe ra có điểm không đúng, cũng tiến lại gần.
Pháp y nhỏ nhìn nội tạng, không phát hiện có thứ gì bất thường. Nhưng từ phản ứng của Thẩm Quân Từ lại nói cho cậu ta biết, thi thể này có thể có vấn đề.
Đối mặt với một cỗ thi thể mới bị rạch ra, Thẩm Quân Từ tay trái cầm dao giải phẫu, tay phải cầm kìm cầm máu, cẩn thận quan sát các cơ quan nội tạng của bà lão.
Một bà lão bị liệt nằm trên giường, bệnh tật lâu ngày quấn thân, lục phủ ngũ tạng đương nhiên không có sự tươi mới như của người trẻ tuổi.
Thích Nhất An nhịn không được hỏi: “Thầy ơi, có gì không đúng sao ạ?”
Thẩm Quân Từ nói: “Nội tạng của bà lão có mức độ hoại tử nhất định, tuy rằng chỉ là cục bộ, loại tình huống này cũng không phổ biến.”
Thích Nhất An suy đoán: “Có thể là suy nội tạng lâu ngày không ạ?”
Thẩm Quân Từ vẻ mặt nghiêm túc đứng thẳng dậy: “Không giống.”
Máy hút gió trong phòng giải phẫu kêu ong ong, Thẩm Quân Từ hơi nhíu mày, cậu ấn nút tạm dừng.
Trong phòng giải phẫu nhất thời vô cùng yên tĩnh.
Không quá mấy giây sau, mùi thi thể bắt đầu bốc lên.
Thích Nhất An cũng đã nhận ra, bịt mũi: “Mùi không đúng lắm.”
Theo lý thuyết, xác chết vừa qua đời không lâu sẽ giống như thịt tươi, trừ phi bị ô nhiễm, đều sẽ không có mùi quá nặng.
Thi thể bà lão trước mắt này, ngoại trừ mùi máu tươi nhàn nhạt, còn có một loại hương vị khác hỗn tạp trong đó. Hương vị kỳ lạ đó, rất khó có thể hình dung.
Thích Nhất An cẩn thận ngửi nửa ngày mới xác nhận, nội tạng của bà lão lại tràn ra mùi máu tanh của sự thối rữa, đây rõ ràng là thi thể tử vong đã mấy ngày rồi mới có mùi như này.
Thẩm Quân Từ trước tiên nhìn dạ dày của thi thể, dùng kìm cầm máu chạm vào túi dạ dày: “Trong dạ dày trống rỗng, bên trong không có táo, cũng không có cơm trưa.”
Cậu lắc lắc ruột: “Ruột cũng tương đối sạch sẽ. Có lẽ bà lão đã không được ăn trong một thời gian dài.”
Chết vì ngạt thử, bà lão có thể không tự chủ được, nhưng dạ dày lại trống rỗng, rất không hợp lẽ thường.
Sau đó Thẩm Quân Từ bắt đầu kiểm tra phổi, bởi vì chết do ngạt thở cơ họ, trên phổi cũng có đốm xuất huyết, thùy phổi rõ ràng teo nhỏ đi.
“Người chết bị xẹp phổi, thâm nhiễm kẽ phổi, có xuất huyết vi lượng…”
Thẩm Quân Từ cắt xuống một lát phổi nhỏ, ập trung xem xét cẩn thận, cầm kìm cầm máu nhẹ nhàng gảy ra: “Phổi còn xuất hiện tình trạng xơ hóa phổi…”
Tử vong do ngạt thở sẽ không gây tổn thương phổi.
Thích Nhất An dừng xem hồ sơ hỏi: “Có phải là bệnh không ạ? Bệnh có ảnh hưởng đến sự thèm ăn không ạ? Có phải khí phế thũng không?”
Đối với người già bị bệnh lâu ngày nằm liệt giường, xuất hiện tình trạng này không được điều trị y tế kịp thời là điều bình thường.
Thẩm Quân Từ lắc đầu, cậu không vội kết luận: “Tôi vẫn cần quan sát lại.”
Pháp y Thẩm cũng không nắm chắc, loại tình huống này là lần đầu tiên gặp phải.
Thích Nhất An ở một bên ôm báo cáo khám nghiệm tử thi, không biết nên viết như thế nào.
Thẩm Quân Từ cảm thấy bà lão trước mắt dường như đang dùng thi thể của mình đưa ra một câu đố cho các pháp y.
Cậu sửa găng tay, hỏi Thích Nhất An: “Có kết quả xét nghiệm máu định kỳ chưa?”
Thích Nhất An vội vàng nói: “Để em đi xem.”
Máu định kỳ là nhanh nhất có thể kiểm tra ra kết quả, Thích Nhất An mở máy tính, mẫu kiểm tra được đưa qua trước đó đã có kết quả. Cậu ta nhanh chóng in báo cáo.
Thẩm Quân Từ nhận lấy, nhìn các chỉ số: “Bạch cầu tăng cao, tiểu cầu giảm…”
Khám nghiệm tử thi vừa mới tiến hành đến đây, chưa kịp hoàn thành, bọn họ đã nghe thấy bên ngoài phòng giải phẫu có người gõ cửa sổ thủy tinh trong suốt.
Thẩm Quân Từ ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Ngôn Sâm không biết đã tới từ khi nào, đứng ở hành lang.
Cậu bước ra, tháo găng tay và khẩu trang ra, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trên tay Cố Ngôn Sâm cầm một túi vật chứng, bên trong là di thư bà lão viết, hắn nói với Thẩm Quân Từ: “Cho em xem một thứ khá thú vị, có lẽ sẽ có trợ giúp trong việc khám nghiệm tử thi của hai người.”
Thẩm Quân Từ vừa rồi không nhìn kỹ, lúc này mới nhận lấy bản gốc đọc kỹ một lần, mí mắt cậu chớp chớp: “Đây là…”
Đọc lại một lần, cậu cũng phát hiện ra chỗ quái dị trong đó, chữ của di thư này tuy rằng nguệch ngoạc, sắp xếp lại vô cùng chỉnh tề.
Cố Ngôn Sâm nhắc nhở cậu: “Thơ giấu đầu.”
Thẩm Quân Từ nhẹ giọng đọc chữ đầu tiên của mỗi cột: “Tôi, con trai, làm hại, tôi…”
Thi thể không biết nói dối.
Xem ra không phải do cậu lo lắng quá mức, vụ án này quả nhiên có ẩn tình.
Cố Ngôn Sâm nói: “Đứa con bên ngoài thì hiếu thảo kia, có lẽ là một nghịch tử.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.