Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 124: Minh chủ và Ma giáo giáo chủ cõng toàn võ lâm tới rồi (16)
Cảo Tiền
19/11/2021
"Có sư huynh ở đây, vậy ta lo lắng cái gì chứ." Mạc Chi Dương cọ cọ vai hắn, nhưng trong lòng lại có một kế hoạch khác, lần này không chỉ muốn tra ra Đổng Thương, mà còn muốn đem những người bên trong Võ Lâm Minh đã từng hại qua Giang Hạ Niên, một lướt bắt hết.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Hoằng đi tới trước cửa phòng Thanh Dương chưởng môn, hít sâu một hơi, gõ cửa: "Chưởng môn."
Trong phòng Thanh Dương chưởng môn mới rửa mặt xong, nghe được giọng nói của đại đệ tử, liền không nghĩ nhiều gọi vào: "Vào đi."
"Chưởng môn." Tần Hoằng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy chưởng môn đang lau tay, liền nhận ra mình đến sớm quá, muốn lui ra ngoài: "Đệ tử chờ ở ngoài cửa."
Thanh Dương chưởng môn tiện tay đem khăn ném vào trong thâu đồng, gọi gã lại: "Không sao, bây giờ liền nói đi."
Nghe được lời này, Tần Hoằng xoay người bước vào phòng, còn thuận tay đóng cửa lại: "Chưởng môn, tối hôm qua khi ta đi tiểu đêm, liền nghe thấy trong phòng Mạc minh chủ có âm thanh, hình như là của một nam tử, nhưng lại không nghe ra là của ai."
"Nam nhân?" Thanh Dương chưởng môn trầm tư, lông mày nhíu lại hồi lâu mới gật đầu: "Ta biết rồi."
Loại phản ứng này có chút lãnh đạm, Tần Hoằng có chút không rõ, cho nên đây không phải là chuyện trọng đại sao?
"Chưởng môn, không bằng chúng ta đi xem sao? Nếu như đối với Minh chủ không có lợi thì sao?" Tần Hoằng nói lời này rất hay, ngoài mặt là quan tâm, kỳ thật là điều tra.
Nghe vậy, ánh mắt Thanh Dương chưởng môn phóng tới trên người gã, tựa hồ đang suy xét, ngay sau đó gật đầu: "Chúng ta đi xem một chút."
Thấy chưởng môn đồng ý, Tần Hoằng rất vui mừng nhưng trong lòng chỉ có thể vô lực đè nén, cùng hắn đi ra phòng đối diện: "Chưởng môn, không bằng cẩn thận chút?"
"Ừ." Thanh Dương chưởng môn gật gật đầu, nhưng kỳ lạ là trên mặt không hề có một tia nôn nóng nào, ngược lại rất bình tĩnh, giống như đã biết điều gì đó.
Vừa mở cửa liền thấy được cánh cửa kia, hai người cùng nhau đi qua, Thanh Dương chưởng môn đè lên cánh cửa: "Mạc minh chủ."
"Tới đây."
Bên trong truyền đến tiếng đáp lại, Tần Hoằng đột nhiên trở nên căng thẳng, cũng không biết người đó đã rời đi chưa, nghĩ đến đây liền cảm thấy tính toán sai lầm, tối hôm qua nên đợi đến rạng sáng mới rời đi.
Mạc Chi Dương ăn mặc chỉnh tề đi ra mở cửa, vừa mở cửa đã nhìn thấy Thanh Dương chưởng môn và Tần Hoằng, trong lòng biết rõ, lại giả bộ không biết: "Thanh Dương chưởng môn, đến sớm như vậy là có chuyện gì?"
"Mạc minh chủ, ngươi không sao chứ?" Tần Hoằng nói xong liền cứ như vậy bước vào trong phòng, tựa hồ không gấp không chờ nổi.
Thanh Dương chưởng môn có chút tức giận nói: "Ngươi làm gì vậy?"
Nhưng tiếng mắng cũng không ngăn được bước chân gã, Tần Hoằng ai cũng không thèm để ý tới, trực tiếp xông vào phòng: "Kẻ trộm kia còn ở đó không?"
Kết quả lời vừa nói ra, một đạo kim quang màu bạc bay ra khỏi giường đâm thẳng về phía cổ Tần Hoằng, võ công cao cường khiến Tần Hoằng trốn không thoát, trong nháy mắt bị định ngay tại chỗ.
"Đây là đồ đệ của ai? Thế mà không biết lễ nghĩa như vậy." Trên giường truyền đến một giọng nói, tựa như hạt châu rơi trên đĩa ngọc, trong trẻo róc rách, nhưng có thể nghe ra là giọng của một nam tử.
Nghe thấy giọng nói, Mạc Chi Dương có chút căng thẳng, vội vàng giải thích: "Sư huynh, đó là đại đệ tử của Thanh Dương chưởng môn, chắc Không phải cố ý, ngươi đừng tức giận."
Lúc này, người trên giường mới xốc chăn bông lên, ung dung thong thả đứng dậy, mang giày vào rồi xuống giường: "Nếu đã như vậy, vị chưởng môn kia cũng nên trị tội dạy dỗ không nghiêm."
Ba người nhìn về phía hắn, Thanh Dương chưởng môn nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên, giống như lời Mạc minh chủ nói, hai người thế mà giống nhau như vậy.
Tần Hoằng cũng vậy, trơ mắt nhìn giáo chủ Kiệt Giáo bước xuống giường, nhưng có vẻ cũng không giống, người này diện mạo tuy rằng giống hắn, nhưng khí chất và nội tức bất đồng, hơn nữa còn có một nốt ruồi ở dưới khóe mắt trái của hắn.
Tần Hoằng bị ngân châm cố định tại chỗ, không mở miệng được, động đậy hai chân, chỉ có thể nhìn hắn tới gần.
Không, không phải hắn.
Thanh Dương chưởng môn không phát hiện được gì, chỉ cảm thấy nội tức khác với giáo chủ Kiệt Giáo kia, hơn nữa người này trông thập phần nghiêm nghị ổn trọng, lạnh lùng xa cách, rất có phong thái của cao nhân ẩn sĩ.
"Dương Dương, hai người này là ai?" Giang Hạ Niên dùng nội lực thay đổi giọng nói, thể hiện ra khí thế Võ Lâm Minh chủ trước kia, thật sự đem hai người bọn họ hù chết.
Thật tuyệt vời a lão đại! Giả vờ giống như vậy.
Kỹ năng diễn xuất của hắn vượt qua sự mong đợi của Mạc Chi Dương, nhing phản ứng của hai người bọn họ mà xem, hẳn không bị lộ, nhanh chóng phụ hoạ trả lời: "Vị này chính là Thanh Dương chưởng môn, còn vị này là đồ đệ của chưởng môn, sư huynh bọn họ đều là người tốt."
"Thì ra là như vậy." Giang Hạ Niên liếc mắt qua Thanh Dương chưởng môn đang đứng ở cửa, thấy ông ta tuổi tác hơi lớn, liền chắp tay ra hiệu: "Nghe nói Thanh Dương chưởng môn rất quan tâm đến Dương Dương, Giang Ân tại đây đa tạ."
Thanh Dương chưởng môn tỉnh táo lại, nhưng vẫn cảnh giác, chắp tay đáp lễ: "Ngài là?"
Hơi hơi cúi đầu, Giang Hạ Niên trả lời: "Ta là sư huynh của Dương Dương, Giang Ân."
"Thanh Dương chưởng môn, sư huynh lần này đến đây thăm ta, sợ rằng một mình ta ở bên ngoài sẽ bị người khác ức hiếp, nhưng trong thư ta cũng đã nói qua các nhóm chưởng môn đối xử với ta rất tốt, nhưng hắn cũng không yên tâm." Mạc Chi Dương nói, bước qua nắm lấy tay hắn, tỏ vẻ rất thân mật.
Khuôn mặt này, ngoại trừ nốt ruồi ở khóe mắt thì giống nhau đến nỗi, Thanh Dương chưởng môn không thể không nghi ngờ: "Xin hỏi Giang tiểu hữu, ngươi có huynh đệ gì không?"
Giang Hạ Niên nhíu mày, bắt đầu nói bậy: "Ta năm ba tuổi đã bị sư phụ ôm đi, mơ hồ nhớ là còn có một vị bào đệ*, nhưng không biết hắn ở nơi nào, sau này Dương Dương có nhắc qua trong thư từ, nói vị giáo chủ Kiệt Giáo kia rất giống ta, ta mới rời núi tới nhìn xem."
(*) Bào đệ: đệ đệ ruột
Bản dịch này chỉ đăng tại [email protected]@d và W°rdPress chính chủ Huyết Vũ @TDiHn99. Xin đừng đọc ở những nơi ăn cắp!
"Đúng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta liền muốn nói với ngươi trong thư, nhưng lại quên mất, khi gửi thư đi, đã quá muộn, sư huynh ngươi thường nói qua chuyện của bào đệ kia, ta mới nhớ tới."
Mạc Chi Dương có chút buồn rầu, bĩu môi: "Nếu như lúc trước ta nói sớm một chút, sư huynh cũng không đến mức bỏ lỡ hắn."
"Không sao, ta xâm nhập vào Kiệt Giáo xem sao? Bọn họ cũng không thể ngăn cản tq." Giang Hạ Niên an ủi nói, vươn tay xoa xoa tóc y, có vẻ rất sủng nịch.
Cảnh tượng này nhìn có chút đáng sợ, đối với Tần Hoằng mà nói, thật sự là đáng sợ, không hiểu sao lại xuất hiện một vị sư huynh giống hệt vị kia ở Kiệt Giáo như vậy.
Vẫn là Thanh Dương đầu tiên tỉnh táo lại, xem ra đêm qua Mạc minh chủ nói là chuyện chính sự, sư huynh của y quả thật có liên quan gì đó với giáo chủ Kiệt Giáo.
Tối hôm qua Mạc Chi Dương cầm nến đi tìm Thanh Dương chưởng môn, cũng không giấu diếm, thẳng thừng nói chuyện sư huynh của y rất giống với giáo chủ Kiệt Giáo kia, nhưng sư huynh lại có một nốt ruồi dưới mắt
Ban đầu Thanh Dương chưởng môn còn cảm thấy buồn cười, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, nhưng tối hôm qua y đã nói lời thề thốt, còn nói mình đã gửi thư cho sư huynh kêu người đến đây.
Sư huynh y Giang Ân, cũng từng nói rằng bản thân có một vị bào đệ, nhưng lại bị chia cắt từ khi còn nhỏ, hắn được sư phụ của mình đưa về, đến nơi ở cũng chưa thấy qua.
Hơn nữa còn đảm bảo ngày mai liền có thể gặp sư huynh của y, hiện giờ thực sự nhìn thấy mới ngạc nhiên phát hiện lời y nói không phải giả, nhưng liệu một người có thực sự trông giống nhau như vậy không?
Thanh Dương chưởng môn trong lòng có chút nghi hoặc, cho nên cũng không tin toàn bộ: "Vị này, thật sự là sư huynh của ngươi?"
"Tất nhiên, ta và hắn cùng nhau lớn lên, làm sao có thể nhận sai." Mạc Chi Dương nhấc tay lên làm động tác thề thốt, trong lòng thầm nghĩ: Câu này ông đây không có lừa ngươi, thật sự từ nhỏ đã bị hắn nhớ thương đến lớn.
Thấy ông nghi hoặc, Giang Hạ Niên hành động ngạo nghễ, trực tiếp duỗi tay ra: "Nếu ngươi không tin, mạch đập cùng nội lực cũng không lừa được người, ngươi có thể xem thử, ta cùng với Dương Dương có giống nhau không."
Không chút do dự, Thanh Dương chưởng môn duỗi tay nắm lấy cổ tay của hắn, tay phải cũng bắt lấy cổ tay Mạc Chi Dương, ngưng thần đối lập, nội tức của hai người gần như giống hệt nhau.
Nội tức này không thể làm giả được, đều là luyện qua nhiều năm, cho nên buông ra, chắp tay xin lỗi: "Mạo phạm Minh chủ, mạo phạm Giang tiểu hữu."
"Không sao." Giang Hạ Niên nói không sao, nhưng vẻ mặt không có nói như vậy, chỉ đưa mắt nhìn người đang đứng đờ ra bên kia, như muốn biểu thị điều gì đó.
Thấy vậy, Mạc Chi Dương vội vàng đi ra hoà giải, nắm lấy tay của sư huynh, thận trọng kiểm tra: "Sư huynh, Tần Hoằng là đại đệ tử mà Thanh Dương chưởng môn đắc ý, cũng chỉ là lo lắng cho ta, ngươi đừng phạt."
"Ừ." Giang Hạ Niên gật đầu, vươn tay về phía khoảng không, tay giơ móng vuốt, đem ngân châm cắm trong da thịt của Tần Hoằng hút ra: "Nếu không phải Dương Dương cầu tình, ngươi sẽ đã chết ở đây."
Hành động này của hắn khiến Thanh Dương chưởng môn có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng nội lực của Mạc minh chủ đã là thiên hạ vô địch rồi, nhưng nhìn sư huynh của y, chỉ sợ rằng hắn đã đến cảnh giới không ai bằng.
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh xa cách của hắn, không khỏi nổi lên tâm tư: Nếu hắn làm Minh chủ, e rằng còn tốt hơn.
Ngân châm vừa rút ra, Tần Hoằng đã ngã quỵ xuống đất, mới vừa rồi thật sự quá đáng sợ, một đạo ngân châm liền phong bế bảy tám kinh mạch của gã, thậm chí còn không thể huy động nội lực.
Thấy gã chỉ cảm thấy mất mặt, Thanh Dương chưởng môn đích thân đi tới, đem người nâng dậy: "Vậy Minh chủ và Giang tiểu hữu rửa mặt đi, ta đưa Tần Hoằng ra ngoài trước."
Tất nhiên, lúc này đi ra ngoài cũng không chỉ đỡ gã.
Nhìn bọn họ đi ra ngoài, Mạc Chi Dương đóng cửa lại, quay lưng dựa vào tấm cửa, mỉm cười nhìn hắn, trong mắt có tràn ngập ngưỡng mộ: "Sư huynh thật lợi hại!"
Không kìm lòng được, cứ như vậy đem người ấn lên ván cửa, cúi đầu hôn lên chóp mũi của y: "Dương Dương muốn làm cái gì, sư huynh sẽ đều liều mạng làm được."
Nếu không phải ngày hôm qua Dương Dương muốn cho mình bồi y mấy ngày, hắn cũng sẽ không như vậy xông vào bên trong địch nhân, nhưng cũng không sao, diễn kịch này cũng rất kích thích.
"Ừm, sư huynh là tốt nhất." Mạc Chi Dương vòng tay qua cổ hắn, hôn lên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước: "Dương Dương thích sư huynh nhất."
Nếu không cho ngươi tới, vậy làm thế nào ngược tra?
Thanh Dương chưởng môn đỡ gã rời đi, nhưng trong lòng cảm thấy không thoải mái, đem người đỡ về phòng: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
"Chưởng môn, ngươi thật sự tin tưởng người kia không phải giáo chủ Kiệt Giáo?" Tần Hoằng cảm thấy rất kỳ quái, cảnh tượng vừa rồi vô cùng khủng bố, giáo chủ Kiệt Giáo đột nhiên xuất hiện ở đây, bên cạnh còn có Mạc minh chủ, làm sao có thể không khiến người cảm thấy sợ hãi.
Chuyện này đã hứa sẽ không nói bất kỳ ai, Thanh Dương chưởng môn lắc đầu: "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta đã kiểm tra hắn, nếu thật sự là giáo chủ Kiệt Giáo, vậy đến bắt ba ba trong rọ, càng tốt."
"Mạc minh chủ kia thì sao?" Tần Hoằng vội vàng hỏi, nhưng bởi vì kinh mạch mới vừa rồi bị phong bế, hiện tại vẫn chưa thuyên giảm, lúc căng thẳng cổ lại đau.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Hoằng đi tới trước cửa phòng Thanh Dương chưởng môn, hít sâu một hơi, gõ cửa: "Chưởng môn."
Trong phòng Thanh Dương chưởng môn mới rửa mặt xong, nghe được giọng nói của đại đệ tử, liền không nghĩ nhiều gọi vào: "Vào đi."
"Chưởng môn." Tần Hoằng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy chưởng môn đang lau tay, liền nhận ra mình đến sớm quá, muốn lui ra ngoài: "Đệ tử chờ ở ngoài cửa."
Thanh Dương chưởng môn tiện tay đem khăn ném vào trong thâu đồng, gọi gã lại: "Không sao, bây giờ liền nói đi."
Nghe được lời này, Tần Hoằng xoay người bước vào phòng, còn thuận tay đóng cửa lại: "Chưởng môn, tối hôm qua khi ta đi tiểu đêm, liền nghe thấy trong phòng Mạc minh chủ có âm thanh, hình như là của một nam tử, nhưng lại không nghe ra là của ai."
"Nam nhân?" Thanh Dương chưởng môn trầm tư, lông mày nhíu lại hồi lâu mới gật đầu: "Ta biết rồi."
Loại phản ứng này có chút lãnh đạm, Tần Hoằng có chút không rõ, cho nên đây không phải là chuyện trọng đại sao?
"Chưởng môn, không bằng chúng ta đi xem sao? Nếu như đối với Minh chủ không có lợi thì sao?" Tần Hoằng nói lời này rất hay, ngoài mặt là quan tâm, kỳ thật là điều tra.
Nghe vậy, ánh mắt Thanh Dương chưởng môn phóng tới trên người gã, tựa hồ đang suy xét, ngay sau đó gật đầu: "Chúng ta đi xem một chút."
Thấy chưởng môn đồng ý, Tần Hoằng rất vui mừng nhưng trong lòng chỉ có thể vô lực đè nén, cùng hắn đi ra phòng đối diện: "Chưởng môn, không bằng cẩn thận chút?"
"Ừ." Thanh Dương chưởng môn gật gật đầu, nhưng kỳ lạ là trên mặt không hề có một tia nôn nóng nào, ngược lại rất bình tĩnh, giống như đã biết điều gì đó.
Vừa mở cửa liền thấy được cánh cửa kia, hai người cùng nhau đi qua, Thanh Dương chưởng môn đè lên cánh cửa: "Mạc minh chủ."
"Tới đây."
Bên trong truyền đến tiếng đáp lại, Tần Hoằng đột nhiên trở nên căng thẳng, cũng không biết người đó đã rời đi chưa, nghĩ đến đây liền cảm thấy tính toán sai lầm, tối hôm qua nên đợi đến rạng sáng mới rời đi.
Mạc Chi Dương ăn mặc chỉnh tề đi ra mở cửa, vừa mở cửa đã nhìn thấy Thanh Dương chưởng môn và Tần Hoằng, trong lòng biết rõ, lại giả bộ không biết: "Thanh Dương chưởng môn, đến sớm như vậy là có chuyện gì?"
"Mạc minh chủ, ngươi không sao chứ?" Tần Hoằng nói xong liền cứ như vậy bước vào trong phòng, tựa hồ không gấp không chờ nổi.
Thanh Dương chưởng môn có chút tức giận nói: "Ngươi làm gì vậy?"
Nhưng tiếng mắng cũng không ngăn được bước chân gã, Tần Hoằng ai cũng không thèm để ý tới, trực tiếp xông vào phòng: "Kẻ trộm kia còn ở đó không?"
Kết quả lời vừa nói ra, một đạo kim quang màu bạc bay ra khỏi giường đâm thẳng về phía cổ Tần Hoằng, võ công cao cường khiến Tần Hoằng trốn không thoát, trong nháy mắt bị định ngay tại chỗ.
"Đây là đồ đệ của ai? Thế mà không biết lễ nghĩa như vậy." Trên giường truyền đến một giọng nói, tựa như hạt châu rơi trên đĩa ngọc, trong trẻo róc rách, nhưng có thể nghe ra là giọng của một nam tử.
Nghe thấy giọng nói, Mạc Chi Dương có chút căng thẳng, vội vàng giải thích: "Sư huynh, đó là đại đệ tử của Thanh Dương chưởng môn, chắc Không phải cố ý, ngươi đừng tức giận."
Lúc này, người trên giường mới xốc chăn bông lên, ung dung thong thả đứng dậy, mang giày vào rồi xuống giường: "Nếu đã như vậy, vị chưởng môn kia cũng nên trị tội dạy dỗ không nghiêm."
Ba người nhìn về phía hắn, Thanh Dương chưởng môn nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên, giống như lời Mạc minh chủ nói, hai người thế mà giống nhau như vậy.
Tần Hoằng cũng vậy, trơ mắt nhìn giáo chủ Kiệt Giáo bước xuống giường, nhưng có vẻ cũng không giống, người này diện mạo tuy rằng giống hắn, nhưng khí chất và nội tức bất đồng, hơn nữa còn có một nốt ruồi ở dưới khóe mắt trái của hắn.
Tần Hoằng bị ngân châm cố định tại chỗ, không mở miệng được, động đậy hai chân, chỉ có thể nhìn hắn tới gần.
Không, không phải hắn.
Thanh Dương chưởng môn không phát hiện được gì, chỉ cảm thấy nội tức khác với giáo chủ Kiệt Giáo kia, hơn nữa người này trông thập phần nghiêm nghị ổn trọng, lạnh lùng xa cách, rất có phong thái của cao nhân ẩn sĩ.
"Dương Dương, hai người này là ai?" Giang Hạ Niên dùng nội lực thay đổi giọng nói, thể hiện ra khí thế Võ Lâm Minh chủ trước kia, thật sự đem hai người bọn họ hù chết.
Thật tuyệt vời a lão đại! Giả vờ giống như vậy.
Kỹ năng diễn xuất của hắn vượt qua sự mong đợi của Mạc Chi Dương, nhing phản ứng của hai người bọn họ mà xem, hẳn không bị lộ, nhanh chóng phụ hoạ trả lời: "Vị này chính là Thanh Dương chưởng môn, còn vị này là đồ đệ của chưởng môn, sư huynh bọn họ đều là người tốt."
"Thì ra là như vậy." Giang Hạ Niên liếc mắt qua Thanh Dương chưởng môn đang đứng ở cửa, thấy ông ta tuổi tác hơi lớn, liền chắp tay ra hiệu: "Nghe nói Thanh Dương chưởng môn rất quan tâm đến Dương Dương, Giang Ân tại đây đa tạ."
Thanh Dương chưởng môn tỉnh táo lại, nhưng vẫn cảnh giác, chắp tay đáp lễ: "Ngài là?"
Hơi hơi cúi đầu, Giang Hạ Niên trả lời: "Ta là sư huynh của Dương Dương, Giang Ân."
"Thanh Dương chưởng môn, sư huynh lần này đến đây thăm ta, sợ rằng một mình ta ở bên ngoài sẽ bị người khác ức hiếp, nhưng trong thư ta cũng đã nói qua các nhóm chưởng môn đối xử với ta rất tốt, nhưng hắn cũng không yên tâm." Mạc Chi Dương nói, bước qua nắm lấy tay hắn, tỏ vẻ rất thân mật.
Khuôn mặt này, ngoại trừ nốt ruồi ở khóe mắt thì giống nhau đến nỗi, Thanh Dương chưởng môn không thể không nghi ngờ: "Xin hỏi Giang tiểu hữu, ngươi có huynh đệ gì không?"
Giang Hạ Niên nhíu mày, bắt đầu nói bậy: "Ta năm ba tuổi đã bị sư phụ ôm đi, mơ hồ nhớ là còn có một vị bào đệ*, nhưng không biết hắn ở nơi nào, sau này Dương Dương có nhắc qua trong thư từ, nói vị giáo chủ Kiệt Giáo kia rất giống ta, ta mới rời núi tới nhìn xem."
(*) Bào đệ: đệ đệ ruột
Bản dịch này chỉ đăng tại [email protected]@d và W°rdPress chính chủ Huyết Vũ @TDiHn99. Xin đừng đọc ở những nơi ăn cắp!
"Đúng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta liền muốn nói với ngươi trong thư, nhưng lại quên mất, khi gửi thư đi, đã quá muộn, sư huynh ngươi thường nói qua chuyện của bào đệ kia, ta mới nhớ tới."
Mạc Chi Dương có chút buồn rầu, bĩu môi: "Nếu như lúc trước ta nói sớm một chút, sư huynh cũng không đến mức bỏ lỡ hắn."
"Không sao, ta xâm nhập vào Kiệt Giáo xem sao? Bọn họ cũng không thể ngăn cản tq." Giang Hạ Niên an ủi nói, vươn tay xoa xoa tóc y, có vẻ rất sủng nịch.
Cảnh tượng này nhìn có chút đáng sợ, đối với Tần Hoằng mà nói, thật sự là đáng sợ, không hiểu sao lại xuất hiện một vị sư huynh giống hệt vị kia ở Kiệt Giáo như vậy.
Vẫn là Thanh Dương đầu tiên tỉnh táo lại, xem ra đêm qua Mạc minh chủ nói là chuyện chính sự, sư huynh của y quả thật có liên quan gì đó với giáo chủ Kiệt Giáo.
Tối hôm qua Mạc Chi Dương cầm nến đi tìm Thanh Dương chưởng môn, cũng không giấu diếm, thẳng thừng nói chuyện sư huynh của y rất giống với giáo chủ Kiệt Giáo kia, nhưng sư huynh lại có một nốt ruồi dưới mắt
Ban đầu Thanh Dương chưởng môn còn cảm thấy buồn cười, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, nhưng tối hôm qua y đã nói lời thề thốt, còn nói mình đã gửi thư cho sư huynh kêu người đến đây.
Sư huynh y Giang Ân, cũng từng nói rằng bản thân có một vị bào đệ, nhưng lại bị chia cắt từ khi còn nhỏ, hắn được sư phụ của mình đưa về, đến nơi ở cũng chưa thấy qua.
Hơn nữa còn đảm bảo ngày mai liền có thể gặp sư huynh của y, hiện giờ thực sự nhìn thấy mới ngạc nhiên phát hiện lời y nói không phải giả, nhưng liệu một người có thực sự trông giống nhau như vậy không?
Thanh Dương chưởng môn trong lòng có chút nghi hoặc, cho nên cũng không tin toàn bộ: "Vị này, thật sự là sư huynh của ngươi?"
"Tất nhiên, ta và hắn cùng nhau lớn lên, làm sao có thể nhận sai." Mạc Chi Dương nhấc tay lên làm động tác thề thốt, trong lòng thầm nghĩ: Câu này ông đây không có lừa ngươi, thật sự từ nhỏ đã bị hắn nhớ thương đến lớn.
Thấy ông nghi hoặc, Giang Hạ Niên hành động ngạo nghễ, trực tiếp duỗi tay ra: "Nếu ngươi không tin, mạch đập cùng nội lực cũng không lừa được người, ngươi có thể xem thử, ta cùng với Dương Dương có giống nhau không."
Không chút do dự, Thanh Dương chưởng môn duỗi tay nắm lấy cổ tay của hắn, tay phải cũng bắt lấy cổ tay Mạc Chi Dương, ngưng thần đối lập, nội tức của hai người gần như giống hệt nhau.
Nội tức này không thể làm giả được, đều là luyện qua nhiều năm, cho nên buông ra, chắp tay xin lỗi: "Mạo phạm Minh chủ, mạo phạm Giang tiểu hữu."
"Không sao." Giang Hạ Niên nói không sao, nhưng vẻ mặt không có nói như vậy, chỉ đưa mắt nhìn người đang đứng đờ ra bên kia, như muốn biểu thị điều gì đó.
Thấy vậy, Mạc Chi Dương vội vàng đi ra hoà giải, nắm lấy tay của sư huynh, thận trọng kiểm tra: "Sư huynh, Tần Hoằng là đại đệ tử mà Thanh Dương chưởng môn đắc ý, cũng chỉ là lo lắng cho ta, ngươi đừng phạt."
"Ừ." Giang Hạ Niên gật đầu, vươn tay về phía khoảng không, tay giơ móng vuốt, đem ngân châm cắm trong da thịt của Tần Hoằng hút ra: "Nếu không phải Dương Dương cầu tình, ngươi sẽ đã chết ở đây."
Hành động này của hắn khiến Thanh Dương chưởng môn có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng nội lực của Mạc minh chủ đã là thiên hạ vô địch rồi, nhưng nhìn sư huynh của y, chỉ sợ rằng hắn đã đến cảnh giới không ai bằng.
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh xa cách của hắn, không khỏi nổi lên tâm tư: Nếu hắn làm Minh chủ, e rằng còn tốt hơn.
Ngân châm vừa rút ra, Tần Hoằng đã ngã quỵ xuống đất, mới vừa rồi thật sự quá đáng sợ, một đạo ngân châm liền phong bế bảy tám kinh mạch của gã, thậm chí còn không thể huy động nội lực.
Thấy gã chỉ cảm thấy mất mặt, Thanh Dương chưởng môn đích thân đi tới, đem người nâng dậy: "Vậy Minh chủ và Giang tiểu hữu rửa mặt đi, ta đưa Tần Hoằng ra ngoài trước."
Tất nhiên, lúc này đi ra ngoài cũng không chỉ đỡ gã.
Nhìn bọn họ đi ra ngoài, Mạc Chi Dương đóng cửa lại, quay lưng dựa vào tấm cửa, mỉm cười nhìn hắn, trong mắt có tràn ngập ngưỡng mộ: "Sư huynh thật lợi hại!"
Không kìm lòng được, cứ như vậy đem người ấn lên ván cửa, cúi đầu hôn lên chóp mũi của y: "Dương Dương muốn làm cái gì, sư huynh sẽ đều liều mạng làm được."
Nếu không phải ngày hôm qua Dương Dương muốn cho mình bồi y mấy ngày, hắn cũng sẽ không như vậy xông vào bên trong địch nhân, nhưng cũng không sao, diễn kịch này cũng rất kích thích.
"Ừm, sư huynh là tốt nhất." Mạc Chi Dương vòng tay qua cổ hắn, hôn lên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước: "Dương Dương thích sư huynh nhất."
Nếu không cho ngươi tới, vậy làm thế nào ngược tra?
Thanh Dương chưởng môn đỡ gã rời đi, nhưng trong lòng cảm thấy không thoải mái, đem người đỡ về phòng: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
"Chưởng môn, ngươi thật sự tin tưởng người kia không phải giáo chủ Kiệt Giáo?" Tần Hoằng cảm thấy rất kỳ quái, cảnh tượng vừa rồi vô cùng khủng bố, giáo chủ Kiệt Giáo đột nhiên xuất hiện ở đây, bên cạnh còn có Mạc minh chủ, làm sao có thể không khiến người cảm thấy sợ hãi.
Chuyện này đã hứa sẽ không nói bất kỳ ai, Thanh Dương chưởng môn lắc đầu: "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta đã kiểm tra hắn, nếu thật sự là giáo chủ Kiệt Giáo, vậy đến bắt ba ba trong rọ, càng tốt."
"Mạc minh chủ kia thì sao?" Tần Hoằng vội vàng hỏi, nhưng bởi vì kinh mạch mới vừa rồi bị phong bế, hiện tại vẫn chưa thuyên giảm, lúc căng thẳng cổ lại đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.