Chương 41: Tàn nhẫn
Ngọc Yến Chi Anh
11/07/2024
Hạ Chi Vân trợn tròn mắt, ra sức phản kháng đẩy hắn ra, nhưng Tuyết Cảnh Nguyệt bình thường tính tình lạnh lùng không ngờ nay như kìm nén mà bộc phát.
Hắn khống chê hai tay của cô, điên cuồng hôn môi cô, thấy cô phản kháng mà lùi về sau, hắn chỉ cần dùng một tay là đã cầm trọn trong tay hai cổ tay trắng nhỏ của cô, tay còn lại ấn vào sau gáy, ép cô tiếp nhận nụ hôn tàn bạo này.
Mặc dù hắn chỉ dùng sức vừa đủ, nhưng tay đã nổi đầy gân xanh, trên cổ cũng xuất hiện vài mạch máu. Hắn thật sự là đang phát tiết.
Hạ Chi Vân không thể trốn tránh, nên dùng răng cắn vào môi hắn khiến mùi máu lan toả. Vì thế mà môi hắn mới miễn cưỡng rời đi.
Những tưởng bản thân đã thoát nạn, không ngờ hắn lại đè cô xuống giường, cũng may hắn dùng tay đỡ đầu cô nên đầu không bị đập xuống giường, tay còn lại ôm chặt lấy eo cô khiến cơ thể của cô như thể bị đóng băng lại không thể nhúc nhích.
Ở tư thế này thân thể lạnh băng của hắn áp sát thân thể nóng như lửa của cô tạo nên một cảm giác thân mật quá mức.
Chút sức lực chống trả của cô giống như một con mèo nhỏ cào cấu lồng ngực hắn, chỉ càng khiến trái tim hắn ngứa ngáy hơn. Một lần nữa hắn lại đè xuống môi cô rồi trả lại cú cắn hồi nãy nhưng lực lại nhẹ hơn nhiều nên môi cô không bị rách.
Hôm nay hắn không còn dáng vẻ lạnh lùng, cũng chẳng còn thanh cao sạch sẽ. Mà lại giống như một bạo quân đang làm những chuyện bỉ ổi nhất.
Nụ hôn của hắn tàn bạo, giống như đang trút giận, lại giống như hận không thể đem cô hoà vào cơ thể mình. Hắn đè lên cô, cơ thể áp sát, giữa trời đông lạnh giá nhưng trong khung cảnh này lại áp bức nóng nực đến khó chịu.
Hai người day dưa với nhau một hồi, Hạ Chi Vân như bị lấy hết không khí, cô còn đang nghĩ Tuyết Cảnh Nguyệt đang muốn giết cô bằng cách này. Tưởng chừng sẽ bị hôn đến chết trên giường, lúc gần như không khí cạn kiệt thì cuối cùng hắn cũng buông tha cho cô.
Không khí lúc này đã trở lại, mới khiến cô cảm giác như mới từ cõi chết trở về, mệt mỏi thở dốc.
Hắn cũng không khá hơn, hơi thở đã không còn trầm ổn. Sau đó hắn liền cất giọng trầm khàn đục, khoé mắt cũng đã đỏ ngàu nhuốm màu dục vọng:
- “Đã là người của Ma Giới, cô đừng mong thoát khỏi ta!”
Là một lời cảnh cáo bá đạo, trên đời này chắc chỉ có mình hắn dùng cách này để uy hiếp một người, mà người duy nhất được hắn đối xử như vậy chỉ có mình cô.
Hắn biết giờ phút này doạ giết cô cũng vô ích, nên vốn chỉ muốn dùng nụ hôn nhẹ doạ cho cô sợ để cảnh cáo, vốn dĩ nụ hôn ban đầu không hề vương chút dục vọng mà với một người không có chủ nghĩa tình yêu như hắn thì nụ hôn này không có yếu tố tình cảm gì đặc biệt.
Nhưng có lẽ hắn đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Chính bản thân hắn cũng không hiểu vì sao khi vừa chạm vào đôi môi mềm mọng của cô, hắn dường như đã đánh mất chính mình, thậm chí không thể kìm chế mà hôn cô một cách tàn bạo như thế.
Qua một hồi hắn bình tĩnh lại nhận ra bản thân mình đã mất khống chế thì cũng đã muộn, người nằm dưới người hắn còn đang yếu ớt thở dốc, khoé mắt đọng hơi nước vì bị hắn cắn đến phát đau. Đôi môi còn đọng giọt nước bị sưng đỏ vì bị hắn dày vò. Cả gương mặt cô đều đỏ, mà tai của hắn cũng đỏ.
Tuyết Cảnh Nguyệt cảm giác mình như một tên bỉ ổi vô liêm sỉ, lại dùng cách này hành hạ cô đến nông nỗi như này. Lúc này hắn mới nhẹ nhàng buông tay cô ra rồi từ từ ngồi dậy.
Hắn nhắm mắt lại cố bình tĩnh tâm tư, chỉ lạnh lùng nói với cô:
- “Biết sợ rồi thì lần sau đừng chọc tức ta, ta không đảm bảo để cô chết một cách toàn vẹn đâu!”
Sau đó ngay chớp mắt hắn đã biến mất, hoàn toàn khônh để cô có cơ hội đâp trả lại.
Trong căn phòng lúc này chỉ còn mỗi mình cô, khi đã bình tĩnh được thì đã tức muốn phát điên rồi, hắn vậy mà lại cướp đi nụ hôn đầu của cô một cách tàn nhẫn như thế.
Cô sờ vào môi mình, may mà chưa chảy máu, có điều lại dính một chút máu của Tuyết Cảnh Nguyệt do cô cắn hắn hồi nãy. Thẹn quá hoá giận, cô mắng chửi hắn thành tiếng:
- “Tuyết Cảnh Nguyệt, tên bỉ ổi vô liêm sỉ. Ân oán này nhất định ta sẽ thanh toán với ngươi!”
Trong đầu cô lúc này chỉ muốn giết chết hắn, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần chết không toàn thây, đã muốn kích thích hắn để hắn tự ra tay giết mình một cách nhanh gọn nhất, nếu hắn không giết thì cô sẽ ra sức cảm hoá thuyết phục hắn từ bỏ ý định.
Lại không ngờ lại lỡ kích thích hắn dùng cách này đối phó với cô, hắn như đã biết trước cô sẽ thuyết phục hắn, còn không cho cô có cơ hội nói ra một câu nào.
Cô cũng không còn mặt mũi phát ra một từ nào sau khi bị hắn cợt nhả đến hô hấp không thông như hiện tại.
Quả thực là vẫn thua hắn, cuối cùng hắn vẫn là một thợ săn giỏi, còn cô vẫn chưa thể thoát kiếp làm con mồi. Việc cô vạch trần hắn căn bản hắn mới là người nên bất ngờ, không ngờ hiện tại hiệu quả lại ngược lại, hắn lại khiến cô hoảng hốt đến nhịp tim đập nhanh không có điểm dừng.
Dù sao đi nữa cô cũng không phải là người có thể chấp nhận việc bản thân bị cợt nhả đến chết, rất mất mặt. Cô biết rằng hiện tại tự nguyện nộp mạng cho hắn thì chết cũng cũng không còn đơn giản nữa.
Nghĩ đến đây thôi đã khiến cô như thể rơi xuống vực sâu, cô bất lực nằm ngả lại ra sau, lấy gối trùm lên mặt che đi những sự xấu hổ vừa rồi.
———-
Tuyết Cảnh Nguyệt rời khỏi phòng của Chi Vân, hắn ngồi trên cây cao nhất ở núi sau, cố gắng trấn tĩnh lại. Hắn cầm bình rượu uống lấy uống để để bình tâm, nhưng dường như chẳng thể khiến hắn quên đi dư vị vừa nãy.
Hắn tức giận chính mình, không ngờ lại vô liêm sỉ đến mức không khác gì một con thú hoang không thể kiềm chế.
Hắn nốc hết cùng lúc 5 bình rượu, hắn rất ít khi uống rượu vì hắn nghĩ rượu vào thì không thể kiểm soát được chính mình, nhưng giờ phút này hắn lại đang chính là dùng rượu để kiếm chế lại tâm tính của mình.
Sau một hồi khi cuối cùng rượu ngấm, hắn cũng miễn cưỡng tạm thời bình tâm lại. Chỉ nở một nụ cười tự giễu như nhắc nhở bản thân mình:
- “Đúng là vẫn nên sớm cắt bỏ dục vọng, cô ta chỉ là con cờ, không đáng để ta mất bình tĩnh như vậy!”
——-
Ngày thi trong tiên môn diễn ra, đây là một ngày vô cùng đặc biệt. Bởi vì từ khi phái Các Lệnh được thành lập thì đây là lần đầu có thể lệ thi như vậy.
Để nói cho đúng thì thể lệ này được tạo ra bởi Thiên Đế, nhờ ơn phúc của Thái Tử Thế Long.
Tiểu Kiều đã báo cáo tình hình dưới Hạ giới cho Thiên Đế, biết được Lôi Chi Kỳ đã thực sự trở thành Chưởng môn, xây dựng môn phái hơn 20 năm dẹp loạn được không ít yêu quái. Vì thế mà quyết định đặc cách cho cuộc thi cuối năm của Tiên môn.
Ngoại trừ Thế Long, Vũ Thanh và Đại Châu thì bất kỳ ai có mặt trong 3 hạng đầu bảng sẽ được triệu lên Thiên Giới. Đây vốn là mơ ước của nhiều đệ tử tu tiên.
Tiểu Kiểu quyết định không nói về chuyện của Hạ Chi Vân rất giống Phượng Chi. Mà chỉ nói sơ qua tình hình của Thế Long và Lôi Chi Kỳ như lời Thiên Đế dặn.
Mà đối với Hạ Chi Vân, bây giờ với thân phận thật sự của mình, thì việc chớp lấy cơ hội thắng cuộc thi này được đặt lên hàng đầu.
Chỉ khi như vậy, cô mới có thể trở về Thiên Giới, đường đường chính chính thoát khỏi sự khống chế của Tuyết Cảnh Nguyệt mà công bố thân phận, như vậy thì cũng sẽ tạm bảo toàn được tính mạng của Thế Long lịch kiếp.
Các đệ tử tập hợp tại một chỗ, nghe thể lệ cuộc thi. Một vài đệ tự trong lúc chờ Chưởng môn đến thì bắt đầu cùng nhau bàn tán. Tiểu Lục vừa run cầm cập vừa nói với Hiểu Văn:
- “Thời tiết lạnh như này mà chỉ được mặc bộ đồ mỏng, ta sắp đông cứng rồi!”
Hiểu Văn cũng đáp lại:
- “Chỉ cần thắng được cuộc thi này, được lên Thiên Giới thì sẽ không phải chịu cái lạnh như này nữa. Vì vậy, Lục Huynh, ta sẽ không nhường đâu!”
- “Cần gì huynh nhường, ta sẽ thắng bằng thực lực, cứ chờ đó mà xem!”
Các đệ tử khác cũng rất háo hức, ai cũng tự tin vào khả năng của mình.
Chỉ có mình Hạ Chi Vân cảm thấy lo lắng, bởi hiện tại linh lực của cô chỉ là miễn cưỡng do Tuyết Cảnh Nguyệt để lại, mặc dù cô giỏi dùng kiếm pháp nhưng để thắng cuộc thi này quả thực không dễ dàng.
Thanh Mai, bạn cùng phòng với Vũ Thanh đứng bên cạnh đã nhìn thấy nét mặt lo lắng của Hạ Chi Vân, liền tỏ ra cười nhạo:
- “Ay yo, Hạ Chi Vân. Ta còn tưởng cô không tham gia nổi cuộc thi này chứ. Linh lực vốn đã yếu như vậy, cho dù có là mệnh hiếm thì rơi vào tay cô chẳng khác nào trở nên lãng phí.”
Một nam đồng môn theo phe Thanh Mai cũng bắt đầu thêm lời mỉa mai:
- “Cô đã đi một năm rồi, cho dù kiếm pháp có tốt đến mấy thì ở Tiên môn biết bao nhiêu bài học cô đều bỏ lỡ, không biết có rất nhiều người đã có thể vượt qua cô rồi sao? Vậy mà còn dám ở đây hiên ngang thi cử. Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Hạ Chi Vân nghe vậy cũng chỉ bật cười một cái, ung dung nhìn hai người trước mặt rồi nói:
- “Ể! Ta thấy hai vị rất là hợp nhau đó, trai tài gái sắc kết duyên thì vô cùng hoàn mỹ.”
Thanh Mai cùng nam đồng môn bên cạnh vốn đã thích nhau từ trước, nghe được câu này thì vui sướng tromg lòng, Thanh Mai còn đang cảm thấy có ưu thế, tự tin tính ra oai nhưng lại bị Hạ Chi Vân cắt lời:
- “Có điều, người chiến thắng chỉ có một. Nếu chỉ một người lên được Thiên Giới rồi người còn lại sẽ sao đây.”
Hạ Chi Vân nhìn thẳng vào bọn họ, giọng điệu rõ ràng rành mạch, không phô trương như bọn họ nhưng từng lời nói đều rất biết đánh vô trọng điểm, mỉa mai lại bọn họ:
- “Thiên Giới tốt như vậy, đâu thể vì một người bỏ qua tiền đồ… Ta cũng biết bản thân khó đạt hạng nhất, có điều chẳng có vướng bận, điều duy nhất ta bận tâm là tiền đồ chứ không phải là tình. Vì vậy ngại gì không tự tin, nếu thua thì cũng chẳng có gì bất ngờ, điều đó là đương nhiên. Còn nếu thắng thì cũng chẳng phải bỏ rơi ai, điều đó là dĩ nhiên. Còn những người có tình, e là thua thì tiền đồ không có, mà thắng thì tình cũng chẳng còn…Ta chúc hai người mãi mãi bên nhau!”
Hắn khống chê hai tay của cô, điên cuồng hôn môi cô, thấy cô phản kháng mà lùi về sau, hắn chỉ cần dùng một tay là đã cầm trọn trong tay hai cổ tay trắng nhỏ của cô, tay còn lại ấn vào sau gáy, ép cô tiếp nhận nụ hôn tàn bạo này.
Mặc dù hắn chỉ dùng sức vừa đủ, nhưng tay đã nổi đầy gân xanh, trên cổ cũng xuất hiện vài mạch máu. Hắn thật sự là đang phát tiết.
Hạ Chi Vân không thể trốn tránh, nên dùng răng cắn vào môi hắn khiến mùi máu lan toả. Vì thế mà môi hắn mới miễn cưỡng rời đi.
Những tưởng bản thân đã thoát nạn, không ngờ hắn lại đè cô xuống giường, cũng may hắn dùng tay đỡ đầu cô nên đầu không bị đập xuống giường, tay còn lại ôm chặt lấy eo cô khiến cơ thể của cô như thể bị đóng băng lại không thể nhúc nhích.
Ở tư thế này thân thể lạnh băng của hắn áp sát thân thể nóng như lửa của cô tạo nên một cảm giác thân mật quá mức.
Chút sức lực chống trả của cô giống như một con mèo nhỏ cào cấu lồng ngực hắn, chỉ càng khiến trái tim hắn ngứa ngáy hơn. Một lần nữa hắn lại đè xuống môi cô rồi trả lại cú cắn hồi nãy nhưng lực lại nhẹ hơn nhiều nên môi cô không bị rách.
Hôm nay hắn không còn dáng vẻ lạnh lùng, cũng chẳng còn thanh cao sạch sẽ. Mà lại giống như một bạo quân đang làm những chuyện bỉ ổi nhất.
Nụ hôn của hắn tàn bạo, giống như đang trút giận, lại giống như hận không thể đem cô hoà vào cơ thể mình. Hắn đè lên cô, cơ thể áp sát, giữa trời đông lạnh giá nhưng trong khung cảnh này lại áp bức nóng nực đến khó chịu.
Hai người day dưa với nhau một hồi, Hạ Chi Vân như bị lấy hết không khí, cô còn đang nghĩ Tuyết Cảnh Nguyệt đang muốn giết cô bằng cách này. Tưởng chừng sẽ bị hôn đến chết trên giường, lúc gần như không khí cạn kiệt thì cuối cùng hắn cũng buông tha cho cô.
Không khí lúc này đã trở lại, mới khiến cô cảm giác như mới từ cõi chết trở về, mệt mỏi thở dốc.
Hắn cũng không khá hơn, hơi thở đã không còn trầm ổn. Sau đó hắn liền cất giọng trầm khàn đục, khoé mắt cũng đã đỏ ngàu nhuốm màu dục vọng:
- “Đã là người của Ma Giới, cô đừng mong thoát khỏi ta!”
Là một lời cảnh cáo bá đạo, trên đời này chắc chỉ có mình hắn dùng cách này để uy hiếp một người, mà người duy nhất được hắn đối xử như vậy chỉ có mình cô.
Hắn biết giờ phút này doạ giết cô cũng vô ích, nên vốn chỉ muốn dùng nụ hôn nhẹ doạ cho cô sợ để cảnh cáo, vốn dĩ nụ hôn ban đầu không hề vương chút dục vọng mà với một người không có chủ nghĩa tình yêu như hắn thì nụ hôn này không có yếu tố tình cảm gì đặc biệt.
Nhưng có lẽ hắn đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Chính bản thân hắn cũng không hiểu vì sao khi vừa chạm vào đôi môi mềm mọng của cô, hắn dường như đã đánh mất chính mình, thậm chí không thể kìm chế mà hôn cô một cách tàn bạo như thế.
Qua một hồi hắn bình tĩnh lại nhận ra bản thân mình đã mất khống chế thì cũng đã muộn, người nằm dưới người hắn còn đang yếu ớt thở dốc, khoé mắt đọng hơi nước vì bị hắn cắn đến phát đau. Đôi môi còn đọng giọt nước bị sưng đỏ vì bị hắn dày vò. Cả gương mặt cô đều đỏ, mà tai của hắn cũng đỏ.
Tuyết Cảnh Nguyệt cảm giác mình như một tên bỉ ổi vô liêm sỉ, lại dùng cách này hành hạ cô đến nông nỗi như này. Lúc này hắn mới nhẹ nhàng buông tay cô ra rồi từ từ ngồi dậy.
Hắn nhắm mắt lại cố bình tĩnh tâm tư, chỉ lạnh lùng nói với cô:
- “Biết sợ rồi thì lần sau đừng chọc tức ta, ta không đảm bảo để cô chết một cách toàn vẹn đâu!”
Sau đó ngay chớp mắt hắn đã biến mất, hoàn toàn khônh để cô có cơ hội đâp trả lại.
Trong căn phòng lúc này chỉ còn mỗi mình cô, khi đã bình tĩnh được thì đã tức muốn phát điên rồi, hắn vậy mà lại cướp đi nụ hôn đầu của cô một cách tàn nhẫn như thế.
Cô sờ vào môi mình, may mà chưa chảy máu, có điều lại dính một chút máu của Tuyết Cảnh Nguyệt do cô cắn hắn hồi nãy. Thẹn quá hoá giận, cô mắng chửi hắn thành tiếng:
- “Tuyết Cảnh Nguyệt, tên bỉ ổi vô liêm sỉ. Ân oán này nhất định ta sẽ thanh toán với ngươi!”
Trong đầu cô lúc này chỉ muốn giết chết hắn, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần chết không toàn thây, đã muốn kích thích hắn để hắn tự ra tay giết mình một cách nhanh gọn nhất, nếu hắn không giết thì cô sẽ ra sức cảm hoá thuyết phục hắn từ bỏ ý định.
Lại không ngờ lại lỡ kích thích hắn dùng cách này đối phó với cô, hắn như đã biết trước cô sẽ thuyết phục hắn, còn không cho cô có cơ hội nói ra một câu nào.
Cô cũng không còn mặt mũi phát ra một từ nào sau khi bị hắn cợt nhả đến hô hấp không thông như hiện tại.
Quả thực là vẫn thua hắn, cuối cùng hắn vẫn là một thợ săn giỏi, còn cô vẫn chưa thể thoát kiếp làm con mồi. Việc cô vạch trần hắn căn bản hắn mới là người nên bất ngờ, không ngờ hiện tại hiệu quả lại ngược lại, hắn lại khiến cô hoảng hốt đến nhịp tim đập nhanh không có điểm dừng.
Dù sao đi nữa cô cũng không phải là người có thể chấp nhận việc bản thân bị cợt nhả đến chết, rất mất mặt. Cô biết rằng hiện tại tự nguyện nộp mạng cho hắn thì chết cũng cũng không còn đơn giản nữa.
Nghĩ đến đây thôi đã khiến cô như thể rơi xuống vực sâu, cô bất lực nằm ngả lại ra sau, lấy gối trùm lên mặt che đi những sự xấu hổ vừa rồi.
———-
Tuyết Cảnh Nguyệt rời khỏi phòng của Chi Vân, hắn ngồi trên cây cao nhất ở núi sau, cố gắng trấn tĩnh lại. Hắn cầm bình rượu uống lấy uống để để bình tâm, nhưng dường như chẳng thể khiến hắn quên đi dư vị vừa nãy.
Hắn tức giận chính mình, không ngờ lại vô liêm sỉ đến mức không khác gì một con thú hoang không thể kiềm chế.
Hắn nốc hết cùng lúc 5 bình rượu, hắn rất ít khi uống rượu vì hắn nghĩ rượu vào thì không thể kiểm soát được chính mình, nhưng giờ phút này hắn lại đang chính là dùng rượu để kiếm chế lại tâm tính của mình.
Sau một hồi khi cuối cùng rượu ngấm, hắn cũng miễn cưỡng tạm thời bình tâm lại. Chỉ nở một nụ cười tự giễu như nhắc nhở bản thân mình:
- “Đúng là vẫn nên sớm cắt bỏ dục vọng, cô ta chỉ là con cờ, không đáng để ta mất bình tĩnh như vậy!”
——-
Ngày thi trong tiên môn diễn ra, đây là một ngày vô cùng đặc biệt. Bởi vì từ khi phái Các Lệnh được thành lập thì đây là lần đầu có thể lệ thi như vậy.
Để nói cho đúng thì thể lệ này được tạo ra bởi Thiên Đế, nhờ ơn phúc của Thái Tử Thế Long.
Tiểu Kiều đã báo cáo tình hình dưới Hạ giới cho Thiên Đế, biết được Lôi Chi Kỳ đã thực sự trở thành Chưởng môn, xây dựng môn phái hơn 20 năm dẹp loạn được không ít yêu quái. Vì thế mà quyết định đặc cách cho cuộc thi cuối năm của Tiên môn.
Ngoại trừ Thế Long, Vũ Thanh và Đại Châu thì bất kỳ ai có mặt trong 3 hạng đầu bảng sẽ được triệu lên Thiên Giới. Đây vốn là mơ ước của nhiều đệ tử tu tiên.
Tiểu Kiểu quyết định không nói về chuyện của Hạ Chi Vân rất giống Phượng Chi. Mà chỉ nói sơ qua tình hình của Thế Long và Lôi Chi Kỳ như lời Thiên Đế dặn.
Mà đối với Hạ Chi Vân, bây giờ với thân phận thật sự của mình, thì việc chớp lấy cơ hội thắng cuộc thi này được đặt lên hàng đầu.
Chỉ khi như vậy, cô mới có thể trở về Thiên Giới, đường đường chính chính thoát khỏi sự khống chế của Tuyết Cảnh Nguyệt mà công bố thân phận, như vậy thì cũng sẽ tạm bảo toàn được tính mạng của Thế Long lịch kiếp.
Các đệ tử tập hợp tại một chỗ, nghe thể lệ cuộc thi. Một vài đệ tự trong lúc chờ Chưởng môn đến thì bắt đầu cùng nhau bàn tán. Tiểu Lục vừa run cầm cập vừa nói với Hiểu Văn:
- “Thời tiết lạnh như này mà chỉ được mặc bộ đồ mỏng, ta sắp đông cứng rồi!”
Hiểu Văn cũng đáp lại:
- “Chỉ cần thắng được cuộc thi này, được lên Thiên Giới thì sẽ không phải chịu cái lạnh như này nữa. Vì vậy, Lục Huynh, ta sẽ không nhường đâu!”
- “Cần gì huynh nhường, ta sẽ thắng bằng thực lực, cứ chờ đó mà xem!”
Các đệ tử khác cũng rất háo hức, ai cũng tự tin vào khả năng của mình.
Chỉ có mình Hạ Chi Vân cảm thấy lo lắng, bởi hiện tại linh lực của cô chỉ là miễn cưỡng do Tuyết Cảnh Nguyệt để lại, mặc dù cô giỏi dùng kiếm pháp nhưng để thắng cuộc thi này quả thực không dễ dàng.
Thanh Mai, bạn cùng phòng với Vũ Thanh đứng bên cạnh đã nhìn thấy nét mặt lo lắng của Hạ Chi Vân, liền tỏ ra cười nhạo:
- “Ay yo, Hạ Chi Vân. Ta còn tưởng cô không tham gia nổi cuộc thi này chứ. Linh lực vốn đã yếu như vậy, cho dù có là mệnh hiếm thì rơi vào tay cô chẳng khác nào trở nên lãng phí.”
Một nam đồng môn theo phe Thanh Mai cũng bắt đầu thêm lời mỉa mai:
- “Cô đã đi một năm rồi, cho dù kiếm pháp có tốt đến mấy thì ở Tiên môn biết bao nhiêu bài học cô đều bỏ lỡ, không biết có rất nhiều người đã có thể vượt qua cô rồi sao? Vậy mà còn dám ở đây hiên ngang thi cử. Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Hạ Chi Vân nghe vậy cũng chỉ bật cười một cái, ung dung nhìn hai người trước mặt rồi nói:
- “Ể! Ta thấy hai vị rất là hợp nhau đó, trai tài gái sắc kết duyên thì vô cùng hoàn mỹ.”
Thanh Mai cùng nam đồng môn bên cạnh vốn đã thích nhau từ trước, nghe được câu này thì vui sướng tromg lòng, Thanh Mai còn đang cảm thấy có ưu thế, tự tin tính ra oai nhưng lại bị Hạ Chi Vân cắt lời:
- “Có điều, người chiến thắng chỉ có một. Nếu chỉ một người lên được Thiên Giới rồi người còn lại sẽ sao đây.”
Hạ Chi Vân nhìn thẳng vào bọn họ, giọng điệu rõ ràng rành mạch, không phô trương như bọn họ nhưng từng lời nói đều rất biết đánh vô trọng điểm, mỉa mai lại bọn họ:
- “Thiên Giới tốt như vậy, đâu thể vì một người bỏ qua tiền đồ… Ta cũng biết bản thân khó đạt hạng nhất, có điều chẳng có vướng bận, điều duy nhất ta bận tâm là tiền đồ chứ không phải là tình. Vì vậy ngại gì không tự tin, nếu thua thì cũng chẳng có gì bất ngờ, điều đó là đương nhiên. Còn nếu thắng thì cũng chẳng phải bỏ rơi ai, điều đó là dĩ nhiên. Còn những người có tình, e là thua thì tiền đồ không có, mà thắng thì tình cũng chẳng còn…Ta chúc hai người mãi mãi bên nhau!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.