Chương 1: Lịch Luyện Hồng Trần
Bồn Bào Dụ Đầu
19/08/2021
…
Ngày mùa hè chói chang.
Mặt trời giống như một quả cầu lửa khổng lồ, treo trên trời cao vạn dặm không mây, tùy ý rọi chiếu ánh nắng, để cả tòa thành phố Nam Vân, trở nên giống như một cái lồng hấp, vừa oi bức vừa nóng.
– Ài, sớm biết bằng cấp quan trọng như vậy, lúc trước đã không chỉ biết tu luyện, rút ra chút thời gian học tập cho giỏi, lấy cái bằng cấp tốt, cũng không trở thành giống như bây giờ, tìm công tác vừa lòng đẹp ý đều khó khăn như vậy.
Trên một con đường nhỏ ngoài đầu rừng, một người ăn mặc toàn thân trắng hếu, quần bò, trên ngón tay mang theo một cái nhẫn ngọc màu đen, dáng người gầy gò yếu ớt, bộ dạng trắng tinh – Diệp Phù Đồ, nhìn trên tay một cọng tài sản cuối cùng 125 đồng, phiền não gãi gãi đầu.
Diệp Phù Đồ, năm nay 21 tuổi, là người huyện Bình Dương, bởi vì thành tích thi tốt nghiệp trung học không lý tưởng, không có thi lên đại học, liền dứt khóa trút bỏ đồng phục, cùng những mộng tưởng như trở nên thanh niên kiệt xuất kia, đi tới nơi này – trong truyền thuyết tấc đất tấc vàng: thành phố Nam Vân, dốc sức làm ăn.
Sau khi đi vào thành phố Vân Nam, Diệp Phù Đồ phát hiện, nơi này quả thật như trong truyền thuyết, hầu như vàng ròng ở khắp nơi trên mặt đất, nhưng ở phía trên lớp vàng ròng, lại có một tầng ngăn cách so với kiếng chống đạn còn dày hơn vài chục lần.
Muốn mở ra tầng ngăn cách này, vơ vét được vàng ròng phía dưới, dạng dân chúng nhỏ nhoi không quyền không thế lại không có nhân mạch như Diệp Phù Đồ, biện pháp duy nhất cũng là sử dụng tới bằng cấp.
Nghĩ tới đây, Diệp Phù Đồ không khỏi nhớ tới những quản lý cao ngạo bên trong thị trường nhân tài:
– Muốn tiến vào công ty của chúng tôi đi làm, cần thấp nhất là bằng cấp Đại học, anh cái tốt nghiệp cao trung này nha, ha ha, muốn đến công ty của chúng tôi đi làm cũng không phải không thể được, nhưng đoán chừng cũng chỉ có thể làm một nhân viên quét dọn vệ sinh hoặc bảo vệ.
Khóe miệng Diệp Phù Đồ phác họa ra một nụ cười khổ.
Thực tế, trước kia thành tích học tập của hắn rất tốt, cho dù là tiểu học hay trung học, thành tích trong trường học đều đứng nhất đứng nhì, nhưng từ khi lên tới cao trung, về sau thành tích học tập của hắn liền bắt đầu tụt như xe không phanh xuống dốc. Việc này không phải là bởi vì không có tài năng, mà là bởi vì một sự kiện, thay đổi cuộc đời của hắn.
Có một lần, trường học tổ chức chơi xuân, Diệp Phù Đồ trong núi gặp phải nguy hiểm, sau đó gặp được một người tự xưng là một đời môn chủ hiện tại của Hỗn Nguyên Môn, gọi là lão đạo sĩ Nhàn Vân Tử. Sau khi Nhàn Vân Tử cấp cứu Diệp Phù Đồ, phát hiện hắn trên phương diện tu chân có năng khiếu bẩm sinh, thì dây dưa tới cùng, nhất định phải thu hắn làm đồ đệ.
Mới đầu Diệp Phù Đồ còn tưởng rằng Nhàn Vân Tử là tên lừa đảo, về sau xem trên phương diện Nhàn Vân Tử là ân nhân cứu mạng của mình, cuối cùng miễn cưỡng nhận lời hắn, kết quả ai biết, cái gọi là tu chân, cũng không phải là sự tình bên trong truyền thuyết không có thật, mà là tồn tại chân thật ở cái thế giới này!
Dưới sự dạy bảo của Nhàn Vân Tử, Diệp Phù Đồ đạp chân vào con đường Tu Chân, trở thành một tên tu chân giả, sau đó thì tinh thần đều tập trung đặt trên tu chân, dần dần bỏ bê việc học hành, để một thiên tài mới đầu vốn có thể nhẹ nhõm thi đậu đại học quan trọng, giờ chỉ có thể bò lết đến tốt nghiệp cấp ba.
Nhưng mà, đối với việc này, Diệp Phù Đồ cũng không cảm thấy hối hận.
Đúng như Nhàn Vân Tử đã nói trước đó, Diệp Phù Đồ trên một đạo tu chân, có năng khiếu cực cao, người đi trước dốc túi dạy dảo người đi sau, chẳng qua là mấy năm thời gian mà thôi, tu vi Diệp Phù Đồ đã vượt qua Nhàn Vân Tử, đạt tới Trúc Cơ trung kỳ.
Vả lại, Nhàn Vân Tử sở hữu những tri thức như Kỳ Môn Độn Giáp, xem bói, y thuật, điều khiển độc trùng, thuật trừ quỷ, yểm bùa, luyện thuốc, thuật hàng yêu trừ ma. Diệp Phù Đồ đều đã nắm giữ được tất cả, đồng thời trò giỏi hơn thầy.
(Chú thích: Kỳ Môn Độn Giáp là một môn tính toán cổ đại, có thể đoán trước phương vị trời đất và các vì sao, từ đó đưa ra ngày lành tháng tốt, địa phương tốt xấu.)
Theo lời Nhàn Vân Tử, Diệp Phù Đồ bây giờ, đã có thể nói là đứng hàng cường giả đỉnh phong của Hoa Hạ. Những thứ như quyền lực, tiền tài, chỉ cần hắn muốn, hoàn toàn có thể đạt được dễ như trở bàn tay.
Nhưng Diệp Phù Đồ tuổi tác quá nhỏ, tuy tu vi hùng mạnh, nhưng tâm cảnh khẳng định không đủ.
Vì để Diệp Phù Đồ không mất phương hướng, rơi vào Ma đạo, cho nên lúc trước khi Nhàn Vân Tử chết, liền để Diệp Phù Đồ rời núi, đi tới nơi hồng trần này tiến hành du lịch, lấy tâm cảnh rèn luyện bản thân, không phải gặp lúc cùng đường, tuyệt đối không được lợi dụng pháp lực, đi kiếm lấy tiền tài cùng quyền lực.
Mặc khác, lúc Nhàn Vân Tử lâm chung, còn lấy tín vật môn chủ của Hỗn Nguyên Môn là Hỗn Nguyên Giới giao cho Diệp Phù Đồ, để hắn trở thành môn chủ mới của Hỗn Nguyên Môn.
Một cái môn chủ của một môn phái, nói ra nghe uy phong cực kỳ, nhưng trên thực tế, Diệp Phù Đồ làm cái chức môn chủ này, đệ tử của môn phái một người cũng không có, nghe Nhàn Vân Tử nói, trước kia Hỗn Nguyên Môn ngược lại là có một ít đệ tử, chỉ là về sau này Hoa Hạ xảy ra mấy lần biến đổi kịch liệt, đệ tử Hỗn Nguyên Môn dần chết đi, tan rã.
Nhàn Vân Tử bói toán qua mấy lần, phát hiện đệ tử Hỗn Nguyên Môn còn có một số người vẫn tồn tại, nhưng lại không cách nào tìm được vị trí chính xác, cho nên lần này Diệp Phù Đồ rời núi, không chỉ là vì tiến hành thí luyện hồng trần, còn có thể tìm tới mấy đệ tử Hỗn Nguyên Môn không rõ tung tích kia.
Trong lúc bất tri bất giác, Diệp Phù Đồ ra khỏi con đường nhỏ đầu rừng, đi vào một đường phố phồn hoa tấp nập, thuộc khu Thông Nguyên, thành phố Nam Vân, đường này có tên gọi là “Con Đường Gào Khóc Thảm Thiết”, ở hai bên đường, các loại quán bar, KTV nằm san sát.
Nơi Diệp Phù Đồ ở, cũng nằm bên trong “Con Đường Gào Khóc Thảm Thiết”, ở một khu dân cư cách đó không xa. Nhưng hắn lại không trực tiếp về nhà, mà đi sâu vào “Con Đường Gào Khóc Thảm Thiết”.
Đi bảy tám phút, Diệp Phù Đồ đi vào cửa sau một quán bar nhỏ tên là Dạ Mị.
Đương nhiên, không phải Diệp Phù Đồ đến bar để chơi, không nói hiện giờ là giữa ban ngày, chẳng có KTV hay quán bar nào mở cửa, vẻn vẹn là trên người hắn chỉ còn lại 125 khối tiền, ngay cả tiền thuê nhà còn chưa chưa đóng nổi, làm sao còn có thể đến bar ăn chơi.
Quán bar Dạ Mị, là chủ nhà của Diệp Phù Đồ, chủ nhân là một phụ nữ tên Tiết Mai Yên, người khác thường gọi là Yên tỷ.
Tiết Mai Yên là một phụ nữ thành thục gợi cảm, lòng dạ rất hiền lành. Nghe nói đời chồng trước của nàng gia nhập quân sự, về sau có một lần hi sinh vì nhiệm vụ, Yên tỷ liền cầm lấy một khoản tiền trợ cấp cùng nhiều năm tích cóp, đi tới nơi này mở quán bar Dạ Mị.
Diệp Phù Đồ đến đây, là muốn gặp Yên tỷ thương lượng một chút, có thể hay không sắp xếp thêm một lần, qua vài ngày nữa mới đóng tiền thuê nhà.
Nghĩ đến đây, Vẻ mặt Diệp Phù Đồ có chút xấu hổ. Mẹ nó, bản thân đường đường là một tu chân giả Trúc Cơ trung kỳ, mánh khóe ngập trời, là môn chủ đương đại của Hỗn Nguyên Môn, kết cục lại nợ người ta ba tháng tiền thuê nhà! Chuyện này nếu công bố ra, phỏng đoán sẽ làm cho các tổ tiên của Hỗn Nguyên Môn, tức đến mức từ trong quan tài leo ra.
Cốc cốc cốc!
Hít sâu một hơi, sắp xếp lại tâm trạng, Diệp Phù Đồ đang chuẩn bị đẩy cửa vào, hai tay của hắn vừa vặn đặt trên chốt cửa, liền nghe thấy bên trong quán bar Dạ Mị, truyền tới một trận âm thanh trầm thấp, mơ hồ trong đó còn có ít âm thanh kêu gào.
Lại có kẻ đến quán bar Dạ Mị gây náo loạn!
Nghĩ đến đây, Diệp Phù Đồ hơi nheo mắt lại, ánh mắt lướt qua một tia sáng lạnh làm người khác sợ hãi.
Từ lúc hắn mới tới thành phố Nam Vân, trong tay cơ bản không có nhiều tiền, muốn tại địa phương tấc đất tấc vàng này, tìm một chỗ ở là điều cực kỳ khó khăn.
Yên tỷ thấy hắn kinh tế eo hẹp, liền lấy phòng ban đầu cho thuê được ít nhất 1000 đồng trên một tháng, chia nửa còn 500 đồng cho hắn thuê, đối với Diệp Phù Đồ, Yên tỷ xem như là ân nhân của hắn, có người chạy đến nơi ân nhân của mình gây sự, đây quả thật là đi tìm chết!
Mặc dù nổi giận, Diệp Phù Đồ còn hơi nghi ngờ, tại “Con Đường Gào Khóc Thảm Thiết” mở quán bar cùng KTV, ít nhiều sau lưng đều có chỗ dựa; không có chỗ dựa mà nói, cơ bản không có khả năng ở chỗ này làm ăn lâu dài.
Lúc mới đầu thì Yên tỷ chưa có chỗ dựa, ở chỗ này làm ăn vô cùng khó khăn, luôn luôn có kẻ đến gây náo loạn. Nhưng về sau Yên tỷ quen được một người, tên là Lôi Binh, là một đại ca xã hội đen rất nổi tiếng trong khu vực này.
Nghe nói Lôi Binh là chiến hữu của chồng trước Yên tỷ, cho nên vô cùng bao che Yên tỷ. Được Lôi Binh bảo hộ, Yên tỷ từ thời gian đó về sau, làm ăn liền tốt đẹp lên, không có ai lại dám đến gây náo loạn.
Vậy mà hôm nay, lại xuất hiện náo loạn, là ai không có mắt như thế, to gan, cũng dám chạy đến nơi được Lôi Binh hộ gây sự?
Ngày mùa hè chói chang.
Mặt trời giống như một quả cầu lửa khổng lồ, treo trên trời cao vạn dặm không mây, tùy ý rọi chiếu ánh nắng, để cả tòa thành phố Nam Vân, trở nên giống như một cái lồng hấp, vừa oi bức vừa nóng.
– Ài, sớm biết bằng cấp quan trọng như vậy, lúc trước đã không chỉ biết tu luyện, rút ra chút thời gian học tập cho giỏi, lấy cái bằng cấp tốt, cũng không trở thành giống như bây giờ, tìm công tác vừa lòng đẹp ý đều khó khăn như vậy.
Trên một con đường nhỏ ngoài đầu rừng, một người ăn mặc toàn thân trắng hếu, quần bò, trên ngón tay mang theo một cái nhẫn ngọc màu đen, dáng người gầy gò yếu ớt, bộ dạng trắng tinh – Diệp Phù Đồ, nhìn trên tay một cọng tài sản cuối cùng 125 đồng, phiền não gãi gãi đầu.
Diệp Phù Đồ, năm nay 21 tuổi, là người huyện Bình Dương, bởi vì thành tích thi tốt nghiệp trung học không lý tưởng, không có thi lên đại học, liền dứt khóa trút bỏ đồng phục, cùng những mộng tưởng như trở nên thanh niên kiệt xuất kia, đi tới nơi này – trong truyền thuyết tấc đất tấc vàng: thành phố Nam Vân, dốc sức làm ăn.
Sau khi đi vào thành phố Vân Nam, Diệp Phù Đồ phát hiện, nơi này quả thật như trong truyền thuyết, hầu như vàng ròng ở khắp nơi trên mặt đất, nhưng ở phía trên lớp vàng ròng, lại có một tầng ngăn cách so với kiếng chống đạn còn dày hơn vài chục lần.
Muốn mở ra tầng ngăn cách này, vơ vét được vàng ròng phía dưới, dạng dân chúng nhỏ nhoi không quyền không thế lại không có nhân mạch như Diệp Phù Đồ, biện pháp duy nhất cũng là sử dụng tới bằng cấp.
Nghĩ tới đây, Diệp Phù Đồ không khỏi nhớ tới những quản lý cao ngạo bên trong thị trường nhân tài:
– Muốn tiến vào công ty của chúng tôi đi làm, cần thấp nhất là bằng cấp Đại học, anh cái tốt nghiệp cao trung này nha, ha ha, muốn đến công ty của chúng tôi đi làm cũng không phải không thể được, nhưng đoán chừng cũng chỉ có thể làm một nhân viên quét dọn vệ sinh hoặc bảo vệ.
Khóe miệng Diệp Phù Đồ phác họa ra một nụ cười khổ.
Thực tế, trước kia thành tích học tập của hắn rất tốt, cho dù là tiểu học hay trung học, thành tích trong trường học đều đứng nhất đứng nhì, nhưng từ khi lên tới cao trung, về sau thành tích học tập của hắn liền bắt đầu tụt như xe không phanh xuống dốc. Việc này không phải là bởi vì không có tài năng, mà là bởi vì một sự kiện, thay đổi cuộc đời của hắn.
Có một lần, trường học tổ chức chơi xuân, Diệp Phù Đồ trong núi gặp phải nguy hiểm, sau đó gặp được một người tự xưng là một đời môn chủ hiện tại của Hỗn Nguyên Môn, gọi là lão đạo sĩ Nhàn Vân Tử. Sau khi Nhàn Vân Tử cấp cứu Diệp Phù Đồ, phát hiện hắn trên phương diện tu chân có năng khiếu bẩm sinh, thì dây dưa tới cùng, nhất định phải thu hắn làm đồ đệ.
Mới đầu Diệp Phù Đồ còn tưởng rằng Nhàn Vân Tử là tên lừa đảo, về sau xem trên phương diện Nhàn Vân Tử là ân nhân cứu mạng của mình, cuối cùng miễn cưỡng nhận lời hắn, kết quả ai biết, cái gọi là tu chân, cũng không phải là sự tình bên trong truyền thuyết không có thật, mà là tồn tại chân thật ở cái thế giới này!
Dưới sự dạy bảo của Nhàn Vân Tử, Diệp Phù Đồ đạp chân vào con đường Tu Chân, trở thành một tên tu chân giả, sau đó thì tinh thần đều tập trung đặt trên tu chân, dần dần bỏ bê việc học hành, để một thiên tài mới đầu vốn có thể nhẹ nhõm thi đậu đại học quan trọng, giờ chỉ có thể bò lết đến tốt nghiệp cấp ba.
Nhưng mà, đối với việc này, Diệp Phù Đồ cũng không cảm thấy hối hận.
Đúng như Nhàn Vân Tử đã nói trước đó, Diệp Phù Đồ trên một đạo tu chân, có năng khiếu cực cao, người đi trước dốc túi dạy dảo người đi sau, chẳng qua là mấy năm thời gian mà thôi, tu vi Diệp Phù Đồ đã vượt qua Nhàn Vân Tử, đạt tới Trúc Cơ trung kỳ.
Vả lại, Nhàn Vân Tử sở hữu những tri thức như Kỳ Môn Độn Giáp, xem bói, y thuật, điều khiển độc trùng, thuật trừ quỷ, yểm bùa, luyện thuốc, thuật hàng yêu trừ ma. Diệp Phù Đồ đều đã nắm giữ được tất cả, đồng thời trò giỏi hơn thầy.
(Chú thích: Kỳ Môn Độn Giáp là một môn tính toán cổ đại, có thể đoán trước phương vị trời đất và các vì sao, từ đó đưa ra ngày lành tháng tốt, địa phương tốt xấu.)
Theo lời Nhàn Vân Tử, Diệp Phù Đồ bây giờ, đã có thể nói là đứng hàng cường giả đỉnh phong của Hoa Hạ. Những thứ như quyền lực, tiền tài, chỉ cần hắn muốn, hoàn toàn có thể đạt được dễ như trở bàn tay.
Nhưng Diệp Phù Đồ tuổi tác quá nhỏ, tuy tu vi hùng mạnh, nhưng tâm cảnh khẳng định không đủ.
Vì để Diệp Phù Đồ không mất phương hướng, rơi vào Ma đạo, cho nên lúc trước khi Nhàn Vân Tử chết, liền để Diệp Phù Đồ rời núi, đi tới nơi hồng trần này tiến hành du lịch, lấy tâm cảnh rèn luyện bản thân, không phải gặp lúc cùng đường, tuyệt đối không được lợi dụng pháp lực, đi kiếm lấy tiền tài cùng quyền lực.
Mặc khác, lúc Nhàn Vân Tử lâm chung, còn lấy tín vật môn chủ của Hỗn Nguyên Môn là Hỗn Nguyên Giới giao cho Diệp Phù Đồ, để hắn trở thành môn chủ mới của Hỗn Nguyên Môn.
Một cái môn chủ của một môn phái, nói ra nghe uy phong cực kỳ, nhưng trên thực tế, Diệp Phù Đồ làm cái chức môn chủ này, đệ tử của môn phái một người cũng không có, nghe Nhàn Vân Tử nói, trước kia Hỗn Nguyên Môn ngược lại là có một ít đệ tử, chỉ là về sau này Hoa Hạ xảy ra mấy lần biến đổi kịch liệt, đệ tử Hỗn Nguyên Môn dần chết đi, tan rã.
Nhàn Vân Tử bói toán qua mấy lần, phát hiện đệ tử Hỗn Nguyên Môn còn có một số người vẫn tồn tại, nhưng lại không cách nào tìm được vị trí chính xác, cho nên lần này Diệp Phù Đồ rời núi, không chỉ là vì tiến hành thí luyện hồng trần, còn có thể tìm tới mấy đệ tử Hỗn Nguyên Môn không rõ tung tích kia.
Trong lúc bất tri bất giác, Diệp Phù Đồ ra khỏi con đường nhỏ đầu rừng, đi vào một đường phố phồn hoa tấp nập, thuộc khu Thông Nguyên, thành phố Nam Vân, đường này có tên gọi là “Con Đường Gào Khóc Thảm Thiết”, ở hai bên đường, các loại quán bar, KTV nằm san sát.
Nơi Diệp Phù Đồ ở, cũng nằm bên trong “Con Đường Gào Khóc Thảm Thiết”, ở một khu dân cư cách đó không xa. Nhưng hắn lại không trực tiếp về nhà, mà đi sâu vào “Con Đường Gào Khóc Thảm Thiết”.
Đi bảy tám phút, Diệp Phù Đồ đi vào cửa sau một quán bar nhỏ tên là Dạ Mị.
Đương nhiên, không phải Diệp Phù Đồ đến bar để chơi, không nói hiện giờ là giữa ban ngày, chẳng có KTV hay quán bar nào mở cửa, vẻn vẹn là trên người hắn chỉ còn lại 125 khối tiền, ngay cả tiền thuê nhà còn chưa chưa đóng nổi, làm sao còn có thể đến bar ăn chơi.
Quán bar Dạ Mị, là chủ nhà của Diệp Phù Đồ, chủ nhân là một phụ nữ tên Tiết Mai Yên, người khác thường gọi là Yên tỷ.
Tiết Mai Yên là một phụ nữ thành thục gợi cảm, lòng dạ rất hiền lành. Nghe nói đời chồng trước của nàng gia nhập quân sự, về sau có một lần hi sinh vì nhiệm vụ, Yên tỷ liền cầm lấy một khoản tiền trợ cấp cùng nhiều năm tích cóp, đi tới nơi này mở quán bar Dạ Mị.
Diệp Phù Đồ đến đây, là muốn gặp Yên tỷ thương lượng một chút, có thể hay không sắp xếp thêm một lần, qua vài ngày nữa mới đóng tiền thuê nhà.
Nghĩ đến đây, Vẻ mặt Diệp Phù Đồ có chút xấu hổ. Mẹ nó, bản thân đường đường là một tu chân giả Trúc Cơ trung kỳ, mánh khóe ngập trời, là môn chủ đương đại của Hỗn Nguyên Môn, kết cục lại nợ người ta ba tháng tiền thuê nhà! Chuyện này nếu công bố ra, phỏng đoán sẽ làm cho các tổ tiên của Hỗn Nguyên Môn, tức đến mức từ trong quan tài leo ra.
Cốc cốc cốc!
Hít sâu một hơi, sắp xếp lại tâm trạng, Diệp Phù Đồ đang chuẩn bị đẩy cửa vào, hai tay của hắn vừa vặn đặt trên chốt cửa, liền nghe thấy bên trong quán bar Dạ Mị, truyền tới một trận âm thanh trầm thấp, mơ hồ trong đó còn có ít âm thanh kêu gào.
Lại có kẻ đến quán bar Dạ Mị gây náo loạn!
Nghĩ đến đây, Diệp Phù Đồ hơi nheo mắt lại, ánh mắt lướt qua một tia sáng lạnh làm người khác sợ hãi.
Từ lúc hắn mới tới thành phố Nam Vân, trong tay cơ bản không có nhiều tiền, muốn tại địa phương tấc đất tấc vàng này, tìm một chỗ ở là điều cực kỳ khó khăn.
Yên tỷ thấy hắn kinh tế eo hẹp, liền lấy phòng ban đầu cho thuê được ít nhất 1000 đồng trên một tháng, chia nửa còn 500 đồng cho hắn thuê, đối với Diệp Phù Đồ, Yên tỷ xem như là ân nhân của hắn, có người chạy đến nơi ân nhân của mình gây sự, đây quả thật là đi tìm chết!
Mặc dù nổi giận, Diệp Phù Đồ còn hơi nghi ngờ, tại “Con Đường Gào Khóc Thảm Thiết” mở quán bar cùng KTV, ít nhiều sau lưng đều có chỗ dựa; không có chỗ dựa mà nói, cơ bản không có khả năng ở chỗ này làm ăn lâu dài.
Lúc mới đầu thì Yên tỷ chưa có chỗ dựa, ở chỗ này làm ăn vô cùng khó khăn, luôn luôn có kẻ đến gây náo loạn. Nhưng về sau Yên tỷ quen được một người, tên là Lôi Binh, là một đại ca xã hội đen rất nổi tiếng trong khu vực này.
Nghe nói Lôi Binh là chiến hữu của chồng trước Yên tỷ, cho nên vô cùng bao che Yên tỷ. Được Lôi Binh bảo hộ, Yên tỷ từ thời gian đó về sau, làm ăn liền tốt đẹp lên, không có ai lại dám đến gây náo loạn.
Vậy mà hôm nay, lại xuất hiện náo loạn, là ai không có mắt như thế, to gan, cũng dám chạy đến nơi được Lôi Binh hộ gây sự?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.