Chương 3: Tiểu Bạch Kiểm Cũng Rất Hung Hãn
Bồn Bào Dụ Đầu
19/08/2021
Chứng kiến trên gương mặt xinh đẹp của Tiết Mai Yên chứa đầy sự lo âu và sợ hãi, Diệp Phù Đồ cười an ủi, ung dung bình tĩnh nói với nàng:
– Yên tỷ, đừng sợ, chỉ là mấy thằng côn đồ mà thôi, có em ở đây, không có việc gì!
– Mẹ nó, tiểu bạch kiểm ở nơi nào, cũng dám chạy đến nơi này làm càn? Muốn chết!
(Chú thích: “tiểu bạch kiểm” là từ lóng thông dụng của Trung Quốc, nghĩa Tiếng Việt là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, nghĩa bóng là trai bao. Ở đây dùng theo nghĩa bóng, khi châm chọc một người nào đó là trai bao, chỉ biết dựa vào phụ nữ.)
Nghe Diệp Phù Đồ quan tâm hỏi han, Tiết Mai Yên còn chưa kịp nói gì, hai thằng côn đồ sau lưng hắn, nhất thời giận dữ. Lăn lộn trên giới giang hồ, coi trọng nhất là mặt mũi thể hiện, bọn hắn thấy Diệp Phù Đồ cả người ăn mặc trắng tinh, lại đẹp trai, như một tiểu bạch kiểm, thế mà dám không đặt bọn hắn để vào mắt, há có thể không giận?
Vừa dứt lời, hai thằng côn đồ lập tức trong mắt lộ ra vẻ hung tợn, mặt mũi tràn đầy tức tối vung ống thép trong tay, hung hăng quất lên đầu Diệp Phù Đồ.
– Không!
Tiết Mai Yên thét lên, khuôn mặt vì sợ hãi trở nên trắng bệch, nàng vậy mà nhìn thấy được, hai thằng côn đồ này ra tay vô cùng tàn nhẫn, nếu quất trúng đầu Diệp Phù Đồ, đây tuyệt đối sẽ là cảnh đầu rơi máu chảy.
– Tự tìm đường chết!
Diệp Phù Đồ là ai? Đây chính là tu chân giả Trúc Cơ sơ kỳ, ngay khi hai thằng côn đồ này muốn động thủ, hắn liền phát hiện, mắt hắn hơi nheo lại, trong giây lát lóe ra một tia sáng lạnh.
Bộp! Bộp!
Hai thằng côn đồ đang chuẩn bị nhìn thấy dáng vẻ thê thảm, đầu rơi máu chảy của Diệp Phù Đồ, nhưng đúng lúc này, bọn hắn bỗng cảm thấy choáng váng, còn chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra, một lực lượng mạnh mẽ đã đánh thẳng lên bụng bọn hắn, cả hai kêu thảm bay rớt ra ngoài.
Mà ống thép trong tay bọn hắn, không biết từ lúc nào đã ở tay Diệp Phù Đồ.
– Hả?
Lưu Đầu Trọc một mực không nói chuyện, thấy cảnh này, hai hàng lông mày nhíu lại.
Hai thằng côn đồ kia không thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra, nhưng hắn lại thấy rõ ràng, là tên Diệp Phù Đồ kia dường như sau lưng có một con mắt thứ ba, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên quay người duỗi tay nắm được hai cái ống thép, rồi liên tiếp xuất ra hai cú đá, đem hai tên côn đồ đá văng ra ngoài.
Trong lòng Lưu Đầu Trọc hít sâu một hơi, tuy dáng người hai tên côn đồ không cường tráng lắm, nhưng dầu gì cũng nặng hơn một trăm cân, vậy mà Diệp Phù Đồ chỉ một chân là đem một người hơn một trăm cân đá văng ra ngoài ba bốn mét, sức lực kia là lớn cỡ nào!
Thoạt nhìn Diệp Phù Đồ gầy gò yếu ớt, bộ dáng trắng tinh, giống như một tên tiểu bạch kiểm, nhưng Lưu Đầu Trọc tận mắt nhìn thấy một màn đáng sợ kia, trong lòng thì biết, Diệp Phù Đồ tuyệt đối không phải là hạng người đơn giản, trong suy nghĩ dâng lên một ít kiêng kị.
Nhưng mà, Lưu Đầu Trọc là đại ca tại mảnh khu vực này, sóng gió gì chưa thấy qua? Mà sóng gió chưa thấy qua cũng sắp thấy thôi. Mặc dù trong lòng kiêng kị đối với Diệp Phù Đồ, nhưng còn không đến mức e sợ, dù sao hắn mang theo mười đàn em tới chỗ này, Diệp Phù Đồ chỉ có một người, thân thủ hắn cho dù có tốt, chẳng lẽ còn có thể một chấp mười hay sao?
Có câu nói hay: “Hai đấm khó địch lại bốn tay” nha! (Song quyền nan địch tứ thủ).
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lưu Đầu Trọc tối sầm xuống, lạnh lẽo nhìn Diệp Phù Đồ:
– Người anh em này, hôm nay là việc tư giữa tôi và Tiết Mai Yên, anh cứ như vậy xía vô, còn đánh trọng thương đàn em của tôi, có phải hay không có chút không còn gì để nói?
– Không còn gì để nói? Ha ha, bây giờ tao cho mày thời gian một phút đồng hồ, lập tức mang người của mày lăn ra khỏi nơi đây, đồng thời về sau không cho phép lại đến quán bar Dạ Mị gây sự, không nghe lời mà nói, đừng trách tao không khách khí.
Diệp Phù Đồ nghe vậy, khinh thường bĩu môi, một bên tay phải chỉ hai thằng côn đồ bị hắn đá ra ngoài, hiện tại nằm chổng vó trên mặt đất như chó chết, một bên bình tĩnh trả lời.
– Mẹ kiếp! Thằng ranh này lá gan thật là con mẹ nó lớn, cũng dám nói chuyện như thế với bố, các anh em, cầm vũ khí chơi nó!
Bị Diệp Phù Đồ coi thường như thế, Lưu Đầu Trọc mặc dù kiêng kị Diệp Phù Đồ, cũng không nhịn được tức điên lên, hắn hét lớn, thuận tay cầm theo ống thép, xông tới Diệp Phù Đồ như hổ đói vồ mồi.
– Các anh em, chơi chết tên tiểu bạch kiểm này đi!
Theo lệnh Lưu Đầu Trọc, đám côn đồ đàn em, lập tức oa oa kêu to, cầm lấy ống thép, xông về phía Diệp Phù Đồ.
– Tiểu Diệp, tranh thủ thời gian chạy đi, mặc kệ chị!
Tuy Diệp Phù Đồ mới nhoáng một cái đá bay hai tên côn đồ, nhưng Tiết Mai Yên không thấy rõ là chuyện gì xảy ra, bây giờ Lưu Đầu Trọc lại mang theo một đám xông tới, nàng sợ Diệp Phù Đồ bị đối phương đánh cho chết mất, kinh hoảng hét lên với Diệp Phù Đồ.
Diệp Phù Đồ lại dường như không nghe thấy Tiết Mai Yên, mỗi tay cầm một ống thép. Đứng yên một chỗ không nhúc nhích nhìn Lưu Đầu Trọc cùng bọn đàn em xông lại. Ánh mắt của hắn bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Lưu Đầu Trọc cùng đám đàn em của hắn, đều là loại thân trải qua trăm trận, lúc ra tay, mang theo dáng vẻ hung hãn, tuyệt đối có thể làm người bình thường sợ run, dũng khí đánh trả cũng không có.
Nhưng đáng tiếc, hôm nay bọn họ gặp phải Diệp Phù Đồ, lại không phải người bình thường. Nói câu khó nghe, đừng nói Lưu Đầu Trọc chỉ đem theo mười thằng đàn em, coi như mang theo mấy trăm thậm chí mấy nghìn tên đàn em; bọn hắn dưới con mắt Diệp Phù Đồ, chỉ đều là kiến hôi mà thôi.
Cho nên, Lưu Đầu Trọc cùng đám đàn em của hắn, hôm nay xác định là gặp bi kịch.
– Bốp bốp bốp!
– A a a!
Tiếng va chạm trầm thấp khi ống thép nện lên người, tiếng kêu thảm thiết giống như mổ heo, ngay khi Lưu Đầu Trọc mang theo một nhúm đàn em vọt tới trước mặt Diệp Phù Đồ, chính là đột nhiên vang lên.
Thân thể Diệp Phù Đồ giống như một mảnh lá liễu, lướt vào trong trận thế của Lưu Đầu Trọc và đám đàn em, nhẹ nhàng tả xung hữu đột. Mặc cho Lưu Đầu Trọc cùng đám đám vừa chạy tới lui vừa quơ mạnh ống thép, nhưng ngay cả vạt áo Diệp Phù Đồ cũng chạm không tới. Mà mỗi lần Diệp Phù Đồ vung ống thép, luôn có thể để lại thương tích trên người bọn hắn.
Thực tế, đây vẫn là Diệp Phù Đồ hạ thủ lưu tình, nếu không, lấy tu vi Trúc Cơ trung kỳ của hắn, coi như không cần dùng pháp lực, chỉ một lần vung ống thép, cũng có thể dễ như trở bàn tay lấy đi tính mạng bọn Lưu Đầu Trọc.
Cũng chỉ trong thời gian ba bốn phút thời gian, trước đó còn diễu võ dương oai, một đám Lưu Đầu Trọc phách lối vô cùng, giờ từng tên nằm lộn xộn ngổn ngang trên mặt đất kêu thảm, trong đó Lưu Đầu Trọc thảm nhất, đầu cũng bị nứt một vết, máu tươi chảy dọc xuống.
Đám Lưu Đầu Trọc nằm trên mặt đất, ánh mắt hoảng sợ nhìn Diệp Phù Đồ, nếu như nói bọn hắn bây giờ còn chút can đảm, khẳng định sẽ chửi ầm lên: “Đm, tiểu bạch kiểm này cũng quá hung hãn đi, mười tên côn đồ thân kinh bách chiến, trong vòng mấy phút, bọn hắn ngay cả vạt áo đối phương cũng không chạm được, chỉ sợ cao thủ võ lâm trong truyền thuyết, cũng không hơn gì cái này đi!”
– Lưu Đầu Trọc đúng không? Còn muốn tiếp tục chơi không?
Diệp Phù Đồ không để ý tới đám Lưu Đầu Trọc đang hoảng sợ, sau khi giải quyết bọn này, tiện tay vứt ống thép nhuốm máu, đi tới trước mặt bọn hắn ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm hỏi thăm.
Nụ cười này của Diệp Phù Đồ, nếu mà rơi vào trong mắt những thiếu nữ khuê các, khẳng định cũng giống nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời của đại ca ca nhà bên. Nhưng rơi vào trong mắt Lưu Đầu Trọc, lại giống như nụ cười của ác ma, để một tên cao lớn thân hình khôi ngô, dung mạo dỡ tợn, cả người nhịn không được run như cầy sấy.
Lưu Đầu Trọc tuy sợ hãi, nhưng cũng không dám không trả lời Diệp Phù Đồ, hắn sợ lại chọc giận cái gì, đối phương cho đầu hắn thêm một gậy, nên vẻ mặt hắn cầu xin:
– Đại ca, là em sai, em thật sự biết sai rồi, cầu anh bỏ qua cho bọn em đi, em cam đoan, về sau em tuyệt đối không đến quán bar Dạ Mị gây sự nữa!
– Đã như vậy, tốt nha, tao sẽ tha cho bọn mày một lần, nhưng mà, cũng chỉ một lần này mà thôi, nếu như lần sau còn dám đến quán bar Dạ Mị gây sự, tao cam đoan, tụi mày sẽ hối hận cả đời.
Đường đường một tu chân giả Trúc Cơ trung kỳ, Diệp Phù Đồ cũng lười cùng đám Lưu Đầu Trọc lưu manh nhỏ bé như vậy chấp nhặt, thấy đối phương chịu thua cầu xin tha thứ, hắn không kiên phất tay nói ra. Chỉ là lúc nói chuyện, trong đôi mắt thâm thúy tĩnh lặng của hắn, lướt qua một tia ánh sáng lạnh lẽo mắt thường có thể thấy được.
Tia ánh sáng lạnh lẽo đó Lưu Đầu Trọc thấy rõ ràng, lập tức toàn thân cứng đờ, một cỗ ý chí như đá lạnh thấu xương theo lòng bàn chân chạy lên trán, máu đang chảy trong người tựa như cũng tạm dừng lại trong giây lát, trái tim cũng ngừng đập, từng lớp từng lớp mồ hôi lạnh, ở trên người hắn nhanh chóng chảy ra.
Sau một lát, Lưu Đầu Trọc mới như trong từ ác mộng giật mình tỉnh lại, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, vội vàng nói:
– Đại ca, anh yên tâm, em về sau tuyệt đối sẽ không lại đến quán bar Dạ Mị phá rối… Không đúng, em ngay cả lại gần quán bar Dạ Mị cũng không!
Dứt lời, Lưu Đầu Trọc lập tức mang theo đám đàn em, lộn nhào hướng về phía cửa rút chạy, bộ dáng kia, làm như nơi này là địa ngục trần gian, một giây một phút cũng không dám ở lại.
– Chờ chút.
Nhưng đám Lưu Đầu Trọc còn chưa chạy được mấy bước, đột nhiên Diệp Phù Đồ gọi bọn hắn lại.
Nghe tiếng Diệp Phù Đồ, Lưu Đầu Trọc còn tưởng rằng hắn đổi ý đâu, cả người cứng đờ, da đầu cơ hồ muốn nổ tung. Hắn hận không thể giả bộ không nghe thấy Diệp Phù Đồ, lập tức chạy mất dép.
Nhưng cuối cùng, Lưu Đầu Trọc cũng không dám biến ý nghĩ thành hành động, vẻ mặt cầu xin xoay người lại, tội nghiệp hỏi:
– Đại ca, xin hỏi có dặn dò gì?
– Tao nói, mấy thằng bọn mày đem nơi đây của Yên tỷ làm cho lộn xộn, có cần phải cho Yên tỷ một chút bồi thường không?
Diệp Phù Đồ lạnh nhạt nói.
– Cần chứ, cần chứ!
Lưu Đầu Trọc nghe vậy, oan ức tựa hồ sắp khóc rồi, xuất đạo nhiều năm như vậy, hắn còn chưa bao giờ trải qua dạng ức chế như ngày hôm nay, bị người đánh thê thảm như thế, còn muốn cúi đầu khom lưng xin lỗi, giờ lại còn muốn bồi tiền cho người ta.
Nói nếu như không phải đánh không lại Diệp Phù Đồ, hắn thật tình nghĩ là nắm lấy cổ áo tên này này rống to một hồi: “Con mẹ nó, nơi này vì cái gì trở nên lộn xộn? Còn không phải là bởi thằng nhãi mày đem chúng ta đều đánh lăn bò càng, mới đụng hư đồ đạc trong quán bar, bây giờ lại còn muốn chúng ta bồi thường, mày đến cùng là có biết lí lẽ hay không?”
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, trên miệng lại không dám nói ra. Lưu Đầu Trọc gật đầu như gà mổ thóc, lấy cặp da của hắn ra, từ trong móc ra một cọc tiền thật dày, đơn giản tính một phen, ít nhất có 10-20 ngàn.
– Đại ca, trên người của em chỉ còn nhiêu đây, anh xem xem đủ chưa?
Lưu Đầu Trọc cẩn thận từng li từng tí cầm tiền đưa tới, thấp giọng hỏi.
– Ừ, cái này còn tạm được, bọn mày đi được rồi.
Diệp Phù Đồ hài lòng gật đầu, nhận lấy cọc tiền, Lưu Đầu Trọc bọn hắn chẳng qua là đánh nát mấy cái li thủy tinh, đụng hư mấy cái bàn ghế, bồi thường 10-20 ngàn, chỉ nhiều không ít.
– Cám ơn đại ca!
Lưu Đầu Trọc nghe vậy, lập tức như được đại xá, mang theo một đám đàn em chạy như bay ra khỏi quán bar Dạ Mị, bộ dáng kia, quả thật tựa như là hận cha mẹ sao không sinh ra cho mình nhiều thêm hai cái đùi vậy.
– Yên tỷ, đừng sợ, chỉ là mấy thằng côn đồ mà thôi, có em ở đây, không có việc gì!
– Mẹ nó, tiểu bạch kiểm ở nơi nào, cũng dám chạy đến nơi này làm càn? Muốn chết!
(Chú thích: “tiểu bạch kiểm” là từ lóng thông dụng của Trung Quốc, nghĩa Tiếng Việt là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, nghĩa bóng là trai bao. Ở đây dùng theo nghĩa bóng, khi châm chọc một người nào đó là trai bao, chỉ biết dựa vào phụ nữ.)
Nghe Diệp Phù Đồ quan tâm hỏi han, Tiết Mai Yên còn chưa kịp nói gì, hai thằng côn đồ sau lưng hắn, nhất thời giận dữ. Lăn lộn trên giới giang hồ, coi trọng nhất là mặt mũi thể hiện, bọn hắn thấy Diệp Phù Đồ cả người ăn mặc trắng tinh, lại đẹp trai, như một tiểu bạch kiểm, thế mà dám không đặt bọn hắn để vào mắt, há có thể không giận?
Vừa dứt lời, hai thằng côn đồ lập tức trong mắt lộ ra vẻ hung tợn, mặt mũi tràn đầy tức tối vung ống thép trong tay, hung hăng quất lên đầu Diệp Phù Đồ.
– Không!
Tiết Mai Yên thét lên, khuôn mặt vì sợ hãi trở nên trắng bệch, nàng vậy mà nhìn thấy được, hai thằng côn đồ này ra tay vô cùng tàn nhẫn, nếu quất trúng đầu Diệp Phù Đồ, đây tuyệt đối sẽ là cảnh đầu rơi máu chảy.
– Tự tìm đường chết!
Diệp Phù Đồ là ai? Đây chính là tu chân giả Trúc Cơ sơ kỳ, ngay khi hai thằng côn đồ này muốn động thủ, hắn liền phát hiện, mắt hắn hơi nheo lại, trong giây lát lóe ra một tia sáng lạnh.
Bộp! Bộp!
Hai thằng côn đồ đang chuẩn bị nhìn thấy dáng vẻ thê thảm, đầu rơi máu chảy của Diệp Phù Đồ, nhưng đúng lúc này, bọn hắn bỗng cảm thấy choáng váng, còn chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra, một lực lượng mạnh mẽ đã đánh thẳng lên bụng bọn hắn, cả hai kêu thảm bay rớt ra ngoài.
Mà ống thép trong tay bọn hắn, không biết từ lúc nào đã ở tay Diệp Phù Đồ.
– Hả?
Lưu Đầu Trọc một mực không nói chuyện, thấy cảnh này, hai hàng lông mày nhíu lại.
Hai thằng côn đồ kia không thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra, nhưng hắn lại thấy rõ ràng, là tên Diệp Phù Đồ kia dường như sau lưng có một con mắt thứ ba, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên quay người duỗi tay nắm được hai cái ống thép, rồi liên tiếp xuất ra hai cú đá, đem hai tên côn đồ đá văng ra ngoài.
Trong lòng Lưu Đầu Trọc hít sâu một hơi, tuy dáng người hai tên côn đồ không cường tráng lắm, nhưng dầu gì cũng nặng hơn một trăm cân, vậy mà Diệp Phù Đồ chỉ một chân là đem một người hơn một trăm cân đá văng ra ngoài ba bốn mét, sức lực kia là lớn cỡ nào!
Thoạt nhìn Diệp Phù Đồ gầy gò yếu ớt, bộ dáng trắng tinh, giống như một tên tiểu bạch kiểm, nhưng Lưu Đầu Trọc tận mắt nhìn thấy một màn đáng sợ kia, trong lòng thì biết, Diệp Phù Đồ tuyệt đối không phải là hạng người đơn giản, trong suy nghĩ dâng lên một ít kiêng kị.
Nhưng mà, Lưu Đầu Trọc là đại ca tại mảnh khu vực này, sóng gió gì chưa thấy qua? Mà sóng gió chưa thấy qua cũng sắp thấy thôi. Mặc dù trong lòng kiêng kị đối với Diệp Phù Đồ, nhưng còn không đến mức e sợ, dù sao hắn mang theo mười đàn em tới chỗ này, Diệp Phù Đồ chỉ có một người, thân thủ hắn cho dù có tốt, chẳng lẽ còn có thể một chấp mười hay sao?
Có câu nói hay: “Hai đấm khó địch lại bốn tay” nha! (Song quyền nan địch tứ thủ).
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lưu Đầu Trọc tối sầm xuống, lạnh lẽo nhìn Diệp Phù Đồ:
– Người anh em này, hôm nay là việc tư giữa tôi và Tiết Mai Yên, anh cứ như vậy xía vô, còn đánh trọng thương đàn em của tôi, có phải hay không có chút không còn gì để nói?
– Không còn gì để nói? Ha ha, bây giờ tao cho mày thời gian một phút đồng hồ, lập tức mang người của mày lăn ra khỏi nơi đây, đồng thời về sau không cho phép lại đến quán bar Dạ Mị gây sự, không nghe lời mà nói, đừng trách tao không khách khí.
Diệp Phù Đồ nghe vậy, khinh thường bĩu môi, một bên tay phải chỉ hai thằng côn đồ bị hắn đá ra ngoài, hiện tại nằm chổng vó trên mặt đất như chó chết, một bên bình tĩnh trả lời.
– Mẹ kiếp! Thằng ranh này lá gan thật là con mẹ nó lớn, cũng dám nói chuyện như thế với bố, các anh em, cầm vũ khí chơi nó!
Bị Diệp Phù Đồ coi thường như thế, Lưu Đầu Trọc mặc dù kiêng kị Diệp Phù Đồ, cũng không nhịn được tức điên lên, hắn hét lớn, thuận tay cầm theo ống thép, xông tới Diệp Phù Đồ như hổ đói vồ mồi.
– Các anh em, chơi chết tên tiểu bạch kiểm này đi!
Theo lệnh Lưu Đầu Trọc, đám côn đồ đàn em, lập tức oa oa kêu to, cầm lấy ống thép, xông về phía Diệp Phù Đồ.
– Tiểu Diệp, tranh thủ thời gian chạy đi, mặc kệ chị!
Tuy Diệp Phù Đồ mới nhoáng một cái đá bay hai tên côn đồ, nhưng Tiết Mai Yên không thấy rõ là chuyện gì xảy ra, bây giờ Lưu Đầu Trọc lại mang theo một đám xông tới, nàng sợ Diệp Phù Đồ bị đối phương đánh cho chết mất, kinh hoảng hét lên với Diệp Phù Đồ.
Diệp Phù Đồ lại dường như không nghe thấy Tiết Mai Yên, mỗi tay cầm một ống thép. Đứng yên một chỗ không nhúc nhích nhìn Lưu Đầu Trọc cùng bọn đàn em xông lại. Ánh mắt của hắn bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Lưu Đầu Trọc cùng đám đàn em của hắn, đều là loại thân trải qua trăm trận, lúc ra tay, mang theo dáng vẻ hung hãn, tuyệt đối có thể làm người bình thường sợ run, dũng khí đánh trả cũng không có.
Nhưng đáng tiếc, hôm nay bọn họ gặp phải Diệp Phù Đồ, lại không phải người bình thường. Nói câu khó nghe, đừng nói Lưu Đầu Trọc chỉ đem theo mười thằng đàn em, coi như mang theo mấy trăm thậm chí mấy nghìn tên đàn em; bọn hắn dưới con mắt Diệp Phù Đồ, chỉ đều là kiến hôi mà thôi.
Cho nên, Lưu Đầu Trọc cùng đám đàn em của hắn, hôm nay xác định là gặp bi kịch.
– Bốp bốp bốp!
– A a a!
Tiếng va chạm trầm thấp khi ống thép nện lên người, tiếng kêu thảm thiết giống như mổ heo, ngay khi Lưu Đầu Trọc mang theo một nhúm đàn em vọt tới trước mặt Diệp Phù Đồ, chính là đột nhiên vang lên.
Thân thể Diệp Phù Đồ giống như một mảnh lá liễu, lướt vào trong trận thế của Lưu Đầu Trọc và đám đàn em, nhẹ nhàng tả xung hữu đột. Mặc cho Lưu Đầu Trọc cùng đám đám vừa chạy tới lui vừa quơ mạnh ống thép, nhưng ngay cả vạt áo Diệp Phù Đồ cũng chạm không tới. Mà mỗi lần Diệp Phù Đồ vung ống thép, luôn có thể để lại thương tích trên người bọn hắn.
Thực tế, đây vẫn là Diệp Phù Đồ hạ thủ lưu tình, nếu không, lấy tu vi Trúc Cơ trung kỳ của hắn, coi như không cần dùng pháp lực, chỉ một lần vung ống thép, cũng có thể dễ như trở bàn tay lấy đi tính mạng bọn Lưu Đầu Trọc.
Cũng chỉ trong thời gian ba bốn phút thời gian, trước đó còn diễu võ dương oai, một đám Lưu Đầu Trọc phách lối vô cùng, giờ từng tên nằm lộn xộn ngổn ngang trên mặt đất kêu thảm, trong đó Lưu Đầu Trọc thảm nhất, đầu cũng bị nứt một vết, máu tươi chảy dọc xuống.
Đám Lưu Đầu Trọc nằm trên mặt đất, ánh mắt hoảng sợ nhìn Diệp Phù Đồ, nếu như nói bọn hắn bây giờ còn chút can đảm, khẳng định sẽ chửi ầm lên: “Đm, tiểu bạch kiểm này cũng quá hung hãn đi, mười tên côn đồ thân kinh bách chiến, trong vòng mấy phút, bọn hắn ngay cả vạt áo đối phương cũng không chạm được, chỉ sợ cao thủ võ lâm trong truyền thuyết, cũng không hơn gì cái này đi!”
– Lưu Đầu Trọc đúng không? Còn muốn tiếp tục chơi không?
Diệp Phù Đồ không để ý tới đám Lưu Đầu Trọc đang hoảng sợ, sau khi giải quyết bọn này, tiện tay vứt ống thép nhuốm máu, đi tới trước mặt bọn hắn ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm hỏi thăm.
Nụ cười này của Diệp Phù Đồ, nếu mà rơi vào trong mắt những thiếu nữ khuê các, khẳng định cũng giống nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời của đại ca ca nhà bên. Nhưng rơi vào trong mắt Lưu Đầu Trọc, lại giống như nụ cười của ác ma, để một tên cao lớn thân hình khôi ngô, dung mạo dỡ tợn, cả người nhịn không được run như cầy sấy.
Lưu Đầu Trọc tuy sợ hãi, nhưng cũng không dám không trả lời Diệp Phù Đồ, hắn sợ lại chọc giận cái gì, đối phương cho đầu hắn thêm một gậy, nên vẻ mặt hắn cầu xin:
– Đại ca, là em sai, em thật sự biết sai rồi, cầu anh bỏ qua cho bọn em đi, em cam đoan, về sau em tuyệt đối không đến quán bar Dạ Mị gây sự nữa!
– Đã như vậy, tốt nha, tao sẽ tha cho bọn mày một lần, nhưng mà, cũng chỉ một lần này mà thôi, nếu như lần sau còn dám đến quán bar Dạ Mị gây sự, tao cam đoan, tụi mày sẽ hối hận cả đời.
Đường đường một tu chân giả Trúc Cơ trung kỳ, Diệp Phù Đồ cũng lười cùng đám Lưu Đầu Trọc lưu manh nhỏ bé như vậy chấp nhặt, thấy đối phương chịu thua cầu xin tha thứ, hắn không kiên phất tay nói ra. Chỉ là lúc nói chuyện, trong đôi mắt thâm thúy tĩnh lặng của hắn, lướt qua một tia ánh sáng lạnh lẽo mắt thường có thể thấy được.
Tia ánh sáng lạnh lẽo đó Lưu Đầu Trọc thấy rõ ràng, lập tức toàn thân cứng đờ, một cỗ ý chí như đá lạnh thấu xương theo lòng bàn chân chạy lên trán, máu đang chảy trong người tựa như cũng tạm dừng lại trong giây lát, trái tim cũng ngừng đập, từng lớp từng lớp mồ hôi lạnh, ở trên người hắn nhanh chóng chảy ra.
Sau một lát, Lưu Đầu Trọc mới như trong từ ác mộng giật mình tỉnh lại, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, vội vàng nói:
– Đại ca, anh yên tâm, em về sau tuyệt đối sẽ không lại đến quán bar Dạ Mị phá rối… Không đúng, em ngay cả lại gần quán bar Dạ Mị cũng không!
Dứt lời, Lưu Đầu Trọc lập tức mang theo đám đàn em, lộn nhào hướng về phía cửa rút chạy, bộ dáng kia, làm như nơi này là địa ngục trần gian, một giây một phút cũng không dám ở lại.
– Chờ chút.
Nhưng đám Lưu Đầu Trọc còn chưa chạy được mấy bước, đột nhiên Diệp Phù Đồ gọi bọn hắn lại.
Nghe tiếng Diệp Phù Đồ, Lưu Đầu Trọc còn tưởng rằng hắn đổi ý đâu, cả người cứng đờ, da đầu cơ hồ muốn nổ tung. Hắn hận không thể giả bộ không nghe thấy Diệp Phù Đồ, lập tức chạy mất dép.
Nhưng cuối cùng, Lưu Đầu Trọc cũng không dám biến ý nghĩ thành hành động, vẻ mặt cầu xin xoay người lại, tội nghiệp hỏi:
– Đại ca, xin hỏi có dặn dò gì?
– Tao nói, mấy thằng bọn mày đem nơi đây của Yên tỷ làm cho lộn xộn, có cần phải cho Yên tỷ một chút bồi thường không?
Diệp Phù Đồ lạnh nhạt nói.
– Cần chứ, cần chứ!
Lưu Đầu Trọc nghe vậy, oan ức tựa hồ sắp khóc rồi, xuất đạo nhiều năm như vậy, hắn còn chưa bao giờ trải qua dạng ức chế như ngày hôm nay, bị người đánh thê thảm như thế, còn muốn cúi đầu khom lưng xin lỗi, giờ lại còn muốn bồi tiền cho người ta.
Nói nếu như không phải đánh không lại Diệp Phù Đồ, hắn thật tình nghĩ là nắm lấy cổ áo tên này này rống to một hồi: “Con mẹ nó, nơi này vì cái gì trở nên lộn xộn? Còn không phải là bởi thằng nhãi mày đem chúng ta đều đánh lăn bò càng, mới đụng hư đồ đạc trong quán bar, bây giờ lại còn muốn chúng ta bồi thường, mày đến cùng là có biết lí lẽ hay không?”
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, trên miệng lại không dám nói ra. Lưu Đầu Trọc gật đầu như gà mổ thóc, lấy cặp da của hắn ra, từ trong móc ra một cọc tiền thật dày, đơn giản tính một phen, ít nhất có 10-20 ngàn.
– Đại ca, trên người của em chỉ còn nhiêu đây, anh xem xem đủ chưa?
Lưu Đầu Trọc cẩn thận từng li từng tí cầm tiền đưa tới, thấp giọng hỏi.
– Ừ, cái này còn tạm được, bọn mày đi được rồi.
Diệp Phù Đồ hài lòng gật đầu, nhận lấy cọc tiền, Lưu Đầu Trọc bọn hắn chẳng qua là đánh nát mấy cái li thủy tinh, đụng hư mấy cái bàn ghế, bồi thường 10-20 ngàn, chỉ nhiều không ít.
– Cám ơn đại ca!
Lưu Đầu Trọc nghe vậy, lập tức như được đại xá, mang theo một đám đàn em chạy như bay ra khỏi quán bar Dạ Mị, bộ dáng kia, quả thật tựa như là hận cha mẹ sao không sinh ra cho mình nhiều thêm hai cái đùi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.