Chương 5: Giáo viên chủ nhiệm
Thạch Anh Tím
17/09/2015
“Tử Nhu, năm nay lớp chúng ta có một giáo viên mới tới làm chủ nhiệm, cậu
đã nghe nói chưa? Gã chủ nhiệm năm ngoái chính là bị cậu khiến cho sợ
chạy mất, năm nay không biết lão hiệu trưởng lại cử tên vô dụng nào đến
quản lý.” Âu Dương Đình Đình ngậm kẹo mút, bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, vừa
nói, hàng lông mày lá liễu không khỏi nhíu lại.
Ngồi bên cạnh Mộ Tử Nhu nghe vậy, nhếch miệng hừ lạnh : “Có gì đáng sợ? Một tên chủ nhiệm nho nhỏ mà thôi.”
Nghe thiếu nữ nói vậy, xung quanh một đám người cũng bắt đầu ồn ào :
“Ha ha, tuy rằng không biết là tên xui xẻo nào, ngược lại giúp chúng ta tăng lên niềm vui thú.”
“Lần trước đối phó lão vu bà kia, giường như có chút nhẹ tay, lần này bất kể ai, tớ sẽ khiến hắn có đi mà không có về.”
Nghe như vậy, Mộ Tử Nhu gật đầu nói : “Chủ ý này không tệ, hừ, lớp ban nhất chúng ta trước giờ căn bản không cần chủ nhiệm. Tất cả đều do lão hiệu trưởng hồ ly kia nhiều chuyện.”
Đúng lúc này, cánh cửa dành cho giáo viên vẫn luôn đóng đột nhiên mở ra, một người phụ nữ trẻ tuổi lặng lẽ bước vào, trên người cô ta mặc một thân quần áo tây trang màu hồng nhạt trông có vẻ trang nghiêm đứng đắn, váy áo nghiêm nghiêm thực thực không một chỗ hở, trên mặt chiễm chệ một cặp kính nhỏ, mái tóc dài túm sau đầu. Vừa nhìn vào tuy có chút quê mùa nhưng vẫn cho người khác ấn tượng đầu khá tốt đẹp.
Không để ý những ánh mắt thiếu thiện ý bên dưới phòng học, người phụ nữ nọ nhanh chóng viết tên của mình lên bảng. Ba chữ ‘Mặc Tuyết Văn’ nắn nót xinh đẹp nhưng đầy cốt khí hiện lên trong mắt mọi người. Sau đó cô ta cố gắng hướng học sinh bên dưới giới thiệu chính mình, âm giọng tràn ngập khẩn trương và lo lắng.
“Xin được giới thiệu với các em, cô tên là Mặc Tuyết Văn, năm nay hai mươi ba tuổi, từ hôm nay trở đi sẽ là giáo viên dạy Toán kiêm giáo viên chủ nhiệm của các em. Thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”
“Nguyên lai là giáo viên à?” Một nam sinh ngả ngớn nói, phía sau kéo theo vài gã nam sinh cũng phụ họa theo : “Cô giáo thật xinh đẹp, còn trẻ tuổi như vậy đã làm giáo viên, cũng đâu lớn hơn chúng ta bao nhiêu?”
Nói rồi cả phòng học bỗng chốc vang lên một tràng tiếng cười khiến trên bục giáo viên nọ không biết làm sao, nhất thời khiến cô chân tay luống cuống. Ngẫm lại ban nãy từ phòng hiệu trưởng bước ra, không khí mọi người có chút kì lạ khi biết cô chủ nhiệm lớp 12A ban nhất, xem tình hình hiện tại cũng khiến Mặc Tuyết Văn có chút hiểu ra.
Nhắc lại buổi sáng, Mặc Tuyết Văn vô cùng hào hứng soạn thảo tài liệu giảng dạy, mong chờ ngày đầu tiên có thể biểu hiện tốt trước mặt bọn nhỏ. Mặc Tuyết Văn vốn vẫn là sinh viên năm tư đang theo học tại Đại học Bắc Kinh, hiện tại chẳng qua là vừa dạy vừa học, nếu không phải cha cô là giáo sư Đại học, người quen phần đông, chỉ sợ rất khó bị phân đến trung học Triều Dương giảng dạy.
Mặc Tuyết Văn trước khi đến đây đã có nghe nhiều về ngôi trường này, đây vốn là một khu trường học tư nhân quý tộc phần lớn đều là những học sinh thượng lưu. Trường học rất lớn, mỗi khối đều có hẳn một khu dạy học riêng. Lại nói, tỉ lệ đậu Đại học của học sinh trường này cao vô cùng. Các giáo viên bên trong cũng là số một số hai, tốt nghiệp từ các trường Đại học danh tiếng hàng đầu. Hệ thống giáo dục lại vô cùng hiện đại và chất lượng, đây là lý do khiến nhiều người ao ước được mời đến trung học Triều Dương giảng dạy.
Cứ nghĩ rằng học sinh trung học Triều Dương thì ắt hẳn phải rất khiêm tốn có lễ nhưng mà ngẫm lại Mặc Tuyết Văn cảm thấy ý tưởng của mình thật sự ngây thơ. Chỉ trong một buổi sáng gặp mặt, cô biết được bọn nhỏ đáng yêu trong tưởng tượng của cô thì ra là một lũ ác ma đội lốt học sinh. Đợi sau này khi tìm hiểu rõ lớp 12A ban nhất do chính mình giảng dạy, cô biết bản thân mình đang gánh lấy trọng trách nặng nề. Nơi này làm sao giống một cái lớp học?
12A ban nhất, nơi tụ tập của những thiếu gia tiểu thư ăn chơi có tiếng, con ông cháu cha phần đông, ngỗ ngược vô lễ, bọn họ căn bản không thích giáo viên đến quản lý chính mình. Đặc biệt đây là lớp học khiến cho giáo viên đau đầu nhất, ngay cả hiệu trưởng cũng không có cách nào cho dù 12A ban nhất vốn là lớp đứng đầu toàn trường (về nghĩa bóng lẫn nghĩa đen). Dĩ nhiên tất cả nhân vật phong vân trong trường đều hội tụ ngay tại lớp này.
Nhóm nhân vật ác liệt cấp đặc biệt : Ba chị em sinh đôi Mộ gia –Mộ Tử Hi, Mộ Tử Nhu, Mộ Tử Phong.
Nhóm nhân vật nguy hiểm hệ một : Cảnh Hạo, Khang Tuấn (Thường xuyên nghỉ học).
Nhóm nhân vật có thực quyền số một : Hàn Giản Triết, Lâm Dật Hiên, Âu Dương Đình Đình.
Đây vốn là nhóm người bị liệt vào danh sách đen của hiệu trưởng, là đối tượng mà Mặc Tuyết Văn cần phải chú trọng. Nhìn lại trên tay tờ danh sách đồng thời Mặc Tuyết Văn không ngừng lia mắt tìm kiếm mục tiêu. Mấy học sinh này so với trong ảnh càng xuất sắc, chỉ là nhìn không ra chỗ nào đáng sợ như hiệu trưởng nói? (TG: Qúa ngây thơ rồi!)
Ngoại trừ nam sinh Khang Tuấn vẫn chưa đến lớp cô không biết tình hình ra, còn lại ngoại trừ Cảnh Hạo nhìn mặt mày hung thần ác sát, những người còn lại trông có vẻ ngoan hiền? Mặc Tuyết Văn vẫn không dám chắc khẳng định.
“Cô ơi, vì sao còn chưa điểm danh?” Một nữ sinh không kiễn nhẫn lên tiếng cắt đứt Mặc Tuyết Văn ngẩn người. Trong lòng đang không ngừng tìm cách khó dễ giáo viên chủ nhiệm mới này.
“A? Thật xin lỗi, bây giờ chúng ta bắt đầu đi.” Mặc Tuyết Văn ngượng ngùng nói, sau đó lôi ra một cuốn sổ lớn bắt đầu gọi tên.
“Phương Cẩm Chi.”
“Có.”
“Hoàng Tường.”
“Nghỉ học.”
“Tần Lỗi.”
“Nghỉ học.”
“Văn Mỹ Mỹ.”
“Có.”
“Dương Thiên Lâm.”
“Nghỉ học.”
….
Đọc tới một nửa, Mặc Tuyết Văn liền âm trầm đóng lại cuốn sổ điểm danh.
Lúc mới vào phòng học Mặc Tuyết Văn đã đếm qua, lớp học cũng có cả thảy bốn mươi tên học sinh, nhưng bây giờ khi điểm danh, ngoại trừ vài tiếng có, tất cả đều là nghỉ học. Đây rõ ràng đang làm khó dễ giáo viên chủ nhiệm mới là cô.
Giờ Mặc Tuyết Văn đã rõ ràng bản chất của đám học sinh này, trong ngoài không đồng nhất, một đám tiểu quỷ nham hiểm.
“Lớp này ai là lớp trưởng?”
“Là em, thưa cô.” Một vị nam sinh mặt mũi tuấn tú nhưng có chút co rúm đứng lên, trên mặt của hắn thần sắc nhợt nhạt khẩn trương, hiển nhiên thái độ của học sinh này khiến Mặc Tuyết Văn cảm thấy tốt chút, thầm nghĩ ít ra còn có người sợ hãi quyền uy của một giáo viên.
“Tên em là gì vậy?”
“Hoàng Tường.”
“Ồ, cô nhớ ban nãy có điểm danh em, nhưng vì sao lại nói là nghỉ học?”
“Không…không phải em…” Nam sinh lớp trưởng nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi, thần sắc có chút sợ sệt lâu lâu lại nhìn về phía đám người đằng sau.
“Không phải? Chẳng lẽ em không tên là Hoàng Tường sao?” Mặc Tuyết Văn kì quái hỏi, học sinh này làm sao vậy? Chẳng lẽ cô đáng sợ đến mức ấy?
“Đúng vậy, nhưng mà…”
“Ha ha, cô ơi, lớp trưởng chúng ta vốn tên là Hoàng Trư, không phải Hoàng Tường. Cô gọi sai tên bảo cậu ta làm sao mà trả lời?” Một nữ sinh giơ tay lên cất cao âm giọng, sau cả phòng học bỗng cười ồ ra. Riêng nam sinh lớp trưởng kia run rẩy đứng yên không nhúc nhích, thần sắc hắn tái mét.
Mặc Tuyết Văn ngẩn người, sau một hồi mới nhíu chặt mày nói : “Sao các em có thể gọi bạn học là ‘trư’?”
“Thì đơn giản nhà hắn vốn kinh doanh lò mổ heo, không gọi ‘trư’ thì gọi là gì? Cô ngốc quá đấy!” Âu Dương Đình Đình vô tâm không phế nói, nhìn sắc mặt Mặc Tuyết Văn càng thêm tức giận nhưng lại làm một bộ cố gắng đè nén, Âu Dương Đình Đình bĩu môi khinh thường.
Riêng về phần Mặc Tuyết Văn, cô vẫn cố gắng nhẫn nhịn, thầm cắn răng không cho chính mình mắng ra tiếng, dù sao vài tên học sinh ở đây bối cảnh không phải cô có thể chọc, tuy rằng Mặc Tuyết Văn không phải loại người sợ cường quyền nhưng mới đến dạy, tránh được phiền toái liền tránh.
Lại nhìn về phía nam sinh lớp trưởng đáng thương kia, Mặc Tuyết Văn tỏ ra vài phần mềm lòng thương tiếc, thì ra lớp học này không phải học sinh nào cũng là bọn nhà giàu mắt cao hơn người, vẫn còn một số học sinh xuất thân không được tốt lắm. Xem ra cô phải về tra một chút tư liệu của học sinh lớp này để hiểu rõ một chút tiện bề giúp đỡ. Dòng máu chính nghĩa hăng hái trong lòng Mặc Tuyết Văn đang dần dần nổi lên.
“Cô biết trong lớp này có rất nhiều người đối với giáo viên chủ nhiệm mới là cô không hài lòng , thậm chí là đối nghịch, nhưng mà chỉ mong các em không nên làm tổn hại đến lớp học, mọi người minh bạch sao?” Vì thể hiện sự uy nghiêm của một giáo viên, Mặc Tuyết Văn trịnh trọng nói, thế nhưng hiệu quả thì không nằm trong lòng bàn tay của cô ta rồi.
“. . .”
Không một người nói chuyện.
Những tên học sinh này nhất thời khiến Mặc Tuyết Văn có chút vô lực, muốn dạy dỗ đám thiếu gia tiểu thư này thật không dễ dàng.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu vào bài giảng thôi.”
Mặc Tuyết Văn xấu hổ cầm sách lên bắt đầu ghi bài mới lên bảng, sau đó giảng một vài đạo đề số học. Cứ nghĩ tiết học này sẽ suôn sẻ cho đến hết giờ. Đám học sinh kia yên lặng ngồi học, chăm chú một cách kỳ lạ. Nhưng mà đợi khi Mặc Tuyết Văn xoay người viết bài lên bảng, đằng sau bắt đầu nổi lên mờ ám.
Lúc này Mặc Tuyết Văn đang cố gắng nói rất chậm lo lắng bọn học sinh không nghe hiểu : “Bất đẳng thức vốn là một trong những mảng khó của Toán học sơ cấp, hơn nữa nó lại có hình thức cồng kềnh, nhưng cô nghĩ nó sẽ không quá khó đối với lớp chúng ta. Như vậy ở đây cô có một đạo đề mong các em có thể giúp cô giải ra nó.”
Mặc Tuyết Văn nhìn bên dưới, lại chỉ một đạo đề toán trên bảng, chờ mong sẽ có học sinh giải đáp. Không ngoài sự mong đợi của cô, một nam sinh đeo kính, khuôn mặt anh tuấn đứng lên. Mặc Tuyết Văn biết rõ người này, Hàn Giản Triết –học sinh bị liệt vào Nhóm nhân vật có thực quyền số một, điều này khiến Mặc Tuyết Văn nổi lên cảnh giác. Quả nhiên nhìn thấy nam sinh không có ý định sẽ lên bảng, Mặc Tuyết Văn nghi vấn hỏi : “Em không giải đề toán sao?”
“Có, thưa cô.”
“Vậy tại sao em lại không lên đây?”
“Giải toán ở dưới và lên trên có khác biệt gì sao, thưa cô?”
“Tính toán đương nhiên phải lên bảng viết, làm sao có khả năng đứng bên dưới, em cho em là Einstein sao?”
Mặc Tuyết Văn nhíu mày nói, quả nhiên nam sinh này rõ ràng đang làm khó cô chứ có ý định học nghiêm túc gì đâu. Rõ ràng hắn một chữ còn nghe không hiểu làm sao có thể giải? Đại thiếu gia, đại tiểu thư thôi, một chữ bẻ đôi chỉ sợ đều không biết, huống chi nói đến bộ môn cao thâm khó nuốt như Toán học? Cũng không hiểu bọn họ làm sao có thể lên cao được như bây giờ, thật sự đúng là bọn có tiền vạn ác. Mặc Tuyết Văn khinh thường nghĩ.
Hàn Giảng Triết đương nhiên nhìn ra Mặc Tuyết Văn coi khinh, hắn không phản bác, chỉ cười khẩy, cô ta cho rằng học sinh trung học Triều Dương chỉ có cái mác thôi sao? Thật sự là một người phụ nữ nông cạn.
Hắn nhìn lên đạo đề trên bảng, mở miệng nói :
“Đối với đề toán trên, cần phải áp dụng bất đẳng thức AM – GM. Vì vậy ta có được a căn 1+b^3 = a căn (1+b)(b^2-b+1) nhỏ hơn hoặc = a x cho 1+b+b^2-b+1 / 2 = ab^2+2a / 2. Tương tự với các bất đẳng thức còn lại, cộng theo vế, ta có được vế trái sẽ nhỏ hơn hoặc bằng ab^2+bc^2+ca^2 / 2 +a+b+c. Mặt khác, ab^2+bc^2+ca^2 nhỏ hơn hoặc = 4. Do đó, vế trái sẽ nhỏ hơn hoặc = 5 và kết quả là (Q.E.D) rỗng.”
Im lặng.
Mặc Tuyết Văn cứ như tưởng nghe lầm, hai tròng mắt vừa muốn rơi xuống. Mặc Tuyết Văn từ lúc nghe Hàn Giảng Triết đọc đáp án, tay vừa ghi chép tính toán kết quả, đương nhiên đáp án chính là 5 và rỗng. Cô nhìn nam sinh trước mắt như muốn bổ não hắn ra coi bên trong là thứ gì. Hắn là bị thần Toán nhập vào sao? Vốn Mặc Tuyết Văn cho là hắn không bao giờ giải được nhưng không ngờ lại có thể đơn giản nói ra đáp án như vậy cũng không cần tính toán.
Giáo viên dạy Toán như Mặc Tuyết Văn muốn giải một đạo đề Toán học cũng mất một hai phút ghi chép, nhưng Hàn Giản Triết chỉ dùng đến chưa đầy một phút, điều này khiến một người cao ngạo như Mặc Tuyết Văn bị đả kích trầm trọng.
Nhìn xem Mặc Tuyết Văn ngơ ngác, Hàn Giảng Triết nhếch môi nói : “Đáp án như vậy đúng chứ, thưa cô?”
“Đúng…đúng vậy.” Mặc Tuyết Văn máy móc gật đầu, chỉ nghe Hàn Giản Triết lại nói tiếp.
“Những thứ này rất đơn giản, lớp chúng em căn bản học chương trình đã sớm xa so với những loại bài học này, về sau nếu muốn dạy chúng em, em nghĩ cô nên chuẩn bị những đạo đề cao hơn chút đi.”
“Bạn học Hàn nói đúng vậy.”
“Hàn Giản Triết thật quá siêu, không hổ danh là thần đồng Toán học của lớp chúng ta.”
“Lại nói bằng bao nhiêu đó cũng muốn làm khó dễ? Cô giáo đầu óc quả nhiên đơn giản.”
“Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ? Cũng không xem kĩ lớp 12A ban nhất chúng ta đây là nơi nào.”
Nghe lớp học xôn xao bàn tán, trên bục giảng Mặc Tuyết Văn càng thêm quẫn bách xấu hổ, Mộ Tử Nhu âm thầm vui sướng rung đùi xem diễn. Lúc này bỗng một âm thanh vang lên khiến lớp học yên tĩnh lại .
“Nếu như bài giảng đã kết thúc, chúng ta có phải nên tan học rồi không thưa cô, em nghĩ việc kéo dài thời gian này là quá vô ích, dù sao cách giờ nghỉ chỉ còn hai phút mà thôi.”
Người lên tiếng là Mộ Tử Hi, ngày thường vốn không hề xen vào những trò đùa dai của lớp, cô chỉ luôn chú tâm vào chiếc laptop đầy rẫy những con số của mình và không hay lắng nghe bài giảng. Việc một người lười quan tâm mọi chuyện không đâu của lớp nay lại lên tiếng như Mộ Tử Hi, điều này có thể chứng minh Mộ Tử Hi đối với giáo viên mới không chút nào kiên nhẫn. Hoặc nói là chán ghét? Bởi vì giọng điệu của cô có vẻ thập phần khó chịu. Ngay cả Mặc Tuyết Văn đều không biết chính mình lúc nào thì đắc tội vị tiểu thư này. Chung quanh người khác cũng tỏ vẻ khó hiểu, chỉ có Mộ Tử Nhu và Mộ Tử Phong như có điều nhận ra.
Chị gái của bọn họ vốn vô cùng chán ghét loại người yêu chính nghĩa lại giả tạo lòng đồng tình. Mà Mặc Tuyết Văn vừa vặn là người như vậy. Bộ dạng nhu nhược nhưng luôn tỏ ra chính mình kiên nghị, không kiên nhẫn đối với những học sinh ngang ngược nhưng bên ngoài lại mang bộ dáng đầy khí độ hòa ái, đồng tình thương hại người đáng thương, chán ghét khinh bỉ người có tiền nhưng lại mơ ước chính mình là kẻ có tiền. Một loại người đầy mâu thuẫn và giả dối. Người như vậy Mộ Tử Hi thực chán ghét.
Lớp 12A tuy đa số đều là đám người giàu có, bọn họ kiêu ngạo, bọn họ ngang ngược, bọn họ càn quấy nhưng bọn họ chính là có tư bản để làm như vậy. Ở trung học Triều Dương, mạnh được yếu thua, đây là quy tắc. Nếu có bản lĩnh thì rút ra thực lực của chính mình thuyết phục người khác. Nơi này không là nơi dành cho kẻ yếu. Mặc Tuyết Văn vừa vào trường nhưng luôn hành động như thể cô ta sẽ là người phá vỡ những thứ mà tự cô ta cho là nó hủ bại, tư bản vạn ác này nọ. Điều này khiến Mộ Tử Hi thập phần phản cảm. Cô ta nghĩ rằng mình là chúa cứu thế sao?
Tiếng chuông reo vừa vặn vang lên như lối giải thoát trong lòng Mặc Tuyết Văn. Nhìn thấy cô giáo mới xám xịt rời khỏi, Mộ Tử Hi lạnh lùng đóng lại laptop.
Ngồi bên cạnh Mộ Tử Nhu nghe vậy, nhếch miệng hừ lạnh : “Có gì đáng sợ? Một tên chủ nhiệm nho nhỏ mà thôi.”
Nghe thiếu nữ nói vậy, xung quanh một đám người cũng bắt đầu ồn ào :
“Ha ha, tuy rằng không biết là tên xui xẻo nào, ngược lại giúp chúng ta tăng lên niềm vui thú.”
“Lần trước đối phó lão vu bà kia, giường như có chút nhẹ tay, lần này bất kể ai, tớ sẽ khiến hắn có đi mà không có về.”
Nghe như vậy, Mộ Tử Nhu gật đầu nói : “Chủ ý này không tệ, hừ, lớp ban nhất chúng ta trước giờ căn bản không cần chủ nhiệm. Tất cả đều do lão hiệu trưởng hồ ly kia nhiều chuyện.”
Đúng lúc này, cánh cửa dành cho giáo viên vẫn luôn đóng đột nhiên mở ra, một người phụ nữ trẻ tuổi lặng lẽ bước vào, trên người cô ta mặc một thân quần áo tây trang màu hồng nhạt trông có vẻ trang nghiêm đứng đắn, váy áo nghiêm nghiêm thực thực không một chỗ hở, trên mặt chiễm chệ một cặp kính nhỏ, mái tóc dài túm sau đầu. Vừa nhìn vào tuy có chút quê mùa nhưng vẫn cho người khác ấn tượng đầu khá tốt đẹp.
Không để ý những ánh mắt thiếu thiện ý bên dưới phòng học, người phụ nữ nọ nhanh chóng viết tên của mình lên bảng. Ba chữ ‘Mặc Tuyết Văn’ nắn nót xinh đẹp nhưng đầy cốt khí hiện lên trong mắt mọi người. Sau đó cô ta cố gắng hướng học sinh bên dưới giới thiệu chính mình, âm giọng tràn ngập khẩn trương và lo lắng.
“Xin được giới thiệu với các em, cô tên là Mặc Tuyết Văn, năm nay hai mươi ba tuổi, từ hôm nay trở đi sẽ là giáo viên dạy Toán kiêm giáo viên chủ nhiệm của các em. Thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”
“Nguyên lai là giáo viên à?” Một nam sinh ngả ngớn nói, phía sau kéo theo vài gã nam sinh cũng phụ họa theo : “Cô giáo thật xinh đẹp, còn trẻ tuổi như vậy đã làm giáo viên, cũng đâu lớn hơn chúng ta bao nhiêu?”
Nói rồi cả phòng học bỗng chốc vang lên một tràng tiếng cười khiến trên bục giáo viên nọ không biết làm sao, nhất thời khiến cô chân tay luống cuống. Ngẫm lại ban nãy từ phòng hiệu trưởng bước ra, không khí mọi người có chút kì lạ khi biết cô chủ nhiệm lớp 12A ban nhất, xem tình hình hiện tại cũng khiến Mặc Tuyết Văn có chút hiểu ra.
Nhắc lại buổi sáng, Mặc Tuyết Văn vô cùng hào hứng soạn thảo tài liệu giảng dạy, mong chờ ngày đầu tiên có thể biểu hiện tốt trước mặt bọn nhỏ. Mặc Tuyết Văn vốn vẫn là sinh viên năm tư đang theo học tại Đại học Bắc Kinh, hiện tại chẳng qua là vừa dạy vừa học, nếu không phải cha cô là giáo sư Đại học, người quen phần đông, chỉ sợ rất khó bị phân đến trung học Triều Dương giảng dạy.
Mặc Tuyết Văn trước khi đến đây đã có nghe nhiều về ngôi trường này, đây vốn là một khu trường học tư nhân quý tộc phần lớn đều là những học sinh thượng lưu. Trường học rất lớn, mỗi khối đều có hẳn một khu dạy học riêng. Lại nói, tỉ lệ đậu Đại học của học sinh trường này cao vô cùng. Các giáo viên bên trong cũng là số một số hai, tốt nghiệp từ các trường Đại học danh tiếng hàng đầu. Hệ thống giáo dục lại vô cùng hiện đại và chất lượng, đây là lý do khiến nhiều người ao ước được mời đến trung học Triều Dương giảng dạy.
Cứ nghĩ rằng học sinh trung học Triều Dương thì ắt hẳn phải rất khiêm tốn có lễ nhưng mà ngẫm lại Mặc Tuyết Văn cảm thấy ý tưởng của mình thật sự ngây thơ. Chỉ trong một buổi sáng gặp mặt, cô biết được bọn nhỏ đáng yêu trong tưởng tượng của cô thì ra là một lũ ác ma đội lốt học sinh. Đợi sau này khi tìm hiểu rõ lớp 12A ban nhất do chính mình giảng dạy, cô biết bản thân mình đang gánh lấy trọng trách nặng nề. Nơi này làm sao giống một cái lớp học?
12A ban nhất, nơi tụ tập của những thiếu gia tiểu thư ăn chơi có tiếng, con ông cháu cha phần đông, ngỗ ngược vô lễ, bọn họ căn bản không thích giáo viên đến quản lý chính mình. Đặc biệt đây là lớp học khiến cho giáo viên đau đầu nhất, ngay cả hiệu trưởng cũng không có cách nào cho dù 12A ban nhất vốn là lớp đứng đầu toàn trường (về nghĩa bóng lẫn nghĩa đen). Dĩ nhiên tất cả nhân vật phong vân trong trường đều hội tụ ngay tại lớp này.
Nhóm nhân vật ác liệt cấp đặc biệt : Ba chị em sinh đôi Mộ gia –Mộ Tử Hi, Mộ Tử Nhu, Mộ Tử Phong.
Nhóm nhân vật nguy hiểm hệ một : Cảnh Hạo, Khang Tuấn (Thường xuyên nghỉ học).
Nhóm nhân vật có thực quyền số một : Hàn Giản Triết, Lâm Dật Hiên, Âu Dương Đình Đình.
Đây vốn là nhóm người bị liệt vào danh sách đen của hiệu trưởng, là đối tượng mà Mặc Tuyết Văn cần phải chú trọng. Nhìn lại trên tay tờ danh sách đồng thời Mặc Tuyết Văn không ngừng lia mắt tìm kiếm mục tiêu. Mấy học sinh này so với trong ảnh càng xuất sắc, chỉ là nhìn không ra chỗ nào đáng sợ như hiệu trưởng nói? (TG: Qúa ngây thơ rồi!)
Ngoại trừ nam sinh Khang Tuấn vẫn chưa đến lớp cô không biết tình hình ra, còn lại ngoại trừ Cảnh Hạo nhìn mặt mày hung thần ác sát, những người còn lại trông có vẻ ngoan hiền? Mặc Tuyết Văn vẫn không dám chắc khẳng định.
“Cô ơi, vì sao còn chưa điểm danh?” Một nữ sinh không kiễn nhẫn lên tiếng cắt đứt Mặc Tuyết Văn ngẩn người. Trong lòng đang không ngừng tìm cách khó dễ giáo viên chủ nhiệm mới này.
“A? Thật xin lỗi, bây giờ chúng ta bắt đầu đi.” Mặc Tuyết Văn ngượng ngùng nói, sau đó lôi ra một cuốn sổ lớn bắt đầu gọi tên.
“Phương Cẩm Chi.”
“Có.”
“Hoàng Tường.”
“Nghỉ học.”
“Tần Lỗi.”
“Nghỉ học.”
“Văn Mỹ Mỹ.”
“Có.”
“Dương Thiên Lâm.”
“Nghỉ học.”
….
Đọc tới một nửa, Mặc Tuyết Văn liền âm trầm đóng lại cuốn sổ điểm danh.
Lúc mới vào phòng học Mặc Tuyết Văn đã đếm qua, lớp học cũng có cả thảy bốn mươi tên học sinh, nhưng bây giờ khi điểm danh, ngoại trừ vài tiếng có, tất cả đều là nghỉ học. Đây rõ ràng đang làm khó dễ giáo viên chủ nhiệm mới là cô.
Giờ Mặc Tuyết Văn đã rõ ràng bản chất của đám học sinh này, trong ngoài không đồng nhất, một đám tiểu quỷ nham hiểm.
“Lớp này ai là lớp trưởng?”
“Là em, thưa cô.” Một vị nam sinh mặt mũi tuấn tú nhưng có chút co rúm đứng lên, trên mặt của hắn thần sắc nhợt nhạt khẩn trương, hiển nhiên thái độ của học sinh này khiến Mặc Tuyết Văn cảm thấy tốt chút, thầm nghĩ ít ra còn có người sợ hãi quyền uy của một giáo viên.
“Tên em là gì vậy?”
“Hoàng Tường.”
“Ồ, cô nhớ ban nãy có điểm danh em, nhưng vì sao lại nói là nghỉ học?”
“Không…không phải em…” Nam sinh lớp trưởng nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi, thần sắc có chút sợ sệt lâu lâu lại nhìn về phía đám người đằng sau.
“Không phải? Chẳng lẽ em không tên là Hoàng Tường sao?” Mặc Tuyết Văn kì quái hỏi, học sinh này làm sao vậy? Chẳng lẽ cô đáng sợ đến mức ấy?
“Đúng vậy, nhưng mà…”
“Ha ha, cô ơi, lớp trưởng chúng ta vốn tên là Hoàng Trư, không phải Hoàng Tường. Cô gọi sai tên bảo cậu ta làm sao mà trả lời?” Một nữ sinh giơ tay lên cất cao âm giọng, sau cả phòng học bỗng cười ồ ra. Riêng nam sinh lớp trưởng kia run rẩy đứng yên không nhúc nhích, thần sắc hắn tái mét.
Mặc Tuyết Văn ngẩn người, sau một hồi mới nhíu chặt mày nói : “Sao các em có thể gọi bạn học là ‘trư’?”
“Thì đơn giản nhà hắn vốn kinh doanh lò mổ heo, không gọi ‘trư’ thì gọi là gì? Cô ngốc quá đấy!” Âu Dương Đình Đình vô tâm không phế nói, nhìn sắc mặt Mặc Tuyết Văn càng thêm tức giận nhưng lại làm một bộ cố gắng đè nén, Âu Dương Đình Đình bĩu môi khinh thường.
Riêng về phần Mặc Tuyết Văn, cô vẫn cố gắng nhẫn nhịn, thầm cắn răng không cho chính mình mắng ra tiếng, dù sao vài tên học sinh ở đây bối cảnh không phải cô có thể chọc, tuy rằng Mặc Tuyết Văn không phải loại người sợ cường quyền nhưng mới đến dạy, tránh được phiền toái liền tránh.
Lại nhìn về phía nam sinh lớp trưởng đáng thương kia, Mặc Tuyết Văn tỏ ra vài phần mềm lòng thương tiếc, thì ra lớp học này không phải học sinh nào cũng là bọn nhà giàu mắt cao hơn người, vẫn còn một số học sinh xuất thân không được tốt lắm. Xem ra cô phải về tra một chút tư liệu của học sinh lớp này để hiểu rõ một chút tiện bề giúp đỡ. Dòng máu chính nghĩa hăng hái trong lòng Mặc Tuyết Văn đang dần dần nổi lên.
“Cô biết trong lớp này có rất nhiều người đối với giáo viên chủ nhiệm mới là cô không hài lòng , thậm chí là đối nghịch, nhưng mà chỉ mong các em không nên làm tổn hại đến lớp học, mọi người minh bạch sao?” Vì thể hiện sự uy nghiêm của một giáo viên, Mặc Tuyết Văn trịnh trọng nói, thế nhưng hiệu quả thì không nằm trong lòng bàn tay của cô ta rồi.
“. . .”
Không một người nói chuyện.
Những tên học sinh này nhất thời khiến Mặc Tuyết Văn có chút vô lực, muốn dạy dỗ đám thiếu gia tiểu thư này thật không dễ dàng.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu vào bài giảng thôi.”
Mặc Tuyết Văn xấu hổ cầm sách lên bắt đầu ghi bài mới lên bảng, sau đó giảng một vài đạo đề số học. Cứ nghĩ tiết học này sẽ suôn sẻ cho đến hết giờ. Đám học sinh kia yên lặng ngồi học, chăm chú một cách kỳ lạ. Nhưng mà đợi khi Mặc Tuyết Văn xoay người viết bài lên bảng, đằng sau bắt đầu nổi lên mờ ám.
Lúc này Mặc Tuyết Văn đang cố gắng nói rất chậm lo lắng bọn học sinh không nghe hiểu : “Bất đẳng thức vốn là một trong những mảng khó của Toán học sơ cấp, hơn nữa nó lại có hình thức cồng kềnh, nhưng cô nghĩ nó sẽ không quá khó đối với lớp chúng ta. Như vậy ở đây cô có một đạo đề mong các em có thể giúp cô giải ra nó.”
Mặc Tuyết Văn nhìn bên dưới, lại chỉ một đạo đề toán trên bảng, chờ mong sẽ có học sinh giải đáp. Không ngoài sự mong đợi của cô, một nam sinh đeo kính, khuôn mặt anh tuấn đứng lên. Mặc Tuyết Văn biết rõ người này, Hàn Giản Triết –học sinh bị liệt vào Nhóm nhân vật có thực quyền số một, điều này khiến Mặc Tuyết Văn nổi lên cảnh giác. Quả nhiên nhìn thấy nam sinh không có ý định sẽ lên bảng, Mặc Tuyết Văn nghi vấn hỏi : “Em không giải đề toán sao?”
“Có, thưa cô.”
“Vậy tại sao em lại không lên đây?”
“Giải toán ở dưới và lên trên có khác biệt gì sao, thưa cô?”
“Tính toán đương nhiên phải lên bảng viết, làm sao có khả năng đứng bên dưới, em cho em là Einstein sao?”
Mặc Tuyết Văn nhíu mày nói, quả nhiên nam sinh này rõ ràng đang làm khó cô chứ có ý định học nghiêm túc gì đâu. Rõ ràng hắn một chữ còn nghe không hiểu làm sao có thể giải? Đại thiếu gia, đại tiểu thư thôi, một chữ bẻ đôi chỉ sợ đều không biết, huống chi nói đến bộ môn cao thâm khó nuốt như Toán học? Cũng không hiểu bọn họ làm sao có thể lên cao được như bây giờ, thật sự đúng là bọn có tiền vạn ác. Mặc Tuyết Văn khinh thường nghĩ.
Hàn Giảng Triết đương nhiên nhìn ra Mặc Tuyết Văn coi khinh, hắn không phản bác, chỉ cười khẩy, cô ta cho rằng học sinh trung học Triều Dương chỉ có cái mác thôi sao? Thật sự là một người phụ nữ nông cạn.
Hắn nhìn lên đạo đề trên bảng, mở miệng nói :
“Đối với đề toán trên, cần phải áp dụng bất đẳng thức AM – GM. Vì vậy ta có được a căn 1+b^3 = a căn (1+b)(b^2-b+1) nhỏ hơn hoặc = a x cho 1+b+b^2-b+1 / 2 = ab^2+2a / 2. Tương tự với các bất đẳng thức còn lại, cộng theo vế, ta có được vế trái sẽ nhỏ hơn hoặc bằng ab^2+bc^2+ca^2 / 2 +a+b+c. Mặt khác, ab^2+bc^2+ca^2 nhỏ hơn hoặc = 4. Do đó, vế trái sẽ nhỏ hơn hoặc = 5 và kết quả là (Q.E.D) rỗng.”
Im lặng.
Mặc Tuyết Văn cứ như tưởng nghe lầm, hai tròng mắt vừa muốn rơi xuống. Mặc Tuyết Văn từ lúc nghe Hàn Giảng Triết đọc đáp án, tay vừa ghi chép tính toán kết quả, đương nhiên đáp án chính là 5 và rỗng. Cô nhìn nam sinh trước mắt như muốn bổ não hắn ra coi bên trong là thứ gì. Hắn là bị thần Toán nhập vào sao? Vốn Mặc Tuyết Văn cho là hắn không bao giờ giải được nhưng không ngờ lại có thể đơn giản nói ra đáp án như vậy cũng không cần tính toán.
Giáo viên dạy Toán như Mặc Tuyết Văn muốn giải một đạo đề Toán học cũng mất một hai phút ghi chép, nhưng Hàn Giản Triết chỉ dùng đến chưa đầy một phút, điều này khiến một người cao ngạo như Mặc Tuyết Văn bị đả kích trầm trọng.
Nhìn xem Mặc Tuyết Văn ngơ ngác, Hàn Giảng Triết nhếch môi nói : “Đáp án như vậy đúng chứ, thưa cô?”
“Đúng…đúng vậy.” Mặc Tuyết Văn máy móc gật đầu, chỉ nghe Hàn Giản Triết lại nói tiếp.
“Những thứ này rất đơn giản, lớp chúng em căn bản học chương trình đã sớm xa so với những loại bài học này, về sau nếu muốn dạy chúng em, em nghĩ cô nên chuẩn bị những đạo đề cao hơn chút đi.”
“Bạn học Hàn nói đúng vậy.”
“Hàn Giản Triết thật quá siêu, không hổ danh là thần đồng Toán học của lớp chúng ta.”
“Lại nói bằng bao nhiêu đó cũng muốn làm khó dễ? Cô giáo đầu óc quả nhiên đơn giản.”
“Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ? Cũng không xem kĩ lớp 12A ban nhất chúng ta đây là nơi nào.”
Nghe lớp học xôn xao bàn tán, trên bục giảng Mặc Tuyết Văn càng thêm quẫn bách xấu hổ, Mộ Tử Nhu âm thầm vui sướng rung đùi xem diễn. Lúc này bỗng một âm thanh vang lên khiến lớp học yên tĩnh lại .
“Nếu như bài giảng đã kết thúc, chúng ta có phải nên tan học rồi không thưa cô, em nghĩ việc kéo dài thời gian này là quá vô ích, dù sao cách giờ nghỉ chỉ còn hai phút mà thôi.”
Người lên tiếng là Mộ Tử Hi, ngày thường vốn không hề xen vào những trò đùa dai của lớp, cô chỉ luôn chú tâm vào chiếc laptop đầy rẫy những con số của mình và không hay lắng nghe bài giảng. Việc một người lười quan tâm mọi chuyện không đâu của lớp nay lại lên tiếng như Mộ Tử Hi, điều này có thể chứng minh Mộ Tử Hi đối với giáo viên mới không chút nào kiên nhẫn. Hoặc nói là chán ghét? Bởi vì giọng điệu của cô có vẻ thập phần khó chịu. Ngay cả Mặc Tuyết Văn đều không biết chính mình lúc nào thì đắc tội vị tiểu thư này. Chung quanh người khác cũng tỏ vẻ khó hiểu, chỉ có Mộ Tử Nhu và Mộ Tử Phong như có điều nhận ra.
Chị gái của bọn họ vốn vô cùng chán ghét loại người yêu chính nghĩa lại giả tạo lòng đồng tình. Mà Mặc Tuyết Văn vừa vặn là người như vậy. Bộ dạng nhu nhược nhưng luôn tỏ ra chính mình kiên nghị, không kiên nhẫn đối với những học sinh ngang ngược nhưng bên ngoài lại mang bộ dáng đầy khí độ hòa ái, đồng tình thương hại người đáng thương, chán ghét khinh bỉ người có tiền nhưng lại mơ ước chính mình là kẻ có tiền. Một loại người đầy mâu thuẫn và giả dối. Người như vậy Mộ Tử Hi thực chán ghét.
Lớp 12A tuy đa số đều là đám người giàu có, bọn họ kiêu ngạo, bọn họ ngang ngược, bọn họ càn quấy nhưng bọn họ chính là có tư bản để làm như vậy. Ở trung học Triều Dương, mạnh được yếu thua, đây là quy tắc. Nếu có bản lĩnh thì rút ra thực lực của chính mình thuyết phục người khác. Nơi này không là nơi dành cho kẻ yếu. Mặc Tuyết Văn vừa vào trường nhưng luôn hành động như thể cô ta sẽ là người phá vỡ những thứ mà tự cô ta cho là nó hủ bại, tư bản vạn ác này nọ. Điều này khiến Mộ Tử Hi thập phần phản cảm. Cô ta nghĩ rằng mình là chúa cứu thế sao?
Tiếng chuông reo vừa vặn vang lên như lối giải thoát trong lòng Mặc Tuyết Văn. Nhìn thấy cô giáo mới xám xịt rời khỏi, Mộ Tử Hi lạnh lùng đóng lại laptop.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.