Tuyệt Phẩm Nhân Sinh

Chương 47: Cá cược

Thiên Phàm

19/09/2022

“Chị Tình, vậy chị muốn thử thế nào, nói cho em trai biết đi”, Lưu Nhị Hỉ cười ma mãnh, đặt cái sọt trên lưng xuống đất, gian hiểm nói.

Thật ra, Lưu Nhị Hỉ cũng không ngờ lại có duyên gặp gỡ ở đây, hơn nữa đối tượng còn là một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp, nếu không phải đang giữa ban ngày ban mặt, Lưu Nhị Hỉ còn tưởng mình gặp phải yêu nữ rồi.

“Hô hô … Đợi lát nữa rồi cậu biết…”

Tim đập thình thịch, Ngô Tình từ từ ngồi xổm xuống, để lộ ra một bầu ngực căng đầy trắng như tuyết, Lưu Nhị Hỉ nhìn đến thèm nhỏ dãi.

Bàn tay mềm mại của Ngô Tình chầm chậm kéo quần Lưu Nhị Hỉ xuống, cậu nhỏ đang cương cứng tức khắc bật ra ngoài.

To quá! Trong lòng thịch một tiếng, trái tim thiếu nữ run lên, ánh mắt của Ngô Tinh trở lên mơ màng.

Bản thân cũng từng nhìn thấy khá nhiều đàn ông, để mà so sánh với Lưu Nhị Hỉ ở đây, thật đúng là một trời một vực, chẳng lẽ cậu nhỏ của đàn ông trên núi đều lớn vậy sao!

Bàn tay nhỏ mềm mại của Ngô Tình chụp lấy toàn bộ cái to lớn nóng bỏng kia của Lưu Nhị Hỉ, bắt đầu di chuyển lên xuống.

Ha…

Bàn tay mềm mại của Ngô Tình mang đến cảm giác lành lạnh, cái cảm giác kỳ lạ không thể tả nổi, làm cho Lưu Nhị Hỉ bất giác run lên.

“Khúc khích… Nhị Hỉ, chị Tình làm cho cậu có sướng không hở?”

Ngô Tình mỉm cười đầy quyến rũ, bỗng dưng bàn tay gia tăng tốc độ, tiếng vuốt ve nhớp nháp lớn dần, ngón tay nhanh nhẹn không ngừng ấn bóp vào điểm yếu của Lưu Nhị Hỉ.

Cả người Lưu Nhị Hỉ căng cứng bởi động tác bất ngờ của Ngô Tình, kích thích dồn dập đến nỗi từng dòng tinh dịch nồng nặc mùi đàn ông bắn ra.

Dòng tinh trắng đục đậm đặc bắn tung tóe trên miệng, trên mũi và khắp cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ngô Tình.

“Ôi! cậu bắn vào đâu thế hả Nhị Hỉ!”

Gương mặt xấu hổ của Ngô Tình cũng bị làm hết hồn, bất giác dừng tay lại, mùi tanh nồng nặc trong miệng làm cô ta cảm thấy buồn nôn.

Cũng may trước kia có kinh nghiệm hầu hạ vài người, cũng có chút chịu được, cố kiềm lại mùi tanh tưởi trong miệng, vội lấy khăn giấy trong túi lau đi.

Lưu Nhị Hỉ cười trừ, có chút ngại ngùng, vội vàng lau mặt giúp Ngô Tình.



“Xin lỗi nha chị Tình, nhất thời không kiềm chế được, nên…”

Ngô Tình tức giận trợn mắt nhìn Lưu Nhị Hỉ, giọng điệu khó chịu nói: “Cái đồ gà mờ nhà cậu, vừa rồi còn thổi phồng mình lợi hại thế nào với tôi, quần áo của tôi còn chưa tuột xuống nữa là, đúng là đồ vô dụng!

Vừa nghe Ngô Tình nói xong, đột nhiên Lưu Nhị Hỉ cảm thấy có chút bực bội, mình đường đường là một thằng đàn ông thế này mà bị cô ta xem thường, quả thật cho chút mất mặt.

“Đây, đây không phải vì lần đầu nên tôi không có kinh nghiệm sao, chị có tin không lần sau dù chị có làm kiểu gì thì tôi cũng sẽ không thế này đâu tôi sẽ không thế nữa.”

“Hừ! Cậu còn nói nữa, cậu cũng xìu mất rồi, còn cương dậy được sao!”

Gương mặt ửng đỏ của Ngô Tình tỏ ra khinh khỉnh hừ nhẹ, cứ nghĩ rằng bản thân hôm nay không dễ gì gặp được tên nhóc to xác này, tưởng là vô mánh rồi, ai ngờ rốt cuộc lại là đồ vô dụng.

Bàn tay mềm bực bội vỗ một phát vào cậu nhỏ của Lưu Nhị Hỉ, Ngô Tình hậm hực nói: “Cái đồ chơi này của cậu hôm nay mà cương được, chị đây cho cậu mặc sức giày vò!”

Lưu Nhị Hỉ bị Ngô Tình kích thích, rùng mình một cái, chỗ đó vốn đã xìu xuống giờ lại dần dần ngóc đầu dậy.

Trong lòng Lưu Nhị Hỉ vui như trẩy hội, vội lớn tiếng nói: “Khà khà… chị Tình ơi, tự chị nói đó nha, chị nhìn đi, nó dậy rồi đây!”

Ngô Tình sửng sốt, vừa nghe xong quay sang nhìn.

Trời ạ, đúng là ngóc đầu dậy rồi, quả là như Lưu Nhị Hỉ mới là trai tráng, cơ thể khỏe mạnh sức phục hồi cũng rất nhanh, chuyện mình vừa đồng ý với hắn, đành phải thực hiện rồi.

Ngô Tình giật thót người, quay qua nhìn mấy lần, trong đầu bất chợt nghĩ, lúc mà tên nhóc Lưu Nhị Hỉ này đâm vào mình, thì sướng khỏi bàn luôn!

“He he… Chị Tình ơi, khi nãy chị nói á, có tính làm luôn không hở chị!”, Lưu Nhị Hỉ cười gian nhìn đường cong cơ thể ngon lành Ngô Tình nói.

Ngô Tình gật nhẹ đầu mặt mày đỏ bừng, bàn tay mềm mại chầm chậm luồng qua hông, cởi từng cái nút đầm bó sát người xuống, để lộ dần chiếc eo thon và cặp mông tròn đẫy đà được bao bọc bởi chiếc quần lót ren đen xuyên thấu ra trước mắt Lưu Nhị Hỉ.

Lưu Nhị Hỉ trong lòng đầy hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại quần lót này, lấp ló chốn bồng lai kia, hắn nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực.

“Hôn tôi đi Nhị Hỉ…”

Gương mặt xấu hổ đỏ hồng, đôi mắt Ngô Tình say mê, cơ thể dính sát vào người Lưu Nhị Hỉ, bàn tay nhỏ mỏng manh như không có xương từ từ mò vào trong đũng quần của Lưu Nhị Hỉ.

“Ưm…”



Lưu Nhị Hỉ mạnh mẽ chiếm đoạt cái miệng nhỏ xinh của Ngô Tình, đây là lần đầu tiên hắn thịt đàn bà mới vừa gặp không bao lâu, mà lại chỉ biết mỗi cái tên cô ta là Ngô Tình.

Cái lưỡi nhỏ thơm ngon linh hoạt đáp lại Lưu Nhị Hỉ dồn dập, đã lâu cơ thể Ngô Tình cũng không được ai an ủi, đã bắt đầu đỏ lên.

“Ưm…”

Tiếng rên rỉ lớn dần, bàn tay thô ráp của Lưu Nhị Hỉ lần mò đến hai bầu trằng nõn to lớn trước ngực, ngón tay túm lấy hai núm đã cương cứng ra sức mà bóp.

“Ư… A…”

Ngô Tình sung sướng rên rỉ, khắp cơ thể đang bị trêu chọc, phía dưới đã ướt đẫm từ lâu.

Nhìn vẻ mặt xấu hổ đầy mê hoặc của Ngô Tình, Lưu Nhị Hỉ cười xấu xa, bàn tay lại từ từ mò xuống.

“Chị Tình ơi, sao chỗ này của chị ướt tới mức này rồi, có phải muốn đàn ông rồi không…”

“Đúng rồi, Nhị Hỉ ngoan, cậu đừng chọc chị nữa mà, nhanh cho chị cái đồ chơi to bự của cậu đi!”

Vừa nói xong, Ngô Tình nhanh chóng tuột cái quần lót đã ướt đẫm từ lâu của mình xuống, quay người ôm cây vểnh nhẹ bờ mông trắng nõn lên.

Khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, xoay người nhìn Lưu Nhị Hỉ, trong đáy mắt tràn đầy mong chờ.

“Nhị Hỉ ơi, chị đây đã thế này rồi, sao cậu còn chưa chịu vào!”

Ánh mắt rực lửa, Lưu Nhị Hỉ cũng không vội, nhìn người phụ nữ xinh đẹp này vừa rồi bộ dạng còn chảnh chọe, giờ bị mình đè dưới người, trong lòng Lưu Nhị Hỉ nhất thời cảm thấy có chút kiêu ngạo.

Từ từ ngồi xổm xuống, nhìn chốn bồng lai đã nhớp nháp không thôi, Lưu Nhị Hỉ nghiêng đầu lại gần.

“A!…. Đừng mà Nhị Hỉ, chỗ đó dơ lắm, đừng liếm…”

Cơ thể mềm mại của Ngô Tình run rẩy, lần đầu bị người ta liếm láp như thế, trước giờ chỉ có cô ta liếm cho đàn ông, làm gì có người đàn ông nào chịu liếm cho cô như này đâu.

Không ngờ thằng nhóc con quê mùa Lưu Nhị Hỉ này lại làm cho mình, trong lòng Ngô Tình bỗng cảm thấy có chút rung động.

“A… Ưm… Nhị Hỉ giỏi quá… Cậu chơi chị sướng quá… Nhanh cho chị đi Nhị Hỉ…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Phẩm Nhân Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook