Tuyệt Phẩm Nhân Sinh

Chương 2: Có người tới!

Thiên Phàm

19/09/2022

“Nhị Hỉ, em còn đờ đẫn ra đó làm gì, mau giúp chị thoa đều sữa tắm đi!”, chưa đợi Lưu Nhị Hỉ lên tiếng nói gì, Trương Ngọc Hương đã tức giận lườm hắn một cái.

Chầm chậm quay người lại, Trương Ngọc Hương bôi sữa tắm lên vùng ngực. Hai ngọn núi nhỏ trắng bóc khẽ rung rung theo từng động tác của cô.

“Ờm…”, hai mắt nóng bừng, Lưu Nhị Hỉ cũng không quan tâm tới biến hóa trên cơ thể, bàn tay to bè và thô ráp chầm chậm đến gần chị dâu.

Hắn xoa đều sữa tắm lên vùng lưng của Trương Ngọc Hương, cảm giác làn da ẩm ướt mịn màng ấy giống hệt như quả trứng gà vừa bị bóc vỏ.

“Chị dâu, chị, chị thơm quá đi mất…”, mùi thơm của sữa tắm quyện cùng mùi hương cơ thể thoang thoảng của Trương Ngọc Hương bay vào khoang mũi Lưu Nhị Hỉ, khiến hắn không nén được mà tuôn lời khen thưởng.

“Vậy hả, Nhị Hỉ, em có muốn lại gần hơn, ngửi thử không?”, Trương Ngọc Hương cười ngọt ngào, đột nhiên muốn trêu ghẹo hắn em chồng không “được việc” của mình.

Ực… ực…

Lưu Nhị Hỉ nuốt nước bọt, nhìn Trương Ngọc Hương cực kỳ xinh đẹp trước mặt mình, run run đáp: “Chị dâu… thật… thật chứ ạ…”

Khanh khách cười một tiếng, Trương Ngọc Hương khẽ mắng: “Được nhiên là thật rồi, nhưng em phải nhắm mắt vào đấy nhé…”

Ôi, tiếc thật, cho dù em ngửi rồi cũng không có gì hết, ai bảo “con chim non” của em không dùng được, nếu không thì chị đã… Trương Ngọc Hương nhìn Lưu Nhị Hỉ mà thở dài.

Lòng dạ dao động, Lưu Nhị Hỉ dí mũi lên cơ thể Trương Ngọc Hương mà hít tới hít lui. Mùi hương động lòng tỏa ra từ cơ thể của phụ nữ trưởng thành khiến hắn suýt chút nữa đã đắm chìm trong đó.

Đột nhiên, một mùi hương lẫn với vị tanh như biển cả xộc vào khoang mũi của Lưu Nhị Hỉ. Nhíu mày, Lưu Nhị Hỉ lần tìm theo mùi hương.

“Nhị Hỉ, đừng… chỗ… chỗ đó không được đâu…”, Trương Ngọc Hương đột nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng mắng hắn.

Hóa ra, ma đưa lối quỷ dẫn đường, Lưu Nhị Hỉ đã ngửi ngay phải “vùng cấm địa” thần bí của Trương Ngọc Hương, hơi nóng từ miệng thoát ra vừa vặn phả vào đùi trong của cô, một cảm giác khó nói nên lời như bị điện giật lan khắp cơ thể Trương Ngọc Hương.

Cảm giác kích thích khác lạ khiến Trương Ngọc Hương không kìm nén được mà khẽ co giật, hai má đỏ lựng, đôi chân bất giác kẹp chặt.

“Ưm… chị dâu, chị mau mở chân ra, em sắp chết ngạt rồi!”



Trong thoáng chốc, đầu của Lưu Nhị Hỉ bị Trương Ngọc Hương kẹp vào giữa hai đùi khiến mặt mũi hắn đỏ nhừ, suýt chút nữa là không thở được.

“Á…”, mặt mũi Trương Ngọc Hương đỏ bừng, đột nhiên kêu lên một tiếng. Hóa ra là trong lúc nói chuyện, đầu lưỡi của Lưu Nhị Hỉ vô tình chạm phải chỗ đó của Trương Ngọc Hương, cơ thể cô đột ngột run rẩy, cảm giác sướng khoái đáng xấu hổ trào lên.

Vội vàng mở chân ra, Trương Ngọc Hương ngượng chín mặt, hất Lưu Nhị Hỉ ra ngoài.

“Phù… phù…”, Lưu Nhị Hỉ há miệng thở dốc vài tiếng: “Chị dâu, chị làm gì thế, ban nãy em suýt nữa bị ngạt thở luôn đấy!”

Hung dữ trừng mắt với Lưu Nhị Hỉ, Trương Ngọc Hương vừa giận vừa ngượng, mắng hắn: “Cái đầu em ấy, thằng nhóc thối tha, nói cho em biết, chuyện ngày hôm nay, không được phép nói với người ngoài đâu đấy!”

“Ờm, em biết rồi mà… Í, chị dâu, sao mặt chị đỏ như phát sốt thế, ôi chao, sao chị còn tè dầm thế kia”, Lưu Hị Nhỉ chỉ vào “hang sâu” của Trương Ngọc Hương, kinh ngạc thốt ra.

Nghe thấy lời nói của Lưu Nhị Hỉ, Trương Ngọc Hương thật sự không biết nên giải thích với hắn như thế nào. Thằng bé này không hiểu chuyện nam nữ, có nói hắn cũng không hiểu được.

Trương Ngọc Hương nhanh chóng túm lấy quần che cơ thể mình, mặt mũi đỏ ửng, nũng nịu mắng Lưu Nhị hỉ một tiếng: “Thằng nhóc thối tha, mau cút sang bên kia, để chị mặc quần áo vào!”

Lưu Nhị Hỉ sững người, hắn không hiểu lắm, tại sao chị dâu mình đột nhiên tức giận vậy nhỉ.

Khi hắn đang rất mờ mịt thì đột nhiên nhìn thấy từ trong rừng cây cách đó không xa dường như có hai bóng người lén la lén lút đang đi về phía này.

Lưu Nhị Hỉ vội vàng lao tới ôm lấy Trương Ngọc Hương, luôn miệng hô: “Chị dâu, chị, chị mau mặc quần áo vào, hình như có người đang tới chỗ chúng ta!”

Trương Ngọc Hương giật mình, không khỏi thấy hoảng hốt. Nếu để người trong thôn biết lúc mình đi tắm sẽ gọi thêm cả em chồng tới thì khó mà giải thích cho rõ ràng được.

Vội vàng tròng quần áo vào người, Trương Ngọc Hương hoảng loạn bị Lưu Nhị Hỉ ôm lấy, trốn vào trong bụi rậm bên cạnh.

“Xuỵt… Nhị Hỉ, đừng lên tiếng…”

Trương Ngọc Hương bịt chặt miệng Lưu Nhị Hỉ, nhỏ giọng nói.

Trương Ngọc Hương vừa mới tắm xong, cơ thể vẫn còn ướt sũng, quần áo dính chặt lên người, vóc dáng nhấp nhô lồi lõm ghé sát lên người Lưu Nhị Hỉ.



“Ưm…”, mặt mũi Lưu Nhị Hỉ cũng cực kỳ căng thẳng, vội vàng gật đầu như bổ củi.

Tròng mắt đảo một vòng, Lưu Nhị Hỉ len lén vạch bụi rậm, nhìn ra bên ngoài.

“Tố Phân, nhanh, nhanh làm một phát! Mẹ kiếp, mấy ngày nay thèm chết đi được…”

Í? Đây không phải giọng nói của trưởng thôn Vương Gia Lạc à? Sao gã lại ở chung một chỗ với góa phụ Hàn? Ôi trời ơi!

Phải nói rằng gã Vương Gia Lạc này chẳng phải thứ gì tốt đẹp, ngày thường ăn sung mặc sướng, ỷ mình là trưởng thôn, từng đến quấy gia đình Lưu Nhị Hỉ không ít lần.

“Hừ! Nhanh cái đầu anh, sao lại nghĩ tới cái chốn này chứ! Anh không sợ bị người ta nhìn thấy à? Đến lúc đó, cái chức trưởng thôn này không cho anh làm nữa đâu nhé!”

Hàn Tố Phần nũng nịu lườm gã một cái, tỏ vẻ tức giận với Vương Gia Lạc, mắng gã một câu.

“Hề hề… Chả phải chỗ rừng không mông quạnh thế này càng kích thích hơn sao? Vả lại, không cho làm nữa thì thôi! Chỉ cần cho anh “làm” em là được rồi, mau, đừng lãng phí thời gian nữa!”

Hàn Tố Phân ngượng ngùng liếc gã, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người. Hai quả bóng căng tràn trước ngực lập tức bật ra, mềm mịn như cái bánh bao chay vừa mới ra lò vậy.

Thứ ấy làm cho đôi mắt Vương Gia Lạc sắp thẳng đơ luôn, bàn tay của gã không hề do dự mà mò tới, nắn bóp nhiệt tình, thịt mềm trắng mịn căng đầy trong lòng bàn tay Vương Gia Lạc.

“Hề hề… Tố Phân, em nói thử xem chỗ này của em mọc kiểu gì mà mềm thế, đâu như con mụ nhà anh, chỗ ấy cứ như không có vậy, mau, để anh yêu thương em nào…”

Vương Gia Lạc gấp gáp cởi bỏ quần lót trên đôi mông căng mẩy của Hàn Tố Phân, luống cuống chân tay cởi luôn quần của mình, muốn nhét “hàng họ” của mình vào trong.

Mặt mũi Hàn Tố Phân ửng hồng, cứ như cố ý vậy, cô ta lắc lắc đôi mông mẩy của mình, không cho Vương Gia Lạc “được việc”, đã vậy còn nũng nịu mỉm cười, đôi môi đỏ tươi khẽ mở ra: “Anh cuống thế làm gì, chỗ này có ai đâu. À phải rồi, cái chức Chủ nhiệm hội phụ nữ trong thôn mình chẳng phải vẫn còn để trống à? Dù sao em cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, anh nghĩ cách nào cho em ngồi lên đó đi”.

Hàn Tố Phân cố tình lắc lắc mông, da dẻ mịn màng cọ sát với cơ thể của Vương Gia Lạc khiến gã càng thêm bộp chộp, chỉ hận không thể ấn người phụ nữ này sang một bên rồi “đóng cọc” một phen.

“Rồi rồi, đến lúc đó anh sẽ nghĩ cách. Nhanh nào, đừng nói mấy câu mất hứng ấy nữa, mau làm một phát, anh thèm chết đi được…”, Vương Gia Lạc vội vàng gật đầu, rồi ưỡn thẳng người lên.

“Ứm… a… trông anh cuống chưa kìa, có phải chưa từng ăn bao giờ đâu… a…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Phẩm Nhân Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook