Chương 51: Đại kết cục (4)
Thiên Phàm
19/09/2022
“Ưm a… Ưm… A… Nhị Hỉ… Mạnh lên…”
Lúc này, khi Tiêu Sở Sở vừa bước tới trước cửa phòng Trương Mỹ Lâm mẹ cô, chợt nghe thấy tiếng thở gấp của phụ nữ, vả lại còn có vẻ rất sung sướng.
Trong lòng thịch một tiếng, Tiêu Sở Sở không khỏi suy nghĩ vu vơ, mẹ mình nào giờ chỉ có một mình, trong phòng bà ấy làm sao lại có loại tiếng động này chứ, chẳng lẽ bà ta đang vụng trộm với gã đàn ông khác ư?
Trong lòng không biết là đang tức giận hay là bị kích thích, Tiêu Sở Sở gấp gáp đi tới trước cửa phòng bà ta tò mò nhìn ngó, cô nhoài người lên cửa sổ nhìn vào bên trong.
Trước mắt là cảnh tượng Trương Mỹ Lâm đang vểnh cao bờ mông trắng nõn của bà ta, hai tay thì chống lên cái tủ đầu giường, còn Lưu Nhị Hỉ đang trần truồng đứng sau lưng bà ấy, liên tục đâm thọc như vũ bão.
Tiêu Sở Sở giật bắn người, chưa bao giờ nghĩ tới mẹ mình lại làm những chuyện này với Lưu Nhị Hỉ ở trong phòng, trong người Tiêu Sở Sở đột nhiên cảm thấy bứt rứt bất thường, giữa hai cặp đùi trắng mịn tự dưng lại có cảm giác kỳ lạ.
Nhìn cậu nhỏ của Lưu Nhị Hỉ còn lớn hơn cả dưa leo, đang đâm thọc ra ra vào vào trên người mẹ mình, làm cho trong lòng Tiêu Sở Sở đột nhiên có chút thèm muốn, nếu người đàn bà nằm dưới thân Lưu Nhị Hỉ kia là cô thì tốt quá rồi.
“A… Nhị Hỉ… Đâm chết tôi đi… Nhanh đâm chết tôi đi mà…”
Gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, Trương Mỹ Lâm không kiềm được ngọn lửa rạo rực trong lòng, phóng túng gào lên, lần đầu sau bao năm trời không được thỏa mãn, bà ta đang hưởng thụ sự sung sướng của một người đàn bà.
Tiêu Sở Sở ở bên ngoài cửa sổ nhìn dáng vẻ mẹ mình đang điên cuồng gào thét, tâm hồn thiếu nữ không ngừng run rẩy, bàn tay nhỏ mềm mại từ từ trượt vào giữa đôi chân trắng trẻo.
“A… A… Ưm… Nhị Hỉ… Mạnh… Mạnh nữa lên…”
Lúc này Trương Mỹ Lâm sắp lên đỉnh, cả mặt đỏ bừng, điên cuồng rên la, vểnh cao bờ mông phối hợp mạnh mẽ với sự đâm chọt Lưu Nhị Hỉ.
Cả người căng cứng, bỗng dưng Lưu Nhị Hỉ run lên một hồi, bắn ra toàn bộ tinh dịch đậm đặc vào trong cơ thể của Trương Mỹ Lâm.
“A… Sao cậu dám bắn vào trong hả Nhị Hỉ, lỡ như có bầu thì làm sao”, vẻ mặt Trương Mỹ Lâm sửng sốt, cảm nhận được bên trong cơ thể từng dòng ấm nóng, không kiềm được quát một câu.
“Hehe… Không phải tại chị Lâm đây quyến rũ quá sao, em không kiềm chế được, không sao đâu nếu chị có bầu thật, em sẽ nuôi mà!”, Lưu Nhị Hỉ cười gian nhìn Trương Mỹ Lâm giọng điệu trêu chọc nói.
“Cậu biến đi, nói nhảm gì đó, nếu để Sở Sở nghe thấy thì sao hả, tôi thấy con nhóc kia hình như rất thích cậu đó.”
Gương mặt Trương Mỹ Lâm đỏ bừng, tức giận quăng cho Lưu Nhị Hỉ một cái liếc mắt, chuyện con gái bà thích Lưu Nhị Hỉ, bà ta cũng chỉ mơ hồ đoán được, vừa nghĩ tới chuyện mình cùng Lưu Nhị Hỉ làm bậy ở sau lưng con gái, trong lòng Trương Mỹ Lâm không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Thật hả, nếu không được thì, em cũng lấy Sở Sở luôn, có gì đâu mà lo!”, Lưu Nhị Hỉ tràn đầy hưng phấn, vừa nghĩ tới sau này có thể “thịt” cả hai mẹ con xinh đẹp nhà này, trong bụng không khỏi kích động.
“Cút đi, thằng nhóc xấu xa nhà cậu nghĩ gì thế hả, nói cho cậu biết, hôm nay xem như là tôi nằm mộng, một giấc mộng xuân!”, Trương Mỹ Lâm mặt mày đỏ bừng giận dỗi nói.
Lưu Nhị Hỉ cười nhạt cũng biết những chuyện này không nên nói lung tung, tiếp đó nhếch mép lại tiếp tục đè Trương Mỹ Lâm xuống.
“Như vậy cũng hay, chị Lâm, hai ta tiếp tục nằm mộng đi!”
“Còn làm nữa hả, tên nhóc con nhà cậu sắp giày vò tôi chết rồi, lần sau đi, không chừng Sở Sở cũng sắp về rồi, nếu để con bé nhìn thấy chúng ta thì không hay lắm.”
Luyến tiếc thở dài, Lưu Nhị Hỉ cũng biết mình không thể làm càn ở đây, lắc đầu mặc quần áo vào.
…
Ngay lúc này, Tiêu Sở Sở ở ngoài cửa hết hồn, nhìn thấy Lưu Nhị Hỉ sắp đi ra, liền chạy như bay quay về phòng của mình.
Tạm biệt Trương Mỹ Lâm xong, Lưu Nhị Hỉ chỉnh trang lại, nhẹ đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
“Ơ? Trên cửa sao lại dính cái gì nhớp nháp vậy, ai làm ướt ở đây thế…”
Lẩm bẩm nghi ngờ một lúc, Lưu Nhị Hỉ đi thẳng tới phòng của Tiêu Sở Sở.
…
Đẩy mở cửa phòng ra, Lưu Nhị Hỉ đi vào, nhìn thấy sắc mặt Tiêu Sở Sở cùng Triệu Nhã Lệ đỏ ửng, cũng không nghĩ gì.
“Anh quay lại rồi, Sở Sở toa lét nhà em thật đúng là khó tìm…”
“Anh Nhị Hỉ, anh đi vệ sinh thật sao?”, vẻ mặt đỏ ửng của Tiêu Sở Sở nghi ngờ nhìn Lưu Nhị Hỉ, nhỏ giọng hỏi.
Giật bắn cả người, chẳng lẽ chuyện mình cùng mẹ cô bé đã bị Tiêu Sở Sở biết rồi?
Cố nén lại sợi hãi, Lưu Nhị Hỉ giả vờ vô tội, nhìn Tiêu Sở Sở nói: “Đúng vậy, bụng của anh không ổn, sao thế Sở Sở?”
“Không, không có gì, em chỉ hỏi thôi…”
Tiêu Sở Sở cười gian, trong lòng thầm quyết định, nhìn Lưu Nhị Hỉ nói: “Đúng rồi, anh Nhị Hỉ, hay là anh mở một tiệm buôn bán đi, vừa khéo em có một người bạn học là nhà cung cấp sỉ rau cải, cậu ấy cảm thấy có hứng thú với nấm rừng đó của anh, cũng thích các loại món ăn dân dã nữa, anh có thể mở một tiệm buôn bán, thế nào mỗi tháng cũng kiếm được vài chục ngàn tệ à!”
“Chà! Mấy chục ngàn tệ à!”
Lưu Nhị Hỉ bất ngờ, bỗng dưng bị hấp dẫn bởi lời nói của Tiêu Sở Sở, ước chừng mỗi ngày tệ lắm mình cũng hái được vài chục cân, nhưng nếu mình mở một cái tiệm buôn bán, ít ra cũng phải có được mấy trăm cân lận.
Thứ nhất có thể tạo công ăn việc làm cho bà con, thứ hai mình cũng có thể kiếm thêm chút tiền, sao lại không làm chứ.
“Ý kiến hay đó, nhưng anh không có vốn làm ăn đâu Sở Sở?”
“Không sao đâu, em có thể cho anh mượn tiền, đến lúc đó xem như là em hùn vốn, nếu kiếm được tiền đừng quên chia cho em hoa hồng là được.”
“Thật sao, vậy thì anh cám ơn Sở Sở nhiều lắm…”, gương mặt Lưu Nhị Hỉ vui vẻ hẳn lên.
“Khụ khụ… Nhưng mà em có một điều kiện, em phải đến thôn của anh một chuyến, xem xem tiệm buôn bán nên mở ở đâu, còn giá tiền các loại, lúc ấy anh phải chịu trách nhiệm tiếp đón em đó, nhiệm vụ của anh là phải lo cho sinh hoạt mỗi ngày của em, với lại buổi tối, em, em phải ở chỗ của anh…”
Sắc mặt Tiêu Sở Sở ửng đỏ, xấu hổ nói, rồi ngại ngùng nhìn Lưu Nhị Hỉ.
“Được, không thành vấn đề, đến lúc đó anh làm osin cho em luôn.”
“Được thôi, chính anh tự nói đó nha!”, Tiêu Sở Sở tặng cho Lưu Nhị Hỉ một cười vô cùng ngọt ngào.
“Đúng rồi, đây là 30 ngàn tệ, anh cầm trước đi.”
Tiêu Sở Sở vội vàng móc ra 30 ngàn tệ vừa rút từ ngân hàng ra, đưa cho Lưu Nhị Hỉ.
“Sao lại đưa nhiều tiền cho anh vậy, Sở Sở em muốn bao nuôi anh hả?”, Lưu Nhị Hỉ cười gian nhìn Tiêu Sở Sở cợt nhả nói.
“Hứ!”, Tiêu Sở Sở tức giận liếc hắn hừ một tiếng, lên giọng: “Đồ đáng ghét, em đưa trước cho anh chút tiền, để anh quay về lúc thu mua thổ sản còn có chút vốn mà chi.”
“Ồ, không ngờ Sở Sở em cũng rất chu đáo nha…”, Lưu Nhị Hỉ trong lòng ấm áp, không nhịn được khen ngợi.
“Hứ! Chuyện đương nhiên rồi!”
Hừ nhẹ một tiếng, Tiêu Sở Sở được Lưu Nhị Hỉ khen như thế tỏ ra vui vẻ vô cùng, quơ tay, dịu giọng nói: “Vậy chúng ta nhanh chóng xuất phát đi, Nhị Hỉ.”
“Được, vậy chúng ta lập tức lên đường.”, Lưu Nhị Hỉ gật đầu, nắm tay Triệu Nhã Lệ cùng Tiêu Sở Sở đi xuống tầng dưới.
“Trương Mỹ Lâm mới thay xong quần áo vừa khéo chạm mặt nhóm người Lưu Nhị Hỉ, cả mặt đỏ lên, cố giả vờ bình tĩnh nhìn Lưu Nhị Hỉ hỏi.
“Tụi con hùng hổ đi đâu vậy Sở Sở…”
Ánh mắt Tiêu Sở Sở có chút kỳ lạ, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh Lưu Nhị Hỉ nằm trên người bà ta đâm chọc, ho nhẹ một cái, nhỏ giọng nói: “Khụ… Mẹ ơi, con muốn đi cùng Nhị Hỉ đến nông thôn một chuyến, chắc mấy ngày nữa mới về, mẹ tự chăm sóc bản thân một chút, đừng gây chuyện đó!”
Tiêu Sở Sở cố ý nhấn mạnh hai chữ “gây chuyện”, mặt mày oái oăm nhìn Lưu Nhị Hỉ lên giọng.
“Khụ… Mẹ biết rồi…”, trong lòng Trương Mỹ Lâm giật thót, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Sở Sở, chẳng lẽ khi nãy mình với Lưu Nhị Hỉ làm chuyện đó, bị con bé nhìn thấy rồi sao?
“Vậy con đi nha mẹ!”
Liếc nhìn Trương Mỹ Lâm một cái, Tiêu Sở Sở vội vàng đi ra khỏi cửa chính quán rượu.
“Em cũng đi nha chị Lâm, hehe…”
Lưu Nhị Hỉ cười gian, đưa mắt nhìn từ đầu đến chân cơ thể mềm mại của Trương Mỹ Lâm xong, bước ra khỏi quán rượu.
Triệu Nhã Lệ bên cạnh nhìn biểu cảm và nghe hết cuộc hội thoại kỳ lạ của ba người, trong lòng nhất thời khó hiểu, gãi gãi đầu, bị Lưu Nhị Hỉ kéo tay đi ra khỏi quán rượu.
…
Ba người nắm tay nhau, cười nói rôm rả men theo con đường về thôn Lưu Nhị Hỉ.
“Nhị Hỉ, chỗ này của tụi anh không tồi đâu, non xanh nước biếc, hoàn toàn có thể làm một cái làng du lịch á!”
Hít thật sâu một hơi không khí trong lành nông thôn, cách xa mùi xi măng cốt sắt trong thành thị, bầu không khí tràn đầy loại dư vị bùn đất này, làm cho đứa trẻ thành thị Tiêu Sở Sở này, có một trải nghiệm mới lạ.
“Haha… Anh Nhị Hỉ, chúng ta chạy đua đi, ai thua thì người đó làm cún con!”
“Nhã Lệ tụi mình chạy nhanh lên, bỏ xa Nhị Hỉ phía sau chúng ta.”
Tiêu Sở Sở cười ha hả kéo tay Triệu Nhã Lệ chạy nhanh vào thôn.
“Haha, bắt kịp em rồi!”
Lưu Nhị Hỉ cười to, vội vàng đuổi theo, bên trong khe núi vang lên từng đợt tiếng cười đùa trong trẻo!
…
“Hô hô! Bà con thân mến, tôi là Vương Gia Lạc, xin mời tập hợp tại lữ đoàn, tôi có việc cần nói, nhắc lại, mời tập hợp tại lữ đoàn…”
Lưu Nhị Hỉ cùng hai người Tiêu Sở Sở và Triệu Nhã Lệ vừa về đến cửa thôn, lập tức nghe thấy giọng Vương Gia Lạc phát trong loa lớn.
Vẻ mặt Lưu Nhị Hỉ có chút bất ngờ, bây giờ mới nhớ chiều nay bầu cử hội trưởng hội phụ nữ, ranh mãnh cười nhẹ, xem ra hôm nay mình có chuyện để hóng hớt rồi.
“Ôi! Nhị Hỉ, thôn của tụi anh vẫn còn bầu cử à, vừa khéo chúng ta đi hóng chuyện đi!”
Tiêu Sở Sở ở bên cạnh nghe được thôn của Lưu Nhị Hỉ vẫn còn loại hoạt động này, từ trước giờ chưa thấy bao giờ, đương nhiên phải tranh thủ hóng hớt rồi.
“Được, vừa hay anh cũng phải đi qua đó.”
Lưu Nhị Hỉ cười nhạt, kéo tay Tiêu Sở Sở cùng Triệu Nhã Lệ, đi thẳng đến lữ đoàn.
Lúc này, khi Tiêu Sở Sở vừa bước tới trước cửa phòng Trương Mỹ Lâm mẹ cô, chợt nghe thấy tiếng thở gấp của phụ nữ, vả lại còn có vẻ rất sung sướng.
Trong lòng thịch một tiếng, Tiêu Sở Sở không khỏi suy nghĩ vu vơ, mẹ mình nào giờ chỉ có một mình, trong phòng bà ấy làm sao lại có loại tiếng động này chứ, chẳng lẽ bà ta đang vụng trộm với gã đàn ông khác ư?
Trong lòng không biết là đang tức giận hay là bị kích thích, Tiêu Sở Sở gấp gáp đi tới trước cửa phòng bà ta tò mò nhìn ngó, cô nhoài người lên cửa sổ nhìn vào bên trong.
Trước mắt là cảnh tượng Trương Mỹ Lâm đang vểnh cao bờ mông trắng nõn của bà ta, hai tay thì chống lên cái tủ đầu giường, còn Lưu Nhị Hỉ đang trần truồng đứng sau lưng bà ấy, liên tục đâm thọc như vũ bão.
Tiêu Sở Sở giật bắn người, chưa bao giờ nghĩ tới mẹ mình lại làm những chuyện này với Lưu Nhị Hỉ ở trong phòng, trong người Tiêu Sở Sở đột nhiên cảm thấy bứt rứt bất thường, giữa hai cặp đùi trắng mịn tự dưng lại có cảm giác kỳ lạ.
Nhìn cậu nhỏ của Lưu Nhị Hỉ còn lớn hơn cả dưa leo, đang đâm thọc ra ra vào vào trên người mẹ mình, làm cho trong lòng Tiêu Sở Sở đột nhiên có chút thèm muốn, nếu người đàn bà nằm dưới thân Lưu Nhị Hỉ kia là cô thì tốt quá rồi.
“A… Nhị Hỉ… Đâm chết tôi đi… Nhanh đâm chết tôi đi mà…”
Gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, Trương Mỹ Lâm không kiềm được ngọn lửa rạo rực trong lòng, phóng túng gào lên, lần đầu sau bao năm trời không được thỏa mãn, bà ta đang hưởng thụ sự sung sướng của một người đàn bà.
Tiêu Sở Sở ở bên ngoài cửa sổ nhìn dáng vẻ mẹ mình đang điên cuồng gào thét, tâm hồn thiếu nữ không ngừng run rẩy, bàn tay nhỏ mềm mại từ từ trượt vào giữa đôi chân trắng trẻo.
“A… A… Ưm… Nhị Hỉ… Mạnh… Mạnh nữa lên…”
Lúc này Trương Mỹ Lâm sắp lên đỉnh, cả mặt đỏ bừng, điên cuồng rên la, vểnh cao bờ mông phối hợp mạnh mẽ với sự đâm chọt Lưu Nhị Hỉ.
Cả người căng cứng, bỗng dưng Lưu Nhị Hỉ run lên một hồi, bắn ra toàn bộ tinh dịch đậm đặc vào trong cơ thể của Trương Mỹ Lâm.
“A… Sao cậu dám bắn vào trong hả Nhị Hỉ, lỡ như có bầu thì làm sao”, vẻ mặt Trương Mỹ Lâm sửng sốt, cảm nhận được bên trong cơ thể từng dòng ấm nóng, không kiềm được quát một câu.
“Hehe… Không phải tại chị Lâm đây quyến rũ quá sao, em không kiềm chế được, không sao đâu nếu chị có bầu thật, em sẽ nuôi mà!”, Lưu Nhị Hỉ cười gian nhìn Trương Mỹ Lâm giọng điệu trêu chọc nói.
“Cậu biến đi, nói nhảm gì đó, nếu để Sở Sở nghe thấy thì sao hả, tôi thấy con nhóc kia hình như rất thích cậu đó.”
Gương mặt Trương Mỹ Lâm đỏ bừng, tức giận quăng cho Lưu Nhị Hỉ một cái liếc mắt, chuyện con gái bà thích Lưu Nhị Hỉ, bà ta cũng chỉ mơ hồ đoán được, vừa nghĩ tới chuyện mình cùng Lưu Nhị Hỉ làm bậy ở sau lưng con gái, trong lòng Trương Mỹ Lâm không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Thật hả, nếu không được thì, em cũng lấy Sở Sở luôn, có gì đâu mà lo!”, Lưu Nhị Hỉ tràn đầy hưng phấn, vừa nghĩ tới sau này có thể “thịt” cả hai mẹ con xinh đẹp nhà này, trong bụng không khỏi kích động.
“Cút đi, thằng nhóc xấu xa nhà cậu nghĩ gì thế hả, nói cho cậu biết, hôm nay xem như là tôi nằm mộng, một giấc mộng xuân!”, Trương Mỹ Lâm mặt mày đỏ bừng giận dỗi nói.
Lưu Nhị Hỉ cười nhạt cũng biết những chuyện này không nên nói lung tung, tiếp đó nhếch mép lại tiếp tục đè Trương Mỹ Lâm xuống.
“Như vậy cũng hay, chị Lâm, hai ta tiếp tục nằm mộng đi!”
“Còn làm nữa hả, tên nhóc con nhà cậu sắp giày vò tôi chết rồi, lần sau đi, không chừng Sở Sở cũng sắp về rồi, nếu để con bé nhìn thấy chúng ta thì không hay lắm.”
Luyến tiếc thở dài, Lưu Nhị Hỉ cũng biết mình không thể làm càn ở đây, lắc đầu mặc quần áo vào.
…
Ngay lúc này, Tiêu Sở Sở ở ngoài cửa hết hồn, nhìn thấy Lưu Nhị Hỉ sắp đi ra, liền chạy như bay quay về phòng của mình.
Tạm biệt Trương Mỹ Lâm xong, Lưu Nhị Hỉ chỉnh trang lại, nhẹ đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
“Ơ? Trên cửa sao lại dính cái gì nhớp nháp vậy, ai làm ướt ở đây thế…”
Lẩm bẩm nghi ngờ một lúc, Lưu Nhị Hỉ đi thẳng tới phòng của Tiêu Sở Sở.
…
Đẩy mở cửa phòng ra, Lưu Nhị Hỉ đi vào, nhìn thấy sắc mặt Tiêu Sở Sở cùng Triệu Nhã Lệ đỏ ửng, cũng không nghĩ gì.
“Anh quay lại rồi, Sở Sở toa lét nhà em thật đúng là khó tìm…”
“Anh Nhị Hỉ, anh đi vệ sinh thật sao?”, vẻ mặt đỏ ửng của Tiêu Sở Sở nghi ngờ nhìn Lưu Nhị Hỉ, nhỏ giọng hỏi.
Giật bắn cả người, chẳng lẽ chuyện mình cùng mẹ cô bé đã bị Tiêu Sở Sở biết rồi?
Cố nén lại sợi hãi, Lưu Nhị Hỉ giả vờ vô tội, nhìn Tiêu Sở Sở nói: “Đúng vậy, bụng của anh không ổn, sao thế Sở Sở?”
“Không, không có gì, em chỉ hỏi thôi…”
Tiêu Sở Sở cười gian, trong lòng thầm quyết định, nhìn Lưu Nhị Hỉ nói: “Đúng rồi, anh Nhị Hỉ, hay là anh mở một tiệm buôn bán đi, vừa khéo em có một người bạn học là nhà cung cấp sỉ rau cải, cậu ấy cảm thấy có hứng thú với nấm rừng đó của anh, cũng thích các loại món ăn dân dã nữa, anh có thể mở một tiệm buôn bán, thế nào mỗi tháng cũng kiếm được vài chục ngàn tệ à!”
“Chà! Mấy chục ngàn tệ à!”
Lưu Nhị Hỉ bất ngờ, bỗng dưng bị hấp dẫn bởi lời nói của Tiêu Sở Sở, ước chừng mỗi ngày tệ lắm mình cũng hái được vài chục cân, nhưng nếu mình mở một cái tiệm buôn bán, ít ra cũng phải có được mấy trăm cân lận.
Thứ nhất có thể tạo công ăn việc làm cho bà con, thứ hai mình cũng có thể kiếm thêm chút tiền, sao lại không làm chứ.
“Ý kiến hay đó, nhưng anh không có vốn làm ăn đâu Sở Sở?”
“Không sao đâu, em có thể cho anh mượn tiền, đến lúc đó xem như là em hùn vốn, nếu kiếm được tiền đừng quên chia cho em hoa hồng là được.”
“Thật sao, vậy thì anh cám ơn Sở Sở nhiều lắm…”, gương mặt Lưu Nhị Hỉ vui vẻ hẳn lên.
“Khụ khụ… Nhưng mà em có một điều kiện, em phải đến thôn của anh một chuyến, xem xem tiệm buôn bán nên mở ở đâu, còn giá tiền các loại, lúc ấy anh phải chịu trách nhiệm tiếp đón em đó, nhiệm vụ của anh là phải lo cho sinh hoạt mỗi ngày của em, với lại buổi tối, em, em phải ở chỗ của anh…”
Sắc mặt Tiêu Sở Sở ửng đỏ, xấu hổ nói, rồi ngại ngùng nhìn Lưu Nhị Hỉ.
“Được, không thành vấn đề, đến lúc đó anh làm osin cho em luôn.”
“Được thôi, chính anh tự nói đó nha!”, Tiêu Sở Sở tặng cho Lưu Nhị Hỉ một cười vô cùng ngọt ngào.
“Đúng rồi, đây là 30 ngàn tệ, anh cầm trước đi.”
Tiêu Sở Sở vội vàng móc ra 30 ngàn tệ vừa rút từ ngân hàng ra, đưa cho Lưu Nhị Hỉ.
“Sao lại đưa nhiều tiền cho anh vậy, Sở Sở em muốn bao nuôi anh hả?”, Lưu Nhị Hỉ cười gian nhìn Tiêu Sở Sở cợt nhả nói.
“Hứ!”, Tiêu Sở Sở tức giận liếc hắn hừ một tiếng, lên giọng: “Đồ đáng ghét, em đưa trước cho anh chút tiền, để anh quay về lúc thu mua thổ sản còn có chút vốn mà chi.”
“Ồ, không ngờ Sở Sở em cũng rất chu đáo nha…”, Lưu Nhị Hỉ trong lòng ấm áp, không nhịn được khen ngợi.
“Hứ! Chuyện đương nhiên rồi!”
Hừ nhẹ một tiếng, Tiêu Sở Sở được Lưu Nhị Hỉ khen như thế tỏ ra vui vẻ vô cùng, quơ tay, dịu giọng nói: “Vậy chúng ta nhanh chóng xuất phát đi, Nhị Hỉ.”
“Được, vậy chúng ta lập tức lên đường.”, Lưu Nhị Hỉ gật đầu, nắm tay Triệu Nhã Lệ cùng Tiêu Sở Sở đi xuống tầng dưới.
“Trương Mỹ Lâm mới thay xong quần áo vừa khéo chạm mặt nhóm người Lưu Nhị Hỉ, cả mặt đỏ lên, cố giả vờ bình tĩnh nhìn Lưu Nhị Hỉ hỏi.
“Tụi con hùng hổ đi đâu vậy Sở Sở…”
Ánh mắt Tiêu Sở Sở có chút kỳ lạ, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh Lưu Nhị Hỉ nằm trên người bà ta đâm chọc, ho nhẹ một cái, nhỏ giọng nói: “Khụ… Mẹ ơi, con muốn đi cùng Nhị Hỉ đến nông thôn một chuyến, chắc mấy ngày nữa mới về, mẹ tự chăm sóc bản thân một chút, đừng gây chuyện đó!”
Tiêu Sở Sở cố ý nhấn mạnh hai chữ “gây chuyện”, mặt mày oái oăm nhìn Lưu Nhị Hỉ lên giọng.
“Khụ… Mẹ biết rồi…”, trong lòng Trương Mỹ Lâm giật thót, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Sở Sở, chẳng lẽ khi nãy mình với Lưu Nhị Hỉ làm chuyện đó, bị con bé nhìn thấy rồi sao?
“Vậy con đi nha mẹ!”
Liếc nhìn Trương Mỹ Lâm một cái, Tiêu Sở Sở vội vàng đi ra khỏi cửa chính quán rượu.
“Em cũng đi nha chị Lâm, hehe…”
Lưu Nhị Hỉ cười gian, đưa mắt nhìn từ đầu đến chân cơ thể mềm mại của Trương Mỹ Lâm xong, bước ra khỏi quán rượu.
Triệu Nhã Lệ bên cạnh nhìn biểu cảm và nghe hết cuộc hội thoại kỳ lạ của ba người, trong lòng nhất thời khó hiểu, gãi gãi đầu, bị Lưu Nhị Hỉ kéo tay đi ra khỏi quán rượu.
…
Ba người nắm tay nhau, cười nói rôm rả men theo con đường về thôn Lưu Nhị Hỉ.
“Nhị Hỉ, chỗ này của tụi anh không tồi đâu, non xanh nước biếc, hoàn toàn có thể làm một cái làng du lịch á!”
Hít thật sâu một hơi không khí trong lành nông thôn, cách xa mùi xi măng cốt sắt trong thành thị, bầu không khí tràn đầy loại dư vị bùn đất này, làm cho đứa trẻ thành thị Tiêu Sở Sở này, có một trải nghiệm mới lạ.
“Haha… Anh Nhị Hỉ, chúng ta chạy đua đi, ai thua thì người đó làm cún con!”
“Nhã Lệ tụi mình chạy nhanh lên, bỏ xa Nhị Hỉ phía sau chúng ta.”
Tiêu Sở Sở cười ha hả kéo tay Triệu Nhã Lệ chạy nhanh vào thôn.
“Haha, bắt kịp em rồi!”
Lưu Nhị Hỉ cười to, vội vàng đuổi theo, bên trong khe núi vang lên từng đợt tiếng cười đùa trong trẻo!
…
“Hô hô! Bà con thân mến, tôi là Vương Gia Lạc, xin mời tập hợp tại lữ đoàn, tôi có việc cần nói, nhắc lại, mời tập hợp tại lữ đoàn…”
Lưu Nhị Hỉ cùng hai người Tiêu Sở Sở và Triệu Nhã Lệ vừa về đến cửa thôn, lập tức nghe thấy giọng Vương Gia Lạc phát trong loa lớn.
Vẻ mặt Lưu Nhị Hỉ có chút bất ngờ, bây giờ mới nhớ chiều nay bầu cử hội trưởng hội phụ nữ, ranh mãnh cười nhẹ, xem ra hôm nay mình có chuyện để hóng hớt rồi.
“Ôi! Nhị Hỉ, thôn của tụi anh vẫn còn bầu cử à, vừa khéo chúng ta đi hóng chuyện đi!”
Tiêu Sở Sở ở bên cạnh nghe được thôn của Lưu Nhị Hỉ vẫn còn loại hoạt động này, từ trước giờ chưa thấy bao giờ, đương nhiên phải tranh thủ hóng hớt rồi.
“Được, vừa hay anh cũng phải đi qua đó.”
Lưu Nhị Hỉ cười nhạt, kéo tay Tiêu Sở Sở cùng Triệu Nhã Lệ, đi thẳng đến lữ đoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.